Phò Mã Thượng Công Chúa
-
Chương 12
Vương Tương Khuynh nháy mắt mấy cái lấy lại tinh thần.
"Bao lâu rồi không đụng phải tiểu cô nương ưa làm nũng như thế này!! Ở Phồn thành mọi người đều muốn đùa giỡn mình, giờ tới Thịnh Đều, đi đùa giỡn những người ở đây cũng không phải ý tồi nga!" Bệnh thích đi nghẹo gái lại muốn tái phát rồi, vừa định mở miệng đùa giỡn vài câu, Mộ Dung Mẫn đứng ở bên cạnh liền lên tiếng:
"Vị cô nương này, ngươi cũng biết hai chữ ""xấu hổ" viết như thế nào đi?"
Lâm Tú Uyển đối với lời nói của Mộ Dung Mẫn không có bất kì phản ứng nào, chỉ lo nhìn chằm chằm Vương Tương Khuynh, thầm nghĩ.
"Vị công tử này, lớn lên tuấn tú quá a, còn kể chuyện xửa hay tới như vậy, nếu trở thành phu quân của ta, thì có thể mỗi ngày đều được nghe hắn thổi sáo cùng kể chuyện xưa rồi." (Cô nương, ngươi đang ảo tưởng sức mạnh à! Ngươi cùng tên này còn chưa có nhận thức nhau nhiều thì đã nghĩ đến chuyện thành thân, sinh con đẻ cái rồi sao!)
Vương Tương Khuynh quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Mẫn.
"Mẫn Mẫn, ngươi ở trước mặt nhiều người nói vị cô nương này không biết xấu hổ, có chút không được tốt lắm a!" Tuy ở trong lòng có chút trách cứ việc Mộ Dung Mẫn nói lời đó với vị cô nương này, nhưng cũng gạt đi ý định đùa giỡn Lâm Tú Uyên trong đầu, đem lời đùa giỡn nuốt ngược vào trong, ngược lại nghiêm trang nói:
"Lâm cô nương, tại hạ Vương Tương Khuynh, mới tới Thịnh Đều lần đầu."
"Nguyên lai là Vương công tử a, nếu Vương công tử lần đầu đến Thịnh Đều, nói vậy chắc không quen thuộc đường đi ở đây, không bằng ta mang Vương công tử đi dạo một vòng Thịnh Đều này nhé."
Mộ Dung Mẫn nghe xong Lâm Tú Uyên nói, sắc mặt đen thêm vài phần, ánh mắt chíu ra hàn ý lạnh, đủ đông chết toàn bộ người xung quanh. Nếu Mộ Dung Mẫn không có hình tượng mà chửi tục thì trong lòng hẳn là "Ta sát! Ai cho phép ngươi tới đây dụ dỗ ""người"" của lão nương!", nhưng Mộ Dung Mẫn là người có giáo dục, cho nên trong lòng chỉ nói "Này cô nương, bộ ngươi không biết xấu hổ sao!"
*Ây cha! cũng muốn nếm thử tư vị được gái tranh giành ghê nha ~ (っ˘ω˘ς)
Vương Tương Khuynh vẫn vô tư, cười đáp: "Được thôi, vậy làm phiền Lâm cô nương rồi."
Mười Ba cùng Liên Hoa đi theo bên cạnh Vương Tương Khuynh có thể thấy được biểu tình trên khuôn mặt Mộ Dung Mẫn bây giờ phải nói là đen hơn cả đêm ba mươi, đành im lặng ở trong lòng mặc niệm thay cho thiếu gia.
"Thiếu gia a, người không phải thích Triệu Mẫn công tử sao!! Người mù à!! Sao không thấy Triệu công tử vì người mà mặt đen còn hơn cả đêm ba mười rồi kìa!! Người sau này, làm sao theo đuổi Triệu công tử được a! Vốn hai người các ngươi đều là nam tử, muốn ở cùng nhau đã rất khó rồi!! Giờ người lại dám ở đây ghẹo gái, để ta xem sau này người làm sao sống yên được!"
Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh đáp ứng yêu cầu của Lâm Tú Uyên cùng nhau đi dạo phố, liền chen vào nói:
"Tương Khuynh đã có vị cô nương này theo, vậy ta sẽ không ở chỗ này làm bóng đen chen vào chuyện của hai ngươi." Trong giọng nói mang theo tức giận, xoay người muốn đi.
Lúc này nếu như còn không nhìn ra được Mộ Dung Mẫn đang mất hứng, thì tên Vương Tương Khuynh này, thật sự bị mù! Vương Tương Khuynh cho rằng Mộ Dung Mẫn không thích có người lạ xen vào, thấy Mộ Dung Mẫn phải đi, vội vàng nắm lấy cổ tay nàng, hướng Lâm Tú Uyển nói:
"Lâm cô nương, tối nay ta đã đi dạo rất lâu, cảm thấy mệt mỏi, nên tạm thời hẹn bữa khác chúng ta cùng nhau đi dạo Thịnh Đều nhé."
Thấy Vương Tương Khuynh còn lương tâm nghĩ đến cảm giác của nàng, mỉm cười, vừa không vui vừa nói:
"Nếu đã mệt, vậy không bằng quay về Đón Khách lâu nghỉ ngơi đi." Trong lòng thế nhưng khinh thường nói.
"Đi dạo đã lâu? Chẳng phải chỉ mới đi ra chưa được bao lâu hay sao!" Nhìn xuống thấy tay mình đang bị Vương Tương Khuynh nắm, mặt không khỏi đỏ lên, nhưng cũng không có giãy ra.
Lâm Tú Uyên nhìn thấy Vương Tương Khuynh bởi vì vị công tử ở bên cạnh nên mới mở lời cự tuyệt đi dạo, chỉ đành ngậm ngùi đề nghị:
"Vậy không bằng ngày mai ta tới bồi Vương công tử đi dạo Thịnh Đều, chỉ là không biết Vương công tử hiện tại đang trọ ở đâu?" Mộ Dung Mẫn sắc mặt vừa mới tốt lên được một chút, nghe được lời của Lâm Tú Uyên, thì trở nên đen lại rồi.
Nhìn Mộ Dung Mẫn như ảo thuật gia thay đổi sắc mặt liên tục, Liên Hoa hướng Mười Ba giật ống tay áo, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói:
"Mười Ba, ngươi xem vị Triệu công tử kia có phải hay không cũng thích thiếu gia chúng ta a, ta nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn đang ghen tị?"
Mười Ba tự nhiên cũng nhìn thấy được biểu tình của Mộ Dung Mẫn ba hồi vui, ba hồi tức giận, gật đầu biểu thị đống ý kiến.
Mắt thấy mọi người xung quanh vốn chưa từng có ý định rời đi, Vương Tương Khuynh cười hướng Lâm Tú Uyên nói:
"Ta hiện đang trọ ở Đón Khách lâu, sẽ ở đấy ba tháng, ngươi nếu muốn tìm ta, cứ việc tới."
Nói xong, liền hướng Lâm Tú Uyên gật đầu, lôi kéo Mộ Dung Mẫn ra khỏi đoàn người. Mười Ba cùng Liên Hoa nhìn thiếu gia nhà mình đi, vội vã đuổi theo. Lâm Tú Uyên vẫn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Vương Tương Khuynh vừa đi.
"Dù gì cũng biết chỗ ngươi đang ở, ta cũng không sợ tìm không được ngươi, ngày mai nhất định phải tới đó tìm ngươi!"
Vương Tương Khuynh lôi kéo Mộ Dung Mẫn rời xa chỗ vừa rồi, mới buông tay ra, hướng nàng xin lỗi: "Mẫn Mẫn, xin lỗi nha, vừa rồi không nghĩ đến cảm nhận của ngươi, nên mới đáp ấn người lạ đi theo chúng ta."
Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh hướng nàng nói lời xin lỗi, tuy trong lòng đối với chuyện vừa rồi có chút mất hứng, nhưng cũng không nói gì, chỉ hỏi:
"Vậy giờ chúng ta quay về hay là tiếp tục đi dạo."
"Tất nhiên là tiếp tục đi dạo rồi! Khi nãy ta nói muốn về là vì muốn đuổi cái đuôi kia đi thôi."
"Thế nhưng Lâm cô nương kia, nếu ngày mai nàng đi tìm ngươi thì sao? Ngươi cũng đào hoa thật, đúng là có số hưởng a!"
"Mẫn Mẫn đây là đang ghen tị sao?"
"Ngươi... Quên đi, không nói!"
"Đi thôi, Mẫn Mẫn, mang ta đi chỗ nào thanh tịnh một chút đi!"
...
Mười Ba cùng Liên Hoa nhìn thiếu gia nhà mình cùng Triệu Mẫn công tử, hai đại nam nhân mà nhìn như đôi tình nhân, không quan tâm bọn cẩu độc thân xung quanh mà hồn nhiên rải thức ăn chó, nghĩ tới thôi mà cảm thấy muốn ngộ độc cmnlr!
Vương Tương Khuynh đề nghị Mộ Dung Mẫn dẫn mình đi tới chỗ yên một chút. Mộ Dung Mẫn suy nghĩ một chút, liền mang Vương Tương Khuynh tới bờ sông. Mười Ba cùng Liên Hoa hiểu thiếu gia nhà mình là đang muốn tìm một chỗ cùng Triệu công tử trò chuyện, liền cách Vương Tương Khuynh đoạn dài theo phía sau. Vương Tương Khuynh quay đầu lại nhìn, thấy Mười Ba cùng Liên Hoa hiểu ý mình, trong lòng cảm khái nói.
"Hai cái bóng đèn này rốt cục cũng biết điều, biết để ta cùng Mẫn Mẫn ở một chỗ!!"
Cả hai đều trầm mặc, Vương Tương Khuynh không biết nên nói cái gì, còn Mộ Dung Mẫn cũng không biết nên nói chuyện trong lòng mình ra như thế nào. Suy nghĩ hồi lâu, Mộ Dung Mẫn đánh vỡ bầu không khí, mở miệng hỏi:
"Tương Khuynh, lần khoa cử này, ngươi có nắm chắc giành được hạng nhất, lấy được danh hiệu trạng nguyên kia không?"
"Trạng nguyên? Ta không nghĩ tới lấy danh hiệu trạng nguyện, tùy tiện lấy chức nhị giáp, tam giáp tiến sĩ là được rồi. Ta không nghĩ muốn làm quan, chỉ vì phụ thân muốn ta thi lấy công danh về, nên ta mới tham gia thi a."
"Ngươi không muốn thú trưởng công chúa sao? Nghe nói trưởng công chúa muốn chọn phò mã, mà người lấy được danh hiệu trạng nguyên năm nay, có khả năng sẽ được chọn."
"Ta không biết vị trưởng công chúa kia a, nếu đã không quen không biết, thì sao có thể thú nàng! Nếu như thật sự chọn trạng nguyên làm phò mã, thì ta càng không muốn lấy cái danh hiệu đó tí nào."
Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh không muốn vì danh hiệu trạng nguyện mà nỗ lực, liền mở miệng khiêu khích:
"Ta xem Tương Khuynh không phải không muốn lấy danh hiệu trang nguyên, mà là không có thực lực để lấy đi, nói vậy thì lấy tiến sĩ cũng khó a."
Vương Tương Khuynh biết Mộ Dung Mẫn đây là muốn khích tướng nàng, nhưng nàng không muốn Mộ Dung Mẫn xem thường như thế được, hiện lên khuôn mặt tươi cười, tự tin trả lời:
"Danh hiệu trạng nguyên này, ta nếu như muốn thì dễ như trở bàn tay."
"Nhìn không ra được Tương Khuynh ngươi có bao nhiêu tự mãn a, bất quá, nếu như ngươi cố gắng, thì lấy được danh hiệu trang nguyên là không thể nghi ngờ rồi ~" Mộ Dung Mẫn nhớ tới lúc ở Phồn thành đã nghe qua được cái tính của người này, không khỏi trêu nghẹo nói.
"Ta đây vì Mẫn Mẫn lấy danh hiệu trạng nguyên vậy, đến lúc đó ngươi phải làm phu nhân của trạng nguyên ta a ~"
"Tương Khuynh đây là hướng ta biểu lộ sao?" Mộ Dung Mẫn nghe được trong lòng không khỏi rung động, đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp:
"Tương Khuynh, ngươi đừng nói bậy!"
Vương Tương Khuynh thấy Mộ Dung Mẫn sau khi nghe được lời nàng nói thì bắt đầu lắp bắp, không khỏi bật cười:
"Ha ha ha, muốn kết hôn với ngươi chỉ là nói giỡn thôi. Bất quá, danh hiệu trạng nguyên này, ta vẫn phải lấy để cho Mẫn Mẫn nhìn nga ~"
Nghe được Vương Tương Khuynh chỉ đang nói đùa, tiêu ý trên mặt liền rút đi, lạnh lùng hỏi:
"Tương Khuynh chẳng lẽ muốn kết hôn với vị công chúa kia sao?"
- --------------------------------
Edit: hảo đáng sợ a ~ lật mặt còn nhanh hơn lập bánh QAQ!
"Bao lâu rồi không đụng phải tiểu cô nương ưa làm nũng như thế này!! Ở Phồn thành mọi người đều muốn đùa giỡn mình, giờ tới Thịnh Đều, đi đùa giỡn những người ở đây cũng không phải ý tồi nga!" Bệnh thích đi nghẹo gái lại muốn tái phát rồi, vừa định mở miệng đùa giỡn vài câu, Mộ Dung Mẫn đứng ở bên cạnh liền lên tiếng:
"Vị cô nương này, ngươi cũng biết hai chữ ""xấu hổ" viết như thế nào đi?"
Lâm Tú Uyển đối với lời nói của Mộ Dung Mẫn không có bất kì phản ứng nào, chỉ lo nhìn chằm chằm Vương Tương Khuynh, thầm nghĩ.
"Vị công tử này, lớn lên tuấn tú quá a, còn kể chuyện xửa hay tới như vậy, nếu trở thành phu quân của ta, thì có thể mỗi ngày đều được nghe hắn thổi sáo cùng kể chuyện xưa rồi." (Cô nương, ngươi đang ảo tưởng sức mạnh à! Ngươi cùng tên này còn chưa có nhận thức nhau nhiều thì đã nghĩ đến chuyện thành thân, sinh con đẻ cái rồi sao!)
Vương Tương Khuynh quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Mẫn.
"Mẫn Mẫn, ngươi ở trước mặt nhiều người nói vị cô nương này không biết xấu hổ, có chút không được tốt lắm a!" Tuy ở trong lòng có chút trách cứ việc Mộ Dung Mẫn nói lời đó với vị cô nương này, nhưng cũng gạt đi ý định đùa giỡn Lâm Tú Uyên trong đầu, đem lời đùa giỡn nuốt ngược vào trong, ngược lại nghiêm trang nói:
"Lâm cô nương, tại hạ Vương Tương Khuynh, mới tới Thịnh Đều lần đầu."
"Nguyên lai là Vương công tử a, nếu Vương công tử lần đầu đến Thịnh Đều, nói vậy chắc không quen thuộc đường đi ở đây, không bằng ta mang Vương công tử đi dạo một vòng Thịnh Đều này nhé."
Mộ Dung Mẫn nghe xong Lâm Tú Uyên nói, sắc mặt đen thêm vài phần, ánh mắt chíu ra hàn ý lạnh, đủ đông chết toàn bộ người xung quanh. Nếu Mộ Dung Mẫn không có hình tượng mà chửi tục thì trong lòng hẳn là "Ta sát! Ai cho phép ngươi tới đây dụ dỗ ""người"" của lão nương!", nhưng Mộ Dung Mẫn là người có giáo dục, cho nên trong lòng chỉ nói "Này cô nương, bộ ngươi không biết xấu hổ sao!"
*Ây cha! cũng muốn nếm thử tư vị được gái tranh giành ghê nha ~ (っ˘ω˘ς)
Vương Tương Khuynh vẫn vô tư, cười đáp: "Được thôi, vậy làm phiền Lâm cô nương rồi."
Mười Ba cùng Liên Hoa đi theo bên cạnh Vương Tương Khuynh có thể thấy được biểu tình trên khuôn mặt Mộ Dung Mẫn bây giờ phải nói là đen hơn cả đêm ba mươi, đành im lặng ở trong lòng mặc niệm thay cho thiếu gia.
"Thiếu gia a, người không phải thích Triệu Mẫn công tử sao!! Người mù à!! Sao không thấy Triệu công tử vì người mà mặt đen còn hơn cả đêm ba mười rồi kìa!! Người sau này, làm sao theo đuổi Triệu công tử được a! Vốn hai người các ngươi đều là nam tử, muốn ở cùng nhau đã rất khó rồi!! Giờ người lại dám ở đây ghẹo gái, để ta xem sau này người làm sao sống yên được!"
Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh đáp ứng yêu cầu của Lâm Tú Uyên cùng nhau đi dạo phố, liền chen vào nói:
"Tương Khuynh đã có vị cô nương này theo, vậy ta sẽ không ở chỗ này làm bóng đen chen vào chuyện của hai ngươi." Trong giọng nói mang theo tức giận, xoay người muốn đi.
Lúc này nếu như còn không nhìn ra được Mộ Dung Mẫn đang mất hứng, thì tên Vương Tương Khuynh này, thật sự bị mù! Vương Tương Khuynh cho rằng Mộ Dung Mẫn không thích có người lạ xen vào, thấy Mộ Dung Mẫn phải đi, vội vàng nắm lấy cổ tay nàng, hướng Lâm Tú Uyển nói:
"Lâm cô nương, tối nay ta đã đi dạo rất lâu, cảm thấy mệt mỏi, nên tạm thời hẹn bữa khác chúng ta cùng nhau đi dạo Thịnh Đều nhé."
Thấy Vương Tương Khuynh còn lương tâm nghĩ đến cảm giác của nàng, mỉm cười, vừa không vui vừa nói:
"Nếu đã mệt, vậy không bằng quay về Đón Khách lâu nghỉ ngơi đi." Trong lòng thế nhưng khinh thường nói.
"Đi dạo đã lâu? Chẳng phải chỉ mới đi ra chưa được bao lâu hay sao!" Nhìn xuống thấy tay mình đang bị Vương Tương Khuynh nắm, mặt không khỏi đỏ lên, nhưng cũng không có giãy ra.
Lâm Tú Uyên nhìn thấy Vương Tương Khuynh bởi vì vị công tử ở bên cạnh nên mới mở lời cự tuyệt đi dạo, chỉ đành ngậm ngùi đề nghị:
"Vậy không bằng ngày mai ta tới bồi Vương công tử đi dạo Thịnh Đều, chỉ là không biết Vương công tử hiện tại đang trọ ở đâu?" Mộ Dung Mẫn sắc mặt vừa mới tốt lên được một chút, nghe được lời của Lâm Tú Uyên, thì trở nên đen lại rồi.
Nhìn Mộ Dung Mẫn như ảo thuật gia thay đổi sắc mặt liên tục, Liên Hoa hướng Mười Ba giật ống tay áo, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói:
"Mười Ba, ngươi xem vị Triệu công tử kia có phải hay không cũng thích thiếu gia chúng ta a, ta nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn đang ghen tị?"
Mười Ba tự nhiên cũng nhìn thấy được biểu tình của Mộ Dung Mẫn ba hồi vui, ba hồi tức giận, gật đầu biểu thị đống ý kiến.
Mắt thấy mọi người xung quanh vốn chưa từng có ý định rời đi, Vương Tương Khuynh cười hướng Lâm Tú Uyên nói:
"Ta hiện đang trọ ở Đón Khách lâu, sẽ ở đấy ba tháng, ngươi nếu muốn tìm ta, cứ việc tới."
Nói xong, liền hướng Lâm Tú Uyên gật đầu, lôi kéo Mộ Dung Mẫn ra khỏi đoàn người. Mười Ba cùng Liên Hoa nhìn thiếu gia nhà mình đi, vội vã đuổi theo. Lâm Tú Uyên vẫn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Vương Tương Khuynh vừa đi.
"Dù gì cũng biết chỗ ngươi đang ở, ta cũng không sợ tìm không được ngươi, ngày mai nhất định phải tới đó tìm ngươi!"
Vương Tương Khuynh lôi kéo Mộ Dung Mẫn rời xa chỗ vừa rồi, mới buông tay ra, hướng nàng xin lỗi: "Mẫn Mẫn, xin lỗi nha, vừa rồi không nghĩ đến cảm nhận của ngươi, nên mới đáp ấn người lạ đi theo chúng ta."
Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh hướng nàng nói lời xin lỗi, tuy trong lòng đối với chuyện vừa rồi có chút mất hứng, nhưng cũng không nói gì, chỉ hỏi:
"Vậy giờ chúng ta quay về hay là tiếp tục đi dạo."
"Tất nhiên là tiếp tục đi dạo rồi! Khi nãy ta nói muốn về là vì muốn đuổi cái đuôi kia đi thôi."
"Thế nhưng Lâm cô nương kia, nếu ngày mai nàng đi tìm ngươi thì sao? Ngươi cũng đào hoa thật, đúng là có số hưởng a!"
"Mẫn Mẫn đây là đang ghen tị sao?"
"Ngươi... Quên đi, không nói!"
"Đi thôi, Mẫn Mẫn, mang ta đi chỗ nào thanh tịnh một chút đi!"
...
Mười Ba cùng Liên Hoa nhìn thiếu gia nhà mình cùng Triệu Mẫn công tử, hai đại nam nhân mà nhìn như đôi tình nhân, không quan tâm bọn cẩu độc thân xung quanh mà hồn nhiên rải thức ăn chó, nghĩ tới thôi mà cảm thấy muốn ngộ độc cmnlr!
Vương Tương Khuynh đề nghị Mộ Dung Mẫn dẫn mình đi tới chỗ yên một chút. Mộ Dung Mẫn suy nghĩ một chút, liền mang Vương Tương Khuynh tới bờ sông. Mười Ba cùng Liên Hoa hiểu thiếu gia nhà mình là đang muốn tìm một chỗ cùng Triệu công tử trò chuyện, liền cách Vương Tương Khuynh đoạn dài theo phía sau. Vương Tương Khuynh quay đầu lại nhìn, thấy Mười Ba cùng Liên Hoa hiểu ý mình, trong lòng cảm khái nói.
"Hai cái bóng đèn này rốt cục cũng biết điều, biết để ta cùng Mẫn Mẫn ở một chỗ!!"
Cả hai đều trầm mặc, Vương Tương Khuynh không biết nên nói cái gì, còn Mộ Dung Mẫn cũng không biết nên nói chuyện trong lòng mình ra như thế nào. Suy nghĩ hồi lâu, Mộ Dung Mẫn đánh vỡ bầu không khí, mở miệng hỏi:
"Tương Khuynh, lần khoa cử này, ngươi có nắm chắc giành được hạng nhất, lấy được danh hiệu trạng nguyên kia không?"
"Trạng nguyên? Ta không nghĩ tới lấy danh hiệu trạng nguyện, tùy tiện lấy chức nhị giáp, tam giáp tiến sĩ là được rồi. Ta không nghĩ muốn làm quan, chỉ vì phụ thân muốn ta thi lấy công danh về, nên ta mới tham gia thi a."
"Ngươi không muốn thú trưởng công chúa sao? Nghe nói trưởng công chúa muốn chọn phò mã, mà người lấy được danh hiệu trạng nguyên năm nay, có khả năng sẽ được chọn."
"Ta không biết vị trưởng công chúa kia a, nếu đã không quen không biết, thì sao có thể thú nàng! Nếu như thật sự chọn trạng nguyên làm phò mã, thì ta càng không muốn lấy cái danh hiệu đó tí nào."
Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh không muốn vì danh hiệu trạng nguyện mà nỗ lực, liền mở miệng khiêu khích:
"Ta xem Tương Khuynh không phải không muốn lấy danh hiệu trang nguyên, mà là không có thực lực để lấy đi, nói vậy thì lấy tiến sĩ cũng khó a."
Vương Tương Khuynh biết Mộ Dung Mẫn đây là muốn khích tướng nàng, nhưng nàng không muốn Mộ Dung Mẫn xem thường như thế được, hiện lên khuôn mặt tươi cười, tự tin trả lời:
"Danh hiệu trạng nguyên này, ta nếu như muốn thì dễ như trở bàn tay."
"Nhìn không ra được Tương Khuynh ngươi có bao nhiêu tự mãn a, bất quá, nếu như ngươi cố gắng, thì lấy được danh hiệu trang nguyên là không thể nghi ngờ rồi ~" Mộ Dung Mẫn nhớ tới lúc ở Phồn thành đã nghe qua được cái tính của người này, không khỏi trêu nghẹo nói.
"Ta đây vì Mẫn Mẫn lấy danh hiệu trạng nguyên vậy, đến lúc đó ngươi phải làm phu nhân của trạng nguyên ta a ~"
"Tương Khuynh đây là hướng ta biểu lộ sao?" Mộ Dung Mẫn nghe được trong lòng không khỏi rung động, đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp:
"Tương Khuynh, ngươi đừng nói bậy!"
Vương Tương Khuynh thấy Mộ Dung Mẫn sau khi nghe được lời nàng nói thì bắt đầu lắp bắp, không khỏi bật cười:
"Ha ha ha, muốn kết hôn với ngươi chỉ là nói giỡn thôi. Bất quá, danh hiệu trạng nguyên này, ta vẫn phải lấy để cho Mẫn Mẫn nhìn nga ~"
Nghe được Vương Tương Khuynh chỉ đang nói đùa, tiêu ý trên mặt liền rút đi, lạnh lùng hỏi:
"Tương Khuynh chẳng lẽ muốn kết hôn với vị công chúa kia sao?"
- --------------------------------
Edit: hảo đáng sợ a ~ lật mặt còn nhanh hơn lập bánh QAQ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook