Phong Cảnh Giấu Trong Hồi Ức
-
Chương 65: Hai anh nói bí mật thương mại, em không thể nghe
Khi có tin Triệu An Nhiên vào tù, người gục ngã đầu tiên chính là bố cậu.
Gia đình họ ở ngay tại Bắc Kinh. Sau khi bố Triệu An Nhiên nhập viện, mẹ cậu nhờ luật sư cho đến thăm con trai đang bị giam.
Nom Triệu An Nhiên rất tiều tụy, hai tay còn bị còng. Khi nhìn thấy mẹ, cậu nói một câu lấp lửng: "Con gây tổn thất rất lớn cho công ty, bù đắp được là ổn rồi."
Mẹ cậu giả vờ nghe không hiểu, còn bí mật đưa tiền cho Triệu An Nhiên. Bản án đã có hiệu lực, Triệu An Nhiên buộc phải chấp hành. Mẹ cậu hỏi thăm khắp nơi, biết trong tù cũng phải dùng tiền.
Vì vậy, mẹ cậu nghĩ, chỉ cần con trai có tiền trong tay thì cuộc sống sẽ không quá vất vả.
Thế nhưng Triệu An Nhiên từ chối: "Tiền này bố mẹ giữ đi. Bố đang bệnh, trong nhà có thu nhập gì đâu?"
Cậu lại nhấn mạnh lần nữa: "Do con có lỗi với công ty."
"Công ty" mà Triệu An Nhiên nhắc đi nhắc lại không phải tập đoàn Hằng Hạ, mà là công ty XV đứng sau lưng cậu. Theo thỏa thuận đã thống nhất trước đó, nếu Triệu An Nhiên vào tù, công ty XV sẽ giúp đỡ giải quyết hậu quả và bồi thường tiền triệu cho bố mẹ cậu.
Thế nhưng hôm nay, trong nhà tù lạnh lẽo và ẩm thấp, mẹ cậu lại nói: "Mẹ tới công ty con, sếp của con không chịu gặp mẹ. Con ở trong tù biểu hiện cho tốt, ráng được giảm hình phạt, mẹ với bố con chờ con về..."
Nói đến đây, mẹ cậu bật khóc: "Nếu lúc trước bố con không thiếu nợ cho vay nặng lãi thì sao con lưu lạc tới bước đường này?"
Cổ họng bà nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe. Lúc cúi đầu nói chuyện, trên đỉnh đầu có một mảng tóc bạc, trông cực kỳ chói mắt.
Sáu năm trước không phải thế này. Khi đó công ty bố kinh doanh thuận lợi, mẹ sống an nhàn, cuộc sống gia đình suôn sẻ, Triệu An Nhiên vô ưu vô lo.
Cậu nghĩ không ra vấn đề nằm ở đâu.
Vốn cho rằng công ty XV có thể kéo cậu khỏi cảnh tuyệt vọng, nào ngờ con đường phía trước lại là một vách đá càng sâu hơn. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài nhắm mắt nhảy xuống.
Mẹ nắm chặt tay Triệu An Nhiên, khuyên nhủ con trai: "Mẹ với bố con sống hơn nửa đời rồi. Con còn trẻ, phải nghĩ cho bản thân. Bản án đã có, bố mẹ không mong kháng án gì hết, chỉ mong con được giảm hình phạt..."
Chưa nói xong, nước mắt đã rơi xuống đầu ngón tay cậu.
Ngón tay Triệu An Nhiên run lên.
Bố mẹ cậu già rồi. Lúc còn nhỏ chưa từng thấy mẹ khóc, đến khi trưởng thành mới biết, cậu có thể gánh vác gánh nặng mà bố mẹ không kham nổi. Tiếc là cậu đi nhầm đường, không kịp ghìm cương ngựa bên bờ vực thẳm nữa.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, thì thầm với mẹ: "Nhờ luật sư nhắn câu này cho tổng giám đốc Kỹ thuật của Hằng Hạ là Tạ Bình Xuyên giúp con."
Mẹ Triệu An Nhiên làm theo.
Ngày hôm sau, Tạ Bình Xuyên nhận được tin. Anh không giấu Từ Bạch, nói thật với cô: "Triệu An Nhiên có một con mèo tên là Xíu Mại. Luật sư của cậu ta nói với anh, bảng tên trên cổ Xíu Mại đã được Triệu An Nhiên lựa chọn cẩn thận thông qua Google Search."
Từ Bạch chưa nghe hết câu đã ôm Xíu Mại lại.
Con mèo này không rõ chuyện gì đang xảy ra. Trong khoảng thời gian này, ngày nào nó cũng quanh quẩn với Sủi Cảo Tôm, học gì không học, chỉ học cách làm nũng.
Xíu Mại nằm bên chân Từ Bạch, cẩn trọng kêu một tiếng "meo". Đôi mắt to đen láy kia như viên pha lê sáng bóng.
Từ Bạch ôm Xíu Mại lên đùi mình, vuốt ve lông cổ mềm mềm của nó. Cô nhẹ nhàng kéo vòng cổ mèo, lật xem bảng tên trên đó, chỉ thấy mặt trước có viết "Xíu Mại", còn mặt sau – là một chuỗi ký tự kỳ lạ.
"Anh ơi?" Từ Bạch gọi Tạ Bình Xuyên lại.
Cô ngồi trên sô pha, gương mặt hơi hoang mang.
Tạ Bình Xuyên đến cạnh cô, nghiên cứu bảng tên đó.
Dựa theo câu "thông qua Google Search" của Triệu An Nhiên, Tạ Bình Xuyên có một vài suy đoán táo bạo. Anh mở laptop ngay tại chỗ, thử nghiệm các loại chuỗi khác nhau trên kho lưu trữ đám mây của Google Cloud.
Từ Bạch quan sát toàn bộ quá trình, thắc mắc: "Không trực tiếp nhập cả chuỗi đó vào hả anh?"
"Đó không phải mã gốc, phải cần giải mã." Tạ Bình Xuyên trả lời.
Từ Bạch sát vào một chút, tựa đầu lên vai anh.
Sau đó cô lẩm bẩm: "Em chẳng biết gì về máy tính hết, không thể giúp anh, phụ gì được cho anh..."
"Xíu Mại được em mang về." Tạ Bình Xuyên nhập chuỗi ký tự cuối cùng, thành công bẻ khóa mật khẩu của tài khoản, "Nói thật, anh thấy em đã giúp được chuyện lớn nhất rồi."
Từ Bạch không thấy cảm kích.
Cô bào chữa cho bản thân: "Em ăn hên thôi."
Nói xong, Từ Bạch ôm Xíu Mại, tiếp tục quan sát Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên gõ bàn phím rất nhanh, tốc độ tay không thể diễn tả bằng câu từ. Từ Bạch tận mắt chứng kiến anh giải mật mã, những gì sau đó chính là bằng chứng được sao lưu trên đám mây.
Trong đó có đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của phó tổng giám đốc XV giải thích chi tiết kế hoạch chiến lược của XV. Họ sao chép giao diện phần mềm của Hằng Hạ, sau đó thông qua trình biên dịch ngược lấy được một phần mã nguồn, tạo một phiên bản rởm, cấy mã độc vào đó, rồi phát hành cho các trang web chia sẻ phần mềm nổi tiếng.
Không chỉ vậy, còn có vài nhân viên trong tổ Kỹ thuật tham gia vào chuyện đó – tuy hiện giờ họ đã bị sa thải.
Tập đoàn Hằng Hạ trang bị cho mỗi nhân viên trong nhóm phát triển Mac một máy tính xách tay của Apple và cung cấp trình biên dịch Xcode chính hãng. Thế nhưng, nhân viên do công ty XV cài vào lại cài đặt phiên bản không chính thức, thế nên tạo ra một số sơ hở.
Ngay cả khi Tạ Bình Xuyên dẫn dắt nhóm sửa chữa phần mềm đi nữa thì danh tiếng của Hằng Hạ cũng đã bị tổn hại. Bất kỳ vấn đề nào liên quan đến "virus" đều không khác gì phạm tội hình sự, chứ không phải chỉ là tranh chấp thương mại đơn giản.
Trước đó, tội danh này do một mình Triệu An Nhiên gánh.
Tạ Bình Xuyên không biết lý do vì sao Triệu An Nhiên hối cải. Anh đoán là vì cuộc sống trong tù rất khó khăn, thế nên cậu ta giao ra nhiều bằng chứng, mong đổi lại được giảm hình phạt.
Đóng laptop lại, Tạ Bình Xuyên nói: "Tối nay anh chỉnh sửa lại tài liệu rồi gửi cho luật sư của anh."
Từ Bạch gật đầu, sau đó nói: "Hồi nãy em thấy trong màn hình, người tên Ngô Vĩnh Phúc là phó tổng giám đốc công ty XV phải không anh? Lúc anh còn làm ở công ty XV, ông ta là sếp trực tiếp của anh mà hả."
Tạ Bình Xuyên tựa lưng vào sô pha, cười trả lời: "Ừm, chuyện này mà em cũng biết."
Tất nhiên cô biết.
Chuyện có liên quan đến Tạ Bình Xuyên, sao cô không xem trọng được.
Từ Bạch nói: "Hồi đó ông ta hất nước bẩn lên anh, em giận lắm. Cuối cùng cũng ông ta cũng phải gánh hậu quả, ăn cơm tù, mỗi ngày tự ngẫm lại bản thân mình."
Tạ Bình Xuyên ôm eo cô: "Tiếc là lúc đó em không ở trong nước. Nếu có em an ủi anh, cuộc sống sẽ tốt hơn."
Từ Bạch nắm tay anh, bổ sung lời an ủi muộn màng: "Nếu anh gặp phải chuyện gì thì đừng tự mình gánh vác, em luôn luôn ở cạnh anh...."
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, khiến Tạ Bình Xuyên hài lòng không thôi.
Từ Bạch từng chúc anh "sự nghiệp thành công, hôn nhân hạnh phúc", bây giờ xem ra đều đã thành hiện thực.
Nhưng trong giờ phút này, Ngô Vĩnh Phúc, phó tổng giám đốc công ty XV, lại không may mắn như Tạ Bình Xuyên.
Không lâu sau đó, tòa án ra lệnh bắt ông ta, tội danh là đồng lõa với Triệu An Nhiên. Tin tức khiến nhiều người bị sốc, một số người còn viết các bài luận chuyên sâu tiết lộ động cơ và phương thức gây án của Ngô Vĩnh Phúc.
Kết quả là, giá cổ phiếu của XV giảm mạnh, công ty trọng thương một lần nữa.
Còn công ty nổi tiếng trong giới là Inflection lại xuất hiện rất đúng lúc. Họ lấy hết những người kỳ cựu trong tổ Kỹ thuật của công ty XV, gần như cắt đứt toàn bộ nòng cốt của XV- nhóm IT tinh anh đó rất xuất sắc, công ty Inflection đã tổ chức một bữa tiệc long trọng để hoan nghênh họ.
Tập đoàn Hằng Hạ vượt qua thời kỳ khó khăn, đứng nhìn công ty XV đang bên bờ tuyệt vọng. Để ăn mừng, ban lãnh đạo cũng đã tổ chức tiệc tối, mời rất nhiều người trong giới nhằm tăng cơ hội hợp tác.
Tạ Bình Xuyên nhận lời tham dự.
Anh dẫn theo Từ Bạch.
Tháng Ba đã ấm hơn, nhưng vẫn có gió se se lạnh. Buổi tối, làn gió mát thổi qua góc váy của Từ Bạch, cô mang một đôi giày cao gót, được Tạ Bình Xuyên nắm tay dẫn vào hội trường.
Trong hội trường có kha khá người quen.
Tưởng Chính Hàn đến chào hỏi họ. Anh cầm một ly rượu, giống như đang nói chuyện phiếm: "Sếp Vương bên thương mại điện tử mới đến nói chuyện. Ông ấy nói đã cắt hợp đồng với XV, có ý định tiếp tục hợp tác với Hằng Hạ."
Tạ Bình Xuyên chạm ly với anh, nói: "Tin tốt."
Họ đứng trong một góc, Tạ Bình Xuyên cất giọng trêu: "Tháng 12 năm ngoái sếp Vương từ chối chúng ta, chuyển sang dùng dịch vụ của XV. Bây giờ XV sắp rớt đài, ông ấy chọn quay lại. Hằng Hạ độc quyền thị trường rồi à?"
"Lợi ích hàng đầu." Tưởng Chính Hàn cười nói, "Sếp Vương cũng nghĩ vậy."
Có rất nhiều người trẻ tuổi tham gia tiệc, mọi người tụm ba tụm năm trò chuyện vui vẻ. Tưởng Chính Hàn còn phải nói chuyện với rất nhiều người, nhưng anh vẫn dành thời gian đứng ở đây với Tạ Bình Xuyên, hỏi: "Còn Ngụy Văn Trạch với tập đoàn Tần thị nữa, anh có tính toán gì không?"
Từ Bạch vốn đang nắm tay Tạ Bình Xuyên, nghe đến đó, cô tự giác buôn tay ra, vô cùng hiểu chuyện, nói: "Em qua bên kia... tìm sếp Hạ với Tô Kiều nói chuyện nha."
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dạ hội dài, cổ áo hình chữ V kéo đến xương quai xanh. Phần eo cũng được thắt lại rất chặt bằng một sợi dây lụa màu sáng, đôi chân thẳng tắp và thon dài, cho thấy rõ thế nào là uyển chuyển và lả lướt.
Tạ Bình Xuyên không muốn để cô đi. Vợ đẹp thế này, đứng cùng với Tô Kiều, anh không yên tâm lắm.
Từ Bạch nói: "Hai anh nói bí mật thương mại, em không thể nghe."
Tạ Bình Xuyên không đồng ý: "Không phải bí mật thương mại gì cả. Chuyện của Tần Việt với Ngụy Văn Trạch chắc em cũng có nghe rồi, Tập đoàn Tần thị khác với công ty XV, Tần Việt chịu trách nhiệm điều hành công ty, hành động cực kỳ cẩn thận."
"Anh ta không trực tiếp động tay động chân," Tưởng Chính Hàn bổ sung, "chỉ đứng phía sau giật dây, đóng vai người xem."
Từ Bạch nghĩ ngợi, thận trọng hỏi: "Nhưng mà Ngô Vĩnh Phúc vào tù... Là phó tổng giám đốc của công ty XV, ông ta không tố cáo Tần Việt?"
"Ông ta không dám." Tạ Bình Xuyên nói sự thật, "Tần Việt xuất thân là con ông cháu cha, Ngô Vĩnh Phúc không làm được gì."
________________
Tác giả nói:
Sếp Tần: Thật ra ấy, tôi là người phù hợp với vai "tổng tài bá đạo" nhất trong truyện này.
Gia đình họ ở ngay tại Bắc Kinh. Sau khi bố Triệu An Nhiên nhập viện, mẹ cậu nhờ luật sư cho đến thăm con trai đang bị giam.
Nom Triệu An Nhiên rất tiều tụy, hai tay còn bị còng. Khi nhìn thấy mẹ, cậu nói một câu lấp lửng: "Con gây tổn thất rất lớn cho công ty, bù đắp được là ổn rồi."
Mẹ cậu giả vờ nghe không hiểu, còn bí mật đưa tiền cho Triệu An Nhiên. Bản án đã có hiệu lực, Triệu An Nhiên buộc phải chấp hành. Mẹ cậu hỏi thăm khắp nơi, biết trong tù cũng phải dùng tiền.
Vì vậy, mẹ cậu nghĩ, chỉ cần con trai có tiền trong tay thì cuộc sống sẽ không quá vất vả.
Thế nhưng Triệu An Nhiên từ chối: "Tiền này bố mẹ giữ đi. Bố đang bệnh, trong nhà có thu nhập gì đâu?"
Cậu lại nhấn mạnh lần nữa: "Do con có lỗi với công ty."
"Công ty" mà Triệu An Nhiên nhắc đi nhắc lại không phải tập đoàn Hằng Hạ, mà là công ty XV đứng sau lưng cậu. Theo thỏa thuận đã thống nhất trước đó, nếu Triệu An Nhiên vào tù, công ty XV sẽ giúp đỡ giải quyết hậu quả và bồi thường tiền triệu cho bố mẹ cậu.
Thế nhưng hôm nay, trong nhà tù lạnh lẽo và ẩm thấp, mẹ cậu lại nói: "Mẹ tới công ty con, sếp của con không chịu gặp mẹ. Con ở trong tù biểu hiện cho tốt, ráng được giảm hình phạt, mẹ với bố con chờ con về..."
Nói đến đây, mẹ cậu bật khóc: "Nếu lúc trước bố con không thiếu nợ cho vay nặng lãi thì sao con lưu lạc tới bước đường này?"
Cổ họng bà nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe. Lúc cúi đầu nói chuyện, trên đỉnh đầu có một mảng tóc bạc, trông cực kỳ chói mắt.
Sáu năm trước không phải thế này. Khi đó công ty bố kinh doanh thuận lợi, mẹ sống an nhàn, cuộc sống gia đình suôn sẻ, Triệu An Nhiên vô ưu vô lo.
Cậu nghĩ không ra vấn đề nằm ở đâu.
Vốn cho rằng công ty XV có thể kéo cậu khỏi cảnh tuyệt vọng, nào ngờ con đường phía trước lại là một vách đá càng sâu hơn. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài nhắm mắt nhảy xuống.
Mẹ nắm chặt tay Triệu An Nhiên, khuyên nhủ con trai: "Mẹ với bố con sống hơn nửa đời rồi. Con còn trẻ, phải nghĩ cho bản thân. Bản án đã có, bố mẹ không mong kháng án gì hết, chỉ mong con được giảm hình phạt..."
Chưa nói xong, nước mắt đã rơi xuống đầu ngón tay cậu.
Ngón tay Triệu An Nhiên run lên.
Bố mẹ cậu già rồi. Lúc còn nhỏ chưa từng thấy mẹ khóc, đến khi trưởng thành mới biết, cậu có thể gánh vác gánh nặng mà bố mẹ không kham nổi. Tiếc là cậu đi nhầm đường, không kịp ghìm cương ngựa bên bờ vực thẳm nữa.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, thì thầm với mẹ: "Nhờ luật sư nhắn câu này cho tổng giám đốc Kỹ thuật của Hằng Hạ là Tạ Bình Xuyên giúp con."
Mẹ Triệu An Nhiên làm theo.
Ngày hôm sau, Tạ Bình Xuyên nhận được tin. Anh không giấu Từ Bạch, nói thật với cô: "Triệu An Nhiên có một con mèo tên là Xíu Mại. Luật sư của cậu ta nói với anh, bảng tên trên cổ Xíu Mại đã được Triệu An Nhiên lựa chọn cẩn thận thông qua Google Search."
Từ Bạch chưa nghe hết câu đã ôm Xíu Mại lại.
Con mèo này không rõ chuyện gì đang xảy ra. Trong khoảng thời gian này, ngày nào nó cũng quanh quẩn với Sủi Cảo Tôm, học gì không học, chỉ học cách làm nũng.
Xíu Mại nằm bên chân Từ Bạch, cẩn trọng kêu một tiếng "meo". Đôi mắt to đen láy kia như viên pha lê sáng bóng.
Từ Bạch ôm Xíu Mại lên đùi mình, vuốt ve lông cổ mềm mềm của nó. Cô nhẹ nhàng kéo vòng cổ mèo, lật xem bảng tên trên đó, chỉ thấy mặt trước có viết "Xíu Mại", còn mặt sau – là một chuỗi ký tự kỳ lạ.
"Anh ơi?" Từ Bạch gọi Tạ Bình Xuyên lại.
Cô ngồi trên sô pha, gương mặt hơi hoang mang.
Tạ Bình Xuyên đến cạnh cô, nghiên cứu bảng tên đó.
Dựa theo câu "thông qua Google Search" của Triệu An Nhiên, Tạ Bình Xuyên có một vài suy đoán táo bạo. Anh mở laptop ngay tại chỗ, thử nghiệm các loại chuỗi khác nhau trên kho lưu trữ đám mây của Google Cloud.
Từ Bạch quan sát toàn bộ quá trình, thắc mắc: "Không trực tiếp nhập cả chuỗi đó vào hả anh?"
"Đó không phải mã gốc, phải cần giải mã." Tạ Bình Xuyên trả lời.
Từ Bạch sát vào một chút, tựa đầu lên vai anh.
Sau đó cô lẩm bẩm: "Em chẳng biết gì về máy tính hết, không thể giúp anh, phụ gì được cho anh..."
"Xíu Mại được em mang về." Tạ Bình Xuyên nhập chuỗi ký tự cuối cùng, thành công bẻ khóa mật khẩu của tài khoản, "Nói thật, anh thấy em đã giúp được chuyện lớn nhất rồi."
Từ Bạch không thấy cảm kích.
Cô bào chữa cho bản thân: "Em ăn hên thôi."
Nói xong, Từ Bạch ôm Xíu Mại, tiếp tục quan sát Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên gõ bàn phím rất nhanh, tốc độ tay không thể diễn tả bằng câu từ. Từ Bạch tận mắt chứng kiến anh giải mật mã, những gì sau đó chính là bằng chứng được sao lưu trên đám mây.
Trong đó có đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của phó tổng giám đốc XV giải thích chi tiết kế hoạch chiến lược của XV. Họ sao chép giao diện phần mềm của Hằng Hạ, sau đó thông qua trình biên dịch ngược lấy được một phần mã nguồn, tạo một phiên bản rởm, cấy mã độc vào đó, rồi phát hành cho các trang web chia sẻ phần mềm nổi tiếng.
Không chỉ vậy, còn có vài nhân viên trong tổ Kỹ thuật tham gia vào chuyện đó – tuy hiện giờ họ đã bị sa thải.
Tập đoàn Hằng Hạ trang bị cho mỗi nhân viên trong nhóm phát triển Mac một máy tính xách tay của Apple và cung cấp trình biên dịch Xcode chính hãng. Thế nhưng, nhân viên do công ty XV cài vào lại cài đặt phiên bản không chính thức, thế nên tạo ra một số sơ hở.
Ngay cả khi Tạ Bình Xuyên dẫn dắt nhóm sửa chữa phần mềm đi nữa thì danh tiếng của Hằng Hạ cũng đã bị tổn hại. Bất kỳ vấn đề nào liên quan đến "virus" đều không khác gì phạm tội hình sự, chứ không phải chỉ là tranh chấp thương mại đơn giản.
Trước đó, tội danh này do một mình Triệu An Nhiên gánh.
Tạ Bình Xuyên không biết lý do vì sao Triệu An Nhiên hối cải. Anh đoán là vì cuộc sống trong tù rất khó khăn, thế nên cậu ta giao ra nhiều bằng chứng, mong đổi lại được giảm hình phạt.
Đóng laptop lại, Tạ Bình Xuyên nói: "Tối nay anh chỉnh sửa lại tài liệu rồi gửi cho luật sư của anh."
Từ Bạch gật đầu, sau đó nói: "Hồi nãy em thấy trong màn hình, người tên Ngô Vĩnh Phúc là phó tổng giám đốc công ty XV phải không anh? Lúc anh còn làm ở công ty XV, ông ta là sếp trực tiếp của anh mà hả."
Tạ Bình Xuyên tựa lưng vào sô pha, cười trả lời: "Ừm, chuyện này mà em cũng biết."
Tất nhiên cô biết.
Chuyện có liên quan đến Tạ Bình Xuyên, sao cô không xem trọng được.
Từ Bạch nói: "Hồi đó ông ta hất nước bẩn lên anh, em giận lắm. Cuối cùng cũng ông ta cũng phải gánh hậu quả, ăn cơm tù, mỗi ngày tự ngẫm lại bản thân mình."
Tạ Bình Xuyên ôm eo cô: "Tiếc là lúc đó em không ở trong nước. Nếu có em an ủi anh, cuộc sống sẽ tốt hơn."
Từ Bạch nắm tay anh, bổ sung lời an ủi muộn màng: "Nếu anh gặp phải chuyện gì thì đừng tự mình gánh vác, em luôn luôn ở cạnh anh...."
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, khiến Tạ Bình Xuyên hài lòng không thôi.
Từ Bạch từng chúc anh "sự nghiệp thành công, hôn nhân hạnh phúc", bây giờ xem ra đều đã thành hiện thực.
Nhưng trong giờ phút này, Ngô Vĩnh Phúc, phó tổng giám đốc công ty XV, lại không may mắn như Tạ Bình Xuyên.
Không lâu sau đó, tòa án ra lệnh bắt ông ta, tội danh là đồng lõa với Triệu An Nhiên. Tin tức khiến nhiều người bị sốc, một số người còn viết các bài luận chuyên sâu tiết lộ động cơ và phương thức gây án của Ngô Vĩnh Phúc.
Kết quả là, giá cổ phiếu của XV giảm mạnh, công ty trọng thương một lần nữa.
Còn công ty nổi tiếng trong giới là Inflection lại xuất hiện rất đúng lúc. Họ lấy hết những người kỳ cựu trong tổ Kỹ thuật của công ty XV, gần như cắt đứt toàn bộ nòng cốt của XV- nhóm IT tinh anh đó rất xuất sắc, công ty Inflection đã tổ chức một bữa tiệc long trọng để hoan nghênh họ.
Tập đoàn Hằng Hạ vượt qua thời kỳ khó khăn, đứng nhìn công ty XV đang bên bờ tuyệt vọng. Để ăn mừng, ban lãnh đạo cũng đã tổ chức tiệc tối, mời rất nhiều người trong giới nhằm tăng cơ hội hợp tác.
Tạ Bình Xuyên nhận lời tham dự.
Anh dẫn theo Từ Bạch.
Tháng Ba đã ấm hơn, nhưng vẫn có gió se se lạnh. Buổi tối, làn gió mát thổi qua góc váy của Từ Bạch, cô mang một đôi giày cao gót, được Tạ Bình Xuyên nắm tay dẫn vào hội trường.
Trong hội trường có kha khá người quen.
Tưởng Chính Hàn đến chào hỏi họ. Anh cầm một ly rượu, giống như đang nói chuyện phiếm: "Sếp Vương bên thương mại điện tử mới đến nói chuyện. Ông ấy nói đã cắt hợp đồng với XV, có ý định tiếp tục hợp tác với Hằng Hạ."
Tạ Bình Xuyên chạm ly với anh, nói: "Tin tốt."
Họ đứng trong một góc, Tạ Bình Xuyên cất giọng trêu: "Tháng 12 năm ngoái sếp Vương từ chối chúng ta, chuyển sang dùng dịch vụ của XV. Bây giờ XV sắp rớt đài, ông ấy chọn quay lại. Hằng Hạ độc quyền thị trường rồi à?"
"Lợi ích hàng đầu." Tưởng Chính Hàn cười nói, "Sếp Vương cũng nghĩ vậy."
Có rất nhiều người trẻ tuổi tham gia tiệc, mọi người tụm ba tụm năm trò chuyện vui vẻ. Tưởng Chính Hàn còn phải nói chuyện với rất nhiều người, nhưng anh vẫn dành thời gian đứng ở đây với Tạ Bình Xuyên, hỏi: "Còn Ngụy Văn Trạch với tập đoàn Tần thị nữa, anh có tính toán gì không?"
Từ Bạch vốn đang nắm tay Tạ Bình Xuyên, nghe đến đó, cô tự giác buôn tay ra, vô cùng hiểu chuyện, nói: "Em qua bên kia... tìm sếp Hạ với Tô Kiều nói chuyện nha."
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dạ hội dài, cổ áo hình chữ V kéo đến xương quai xanh. Phần eo cũng được thắt lại rất chặt bằng một sợi dây lụa màu sáng, đôi chân thẳng tắp và thon dài, cho thấy rõ thế nào là uyển chuyển và lả lướt.
Tạ Bình Xuyên không muốn để cô đi. Vợ đẹp thế này, đứng cùng với Tô Kiều, anh không yên tâm lắm.
Từ Bạch nói: "Hai anh nói bí mật thương mại, em không thể nghe."
Tạ Bình Xuyên không đồng ý: "Không phải bí mật thương mại gì cả. Chuyện của Tần Việt với Ngụy Văn Trạch chắc em cũng có nghe rồi, Tập đoàn Tần thị khác với công ty XV, Tần Việt chịu trách nhiệm điều hành công ty, hành động cực kỳ cẩn thận."
"Anh ta không trực tiếp động tay động chân," Tưởng Chính Hàn bổ sung, "chỉ đứng phía sau giật dây, đóng vai người xem."
Từ Bạch nghĩ ngợi, thận trọng hỏi: "Nhưng mà Ngô Vĩnh Phúc vào tù... Là phó tổng giám đốc của công ty XV, ông ta không tố cáo Tần Việt?"
"Ông ta không dám." Tạ Bình Xuyên nói sự thật, "Tần Việt xuất thân là con ông cháu cha, Ngô Vĩnh Phúc không làm được gì."
________________
Tác giả nói:
Sếp Tần: Thật ra ấy, tôi là người phù hợp với vai "tổng tài bá đạo" nhất trong truyện này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook