Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35
-
Chương 34
Edit: Vi
Giản Đan không kìm được, suýt nữa rơi lệ. Lúc cậu túm tay anh thì phát hiện ra thứ anh đang cầm trong tay là áo gió mình từng mua cho anh, Đổng Thư coi như bảo bối mà ôm trong ngực, giằng tay khỏi Giản Đan.
– Đây là của vợ tôi mua cho, bẩn rồi em ấy sẽ không nhận ra tôi.
Giản Đan quay đầu hỏi Vương Thế:
– Sao lại thế này? Sao anh ấy lại biến thành như vậy?
Vương Thế nhún vai:
– Tôi đã nói rồi, bệnh này không thể kích thích, không thể kích thích, bị kích thích rồi sẽ xảy ra chuyện gì tôi cũng không đoán được. Tóm lại là mang anh ấy vào nhà rồi nói.
Có thế nào Đổng Thư cũng không chịu vào, Giản Đan phải dỗ là sẽ mang anh đi tìm vợ mới có thể mang anh vào nhà. Trong phòng vẫn sạch sẽ, rất nhiều đồ ăn trên bàn đã lạnh ngắt.
Tay và mặt Đổng Thư lại bị nứt da. Vốn dĩ trước tết đã lành giờ lại tái phát. Đổng Thư không mặc áo khoác đứng bên ngoài nhiều ngày như vậy, thân thể đã sắp tới cực hạn. Vương Thế và Giản Đan giúp anh tắm giặt rồi để anh đi ngủ.
Thuốc trị nứt da trong nhà còn mấy lọ, Giản Đan chờ Đổng Thư ngủ rồi lấy thuốc cẩn thận bôi lên mặt anh. Vương Thế thở dài, ngồi xuống ghế máy tính bên cạnh.
– Trong tình huống này, tôi khuyên cậu tốt nhất là đưa anh ấy đi viện đi, không chừng anh ấy lại làm ra chuyện nguy hiểm gì đó mất.
Giản Đan lắc đầu:
– Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi nhiều vậy, nhưng tôi sẽ không đưa anh ấy đi viện.
– Tôi biết cậu luôn có hiểu lầm về viện tâm thần, nhưng đã hết cách, bênh tình của anh ấy không kiểm tra thì sẽ không kết luận được.
– Không, tôi sẽ không đưa anh ấy đi nơi khác, cho dù vất vả cũng không sao.
Vương Thế gật đầu như thấu hiểu, đứng lên, nhỏ giọng nói:
– Tôi về trước, nếu cậu đổi ý thì tìm tôi, nếu cần cố vẫn cũng có thể tìm tôi.
– Cảm ơn, tôi tiễn anh.
– Không cần, cậu ở cùng anh ấy đi. Mở cửa cho tôi là được.
Vương Thế về rồi, căn nhà lại chìm vào im lặng. Đổng Thư nằm trên giường, thật quen thuộc. Anh ngủ luôn có thói quen ôm đồ hay là cuộn mình.
Trong quyển sách Giản Đan từng xem có nói rằng đây là tư thế cực kì khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Giản Đan ngồi bên giường, muốn rút chiếc áo trong ngực Đổng Thư ra. Dù đang ngủ nhưng Đổng Thư vẫn không chịu buông chiếc áo, lúc Giản Đan sắp rút ra được rồi anh lại giữ chặt.
– Không sao, em ở đây, không có chuyện gì, đưa cho em nào.
Giản Đan nhẹ nhàng nói bên tai Đổng Thư, Đổng Thư dường như yên tâm, chậm rãi nới lỏng tay.
– Xin lỗi.
Đổng Thư ngủ thì trong chốc lát sẽ không tỉnh lại, Giản Đan đi dọn dẹp một chút, mãi mới dọn sạch chỗ đồ ăn trên bàn. Dọn dẹp xong, Giản Đan lại cầm di động của Đổng Thư gọi cho công ty anh xin phép nghỉ một tháng.
Cứ thế này chắc là sẽ bị đuổi việc mất, nhưng cũng hết cách.
Lần này bệnh của Đổng Thư nghiêm trọng hơn trước rất nhiều. Lần trước chỉ cần cho anh ở lại thì tự anh khá dần lên, lần này dù có nói chuyện thế nào thì anh vẫn còn hoảng hốt.
Nói chuyện với anh, anh cũng không để ý, đa số thời gian sẽ ngẩn người trên sopha. Có một lần Giản Đan ra ngoài mua chút đồ, Đổng Thư lại chạy ra ngoài hiên, cuối cùng, trước mỗi lần ra ngoài, Giản Đan đành khóa cửa.
Vì bệnh của Đổng Thư chẳng phải ngày một ngày hai là có thể khá lên, Giản Đan đành xin thôi việc cho anh, lí do là trong nhà có việc, tạm thời không thể đi làm. Ông chủ tiêc nuối nói nếu mọi chuyện giải quyết xong, nếu còn muốn quay lại thì công ty luôn hoan nghênh anh.
Giản Đan vẫn đi làm, vì hiện giờ chi tiêu tốn kém, xe mua trả góp và sinh hoạt phí mất khá nhiều, cho dù có Bạch Nguyễn hỗ trợ thì tiền vẫn hết rất nhanh.
Mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà, Giản Đan đều khóa cửa và cửa sổ thật kĩ. Cũng may Đổng Thư chỉ hơi ngốc chứ không ngốc hẳn, năng lực sống cơ bản và thường thức vẫn còn, không lo anh ở nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Dần dần, từ không nhận ra ai cho, Đổng Thư đã nhận được Giản Đan. Ở nhà, Giản Đan đi một bước thì anh theo một bước, mà Giản Đan ra ngoài anh cũng không đòi đi cùng, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên sopha không động đậy. Giản Đan mỗi lần về nhà đều thấy anh đứng ở huyền quan.
Anh đang đợi Giản Đan đi làm về.
Cho dù nói rằng đến khuya mới về cũng sẽ như vậy, nếu không cẩn thận quên khóa cửa, anh sẽ chạy đến hàng hiên, ngồi trước cửa chờ. Giản Đan hết cách, đành phải tìm mọi cớ, cố gắng về sớm một chút vào buổi chiều.
Hành động của Đổng Thư có chút hỗn loạn, ngẫu nhiên sẽ chạy đi nấu cơm dù không phải là giờ ăn, thỉnh thoãng sẽ đi ngủ lúc không phải giờ ngủ. Vương Thế nói đó là anh đang tự mình chỉnh lí lại trí nhớ, sau khi kích thích có thể sẽ lại rơi vào tình huống quên hết, có thể nhớ được Giản Đan đã là khó khăn, nếu có quên vài chuyện cũng là bình thường.
Vương Thế để Giản Đan đưa Đổng Thư đến chỗ vài nơi mà anh ấy quen thuộc, như vậy sẽ giúp anh ấy khôi phục trí nhớ. Cuối ngày cậu sẽ nói với Đổng Thư xem một ngày mình đã làm gì và kể những chuyện trước kia.
Giản Đan nghĩ mãi, dường như nơi quen thuộc với họ chỉ có công viên gần nhà Bạch Nguyễn, nơi bọn họ cùng xem pháo hoa.
Chọn một ngày cuối tuần, cậu cùng Đổng Thư ra ngoài. Thời tiết đầu xuân đã dần ấm áp, Giản Đan muốn đi mua chút quần áo cho Đổng Thư.
Lúc quần áo được gói xong, Đổng Thư đột nhiên quay đầu lại nói với Giản Đan:
– Anh sẽ không làm bẩn đâu.
Giản Đan sửng sốt một lúc mới hiểu rằng Đổng Thư nói là quần áo sạch, sẽ không làm bẩn, kiễng chân xoa đầu anh:
– Bẩn cũng không sao, em lại mua thêm cho anh.
Mua quần áo xong, Đổng Thư cố ý xuống tầng dưới, vào khu thực phẩm mua chocolate. Giản Đan nhớ ra trước khi mình về quê một lần có nói rằng trong nhà hết chocolate. Ngu ngốc, chuyện cần không nhớ, toàn nhớ linh tinh.
Mang đồ về nhà rồi lại đến công viên, đến nơi đã là chạng vạng. Thực trùng hợp là ở công viên cũng có người đang đốt pháo, nghe nói là một cậu trai đang tỏ tình với một cô gái.
Chen chúc, nhốn nháo, rất nhiều học sinh, có lẽ là đến cổ vũ tinh thần. Người chen đến chen đi, rất giống lần giao thừa kia. Giản Đan sợ Đổng Thư lạc, liền cầm chặt tay anh đi về phía trước.
Lúc quả pháo đầu tiên phóng lên, cậu trai đứng trên tượng đài điêu khắc trong công viên, cầm loa lớn tiếng hô:
– Tống Mai Mĩ! Anh yêu em! Làm bạn gái anh nhé!
Tiếng hoan hô, chúc mừng nổi lên, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, cô gái bị vây quanh bởi bạn bè, mặt đã đỏ ửng.
Giản Đan trong hỗn loạn đã kéo đầu Đổng Thư thấp xuống, ghé vào tai anh, lớn tiếng:
– Đổng Thư, em cũng yêu anh, yêu anh nhất, em sẽ không đuổi anh đi, cho nên khỏi bệnh đi! Chúng ta cùng về thăm ba mẹ!
Tiếng nói sau đó bị những âm thanh khác phủ lên, cũng mặc kệ Đổng Thư có hiểu hay không, Giản Đan tựa vào ngực Đổng Thư, nhỏ giọng:
– Em van cầu anh, khỏi bệnh đi…
Không cần biết phương pháp này có thể chữa khỏi bệnh cho Đổng Thư không, ít nhất bây giờ Đổng Thư đã đáp lại vài chuyện, nói chuyện với anh, anh sẽ có phản ứng. Giản Đan cảm thấy chỉ cần người còn, thì sẽ tốt, những chuyện khác chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tháng ba, Giản Đan rất bận, vội vàng chuyện tốt nghiệp, lại bận đi làm, Đổng Thư đã khá hơn, có thể nấu cơm dọn dẹp. Giản Đan cũng không còn lo lắng nhiều nữa.
Chẳng qua cậu không yên tâm khi Đổng Thư tự ra ngoài cho nên Giản Đan luôn đi mua vật dụng và đồ ăn.
Giản Đan lúc mua đồ về, đi ngang qua một đoạn đường. Đó là nơi cậu nhất thời xúc động mà lôi Đổng Thư về. Giản Đan dừng lại, nhìn thoáng qua đống rác vẫn còn đó, Nơi đó chỉ có một con chó con bới đồ ăn, nhìn thấy Giản Đan liền vẫy đuôi chạy tới. Giản Đan ngồi xổm xuống sờ đầu nó.
Nếu lúc đó không mang Đổng Thư về thì sao? Đổng Thư vẫn sẽ tiếp tục bới đồ ăn trong này sao? Hay sẽ bị trung tâm cứu trợ người lang thang đưa về nhà?
– Mày cũng bị bỏ rơi sao? Nhóc kia.
Chú chó con chỉ có hai màu đen trắng bình thường, thoạt nhìn mới chừng một, hai tháng, ư ử kêu lên, liếm ngón tay Giản Đan. Giản Đan lấy trong túi một hộp sữa, đổ vào một cái nắp cặp lồng cho nó uống, sau đó đứng lên chuẩn bị về.
Con chó con không uống sữa, đuổi theo Giản Đan, còn ngốc nghếch bị chính bốn cái chân ngắn của mình làm ngã, ư ử kêu lên thật đáng thương.
Giản Đan liếc nhìn một cái, ôm nó lên, mang về nhà đi thôi, nhỏ như vậy ở ngoài chắc chắn là không sống nổi.
Lúc về nhà, Đổng Thư đang nấu cơm, nghe thấy Giản Đan về liền rửa tay đi ra. Chó nhỏ chào hỏi với anh, vui vẻ sủa lên.
– Em mua chút đồ, nhóc này là nhặt về. Nhìn nó thật đáng thương, anh không có việc gì thì nuôi nó giúp em đi.
– Ừ, được.
Vì vậy mỗi ngày về nhà Giản Đan đều có thể thấy được một lớn một nhỏ đứng chờ mình ở cửa. Chó con xem chừng có chim non tình kết, cho dù bình thường chăm sóc nó là Đổng Thư, nhưng nó thích Giản Đan hơn. Giản Đan về đến tầng hai là nó đã có thể nghe tiếng, sau đó lẻn ra cửa nhanh như chớp.
Có chó con, Đổng Thư không còn buồn chán nữa. Sau khi ổn định cũng có thể từ từ nhớ ra nhiều chuyện, ngay khi Giản Đan vừa có chút yên tâm, lại có chuyện xảy ra.
Giản Đan nhận được điện thoại của cảnh sát, Tô Tiểu Tiểu và tình nhân của cô ta bị bắt.
Hai người kia ở ngoại quốc, sinh hoạt phí rất cao, không thể trụ nổi, lại còn là nhập cư trái phép trở về. Trở về cũng không biết đi chỗ khác mà an phận sống, còn ngông nghênh quay lại đây. Mấy hôm trước còn gây sự đánh nhau ở đầu đường.
Cảnh sát tới nơi, bắt được cả đám đánh nhau, lúc lấy khẩu cung phát hiện hai người kia quen mắt, đối chiếu thấy hai người là tội phạm bị truy nã thì bắt luôn.
Họ hi vọng Đổng Thư có thể ra tòa làm nhân chứng, nếu không sẽ không có cách nào định tội. Giản Đan nói tình huống với Đổng Thư, cảnh sát nói đây là thủ tục, bọn họ đã nhận tội sẽ không thể lật lại bản án, cần để Đổng Thư làm chứng chứ người khác thì không được.
Tuy rằng lo lắng sẽ kích thích đến Đổng Thư, nhưng chuyện này không từ chối được, cậu chỉ đành đồng ý.
Giản Đan gọi cho Vương Thế nhờ anh cố vấn cho nên làm gì trong tình huống này, Vương Thế nghĩ một lúc, thấy rằng tốt nhất là không đi. Nếu không thể không đi thì nên chuẩn bị tâm lí cho Đổng Thư trước, tránh để kích thích quá lớn.
Giản Đan không biết làm sao để chuẩn bị tâm lí, đành phải lừa Đổng Thư rằng có chút việc phải nhờ anh, chỉ nói mấy câu là được.
Đầu tiên phải tới cục cảnh sát để thu một phần khẩu cung làm chứng, Giản Đan bất an mà đưa Đổng Thư đi, tới nơi Giản Đan tự nhủ ngàn vạn lần đừng chạm mặt hai cái vị ôn thần kia, nhỡ đâu Đổng Thư nhớ tới cái gì là xong chuyện.
Tới cục cảnh sát, mộng đẹp của Giản Đan liền vỡ tan. Vừa thu khẩu cung xong, ra ngoài liền gặp Tô Tiểu Tiểu. Tô Tiểu Tiểu rất khác, nếu không phải cô ta tự nhiên nhào qua, chỉ sợ Giản Đan không nhận ra nổi.
Tô Tiểu Tiểu bị hai cảnh sát áp giải, trên người mặc quần áo tù, nhìn vô cùng tiều tụy, cứ như đã già đi cả mười tuổi. Nhìn thấy Đổng Thư theo sau Giản Đan liền giãy ra khỏi cảnh sát, bổ nhào đến.
– Đổng Thư! Đổng Thư, anh cứu em! Em không muốn ngồi tù! Tất cả là do hắn xúi giục em! Em không muốn! Đổng Thư!
Giản Đan vội vàng che phía trước Đổng Thư, không cho cô ta túm được người, đúng là chuyện tốt không xong chỉ toàn chuyện xấu, sao lại tình cờ mà đụng phải thế này!
Cảnh sát không để Tô Tiểu Tiểu kêu gào lâu, một nhoáng liền giải cô ta vào. Đổng Thư ngơ ngác nhìn Tô Tiểu Tiểu giãy dụa đang bị mang vào cục cảnh sát, nhìn một lát liền quay đầu hỏi Giản Đan:
– Đó là ai? Cô ấy sao lại biết tên anh?
– Anh không nhớ?… Không, chắc nhận nhầm người.
– Thế à, vậy chúng ta về nhà được chưa?
Giản Đan nhìn chằm chằm Đổng Thư một lúc, nở nụ cười:
– Ừ, chúng ta về nhà đi.
Lúc ra toà, Đổng Thư đem lời cảnh sát dạy anh nói từ đầu đến cuối một lần nữa. Sau khi phán quyết, Tô Tiểu Tiểu sụp đổ, la hét với Đổng Thư. Đổng Thư cũng không để ý, rời đi cùng Giản Đan.
Lúc người ta yêu bạn, bạn nói gì thì là cái đó, khi không yêu bạn nữa thì bạn chẳng còn là gì. Trọng tình trọng nghĩa không phải là lụy tình, tình yêu vốn là vì nhau, không ai nguyện ý nỗ lực đơn phương, nếu không hiểu thì kết cục sẽ chỉ là đánh mất nhau.
Dù sao chuyện này cũng đã kết thúc, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần phải lo lắng chuyện đâu đâu cả ngày nữa rồi.
Giản Đan không kìm được, suýt nữa rơi lệ. Lúc cậu túm tay anh thì phát hiện ra thứ anh đang cầm trong tay là áo gió mình từng mua cho anh, Đổng Thư coi như bảo bối mà ôm trong ngực, giằng tay khỏi Giản Đan.
– Đây là của vợ tôi mua cho, bẩn rồi em ấy sẽ không nhận ra tôi.
Giản Đan quay đầu hỏi Vương Thế:
– Sao lại thế này? Sao anh ấy lại biến thành như vậy?
Vương Thế nhún vai:
– Tôi đã nói rồi, bệnh này không thể kích thích, không thể kích thích, bị kích thích rồi sẽ xảy ra chuyện gì tôi cũng không đoán được. Tóm lại là mang anh ấy vào nhà rồi nói.
Có thế nào Đổng Thư cũng không chịu vào, Giản Đan phải dỗ là sẽ mang anh đi tìm vợ mới có thể mang anh vào nhà. Trong phòng vẫn sạch sẽ, rất nhiều đồ ăn trên bàn đã lạnh ngắt.
Tay và mặt Đổng Thư lại bị nứt da. Vốn dĩ trước tết đã lành giờ lại tái phát. Đổng Thư không mặc áo khoác đứng bên ngoài nhiều ngày như vậy, thân thể đã sắp tới cực hạn. Vương Thế và Giản Đan giúp anh tắm giặt rồi để anh đi ngủ.
Thuốc trị nứt da trong nhà còn mấy lọ, Giản Đan chờ Đổng Thư ngủ rồi lấy thuốc cẩn thận bôi lên mặt anh. Vương Thế thở dài, ngồi xuống ghế máy tính bên cạnh.
– Trong tình huống này, tôi khuyên cậu tốt nhất là đưa anh ấy đi viện đi, không chừng anh ấy lại làm ra chuyện nguy hiểm gì đó mất.
Giản Đan lắc đầu:
– Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi nhiều vậy, nhưng tôi sẽ không đưa anh ấy đi viện.
– Tôi biết cậu luôn có hiểu lầm về viện tâm thần, nhưng đã hết cách, bênh tình của anh ấy không kiểm tra thì sẽ không kết luận được.
– Không, tôi sẽ không đưa anh ấy đi nơi khác, cho dù vất vả cũng không sao.
Vương Thế gật đầu như thấu hiểu, đứng lên, nhỏ giọng nói:
– Tôi về trước, nếu cậu đổi ý thì tìm tôi, nếu cần cố vẫn cũng có thể tìm tôi.
– Cảm ơn, tôi tiễn anh.
– Không cần, cậu ở cùng anh ấy đi. Mở cửa cho tôi là được.
Vương Thế về rồi, căn nhà lại chìm vào im lặng. Đổng Thư nằm trên giường, thật quen thuộc. Anh ngủ luôn có thói quen ôm đồ hay là cuộn mình.
Trong quyển sách Giản Đan từng xem có nói rằng đây là tư thế cực kì khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Giản Đan ngồi bên giường, muốn rút chiếc áo trong ngực Đổng Thư ra. Dù đang ngủ nhưng Đổng Thư vẫn không chịu buông chiếc áo, lúc Giản Đan sắp rút ra được rồi anh lại giữ chặt.
– Không sao, em ở đây, không có chuyện gì, đưa cho em nào.
Giản Đan nhẹ nhàng nói bên tai Đổng Thư, Đổng Thư dường như yên tâm, chậm rãi nới lỏng tay.
– Xin lỗi.
Đổng Thư ngủ thì trong chốc lát sẽ không tỉnh lại, Giản Đan đi dọn dẹp một chút, mãi mới dọn sạch chỗ đồ ăn trên bàn. Dọn dẹp xong, Giản Đan lại cầm di động của Đổng Thư gọi cho công ty anh xin phép nghỉ một tháng.
Cứ thế này chắc là sẽ bị đuổi việc mất, nhưng cũng hết cách.
Lần này bệnh của Đổng Thư nghiêm trọng hơn trước rất nhiều. Lần trước chỉ cần cho anh ở lại thì tự anh khá dần lên, lần này dù có nói chuyện thế nào thì anh vẫn còn hoảng hốt.
Nói chuyện với anh, anh cũng không để ý, đa số thời gian sẽ ngẩn người trên sopha. Có một lần Giản Đan ra ngoài mua chút đồ, Đổng Thư lại chạy ra ngoài hiên, cuối cùng, trước mỗi lần ra ngoài, Giản Đan đành khóa cửa.
Vì bệnh của Đổng Thư chẳng phải ngày một ngày hai là có thể khá lên, Giản Đan đành xin thôi việc cho anh, lí do là trong nhà có việc, tạm thời không thể đi làm. Ông chủ tiêc nuối nói nếu mọi chuyện giải quyết xong, nếu còn muốn quay lại thì công ty luôn hoan nghênh anh.
Giản Đan vẫn đi làm, vì hiện giờ chi tiêu tốn kém, xe mua trả góp và sinh hoạt phí mất khá nhiều, cho dù có Bạch Nguyễn hỗ trợ thì tiền vẫn hết rất nhanh.
Mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà, Giản Đan đều khóa cửa và cửa sổ thật kĩ. Cũng may Đổng Thư chỉ hơi ngốc chứ không ngốc hẳn, năng lực sống cơ bản và thường thức vẫn còn, không lo anh ở nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Dần dần, từ không nhận ra ai cho, Đổng Thư đã nhận được Giản Đan. Ở nhà, Giản Đan đi một bước thì anh theo một bước, mà Giản Đan ra ngoài anh cũng không đòi đi cùng, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên sopha không động đậy. Giản Đan mỗi lần về nhà đều thấy anh đứng ở huyền quan.
Anh đang đợi Giản Đan đi làm về.
Cho dù nói rằng đến khuya mới về cũng sẽ như vậy, nếu không cẩn thận quên khóa cửa, anh sẽ chạy đến hàng hiên, ngồi trước cửa chờ. Giản Đan hết cách, đành phải tìm mọi cớ, cố gắng về sớm một chút vào buổi chiều.
Hành động của Đổng Thư có chút hỗn loạn, ngẫu nhiên sẽ chạy đi nấu cơm dù không phải là giờ ăn, thỉnh thoãng sẽ đi ngủ lúc không phải giờ ngủ. Vương Thế nói đó là anh đang tự mình chỉnh lí lại trí nhớ, sau khi kích thích có thể sẽ lại rơi vào tình huống quên hết, có thể nhớ được Giản Đan đã là khó khăn, nếu có quên vài chuyện cũng là bình thường.
Vương Thế để Giản Đan đưa Đổng Thư đến chỗ vài nơi mà anh ấy quen thuộc, như vậy sẽ giúp anh ấy khôi phục trí nhớ. Cuối ngày cậu sẽ nói với Đổng Thư xem một ngày mình đã làm gì và kể những chuyện trước kia.
Giản Đan nghĩ mãi, dường như nơi quen thuộc với họ chỉ có công viên gần nhà Bạch Nguyễn, nơi bọn họ cùng xem pháo hoa.
Chọn một ngày cuối tuần, cậu cùng Đổng Thư ra ngoài. Thời tiết đầu xuân đã dần ấm áp, Giản Đan muốn đi mua chút quần áo cho Đổng Thư.
Lúc quần áo được gói xong, Đổng Thư đột nhiên quay đầu lại nói với Giản Đan:
– Anh sẽ không làm bẩn đâu.
Giản Đan sửng sốt một lúc mới hiểu rằng Đổng Thư nói là quần áo sạch, sẽ không làm bẩn, kiễng chân xoa đầu anh:
– Bẩn cũng không sao, em lại mua thêm cho anh.
Mua quần áo xong, Đổng Thư cố ý xuống tầng dưới, vào khu thực phẩm mua chocolate. Giản Đan nhớ ra trước khi mình về quê một lần có nói rằng trong nhà hết chocolate. Ngu ngốc, chuyện cần không nhớ, toàn nhớ linh tinh.
Mang đồ về nhà rồi lại đến công viên, đến nơi đã là chạng vạng. Thực trùng hợp là ở công viên cũng có người đang đốt pháo, nghe nói là một cậu trai đang tỏ tình với một cô gái.
Chen chúc, nhốn nháo, rất nhiều học sinh, có lẽ là đến cổ vũ tinh thần. Người chen đến chen đi, rất giống lần giao thừa kia. Giản Đan sợ Đổng Thư lạc, liền cầm chặt tay anh đi về phía trước.
Lúc quả pháo đầu tiên phóng lên, cậu trai đứng trên tượng đài điêu khắc trong công viên, cầm loa lớn tiếng hô:
– Tống Mai Mĩ! Anh yêu em! Làm bạn gái anh nhé!
Tiếng hoan hô, chúc mừng nổi lên, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, cô gái bị vây quanh bởi bạn bè, mặt đã đỏ ửng.
Giản Đan trong hỗn loạn đã kéo đầu Đổng Thư thấp xuống, ghé vào tai anh, lớn tiếng:
– Đổng Thư, em cũng yêu anh, yêu anh nhất, em sẽ không đuổi anh đi, cho nên khỏi bệnh đi! Chúng ta cùng về thăm ba mẹ!
Tiếng nói sau đó bị những âm thanh khác phủ lên, cũng mặc kệ Đổng Thư có hiểu hay không, Giản Đan tựa vào ngực Đổng Thư, nhỏ giọng:
– Em van cầu anh, khỏi bệnh đi…
Không cần biết phương pháp này có thể chữa khỏi bệnh cho Đổng Thư không, ít nhất bây giờ Đổng Thư đã đáp lại vài chuyện, nói chuyện với anh, anh sẽ có phản ứng. Giản Đan cảm thấy chỉ cần người còn, thì sẽ tốt, những chuyện khác chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tháng ba, Giản Đan rất bận, vội vàng chuyện tốt nghiệp, lại bận đi làm, Đổng Thư đã khá hơn, có thể nấu cơm dọn dẹp. Giản Đan cũng không còn lo lắng nhiều nữa.
Chẳng qua cậu không yên tâm khi Đổng Thư tự ra ngoài cho nên Giản Đan luôn đi mua vật dụng và đồ ăn.
Giản Đan lúc mua đồ về, đi ngang qua một đoạn đường. Đó là nơi cậu nhất thời xúc động mà lôi Đổng Thư về. Giản Đan dừng lại, nhìn thoáng qua đống rác vẫn còn đó, Nơi đó chỉ có một con chó con bới đồ ăn, nhìn thấy Giản Đan liền vẫy đuôi chạy tới. Giản Đan ngồi xổm xuống sờ đầu nó.
Nếu lúc đó không mang Đổng Thư về thì sao? Đổng Thư vẫn sẽ tiếp tục bới đồ ăn trong này sao? Hay sẽ bị trung tâm cứu trợ người lang thang đưa về nhà?
– Mày cũng bị bỏ rơi sao? Nhóc kia.
Chú chó con chỉ có hai màu đen trắng bình thường, thoạt nhìn mới chừng một, hai tháng, ư ử kêu lên, liếm ngón tay Giản Đan. Giản Đan lấy trong túi một hộp sữa, đổ vào một cái nắp cặp lồng cho nó uống, sau đó đứng lên chuẩn bị về.
Con chó con không uống sữa, đuổi theo Giản Đan, còn ngốc nghếch bị chính bốn cái chân ngắn của mình làm ngã, ư ử kêu lên thật đáng thương.
Giản Đan liếc nhìn một cái, ôm nó lên, mang về nhà đi thôi, nhỏ như vậy ở ngoài chắc chắn là không sống nổi.
Lúc về nhà, Đổng Thư đang nấu cơm, nghe thấy Giản Đan về liền rửa tay đi ra. Chó nhỏ chào hỏi với anh, vui vẻ sủa lên.
– Em mua chút đồ, nhóc này là nhặt về. Nhìn nó thật đáng thương, anh không có việc gì thì nuôi nó giúp em đi.
– Ừ, được.
Vì vậy mỗi ngày về nhà Giản Đan đều có thể thấy được một lớn một nhỏ đứng chờ mình ở cửa. Chó con xem chừng có chim non tình kết, cho dù bình thường chăm sóc nó là Đổng Thư, nhưng nó thích Giản Đan hơn. Giản Đan về đến tầng hai là nó đã có thể nghe tiếng, sau đó lẻn ra cửa nhanh như chớp.
Có chó con, Đổng Thư không còn buồn chán nữa. Sau khi ổn định cũng có thể từ từ nhớ ra nhiều chuyện, ngay khi Giản Đan vừa có chút yên tâm, lại có chuyện xảy ra.
Giản Đan nhận được điện thoại của cảnh sát, Tô Tiểu Tiểu và tình nhân của cô ta bị bắt.
Hai người kia ở ngoại quốc, sinh hoạt phí rất cao, không thể trụ nổi, lại còn là nhập cư trái phép trở về. Trở về cũng không biết đi chỗ khác mà an phận sống, còn ngông nghênh quay lại đây. Mấy hôm trước còn gây sự đánh nhau ở đầu đường.
Cảnh sát tới nơi, bắt được cả đám đánh nhau, lúc lấy khẩu cung phát hiện hai người kia quen mắt, đối chiếu thấy hai người là tội phạm bị truy nã thì bắt luôn.
Họ hi vọng Đổng Thư có thể ra tòa làm nhân chứng, nếu không sẽ không có cách nào định tội. Giản Đan nói tình huống với Đổng Thư, cảnh sát nói đây là thủ tục, bọn họ đã nhận tội sẽ không thể lật lại bản án, cần để Đổng Thư làm chứng chứ người khác thì không được.
Tuy rằng lo lắng sẽ kích thích đến Đổng Thư, nhưng chuyện này không từ chối được, cậu chỉ đành đồng ý.
Giản Đan gọi cho Vương Thế nhờ anh cố vấn cho nên làm gì trong tình huống này, Vương Thế nghĩ một lúc, thấy rằng tốt nhất là không đi. Nếu không thể không đi thì nên chuẩn bị tâm lí cho Đổng Thư trước, tránh để kích thích quá lớn.
Giản Đan không biết làm sao để chuẩn bị tâm lí, đành phải lừa Đổng Thư rằng có chút việc phải nhờ anh, chỉ nói mấy câu là được.
Đầu tiên phải tới cục cảnh sát để thu một phần khẩu cung làm chứng, Giản Đan bất an mà đưa Đổng Thư đi, tới nơi Giản Đan tự nhủ ngàn vạn lần đừng chạm mặt hai cái vị ôn thần kia, nhỡ đâu Đổng Thư nhớ tới cái gì là xong chuyện.
Tới cục cảnh sát, mộng đẹp của Giản Đan liền vỡ tan. Vừa thu khẩu cung xong, ra ngoài liền gặp Tô Tiểu Tiểu. Tô Tiểu Tiểu rất khác, nếu không phải cô ta tự nhiên nhào qua, chỉ sợ Giản Đan không nhận ra nổi.
Tô Tiểu Tiểu bị hai cảnh sát áp giải, trên người mặc quần áo tù, nhìn vô cùng tiều tụy, cứ như đã già đi cả mười tuổi. Nhìn thấy Đổng Thư theo sau Giản Đan liền giãy ra khỏi cảnh sát, bổ nhào đến.
– Đổng Thư! Đổng Thư, anh cứu em! Em không muốn ngồi tù! Tất cả là do hắn xúi giục em! Em không muốn! Đổng Thư!
Giản Đan vội vàng che phía trước Đổng Thư, không cho cô ta túm được người, đúng là chuyện tốt không xong chỉ toàn chuyện xấu, sao lại tình cờ mà đụng phải thế này!
Cảnh sát không để Tô Tiểu Tiểu kêu gào lâu, một nhoáng liền giải cô ta vào. Đổng Thư ngơ ngác nhìn Tô Tiểu Tiểu giãy dụa đang bị mang vào cục cảnh sát, nhìn một lát liền quay đầu hỏi Giản Đan:
– Đó là ai? Cô ấy sao lại biết tên anh?
– Anh không nhớ?… Không, chắc nhận nhầm người.
– Thế à, vậy chúng ta về nhà được chưa?
Giản Đan nhìn chằm chằm Đổng Thư một lúc, nở nụ cười:
– Ừ, chúng ta về nhà đi.
Lúc ra toà, Đổng Thư đem lời cảnh sát dạy anh nói từ đầu đến cuối một lần nữa. Sau khi phán quyết, Tô Tiểu Tiểu sụp đổ, la hét với Đổng Thư. Đổng Thư cũng không để ý, rời đi cùng Giản Đan.
Lúc người ta yêu bạn, bạn nói gì thì là cái đó, khi không yêu bạn nữa thì bạn chẳng còn là gì. Trọng tình trọng nghĩa không phải là lụy tình, tình yêu vốn là vì nhau, không ai nguyện ý nỗ lực đơn phương, nếu không hiểu thì kết cục sẽ chỉ là đánh mất nhau.
Dù sao chuyện này cũng đã kết thúc, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần phải lo lắng chuyện đâu đâu cả ngày nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook