CHƯƠNG 17

Thịnh Hạ không biết có người đang theo dõi mình, tách khỏi Dư Xán ở cửa lớp rồi bước nhanh vào.

Cô ngồi ở bàn thứ ba từ dưới lên, bạn cùng bàn là một nam sinh mập mạp tên là Kim Trác Văn.

Kim Trác Văn môi hồng răng trắng, nhìn qua rất giống tiểu tiên đồng trong tranh Tết. Thấy Thịnh Hạ, cậu rất vui vẻ, vội chỉ vào chỗ ngồi: “Hạ Hạ cậu tới rồi, buổi sáng vui vẻ!”

“Ừm, buổi sáng tốt lành!” chắc là cậu có vẻ ngoài vô hại, tính cách cũng rất ôn nhu lại hay thẹn thùng nên quan hệ giữa Thịnh Hạ và Kim Trác Văn khá tốt, ở trước mặt cậu cũng không căng thẳng.

“Cậu ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì mình có mang theo bánh quy và sữa chua…”

“Cảm ơn, mình đã ăn rồi.” Thịnh Hạ cười với Kim Trác Văn một cái, hai cái lúm đồng tiền bên môi như ẩn như hiện.

Mặt Kim Trác Văn đỏ lên, cảm thấy Thịnh Hạ cười rộ lên rất đáng yêu. Cậu lấy hết can đảm, lấy một cái hộp đóng gói rất đẹp ra: “Đúng rồi, kì nghỉ đông này mình với ba mẹ có sang Pháp. Đây… đây là đồ mình mua từ Pháp về…”

Chỉ nói được một nửa, phía sau đột nhiên xuất hiện một luồng gió lạnh: “Hắc, buổi sáng vui vẻ nha Tiểu Hạ Tử!”

Kim Trác Văn hoảng sợ, thiếu chút nữa đã ném chiếc hộp trong tay ra, sau đó mới phát hiện người cùng Thịnh Hạ chào hỏi là người ngồi bàn sau của họ- Đường Kình.

Người này lúc trước cũng giống như Lăng Trí, đối với hai người họ cũng không có thân quen, tại sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy, còn gọi Thịnh Hạ là Tiểu Hạ Tử?

Kim Trác Văn ngẩn ngơ, nghi hoặc nhìn về phía Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ cũng không nghĩ Đường Kình lại thân thiết như vậy, nhưng mà đối với Đường Kình, trong lòng cô thực sự rất cảm kϊƈɦ. Nếu không nhờ cậu ta thì sao cô mới nhìn thấy cơ bụng của nam thần, còn có cơ hội mỗi tối đến nhà nam thần học bổ túc!

Bạn học Đường đúng thật là người tốt!

Cô phải cảm ơn thật tốt!

Nghĩ như vậy, Thịnh Hạ cũng không ngại nói chuyện với Đường Kình, quay đầu lại thẹn thùng cười một chút: “Cậu cũng vậy nha.”

Tối hôm qua hỏi Lăng Trí hơn nửa ngày cũng không hỏi ra thứ gì, Đường Kình ngứa ngáy đến phát điên, đến chỗ cô tươi cười lộ ra hàm răng trắng: “Tôi muốn hỏi cậu chuyện này.”

Thịnh Hạ khó hiểu chớp mắt nhưng vẫn gật đầu.

Đường Kình cười hắc hắc, hạ giọng nói: “Ngày hôm qua lúc Lăng Trí về nhà thì cậu đang làm gì? Cậu ấy thấy cậu thì có phản ứng gì vậy?”

Thịnh Hạ không ngờ rằng Đường Kình muốn hỏi chuyện này, ngẩn người, khuôn mặt đỏ lên.

Đường Kính vừa thấy liền kϊƈɦ động: Mẹ nó có phản ứng này thì chắc chắn đã có biến!

“Cậu ấy… cậu ấy thấy tôi thì rất kinh ngạc…” Thịnh Hạ xấu hổ không dám nói thẳng, chỉ có thể cúi đầu úp úp mở mở nói.

“Kinh ngạc? Kinh ngạc như thế nào?”

“Thì… là rất hoảng hốt, sau đó hỏi tôi tại sao lại ở nhà cậu ấy…” Hậu tri hậu giác* nhớ tới cảnh tượng xảy ra trong bóng đêm, cả người chàng trai đè trêи người mình, đầu chôn ở cổ cô, khuôn mặt Thịnh Hạ càng ngày càng nóng, trong lòng cũng nhộn nhạo. Vừa đúng lúc chủ nhiệm tới lớp, cô vội vàng xoay người lên bàn, chôn đầu xuống cười trộm một trận.

*sau khi để ý thì mới nhớ ra

Đêm qua, ai da đúng là một buổi tối tốt đẹp mà!

“Hạ Hạ? Cậu làm sao vậy?” Kim Trác Văn không nghe rõ hai người bọn họ nói cái gì, chỉ nghe loáng thoáng được mấy cái từ. Thấy Thịnh Hạ đột nhiên úp mặt lên bàn nằm bất động, cậu khó hiểu lại lo lắng, vội kéo kéo tay áo cô: “Cậu không sao chứ?”

Thịnh Hạ nhịn kϊƈɦ động, ngẩng đầu nói: “Không có việc gì không có việc gì, mình vẫn ổn.”

Mặt cô hồng hồng, mắt cong cong, Kim Trác Văn chỉ ngắm một chút đã quên mình muốn nói gì.

“Không… không có gì thì tốt.” trái tim chàng trai đập trống đánh, cậu ngượng ngùng cúi đầu, siết chặt góc áo của mình.

***

Tiết tự học trôi qua rất nhanh.

Giờ giải lao, Kim Trác Văn lại lấy hết can đảm một lần nữa, lấy hộp chocolate mua từ Pháp ra.

Thịnh Hạ rất ngại lấy nhưng Kim Trác Văn nói đây là quà cảm ơn cô giúp đỡ cậu quét lớp vào học kì 1, hơn nữa Hồ Phỉ Phỉ ở bàn trước cũng có nên cô không từ chối nữa.

Kim Trác Văn là người ở thành phố bên cạnh, hình như trong nhà mở công ti nên rất có tiền. Nghe nói đến nơi này học bởi vì cha mẹ quá bận nên không có thời gian chăm sóc cậu ta, do đó mới gửi Kim Trác Văn cho ông bà dưới quê chăm sóc.

Nhưng ba mẹ cậu cứ cách vài ngày sẽ đón cậu về, đôi khi vào lúc cậu trực nhật thì Thịnh Hạ hoặc Hồ Phỉ Phỉ sẽ tiện tay giúp một chút, cho Kim Trác Văn về sớm một chút.

Không nghĩ rằng cậu lại giữ trong lòng, còn tặng quà cho bọn họ.

Thật đúng là người tốt.

Thịnh Hạ cười tủm tỉm cảm ơn Kim Trác Văn, bỏ chocolate vào cặp rồi đi WC.

Kim Trác Văn vui mừng nhìn bóng dáng cô, trong lòng lại vui vẻ ngọt ngào.

Đúng là cậu cũng tặng chocolate cho Hồ Phỉ Phỉ, nhưng đó là mẹ cậu tiện tay mua. Còn hộp tặng cho Thịnh Hạ là Kim Trác Văn chọn lựa kĩ càng.

Quan trọng nhất chính là tên nhãn hiệu này rất lãng mạn, gọi là Amour, tiếng Pháp là tình cảm chân thành.

Thịnh Hạ còn không biết mình được người khác thầm mến, cô đang vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

Trường học đã cũ nên nhà vệ sinh rất nhỏ, có tổng cộng bốn phòng. Lúc này trong WC không có ai hết, Thịnh Hạ đi vào phòng thứ nhất, khóa cửa rồi ngồi xổm xuống, đột nhiên bên ngoài có người kêu tên cô: “Thịnh Hạ?”

Giọng nói này có chút giống với Hồ Phỉ Phỉ ở bàn trước, Thịnh Hạ và Hồ Phỉ Phỉ có quan hệ khá tốt, cô ấy cũng coi như là nữ sinh duy nhất trong lớp tương đối gần gũi với cô, do đó Thịnh Hạ theo bản năng trả lời lại.

Sau khi người ở ngoài nghe cô trả lời lại nói câu: “Vậy là không tìm lầm rồi.”

Thịnh Hạ: “?”

Đột nhiên cô cảm thấy có chút không đúng, giọng nói này không phải của Hồ Phỉ Phỉ!

Mới nghĩ như vậy, đột nhiên “Ào” một tiếng, một thùng nước lớn dội xuống từ phòng kế bên, Thịnh Hạ né không kịp nên bị tạt ướt nửa người.

Cô sợ tới mức nhảy dựng lên, giật mình hét một tiếng.

Người chơi xấu ở ngoài nghe thấy, vừa lòng cười một chút: “Cũng đừng trách tao, tao chỉ giúp người khác làm thôi!”

Cuối tháng hai trời còn chưa hết lạnh, dòng nước lạnh băng dọc theo cổ áo Thịnh Hạ thấm ướt hết quần áo, khiến cô nhịn không được rùng mình một cái. Cũng may cô vừa thấy kì lạ liền đi đến trước kiểm tra nên chỉ có phần tóc sau ót bị ướt, khuôn mặt không có dính nước, nếu không càng lạnh hơn.

Thịnh Hạ vừa kinh ngạc vừa sợ đến ngây ngốc, một lúc lâu sau mới có phản ứng, vội vàng cởi áo khoác đồng phục lau nước trêи cổ.

“Người… người bên ngoài là ai?!”

“Tao là ai thì mày cũng không cần biết, hưởng thụ cho tốt đi, hẹn gặp lại.”

Nữ sinh kia nói xong, cửa phòng vệ sinh đột nhiên rung một chút, Thịnh Hạ có cảm giác không tốt nên không lau người nữa, vội mở cửa. Kết quả có đẩy thế nào cửa cũng nằm im, hiển nhiên đã có người chặn cửa từ bên ngoài.

Thịnh Hạ luống cuống, nhấc chân đá một cái “rầm” lên cửa: “Cô… cô thả tôi ra!”

Sức lực trêи chân của Thịnh Hạ không nhỏ, cửa phòng vệ sinh lập tức đã bị đá méo hơn một nửa. Nữ sinh tạt nước cô đang đứng ở sau cửa, không đề phòng một chút liền bị cánh cửa bung ra đập đến ngồi xổm bụm mặt.

“Mẹ… mẹ nó!” hai nữ sinh tới cùng cô ta cũng sợ ngây người.

Thịnh Hạ nhân cơ hội này lại đạp thật mạnh vào cửa nhưng nữ sinh ngồi trêи đất cũng phản ứng rất nhanh, rống lớn một tiếng: “Chặn lại!” rồi dội tiếp số nước còn dư trong thùng.

Thịnh Hạ theo bản năng quay đầu tránh đi, nữ sinh kia nhắm chuẩn thời cơ chạy lại giữ một bên cửa, nhặt cây lau nhà trêи mặt đất rồi chỉ ra bên ngoài: “Sang kia lấy hai cây lau nhà tới!”

Hai nữ sinh khác nhanh chóng làm theo, ba cây lau chặn ở chốt cửa nên dù Thịnh Hạ dùng lực cũng đá không ra.

“Không phải mày rất lợi hại sao? Tới đi! Tiếp tục đá nào!” lúc này nữ sinh kia mới nhẹ nhàng thở ra, che cái trán sưng vù lại cười lạnh nói: “Nếu không thì kêu Lăng đại thiếu gia của mày tới, nhờ cậu ta mở cửa cho mày cũng được!”

Cô ta nói xong lại dội thêm một xô nước nữa, Thịnh Hạ nhanh tay lẹ mắt tránh ra nhưng lại vẫn bị dính một ít.

Cô vừa sợ vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ bừng, cuối cùng cũng hiểu ra. Cô gái này chắc là do "anh Sơn" lúc trước gây phiền phức cho Lăng Trí gọi tới.

Trước đến giờ cô chưa từng trải qua chuyện như vậy nên trong lòng vẫn rất sợ hãi, nhưng cô biết có nói nhảm với bọn họ thì cũng vô dụng nên một tay cởi áo khoác che đầu lại, một tay móc điện thoại ra cầu cứu Kim Trác Văn.

Nhưng Kim Trác Văn lại không bắt máy, chắc là đã tắt âm lượng nên không nghe thấy.

Thịnh Hạ nhìn thời gian, còn hai phút nữa là vào lớp rồi!

Ngoại trừ Kim Trác Văn và Hồ Phỉ Phỉ bình thường không mang điện thoại theo, cô cũng không có số điện thoại của ai trong lớp… Thịnh Hạ gấp đến mức trái tim trong lồng ngực nhảy "bang bang". May mắn Thịnh Hạ lướt tới WeChat của Đường Kình, cô giật mình, không chần chừ gửi cầu cứu cho cậu.

Dong dong dong, dong dong dong…

“ m thanh gì vậy?”

“Hình như là âm thanh WeChat, cô ta có mang điện thoại!”

“Dù sao cũng xong rồi, đi thôi.”

Ba nữ sinh chạy đi, ngay lúc đó, từ WeChat truyền ra giọng nói: “Alo, Tiểu Hạ Tử?”

Trong lòng Thịnh Hạ cũng buông lỏng, rốt cuộc cũng không nín được mà trào nước mắt: “Bạn… bạn học Đường, tôi bị người ta nhốt ở nhà vệ sinh nữ, cậu có thể… có thể gọi Hồ Phỉ Phỉ đến đây giúp tôi mở cửa không?”

***

Đường Kình và Hồ Phỉ Phỉ tới rất nhanh, Thịnh Hạ chật vật đi ra khỏi nhà vệ sinh, đôi mắt hồng hồng nói cảm ơn bọn họ.

Hồ Phỉ Phỉ là một nữ sinh hoạt bát nhiệt tình, thấy dáng vẻ của Thịnh Hạ liền tức điên, quay đầu muốn đi mách giáo viên nhưng bị Thịnh Hạ ngăn lại.

Cô không quen ba nữ sinh kia, cũng không biết bọn họ là ai nên không thể nói chuyện này ra ngoài. Đến "anh Sơn" kia cũng chỉ là do cô suy đoán, không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ thì các thầy cô cũng không quản được người kia. Nghe nói nhà hắn rất có tiền, phía sau cũng có hậu đài rất lớn, nếu không thì một người thành tích vừa kém hơn Thịnh Hạ vừa không có sở trường gì đặc biệt lại đậu vào Nhất Trung, còn mang thói xấu như trường dạy nghề ở kế bên.

Trêи mặt Đường Kình cũng không tươi cười nữa, ở trong lòng hắn, cho dù Thịnh Hạ và Lăng Trí không thành đôi nhưng những việc mà cô giúp Lăng Trí thì cậu đã xem cô như người một nhà.

Người một nhà bị bắt nạt, làm sao cậu có thể không tức giận, cau mày liền hỏi: “Trong khoảng thời gian này cậu có gây chuyện với ai hay không?”

Thịnh Hạ không biết cậu đã nghe Lăng Trí kể về việc tối hôm đó, cũng không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ có thể lắc đầu nói không biết.

“Thôi được rồi, bây giờ chỉ mới vừa khai giảng... Cậu cứ lau khô người trước đi, trời lạnh thế này đừng để bị cảm..”

Hồ Phỉ Phỉ cũng gật đầu: “Đồng phục của cậu ướt hơn phân nửa rồi, cởi ra đi đừng mặc nữa, mặc của mình này. May mắn hôm nay mình mặc nhiều lớp, cởi một cái áo ra cũng không sao.”

Thịnh Hạ cảm kϊƈɦ gật đầu, rốt cuộc cũng có thể nén nước mắt: “Cảm ơn Phỉ Phỉ.”

“Khách khí với mình làm gì? Đi thôi!” Hồ Phỉ Phỉ nói xong liền cởi áo khoác đồng phục xuống, Đường Kình thừa dịp Thịnh Hạ không chú ý, móc điện thoại ra chụp một bức ảnh, lặng lẽ gửi qua cho Lăng Trí.

Cô gái nhỏ của cậu bị người khác bắt nạt [hình ảnh].

Lăng Trí vừa mới gội đầu xong, nghe âm thanh phát ra trêи điện thoại nên tiện tay móc ra nhìn. Lúc vừa nhìn thấy lập tức liền nhíu mày.

Hắn kéo khăn lồng xuống, một bên lau tóc ướt đẫm đi tới phòng khách, một bên phóng to tấm ảnh trêи WeChat ra.

Cô gái nhỏ chỉ mặc một cái áo màu trắng, rụt vai đứng trêи hành lang, đôi mắt hồng hồng nhìn áo khoác đồng phục ướt hơn phân nửa trong tay, khuôn mặt trắng nõn đầy mờ mịt.

Quần của cô cũng dính nước, tuy tóc không ướt đẫm nhưng cũng nửa ướt nửa không, nhìn đáng thương vô cùng, giống một bé mèo con ướt sũng.

Lăng Trí dừng chân, mày nhăn thành chữ xuyên*, sau đó ngón tay gấp gáp trả lời: Tình hình thế nào?

*chữ xuyên: 川

Đường Kình rất mau đã gửi một hàng chữ qua: Đi vệ sinh trong giờ giải lao rồi bị mấy cô gái lạ mặt dùng cây lau nhà chặn chốt cửa, không biết do nguyên nhân gì. Đợi chút tôi sang chỗ anh Cường nhờ họ hỏi thăm giúp, có thể tìm ra mấy đứa con gái chết tiệt kia.

Lăng Trí nhìn chằm chằm tấm ảnh một lúc lâu mới trả lời “Ừ”.

Một lúc lâu sau mới bổ sung một câu: Cô ấy không phải cô gái nhỏ của tôi, là chủ nợ lớn, cậu thay mặt ông đây chăm sóc người ta thật tốt đi

Đường Kình: … Mẹ nó, mau cút!

Đang nói, Lăng Duyệt bước xuống lầu: “Hoàng huynh, chúng ta có thể đi chưa?”

Lăng Trí hoàn hồn cất điện thoại, lên lầu ôm Lăng Đằng xuống, giúp hai đứa nhỏ mang giày rồi dẫn bọn chúng ra khỏi cửa.

Chuyện Thịnh Hạ bị người khác bắt nạt hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Bởi vì hai người không thân thiết gì, bình thường Thịnh Hạ có gây chuyện với ai không thì hắn cũng không rõ, hơn nữa Đường Kình lại nói người bắt nạt cô là con gái. Mãi đến khi lên xe buýt, bởi vì quá nhiều người nên Lăng Trí không cẩn thận đụng vào cánh tay bị thương. Đau đến nhăn mày, bỗng nhiên nhớ tới việc tối hôm đó.

Nhất Trung là trường điểm, tố chất học sinh cao hơn trường thường rất nhiều, lại không loạn như trường dạy nghề ở kế bên, tuy rằng giữa học sinh cũng có xích mích nhưng không khí vườn trường vẫn tương đối êm dịu, đặc biệt các nữ sinh cũng rất ít đánh nhau.

Cô gái ngồi bàn trước của hắn tuy rằng là một học tra nhưng tính cách vừa mềm yếu lại im lặng, nói cũng không dám nói nhiều, chắc chắn không thể nào gây chuyện với người khác…

Chỉ có buổi tối hôm đó, cô bất ngờ chạm mặt bọn Lưu Sơn Hà lúc chúng gây chuyện với hắn nên bắt buộc phải đánh nhau cùng hắn, còn đánh bọn chúng té lên té xuống.

Nghĩ đến đây, mặt Lăng Trí hơi trầm xuống, lấy điện thoại nhắn tin cho Thịnh Hạ: Có phải đám người Lưu Sơn Hà làm không?

Thịnh Hạ không trả lời hắn, cô luôn luôn nghiêm túc, lúc học sẽ không xem điện thoại.

Lăng Trí nhấp môi, thông báo tin tức cho Đường Kình: Có thể là bọn Lưu Sơn Hà làm, không phải anh Cường và tên đó chung lớp sao, cậu sang anh Cường hỏi thăm xem.

Nhưng bạn học Đường Kình lại hoàn toàn không nghiêm túc trả lời trong vài giây: Không thành vấn đề… nhưng cậu phải nói cho tôi trước, rốt cuộc ngày hôm qua cậu và Tiểu Hạ Tử đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tôi chỉ vừa hỏi mà cậu ấy liền đỏ mặt?

Lăng Trí ngẩn ra, trong đầu hiện lên khuôn mặt hồng hồng của cô gái nhỏ và bộ dạng nước mắt lưng tròng ngốc nghếch biểu diễn Kim Kê Độc Lập.

Không biết tại sao Lăng Trí lại buồn cười, mặt mày buông lỏng, trả lời Đường Kình: Không muốn trả lời.

Đường Kình:…

***

Bệnh viện cách chỗ họ không xa lắm, lúc Lăng Trí đến nơi thì Thịnh Hạ vừa mới học xong tiết đầu tiên. Nhưng mà giáo viên dạy quá giờ nên không có thời gian nghỉ ngơi, vì vậy cô cũng không kịp xem điện thoại mà bắt đầu học tiết thứ hai.

Mà lúc này Lăng Trí đang giải thích chuyện Lăng Đằng bị thương cho mẹ hắn- Phạm Ngọc Lan.

Phạm Ngọc Lan rất xinh đẹp, nhìn vào chẳng biết đã hơn bốn mươi tuổi, người cũng như tên, xinh đẹp quý phái. Mặc dù sắc mặt tái nhợt cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của bà, ngược lại càng làm bà tăng thêm vài phần yếu đuối khiến người ta cảm thấy thương tiếc. Hơn nữa tính cách bà ôn nhu, tâm địa lại lương thiện, từng là nữ thần trong khoa âm nhạc của trường. Vì thế ba của Lăng Trí- Lăng Đống mới có thể không nghe phản đối của người nhà mà một hai phải cưới bà làm vợ.

Nhưng thành công gả cho hoàng tử cũng không phải kết cục cô bé lọ lem nên có.

Lăng gia là hào môn thế gia, trong nhà rất nhiều quy củ, người hay qua lại cũng là người có thân phận có địa vị. Phạm Ngọc Lan xuất thân bình thường, không hiểu lễ nghi xã giao của nhà giàu, lại bị cha mẹ nuông chiều đến mềm yếu nên chắc chắn không xử lí được người ở Lăng gia, cũng không gia nhập vào vòng bạn bè giao tiếp của Lăng Đống.

Bản thân Lăng Đống lại là hoa hoa công tử*, lúc mới vừa kết hôn thì cảm thấy mới mẻ, còn săn sóc cho bà nhưng một thời gian sau lại ngựa quen đường cũ. Phạm Ngọc Lan lại chỉ biết khóc thút thít nhường nhịn, không hề nghĩ cách giải quyết vấn đề. Việc đó khiến khoảng cách giữa hai người càng lớn, cuối cùng… Lăng Đống bắt đầu nuôi phụ nữ ở bên ngoài.

*playboy

Phạm Ngọc Lan tốt nghiệp đại học liền gả cho Lăng Đống, sau khi kết hôn bà vẫn luôn ở nhà chăm sóc con nên không ra ngoài làm việc. Tuy hận việc Lăng Đống ngoại tình nhưng bà chưa từng có suy nghĩ sẽ ly hôn, một là không tự tin về kinh tế bản thân mình, thứ hai cũng luyến tiếc ba đứa con. Đương nhiên bà cũng còn quan niệm bảo thủ, vẫn yêu Lăng Đống và chờ ngày ông ta quay đầu.

Lăng Đống phản bội bà nhưng vẫn rất coi trọng ba đứa con thì đương nhiên cũng sẽ không mở miệng nói ly hôn, hai người cứ như vậy trải qua những năm tháng bằng mặt không bằng lòng.

Có thể hai người bọn họ rất ăn ý với nhau, hoàn toàn không nhắc tới những người phụ nữ bên ngoài! Nhưng một tình nhân lâu năm của Lăng Đống vào năm trước đột nhiên tìm tới cửa, còn bày hàng loạt thủ đoạn để ép buộc hai người ly hôn.

Phạm Ngọc Lan không chút sức lực chống cự, nếu không phải Lăng Trí đã trưởng thành, khắp nơi đều che chở cho mẹ thì sợ rằng tiểu tam kia đã thành công thượng vị*.

*lên làm phu nhân

Nhưng vị trí Lăng phu nhân luôn được bảo vệ nên Lăng gia mới hoàn toàn sụp đổ vì tiểu tam kia. Người đó vì yêu sinh hận, âm thầm tìm kiếm nhiều tội trạng của Lăng Đống rồi tố cáo ông ta.

Tất cả mọi việc đều bắt đầu từ nơi này.

Không đến năm tháng, Lăng gia phá sản, Lăng Đống nhảy lầu, Phạm Ngọc Lan nhìn thấy thi thể của Lăng Đống nên bệnh tim tái phát, xém chút nữa cũng bỏ mạng theo.

Mà ba anh em Lăng Trí cũng từ ngôi sao trêи bầu trời thành vũng bùn dưới chân.

Bởi vậy nên Phạm Ngọc Lan luôn luẩn quẩn trong lòng, cả ngày buồn bực không vui, mặt ủ mày chau, lâu lâu lại khóc thảm thiết, than mệnh mình khổ, than Lăng Đống nhẫn tâm, than con cái đáng thương.

Ngay lúc này, Lăng Trí vừa nói xong thì bà lại bắt đầu rớt nước mắt.

“Đằng Đằng đáng thương của mẹ, đều tại ba mẹ không tốt, làm cho Duyệt Duyệt và anh trai con phải chịu khổ… Ô ô ô, đều tại ba con sai, đều do hắn, tên đó sao không mau cút đi… Ô ô ô, tại sao mệnh mẹ lại khổ thế này…”

Lăng Trí: “…”

Tâm tình Lăng Trí vốn đang tốt một chút lại bắt đầu tệ, mày cũng nhíu lại: “Mẹ đừng khóc, thằng bé chỉ bị vết thương nhỏ, không có khó khăn gì đâu. Bác sĩ nói dưỡng thương mấy ngày thì sẽ tốt lên.”

Lăng Đằng hiểu chuyện gật đầu: “Mẹ đừng lo lắng, con đã không còn đau nữa!”

“Ai nha ai nha, mẹ đừng khóc nữa, nếu không lát nữa ngực lại đau.” Lăng Duyệt cũng trấn an.

“Được… được, mẹ không khóc… không khóc ô ô ô…”

Ngoài miệng nói không khóc nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, Lăng Trí thấy đau đầu, nhẫn nại khuyên mẹ nhưng Phạm Ngọc Lan không nghe vào, hoặc có thể bà nghe hiểu nhưng không nín khóc được.

Lăng Trí: “…”

Mỏi mệt xuất hiện từ bốn phương tám hướng khóa cả người hắn lại trong đó.

Hắn đột nhiên cảm thấy có chút khó thở, ngay lúc này Phạm Ngọc Lan đang khóc lóc lại đột nhiên nói câu: “Nếu lúc trước mẹ cũng đi theo ba các con thì tốt rồi, như vậy hiện tại các con cũng không vất vả như vậy.” thái dương Lăng Trí nhảy dựng, cuối cùng không nhịn được mà nổi nóng: “Đủ rồi!”

m thanh trầm thấp tối tăm, Phạm Ngọc Lan sợ tới mức nghẹn họng, hai đứa bé đang an ủi bà cũng im lặng. Những bệnh nhân nằm giường kế bên cũng là theo phản xạ nhìn sang bên này.

Lăng Trí thở sâu, cố gắng nhịn xuống mới mở miệng: “Sự việc xảy ra lâu như vậy rồi mẹ còn nhớ tới khi nào? Khóc tới khi nào?”

Đôi mắt Phạm Ngọc Lan hồng hồng, khuôn mặt đau khổ nhìn hắn: “Mẹ… mẹ cũng không muốn khóc… nhưng mà Tiểu Trí, trong lòng mẹ rất khó chịu, mẹ không nhịn được…”

Bà là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được cha mẹ nâng như nâng trứng, tính cách lại đơn thuần, yếu đuối không dám làm gì. Lăng Đống ngoại tình và Lăng gia phá sản là chuyện lớn nhất trong đời khiến bà suy sụp, bà nhớ lại liền đau lòng đến khó chịu, thật sự là không khống chế được cảm xúc của mình.

Bà mếu máo, lại không kìm được mà rớt nước mắt: “Mẹ xin lỗi Tiểu Trí, đều tại mẹ vô dụng, đều do mẹ liên lụy các con, nếu không phải vì mẹ, con… con cũng không đến mức phải bỏ học đi làm công…”

“Nếu mẹ muốn xin lỗi con thì chăm sóc cơ thể cho tốt, nhanh chóng giảm bớt gánh nặng cho con, không được tiếp tục tự oán hay khóc sướt mướt nữa, nhốn nha nhốn nháo lại tổn hại thân thể của mình.”

Lăng Trí lạnh giọng nói xong lời này, cuối cùng lại thở dài quay đầu đi ra ngoài.

Trái tim Phạm Ngọc Lan vốn không khỏe, lúc trước Lăng gia xảy ra chuyện, bà chịu không nổi đả kϊƈɦ mà phát bệnh, tình huống lúc đó rất nguy cấp nhưng đã nghỉ ngơi một thời gian ở bệnh viện thì tình huống của bà đã ổn định rất nhiều, nếu không phải bà luôn khóc, cảm xúc luôn phập phồng thì đã sớm có thể về nhà tự chăm sóc.

Đương nhiên Lăng Trí không cần bà xuất viện nhanh, chỉ cần bà tỉnh táo lại một chút, không có chán chường lại ngồi khóc thì hắn cũng đã cám ơn trời đất.

***

Lăng Trí đứng ở cửa sổ cuối hành lang hóng gió, nhờ đó mà buồn phiền trong lòng cũng giảm đi chút ít.

Lúc này điện thoại trong túi đột nhiên rung lên một chút, Lăng Trí lấy ra thì thấy tin nhắn của Thịnh Hạ.

Nhiệt Nhiệt là ta: Cậu biết rồi à? [chấn động.jpg]

Chàng trai trầm mặc một lát rồi trả lời cô: Đường Kình nói cho tôi biết.

Nhiệt Nhiệt là ta: Ha ha! Chuyện đó, tôi cảm thấy chắc là bọn họ làm. Bởi vì mấy nữ sinh kia nói họ làm giúp người khác, sau đó các cô ấy nói tôi lợi hại, còn nhắc tới tên của cậu nữa.

Nhiệt Nhiệt là ta: Nhưng mà tôi không bị sao cả, chỉ có bị tạt xíu nước thôi. Nhưng mà bạn học Lăng cậu phải cẩn thận nha, không chừng bọn họ cũng sẽ tìm cậu đấy!

Lăng Trí nhấp môi, mặt mày càng thêm hung ác nham hiểm, một lúc sau mới trả lời một câu: Chuyện này đều do tôi liên lụy cậu, xin lỗi.

Nhiệt Nhiệt là ta: Không sao không sao, ngày đó đánh nhau tôi cũng có phần mà! Tôi còn đánh ngã mấy tên nên bọn họ tìm tôi báo thù cũng là điều hiển nhiên! Nhưng mà một đám con trai lại đánh lén sau lưng, thật sự là quá thối tha không biết xấu hổ!

Rõ ràng chỉ là dòng chữ lạnh như băng lại có thể lộ ra vài phần đắc ý và tức giận. Lăng Trí nhìn chằm chằm dòng chữ kia một lát thì chân mày cũng thả lỏng một chút.

Dein Vater: Đúng là thối tha không biết xấu hổ, tôi sẽ giúp cậu đòi lại công bằng.

Nhiệt Nhiệt là ta: Cái gì? Không cần đâu!

Nhiệt Nhiệt là ta: Bạn học Lăng cậu ngàn vạn lần đừng xúc động! Tục ngữ nói oan oan tương báo, dỉ hận miên miên*, cũng không thể cứ đánh nhau mãi được! Hơn nữa bọn họ nhiều người như vậy mà cậu chỉ có một mình, chẳng may bị thương thì phải làm thế nào!

*oán thù không dứt, để hận đời đời

Dein Vater: Yên tâm, tôi không đánh nhau.

Nhiệt Nhiệt là ta: Không đánh nhau? Vậy cậu đòi lại như thế nào? [không hiểu ra sao.jpg]

Dein Vater: Đến lúc đó cậu sẽ biết.

Nhiệt Nhiệt là ta: Đừng mà, bạn học Lăng nói cho tôi biết đi!

Nhiệt Nhiệt là ta: bạn học Lăng, làm ơn làm ơn, cậu không nói tôi cũng không có tâm trạng để học đâu.

Nhiệt Nhiệt là ta: [đại ca chút uống nước đi.jpg]

Nhiệt Nhiệt là ta: [ôm đùi đại ca.jpg]

Nhiệt Nhiệt là ta: [tôi kêu cậu một tiếng đại ca cậu dám trả lời không.jpg]

Đại khái bởi vì gói biểu cảm quá ngu ngốc nên tâm tình tăm tối của Lăng Trí cũng tốt lên không ít. Hắn nhướng mày, trả lời: Học hành cho tốt, buổi tối tôi sẽ kiểm tra ghi chép trêи lớp.

Dein Vater: Còn nữa, hôm nay tôi rất rảnh rỗi, luôn ở trong nhà, cậu có thể đến sớm một chút.

Nhiệt Nhiệt là ta:…

Nhiệt Nhiệt là ta: [từ hôm nay trở đi cậu không còn là đại ca của tôi.jpg]

Giống như gói biểu cảm này có ma lực, Lăng Trí nhìn vào liền nhịn cười không được.

Sau khi cười xong, hắn thoát khỏi WeChat, tìm một video trong album điện thoại.

Video này là vào lúc học kì 1 lớp 11, có người vô tình quay được rồi chia sẻ cho hắn. Nội dung là Lưu Sơn Hà khoác lác với Cát Hiểu Huy rằng mình đã hôn bạn gái của Triệu Thành, còn cười nhạo Triệu Thành quá thô lỗ không ai thích.

Triệu Thành là đại ca ở trường nghề kế bên, nổi tiếng đánh nhau tàn nhẫn, Lăng Trí và hắn quen biết khi chơi game nhưng cũng không thân thiết lắm.

Mà video này do một bạn học chướng mắt Lưu Sơn Hà chia sẻ cho Lăng Trí, bởi vì lúc ấy Lăng Trí chưa chính thức xử lí Lưu Sơn Hà nhưng hai người cũng không ngừng gây chuyện với nhau, cho nên người kia muốn mượn tay Lăng Trí giải quyết Lưu Sơn Hà nhưng hắn không quan tâm.

Hắn đúng là chướng mắt Lưu Sơn Hà nhưng cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa học sinh, không đến mức làm loạn sang trường khác.

Nhưng bây giờ…

Lăng Trí híp mắt, lia ngón tay gửi video cho Triệu Thành.

******

Lăng Trí ở bệnh viện ăn trưa cùng Phạm Ngọc Lan rồi trò chuyện một lát thì cũng đến lúc phải về.

Phạm Ngọc Lan luyến tiếc không thôi, trước khi tạm biệt còn nắm tay Lăng Duyệt dặn dò: “Duyệt Duyệt và Đằng Đằng đều phải nghe lời anh trai biết không? Anh trai chăm sóc ba người chúng ta cũng rất vất vả… Còn nữa, phải ăn cơm đầy đủ, đi ngủ sớm một chút, Đằng Đằng Phải dưỡng thương cho thật tốt, nếu không mẹ sẽ đau lòng…”

Bạn nhỏ Lăng Duyệt vỗ vỗ tay bà tỏ vẻ đã biết: “Bổn cung chính là nàng công chúa ngoan nhất trêи thế giới này, mẫu hậu mẹ cứ yên tâm!”

Bạn nhỏ Lăng Đằng cũng gật đầu: “Mẹ cứ nghỉ ngơi cho tốt, lần sau chúng con sẽ đến thăm mẹ.”

Lúc này Phạm Ngọc Lan mới nhìn về phía Lăng Trí.

Thấy mặt mày hắn lạnh lùng, thoáng lộ ra vẻ không kiên nhẫn, trong lòng bà lại thấy đau khổ. Nhưng nhớ đến vừa nãy khóc lâu như vậy thì bà lại nhịn xuống không rớt nước mắt nữa, chỉ chống lưng ngồi dậy, cẩn thận mà nói: “Còn Tiểu Trí cũng vậy, bình thường làm việc vất vả như thế thì phải ăn uống cho đầy đủ, mặc nhiều quần áo, phải biết tự chăm sóc bản thân…”

Không phải bà không yêu con của mình, thực tế trước khi xảy ra chuyện thì bà cũng làm đủ bổn phận của một người mẹ, cũng đã ôn nhu kể chuyện cổ tích ru hai đứa nhỏ ngủ, cũng nấu những món Lăng Trí thích chờ hắn về ăn. Còn những đạo lí làm người bà cũng tận lực giảng cho con hiểu, hi vọng bọn họ có thể trở thành một người kiên cường, dũng cảm, lương thiện và chính trực.

Nhưng năng lực của bà quá kém.

Đả kϊƈɦ lớn đó cũng phá hủy tinh thần của bà, khiến cho ốc còn không mang nổi mình ốc*, bà hoàn toàn bất lực do đó cũng không quan tâm ba đứa con nữa.

*không lo nổi cho chính mình

Trong lòng Lăng Trí có cảm giác không nói nên lời, một lúc lâu sau mới không tiếng động mà thở dài nói: “Đã biết, mẹ cứ nghỉ ngơi đi.”

Thấy con trai không tức giận, cuối cùng Phạm Ngọc Lan cũng lộ ra nụ cười đầu tiên trong hôm nay, liên tục gật đầu nói được.

Lăng Trí nhắn nhủ vài lời cho hộ lí rồi bế Lăng Đằng, nắm tay Lăng Duyệt về nhà ngủ trưa.

Mấy ngày nay hắn đều không ngủ ngon, ngủ một giấc rất lâu, tỉnh lại thì thấy trời đã sắp tối rồi.

“Hoàng huynh, hoàng huynh, em đói rồi!”

“… Ừm.” Lăng Trí xoa mắt một lát mới rời giường, lấy điện thoại gọi cơm hộp.

Kết quả cơm hộp còn chưa tới thì Thịnh Hạ đã tới rồi.

Cô gái nhỏ mang chiếc cặp to đùng thở hồng hộc bấm chuông, Lăng Trí sau khi mở cửa cũng sửng sốt một chút: “Cậu…”

“Bạn học Lăng… cậu… cậu không có đi tìm những người đó chứ?!”

Lăng Trí hoàn hồn: “Không có, làm sao vậy?”

“Vậy là tốt rồi! Đánh tới đánh lui cũng không giải quyết được vấn đề… chẳng may… chẳng may bị thương ở chỗ nào… thì cũng không có lợi lộc gì!” Thịnh Hạ nhẹ nhàng thở ra, lại vội vàng bổ sung: “Về phần tôi, hiện tại tôi rất đề phòng, sẽ không để bọn họ làm gì! Nếu họ còn dám tới, tôi… tôi liền đánh bọn họ! Cho nên cậu cũng không cần thấy có lỗi, tôi không sao đâu!”

Lăng Trí không nghĩ rằng cô vội vã chạy tới là vì chuyện này, im lặng một lát lại nhịn không được mà nhướng mày: “Cả ngày hôm nay cậu… không phải đều suy nghĩ chuyện này đó chứ?”

Thịnh Hạ sửng sốt, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Chẳng phải cậu không chịu nói cho tôi biết cậu muốn bắt bọn họ trả giá như thế nào sao…”

Thấy dáng vẻ cô muốn lớn tiếng nhưng lại không dám, chỉ có thể nhỏ giọng lí nhí, Lăng Trí có chút buồn cười: “Có phải bây giờ tôi không nói cho cậu thì cậu vẫn thấy bứt rứt hay không?”

Thịnh Hạ cúi đầu đảo mắt: “Sợ… sợ là buổi tối ngủ không ngon.”

Cho nên cầu nam thần thương xót, nhanh chóng nói cho cô biết đi!

Lăng Trí bị dáng vẻ túng túng nhưng lanh lợi của cô chọc cười: “Được rồi, tôi chỉ âm thầm kiếm chút chuyện cho Lưu Sơn Hà giải quyết, không có đánh nhau với bọn họ đâu. Nếu thuận lợi thì một thời gian sau cậu ta sẽ không gây chuyện với cậu nữa đâu.”

“Thật ư?!” ánh mắt Thịnh Hạ sáng lên, “Vậy còn cậu? Bọn họ có thể tìm cậu hay không?”

“Chắc là sẽ không.” Lăng Trí nói xong thì hất cằm: “Đi vào rồi nói sau.”

“Được rồi!” lúc này Thịnh Hạ mới có tâm tư vui vẻ, tối hôm nay có thể ngây ngốc đối mặt với nam thần vài tiếng đồng hồ hì hì hì hi.

“Ăn cơm chưa?” Lăng Trí dẫn cô lên lầu.

Thịnh Hạ hoàn hồn, có chút chột dạ nói: “Ăn… ăn rồi!”

Thật ra là chưa ăn.

Đêm nay ba Thịnh được một người bạn- người có con trai làm việc trong công ti điện ảnh mời đi ăn, mẹ Thịnh lại bận rộn trong cửa hàng nên không kịp chuẩn bị cơm chiều, vừa rồi gọi điện cho Thịnh Hạ kêu cô và em trai gọi đồ ăn bên ngoài.

Thịnh Hạ cũng đang vội vã tới Lăng gia, vừa nghe vậy liền về nhà lấy bốn quyển đề minh họa kì thi đại học vừa mua và lấy lí do “Đi ra ngoài ăn”, làm gì nhớ tới ăn uống nữa.

Lăng Trí đi đằng trước Thịnh Hạ nên không thấy nét mặt của cô, nghe xong cũng không quá để ý.

“Chị Hạ Hạ?” hai đứa bé nghe thấy tiếng bước chân, còn nghĩ rằng cơm đã giao tới, kết quả lại thấy Thịnh Hạ. Lăng Duyệt vui vẻ nhào tới: “Sao chị lại tới rồi?!”

“Chị… chị tới tìm anh trai em để học bổ túc.” nói đến chuyện này Thịnh Hạ liền nhịn không được cười trộm một chút: “Sau này cậu ấy chính là thầy giáo dạy bổ túc của chị.”

“Thật sao? Vậy có phải ngày nào chị cũng tới hay không?!”

Chỉ cần trong nhà không có chuyện gì thì chắc chắn sẽ tới! Thịnh Hạ đỏ mặt vui vẻ đáp: “Chắc là vậy.”

“Quá tốt rồi! Chị Hạ Hạ mau ngồi xuống đi! Em đi lấy sữa chua cho chị!”

Lăng Đằng cũng rất vui vẻ, ngoan ngoãn chào hỏi cô: “Chào chị Hạ Hạ.”

“Đằng Đằng cũng vậy.” đôi mắt Thịnh Hạ cong cong hỏi: “Các em đang ăn cơm sao?”

“Đang đợi cơm hộp ạ.”

Thịnh Hạ sửng sốt, bất ngờ mà nhìn Lăng Trí: “Bình thường mọi người đều ăn cơm hộp sao?”

Bởi vì dáng vẻ xấu hổ nhất cũng bị cô nhìn thấy nên Lăng Trí cũng không xấu hổ nữa, thản nhiên nhìn cô rồi nói: “Tôi không có thời gian nên sẽ không nấu cơm.”

Thịnh Hạ liền thấy đau lòng. Đồ ăn ở ngoài lâu lâu ăn một lần còn được, làm sao có thể ăn mỗi ngày?

Cô mím môi, vô tình nhìn thấy nhà bếp đối diện phòng khách nhưng lại không dám nói gì.

Cô và nam thần cũng không thân thiết lắm, đột nhiên nói sẽ nấu cơm cho hắn thì sợ là sẽ dọa đến hắn. Hơn nữa, Lăng Trí cũng đã gọi cơm rồi.

Đang chìm vào suy nghĩ thì điện thoại Lăng Trí đột ngột vang lên.

“Alo?”

Sở dĩ Thịnh Hạ không cố tình nghe lén nhưng Lăng Trí mới vừa nghe thì mày cũng nhíu lại: “Anh nói cái gì? Bị ngã? Còn cơm của chúng tôi… anh bồi thường? Mẹ nó, được rồi, ông đây tự nhận xui xẻo, anh mau chóng đến bệnh viện đi, nói chuyện cũng run lẩy bẩy rồi.”

Thịnh Hạ sửng sốt, đã xảy ra chuyện gì?

“Anh?” cô tò mò, hai đứa bé cũng tò mò...

“Người giao cơm gọi, đại khái là xảy ra tai nạn xe, hình như bị thương không nhẹ nhưng vẫn còn gọi điện thoại xin lỗi đòi trả tiền cho khách.” cơm chiều đợi nửa ngày cuối cùng cũng không có nên tâm tình Lăng Trí cũng không được tốt, mặt mày cũng trầm xuống. Vì công việc chuyển phát và giao đồ ăn cũng không dễ dàng gì cho nên Lăng Trí có thể thông cảm cho người đó, do vậy tuy có chút khó chịu nhưng cũng không nói gì nữa.

Hai đứa bé không hiểu hết lời hắn nói, chỉ hiểu đại khái rằng cơm chiều của mình không còn nữa. Lăng Đằng nhăn mặt, Lăng Duyệt còn trực tiếp than thở: “Vậy là sẽ không có cơm sao? Phải làm sao bây giờ? Em rất là đói!”

Nếu gọi cơm lần nữa thì phải chờ rất lâu, Lăng Trí xoa xoa trán, đứng lên nói: “Anh xuống lầu mua.”

Thịnh Hạ nhẫn nhịn không được nữa, cuối cùng mở miệng gọi Lăng Trí: “Khoan, từ từ đã!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương