Mộ Dung Mẫn hạ quyết tâm từ giờ tới khi kì khoa khảo bắt đầu sẽ không tới tìm Vương Tương Khuynh, chờ tới khoa khảo, lúc đó tìm hắn, nói rõ cho hắn biết mọi chuyện. Hay là đến lúc đó, không cần tự mình nói, Vương Tương Khuynh cũng sẽ biết thân phận thật sự của mình, không biết lúc đó, Vương Tương Khuynh sẽ nghĩ sao.

Mộ Dung Mẫn nghĩ trong khoản thời gian này không được nhìn thấy hắn, trong lòng không khỏi khổ sở. Nếu như bây giờ mà còn không hiểu lòng mình, thì cũng quá ngu ngốc rồi. Mộ Dung Mẫn vốn là người thông minh, mặc dù trong chuyện tình cảm không có kinh nghiệm gì nhiều, nhưng cũng có thể hiểu được đôi chút, không giống như Vương Tương Khuynh, luôn không muốn tin vào cảm giác của mình, không muốn tin tưởng bản thân nàng thật sự thích Mộ Dung Mẫn.

Cứ như vậy ngồi suy nghĩ, không khỏi nhớ đến cái đêm Vương Tương vừa mới tới Thịnh Đều, ở bên bờ sông, Vương Tương Khuynh ánh mắt mang ý cười nói: "Ta đây vì Mẫn Mẫn lấy danh hiệu trạng nguyện được không? Đến lúc đó ngươi phải làm phu nhân của trạng nguyên ta."

Bản thân nàng lúc trước nói muốn từ khoa khảo chọn cho mình phò mã, vốn là vì lúc trước ở Phồn thành, Vương Tương Khuynh từng nói muốn tham gia khoa cử. Nếu Vương Tương Khuynh có năng lực lấy được danh hiệu trạng nguyên, vậy hoàng đệ của nàng cũng chính là hoàng đế hiện tại, nhất định sẽ tìm đủ mọi cách bắt hắn thú công chúa. Vương Tương Khuynh nói không muốn thú công chúa, nếu vậy, chờ khi hắn biết thân phận của nàng chính là Chiêu Hàm trưởng công chúa, tất nhiên sẽ nguyện ý thú nàng rồi.

Chỉ là Mộ Dung Mẫn vẫn không biết hiện tại Vương Tương Khuynh đã không còn muốn lấy cái danh hiệu trạng nguyễn nữa. Vương Tương Khuynh lúc trước nói vậy, chỉ không muốn Mộ Dung Mẫn xem thường nàng thôi, hơn nữa trong lòng mang có cảm giác hảo cảm, cho nên mới nói ra lời này, rốt cuộc chỉ là câu nói đùa mà thôi.

Đêm hôm qua Vương Tương Khuynh bởi vì chuyện của Mộ Dung Mẫn mà tức giận, vậy mà sang ngày hôm sau, lại hiện ra vẻ mặt ôn hòa, tươi cười, giống như mọi chuyện phát sinh đêm qua đều không có. Liên Hòa nhìn thiếu gia nhà mình mặt mày tươi cười, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

"Lẽ nào tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Thiếu gia chẳng phải còn tức giận chuyện Triệu công tử sao? Thế nào hôm nay thoạt nhìn rất vui vẻ a."

Đi xuống đại sảnh, đã thấy một đống người đang ngồi chờ Vương Tương Khuynh kể chuyện xưa. Hôm qua, Vương Tương Khuynh đã đáp ứng mọi người kể tiếp chuyện Lương Chúc, cho nên tự nhiên hôm nay không thể nuốt lời. Ăn xong điểm tâm, thì hướng mọi người kể tiếp câu chuyện. Vốn muốn dựa theo kịch truyền thanh kể lại thật tỉ mỉ, nhưng trong lòng thủy chung đối với chuyện của Mộ Dung Mẫn vẫn không bớt lo lắng, tuy rằng ngoài mặt nhìn vào không có chuyện gì, nhưng trong nội tâm đối với chuyện của Mộ Dung Mẫn có chút khổ sở, cho nên cũng không còn tâm tử kể tỉ mỉ chuyện Lương Chúc. Đây vốn là câu chuyện buồn, càng kể chỉ càng làm nàng thêm khổ sở a.

Đại khái kể xong hết câu chuyện Lương Chúc, Vương Tương Khuynh cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, buôn xuống, hướng mọi người cười nói:

"Kết cục của câu chuyện Lương Chúc này, chính là Lương Sơn Bá đã chết, còn Chúc Anh Đài thì cũng chết theo, cuối cùng cả hai hóa thành điệp. Nhiều người nói đây cũng xem như là kết cục tốt đẹp, nhưng theo ý ta thì kết cục này hơi buồn a. Một người đã chết, thì cứ vương vấn nơi nhân giới mà không chịu đầu thai, chỉ làm mọi người không ai nhớ kỹ hắn, còn người kia, mới chính thức rốt cuộc đã chết. Nếu có một ngày ta phải chết, ta chỉ mong người ta yêu có thể sống thật tốt, chỉ cần nàng nhớ kỹ ta, như vậy ta liền có thể chân chính chết đi mà không cần phải vương vấn điều gì. Ta không cầu danh lợi, cũng không cần tên mình ghi danh sử sách, nếu có một ngày, người ta yêu chết đi, thì sẽ không còn ai nhớ đến ta, thế giời lúc đó cũng không còn sự tồn tại của ta."

*Ư ư... chưa có xem Lương Chúc nên không hiểu rõ để giải thích cho mọi người QAQ

Rõ ràng là một câu nói bi thương, nhưng Vương Tương Khuynh vừa cười vừa nói. Lâm Tú Uyên ngồi ở một góc trong đại sảnh, im lặng lắng nghe Vương Tương Khuynh kể chuyện Lương Chúc, lại nghe hắn nói ra lời này, trong lòng yên lặng thề "Tương Khuynh, ta sẽ hảo hảo yêu ngươi. Nếu có một ngày, ngươi bỏ ta đi, ta nhất định sẽ sống thật tốt, vẫn luôn nhớ kỹ ngươi, thẳng đến một ngày ta chết theo."

Vương Tương Khuynh liếc mắt nhìn thoáng qua góc phòng, lại nhìn về phía mọi người trong sảnh, nói:

"Được rồi, chuyện Lương Chúc này, ta đã kể xong. Những gì ta muốn nói, cũng đã nói xong. Các ngươi giải tán được rồi, ai có công việc thì đi làm đi!" Vương Tương Khuynh hôm qua thấy Lâm Tú Uyển, nên trực tiếp bỏ rơi mọi người để bồi Lâm Tú Uyển đi dạo, ngày hôm nay, thấy Lâm Tú Uyển tới, chỉ mỉm cười gật đầu, ý bảo mình biết ý định nàng tới, Lâm Tú Uyển cũng thật biết điều mà tìm một góc ngồi xuống lẳng lặng nghe nàng kể chuyện.

Mọi người vốn buồn chán cho nên mới tìm Vương Tương Khuynh nghe chuyện xưa, nhất là đám nữ tử, thật vất vả mới kiếm được một thiếu niên trẻ tuổi mà còn tuấn tú kể chuyện xưa, tất nhiên không thể buông tha được, liền có người mở miệng yêu cầu:

"Vương công tử, ngươi kể tiếp cho chúng ta nghe một câu chuyện nữa đi."

"Đúng vậy, Vương công tử, ngươi kể tiếp cho chúng ta nghe đi."

"Vương công tử, cậu chuyện Lương Chúc này, ngươi đã kể miễn phí cho chúng ta nghe rồi, vậy câu chuyện tiếp theo, chúng ta sẽ trả tiền cho ngươi, được không?"

"Vương công tử, đây là một lượng bạc."

"Một lượng, cũng tương đương một trăm nhân dân tệ! Lúc trước cũng không có ai cho mình nhiều tới vậy a!"

"Vương công tử, đây là mười lượng bạc a."

"Mười lượng! vậy không phải bằng một nghìn nhân dân tệ ở hiện đại sao! Không được, ai cũng đừng hồng ngăn ta làm xiếc!!"

...

Mọi người đều móc ra ngân lượng đưa cho Vương Tương Khuynh để nàng kể tiếp, Vương Tương Khuynh nhìn về phía Lâm Tú Uyển đang ngồi trong góc, Lâm Tú Uyển biết Vương Tương Khuynh đang hướng nàng hỏi ý kiến, liền mỉm cười gật đầu, trong mắt hiện ra ý tứ rõ ràng.

"Đã như vậy, ta sẽ kể thêm cho các ngươi nghe một câu chuyện nữa, câu chuyện này có tên là bá đạo tổng tài ái thượng ta."

*Trời má...

"Vương công tử, ta có câu muốn hỏi, tổng tài là gì?"

"Ách, không có gì, vừa rồi ta nói sai, không phải bá đạo tổng tài! Chuyện tên là bá đạo chưởng quầy ái thương ta." =))))))))))))

"Phốc... Khụ khụ..." Chưởng quầy đang uống trà nghe được liền phun ngụm trà trong miệng ra, sắc mặt đỏ lên, trừng con mắt nhìn về phía Vương Tương Khuynh:

"Bá đạo... Chưởng quầy... Ái.. Ái...Ái thượng ta?!" Không chỉ có Trương chưởng quầy, mà mọi người nghe được đều không khỏi kinh ngạc.

"Tên chuyện thật kỳ quái a!" Hơn nữa, trong cái tên còn mang theo từ "ái", không kinh ngạc mới lạ! Nào có người trắng trợn thổ lộ như vậy a!

Có người còn hảo tâm nói: "Vương công tử, hiện tại đang là ban ngày a, ngươi đừng có tuyên dâm như thế chứ!"

Vương Tương Khuynh ho hai tiếng che giấu xấu hổ của nàng, thấy mọi người hiện ra biểu tình nghi vấn, còn có Trương chưởng quầy đỏ mặt bừng bừng, vội giải thích:

"Trương chưởng quầy, ngươi đừng quan tâm, cái này không phải nói ngươi!! Các vị cũng đừng suy nghĩ bậy bạ, câu chuyện ta kể hết sức trong sáng nga, không thể coi là tuyên dâm giữa ban ngày được!!" Trương chưởng quầy nghe xong lời này, mới hạ quả xuống, ngay cả nước cũng không muốn uống nữa. Mọi người nghe xong, cũng yên tâm.

Vương Tương Khuynh để Mười Ba đi thu bạc của mọi người, nhấp một ngụm trà thông họng, mới mở miệng kể: "Ở nơi Hàng thành, có gia đình danh gia vọng tộc cả đời kinh doanh tửu lâu, sở hữu cho mình một tửu lâu nổi tiếng tên Vạn Đạt, lão bản của Vạn Đạt tửu lâu, dưới gối có một tiểu nhi tử tên Vương Tân, hắn được giao cho chức chưởng quầy của Vạn Đạt tửu lâu. Nói đến tửu lâu này, hằng ngày có rất nhiều người đến nghe hát cùng thưởng rượu, mà đúng lúc khi đó trong quán thiếu người, cho nên tiểu Vương chưởng quầy kêu người đi dáng bố cáo, nội dung là tuyển người làm. Mà bình thường, người tới tuyển dụng đều là nam, nhưng hôm ấy, người tới dĩ nhiên là một nữ tử..."

Khi Vương Tương Khuynh kể câu chuyện bá đạo chưởng quầy ái thượng ta. Nhất thời cậu chuyện được truyền khắp nơi ở Thịnh Đều, trở thành đời tài mới mẻ độc đáo, nội dung cẩu huyết, sai, nội dung khôi hài, về cuối mới xuất hiện tiểu ngược, khiến mọi người đến Đón Khách lâu nghe hắn kể chuyện càng lúc càng nhiều, có người sau khi nghe sau câu chuyện, đã chạy ngay đến một quán trà kể lại cho người khác nghe. Khiến Vương Tương Khuynh không khỏi oán giận:

"Mấy người cổ đại các ngươi thật không có ý thức!! Dĩ nhiên dám lấy chuyện của ta làm thành chuyện của ngươi!" Chuyện cũng chỉ là chuyện, nhưng Vương Tương Khuynh tuổi trẻ lại còn tuấn tú a! Mỗi ngày kể không ích truyện, mấy người kể chuyện ở trà lâu khác cũng càng ngày càng ít.

Vương Tương Khuynh kể xong chuyện bá đạo chưởng quầy, liền ôm quyền hướng mọi người nói:

"Hôm nay ta kể đên đây thôi. Sau này, mỗi buổi sáng, ta sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện, nếu không chê ta kể khó nghe, thì sau này cứ mỗi buổi sáng tới đây mà nghe."

Nói xong, hướng Lân Tú Uyển đi qua: "Tú Uyển, ta kể chuyện như thế nào?"

"Không nghĩ tới Tương Khuynh dĩ nhiên có thể kể ra một câu chuyện như vậy, quả thật rất thú vị."

"Sau này mỗi ngày ngươi cứ tới nghe a. Vì sau khi khoa khảo xong, ta sẽ rời khỏi đây, sau này ngươi muốn nghe cũng khó." Lâm Tú Uyển nghe Vương Tương Khuynh nói như vậy, trong lòng âm thầm trả lời.

"Sau này, khi ngươi trở thành phu quân của ta, lúc đó ta có thể mỗi ngày đều được nghe!"

"Vậy mỗi ngày ta sẽ tới đây nghe ngươi kể chuyện. Hiện tại, Tương Khuynh không bằng thổi một khúc cho ta nghe đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương