Edit: Vi

Beta: Emerald

Chương 16: Giản tiểu ngốc đúng là đồ ngốc

–       Khụ khụ khụ ~~~

Ba Giản vừa ho hai, ba tiếng, Giản Đan chộp mặt Đổng Thư đẩy ra thật xa.

–       A, đúng rồi, ba mẹ thế nào lại tới đây?

–       Dì Trần con có đứa con gái làm bên công ty du lịch, mẹ với ba con nghe nói là đoàn của nó tới đây nên nhờ nó tiện thể đưa ba mẹ cùng đi.

Mẹ Giản miệng nói nhưng tay không nghỉ, đem chân gà cùng với sườn xào chua ngọt gắp vào bát Giản tiểu ngốc và Đổng Thư.

Giản Đan luống cuống chặn lại:

–       Mẹ, không ăn hết nhiều thế được đâu, thế ba mẹ đi bằng gì đến?

–       Máy bay, con bé ở đây ba ngày, ba mẹ thì mai về. Bỏ đũa ra cho tôi! Ăn rau đi!

Vốn là ba Giản định thừa dịp mẹ con Giản Đan nói chuyện mà vụng trộm gắp sườn xào chua ngọt, không ngờ mẹ Giản tinh mắt, chỉ bằng một đũa liền gắp hết sườn đi.

Cứ ăn thế một lúc, tục ngữ nói “bàn chuyện trên bàn ăn” đúng là chuẩn, người Trung Quốc thích nhất là vừa ăn vừa hỏi han tin tức.

–       Này, Tiểu Đổng, giờ cháu đang làm gì?

Mẹ Giản rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu điều tra.

–       Con giờ đang làm thiết kế, cùng ngành với Giản Đan.

–       Một tháng bao nhiêu?

–       Giờ đang thử việc, không nhiều lắm, một tháng sáu ngàn. Mẹ, mẹ nếm cái này đi.

–       Mẹ, mẹ hỏi người ta tháng kiếm bao nhiêu làm cái gì! Anh ấy kiếm bao nhiêu có liên quan gì mẹ đâu, thật là.

Giản Đan trừng mắt, chân hung hăng đá Đổng Thư một cái: Đã bảo đây là mẹ tôi! Không có quan hệ gì với anh hết!

Đổng Thư chẳng có phản ứng, ba Giản thì lại phì một cái phun rau ra. Mẹ Giản cầm đũa gõ:

–       Làm gì thế! Ông già bẩn thỉu này có muốn người khác ăn cơm nữa không?

Trong sự hòa hợp êm ấm (tác giả:nhầm to!), gia đình Giản Đan cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm. Cơm nước xong thì Đổng Thư rửa bát, Giản Đan lười chảy thây nằm trên sopha ăn hoa quả đã gọt sẵn.

–       Con còn không biết đường đi rửa bát, chỉ biết ăn!

Mẹ Giản cũng chỉ nói cho có, không hề có ý đuổi Giản Đan đi rửa bát. Vốn là đứa được yêu chiều nhất nhà, bình thường mình chẳng bao giờ cho nó làm việc nhà, ngoài miệng thì mắng con lười nhưng nếu để nó đi rửa bát thật thì ngược lại mẹ Giản lại càng không thoải mái. Đây là tâm lí người mẹ đó!

–       Không có gì đâu mẹ, con quen làm những việc này rồi.

Đổng Thư từ trong bếp lớn tiếng trả lời, khiến cho ba Giản thực uất ức.

Mẹ Giản rất vừa lòng ngồi bên cạnh con, thầm thì hỏi:

–       Con quen nó bao lâu rồi?

–       Mẹ ~ con với anh ta không có quan hệ gì hết ~

–       Đừng có lừa mẹ, không quan hệ mà chúng ta vừa vào cửa đã gọi ba mẹ?

–       … Không có thật mà! Không nói với mẹ nữa. Đổng Thư! Hết hoa quả rồi!

–       Được rồi, rửa bát xong anh gọt cho em!

Mẹ Giản vỗ đầu Giản tiểu ngốc:

–       Không quan hệ mà con sai người ta như thế! Người ta cũng không  phải người điên gặp ai cũng gọi ba mẹ! Nói thật cho mẹ nghe!

… Mẹ sáng suốt, thật sự tên này không bình thường mà. Giản Đan thật sự muốn lớn tiếng mà nói rằng: Mẹ! Mẹ sáng suốt! Đó chính là một tên điên!

Ở đây chúng ta cũng cần giải thích một chút, vì sao mà bậc làm cha mẹ như ba mẹ Giản khi vừa vào cửa liền thấy một người đàn ông nói con trai mình là vợ anh ta vậy mà cũng không lên cơn đau tim.

Nguyên nhân chính là bạn nhỏ Giản Đan trong một năm học cấp ba kia đã come out, đương nhiên là không cần nghĩ nhiều, dựa vào cá tính ngơ ngác cùng với thân mình mỏng mảnh của bạn nhỏ thì không thể nào tự mình come out thành công đâu.

Giản Đan có một anh trai và một chị gái. Mẹ Giản sinh anh trai năm mười chín tuổi, thời điểm Giản Đan sinh ra thì Giản đại ca đã hai mươi mốt. Bé Giản Đan vừa năm tuổi thì cháu của bé cũng đã biết nói rồi.

Cho nên vấn đề người thừa kế vốn luôn cản trở việc came out đã được giải quyết xong tuốt từ lúc bạn Giản Đan còn chưa biết cái gì là tính hướng rồi.

Chị gái Giản Đan là năm mẹ Giản hai mươi mốt thì sinh ra, chị Giản Đan thực sự khủng bố, mười mấy tuổi đã hút thuốc uống rượu yêu đương, làm cho Giản Đan có một đứa cháu gái còn hơn mình một tuổi ( con bé chẳng biết cha là ai). Nhưng mà chị gái nhà họ Giản cũng khủng bố là năm hai mươi tám tuổi còn mang theo con gái gả cho một anh CEO, hơn nữa còn yêu chị đến chết đi được.

Cho nên đã có một chị gái khi vị thành niên chưa lập gia đình mà đã có con làm vật hi sinh, tâm lí thừa nhận của ba mẹ Giản đã thật sự vững chắc, kiên cố. Cho nên đến tận khi bạn nhỏ Giản Đan come out thì cũng chẳng còn xi nhê gì nữa rồi.

(betađángyêu: toát mồ hôi hột =.=””)

Nói đến chuyện Giản Đan come out thì không thể không nhắc đến đứa cháu gái kia, hiện đã hai mươi hai tuổi, nó chính xác là một hủ nữ tiêu chuẩn. Xin hãy lùi lại năm học cấp ba kia của Giản Đan.

Năm ấy, cách kì thi vào đại học vô cùng quan trọng còn có một trăm ngày, đứa cháu gái nhà họ Giản, lúc ấy đã vào một trường đại học nổi danh nào đó, lén lút chuồn về nhà ông bà ngoại, trước lúc đi còn không cẩn thận cầm nhầm túi nilon, đem đám DVD kinh kịch mà ông ngoại xem giết thời gian đi mất, để lại một túi to tướng toàn phim BL không lâm li bi đát thì cũng là hài hước.

Vì thế hai ông bà già đã xem qua cả đống những câu chuyện tình yêu đồng tính, ví như “Lam Vũ”, ví như “Make the Yuletide gay”(1). Còn có mấy quyển sách “Không nên kì thị đồng tính luyến ái”, “Tôi là gay, nhưng tôi cũng có quyền lợi như mọi người”, “Đồng tính không phải là một loại bệnh” các kiểu.

Mẹ Giản xem xong hai mắt đẫm lệ, khiến vai áo ba Giản đều ướt nhẹp. Ba Giản chỉ có thể cười cười an ủi vợ, cứ thế nội tâm của hai ông bà già cũng đã lặng lẽ xảy ra thay đổi.

Sau đó bạn nhỏ Giản Đan thật đúng dịp (?) come out. Đúng thế cậu ấy come out, come out đấy!!! Hãy vì sự dũng cảm của cậu mà vỗ tay đi nào!

Bạn nhỏ Giản Đan cũng đã chuẩn bị tư tưởng đầu rơi máu chảy, ai ngờ hai vị phụ huynh mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, mẹ Giản lau nước mắt được ba Giản dìu về phòng hai người thở vắn than dài với nhau.

Cho nên, bạn nhỏ Giản Đan come out thành công, tuy là đến cuối cùng Giản Đan không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng kết quả thành công là tốt rồi.

Trong chuyện này chúng ta phải cảm ơn cháu gái Giản gia, cô đã không hề hay biết mà lập công lớn trong việc come out oanh oanh liệt liệt của ông cậu đồng tính, là chiến công không thể xóa nhòa mà một hủ nữ suốt đời luôn theo đuổi! Thật sự là một chuyện đáng uống coca chúc mừng ~~~

Được rồi, thời gian lại quay về lúc này, tại phòng khách nhà Giản Đan. Đổng Thư còn đang rửa bát trong bếp, ba Giản ra ban công hút thuốc, Giản Đan thì vẫn bị mẹ hỏi đông hỏi tây như lúc nãy.

Bị tra khảo không còn cách nào, Giản Đan tùy tiện bịa ra vài lí do cùng quá trình, miễn cưỡng thừa nhận Đổng Thư là bạn trai mình. Mẹ Giản lại hỏi thêm vài vấn đề, biết được kế hoạch mua xe, mẹ Giản liền gọi Đổng Thư từ trong bếp ra.

Đổng Thư đặt đĩa trái cây đã cắt gọt sẵn lên bàn trà, chà xát tay, ngồi xuống cạnh Giản Đan. Giản Đan đột nhiên có dự cảm không tốt, nơi phát ra dự cảm này chính là từ biểu tình nghiêm trọng của mẹ.

– Mẹ nghe Tiểu Giản nói gần đây muốn mua xe?

– A, vâng, vì chỗ làm có hơi xa.

– Thực ra cũng không nhất thiết phải mua…

Giản Đan yếu ớt nhấc tay, bị mạnh mẽ bỏ qua.

Mẹ Giản trừng mắt nhìn con mình một cái:

– Đã quyết định xong rồi?

– Vâng, đã xong, mấy hôm nữa đi làm đăng kí và bảo hiểm.

Đổng Thư đứng lên đưa hóa đơn cùng vài biên lai cho mẹ Giản xem.

– Là bạn của Giản Đan giúp, được lợi rất nhiều.

– Ồ, là Tiểu Nguyễn hả?

Giản Đan bất an nhét hoa quả vào miệng:

– Vâng, chẳng anh ấy thì còn ai.

– Khi nào làm đăng kí?

Cuối cùng mẹ Giản đã hỏi tới trọng điểm rồi.

– Tuần sau ạ.

– Đăng kí tên ai?

– Đổng Thư mua! Đăng kí tên Đổng Thư!

Giản Đan đã cân nhắc rồi, hẳn mẹ không thấy có hôn nhân đảm bảo, sợ mình chịu thiệt nên làm tốt công tác đề phòng trước đây mà!

Đổng Thư mang Giản Đan kích động đến mức nhảy dựng lên ngồi lại sopha, cười cười nói với mẹ Giản:

– Không không, con mua cho Giản Đan, định viết tên em ấy.

Mẹ Giản thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi xách của mình lấy ra mấy xấp nhân dân tệ.

– Không nghĩ sẽ lợi dụng của con, chỗ này là bảy vạn, định đưa cho Giản Đan mua xe.

Giản Đan:

– Mẹ! Con không thiếu tiền mà!

– Im ngay, mẹ hỏi anh mày rồi, tiền của anh mày không để mày tiêu thì ai tiêu? Mẹ định cho mày mua của công ty BYD Đài Loan, bây giờ tiền này để hai đứa góp chung với nhau càng tiện.

Giản Đan thực buồn lòng, cậu chẳng có việc gì tiêu đến tiền, nhưng mà chẳng lẽ mọi người nghĩ cậu kiếm tiền kém vậy sao? Anh trai cũng thế, chị gái cũng thế, Bạch Nguyễn cũng vậy, giờ thì cả ba mẹ cũng bay vài tiếng đến đây đưa tiền cho mình.

– Tùy mọi người, con mệt, đi ngủ đây.

– Cái thằng nhóc này thật là! Xin lỗi nhé, Tiểu Đổng, thằng nhóc này do ba mẹ làm hư…

– Con cứ thế đấy! Không muốn con thì đuổi con đi luôn cũng được! Đây là nhà con! Có đuổi thì cũng là con đuổi anh ta!

Giản Đan đóng sầm cửa phòng ngủ, dọa cho ba Giản từ ban công chạy như chớp vào.

– Làm sao thế? Làm sao thế? Động đất à? Mau đỡ Tiểu Giản chạy đi!

– ….

– ….

Đưa hai ông bà tới khách sạn, sau khi về Đổng Thư lập tức bưng sữa ấm, gõ cửa phòng Giản Đan.

– Giản Đan? Giản Đan em mở cửa đi, anh đưa ba mẹ tới khách sạn rồi.

– Giản Đan, mở cửa được không?

– …. Cái cửa đểu này khóa vào được từ khi nào thế?

Sau khi Đổng Thư vô cùng kiên trì mà gõ cửa mười phút, Giản tiểu ngốc rốt cuộc rầu rĩ nói. Đổng Thư tất nhiên biết cửa không khóa được, nhưng nếu cứ đi vào thì ai mà biết được Giản Đan có lại nổi cáu hay không.

Vừa vào cửa đã thấy Giản tiểu ngốc cuộn trong chăn như một cái nem rán, Đổng Thư đặt bánh kem lên bàn, ngồi xuống bên giường.

– Anh đưa ba mẹ đi khách sạn rồi, tiền anh không lấy, đừng giận được không?

– Hứ.

– Mẹ rất lo cho em, ngày mai anh đưa em tới chỗ họ được không?

-…

– Mẹ nói không phải không tin vào thực lực của em, là vì tiền của anh trai em dù sao cũng để đó lãng phí đi, có sẵn sao lại không dùng?

– Gạt người, mẹ không nói thế đâu. Mẹ chắn chắn nói tôi vừa tham lại vừa lười, trước đây còn chiều tôi ăn uống, không cho tôi tiền tôi sẽ đói chết, còn nói tôi sĩ diện đến chết, rõ ràng không làm được còn không cho người khác ý kiến, ngoài miệng thì nói hay lắm nhưng đến cuối cùng lại muốn cả tiền lẫn mặt mũi. Nhất định là mẹ nói vậy!

Giản Đan nói hoàn toàn chính xác, Đổng Thư bị vạch trần chỉ đành xấu hổ cười ha ha. Thấy Giản tiểu ngốc lại bắt đầu cáu,  Đổng Thư nhẹ nhàng trùm chăn lên cậu, kết quả lại bị phản ứng khoa trương của Giản tiểu ngốc dọa.

– A!!! Đau quá! Đau đau đau!

Đổng Thư hoảng hốt, vội vàng đào Giản tiểu ngốc từ trong chăn ra. Lôi ra mới thấy cái tay phải đáng thương của Giả tiểu ngốc, hóa ra khi nãy tên ngốc này lúc sập cửa thì sập phải tay, vì khí thế của bản thân nên sống chết nhịn tới giờ.

Tay phải Giản Đan thực sự thê thảm, bị kẹp sưng đỏ hai ngón tay không nói, trong đó còn có một cái móng tay gãy nứt đến hai phần ba nhưng chưa rơi ra hẳn, nhìn rất dọa người.

Bị kẹp đau thế mà còn nhẫn nhịn được tới giờ, nếu như cái sự nhẫn nhịn này của bạn nhỏ Giản Đan có thể dùng ở những trường hợp khác thì hẳn Giản Đan đã sớm thành đạt rồi.

(1): Betađángyêu chú thích: Tên Đài Loan là “Ái tại đồng chí lễ Giáng Sinh” (xin lỗi nhưng tên này bựa quá, mình dịch không nổi =))))). Link giới thiệu phim 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương