Phồn Hoa Rực Rỡ
-
Chương 12
Lần trước đến nhà anh, thấy cái dây treo điện thoại này rất đẹp, nên thuận
tay lấy đi. Em không có ý gì khác, cùng lắm thì trả lại cho anh là được.
Đây là lời giải thích mà Quách Đan đưa ra, Kiều Cẩm gần như không còn hơi sức để so đo xem cô có dụng ý khác sau lưng việc này hay không, cũng không có hứng thú để nổi giận với cô. Anh chỉ biết mấy năm nay mình đã lười biếng quá mức, cho là mọi việc đều có thể qua loa cho xong, có thể thuận nước đẩy thuyền, không cần phải thay đổi mọi thứ, thế nên cái gì cũng không muốn nhìn, không muốn nghe, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu.
Nhưng trên thực tế là Quách Đan đã sớm thay đổi, khi lần đầu tiên cô nói “Bánh mì quan trọng hơn tình yêu", đã xác định cô không còn là cô gái lúc trước mà anh yêu.
Vốn nghĩ rằng cho dù có chia tay, có lẽ cũng có thể làm bạn. Nhưng bây giờ, anh phải lấy lại cái dây treo điện thoại của Phồn Hoa, thay đổi số di động, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện với mẹ anh, triệt để cắt đứt quan hệ với Quách Đan. Kiều Cẩm không phải là người dễ quên, anh sẽ nhớ kỹ mối tình đầu này, nhưng lại không muốn nhớ kỹ về cô.
Quách Đan cũng không phải kiểu phụ nữ thích dây dưa làm phiền, có lẽ nên nói là ngay từ đầu cô đã không đặt quá nhiều tiền cược trên người anh, nhiều lắm cũng chỉ xem anh như cảng tránh gió, chứ không phải bên nhau trọn đời. Anh đã nói ra những lời cay độc, cô cũng không cần chơi trò mềm yếu nữa.
Vì vậy lần này, bọn họ là thật sự chia tay, bình thản hơn cả những lần trước.
Gọn gàng dứt khoát, không còn ràng buộc, có phải đã có thể dốc toàn lực để theo đuổi Phồn Hoa rồi không?
Hiển nhiên, Kiều Cẩm đã nghĩ mọi việc quá mức đơn giản, phải theo đuổi con gái thế nào, anh không có chút kinh nghiệm. Hơn nữa còn có rất nhiều hiểu lầm trước mắt, cuối cùng mọi chuyện lại phát triển đến mức khiến anh phải dở khóc dở cười. Đã từng có lúc, vì muốn trêu chọc Phồn Hoa, anh cười nói cần cô giúp một tay để theo đuổi Diêu Lam.
Hiện giờ thì.....
"Anh phải thề! Anh phải thề tình cảm của anh dành cho Phồn Hoa là hoàn toàn thật lòng, sẽ không khiến cô ấy bị tổn thương, cũng sẽ không dây dưa với những phụ nữ khác! Em mới cân nhắc có nên giúp anh hay không!" Diêu Lam tiến lên trước, quan sát Kiều Cẩm từ trên xuống dưới. Không tệ, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, ánh mắt rất chân thành, nụ cười trên môi cũng rất cố chấp, nhưng cô vẫn phải tìm cách vẹn toàn nhất.
"Anh thề!" Dù không ngừng bị hoài nghi, Kiều Cẩm vẫn mỉm cười như cũ, cuối cùng còn giơ ba ngón tay lên thề, vô cùng kỳ lạ.
"Nếu anh bội bạc tình nghĩa với Phồn Hoa, sẽ phải cô độc suốt quãng đời còn lại."
"Được, nếu anh bội bạc tình nghĩa với Phồn Hoa, sẽ phải cô độc suốt quãng đời còn lại."
Lời thề này nghe qua dường như không có chút gì đau khổ, nhưng muốn một công tử đào hoa tình nguyện vì một cô gái nào đó mà phải chịu cô độc suốt quãng đời còn lại, quả thực là không dễ. Diêu Lam lui về một bước, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cảm động, "Được rồi, em cố gắng hết sức để giúp anh, nhưng chuyện hiểu lầm của anh em sẽ không giải thích, tự mình nói mới có thành ý."
"Ừ." Chỉ có bốn từ "nói gì nghe nấy" mới có thể hình dung tình cảnh hiện tại của Kiều Cẩm. Ngẫm lại mới thấy, vòng tròn này quả thật rất lớn, cuối cùng lại dùng phương thức thay đổi nhân vật để trở về điểm bắt đầu.
"Ngoan thật đó, Kiều đại thiếu gia cũng có một ngày ngoan ngoãn như vậy.Tối nay em sẽ hẹn Phồn Hoa đi hát karaoke, anh có muốn đến hay không? Trước tiên em phải nói rõ, em không chắc được là cô ấy có dẫn Giang Nam theo hay không, đến em còn phải nói năng cẩn thận với anh ta, nếu cô ấy thật sự dẫn theo, anh phải kiềm chế lại cho em."
"Được." Lại một câu chấp nhận không chút do dự. Tôn chỉ của Kiều Cẩm chính là, bất kể chuyện gì, cứ đồng ý trước đã, đương nhiên.... Tùy cơ ứng biến, tùy thời phát huy, bộc lộ đúng lúc, những điều này cũng cần phải có.
Hiện giờ, cô đang xem như không có việc gì, cười nói tất cả đều đã qua rồi, có lẽ anh và Đan Đan sẽ rất hạnh phúc, cô cũng có thể bắt đầu cuộc sống của mình, làm việc, giải trí, đến một lúc nào đó sẽ gặp được một người có cảm tình, rồi cùng nhau nói chuyện yêu đương.
Nhưng mà hoàn cảnh trong phòng lại ồn ào giống hệt ngày hôm đó, khiến cô không thể không nhớ đến chuyện cũ, cô vẫn luôn ảo tưởng một chút may mắn trong cái đêm gặp được Đan Đan đó, rốt cuộc là anh muốn nói gì với mình trong nhà bếp chứ? Có phải là một câu thần chú biến tình cảm thầm lặng của mình thành lưỡng tình tương duyệt hay không?
Cười yếu ớt lắc đầu, Phồn Hoa gạt đi những chuyện phiền não, dùng đũa nghịch nghịch những món ăn trên bàn.
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, khi đối mặt với khách hàng, khi xử lý công việc, Phồn Hoa có thể nói năng lưu loát, hoàn toàn không mất bình tĩnh. Nhưng cứ đến chuyện này là cô lại không cách nào bình tĩnh được. Là do suy nghĩ của cô quá ngây thơ sao? Vốn tưởng rằng không cần phải từ chối lời mời của Lam Lam, cũng là cho mình cơ hội để làm quen với những người con trai khác, có lẽ chỉ cần quen với người khác là có thể quên được anh.
Nhưng bên tai lại như có một âm thanh chói tai, khiến cho cô ngay cả nở nụ cười cũng vô cùng khó khăn.
Cũng có lẽ là do cô không có hứng thú, đang lo lắng nghĩ xem có cần lấy cớ đi vệ sinh để trốn đi hay không, bỗng nhiên có một giọng ca khiến cho trái tim người ta ngứa ngáy truyền vào tai cô.
Không chỉ vì giọng hát gợi cảm kia quá mê người, mới hấp dẫn sự chú ý của Phồn Hoa, mà quan trọng hơn là lời bài hát, "Sự si mê của của tôi, lòng chân thành của tôi, phải đưa ra bao nhiêu mới vẹn toàn, chỉ sợ em không thể hiểu được một người như tôi. Phải đợi đến lúc tình yêu rời xa, chia cách hai nơi, mới biết được thì ra em không nỡ đến mức nào...."
Cô không biết vì sao mình lại rung động, có lẽ là do người đó hát quá chân thành, khiến cô tự dưng cho rằng đây là tâm sự thầm kín của người đàn ông kia.
Phồn Hoa phân tâm dời mắt ra xa, tầm mắt vô tình rơi vào đôi mắt nồng nhiệt của đối phương. Khi một người bị đốt cháy thì sẽ có biểu cảm thế nào, chỉ cần nhìn bộ dạng hiện tại của cô là biết. Gò má nóng bừng như bị thiêu đốt, cái miệng nhỏ nhắn cũng quên khép lại, bàn tay rõ ràng đã để yên một chỗ nhưng giờ lại không biết phải đặt đâu.
Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Kiều Cẩm! Sao anh lại ở đây? Sao chỉ có một mình?
Bộ dáng ngây ngốc, sững sờ của cô, đổi lấy nụ cười yếu ớt của anh. Kiều Cẩm luôn biết cô là kiểu người tự mình tìm thú vui, nhưng không nghĩ tới cô lại có thể vô tâm không chú ý đến những chuyện xung quanh đến mức này. Không quan tâm đến những người đàn ông không ngừng ve vãn, muốn bắt chuyện với cô, ngay cả anh đến lúc nào cũng không biết, chỉ ngồi đó nghịch tóc.
Kiều Cẩm không lên tiếng gọi cô, an phận ngồi trong góc nhìn ngắm cô, mãi cho đến khi Diêu Lam mở bài hát này, lại không tìm được người hát. Nếu sớm biết rằng chỉ cần mở miệng hát là có thể nhận được sự chú ý của cô, anh cũng đâu cần phải giữ im lặng lâu đến vậy.
Nhìn nhau không nói gì, ai cũng không muốn mở miệng trước, không khí giữa hai người dần trở nên cứng ngắc. Diêu Lam nhìn không thuận mắt, cố gắng ra sức giảng hòa: "Oa, ai chọn bài hát này thế? Quả thật là có ý đồ mà, chọn trúng một bài nam nữ song ca? Bài hát này rất hay đó, đừng để lãng phí, Kiều Cẩm anh hát đi."
Cơ hội đã đặt ngay trước mặt, nhưng luôn có vài người không tốt đến phá rối.
"Để tôi hát...." Ngay kế bên Phồn Hoa, đã có một người đàn ông nắm lấy micro, xấu hổ giơ tay.
"Hả? Anh nhìn trúng ai rồi à?" Diêu Lam hùng hổ truy hỏi.
Người đàn ông kia không được tự nhiên dịch người mấy cái, lấy luôn cái micro khác từ tay Diêu Lam. Rất rõ ràng, Diêu Lam đoán không hề sai, quả thật anh ta có ý đồ, nhắm trúng vào mục tiêu, cho dù có nhiều người trừng mắt thì anh ta cũng không chịu nói, mà dứt khoát dùng hành động để chứng minh.
Vì thế, Phồn Hoa kinh ngạc nhìn lửa cháy lan đến người mình, người đàn ông kia không nói tiếng nào nhét micro vào tay cô, sắc mặt ửng hồng, như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không nói ra được.
"Không sao, tôi hát với anh cũng được." Phồn Hoa nghiêng đầu qua, nhìn anh, cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy có chút thân thiết, giống như đang soi gương vậy, nhìn thấy chính bản thân mình.
Kiều Cẩm kinh ngạc giây lát, không nghĩ tới cô lại trút bỏ bộ dạng hờ hững ban nãy, bỗng trở nên hăng hái, không từ chối một ai. Là sao chứ? Cố tình chọc giận anh sao? Anh biết giữa bọn họ có không ít hiểu lầm, cho dù cô có bày ra bộ dạng giận dỗi cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng ít nhất cũng cho anh cơ hội giải thích trước không được sao?
Anh lấy lại tinh thần, bên tai vang lên giọng hát của bài "Tình yêu Hiroshima" của người đàn ông kia, anh không có ý kiến, cũng không có tâm trạng để nghe. Đến lượt Phồn Hoa hát, Kiều Cẩm mới híp mắt lại nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên Kiều Cẩm nghe cô hát, giai điệu khẽ ngâm nga mang theo một chút buồn thương, rất êm tai, mỗi từ mỗi chữ đều trói chặt tim anh, khiến ấn đường của anh càng nhíu càng chặt, nhìn đôi môi xinh đẹp của cô đóng lại mở ra, trong lúc lơ đãng còn lộ ra dáng vẻ gợi cảm, bao trùm khắp người anh, ngay cả cổ họng cũng dần tê dại.
Đột nhiên, anh đứng lên, dưới vô số ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, Kiều Cẩm cắn răng, khóe miệng hiện một nụ cười lạnh.
Ngay lúc Phồn Hoa hát ra ba chữ "Có yêu anh", anh bỗng đưa tay kéo cô, đưa cặp mắt âm u dò xét cô một chút, rồi nhanh chóng kéo cô ra khỏi phòng, mặc cho cô đang ngơ ngác chả hiểu tại sao. Dường như Diêu Lam từng nói: Để theo đuổi con gái thì không thể quá thô bạo? Phải tiến hành từng bước theo chất lượng để đối phương có thể chậm rãi cảm nhận được sự chân thành của anh? Xì, anh không thèm đếm xỉa đến những lời nhắc nhở đó, chỉ muốn dẫn cô đi ngay lập tức, không để cho những người khác tranh giành quyền lợi.
Đây là lời giải thích mà Quách Đan đưa ra, Kiều Cẩm gần như không còn hơi sức để so đo xem cô có dụng ý khác sau lưng việc này hay không, cũng không có hứng thú để nổi giận với cô. Anh chỉ biết mấy năm nay mình đã lười biếng quá mức, cho là mọi việc đều có thể qua loa cho xong, có thể thuận nước đẩy thuyền, không cần phải thay đổi mọi thứ, thế nên cái gì cũng không muốn nhìn, không muốn nghe, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu.
Nhưng trên thực tế là Quách Đan đã sớm thay đổi, khi lần đầu tiên cô nói “Bánh mì quan trọng hơn tình yêu", đã xác định cô không còn là cô gái lúc trước mà anh yêu.
Vốn nghĩ rằng cho dù có chia tay, có lẽ cũng có thể làm bạn. Nhưng bây giờ, anh phải lấy lại cái dây treo điện thoại của Phồn Hoa, thay đổi số di động, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện với mẹ anh, triệt để cắt đứt quan hệ với Quách Đan. Kiều Cẩm không phải là người dễ quên, anh sẽ nhớ kỹ mối tình đầu này, nhưng lại không muốn nhớ kỹ về cô.
Quách Đan cũng không phải kiểu phụ nữ thích dây dưa làm phiền, có lẽ nên nói là ngay từ đầu cô đã không đặt quá nhiều tiền cược trên người anh, nhiều lắm cũng chỉ xem anh như cảng tránh gió, chứ không phải bên nhau trọn đời. Anh đã nói ra những lời cay độc, cô cũng không cần chơi trò mềm yếu nữa.
Vì vậy lần này, bọn họ là thật sự chia tay, bình thản hơn cả những lần trước.
Gọn gàng dứt khoát, không còn ràng buộc, có phải đã có thể dốc toàn lực để theo đuổi Phồn Hoa rồi không?
Hiển nhiên, Kiều Cẩm đã nghĩ mọi việc quá mức đơn giản, phải theo đuổi con gái thế nào, anh không có chút kinh nghiệm. Hơn nữa còn có rất nhiều hiểu lầm trước mắt, cuối cùng mọi chuyện lại phát triển đến mức khiến anh phải dở khóc dở cười. Đã từng có lúc, vì muốn trêu chọc Phồn Hoa, anh cười nói cần cô giúp một tay để theo đuổi Diêu Lam.
Hiện giờ thì.....
"Anh phải thề! Anh phải thề tình cảm của anh dành cho Phồn Hoa là hoàn toàn thật lòng, sẽ không khiến cô ấy bị tổn thương, cũng sẽ không dây dưa với những phụ nữ khác! Em mới cân nhắc có nên giúp anh hay không!" Diêu Lam tiến lên trước, quan sát Kiều Cẩm từ trên xuống dưới. Không tệ, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, ánh mắt rất chân thành, nụ cười trên môi cũng rất cố chấp, nhưng cô vẫn phải tìm cách vẹn toàn nhất.
"Anh thề!" Dù không ngừng bị hoài nghi, Kiều Cẩm vẫn mỉm cười như cũ, cuối cùng còn giơ ba ngón tay lên thề, vô cùng kỳ lạ.
"Nếu anh bội bạc tình nghĩa với Phồn Hoa, sẽ phải cô độc suốt quãng đời còn lại."
"Được, nếu anh bội bạc tình nghĩa với Phồn Hoa, sẽ phải cô độc suốt quãng đời còn lại."
Lời thề này nghe qua dường như không có chút gì đau khổ, nhưng muốn một công tử đào hoa tình nguyện vì một cô gái nào đó mà phải chịu cô độc suốt quãng đời còn lại, quả thực là không dễ. Diêu Lam lui về một bước, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cảm động, "Được rồi, em cố gắng hết sức để giúp anh, nhưng chuyện hiểu lầm của anh em sẽ không giải thích, tự mình nói mới có thành ý."
"Ừ." Chỉ có bốn từ "nói gì nghe nấy" mới có thể hình dung tình cảnh hiện tại của Kiều Cẩm. Ngẫm lại mới thấy, vòng tròn này quả thật rất lớn, cuối cùng lại dùng phương thức thay đổi nhân vật để trở về điểm bắt đầu.
"Ngoan thật đó, Kiều đại thiếu gia cũng có một ngày ngoan ngoãn như vậy.Tối nay em sẽ hẹn Phồn Hoa đi hát karaoke, anh có muốn đến hay không? Trước tiên em phải nói rõ, em không chắc được là cô ấy có dẫn Giang Nam theo hay không, đến em còn phải nói năng cẩn thận với anh ta, nếu cô ấy thật sự dẫn theo, anh phải kiềm chế lại cho em."
"Được." Lại một câu chấp nhận không chút do dự. Tôn chỉ của Kiều Cẩm chính là, bất kể chuyện gì, cứ đồng ý trước đã, đương nhiên.... Tùy cơ ứng biến, tùy thời phát huy, bộc lộ đúng lúc, những điều này cũng cần phải có.
Hiện giờ, cô đang xem như không có việc gì, cười nói tất cả đều đã qua rồi, có lẽ anh và Đan Đan sẽ rất hạnh phúc, cô cũng có thể bắt đầu cuộc sống của mình, làm việc, giải trí, đến một lúc nào đó sẽ gặp được một người có cảm tình, rồi cùng nhau nói chuyện yêu đương.
Nhưng mà hoàn cảnh trong phòng lại ồn ào giống hệt ngày hôm đó, khiến cô không thể không nhớ đến chuyện cũ, cô vẫn luôn ảo tưởng một chút may mắn trong cái đêm gặp được Đan Đan đó, rốt cuộc là anh muốn nói gì với mình trong nhà bếp chứ? Có phải là một câu thần chú biến tình cảm thầm lặng của mình thành lưỡng tình tương duyệt hay không?
Cười yếu ớt lắc đầu, Phồn Hoa gạt đi những chuyện phiền não, dùng đũa nghịch nghịch những món ăn trên bàn.
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, khi đối mặt với khách hàng, khi xử lý công việc, Phồn Hoa có thể nói năng lưu loát, hoàn toàn không mất bình tĩnh. Nhưng cứ đến chuyện này là cô lại không cách nào bình tĩnh được. Là do suy nghĩ của cô quá ngây thơ sao? Vốn tưởng rằng không cần phải từ chối lời mời của Lam Lam, cũng là cho mình cơ hội để làm quen với những người con trai khác, có lẽ chỉ cần quen với người khác là có thể quên được anh.
Nhưng bên tai lại như có một âm thanh chói tai, khiến cho cô ngay cả nở nụ cười cũng vô cùng khó khăn.
Cũng có lẽ là do cô không có hứng thú, đang lo lắng nghĩ xem có cần lấy cớ đi vệ sinh để trốn đi hay không, bỗng nhiên có một giọng ca khiến cho trái tim người ta ngứa ngáy truyền vào tai cô.
Không chỉ vì giọng hát gợi cảm kia quá mê người, mới hấp dẫn sự chú ý của Phồn Hoa, mà quan trọng hơn là lời bài hát, "Sự si mê của của tôi, lòng chân thành của tôi, phải đưa ra bao nhiêu mới vẹn toàn, chỉ sợ em không thể hiểu được một người như tôi. Phải đợi đến lúc tình yêu rời xa, chia cách hai nơi, mới biết được thì ra em không nỡ đến mức nào...."
Cô không biết vì sao mình lại rung động, có lẽ là do người đó hát quá chân thành, khiến cô tự dưng cho rằng đây là tâm sự thầm kín của người đàn ông kia.
Phồn Hoa phân tâm dời mắt ra xa, tầm mắt vô tình rơi vào đôi mắt nồng nhiệt của đối phương. Khi một người bị đốt cháy thì sẽ có biểu cảm thế nào, chỉ cần nhìn bộ dạng hiện tại của cô là biết. Gò má nóng bừng như bị thiêu đốt, cái miệng nhỏ nhắn cũng quên khép lại, bàn tay rõ ràng đã để yên một chỗ nhưng giờ lại không biết phải đặt đâu.
Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Kiều Cẩm! Sao anh lại ở đây? Sao chỉ có một mình?
Bộ dáng ngây ngốc, sững sờ của cô, đổi lấy nụ cười yếu ớt của anh. Kiều Cẩm luôn biết cô là kiểu người tự mình tìm thú vui, nhưng không nghĩ tới cô lại có thể vô tâm không chú ý đến những chuyện xung quanh đến mức này. Không quan tâm đến những người đàn ông không ngừng ve vãn, muốn bắt chuyện với cô, ngay cả anh đến lúc nào cũng không biết, chỉ ngồi đó nghịch tóc.
Kiều Cẩm không lên tiếng gọi cô, an phận ngồi trong góc nhìn ngắm cô, mãi cho đến khi Diêu Lam mở bài hát này, lại không tìm được người hát. Nếu sớm biết rằng chỉ cần mở miệng hát là có thể nhận được sự chú ý của cô, anh cũng đâu cần phải giữ im lặng lâu đến vậy.
Nhìn nhau không nói gì, ai cũng không muốn mở miệng trước, không khí giữa hai người dần trở nên cứng ngắc. Diêu Lam nhìn không thuận mắt, cố gắng ra sức giảng hòa: "Oa, ai chọn bài hát này thế? Quả thật là có ý đồ mà, chọn trúng một bài nam nữ song ca? Bài hát này rất hay đó, đừng để lãng phí, Kiều Cẩm anh hát đi."
Cơ hội đã đặt ngay trước mặt, nhưng luôn có vài người không tốt đến phá rối.
"Để tôi hát...." Ngay kế bên Phồn Hoa, đã có một người đàn ông nắm lấy micro, xấu hổ giơ tay.
"Hả? Anh nhìn trúng ai rồi à?" Diêu Lam hùng hổ truy hỏi.
Người đàn ông kia không được tự nhiên dịch người mấy cái, lấy luôn cái micro khác từ tay Diêu Lam. Rất rõ ràng, Diêu Lam đoán không hề sai, quả thật anh ta có ý đồ, nhắm trúng vào mục tiêu, cho dù có nhiều người trừng mắt thì anh ta cũng không chịu nói, mà dứt khoát dùng hành động để chứng minh.
Vì thế, Phồn Hoa kinh ngạc nhìn lửa cháy lan đến người mình, người đàn ông kia không nói tiếng nào nhét micro vào tay cô, sắc mặt ửng hồng, như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không nói ra được.
"Không sao, tôi hát với anh cũng được." Phồn Hoa nghiêng đầu qua, nhìn anh, cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy có chút thân thiết, giống như đang soi gương vậy, nhìn thấy chính bản thân mình.
Kiều Cẩm kinh ngạc giây lát, không nghĩ tới cô lại trút bỏ bộ dạng hờ hững ban nãy, bỗng trở nên hăng hái, không từ chối một ai. Là sao chứ? Cố tình chọc giận anh sao? Anh biết giữa bọn họ có không ít hiểu lầm, cho dù cô có bày ra bộ dạng giận dỗi cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng ít nhất cũng cho anh cơ hội giải thích trước không được sao?
Anh lấy lại tinh thần, bên tai vang lên giọng hát của bài "Tình yêu Hiroshima" của người đàn ông kia, anh không có ý kiến, cũng không có tâm trạng để nghe. Đến lượt Phồn Hoa hát, Kiều Cẩm mới híp mắt lại nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên Kiều Cẩm nghe cô hát, giai điệu khẽ ngâm nga mang theo một chút buồn thương, rất êm tai, mỗi từ mỗi chữ đều trói chặt tim anh, khiến ấn đường của anh càng nhíu càng chặt, nhìn đôi môi xinh đẹp của cô đóng lại mở ra, trong lúc lơ đãng còn lộ ra dáng vẻ gợi cảm, bao trùm khắp người anh, ngay cả cổ họng cũng dần tê dại.
Đột nhiên, anh đứng lên, dưới vô số ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, Kiều Cẩm cắn răng, khóe miệng hiện một nụ cười lạnh.
Ngay lúc Phồn Hoa hát ra ba chữ "Có yêu anh", anh bỗng đưa tay kéo cô, đưa cặp mắt âm u dò xét cô một chút, rồi nhanh chóng kéo cô ra khỏi phòng, mặc cho cô đang ngơ ngác chả hiểu tại sao. Dường như Diêu Lam từng nói: Để theo đuổi con gái thì không thể quá thô bạo? Phải tiến hành từng bước theo chất lượng để đối phương có thể chậm rãi cảm nhận được sự chân thành của anh? Xì, anh không thèm đếm xỉa đến những lời nhắc nhở đó, chỉ muốn dẫn cô đi ngay lập tức, không để cho những người khác tranh giành quyền lợi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook