Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 42: Vụ án thứ năm – trò chuyện trong đêm

Kết quả ngày hôm sau, tạo hình của Thẩm Dạ Hi hoàn toàn kinh khủng, một đầu tóc rối bù, râu ria xồm xàm, hơn nữa hai mắt xung huyết.

Khương Hồ vừa mở mắt, bất động thanh sắc mà theo dõi anh ước chừng ba mươi giây, mới mơ mơ màng màng hỏi: “Dạ Hi?”

Bằng không ngài nghĩ là ai? Người ngoài hành tinh xâm chiếm địa cầu sao? Thẩm Dạ Hi không để ý đến cậu.

Khương Hồ vô cùng hoang mang mà nghĩ nghĩ, sau đó hỏi: “Lúc tôi ngủ…hình như không có ngáy hay là mộng du đến mức đá người đi?”

Thẩm Dạ Hi hỏi: “Câu đêm qua cậu nói là có ý gì?”

“…A? Nói cái gì?” Khương Hồ ngáp một cái nhu nhu mắt, mê mang hỏi, “Tôi ngày hôm qua…”

Nửa câu sau bị nghẹn ở trong miệng, bởi vì Thẩm Dạ Hi trực tiếp đỡ cậu đứng lên đi đến phòng tắm: “Tỉnh lại cho tôi, có chuyện muốn hỏi cậu.”

“Đêm qua ai nói hôm nay ta muốn ngủ cho đến lúc nào cũng được mà?” Thanh âm Khương Hồ có điểm khó chịu từ trong phòng tắm truyền đến, Thẩm Dạ Hi cầm chảo tính chiên trứng vừa nghe câu đó liền muốn chạy vào, muốn so sánh thử xem đầu Khương Hồ với cái chảo cái nào cứng hơn — Thằng nhãi con, câu này như thế nào nhớ kỹ như thế?!

Năm phút đồng hồ sau, Khương Hồ từ trong phòng tắm lắc lư đi qua, xem ra nước đá đối với hắn rất có tác dụng kích thích. Cậu ngáp một cái thật to, khóe mắt còn có dấu vết nước mắt, cong người, đặt cằm ở trên bàn, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm khăn trải bàn đến ngẩn người, thẳng đến khi lò vi ba vang lên một tiếng nhỏ, thanh âm Thẩm Dạ Hi từ trong nhà bếp truyền đến: “Khương Hồ cậu như thế nào còn mộng du như thế? Đem sữa từ trong lò vi ba lấy ra đi!”

“…Nga.” Ánh mắt Khương Hồ nửa mở nửa nhắm đứng lên bay đến nhà bếp, mở ra lò vi ba, đem hai ly sữa lấy ra, sau đó tiếp tục nhìn động tác phía trước, dựa vào một chỗ ngẩng người.

Thẩm Dạ Hi bưng chén đũa trong tay, dùng khuỷu tay gõ đầu Khương Hồ một cái: “Thông minh chút, đừng giống như con cẩu chết vậy, một hồi ăn xong theo tôi đi ra ngoài.”

Khương Hồ phi thường ai oán mà nhìn anh một cái, sau đó thật cẩn thận mà nói: “Tôi có thể…”

“Không thể!” Thẩm Dạ Hi trừng cậu, “Cuối năm thưởng…”

“Ăn đi.” Khương Hồ tiếp tục tình trạng cẩu chết, hiện tại ai cũng đối với Thẩm lão đại này không thể chống lại.

Thẩm Dạ Hi trở mình xem thường, “Vậy cậu có muốn ngay cả nghỉ phép năm cũng tăng ca?”

Khương Hồ lập tức ngồi thẳng, so với lúc này đúng là có tinh thần hơn: “Chúng ta một hồi đi đâu?”

Thậm Dạ Hi vỗ một cái vào ót của cậu.

Hai người nhanh chóng giải quyết bữa ăn sáng, sau đó Khương Hồ trở thành ‘con tin’ dưới sự nghỉ ngơi của mình, thành thành thật thật mà ngồi ở trên xe Thẩm Dạ Hi. Xe rồi khỏi nội thành ngàng lúc càng xa, Khương Hồ từ đầu đã dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, về sau đường xóc nảy, làm cho cậu tỉnh luôn.

Đợi cho đến lúc Thẩm Dạ Hi dừng lại đã thấy người nọ đang nhìn ra ngoài cửa xe, qua cửa kính còn có thể nhìn thấy một số tuyết còn sót lại, hình như nhớ đến cái gì.

Thẩm Dạ Hi đưa tay ở trên tay lái vỗ vỗ, gọi về lực chú ý của Khương Hồ: “Đến rồi, xuống xe đi.”

Khương Hồ lại không nhúc nhích, chỉ là quay đầu lại nhìn anh, trong xe ánh sáng không tốt, Thẩm Dạ Hi nhìn không rõ ánh mắt của cậu, chỉ nghe Khương Hồ cúi đầu hỏi: “Anh nghĩ như vậy tốt sao? Nhất định phải quay về tìm hiểu quá khứ đã qua sao? Dạ Hi, tiếng Trung của tôi không tốt, có lẽ nói cũng không đúng, nhưng mà cái gọi là ‘quá khứ’, chính là đã thành kết cục đã định, không thể vãn hồi cũng không thể quay đầu lại, anh nắm lấy một chút dấu vết không biết thật hay giả liền tìm lại quá khứ, làm gì chứ?”

Thẩm Dạ Hi không nói chuyện.

“Chúng ta vẫn là trở về đi? Huống hồ tôi cảm thấy được, có một số việc đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, có thể đã muốn vĩnh viễn đi theo người chết mà chôn sâu dưới dất, anh cảm thấy được anh có thể đào nó lên sao?” Khuông Hồ từng chữ từng chữ nói, “Dạ Hi, là anh nói cho tôi biết làm việc phải có chứng cớ, nếu không đoán vĩnh viễn đều là đoán.”

Thẩm Dạ Hi nhắm mắt lại một chút, lại mở: “Cậu cứ theo giúp tôi đi xuống nhìn đi, chỉ lúc này thôi.”

Hai người trầm mặc một hồi, Khương Hồ đột nhiên đưa tay mở xe, đi xuống: “Đi thôi, anh dẫn tôi đi xem.”

Bọn họ một trước một sau đi lên con đường mòn ở vùng ngoài thành, Thẩm Dạ Hi mang theo Khương Hồ đi theo một con đường nhỏ, đi qua kho hàng bị vứt bỏ, trên mặt đất giống như còn có một vài vết máu không rõ ràng, trong không khí tràn đầy bụi cùng mùi mục, ngay cả mùi tuyết thơm mát cũng không vùi lấp được.

“Tôi đoán về sau chắc không ai dám đến đây, khi đó chuyện rất lớn.” Thẩm Dạ Hi nở nụ cười, đưa tay vuốt ve một cây cột nhỏ nhỏ, trong phòng tối đen, “Nghe nói tôi ở bên trong này gần bốn ngày, cậu vào xem không?”

Không đợi Khương Hồ trả lời, anh trong cầm trong tay một cái đèn pin nhỏ, kéo tay Khương Hồ, rồi đi vào. Khương Hồ chú ý nhìn, cho dù hiện tại là ban ngày, mở cửa rồi cũng mở đèn pin luôn, ngay cả cậu bị cận thị cũng nhìn thấy rõ ràng, bước chân Thẩm Dạ hi giống như không ổn định, một bước một bước cẩn thận, tựa như anh đang ở trong bóng tối nhìn không thấy chân mình.

Không có đèn, không có thanh âm, ngay cả không khí duy trì sinh mệnh tối thiểu cũng có vẻ loãng. Khương Hồ biết bốn ngày đó tuyệt đối không phải dễ dàng đối với Thẩm Dạ Hi, cậu nhớ rõ ràng Thẩm Dạ Hi từng nói qua, bị tiếng tim đập cùng tiếng động mạch làm cho mình ngủ không được, thời gian bốn ngày không ăn không uống không ngủ…

Không phải Thẩm Dạ Hi đã trở thành người siêu việt, anh cũng có hoảng sợ cùng ảo giác, chỉ có mình không rõ tình huống mà thôi.

Không biết có phải hay không để chứng minh cho ý tưởng của mình, Thẩm Dạ Hi nở nụ cười cứng ngắt: “Hơn nữa, tôi cảm thấy hình như không giống như đã trải qua bốn ngày dài như vậy…”

“Vậy anh nhỡ rõ khi mình bị nhốt tại đây đã xảy ra chuyện gì không?” Khương Hồ cắt ngang lời anh.

“Tôi…”

“Anh nhớ rõ mỗi giây mỗi giờ mình đang làm cái gì sao? Anh khi đó thật sự thanh tỉnh sao?”

Khương Hồ cảm thấy được thân thể Thẩm Dạ Hi đang run rẩy, cậu không thể nào đem tay mình rút ra khỏi tay Thẩm Dạ Hi, nhẹ nhàng mà nâng lên cánh tây Thẩm Dạ Hi, dùng bả vai đỡ thân thể Thẩm Dạ Hi.

Thẩm Dạ Hi biết bả vai Khương Hồ thật gầy yếu, mà anh hiện tại cảm thấy được nó thật cứng rắn, dựa vào đó, vĩnh viễn cũng không cần lo.

Đột nhiên trong lúc đó, bóng tối quen thuộc làm cho anh cảm thấy bất an dường như rút lui.

Khương Hồ nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi, anh không nghĩ chính mình bị mắc kẹt trong suy nghĩ của bản thân sao?”

Thẩm Dạ Hi không tranh cãi mà nghe lời Khương Hồ đi ra ngoài. Vào mùa đông như thế nào khó mà có được ngày nắng, Thẩm Dạ Hi dựa vào một vách tường hút thuốc, Khương Hồ ở bên cạnh, đột nhiên hỏi một câu: “Anh lúc ấy nghĩ bọn họ muốn chuyển hàng hóa đến đâu?”

“Ân…ân?” Thẩm Dạ Hi ngay từ đầu chưa kịp phản ứng, dừng một lúc, mới chần chở trả lời: “Tôi đoán là theo đường từ T thị chuyển đến? Lục ấy bọn tôi kiểm tra rất nghiêm, cơ hồ chặt đứt bọn họ…”

Khương Hồ nhẹ nhàng thở dài, Thẩm Dạ Hi nói một lúc rồi nhỏ dần, sau đó Khương Hồ nhẹ nhàng nói: “Dạ Hi, tôi đã nghe Thịnh Diêu nói qua, lúc ấy đã không có cái gọi là ‘vận chuyển hàng’.”

Thẩm Dạ Hi sửng sốt.

“Anh đã quên, là anh cùng Phương Cẩn mạo hiểm dẫn người đi chặt đứt nguồn cung cấp, bắt được một đám buôn lậu thuốc phiện, lúc sau lực lượng của đuối phương quá mạnh, các anh vì giúp cho những người khác mới bị bắt lấy.” Khương Hồ nhẹ nhàng nói, “Dạ Hi, anh còn muốn tra xét nữa sao? Lúc ấy là tình huống gì? Chỉ có mình anh biết, nhưng mà anh cũng không có thanh tỉnh như mình tưởng tượng.”

“Nhưng mà tôi cảm thấy được…”

“Cảm giác sẽ ảnh hưởng đến lối suy nghĩ cùng nhận thức, ngay từ đầu anh sẽ nôn nóng bất an, tinh thần khó có thể tập trung, từ từ tình hướng trở nên tệ hơn, anh sẽ sinh ra ảo giác, đầu óc, nhận thức và các giác quan của anh sẽ chết lặng, chúng nó cùng nhau lừa gạt anh, thậm chí tay anh còn phát run, không thể đi đường thẳng, còn luôn cảm thấy khó chịu, quan trọng hơn là, cảm giác bị người giam giữ, phải nghe những lời bóng gió mang tính khiêu khích.” Khương Hồ dùng thanh âm giống như thì thầm mà cúi đầu nói, ánh mắt trong trẻo xuyên qua mắt kính nhìn chằm chằm Thẩm Dạ Hi, “Anh xác định còn muốn tiếp tục điều tra nữa sao?”

Thẩm Dạ Hi lấy tay đỡ trán, hung hăng chùi chùi mặt mình, đứng thẳng dậy: “Tôi lại mang cậu đi kiểm tra nơi bọn họ giam giữ Phương Cẩn.”

Lúc này Khương Hồ không nói gì nữa, im lặng theo sau.

Những thứ liên quan đến hắc ám cơ hồ làm anh suy sụp, có thể mỗi khi đi trên miếng đất này, đối với anh mà nói là như đang dẫm trên những bụi gai.

Anh có thể cho phép mình yêu đồng tính, kiên trì với tình yêu của mình, cũng không để ý đến suy nghĩ của người khác, nhưng không thể chịu được trong cuộc sống lại có một cái điểm mù không rõ ràng, Khương Hồ nói, đã chết chính là chết, còn quá khứ cũng đã trôi qua.

Thẩm Dạ Hi cảm thấy được chính mình vĩnh viễn cũng không có biện pháp thoải mái như vậy, tuy rằng đã chết, nhưng còn người sống, lương tâm còn sống, quá khứ đương nhiên không thay đổi, nhưng mà có quyền làm rõ sự thật.

Khương Hồ đột nhiên phát hiện, Thẩm Dạ hi là một trong những người lãnh đạo tốt nhất mà cậu đã gặp qua.

Xem ra đãi ngộ của Phương Cẩn cũng không tốt lắm, thậm chí còn thảm hơn. Ở nơi giam giữ Thẩm Dạ Hi, chỉ cần chờ cho sau khi ánh mắt thích ứng với bóng tối, miễn cưỡng có thể nhìn thấy chút ánh sáng, còn nơi này tựa hồ như xung quanh chỉ là bóng tối, ngay cả những mép tường cũng toàn là đinh sắt, thời điểm Khương Hồ đi vào còn xém vấp té bởi bậc cửa.

“Nghe nói nơi này trước kia là phòng tra tấn của bọn buôn ma túy.” Thẩm Dạ Hi nói, lúc này anh không cùng Khương Hồ đi vào mà đứng ở cửa chờ.

Khương Hồ lấy tay chạm lên tường một vòng: “Trên tường có vết máu.”

“Có, của rất nhiều người, sau khi kiểm tra DNA cũng thấy có máu của Phương Cẩn, pháp y suy đoán là hắn đã dùng đầu đập vào tường, móng tay cũng bị xé rách.”

Khương Hồ ở bên trong đi lung tung, sau đó quay đầu lại nói với Thẩm Dạ Hi: “Anh có biết cái gọi là ‘tăng cường ám thị’ không?”

Thẩm Dạ Hi nhăn mặt nhíu mày: “Cậu là nói đến chuyện thôi miên trong tâm lý học…Ân, giống với năng lực ám thị? Mơ mơ hồ hồ à.

“Đại não chúng ta tự động nhận lệnh và sắp xếp trình tự, người sau khi nhận thôi miên, lực tập trung càng trở nên cao hơn, nhưng tri giác lại khiếm khuyết vài chỗ, chỉ làm theo ám thị đã đưa ra, lúc này anh sẽ đối với người đó vô cùng tin tưởng, thậm chí chỉ phục tùng mệnh lệnh một mình hắn.” Khương Hồ chỉ chỉ phòng nhỏ tối đen, “Anh biết không? Theo tôi thấy, trong hai người chỉ có một người sống là chuyện phi thường vớ vẩn, đồng bọn tay buôn ma túy tuy đã bỏ mạng nên cho dù hai anh tự giết lẫn nhau bọn họ cũng không có lợi gì, huống là lúc bắt là hai người, bọn họ cũng đã đàm phán với cảnh sát, sau đó chỉ trả lại một người, chẳng lẽ cảnh sát không hoài nghi?”

Thẩm Dã Hi ngơ ngác nhìn cậu: “Cậu là nói…”

“Huống hồ bọn họ hình như vô cùng đắc ý, biết rằng các anh căn bản không nghĩ đến kết quả như vậy, muốn nhìn các anh giống như nô lệ thời La Mã, tự giết lẫn nhau, bọn họ như thế nào lại…”

“Bọn họ như thế nào lại chia ra hai nơi giam giữ.” Thẩm Dạ Hi thì thào nói tiếp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương