Phò Mã 16 Tuổi
-
Chương 74: Khuyên Bảo (B)
Trường Ninh trở lại phò mã phủ, sắc mặt rất không tốt.
Tô Hạo muốn hỏi xảy ra chuyện gì, mấy lần lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt trở vào, quyết định chờ Trường Ninh tự mình nói.
Rốt cục, trước lúc đi ngủ, Trường Ninh cũng mở miệng, "Phò mã, ngày mai chúng ta sẽ rời Kinh Thành."
Tô Hạo nghe được hai chữ "Chúng ta" lập tức an tâm, những thứ khác cũng không quan tâm, thuận miệng trả lời một câu,"Ừ" cũng không giật mình cùng bất ngờ, cực kỳ giống như ngày thường cùng Trường Ninh nói chuyện.
Trường Ninh nhìn Tô Hạo một chút, xác nhận lại xem nàng có nghe rõ mình nói cái gì hay không, tĩnh mịch một lát sau lại đem khẩu dụ của Hoàng Đế nói lại một lần nữa.
Tô Hạo nói, "Ừ, biết rồi."
Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, không một tia vui mừng hay buồn bã.
Trường Ninh đầu tiên là bất ngờ, sau đó thì nở nụ cười, đưa tay vuốt ve tóc đẹp của Tô Hạo, đặt lên trên trán nàng một nụ hôn, lúc này mới ngủ.
Ngày hôm đó trước khi đi, Thái tử cùng Tiểu Kiều đi trước đưa tiễn, song song cùng rơi lệ, Trường Ninh cũng không nói gì, đều là Tô Hạo ở bên khuyên bảo, cuối cùng ghé vào bên tai Tiểu Kiều dặn dò vài câu, Tiểu Kiều một bên cầm khăn gấm lau lệ một bên gật đầu, Tô Hạo lúc này mới yên lòng lại.
Xét theo thân phận của Trường Ninh công chúa, trong quân đã chuẩn bị cỗ xe ngựa bảo mã, bên trong xe còn bố trí thêm thảm mềm, có thể nằm nghỉ ngơi cho Trường Ninh.
Trường Ninh lại muốn cưỡi ngựa, để cho Tô Hạo ngồi trên xe ngựa.
Tô Hạo sẵng giọng, "Làm thế nào như thế được, ta dù sao cũng là Phò mã, ngươi là công chúa, nào có đạo lý Phò mã ngồi xe ngựa, công chúa cưỡi ngựa."
Đỗ Vân ở bên cạnh ha ha cười nói, "Vết thương của Phò mã vừa mới khỏi, không tiện ngồi ngựa đường dài, Công chúa thân phận cao quý như kim ngọc diệp, không thích hợp xuất đầu lộ diện, phò mã cùng công chúa nên cùng ngồi xe mới đúng."
Trường Ninh lạnh nhạt nói, "Nói có lý."
Lập tức cầm tay Tô Hạo, cùng lên xe ngựa ngồi.
Trên đường đi, ngoại trừ cùng Tô Hạo phát biểu một vài ý kiến bài binh bố trận ra, ngoài ra Trường Ninh rất ít khi nói chuyện, mà lại biểu hiện rất mệt mỏi, không có tinh thần, ăn cơm cũng không thấy ngon miệng.
Tô Hạo biết Trường Ninh cực kì kén ăn, lại yêu thích ăn đồ ăn thanh đạm, trên đường đi chỉ ăn được vài miếng cơm, nhiều món dù có ngon như thế nào nàng cũng không buồn động đũa, vì vậy trước khi đi đã chuẩn bị sẵn một ít rau quả mang đi, mỗi bữa cơm đều dùng táo nhỏ để nấu cùng, tự mình bưng đến cho Trường Ninh ăn, tuy là như vậy, Trường Ninh cũng chỉ ăn mấy miếng rồi lại xua tay không muốn ăn, mang rượu lên cũng chỉ ngửi ngửi một chút lại lắc đầu không muốn uống.
Đến buổi tối ngày thứ ba, Trường Ninh sốt cao lợi hại, toàn thân phát nhiệt như lửa, Tô Hạo đặt tay lên trán Trường Ninh mà nóng đến muốn phỏng tay, Tô Hạo đau lòng đến rơi lệ, mặc dù biết Trường Ninh tích tụ sầu bi trong lòng , nhưng bốn phía đều là quân sĩ, khó bảo đảm rằng trong đó không có tai mắt của Hoàng đế, cũng không tiện khuyên nhủ Trường Ninh, chỉ có thể lẳng lặng ôm Trường Ninh vào trong lòng, hi vọng nàng có thể tỉnh lại.
Sáng ngày thứ hai, Trường Ninh miễn cưỡng lên dây cót tinh thần, ăn một bát cháo hoa, trong lòng Tô Hạo mới nhẹ nhõm được một chút.
"Phò mã. . . . . .Tốt nhất một trận đánh đến ba năm....... . . Càng lâu càng tốt. . . . . ."
Trường Ninh nằm ở trong lòng Tô Hạo, nói lầm bầm một câu, liền rơi vào mê man.
Nàng quả thực không muốn cùng sư tỷ Huyền Tuyết quá nhanh phân ra thắng bại, hay là đối với phụ hoàng ngậm hờn, không muốn thấy phụ hoàng đây?
Tô Hạo ôm sát Trường Ninh.
"Điện hạ, mặc kệ mọi chuyện dù có như thế nào, trước sau người vẫn có ta." Tô Hạo nghĩ ở trong lòng.
Bệnh của Trường Ninh lúc tốt lúc kém, uống thuốc cũng không thấy thuyên giảm, cho đến khi Thần Cơ Doanh đóng quân ở huyện, bệnh của Trường Ninh vẫn chưa khỏi hẳn, tuy là lúc xuống ngựa có thể miễn cưỡng đi được, nhưng thân thể đã gầy đi rất nhiều.
Giang Tuấn từ lâu đã chuẩn bị chu đáo, dọn dẹp lại một tòa nhà sạch sẽ trong viện cho hai người tạm thời ở lại.
Tô Hạo kéo tay Trường Ninh, đi vào trước cửa viện nhìn, hành lang uốn khúc, có chút vườn đình, trái phải đều có phòng nhỏ, cực kì yên tĩnh, nàng vô cùng yêu thích, lập tức đến phòng ngủ, tự mình thu thập dọn dẹp một phen, đỡ Trường Ninh nằm xuống.
Trường Ninh áy náy nói, "Mấy ngày nay đều để ngươi phải chăm sóc ta."
Tô Hạo ôn nhu trêu ghẹo nói, "Điện Hạ hiếm khi để phò mã ta có thể chăm sóc nàng một lần, Phò mã vô cùng cảm kích."
Nói xong Trường Ninh cũng cười.
Trong phòng trang trí tuy rằng không quá đơn sơ, nhưng vô cùng tầm thường, Tô Hạo biết Trường Ninh tất nhiên không thích, liền ở trong lòng nghĩ làm sao cải tạo một chút mới tốt.
Lại nghe Trường Ninh bỗng nói rằng, "Ngày ấy đi, mẫu hậu đã bị bệnh nhiều ngày, ta cũng không thể đến thăm nàng."
"Mẫu hậu bị bệnh?"
Tô Hạo cảm thấy đau lòng, "Ngươi làm sao không nói cho ta biết, coi như ngươi không thể đi, ta cũng muốn đi thăm."
Ánh mắt Trường Ninh xa xăm, lại nói, "Mẫu Hậu từ khi biết được ngươi sau khi bị tập kích bị thương, thân thể vẫn chưa khỏi hẳn, sau đó lại nghe phụ hoàng nói muốn phái ngươi cùng ta đến tiền tuyến cùng Sở Quân giao chiến, liền nằm ở trên giường không dậy nổi."
Tô Hạo rất hối hận nói, "Ta chỉ cố giả vờ ngất đi nửa tháng, cũng không nghĩ tới cảm thụ của mẫu hậu cùng hoàng tổ mẫu."
"Đó là quyết định của ta, cũng không phải lỗi của ngươi,"
Trường Ninh thu hồi tâm tình, "Bệnh của mẫu hậu cũng không phải hoàn toàn vì đau lòng về chúng ta, hơn nửa là lo lắng không có ngươi và ta chống đỡ cho thái tử, thái tử sẽ khó giữ được vị trí, vương phi Nga Tử cũng đang được sủng ái, đang muốn đoạt đi vị trí chính cung của nàng."
Tô Hạo cười nói, "Thái tử cũng do đích thân mẫu hậu sinh, đương nhiên phải đau, mẫu hậu vì ngôi vị của chính mình, cùng không phải sai."
"Không trách mẫu hậu thương ngươi, " Một lát sau Trường Ninh mới lên tiếng, ánh mắt xa xôi chợt nói, "Người con rể này xứng đáng đau."
Con rể. . . . . . Điện hạ nói những lời này sao.....?
Tô Hạo nhìn về phía Trường Ninh, đã thấy Trường Ninh nở nụ cười xinh đẹp, Tô Hạo không nhìn thì thôi, vừa nhìn hồn phách như muốn hóa thành hương khói, phát ra "Rầm" tiếng vang, thân thể dường như không phải của mình nữa.
"Khụ Khụ " Trường Ninh ho khan hai tiếng, gọi hồn Tô Hạo trở lại, nghiêm mặt nói, "Mấy ngày nay chưa nói nhiều lời như vậy, lập tức đã có chút mệt cùng đói bụng."
"Ta, ta, " Tô Hạo lắp bắp nói, "Ta, ta đây liền đi chuẩn bị cơm nước."
Nói xong đi ra ngoài, hốt hoảng đánh rơi một bình mai, "Rầm" một tiếng vang lên, khuôn mặt bỗng chốc trở lên hồng lợi hại.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tô Hạo đang cùng Giang Tuấn và chúng tướng sĩ đi đến bên bờ Hoàng Hà khảo sát tình hình quân địch, sau khi trở lại Trường Ninh hỏi.
"Sở Quân bên kia động tĩnh làm sao?"
Tô Hạo một bên cởi bỏ mũ giáp bỏ lên bàn, một bên nói, "Lều trại mấy ngày liền, quân sĩ tuần tra như thường lệ, không có bất kì cử động lạ thường nào."
Dừng một chút lại nói, "Trước đây mỗi lần Sở Quân cố gắng qua sông, đều bị Tề Quân bắn hỏa súng, quân Sở thương vong nặng nề, đi đến giữa sông lại bị ép quay đầu, không có cách nào tốt hơn để qua sông, bọn họ hẳn là sẽ không mạo hiểm."
Trường Ninh nghe xong gật gù, bộ dạng phục tùng đăm chiêu, không nói nữa.
Tô Hạo nhìn Trường Ninh, suy nghĩ một chút nói, "Kỳ thực dưới cái nhìn của ta, Điện hạ cùng Huyền Tuyết sư tỷ đánh trận này không có gì không tốt."
Trường Ninh nghe vậy nhấc lông mày, "Vì sao lại nói thế ?"
"Trước đây Điện hạ cùng với Huyền Tuyết sư tỷ mỗi lần gặp nhau đều là cãi vã, mỗi khi cãi nhau đều không quá ba câu liền muốn rút kiếm đối mặt, gào thét, ngươi tới ta đi, Đao Quang Kiếm Ảnh, đánh không thể tách rời, bây giờ chỉ khác là đứng sau còn có thêm đám tướng sĩ, ngoài ra, cùng trước đây không có gì không giống."
Trường Ninh nghe xong vẫn chưa nói chuyện, chỉ là lông mày giật giật, hiện ra dáng vẻ hứng thú.
Tô Hạo nói tiếp, "Hiện nay Sở Quân cùng Tề quân một ở Hoàng Hà bờ Bắc, một ở Hoàng Hà bờ phía nam, một bên có mười lăm vạn đại quân, một bên có 12 vạn đại quân, một bên sau lưng có Thanh châu quân thỉnh thoảng đánh lén, một bên phía sau có Quân đội của phản Vương bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, một bên có Điện hạ đích thân tới, một bên có Huyền Tuyết tọa trấn, mà Điện hạ cùng Huyền Tuyết lại là cùng sư xuất ra, võ công cũng không thể nói ai trên ai dưới, song phương bất luận thế nào cũng có thể gọi là thế lực ngang nhau, như vậy chỉ là đấu trí đấu dũng với nhau, thua cũng tâm cam, thắng cũng tự hào."
Ánh mắt Trường Ninh bỗng sáng lên, làn mi dàn chớp chớp nói, "Nghe cũng rất có đạo lý."
Tô Hạo nhìn một lúc, nhân cơ hội nói, "Điện hạ tự Kinh Thành một đường bệnh đến Bội huyện, nhất định là lo lắng sẽ thua Huyền Tuyết sư tỷ ?"
Trường Ninh bật thốt lên, "Bổn cung làm sao có khả năng. . . . . ."
Nói phân nửa phát hiện trúng kế khích tướng của Tô Hạo, trên mặt lập tức treo một tầng băng sương, nheo lại con ngươi, lạnh lùng nói, "Phò, mã?"
Tô Hạo chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, vội hỏi, "Điện hạ ngày hôm nay nói nhiều lời như vậy, nhất định là đói bụng rồi ?"
Nói xong quay lưng đi ra ngoài, "Ta, ta đi chuẩn bị cơm nước."
Vội vã rời đi lại "Rầm" một tiếng đánh rơi bình mai.
Chờ cơm nước làm xong, Tô Hạo tự tay bưng lên bàn ăn, bưng đến phòng ngủ, vào cửa trước tiên là dòm sắc mặt Trường Ninh, thấy sắc mặt của Trường Ninh đã là sau cơn mưa trời lại sáng, mới dám ngẩng đầu đi vào.
Khẩu vị Trường Ninh vô cùng tốt, so với ở kinh thành trước đây cũng không thấy nàng ăn nhiều như vậy.
Điện Hạ rốt cục lấy lại tinh thần rồi a......
Tô Hạo nhìn ở trong mắt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn xong, Tô Hạo đang muốn đứng lên thu thập bàn ăn dọn dẹp, Trường Ninh một bên đang cầm khăn lau chùi khóe môi nhẹ như mây gió nói.
"Bây giờ đã là cuối mùa thu, không còn cái nóng của mùa hè, bát đũa để ngày mai thu dọn cũng không sao."
Tuy rằng ngữ khí cũng không khác thường, Tô Hạo dù sao vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, không khỏi chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn về phía Trường Ninh, dưới ánh nến, bộ dáng kiêu sa mỹ miều của Trường Ninh ẩn hiện, ánh mắt lạnh lùng không nói ra được hết bao nhiêu sức quyến rũ.
". . . . . ."
Tô Hạo đứng tại chỗ nhìn ngây dại, lúc lấy lại được tinh thần đã bị Trường Ninh ôm vào lều vải, sắc trời lúc này vẫn còn sáng...........
Là giữa giờ ngọ.....
...............................
Sở Quân đại doanh.
Bên trong lều cỏ, Huyền Tuyết đang mặc khôi giáp được đong ni đóng giày theo dáng người của nàng, Tuyết Tích đang lanh chanh giúp nàng buộc cho chặt.
Một bên Diệp Tôn không nhịn được gật đầu cười nói, "Nguyên tưởng rằng Trường Ninh công chúa và Phò mã hướng về Điện hạ giao chiến, Điện hạ sẽ nhớ về tình đồng môn mà mặt mày ủ dột, không nghĩ tới Điện hạ ngược lại càng có tinh thần."
Diệp Tinh cũng đồi thời nói, "Đây mới là khí thế của công chúa Đại Sở ta."
Huyền Tuyết nói, "Ta cùng Trường Ninh đánh nhau từ nhỏ tới lớn, có thể đem không biết bao nhiêu trò gian ra dùng, đang lo không đến đánh, Tề Minh Đế liền đem Trường Ninh phái đến, bây giờ song phương hai bên Hoàng Hà từng người cầm hơn mười vạn quân, này nếu như giao tranh, haha, ngẫm đến thôi cũng đã cảm thấy thú vị rồi."
Diệp Tôn cùng với Diệp Tinh cũng không để tâm đến tâm thế nghênh chiến của Huyền Tuyết là như thế nào, chỉ cần Huyền Tuyết sẽ không đối với Trường Ninh hạ thủ lưu tình là bọn họ mừng rơi nước mắt.
"Chỉ tiếc Trường Ninh có Tô Hạo bày mưu tính kế," Huyền Tuyết lộ vẻ thất vọng mất mát nói, "Bên cạnh ta không có một mưu sĩ sánh vai được như thế."
"Điện hạ có ta a, " Tuyết Tích đưa tay dơ lên trước mặt Huyền Tuyết thể hiện sức mạnh nói, "Tuyết Tích sẽ vì Điện Hạ bày mưu tính kế."
Huyền Tuyết còn chưa lên tiếng, Diệp Tinh không nhịn được cười nói, "Cô Cô ta không cần ngươi bày mưu tính kế gì, chỉ hy vọng ngươi không gây ra đại họa gì là ta khấn vái cảm tạ lão tổ tông rồi."
"Xem ngươi nói..."
Diệp Tôn lộ vẻ không đồng ý nói, "Ta thấy Tuyết Tích từ nhỏ đã thiên tư thông minh, nói không chừng sẽ nghĩ ra diệu kế a."
Diệp Tinh đang muốn mở miệng phản bác, đã thấy Huyền Tuyết vẻ mặt chán nản nói, "Chỉ tiếc cách Hoàng Hà không thể cùng tiểu Cung Phấn ném hoa mai tiêu......"
Chúng, ". . . . . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook