Phồn Hoa Thịnh Khai
-
Chương 6-2: Hạ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tĩ nh Nguyệt
“Thấy hết , thấy một đại nam nhân lại không làm gì được một cái thùng nước nho nhỏ!” Y cố ý cười to ra tiếng, cười đến không ngưng lại được, chỉ có điều, khóe mắt đã bắt đầu rươm rướm lệ.
_”_
Hoa đào! Bốn phía đều là gốc hoa đào! Từng đóa đóa hoa đào nở rộ, trên ngọn cây vui đùa trong gió, chen chúc nhau, ngươi rồi đến ta, ta xong đến ngươi, bừng nở sáng lạn, rực rỡ khoe cánh, mê hoặc dụ nhân
Y đi giữa rừng hoa đào, ngẩng đầu trông thấy hoa đào lung lay, cúi đầu nhìn xuống cánh hoa trải đầy thảnh thảm trên mặt đất, bước lên, giống như đi trên tơ lụa. Một trận gió nhẹ thổi tới, ngọn cây lay động, cánh hoa loạn nhịp đầy trời rồi lạc hạ, y ngửa đầu, từng tia dương quang nghịch ngợm len giữa các tán lá rơi xuống, hoa vũ (mưa hoa) rả rích, cánh hoa được gió thổi lướt qua mặt, vờn qua vai, cuối cùng dừng trên áo của y, Chung Nhuận khẽ động y tụ, cánh hoa màu hồng nhạt thiếp (dán) tại bạch y như hồ điệp nhẹ nhàng phi vũ.
Y say, dưới táng hoa đào, từ từ nhập mộng,
Trong mộng, có một mảnh hoa nhẹ nhàng phủ lên đôi môi y, mềm nhẹ, chậm rãi chuyển động trên gương mặt. Ấm áp kia là do y truyền qua sao? Cánh hoa kia nóng dần lên, thiếp thật nhanh.
Y hơi hơi thở dốc.
Gió nhẹ phất qua người, thanh lương (mát lạnh) vừa hết, một cỗ cảm giác khô nóng bỗng nhiên nổi lên, giống như cơn gió nơi sa mạc, lại thêm chút gay gắt của ánh mặt trời chói chan ngày hạ, y bất an giãy giụa, thân thể như lửa nóng, khát vọng muốn có cái gì đó để trấn an. Y không biết là gì, chỉ hổn hển thở theo bản năng, tìm kiếm, khí thở ra cũng tựa hồ mang theo nhiệt.
Một bàn tay lướt trên người y, hơi lạnh từ làn da ấy làm Chung Nhuận bất chợt run lên, nhưng rất nhanh cơ thể lại thả lỏng ra. Bàn tay kia rất lớn, rất lạnh, thong thả mân mê da thịt, những chỗ được nó chạm tới, lương ý (cảm giác mát lạnh) nảy sinh, sau đó lại có một phần nhiệt độ hoàn toàn bất đồng dâng lên, từ sâu thẳm trong tâm, dần dần lan tỏa khắp phía, dấy lên ngọn lửa ẩn sâu kia, chực chờ bùng cháy. Chỉ đơn thuần vuốt ve đã không còn có thể thỏa mãn y, Chung Nhuận khẽ mở miệng, cúi đầu rên rỉ, nỉ non, rốt cuộc y khát cầu cái gì? Chung Nhuận không rõ, tâm tư đều bị nhiệt độ nóng rực từ ngọn lửa ấy chiếm đầy.
Bàn tay kia dường như biết được mong muốn của y, ngón tay dần dần linh động hơn, trở nên nhiệt liệt tích cực, phóng đãng tác cầu ở trên người y, khiến y khó nhịn rên rỉ ra tiếng. Ngón tay thăm dò xuống phía dưới, nhanh nhẹn hoạt tiến hạ thân y, cầm lấy dục vọng đã đứng sừng sững tự lúc nào.
“A!” Y kìm lòng không đặng, phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn, nhẹ nhàng mở mắt ra, muốn biết người đó là ai, đập vào mắt y chính là gương mặt quen thuộc.
Triệu Tường Dư.
A! Y kinh hãi ngồi dậy, mờ mịt nhìn chung quanh, trước mắt là một mảnh hắc ám, ánh trăng men theo cửa sổ, khe khẽ tiến vào trong phòng, nơi đây là tiểu cư của t, tĩnh lặng không một tiếng động, không có ai ở đây, chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của chính mình, Chung Nhuận sờ trán mình một cái, mồ hôi lạnh theo đó chảy ròng ròng. Nhiệt độ trong thân thể tựa hồ còn tồn tại, có thể cảm giác được hạ thân vẫn đang rục rịch, y luống cuống, làm sao y có thể mơ thấy một giấc mơ cổ quái lạ đời đến vậy? Hơn nữa người trong mơ chính là Triệu Tường Dư!
Chẳng lẽ là vì trước đó vài ngày Triệu Tường Dư đã thổ lộ tâm ý của mình cho y biết? Chẳng lẽ mọi thứ thật sự như lời hắn nói rằng y đối với hắn còn có một loại cảm giác khác ngoài tình bằng hữu? Chẳng lẽ y đã quên mất đi nữ tử kia? Nhưng câu hỏi liên tiếp ập đến làm cho y lo lắng không thôi, không kiềm được mà xoa xoa đôi môi của mình, lại vội vàng buông tay xuống. Y đang làm cái gì? Hồi tưởng lại sự ấm áp mà nam nhân kia vừa mang đến cho y?
Trời ạ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi chuyện đều thay đổi trong nháy mắt đều, y luôn tự cho rằng mình đối với bằng hữu, bằng hữu đối với mình cũng chỉ đơn giản là tình bạn bè đơn thuần, mà thứ tình cảm y cho là đơn thuần này lại biến hóa vì một nụ hôn, người thay đổi đến tột cùng là Triệu Tường Dư hay là chính bản thân y?
Y đối với Triệu Tường Dư, rốt cuộc tồn tại thứ cảm tình như thế nào? Hay là y vẫn đang tự lừa mình dối người? Chung Nhuận nắm chặt lấy vạt áo, suy nghĩ hỗn loạn cả lên. Y để tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ y thật sự chỉ có tình cảm huynh đệ với Triệu Tường Dư thôi, nếu quả thực như vậy, thìvì sao lúc thân thể hai người tương xúc (đụng chạm) thì tim y lại đập nhanh đến thế? Vì cớ gì y lại ghen tị với Lưu Hồng? Tại sao lúc ấy y bối rối cự tuyệt tâm ý của ? Nếu thật sự không quan tâm thì y sẽ cười cho qua chuyện chứ không sợ hãi như thế này, rối loạn, rối loạn, mọi thứ rối loạn!
Bên ngoài phòng, giữa rừng trúc đâu đó có tiếng ve thê lương kêu bên ngoài, phá vỡ im lặng, Chung Nhuận than nhẹ một tiếng, đầu như bị bốn chiếc mã xa chạy qua, đau đến gần nứt ra, tứ chi hư nhuyễn, cả người vô lực, cổ họng khô cằn, không một chỗ thoải mái.
Đến lúc ngực cảm thấy khó chịu đến cực điểm thì có một thứ gì đó mềm nhẹ bao trùm lấy người y, hình như là bạc bị ( tấm chăn mỏng) , y theo phản xạ vươn tay bắt lấy, bỗng nhiên chạm phải một bàn tay, xúc cảm nhẵn mịn, rắn chắc hữu lực, tựa như bên dưới ẩn chứa sức lực vô biên. Lập tức trong lòng y liền biết người nào tới, Chung Nhuận cố gắng mở mắt, gượng người dậy “Huynh đã đến rồi?” Miễn cưỡng nói, giữa lúc đó, đột nhiên ký ức về đêm trước ở trên thành lâu ùa tới khiến y cả kinh, liền muốn ngồi xuống.
Nam nhân đè y xuống, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, “Không cần trốn ta.”
“Thực xin lỗi.” Vẫn phải nói, từ sau đêm hôm đó, không khí giữa bọn họ liền trở nên kỳ quái, mới đầu tựa hồ không có gì thay đổi, cứ giống như ngày xưa, huynh huynh đệ đệ, thưởng rượu, ngâm thơ, nhưng mà đến lúc tầm mắt bất chợt chạm nhau, tiếu dung liền ngưng lại, sự ăn ý của ngày xưa, bây giờ đổi lại thành xấu hổ, ngượng ngùng.
Triệu Tường Dư nhắm mắt, thu lại tất cả tình tự hỗn loạn vừa nãy, sau đó mở ra, thản nhiên nói: “Lại uống rượu?”
Trông thấy vẻ mặt hắn, y không hiểu sao có chút khó chịu, cho nên khi bàn tay dẫn theo chút băng lương của hắn nhẹ chạm lên trán y, Chung Nhuận không hề cự tuyệt, “Ngày hôm qua có bằng hữu quen biết từ trước tới tìm ta, khảo kinh luận sử, bình chúc dạ đàm (đốt đèn bàn luận thâu đêm) , nhất thời cao hứng, bất tri bất giác mà uống rượu hết nguyên đêm.” Bàn tay nhẹ nhàng lại hữu lực khẽ xoa dịu cơn đau đầu chực bùng nổ của y, y đáp lời.
” Tửu lượng của đệ không tốt, đừng uống nhiều rượu như vậy.” Triệu Tường Dư nhẹ giọng trách.
“Rượu là thứ tốt.” Trầm mặc trong chốc lát, y nói, lại dừng một chút, thêm vô một câu, “Xua tan muộn phiền.”
“Ta muốn biết, vì sao đệ lại muộn phiền? Vì sao nào? Nguyên nhân trong đó có ta hay không?” Triệu Tường Dư nhìn y hỏi.
Người kia lại quay đầu đi, “Huynh đã nói là cho ta thời gian mà.” Thanh âm rầu rĩ đích, lại ẩn chứa vài phần làm nũng mà ngay cả người cũng không phát hiện ra.
Hắn vô thanh thở dài một tiếng, tay ngừng lại, ngã một chén trà nóng, “Nào, uống một ngụm trà đi.”
Y ngồi dậy, nhấp môi một chút, lập tức dời đi, vẻ mặt không vui, “Nóng quá!” Y bĩu môi. Động tác có chút trẻ con, thậm chí, ở trước mặt người khác, lại thêm phần không thích hợp cho lắm.
“Uống trà đã để qua đêm không tốt.” Hắn thản nhiên nói, khẩu khí thực ôn hòa, đầy vẻ quan tâm.
Có chút mất hứng, nhưng y vẫn nghe lời, uống hét chén trà nóng ấy, trà thủy ấm áp thông qua yết hầu chảy xuống bụng, khiến cả người dần ấm lên.
“Đi rửa mặt.” Hắn bảo.
“Trong chậu không có nước.” Y lại nằm xuống, nhắm mắt lại, miễn cưỡng nói, tuy giếng nước ở ngay sau phòng, nhưng cái chính là y lười động.
Nhắm mắt cả nửa ngày cũng không thấy hắn thúc giục gì thêm, chỉ nghe cánh cửa”Chi nha” một tiếng, trong phòng không còn động tĩnh gì. Y khó hiểu mở mắt ra, chỉ thấy góc áo hắn phiêu phiêu sau môn bản, rồi biến mất, không bao lâu sao, từ phía sau phòng truyền đến tiếng nước. Y kinh ngạc địa đứng lên mở cửa cửa sổ đằng sau, ghé vào cửa nhìn nam nhân kia tay chân vụng về đứng trên bệ múc nước.
Chỉ sợ đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ Triệu Tường Dư múc nước, về sau cũng không có khả năng được chiêm ngưỡng lần thứ hai. Hắn sinh ra miệng đã ngậm muỗng vàng (ý nói sinh ra trong giàu có) , chưa từng trải qua cuộc sống của bình dân bá tánh lần nào, hắn nhìn nhìn giếng nước, rồi dường như hạ quyết tâm lắm mới cầm lấy thùng nước, ném vào trong giếng, chỉ nghe được thanh âm chiếc thùng chạm mặt nước “Bính ” một tiếng, hắn vội vàng thu dây lại, kéo lên thì thấy bên trong thùng chỉ có vẻn vẹn vài giọt nước.
Nhìn thấy Triệu Tường Dư tức giận quăng thùng nước qua một bên, tiếng cười vừa muốn bật ra, Chung Nhuận liền vội vàng cắn cổ tay áo, vì để không làm động đến hắn, y đành phải kiềm nén tiếu thanh lại.
Còn tưởng rằng hắn sẽ lên đường hồi phủ, không ngờ nam nhân lại đứng bên cạnh cái giếng thêm một lát, rồi sau đó mới cúi người, nắm thùng nước lên, nhìn trái nhìn phải một chút, hắn lại thảy thùng nước vào giếng, kéo lên, vẫn không có một giọt nước nào.
Chung Nhuận cười đến cả ruột đều thắt lại, quả nhiên là kẻ vốn sống an nhàn sung sướng mà!
Nam nhân lúc này không còn buồn bực nữa, hắn nghiêng đầu tựa hồ như đang nhớ lại cách thức múc nước mà hắn đã từng thấy qua, vừa ném thùng nước vài giếng, lần này tuy tốt hơn lần trước nhiều, nhưng chỉ được có nửa thùng nước.
Không biết khi nào, nụ cười y chậm rãi tiêu tán đi, im lặng chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Triệu Tường Dư lại quăng thùng nước vào, lắc lư một chút, cảm giác hơi nặng nặng, kéo lên, quả nhiên cả thùng đầy tràn. Hắn xoay người lại, mang theo thùng nước, đi vào phòng.
Chung Nhuận vội vàng rời khỏi cửa sổ, không để cho hắn thấy. Dựa vào tường, y ngơ ngác ngồi, đột nhiên cảm thấy trong lòng như bị cái gì đó nhồi vào, có chút không thở nổi, y biết, tâm y ấm áp chính là vì cảm động, nhưng cũng là tiếng thở dài, y xuất thân từ nhà quan đang vào hồi suy tàn, mẫu thân sớm mất, phụ thân không hề để ý tới gia sự, cả ngày chỉ biết ngâm từ đối thơ, hát tửu cao ca (uống rượu ca hát), say thì ôm đầu khóc rống, sau khi phụ thân qua đời, ngay cả một chút cơ hội được quan tâm y cũng không có. Ở trong trí nhớ, người quan tâm, lo lắng cho y chỉ có lão mụ mụ thường hay đến giúp đỡ việc nhà, còn người khiến cho y hồn khiên mộng nhiễu kia. Nhưng bây giờ, chỉ có người này mà thôi.
Nói thật ra, bởi vì sự khác biệt giữa thân phận, nên y vẫn không dám tin tưởng hắn, y đã từng thấy nhiều kẻ có thân phận địa vị cao, lại âm hiểm gian trá, chỉ biết tích lợi cho riêng mình, bởi vậy, sau khi tương giao với hắn, tuy rằng có thể xem như hữu hảo, nhưng không thể nói là y luôn thật lòng với hắn, trong lòng Chung Nhuận luôn có một màng ngăn cách, chỉ có điều, nhìn thấy hắn vì y, không hề nề hà thân phận cao sang quyền quý, hạ mình đi làm công việc của một kẻ hạ nhân, khối băng còn sót trong lòng cuối cùng cũng hoàn toàn tan vỡ. Người này, đáng để y ái mộ kết giao.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên nhớ tới ái ngữ hắn thổ lộ hôm trước, nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, bàn tay to lớn ấy cũng mang theo chút giá lạnh y như thật vậy, thế mà lại khiến y nóng rực. Không biết lúc bàn tay hắn phủ khắp toàn thân y có giống như thế hay không...... Đang miên man suy nghĩ này nọ, y đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, vội vàng vỗ vỗ hai má đỏ bừng, gạt đi những suy tư vớ vẩn.
Dòng tư tưởng vùn vụt trôi, từ bên ngoài cửa đã mở, Triệu Tường Dư mang thùng nước tiến vào trong phòng, cẩn thận đổ vào trong chậu rửa mặt, rồi nhúng khăn làm ẩm, sau đó vắt khô đi, vừa nhấc đầu lên, chợt thấy đôi nhãn tình thanh triệt tựa hồ thủy của Chung Nhuận ngây ngốc nhìn mình, “Ngồi ngẩn cái gì thế? Nào, lau mặt đi.” Hắn đi qua đưa chiếc khăn cho y.
Chung Nhuận tiếp lấy cái khăn.
Hắn vừa định rút tay về, lại phát hiện y đang bắt lấy tay hắn, “Làm sao vậy?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Chung Nhuận không đáp, chỉ mở bàn tay của hắn ra, ngón tay thon dài, móng tay được cắt ngắn sạch sẽ chỉnh tề, trừ bỏ làn da chai sạn ở ngón tay quanh năm chấp bút ra, cái nơi khác làn da đều non mịn bóng loáng, bây giờ tự dưng trong lòng bàn tay đột ngột xuất hiện vài vết hồng ngân do ghìm lấy dây thừng thô ráp để kéo nước, nhìn rất chói mắt mà lại khiến lòng y dậy sóng, cái mũi đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ, nhưng ngoài miệng thì nói: “Quả nhiên là người nhà quyền quý mà, có chút việc nặng cũng không làm được.”
“Đệ thấy à?” Hắn rút tay về.
“Thấy hết , thấy một đại nam nhân lại không làm gì được một cái thùng nước nho nhỏ!” Y cố ý cười to ra tiếng, cười đến không ngưng lại được, chỉ có điều, khóe mắt đã bắt đầu rươm rướm lệ.
Triệu Tường Dư bất đắc dĩ mà sủng nịch nhìn y cười đến mức chẳng thèm giữ chút phong thái ngày thường, “Còn cười nữa bụng sẽ bể luôn đó.”
“Ôi, đau quá!” Quả nhiên, y bắt đầu kêu, nhưng lại không thể ngưng cười, “Không được!” Y ai oán kêu to, xoa xoa cái bụng.
Triệu Tường Dư giúp y xoa bụng, một hồi lâu sau, tiếng “Ôi” than vãn của y mới dần dần biến mất.
Tiếng cười vừa ngừng, hai người mới phát hiện hành động của bọn họ rất không thích hợp, y nằm ở trên giường, tóc tai tán loạn, quần áo lộn xộn, tay của Triệu Tường Dư còn đặt trên bụng y.
“Phi Khanh ——” Triệu Tường Dư ngưng mắt nhìn y, ánh mắt vừa tha thiết lại vừa nóng rực.
Y biết, nam nhân này đang chờ câu trả lời của y, chỉ có điều, y còn suy nghĩ chưa thông. Y nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, mắt thấy sự thất vọng hiện rõ ràng trên gương mặt hắn, lại không dằn lòng được, đành giương mắt ngó lơ qua nơi khác, y ngồi dậy, “Ta đi rửa mặt một chút.” Từ phía sau vang lên một tiếng thở dài.
Y rửa đi chút say nồng còn sót, buộc lại mái tóc dài.
Triệu Tường Dư mở cửa sổ ra, ánh mặt trời buổi sớm mai tiến vào phòng, tựa như kim quang, xua tan đi phần tối tăm, khiến căn phòng chợt trở nên bừng sáng. Y nghênh đón dương quang, ánh mắt nhíu lại, ” Thời tiết hôm nay thật tốt.” Quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Tường Dư dựa vào bên cạnh thư trác, rút một mảnh giấy ở giữa chồng sách, mở nó ra đọc.
“Đang đọc cái gì thế?” Hắn tò mò đi tới, vừa thấy đó là gì, thì nở nụ cười, “Chút thi từ ta bịa ra ấy mà, đại ca đừng chê cười.”
Sắc mặt Triệu Tường Dư ngưng trọng lại, không cười không đáp.
Chung Nhuận thấy thế liền nghi hoặc, nên thấp giọng niệm một lần, ” Ngọc câu quải lâu tế, cách giang độc tự ngữ, huyền tĩnh. Diêu kí nguyệt trung nhân, đê mi vô tư, tôn không. Bích lăng ba, thông thông hành, ba quang huyễn khởi nhất diệp sầu.” Không có chỗ nào kỳ quái cả, vì thế y hỏi: “Đại ca, làm sao vậy?”
(Ngọc câu treo bên lầu, cách sông ngậm ngùi tự than, đàn tịch mịch chẳng vang thành tiếng. Nương theo trăng kia, âu sầu làm chi, rượu cạn chén. Sóng cuồn cuộn, tới tới đi đi, lại cùng nhau dấy lên chuỗi sầu.)
Nghe được lời y ngâm, Triệu Tường Dư quay đầu hỏi: “Phi Khanh, từ này là do đệ viết?”
“Đúng vậy, viết vào năm trước, đêm ấy ta đang tá túc tại một tự viện ở ngoài thành, đứng bên cửa sổ vọng ra bên ngoài, đúng lúc thấy được cảnh dưới ánh trăng bàng bạc hồ nước lăn tăn gợn sóng, nên mới ứng cảnh mà đề thi.”
“Tự viện kia chính là Hàn Sơn Tự?” Ngừng trong chốc lát, Triệu Tường Dư lại hỏi.
“Đúng vậy, đúng là Hàn Sơn Tự, làm sao đại ca biết?” Chung Nhuận ngạc nhiên.
“Ta đoán thôi, Hàn Sơn Tự nằm trên con đường duy nhất dẫn đến thành.” Triệu Tường Dư trả lời rất nhanh.
“Thì ra là thế. Đại ca, tại sao huynh lại đổ mồ hôi thế kia?” Y kinh ngạc kêu lên, tinh tường nhìn thấy trên trán hắn toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Tựa hồ không để ý thấy y sốt ruột, hắn lẩm bẩm nói: “Quả đúng như thế...... Vốn còn tưởng mình may mắn, nào ngờ...... Trời, ta đã làm cái gì? Bây giờ ta vẫn còn muốn ——”
Chỉ thấy môi hắn đang cử động, lại không nghe rõ hắn đang nói cái gì, Chung Nhuận nắm lấy xiêm y của hắn, lo lắng hỏi han: “Đại ca, đại ca huynh làm sao vậy? Không có việc gì chứ?”
Hắn như mới tỉnh dậy từ giấc mộng, nhìn vẻ mặt sốt ruột của y, ánh mắt hắn trở nên phức tạp, “Không có việc gì, ta không sao, chỉ là tinh thần nhất thời hoảng hốt mà thôi.”
Vì cái gì mà hoảng hốt? Trong lòng y vẫn còn nghi vấn.
“Phi Khanh, đột nhiên nhớ tới, ta còn có việc cần làm, giờ phải đi rồi.” Vẻ mặt còn mang theo một chút miễn cưỡng, Triệu Tường Dư vội vàng cáo biệt, sau đó rời đi. Vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa, thì hắn quay đầu lại liếc nhìn một cái, Chung Nhuận nghĩ hắn sẽ nói gì đó, không ngờ hắn chỉ dừng trong chố lát rồi quay đầu rời đi.
Nghi hoặc bộc phát, từ trước đến giờ chưa có chuyện hắn vừa đến là đã bỏ đi, hai người không có chuyện gì là không nói được, đàm đạo thẳng cho đến khi sắc trời ám hạ mới lưu luyến tạm dừng, y nghĩ rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra khiến hắn tâm thần bất định, cần yên tĩnh một mình để suy nghĩ. Đã xảy ra chuyện gì? Chung Nhuận cẩn thận nhớ lại, lại nhớ không ra bất cứ thứ gì có thể khiến cho hắn tâm tư hỗn loạn.
Suy nghĩ rối như mớ bòng bong, ngay cả khi Triệu Tường Dư đi rồi, y cũng không còn bình tâm để xem sách được nữa.
Edit: Tĩ nh Nguyệt
“Thấy hết , thấy một đại nam nhân lại không làm gì được một cái thùng nước nho nhỏ!” Y cố ý cười to ra tiếng, cười đến không ngưng lại được, chỉ có điều, khóe mắt đã bắt đầu rươm rướm lệ.
_”_
Hoa đào! Bốn phía đều là gốc hoa đào! Từng đóa đóa hoa đào nở rộ, trên ngọn cây vui đùa trong gió, chen chúc nhau, ngươi rồi đến ta, ta xong đến ngươi, bừng nở sáng lạn, rực rỡ khoe cánh, mê hoặc dụ nhân
Y đi giữa rừng hoa đào, ngẩng đầu trông thấy hoa đào lung lay, cúi đầu nhìn xuống cánh hoa trải đầy thảnh thảm trên mặt đất, bước lên, giống như đi trên tơ lụa. Một trận gió nhẹ thổi tới, ngọn cây lay động, cánh hoa loạn nhịp đầy trời rồi lạc hạ, y ngửa đầu, từng tia dương quang nghịch ngợm len giữa các tán lá rơi xuống, hoa vũ (mưa hoa) rả rích, cánh hoa được gió thổi lướt qua mặt, vờn qua vai, cuối cùng dừng trên áo của y, Chung Nhuận khẽ động y tụ, cánh hoa màu hồng nhạt thiếp (dán) tại bạch y như hồ điệp nhẹ nhàng phi vũ.
Y say, dưới táng hoa đào, từ từ nhập mộng,
Trong mộng, có một mảnh hoa nhẹ nhàng phủ lên đôi môi y, mềm nhẹ, chậm rãi chuyển động trên gương mặt. Ấm áp kia là do y truyền qua sao? Cánh hoa kia nóng dần lên, thiếp thật nhanh.
Y hơi hơi thở dốc.
Gió nhẹ phất qua người, thanh lương (mát lạnh) vừa hết, một cỗ cảm giác khô nóng bỗng nhiên nổi lên, giống như cơn gió nơi sa mạc, lại thêm chút gay gắt của ánh mặt trời chói chan ngày hạ, y bất an giãy giụa, thân thể như lửa nóng, khát vọng muốn có cái gì đó để trấn an. Y không biết là gì, chỉ hổn hển thở theo bản năng, tìm kiếm, khí thở ra cũng tựa hồ mang theo nhiệt.
Một bàn tay lướt trên người y, hơi lạnh từ làn da ấy làm Chung Nhuận bất chợt run lên, nhưng rất nhanh cơ thể lại thả lỏng ra. Bàn tay kia rất lớn, rất lạnh, thong thả mân mê da thịt, những chỗ được nó chạm tới, lương ý (cảm giác mát lạnh) nảy sinh, sau đó lại có một phần nhiệt độ hoàn toàn bất đồng dâng lên, từ sâu thẳm trong tâm, dần dần lan tỏa khắp phía, dấy lên ngọn lửa ẩn sâu kia, chực chờ bùng cháy. Chỉ đơn thuần vuốt ve đã không còn có thể thỏa mãn y, Chung Nhuận khẽ mở miệng, cúi đầu rên rỉ, nỉ non, rốt cuộc y khát cầu cái gì? Chung Nhuận không rõ, tâm tư đều bị nhiệt độ nóng rực từ ngọn lửa ấy chiếm đầy.
Bàn tay kia dường như biết được mong muốn của y, ngón tay dần dần linh động hơn, trở nên nhiệt liệt tích cực, phóng đãng tác cầu ở trên người y, khiến y khó nhịn rên rỉ ra tiếng. Ngón tay thăm dò xuống phía dưới, nhanh nhẹn hoạt tiến hạ thân y, cầm lấy dục vọng đã đứng sừng sững tự lúc nào.
“A!” Y kìm lòng không đặng, phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn, nhẹ nhàng mở mắt ra, muốn biết người đó là ai, đập vào mắt y chính là gương mặt quen thuộc.
Triệu Tường Dư.
A! Y kinh hãi ngồi dậy, mờ mịt nhìn chung quanh, trước mắt là một mảnh hắc ám, ánh trăng men theo cửa sổ, khe khẽ tiến vào trong phòng, nơi đây là tiểu cư của t, tĩnh lặng không một tiếng động, không có ai ở đây, chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của chính mình, Chung Nhuận sờ trán mình một cái, mồ hôi lạnh theo đó chảy ròng ròng. Nhiệt độ trong thân thể tựa hồ còn tồn tại, có thể cảm giác được hạ thân vẫn đang rục rịch, y luống cuống, làm sao y có thể mơ thấy một giấc mơ cổ quái lạ đời đến vậy? Hơn nữa người trong mơ chính là Triệu Tường Dư!
Chẳng lẽ là vì trước đó vài ngày Triệu Tường Dư đã thổ lộ tâm ý của mình cho y biết? Chẳng lẽ mọi thứ thật sự như lời hắn nói rằng y đối với hắn còn có một loại cảm giác khác ngoài tình bằng hữu? Chẳng lẽ y đã quên mất đi nữ tử kia? Nhưng câu hỏi liên tiếp ập đến làm cho y lo lắng không thôi, không kiềm được mà xoa xoa đôi môi của mình, lại vội vàng buông tay xuống. Y đang làm cái gì? Hồi tưởng lại sự ấm áp mà nam nhân kia vừa mang đến cho y?
Trời ạ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi chuyện đều thay đổi trong nháy mắt đều, y luôn tự cho rằng mình đối với bằng hữu, bằng hữu đối với mình cũng chỉ đơn giản là tình bạn bè đơn thuần, mà thứ tình cảm y cho là đơn thuần này lại biến hóa vì một nụ hôn, người thay đổi đến tột cùng là Triệu Tường Dư hay là chính bản thân y?
Y đối với Triệu Tường Dư, rốt cuộc tồn tại thứ cảm tình như thế nào? Hay là y vẫn đang tự lừa mình dối người? Chung Nhuận nắm chặt lấy vạt áo, suy nghĩ hỗn loạn cả lên. Y để tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ y thật sự chỉ có tình cảm huynh đệ với Triệu Tường Dư thôi, nếu quả thực như vậy, thìvì sao lúc thân thể hai người tương xúc (đụng chạm) thì tim y lại đập nhanh đến thế? Vì cớ gì y lại ghen tị với Lưu Hồng? Tại sao lúc ấy y bối rối cự tuyệt tâm ý của ? Nếu thật sự không quan tâm thì y sẽ cười cho qua chuyện chứ không sợ hãi như thế này, rối loạn, rối loạn, mọi thứ rối loạn!
Bên ngoài phòng, giữa rừng trúc đâu đó có tiếng ve thê lương kêu bên ngoài, phá vỡ im lặng, Chung Nhuận than nhẹ một tiếng, đầu như bị bốn chiếc mã xa chạy qua, đau đến gần nứt ra, tứ chi hư nhuyễn, cả người vô lực, cổ họng khô cằn, không một chỗ thoải mái.
Đến lúc ngực cảm thấy khó chịu đến cực điểm thì có một thứ gì đó mềm nhẹ bao trùm lấy người y, hình như là bạc bị ( tấm chăn mỏng) , y theo phản xạ vươn tay bắt lấy, bỗng nhiên chạm phải một bàn tay, xúc cảm nhẵn mịn, rắn chắc hữu lực, tựa như bên dưới ẩn chứa sức lực vô biên. Lập tức trong lòng y liền biết người nào tới, Chung Nhuận cố gắng mở mắt, gượng người dậy “Huynh đã đến rồi?” Miễn cưỡng nói, giữa lúc đó, đột nhiên ký ức về đêm trước ở trên thành lâu ùa tới khiến y cả kinh, liền muốn ngồi xuống.
Nam nhân đè y xuống, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, “Không cần trốn ta.”
“Thực xin lỗi.” Vẫn phải nói, từ sau đêm hôm đó, không khí giữa bọn họ liền trở nên kỳ quái, mới đầu tựa hồ không có gì thay đổi, cứ giống như ngày xưa, huynh huynh đệ đệ, thưởng rượu, ngâm thơ, nhưng mà đến lúc tầm mắt bất chợt chạm nhau, tiếu dung liền ngưng lại, sự ăn ý của ngày xưa, bây giờ đổi lại thành xấu hổ, ngượng ngùng.
Triệu Tường Dư nhắm mắt, thu lại tất cả tình tự hỗn loạn vừa nãy, sau đó mở ra, thản nhiên nói: “Lại uống rượu?”
Trông thấy vẻ mặt hắn, y không hiểu sao có chút khó chịu, cho nên khi bàn tay dẫn theo chút băng lương của hắn nhẹ chạm lên trán y, Chung Nhuận không hề cự tuyệt, “Ngày hôm qua có bằng hữu quen biết từ trước tới tìm ta, khảo kinh luận sử, bình chúc dạ đàm (đốt đèn bàn luận thâu đêm) , nhất thời cao hứng, bất tri bất giác mà uống rượu hết nguyên đêm.” Bàn tay nhẹ nhàng lại hữu lực khẽ xoa dịu cơn đau đầu chực bùng nổ của y, y đáp lời.
” Tửu lượng của đệ không tốt, đừng uống nhiều rượu như vậy.” Triệu Tường Dư nhẹ giọng trách.
“Rượu là thứ tốt.” Trầm mặc trong chốc lát, y nói, lại dừng một chút, thêm vô một câu, “Xua tan muộn phiền.”
“Ta muốn biết, vì sao đệ lại muộn phiền? Vì sao nào? Nguyên nhân trong đó có ta hay không?” Triệu Tường Dư nhìn y hỏi.
Người kia lại quay đầu đi, “Huynh đã nói là cho ta thời gian mà.” Thanh âm rầu rĩ đích, lại ẩn chứa vài phần làm nũng mà ngay cả người cũng không phát hiện ra.
Hắn vô thanh thở dài một tiếng, tay ngừng lại, ngã một chén trà nóng, “Nào, uống một ngụm trà đi.”
Y ngồi dậy, nhấp môi một chút, lập tức dời đi, vẻ mặt không vui, “Nóng quá!” Y bĩu môi. Động tác có chút trẻ con, thậm chí, ở trước mặt người khác, lại thêm phần không thích hợp cho lắm.
“Uống trà đã để qua đêm không tốt.” Hắn thản nhiên nói, khẩu khí thực ôn hòa, đầy vẻ quan tâm.
Có chút mất hứng, nhưng y vẫn nghe lời, uống hét chén trà nóng ấy, trà thủy ấm áp thông qua yết hầu chảy xuống bụng, khiến cả người dần ấm lên.
“Đi rửa mặt.” Hắn bảo.
“Trong chậu không có nước.” Y lại nằm xuống, nhắm mắt lại, miễn cưỡng nói, tuy giếng nước ở ngay sau phòng, nhưng cái chính là y lười động.
Nhắm mắt cả nửa ngày cũng không thấy hắn thúc giục gì thêm, chỉ nghe cánh cửa”Chi nha” một tiếng, trong phòng không còn động tĩnh gì. Y khó hiểu mở mắt ra, chỉ thấy góc áo hắn phiêu phiêu sau môn bản, rồi biến mất, không bao lâu sao, từ phía sau phòng truyền đến tiếng nước. Y kinh ngạc địa đứng lên mở cửa cửa sổ đằng sau, ghé vào cửa nhìn nam nhân kia tay chân vụng về đứng trên bệ múc nước.
Chỉ sợ đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ Triệu Tường Dư múc nước, về sau cũng không có khả năng được chiêm ngưỡng lần thứ hai. Hắn sinh ra miệng đã ngậm muỗng vàng (ý nói sinh ra trong giàu có) , chưa từng trải qua cuộc sống của bình dân bá tánh lần nào, hắn nhìn nhìn giếng nước, rồi dường như hạ quyết tâm lắm mới cầm lấy thùng nước, ném vào trong giếng, chỉ nghe được thanh âm chiếc thùng chạm mặt nước “Bính ” một tiếng, hắn vội vàng thu dây lại, kéo lên thì thấy bên trong thùng chỉ có vẻn vẹn vài giọt nước.
Nhìn thấy Triệu Tường Dư tức giận quăng thùng nước qua một bên, tiếng cười vừa muốn bật ra, Chung Nhuận liền vội vàng cắn cổ tay áo, vì để không làm động đến hắn, y đành phải kiềm nén tiếu thanh lại.
Còn tưởng rằng hắn sẽ lên đường hồi phủ, không ngờ nam nhân lại đứng bên cạnh cái giếng thêm một lát, rồi sau đó mới cúi người, nắm thùng nước lên, nhìn trái nhìn phải một chút, hắn lại thảy thùng nước vào giếng, kéo lên, vẫn không có một giọt nước nào.
Chung Nhuận cười đến cả ruột đều thắt lại, quả nhiên là kẻ vốn sống an nhàn sung sướng mà!
Nam nhân lúc này không còn buồn bực nữa, hắn nghiêng đầu tựa hồ như đang nhớ lại cách thức múc nước mà hắn đã từng thấy qua, vừa ném thùng nước vài giếng, lần này tuy tốt hơn lần trước nhiều, nhưng chỉ được có nửa thùng nước.
Không biết khi nào, nụ cười y chậm rãi tiêu tán đi, im lặng chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Triệu Tường Dư lại quăng thùng nước vào, lắc lư một chút, cảm giác hơi nặng nặng, kéo lên, quả nhiên cả thùng đầy tràn. Hắn xoay người lại, mang theo thùng nước, đi vào phòng.
Chung Nhuận vội vàng rời khỏi cửa sổ, không để cho hắn thấy. Dựa vào tường, y ngơ ngác ngồi, đột nhiên cảm thấy trong lòng như bị cái gì đó nhồi vào, có chút không thở nổi, y biết, tâm y ấm áp chính là vì cảm động, nhưng cũng là tiếng thở dài, y xuất thân từ nhà quan đang vào hồi suy tàn, mẫu thân sớm mất, phụ thân không hề để ý tới gia sự, cả ngày chỉ biết ngâm từ đối thơ, hát tửu cao ca (uống rượu ca hát), say thì ôm đầu khóc rống, sau khi phụ thân qua đời, ngay cả một chút cơ hội được quan tâm y cũng không có. Ở trong trí nhớ, người quan tâm, lo lắng cho y chỉ có lão mụ mụ thường hay đến giúp đỡ việc nhà, còn người khiến cho y hồn khiên mộng nhiễu kia. Nhưng bây giờ, chỉ có người này mà thôi.
Nói thật ra, bởi vì sự khác biệt giữa thân phận, nên y vẫn không dám tin tưởng hắn, y đã từng thấy nhiều kẻ có thân phận địa vị cao, lại âm hiểm gian trá, chỉ biết tích lợi cho riêng mình, bởi vậy, sau khi tương giao với hắn, tuy rằng có thể xem như hữu hảo, nhưng không thể nói là y luôn thật lòng với hắn, trong lòng Chung Nhuận luôn có một màng ngăn cách, chỉ có điều, nhìn thấy hắn vì y, không hề nề hà thân phận cao sang quyền quý, hạ mình đi làm công việc của một kẻ hạ nhân, khối băng còn sót trong lòng cuối cùng cũng hoàn toàn tan vỡ. Người này, đáng để y ái mộ kết giao.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên nhớ tới ái ngữ hắn thổ lộ hôm trước, nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, bàn tay to lớn ấy cũng mang theo chút giá lạnh y như thật vậy, thế mà lại khiến y nóng rực. Không biết lúc bàn tay hắn phủ khắp toàn thân y có giống như thế hay không...... Đang miên man suy nghĩ này nọ, y đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, vội vàng vỗ vỗ hai má đỏ bừng, gạt đi những suy tư vớ vẩn.
Dòng tư tưởng vùn vụt trôi, từ bên ngoài cửa đã mở, Triệu Tường Dư mang thùng nước tiến vào trong phòng, cẩn thận đổ vào trong chậu rửa mặt, rồi nhúng khăn làm ẩm, sau đó vắt khô đi, vừa nhấc đầu lên, chợt thấy đôi nhãn tình thanh triệt tựa hồ thủy của Chung Nhuận ngây ngốc nhìn mình, “Ngồi ngẩn cái gì thế? Nào, lau mặt đi.” Hắn đi qua đưa chiếc khăn cho y.
Chung Nhuận tiếp lấy cái khăn.
Hắn vừa định rút tay về, lại phát hiện y đang bắt lấy tay hắn, “Làm sao vậy?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Chung Nhuận không đáp, chỉ mở bàn tay của hắn ra, ngón tay thon dài, móng tay được cắt ngắn sạch sẽ chỉnh tề, trừ bỏ làn da chai sạn ở ngón tay quanh năm chấp bút ra, cái nơi khác làn da đều non mịn bóng loáng, bây giờ tự dưng trong lòng bàn tay đột ngột xuất hiện vài vết hồng ngân do ghìm lấy dây thừng thô ráp để kéo nước, nhìn rất chói mắt mà lại khiến lòng y dậy sóng, cái mũi đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ, nhưng ngoài miệng thì nói: “Quả nhiên là người nhà quyền quý mà, có chút việc nặng cũng không làm được.”
“Đệ thấy à?” Hắn rút tay về.
“Thấy hết , thấy một đại nam nhân lại không làm gì được một cái thùng nước nho nhỏ!” Y cố ý cười to ra tiếng, cười đến không ngưng lại được, chỉ có điều, khóe mắt đã bắt đầu rươm rướm lệ.
Triệu Tường Dư bất đắc dĩ mà sủng nịch nhìn y cười đến mức chẳng thèm giữ chút phong thái ngày thường, “Còn cười nữa bụng sẽ bể luôn đó.”
“Ôi, đau quá!” Quả nhiên, y bắt đầu kêu, nhưng lại không thể ngưng cười, “Không được!” Y ai oán kêu to, xoa xoa cái bụng.
Triệu Tường Dư giúp y xoa bụng, một hồi lâu sau, tiếng “Ôi” than vãn của y mới dần dần biến mất.
Tiếng cười vừa ngừng, hai người mới phát hiện hành động của bọn họ rất không thích hợp, y nằm ở trên giường, tóc tai tán loạn, quần áo lộn xộn, tay của Triệu Tường Dư còn đặt trên bụng y.
“Phi Khanh ——” Triệu Tường Dư ngưng mắt nhìn y, ánh mắt vừa tha thiết lại vừa nóng rực.
Y biết, nam nhân này đang chờ câu trả lời của y, chỉ có điều, y còn suy nghĩ chưa thông. Y nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, mắt thấy sự thất vọng hiện rõ ràng trên gương mặt hắn, lại không dằn lòng được, đành giương mắt ngó lơ qua nơi khác, y ngồi dậy, “Ta đi rửa mặt một chút.” Từ phía sau vang lên một tiếng thở dài.
Y rửa đi chút say nồng còn sót, buộc lại mái tóc dài.
Triệu Tường Dư mở cửa sổ ra, ánh mặt trời buổi sớm mai tiến vào phòng, tựa như kim quang, xua tan đi phần tối tăm, khiến căn phòng chợt trở nên bừng sáng. Y nghênh đón dương quang, ánh mắt nhíu lại, ” Thời tiết hôm nay thật tốt.” Quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Tường Dư dựa vào bên cạnh thư trác, rút một mảnh giấy ở giữa chồng sách, mở nó ra đọc.
“Đang đọc cái gì thế?” Hắn tò mò đi tới, vừa thấy đó là gì, thì nở nụ cười, “Chút thi từ ta bịa ra ấy mà, đại ca đừng chê cười.”
Sắc mặt Triệu Tường Dư ngưng trọng lại, không cười không đáp.
Chung Nhuận thấy thế liền nghi hoặc, nên thấp giọng niệm một lần, ” Ngọc câu quải lâu tế, cách giang độc tự ngữ, huyền tĩnh. Diêu kí nguyệt trung nhân, đê mi vô tư, tôn không. Bích lăng ba, thông thông hành, ba quang huyễn khởi nhất diệp sầu.” Không có chỗ nào kỳ quái cả, vì thế y hỏi: “Đại ca, làm sao vậy?”
(Ngọc câu treo bên lầu, cách sông ngậm ngùi tự than, đàn tịch mịch chẳng vang thành tiếng. Nương theo trăng kia, âu sầu làm chi, rượu cạn chén. Sóng cuồn cuộn, tới tới đi đi, lại cùng nhau dấy lên chuỗi sầu.)
Nghe được lời y ngâm, Triệu Tường Dư quay đầu hỏi: “Phi Khanh, từ này là do đệ viết?”
“Đúng vậy, viết vào năm trước, đêm ấy ta đang tá túc tại một tự viện ở ngoài thành, đứng bên cửa sổ vọng ra bên ngoài, đúng lúc thấy được cảnh dưới ánh trăng bàng bạc hồ nước lăn tăn gợn sóng, nên mới ứng cảnh mà đề thi.”
“Tự viện kia chính là Hàn Sơn Tự?” Ngừng trong chốc lát, Triệu Tường Dư lại hỏi.
“Đúng vậy, đúng là Hàn Sơn Tự, làm sao đại ca biết?” Chung Nhuận ngạc nhiên.
“Ta đoán thôi, Hàn Sơn Tự nằm trên con đường duy nhất dẫn đến thành.” Triệu Tường Dư trả lời rất nhanh.
“Thì ra là thế. Đại ca, tại sao huynh lại đổ mồ hôi thế kia?” Y kinh ngạc kêu lên, tinh tường nhìn thấy trên trán hắn toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Tựa hồ không để ý thấy y sốt ruột, hắn lẩm bẩm nói: “Quả đúng như thế...... Vốn còn tưởng mình may mắn, nào ngờ...... Trời, ta đã làm cái gì? Bây giờ ta vẫn còn muốn ——”
Chỉ thấy môi hắn đang cử động, lại không nghe rõ hắn đang nói cái gì, Chung Nhuận nắm lấy xiêm y của hắn, lo lắng hỏi han: “Đại ca, đại ca huynh làm sao vậy? Không có việc gì chứ?”
Hắn như mới tỉnh dậy từ giấc mộng, nhìn vẻ mặt sốt ruột của y, ánh mắt hắn trở nên phức tạp, “Không có việc gì, ta không sao, chỉ là tinh thần nhất thời hoảng hốt mà thôi.”
Vì cái gì mà hoảng hốt? Trong lòng y vẫn còn nghi vấn.
“Phi Khanh, đột nhiên nhớ tới, ta còn có việc cần làm, giờ phải đi rồi.” Vẻ mặt còn mang theo một chút miễn cưỡng, Triệu Tường Dư vội vàng cáo biệt, sau đó rời đi. Vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa, thì hắn quay đầu lại liếc nhìn một cái, Chung Nhuận nghĩ hắn sẽ nói gì đó, không ngờ hắn chỉ dừng trong chố lát rồi quay đầu rời đi.
Nghi hoặc bộc phát, từ trước đến giờ chưa có chuyện hắn vừa đến là đã bỏ đi, hai người không có chuyện gì là không nói được, đàm đạo thẳng cho đến khi sắc trời ám hạ mới lưu luyến tạm dừng, y nghĩ rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra khiến hắn tâm thần bất định, cần yên tĩnh một mình để suy nghĩ. Đã xảy ra chuyện gì? Chung Nhuận cẩn thận nhớ lại, lại nhớ không ra bất cứ thứ gì có thể khiến cho hắn tâm tư hỗn loạn.
Suy nghĩ rối như mớ bòng bong, ngay cả khi Triệu Tường Dư đi rồi, y cũng không còn bình tâm để xem sách được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook