CHƯƠNG 9

Đường Kình cũng rất khó chịu, hắn là một người ngay thẳng, nhịn không được liền trả lời lại: “Dì à, tuy rằng bệnh tim không phải ung thư nhưng nếu lên cơn đau thì cũng rất nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ kêu bác gái nằm viện thì chắc chắn có lí do. Làm sao có thể muốn về là về được, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”

“Cậu là ai? Tôi đang nói chuyện cùng Lăng Trí, cậu xen vào làm gì!” tối hôm qua Vương Hải Anh mới vừa cãi nhau với chồng cũng chính là cậu họ của Lăng Trí nên tâm trạng rất xấu. Vừa nghe những lời này, cơn tức trong lòng liền bùng lên, cũng không che giấu nữa: “Mợ nói này Lăng Trí, mẹ con sống trong trong bệnh viện được hay không, muốn ở lại đây bao lâu thì đều là chuyện của gia đình con, đúng là không liên quan gì tới mợ. Nhưng tiền không phải gió to thổi tới, cậu của con lén lút cho con mượn 3 vạn sau lưng mợ. Tuy không nhiều lắm nhưng là của hồi môn mợ cho chị họ con. Bây giờ nó phải gả đi, con cũng nên đem số tiền này trả lại mợ đi! Còn phần còn lại…”

Hai đứa bé đã ngủ rồi, Lăng Trí đen mặt mà gằn giọng ngắt lời bà ta: “Cậu họ chỉ cho tôi mượn 3 vạn.”

“Ai biết hắn giấu mợ cho con nhiều hay ít!” Vương Hải Anh bĩu môi, bà ta rất không vừa lòng việc chồng lén lút cho tiền người cháu họ này.

Lúc Lăng gia còn chưa bị phá sản, nhà bọn họ cũng không thừa hưởng được gì. Bà ta muốn đưa con trai vào làm việc trong Lăng thị. Mẹ của Lăng Trí đều từ chối mà không chịu giúp đỡ, cứ nói Lăng Đống không nghe lời bà, bà ở Lăng gia cũng không có tiếng nói.

Vậy cho dù không vào được Lăng thị thì đường đường là Lăng phu nhân không lẽ không thể nào cho cháu trai một công việc tốt được ư? Bà thì hay rồi, chỉ nói vài ba câu đã tống cổ được Vương Hải Anh đi.

Còn Lăng Đống nữa, luôn nói mình là con một, không có anh em ruột nên vẫn luôn xem anh họ tức chồng bà là anh trai ruột, nhưng thực tế thì sao? Ngoại trừ lúc đầu cho bà ta và chồng một chút tiền để mở quán cơm, sau đó cũng không thèm quan tâm. Cho dù quán cơm nhà họ gặp khó khăn thì cũng không chịu giúp đỡ, ngược lại còn chỉ trích bà không nên tham lợi mà không đổi mới nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng lại trơ mắt nhìn quán cơm hai vợ chồng họ phấn đấu nhiều năm bị đóng cửa.

Như vậy mà còn mặt mũi gọi chồng của bà ta là anh trai à!

Phi!

Rõ ràng là bay lên đầu cành đã thành phượng hoàng, chướng mắt người nghèo khó như bọn họ nhưng lại sợ người khác nói sau lưng, cho nên mới tùy tiện lừa gạt một chút! Bây giờ mệnh của nhà họ không tốt nên rớt từ trêи cành xuống, lại lấy gì để nhắm vào tiền của nhà bọn họ?

Bọn họ cũng không nợ bà!

Vương Hải Anh càng nghĩ càng tức, mặc kệ người ngoài còn ở đây, nhìn chằm chằm Lăng Trí hùng hổ nói: “Trước mắt mợ mặc kệ số còn lại đó, nhưng 3 vạn này phải nhanh chóng trả lại cho chúng ta. Nhà mợ bình thường không thể so được với nhà giàu mấy người, tiền lương mỗi tháng cũng thấp, ăn mặc cũng không đủ. Tuy rằng tài sản Lăng gia mấy người đều bị điều tra, nhưng cháu cũng làm đại thiếu gia mười mấy năm rồi, hẳn còn không ít đồ tốt? Cứ tùy tiện bán một chút thì cũng không thiếu 3 vạn này đâu!”

Cuối cùng Thịnh Hạ cũng hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào, tức giận đến nổi đỏ bừng cả mặt. Tại sao người này có thể như thế! Không phải chỉ là 3 vạn đồng thôi sao? Đâu đến nỗi nói chuyện khó nghe như vậy?!

Đường Kình còn tức giận hơn, móc điện thoại ra liền nói: “Không phải mẹ nó chỉ có 3 vạn đồng à! Sao giống như thiếu dì 3000 vạn vậy! Được rồi, vậy thì phải trả cả vốn lẫn lãi cho dì, tránh được một vài người vì chút tiền đó mà đi làm phiền người khác, chẳng may ngày nào đó bị chồng bỏ thì lại phát giận lên đầu Lăng Trí nhà tôi à!”

“Mày vừa nói cái gì có gan thì lặp lại lần nữa! Chỉ là một thằng nhóc mà cũng dám nguyền rủa tao bị bỏ sao?!”

Thấy Vương Hải Anh tức giận đến muốn động tay động chân, Lăng Trí tiến lên một bước đẩy Đường Kình về phía sau: “Đủ rồi!”

Mặt mày sắc bén, ánh mắt tối tăm, cằm cắn chặt lại, nhìn liền biết hắn đang rất cố gắng không tức giận. Hắn hít một hơi thật sâu, không giải thích nhiều, chỉ lạnh lùng nhìn Vương Hải Anh nói: “Nếu biết 3 vạn này là cậu họ lén mợ cho tôi mượn thì chắc chắn tôi sẽ không lấy. Nếu giờ mợ đang cần tiền gấp, vậy trở về kêu cậu họ đưa giấy nợ đi, chúng ta một tay đưa tiền một tay đưa giấy nợ.”

Vương Hải Anh vừa nghe, liền không cãi nhau với Đường Kình nữa, dùng ánh mắt “tao biết mày còn rất nhiều tiền”, đắc ý lại châm biếm nhìn Lăng Trí: “Đúng lúc mợ có mang giấy nợ đến, vốn dĩ định tối nay đến nhà con một chuyến, không ngờ lại gặp trước rồi, may mắn bớt được một việc.”

Nói xong liền lấy giấy nợ trong túi xách ra.

Lăng Trí quay đầu lại nhìn Đường Kình, Đường Kình gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề: “Hiện giờ không có tiền mặt nên sẽ chuyển khoản cho dì, 3 vạn đúng không? Đây đây, cầm tiền nhanh rồi đi đi!”

“3 vạn 3, còn phải tính lãi nữa.”

Chân mày Đường Kình nhăn lại, có chút không vui. Còn chưa đến nửa năm mà lãi lại tới 3000 đồng? Cũng quá nhiều rồi! Nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt Lăng Trí, hắn rốt cuộc vẫn nuốt những lời này xuống rồi gật đầu.

Mặc dù mợ họ là một người ác độc nhưng cậu có nghe Lăng Trí nói cậu họ của hắn thật sự rất tốt với hắn. Lúc trước cũng giúp đỡ Lăng Trí rất nhiều. Sau khi Lăng gia phá sản thì chừa lại không ít nợ nần, tài sản đều bị ngân hàng tịch thu để gán nợ, vậy mà vẫn chưa đủ. Lăng Trí không có cách nào khác, chỉ có thể bán sạch hết những đồ quý giá của mẹ và ba anh em, miễn cưỡng lắm mới trả hết nợ.

Tuy rằng đã trả hết nợ nhưng mẹ hắn còn nằm bệnh viện, hai đứa trẻ lại đã tới tuổi học tiểu học… 3 vạn không nhiều nhưng đối với Lăng Trí lúc đó là cọng rơm cứu mạng. Đường Kình biết dù bên ngoài Lăng Trí không nói nhưng trong lòng rất cảm kϊƈɦ vị cậu họ kia. Cho nên dù lúc này đã tức muốn chết nhưng vẫn phải nhịn xuống.

Đường Kình có chút khó chịu, đã từng là tiểu Trí gia tiêu sái khí phách cỡ nào, hiện giờ lại bị phá sản trở thành một người đáng thương phải làm lụng kiếm sống…

“Ra tay cũng hào phóng đấy.”

Vương Hải Anh không cự tuyệt, nhanh chóng mở Alipay quét mã chuyển khoản.

Đường Kình cố gắng giữ bình tĩnh, nén cơn giận trong lòng chờ bà ta quét mã, lại không nghĩ rằng…

“Cái gì đây? Số dư trong thẻ không đủ?” Vương Hải Anh nhìn chằm chằm vào giao diện di động của cậu liền cười nhạo một tiếng: “Nhìn cậu vừa rồi khẩu khí có chút lớn, tôi còn tưởng rằng là đại thiếu gia có tiền, ai ngờ cũng chỉ là một tên nghèo kiết xác! Không có tiền còn muốn thay người khác trả? Có biết xấu hổ không!”

Đường Kình nghe bà ta nói vậy mặt liền đỏ lên: “Ai là mẹ nó quỷ nghèo! Tôi quên tháng này mẹ không cho tôi tiền sinh hoạt… Bà chờ đi, tôi lập tức gọi điện thoại!”

Lăng Trí cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống này, kéo tay cậu một cái: “Không cần, tôi còn một chút, cậu còn bao nhiêu thì gộp lại trước cho bà ấy, số tiền còn lại… mấy ngày nữa tôi được phát lương thì sẽ trả thêm.”

Đường Kình không phải con ruột của Đường gia, cậu là do mẹ mang đến Đường gia, tuy rằng người họ Đường đối xử với cậu không tồi nhưng suy cho cùng cũng không phải ruột thịt. Ít nhiều gì cũng có chút lúng túng, hắn không muốn khiến cậu khó xử.

“Nhưng mà…”

Đường Kình còn muốn nói gì đó, đột nhiên có một bàn tay ở bên cạnh duỗi ra, đoạt lại điện thoại từ trong tay Vương Hải Anh: “Tôi có tiền!”

Tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, lúc này Lăng Trí cũng phát hiện Thịnh Hạ còn chưa đi. Nhớ lại bộ dạng chật vật khi bị Vương Hải Anh chèn ép đều bị cô nhìn thấy, mặt hắn cũng đen lại, còn chưa kịp nói gì thì liền nghe điện thoại Vương Hải Anh kêu lên: “Alipay quét thành công, 33000 đồng. ”

“Đây, trả cho dì!” lúc này Thịnh Hạ thật sự rất tức giận, mạnh bạo đem điện thoại của Vương Hải Anh ném vào trong ngực bà ta, đoạt lấy giấy vay nợ đưa cho Lăng Trí: “Cậu mau nhìn xem có phải cái này hay không!”

Lăng Trí ngạc nhiên nhìn cô cũng không nói chuyện.

Đường Kình cũng ngây ngốc nhìn cô, miệng há to.

Vẫn là Vương Hải Anh phản ứng trước: “Cái này… Không tệ đâu, bạn bè thân nghèo kiết xác vậy mà bạn gái lại có tiền như vậy!”

Lúc này Thịnh Hạ cảm thấy rất phiền mà bà ta còn muốn nói hươu nói vượn, nhịn không được liền nhăn răng trừng mắt nhìn bà ta một cái: “Tiền đã trả rồi thì dì mau đi đi!”

Sở dĩ Vương Hải Anh không nghĩ rằng mình có thể thuận lợi đem 3 vạn về, lúc lấy được tiền, tâm tình cũng tốt lên không ít, hơn nữa lại có việc quan trọng phải làm nên cũng không nói gì nữa, hừ một tiếng, hất cằm rời đi.

Lúc này Đường Kình mới khϊế͙p͙ sợ lấy lại tinh thần: “Không phải chứ Trí gia, vừa rồi tôi nhìn lầm rồi phải không? Cậu ấy…”

Lăng Trí không để ý đến cậu, chỉ dùng ánh mắt phức tạp mang theo chút ngạc nhiên mà nhìn Thịnh Hạ: “Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Đối mặt với hắn thì cô gái hung dữ vừa rồi liền mất hết khí thế, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Là… là ba mẹ cho tôi.”

Nhớ tới cảnh cô nhặt ve chai sau khi tan học, Lăng Trí trầm mặc một chút, ba mẹ cô cho tiền chắc hẳn dùng cho việc quan trọng. Hắn quay đầu, nhìn Đường Kình nói: “Bây giờ cậu còn bao nhiêu tiền? Trước tiên giúp tôi trả cho cậu ấy một phần, chờ tới lúc…”

“Không cần!” còn chưa nói xong thì Thịnh Hạ đã nhảy dựng lên: “Tôi không vội! Bây giờ tôi không cần tiền gấp đâu! Sau… sau này thì trừ vào tiền lương đi.”

Lăng Trí: “…”

Hơn 3 vạn đồng thì biết trừ đến khi nào?

Khóe miệng của hắn hơi dãn ra, lại nhìn về phía Đường Kình lần nữa, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng thì cô đã mang bộ dạng “tôi nói không lại cậu nên tôi đi đây” rồi quay đầu bỏ chạy.

Động tác nhanh đến nỗi như bị chó rượt ở đằng sau.

Lăng Trí: “…”

Không biết vì sao, hắn đột nhiên có chút buồn cười.

Rốt cuộc ai mới là chủ nợ?

Nghĩ như vậy, trong tầm mắt lại nhìn thấy cái bóng lưng nhỏ màu vàng kia hình như đột nhiên bị vấp gì đó. Hắn sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy cô đã nhảy về phía trước hai cái trong một tư thế rất buồn cười rồi loạng choạng ổn định cơ thể. Sau đó, cô giống như trộm mà nhìn ra đằng sau, thấy hắn đứng thẳng nhìn chằm chằm vào mình thì như bị sét đánh mà ngây người một chút. Ngay sau đó liền che khuôn mặt đỏ bừng lại, chạy như bay về chiếc xe điện màu hồng phấn.

Lăng Trí chớp mắt một cái rồi ngẩn người, vào lúc bản thân còn chưa để ý thì một tiếng cười nhẹ tràn qua khóe môi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương