Đối mặt trực tiếp với nhan sắc không phải người này, bạn học cùng lớp đều kinh ngạc ngây người: “Ôn Lễ, chị họ của cậu quá…”

Lâm Ôn Lễ không muốn bị vây quanh nên bước đến, lạnh nhạt lấy ra vài tờ tiền trong cặp, nói: “Còn lại hai trăm, lấy mang đi đi.



Tim Dạ Vãn Lan như ngừng đập, giống như có một bàn tay to lớn nào đó tóm lấy trái tim cô, bóp chặt, khiến cô không thể thở nổi.

Cô thì thầm: “Chị đến đón em về nhà.



Sắc mặt Lâm Ôn Lễ lạnh lùng, không nói gì.


Trong bốn năm qua, cậu ta đã nhìn thấu bản chất của chị họ mình: dối trá, tham lam, ác độc.


Thứ duy nhất cô muốn ở cậu ta chính là tiền, chỉ tiền và tiền.

Lúc đầu, cậu ta đã thực sự tin rằng cô phải chịu đói nên đã đưa cô tiền sinh hoạt, còn bản thân thì ăn màn thầu suốt một tháng, sau đó cậu ta tận mắt chứng kiến cô sử dụng số tiền đó để mua một cặp khuy măng sét cho Chu Hạ Trần!

Đón cậu về nhà?


Thật nực cười.


Lâm Ôn Lễ mặc kệ cô, một mình sải bước trên đôi chân dài của mình về nhà.


Dạ Vãn Lan bình tĩnh đi theo, cách cậu nửa bước.


Lúc này, một số người ẩn nấp trong bóng tối cuối cùng cũng xuất hiện, chúng tụ tập xung quanh và chặn đường.


“Dạ tiểu thư, cuối cùng cũng gặp cô.

” Tên cầm đầu ném điếu thuốc trên tay đi: “Tôi còn tưởng rằng cô muốn trốn cả đời chứ, sao lại một hai nhất định muốn khiêu khích bọn tôi?”

Lâm Ôn Lễ dừng lại: “Chuyện này là sao?”

“Hôm qua chị chỉ đánh gãy tay Tần Tiên, sẵn tiện giẫm lên mắt cá chân của anh ta.

” Dạ Vãn Lan nhẹ nhàng nói: “Bây giờ bọn họ đến đánh chị.



Lâm Ôn Lễ chậm rãi quay đầu.



Lần đầu tiên, cảm giác bối rối và sửng sốt xuất hiện trên khuôn mặt vô cảm này.


Sao mà chị ta có thể nói ra từ “chỉ” dễ dàng như vậy?!

Nhà họ Tần tuy không bằng nhà họ Chu ở Giang Thành, nhưng cũng là một trong những gia tộc có danh tiếng, nhà họ Lâm sao có thể sánh nổi.


Cậu ta đã nhìn thấy vô số thủ đoạn của các vị thiếu gia này, tàn nhẫn và độc ác, có thể khiến người khác yên hơi lặng tiếng biến mất khỏi Giang Thành.


Mặc dù Lâm Ôn Lễ không thích chị họ của mình, nhưng cũng không muốn cô chết, cậu ta thấp giọng: “Đi thôi.



Nơi này là Trường trung học cơ sở Giang Thành Nhất trung, dù nhà họ Tần có kiêu ngạo đến đâu cũng sẽ không dám động tay ở đây.


Tên cầm đầu lên tiếng, giọng điệu khinh thường: “Dạ tiểu thư, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu chuyện truyền đến tai của Chu tiên sinh, cô nghĩ mình còn có thể ở bên cạnh ngài ấy sao? Nhanh lên!”

Chu Hạ Trần là mạng sống của Dạ Vãn Lan, cô phải luôn nghe lời anh ta.


Tên cầm đầu nhìn Dạ Vãn Lan, đợi cô đầu hàng cầu xin tha thứ.


Van xin đi, hắn ta nhất định sẽ không nói cho Chu Hạ Trần biết cô không nghe lời anh ta đâu.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương