Phối Giác
-
Chương 25
Editor: Fuyu
Beta – reader: Băng Tiêu
Bởi vì dạ dày Lâm Tĩnh Hải bây giờ rất không tốt, cho nên hai người chỉ uống một chút hồng tửu cho vui mà thôi. Ngồi trên sàn ngay trước khung cửa sổ lộng gió, ngắm nhìn cảnh đêm phía xa xa, hai người cứ một câu rồi lại một câu trò chuyện vui vẻ.
“Cậu trước đây từng yêu ai chưa?” Lê Ương đột nhiên hỏi hắn.
“Sao anh lại hỏi chuyện này?” Lâm Tĩnh Hải có chút kinh ngạc.
“Nếu có người yêu thì lúc đầu chắc cậu sẽ không cùng tôi đạt thành loại giao dịch thế này.” Lê Ương vẫn như trước nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đều là chuyện quá khứ rồi. Chắc cũng không đáng được gọi là yêu đương gì cả, vì từ đầu tới cuối chỉ có tôi bị lừa đến không còn một mảnh.” Lâm Tĩnh Hải có chút đau lòng, nhưng vẫn muốn bản thân có thể đối mặt với những chuyện trước kia, cho nên cố dùng hết dũng khí mà nói ra dứt khoát.
“Là người kia sao?” Lê Ương đột nhiên chỉ tay ra bên ngoài hỏi.
Lâm Tĩnh Hải có chút kinh ngạc, theo hướng ngón tay Lê Ương chỉ mà nhìn ra bên ngoài: có một chiếc xe mà hắn đã rất quen thuộc đang đỗ ở bên đường.
Lâm Tĩnh Hải trong vô thức lùi lại phía sau, hắn không muốn để cho Lạc Tường nhìn thấy.
“Yên tâm, cao như thế, anh ta sẽ không nhìn thấy đâu.” Lê Ương cười khẽ trấn an hắn.
Lâm Tĩnh Hải có chút tức giận: “Làm sao anh biết chuyện này?”
Lê Ương lặng yên trong chốc lát, sau đó mở miệng trả lời: “Khi cậu bị tái phát bệnh cũ, anh ta đã tới tìm tôi. Anh ta chắc đã điều tra rõ quan hệ của chúng ta, cho nên khi gặp mặt cũng tỏ ra vô cùng hận tôi. Còn nói sẽ trả tất cả số tiền mà cậu nợ tôi, để buộc tôi và cậu chấm dứt vụ giao dịch này. Tôi đã nói với anh ta rằng cậu không hề nợ tiền. Và giao dịch có chấm dứt hay không cũng không phải là chuyện anh ta có thể định đoạt được. Anh ta cư nhiên còn định dùng vợ tôi để uy hiếp tôi. Tôi cũng rất không khách khí bảo anh ta, nếu như anh muốn vĩnh viễn hối không kịp, mãi mãi cũng không chiếm được cậu ấy thì cứ làm như thế.”
Lê Ương dừng lại một chút, thấy đôi môi Lâm Tĩnh Hải đã có chút run rẩy, tiếp tục nói: “Tôi hỏi anh ta vì cái gì? Anh ta cũng không trả lời. Nhưng anh ta nói nguyện ý tới đây mở một hạng mục chung giữa hai công ty, hoa hồng sẽ là mười phần trăm. Đây cũng không phải là một con số nhỏ. Nhưng tôi không đồng ý với điều kiện ấy. Bởi nếu như tôi đáp ứng, không phải tôi cũng dùng cậu để giao dịch hay sao, mà tôi cũng không có cái quyền này, đúng chứ? Hơn nữa, tôi tin rằng trong tương lai hắn cũng phải cố kỵ tôi vài phần, ha ha.”
Lê Ương vui vẻ nói xong, sau đó nhìn chăm chú vào mắt Lâm Tĩnh Hải: “Anh ta lần nào cũng ở đây chờ cậu từ khách sạn đi ra. Hôm nay chúng ta ở lại cả đêm, để xem anh ta có thể chờ được không.”
Lòng Lâm Tĩnh Hải bỗng thấy rối bời, nhưng hắn một câu cũng không lên tiếng.
Sáng hôm sau, lần đầu tiên Lê Ương cùng Lâm Tĩnh Hải đi ra, nhưng cả hai đều biết rõ mối quan hệ hỗn loạn này cuối cùng đã kết thúc. Lê Ương rất đàng hoàng đưa Lâm Tĩnh Hải về nhà rồi mới rời đi. Lâm Tĩnh Hải nhìn thấy chiếc Mercedes Benz qua gương chiếu hậu, nhưng cũng lặng im không nói câu gì. Khi về đến nơi, cám ơn Lê Ương xong, Lâm Tĩnh Hải bước vào cửa. Hắn cũng không đi vào phòng mà ngồi ở ngay cửa chờ. Chỉ chốc lát sau đã có người tới gõ cửa.
“Ai vậy?”…
“Tôi. Lạc Tường.”
“Có chuyện gì không? Nếu có thì mời anh liên lạc với thư ký của tôi.” Lâm Tĩnh Hải lạnh lùng nói.
“Tôi có chuyện riêng muốn nói với cậu.” Lạc Tường lặng yên một chút rồi mới nói.
“Tôi và anh không có chuyện riêng gì cần gặp hết. Mời anh về đi.”
“Nếu như cậu muốn tôi đứng ngay tại cửa này hỏi cho rõ, thì cậu cứ việc không mở cửa. Cậu thật sự muốn tôi đứng đây nói chuyện riêng của cậu ra sao?” Lạc Tường có chút tà ác mà uy hiếp.
Lâm Tĩnh Hải cũng chỉ có nước bất đắc dĩ mà thở dài, kỳ thật hắn biết mình không ngăn được người kia. “Lạc Tường, anh đừng ép tôi.”
“Mở cửa ra, Tĩnh Hải.” Lạc Tường cũng không hề bị hù dọa, thanh âm vẫn thấp trầm mà kiên định.
Lâm Tĩnh Hải đành buông điện thoại rồi đứng dậy mở cửa. Lạc Tường trông có chút chật vật, có lẽ vì cả buổi tối hôm qua đã đợi trong xe suốt một đêm.
Lạc Tường vừa vào trong, có chút đau lòng mà hỏi Lâm Tĩnh Hải: “Sao đêm qua cậu không về nhà? Vì ở cùng hắn sao?”
“Không phải chuyện của anh.” Lâm Tĩnh Hải dù sao cũng đã biết tính cách ác liệt của Lạc Tường.
“Vì cái gì? Hắn rõ ràng đã đáp ứng tôi rồi…”
“Đáp ứng anh cái gì? Anh lại lừa gạt người ta đáp ứng anh chuyện gì nữa đây?” Lâm Tĩnh Hải có chút kích động. “Tôi bây giờ còn có gì để anh lợi dụng nữa? Cho nên anh còn lấy cả hoa hồng của công ty mình mà đem ra giao dịch? Không bằng dứt khoát cho tôi đi, tôi cần tiền như thế, vừa hay, anh muốn tôi làm gì, chúng ta cứ trao đổi.”
“Tĩnh Hải, tôi không hề có ý đó… cậu hiểu lầm tôi rồi…”
“Không cần nói nữa…” Trong mắt Lâm Tĩnh Hải đã loang loáng lệ quang, cơ hồ chỉ cần chớp mắt một cái, nước mắt lập tức sẽ rơi xuống ngay.
Lâm Tĩnh Hải bắt đầu lớn tiếng, hắn sợ người ta thấy được tâm tình bi thương của mình: “Anh còn chưa chơi đùa đủ sao? Đã đẩy tôi đến tình cảnh này mà giờ anh còn thấy mất hứng à? Đúng vậy, tôi là vì trong lòng đau khổ nên dạ dày mới bị kích thích mà xuất huyết, là bởi vì công ty lâm nguy, người nhà một phân tiền cũng không cấp, Hiểu Hiểu thì tìm khắp nơi không thấy, cho nên mới phải đem chính bản thân mình bán cho Lê Ương, như thế thì có sao? Có sao chứ? Tôi không có lương tâm đen tối mà gạt người, lại càng không hề hại ai, tôi dùng chính mình đổi lấy, dùng chính bản thân mình mà đổi lấy!”
Những đau đớn ủy khuất trong lòng Lâm Tĩnh Hải bấy lâu nay tựa hồ như cùng lúc bộc phát hết ra: “Tôi từ khi tới nhà của cha, cũng chưa từng trò chuyện riêng với cha lần nào, cha cũng không bao giờ quan tâm thăm hỏi, dì Phương thì cảnh cáo tôi không được ở nhà người khác mà gây phiền toái, chỉ có Hiểu Hiểu cùng tôi chơi đùa, đi đâu cũng mang tôi cùng đi, nên tôi quan tâm nó, trân trọng nó. Như vậy cũng là sai sao? Như vậy cũng đáng phải chịu trừng phạt sao? Người không biết nhất định sẽ nghĩ anh là do dì Phương cố ý phái tới.” Nước mắt Lâm Tĩnh Hải đã không khống chế nổi mà rơi lã chã.
“Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống thật hạnh phúc, để tương lai khi gặp lại mẹ có thể tự hào mà nói cho mẹ biết rằng con của mẹ chưa từng làm mẹ thất vọng, chưa từng làm chuyện gì sai trái, hổ thẹn với lương tâm. Có một gia đình mĩ mãn, có sự nghiệp thành đạt, cứ như vậy thật là tốt. Nhưng anh, vì sao lại đem sự vui sướng của bản thân mình để đùa cợt trên nỗi thống khổ của kẻ khác. Tôi chỉ muốn tìm một người thật lòng yêu thương mình cả đời, thế cũng không được sao?”
Lạc Tường tiến lên từng bước, ôm chặt lấy Lâm Tĩnh Hải: “Anh sai rồi, Tĩnh Hải, anh đã sai rồi.”
Nam nhân ngày trước lãnh khốc vô tình như bậc đế vương, vậy mà lúc này đây lại luống cuống không cách nào giữ được bình tĩnh, y không ngờ mình lại gây ra cho Lâm Tĩnh Hải một vết thương lòng sâu đến vậy, thậm chí có khi còn thống khổ hơn, đau đớn hơn thế này gấp nhiều lần, chỉ là Lâm Tĩnh Hải không muốn biểu hiện ra mà thôi.
Lâm Tĩnh Hải hít sâu một hơi, lau lau khóe mắt, sau đó đẩy Lạc Tường ra, cố gắng lấy lại bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi có hơi kích động, chuyện này cũng không phải lỗi của anh, là tôi nhìn người không tinh. Sau này tôi sẽ chú ý tìm kiếm một người thật tốt. Chỉ hy vọng anh có thể cùng Lâm Hiểu sống thật hạnh phúc, đừng làm chuyện gì có lỗi với nó, hai người còn phải đối mặt với trở ngại lớn từ gia đình nữa.”
Lạc Tường còn đang định nói thêm gì đó, nhưng thân thể ấm áp của Lâm Tĩnh Hải đã rời đi, khiến cho hắn cảm thấy khuỷu tay mình có chút mất mát.
“Anh hãy bình tĩnh một chút, chờ ở đây, để tôi gọi điện cho Hiểu Hiểu bảo nó tới.” Lâm Tĩnh Hải lùi lại phía sau để giữ khoảng cách giữa hai người.
Lạc Tường chớp mắt một cái, sau đó hướng phía sau lưng mình gọi: “Lâm Hiểu, ra đi.”
Lâm Tĩnh Hải có chút không tin, sao có thể như thế được, từ chỗ Lâm Hiểu đến đây ít nhất cũng mất nửa giờ. Nếu không sao mình có thể nói những lời này.
Nhưng Lâm Hiểu thật sự xuất hiện ở cánh cửa. Hắn cũng đang lệ rơi đầy mặt.
“Anh… anh của em…” Hắn bước nhanh tới ôm lấy Lâm Tĩnh Hải nghẹn ngào nói.
Beta – reader: Băng Tiêu
Bởi vì dạ dày Lâm Tĩnh Hải bây giờ rất không tốt, cho nên hai người chỉ uống một chút hồng tửu cho vui mà thôi. Ngồi trên sàn ngay trước khung cửa sổ lộng gió, ngắm nhìn cảnh đêm phía xa xa, hai người cứ một câu rồi lại một câu trò chuyện vui vẻ.
“Cậu trước đây từng yêu ai chưa?” Lê Ương đột nhiên hỏi hắn.
“Sao anh lại hỏi chuyện này?” Lâm Tĩnh Hải có chút kinh ngạc.
“Nếu có người yêu thì lúc đầu chắc cậu sẽ không cùng tôi đạt thành loại giao dịch thế này.” Lê Ương vẫn như trước nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đều là chuyện quá khứ rồi. Chắc cũng không đáng được gọi là yêu đương gì cả, vì từ đầu tới cuối chỉ có tôi bị lừa đến không còn một mảnh.” Lâm Tĩnh Hải có chút đau lòng, nhưng vẫn muốn bản thân có thể đối mặt với những chuyện trước kia, cho nên cố dùng hết dũng khí mà nói ra dứt khoát.
“Là người kia sao?” Lê Ương đột nhiên chỉ tay ra bên ngoài hỏi.
Lâm Tĩnh Hải có chút kinh ngạc, theo hướng ngón tay Lê Ương chỉ mà nhìn ra bên ngoài: có một chiếc xe mà hắn đã rất quen thuộc đang đỗ ở bên đường.
Lâm Tĩnh Hải trong vô thức lùi lại phía sau, hắn không muốn để cho Lạc Tường nhìn thấy.
“Yên tâm, cao như thế, anh ta sẽ không nhìn thấy đâu.” Lê Ương cười khẽ trấn an hắn.
Lâm Tĩnh Hải có chút tức giận: “Làm sao anh biết chuyện này?”
Lê Ương lặng yên trong chốc lát, sau đó mở miệng trả lời: “Khi cậu bị tái phát bệnh cũ, anh ta đã tới tìm tôi. Anh ta chắc đã điều tra rõ quan hệ của chúng ta, cho nên khi gặp mặt cũng tỏ ra vô cùng hận tôi. Còn nói sẽ trả tất cả số tiền mà cậu nợ tôi, để buộc tôi và cậu chấm dứt vụ giao dịch này. Tôi đã nói với anh ta rằng cậu không hề nợ tiền. Và giao dịch có chấm dứt hay không cũng không phải là chuyện anh ta có thể định đoạt được. Anh ta cư nhiên còn định dùng vợ tôi để uy hiếp tôi. Tôi cũng rất không khách khí bảo anh ta, nếu như anh muốn vĩnh viễn hối không kịp, mãi mãi cũng không chiếm được cậu ấy thì cứ làm như thế.”
Lê Ương dừng lại một chút, thấy đôi môi Lâm Tĩnh Hải đã có chút run rẩy, tiếp tục nói: “Tôi hỏi anh ta vì cái gì? Anh ta cũng không trả lời. Nhưng anh ta nói nguyện ý tới đây mở một hạng mục chung giữa hai công ty, hoa hồng sẽ là mười phần trăm. Đây cũng không phải là một con số nhỏ. Nhưng tôi không đồng ý với điều kiện ấy. Bởi nếu như tôi đáp ứng, không phải tôi cũng dùng cậu để giao dịch hay sao, mà tôi cũng không có cái quyền này, đúng chứ? Hơn nữa, tôi tin rằng trong tương lai hắn cũng phải cố kỵ tôi vài phần, ha ha.”
Lê Ương vui vẻ nói xong, sau đó nhìn chăm chú vào mắt Lâm Tĩnh Hải: “Anh ta lần nào cũng ở đây chờ cậu từ khách sạn đi ra. Hôm nay chúng ta ở lại cả đêm, để xem anh ta có thể chờ được không.”
Lòng Lâm Tĩnh Hải bỗng thấy rối bời, nhưng hắn một câu cũng không lên tiếng.
Sáng hôm sau, lần đầu tiên Lê Ương cùng Lâm Tĩnh Hải đi ra, nhưng cả hai đều biết rõ mối quan hệ hỗn loạn này cuối cùng đã kết thúc. Lê Ương rất đàng hoàng đưa Lâm Tĩnh Hải về nhà rồi mới rời đi. Lâm Tĩnh Hải nhìn thấy chiếc Mercedes Benz qua gương chiếu hậu, nhưng cũng lặng im không nói câu gì. Khi về đến nơi, cám ơn Lê Ương xong, Lâm Tĩnh Hải bước vào cửa. Hắn cũng không đi vào phòng mà ngồi ở ngay cửa chờ. Chỉ chốc lát sau đã có người tới gõ cửa.
“Ai vậy?”…
“Tôi. Lạc Tường.”
“Có chuyện gì không? Nếu có thì mời anh liên lạc với thư ký của tôi.” Lâm Tĩnh Hải lạnh lùng nói.
“Tôi có chuyện riêng muốn nói với cậu.” Lạc Tường lặng yên một chút rồi mới nói.
“Tôi và anh không có chuyện riêng gì cần gặp hết. Mời anh về đi.”
“Nếu như cậu muốn tôi đứng ngay tại cửa này hỏi cho rõ, thì cậu cứ việc không mở cửa. Cậu thật sự muốn tôi đứng đây nói chuyện riêng của cậu ra sao?” Lạc Tường có chút tà ác mà uy hiếp.
Lâm Tĩnh Hải cũng chỉ có nước bất đắc dĩ mà thở dài, kỳ thật hắn biết mình không ngăn được người kia. “Lạc Tường, anh đừng ép tôi.”
“Mở cửa ra, Tĩnh Hải.” Lạc Tường cũng không hề bị hù dọa, thanh âm vẫn thấp trầm mà kiên định.
Lâm Tĩnh Hải đành buông điện thoại rồi đứng dậy mở cửa. Lạc Tường trông có chút chật vật, có lẽ vì cả buổi tối hôm qua đã đợi trong xe suốt một đêm.
Lạc Tường vừa vào trong, có chút đau lòng mà hỏi Lâm Tĩnh Hải: “Sao đêm qua cậu không về nhà? Vì ở cùng hắn sao?”
“Không phải chuyện của anh.” Lâm Tĩnh Hải dù sao cũng đã biết tính cách ác liệt của Lạc Tường.
“Vì cái gì? Hắn rõ ràng đã đáp ứng tôi rồi…”
“Đáp ứng anh cái gì? Anh lại lừa gạt người ta đáp ứng anh chuyện gì nữa đây?” Lâm Tĩnh Hải có chút kích động. “Tôi bây giờ còn có gì để anh lợi dụng nữa? Cho nên anh còn lấy cả hoa hồng của công ty mình mà đem ra giao dịch? Không bằng dứt khoát cho tôi đi, tôi cần tiền như thế, vừa hay, anh muốn tôi làm gì, chúng ta cứ trao đổi.”
“Tĩnh Hải, tôi không hề có ý đó… cậu hiểu lầm tôi rồi…”
“Không cần nói nữa…” Trong mắt Lâm Tĩnh Hải đã loang loáng lệ quang, cơ hồ chỉ cần chớp mắt một cái, nước mắt lập tức sẽ rơi xuống ngay.
Lâm Tĩnh Hải bắt đầu lớn tiếng, hắn sợ người ta thấy được tâm tình bi thương của mình: “Anh còn chưa chơi đùa đủ sao? Đã đẩy tôi đến tình cảnh này mà giờ anh còn thấy mất hứng à? Đúng vậy, tôi là vì trong lòng đau khổ nên dạ dày mới bị kích thích mà xuất huyết, là bởi vì công ty lâm nguy, người nhà một phân tiền cũng không cấp, Hiểu Hiểu thì tìm khắp nơi không thấy, cho nên mới phải đem chính bản thân mình bán cho Lê Ương, như thế thì có sao? Có sao chứ? Tôi không có lương tâm đen tối mà gạt người, lại càng không hề hại ai, tôi dùng chính mình đổi lấy, dùng chính bản thân mình mà đổi lấy!”
Những đau đớn ủy khuất trong lòng Lâm Tĩnh Hải bấy lâu nay tựa hồ như cùng lúc bộc phát hết ra: “Tôi từ khi tới nhà của cha, cũng chưa từng trò chuyện riêng với cha lần nào, cha cũng không bao giờ quan tâm thăm hỏi, dì Phương thì cảnh cáo tôi không được ở nhà người khác mà gây phiền toái, chỉ có Hiểu Hiểu cùng tôi chơi đùa, đi đâu cũng mang tôi cùng đi, nên tôi quan tâm nó, trân trọng nó. Như vậy cũng là sai sao? Như vậy cũng đáng phải chịu trừng phạt sao? Người không biết nhất định sẽ nghĩ anh là do dì Phương cố ý phái tới.” Nước mắt Lâm Tĩnh Hải đã không khống chế nổi mà rơi lã chã.
“Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống thật hạnh phúc, để tương lai khi gặp lại mẹ có thể tự hào mà nói cho mẹ biết rằng con của mẹ chưa từng làm mẹ thất vọng, chưa từng làm chuyện gì sai trái, hổ thẹn với lương tâm. Có một gia đình mĩ mãn, có sự nghiệp thành đạt, cứ như vậy thật là tốt. Nhưng anh, vì sao lại đem sự vui sướng của bản thân mình để đùa cợt trên nỗi thống khổ của kẻ khác. Tôi chỉ muốn tìm một người thật lòng yêu thương mình cả đời, thế cũng không được sao?”
Lạc Tường tiến lên từng bước, ôm chặt lấy Lâm Tĩnh Hải: “Anh sai rồi, Tĩnh Hải, anh đã sai rồi.”
Nam nhân ngày trước lãnh khốc vô tình như bậc đế vương, vậy mà lúc này đây lại luống cuống không cách nào giữ được bình tĩnh, y không ngờ mình lại gây ra cho Lâm Tĩnh Hải một vết thương lòng sâu đến vậy, thậm chí có khi còn thống khổ hơn, đau đớn hơn thế này gấp nhiều lần, chỉ là Lâm Tĩnh Hải không muốn biểu hiện ra mà thôi.
Lâm Tĩnh Hải hít sâu một hơi, lau lau khóe mắt, sau đó đẩy Lạc Tường ra, cố gắng lấy lại bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi có hơi kích động, chuyện này cũng không phải lỗi của anh, là tôi nhìn người không tinh. Sau này tôi sẽ chú ý tìm kiếm một người thật tốt. Chỉ hy vọng anh có thể cùng Lâm Hiểu sống thật hạnh phúc, đừng làm chuyện gì có lỗi với nó, hai người còn phải đối mặt với trở ngại lớn từ gia đình nữa.”
Lạc Tường còn đang định nói thêm gì đó, nhưng thân thể ấm áp của Lâm Tĩnh Hải đã rời đi, khiến cho hắn cảm thấy khuỷu tay mình có chút mất mát.
“Anh hãy bình tĩnh một chút, chờ ở đây, để tôi gọi điện cho Hiểu Hiểu bảo nó tới.” Lâm Tĩnh Hải lùi lại phía sau để giữ khoảng cách giữa hai người.
Lạc Tường chớp mắt một cái, sau đó hướng phía sau lưng mình gọi: “Lâm Hiểu, ra đi.”
Lâm Tĩnh Hải có chút không tin, sao có thể như thế được, từ chỗ Lâm Hiểu đến đây ít nhất cũng mất nửa giờ. Nếu không sao mình có thể nói những lời này.
Nhưng Lâm Hiểu thật sự xuất hiện ở cánh cửa. Hắn cũng đang lệ rơi đầy mặt.
“Anh… anh của em…” Hắn bước nhanh tới ôm lấy Lâm Tĩnh Hải nghẹn ngào nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook