Phò Mã 16 Tuổi
Chương 63: Tuyết Thượng Gia Sương (B)



Đêm hôm đại hôn của  Thái tử  , Kinh Thành đã xảy ra động đất, đặc biệt là  Tử Cấm thành chấn động lớn nhất, bên trong Tử Cấm Thành, Đông cung chính là cung điện của Thái tử ---- cung điện lắc lư dữ dội, ngói lưu ly "Rầm rầm" rơi xuống, rất nhiều cung nhân cơ hồ có thể nghe thấy tiếng động.
Toàn bộ tháng giêng, truyền thuyết này ở kinh thành được bách tính lưu truyền trong miệng không thôi.
Ở  bên trong lầu ba  của một tòa tửu lâu, có một lão nhân vóc người vạm vỡ ngồi trên chiếc bàn kế bên cửa sổ, một bên nghe tửu khách phía sau đang say sưa nghị luận, một bên tự nhủ nghĩ trong đầu.
"Buổi tối mùng một tháng giêng có động đất ? Lão phu tại sao không biết?"
Ngồi ở đối diện lão nhân có một nữ tử trẻ tuổi cười nói.
"Sư phụ khi đó chỉ sợ chính là  đang trong mộng cùng sư nương gặp gỡ, toàn bộ trần thế đều bị sư phụ để ngoài thân, làm sao biết được việc nhỏ này."
Nữ tử  trẻ này toàn thân áo đen, khăn buộc trán cùng với áo choàng cũng là màu đen, chỉ là khăn buộc trán cùng với áo choàng ở giữa phân biệt thêu một đóa hoa tuyết cùng ba đóa hoa tuyết tạo thành vòng tròn, đúng là vẽ rồng điểm mắt, khiến người ta sáng mắt lên, tuy rằng trên dưới quanh người không có chỗ nào giống như nam tử, nhưng trong lúc vung tay nhấc chân khí khái anh hùng hừng hực, khiến nam tử  trên đời  cũng phải hít khói.
"Ừ, đồ nhi nói đúng lắm." 
Ngũ Chỉ Kiếm vuốt vuốt hàm râu dài, gật gật đầu, nhìn Huyền Tuyết một chút, "Ngươi vẫn luôn ở kinh thành, nói vậy biết đồn đại không phải hư?"
Huyền Tuyết lắc đầu, "Hơn một tháng này đồ nhi cũng không ở kinh thành."
"Sư phụ vẫn luôn không biết ngươi đang ở đây bận bịu cái gì."
Huyền Tuyết nở nụ cười, "Đa tạ sư phụ chưa bao giờ hỏi."
Ngũ Chỉ Kiếm nhíu mày, "Sư phụ chỉ là nhất thời cảm thấy hứng thú đối với chuyện trên phố."
Huyền Tuyết gật đầu, "Vâng."
"Nội lực  ngươi gần đây có tiến bộ hay không ?"
"Đã luyện đến tầng thứ mười năm."
"Không tồi, tiến bộ rất nhanh." Ngũ Chỉ Kiếm bưng lên chén rượu trước mặt uống một hớp, "Sư phụ chỉ có thể dạy các ngươi kiếm pháp, còn nội lực thì đem khẩu quyết truyền lại cho ngươi, sau đó thì phải xem tạo hóa của các ngươi rồi." 
Ngừng chốc lát, lại nói, "Nội lực  Cung phấn trước sau tiến bộ chậm chạp."
"Cũng không có gì là lạ."
 Huyền Tuyết cũng uống một hớp rượu, "Cung phấn từ sau khi đại hôn tu vi trì trệ không tiến."
"Có trách thì trách phò mã quá đẹp, ngũ sắc làm người khác say mê a,"
 Ngũ Chỉ Kiếm thở dài, chuyển đề tài, "Nếu Huyền Tuyết có phò mã như vậy, chỉ sợ cũng sẽ không chuyên tâm tu hành."
Huyền Tuyết trong lòng hơi động, ý tứ sâu xa nhìn Ngũ Chỉ Kiếm một chút, "Sư phụ. . . . . ."
Ngũ Chỉ Kiếm cũng không để ý tới, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, "Rượu ngon!" , tự rót một chén, giơ cao ở trong tay hướng về Huyền Tuyết nói, "Đến, để thầy trò chúng ta uống thật thoải mái."
Huyền Tuyết cũng không khoan nhượng, hai tay bưng chén rượu lên cùng Ngũ Chỉ Kiếm cạn chén.
Khôn Bình Cung.
"Mẫu hậu nghe lão sư cô cô nói, "Hoàng hậu lôi kéo tay Trường Ninh, nhẹ giọng lại nói, "Tiểu Kiều đến nay không cho thái tử gần người."
Trường Ninh khẽ nói, "Bình thường."
"Không chỉ có như vậy, nàng còn cãi lại, nói, "Chu Tiểu Kiều ta tình nguyện làm tỳ thiếp của Phò mã cũng không nguyện làm Thái Tử Phi của Thái Tử, lời nói như vậy cũng nói ra rồi."
Trường Ninh cũng không cảm thấy kỳ quái, "Rất giống khẩu khí của nàng."
"Ngày hôm qua lại ở nơi đó làm té lọ hoa, bất chấp nói, ' được, ta hôm nay là thái tử phi, tương lai phụ hoàng sau trăm tuổi, thái tử đăng cơ, ta chính là hoàng hậu, đến lúc đó ta muốn để Trường Ninh công chúa thấy ta một lần phải quỳ ta một lần ! Quỳ đến khi chân nàng run mới thôi !"
Trường Ninh lắc lắc đầu, "Xem ra là quá đáng rồi."
Hoàng hậu như nhịn cười không được, "Cũng đều là lời nói của hài tử, nghe được người vừa bực mình vừa buồn cười, phụ hoàng ngươi cũng nói, hiếm thấy người tính tình thẳng thắn như nàng, dặn dò các nơi, nhắc nhở một chút, cũng không nên để quy củ trong cung ép nàng."
Trường Ninh cười yếu ớt, "Nàng so với ta càng giống  công chúa hơn" , lại nói, "Nàng tuy rằng ngoài miệng không tha người, kỳ thực tâm địa cực kỳ thiện lương, sau này ở chung lâu, mẫu hậu ngươi nhất định sẽ thích nàng."
Hoàng hậu nói, "Hoàn toàn chính xác, sau này lớn lên nhất định làm người khác thương yêu, coi như không hổ danh là ' đệ nhất mỹ nữ thiên hạ '."
"Quan trọng nhất là, tiểu Kiều tú ở ngoài tuệ bên trong, túc trí đa mưu, năng lực có thể bày mưu tính kế cho Thái tử, giữ vững được hoàng sủng của phụ hoàng, tương lai thái tử đăng cơ, tiểu Kiều cũng là mẫu nghi thiên hạ chủ trì sáu cung ."
"Hiếm có người khắp nơi vì thái tử mà suy nghĩ như ngươi, " Hoàng Hậu vuốt ve tay Trường Ninh, "Thái tử có muội muội như ngươi, quả thực là phúc phận của hắn."
Trường Ninh không đưa ra lời bình, trầm mặc chốc lát nói, "Mẫu hậu, nhi thần chuẩn bị đi xa một chuyến, chậm thì mười ngày nhiều thì một tháng sẽ về."
Hoàng hậu cả kinh, "Ngươi muốn đi xem Phò mã?"
"Không, " Trường Ninh lắc đầu, "Tam vương khởi binh, kẻ cầm đầu chính là Thanh Hà vương, nhi thần thề với ba thước kiếm, lấy thủ cấp của hắn."
"Ninh nhi ngươi. . . . . ."
"Nhi thần tâm ý đã quyết, mẫu hậu không cần nhiều lời."
"Ngươi từ nhỏ đã là người có chủ ý, việc một khi đã quyết không có người nào khuyên giải được, chỉ là lần này không hề tầm thường, mẫu hậu hi vọng ngươi cân nhắc trước sau."
Trường Ninh đưa tay nhẹ nhàng ấn ấn lên tay hoàng hậu,"Nhi thần tự có trừng mực, nếu như đại sự không thành, cũng sẽ toàn thân trở về."
Dừng một chút, lại nói, "Hơn nữa phụ hoàng cũng đã đồng ý, cũng sẽ phái  ám vệ hiệp trợ nhi thần, mẫu hậu không phải lo lắng."
Buổi tối hôm đó.
Trường Ninh  đang phủ công chúa thu thập hành lý, một điểm hàn mang bay  thẳng đến sau người, Trường Ninh giương tay một cái, trường kiếm treo trên vách tường cách không xa nháy mắt rơi vào tay, Trường Ninh cầm kiếm cũng không rút kiếm khỏi bao, là đem vỏ kiếm vung lên, chỉ nghe"Coong!" Một tiếng vang giòn, phi tiêu ngay tức khắc bị đánh bay vào vách tường, chỉ lộ ra một điểm nhỏ ra ngoài.
Động tác tuy nhiều, nhưng chỉ là trong một phần nghìn giây.
"Thân thủ   Tiểu cung phấn  càng ngày càng nhanh hơn." Thân hình Huyền Tuyết xuất hiện bên trong phòng, vỗ tay bảo hay, "Không  chìm đắm trong việc tương tư Phò mã, kiềm chế cũng thật khó khăn a."
Trường Ninh nở nụ cười, "Sư tỷ  đến cũng thật là đúng lúc."
Trường Ninh tiếp tục thu thập hành lý, cũng không nói tiếp.
"Aizzz. . . . . ." Huyền Tuyết thở dài, "Tân xuân bắt đầu, bên trong  khuê các   lại thiếu một người."
Khóe môi  Trường Ninh   khẽ cười, "Ta làm sao lại nghe ra trong lời nói của sư tỷ có chút ý tứ mất mát thất vọng đây ?"
Huyền Tuyết cũng không phủ nhận, "Thẳng thắn nói, Chu Tiểu Kiều đích thật có một số điều có thể làm ta cả người chấn động theo."
Trường Ninh nhìn Huyền Tuyết một chút, "Thật không? Thực sự là hiếm thấy."
Huyền Tuyết lại chuyển đề tài, "Tiểu Kiều  rất không thích hợp sống ở trong thâm cung, hà cớ sao lại thi với người ?"
"Tài hoa hơn người như nàng, mai một ở dân gian thật là đáng tiếc, thời loạn lạc tạo anh hùng, thái tử ám nhược, bây giờ phải dựa vào nàng ở bên trong tương trợ, thái tử nếu có thể thành một đời minh quân, cũng là phúc cho thiên hạ."
"Nói như vậy, " 
Huyền Tuyết chu miệng cau mũi một cái, "Kỳ thực chẳng qua là muốn đem tiểu Kiều nhốt vào tường cao, như vậy liền sẽ không tới phò mã phủ náo loạn được nữa, nói căn bản cũng là tư tâm của bản thân."
Trường Ninh cũng không phủ nhận, "Không thể nói không có."
Huyền Tuyết bỗng đem mặt đưa đến trước mặt Trường Ninh, mũi cơ hồ chạm được Trường Ninh , ánh mắt bức người, "Ngươi hãy thành thật nói, có phải là ngày nào đó cũng sẽ đem sư tỷ ta phái đi lấy chồng? Kỳ thực trong lòng sư tỷ vẫn luôn nhung nhớ phò mã đây a."
Trường Ninh đưa tay nàng vất ra một bên, tiếp tục thu dọn hành lý.
Năm ngày sau.
Huyền Tuyết cùng Trường Ninh đã đặt chân tới Huy Châu.
Hai người cải trang thành thương khách đi trên đường cái, Trường Ninh cảm giác khác thường, không khỏi dừng bước hướng về phía sau nhìn một chút.
Huyền Tuyết cũng quay đầu theo một chút, sau đó thấp giọng hỏi Trường Ninh, "Ngươi cũng nhận ra được có người theo dõi?"
Trường Ninh gật gù, "Không chỉ là ở Thanh Hà, từ khi rời  Kinh Thành đã bắt đầu, dọc theo đường đi vẫn có người theo dõi. Phụ hoàng phái 30 tên ám vệ đã mất liên lạc hai ngày, chỉ sợ đã bị mất mạng."
"Ta từ lâu phát hiện, chỉ không biết là địch là bạn," 
Huyền Tuyết nói xong, suy nghĩ một chút lại nói, "Nếu là kẻ địch, đã sớm ra tay mới đúng."
Trường Ninh vẫn chưa đáp lại.
Huyền Tuyết cũng không nói nữa.
Hai người tăng nhanh bước chân trở lại khách điếm.
"Làm sao bây giờ?"
Huyền Tuyết đóng cửa phòng, đi tới bên cạnh Trường Ninh hỏi.
Trường Ninh lạnh lùng thốt, "Vẫn giữ nguyên kế hoạch làm việc."
 Dừng một chút, lại nói, "Sư tỷ nếu là khiếp đảm, hiện tại lui ra vẫn còn kịp."
Huyền Tuyết nở nụ cười, ánh mắt rơi vào trên mặt Trường Ninh, "Ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ lại một mình ngươi đặt mình trong hiểm cảnh không để ý, một mình rời đi sao?"
Trường Ninh đón nhận ánh mắt Huyền Tuyết.
Hai người nhau nhìn chăm chú.
Một lát sau, Trường Ninh thu tầm mắt lại, "Không cảm thấy."
"Thế nhưng ngươi cũng không hiểu tại sao ta đồng ý cùng ngươi đồng sinh cộng tử?"
Trường Ninh gật gù, không có trả lời, cũng không nhìn Huyền Tuyết.
Huyền Tuyết hai tay ôm ngực cười nói, "Nếu như ngươi chịu nói cho ta biết, ngươi tại sao cố ý muốn giết Thanh Hà vương, ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân."
Trường Ninh lắc đầu, "Ta cũng không muốn biết sư tỷ vì sao đối với ta tốt như vậy, ta chỉ cần biết sư tỷ là thật tâm tốt với ta là được."
"Thật đúng là làm người ta tụt hứng." 
Huyền Tuyết tựa ở trên tường, cúi đầu, "Ngươi với sư phụ thật sự là giống nhau."
Thái Sơn.
Tô Hạo đang thử hỏa súng mới, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa của thám mã đạp tuyết chạy như bay tới.
"Khởi bẩm Đề đốc đại nhân, " 
Dịch tốt tung người xuống ngựa, rơi xuống trên mặt đất, bò dậy thở hồng hộc nói, "Sơn Đông thế tộc chiêu tập mười vạn đại quân, tự xưng Sở Quân, giơ lên cờ hoàng tiền triều, lời thề phản Tề phục Sở. . . . . . Sở Quân bốn phía vây nhốt Thanh Châu Thành, Thanh châu Thái Thú Tô Tranh dẫn quân dân cố thủ, khổ không ai giúp quân, quân giữ thành trong thành coi như đã mấy đêm không chợp mắt, tinh thần tiều tụy..."
"Cái gì, Sơn Đông thế tộc cũng phản?" 
Vũ Lương, Giang Tuấn cùng một loạt người nghe xong hoàn toàn giật nảy cả mình, "Sở Hoàng mất quốc đã hơn trăm năm, lại vẫn vọng tưởng tro tàn lại cháy!"
Tô Hạo chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, trên mặt cố gắng trấn định, nhíu mày nói, "Sở Quân thanh thế hùng vĩ, triều đình tại sao không phái viện quân?"
"Sở Quân có ý định đã lâu, trước khi khởi sự đã phái người phá hỏng đường cái dẫn tới kinh thành, những mã báo kịch liệt đưa tin nhanh đều đã bị chặn lại, triều đình nhận được tin tức cũng phải là sau hơn nửa tháng...."
Giang Tuấn nói, "Truyền tin được đến kinh thành cũng phải mất ít nhất ba ngày, nói như vậy chuyện Sơn Đông cũng phải phát sinh hơn hai mươi ngày...."
"Triều đình sau đó phái viện quân đến, cũng bị ngăn lại ở giữa đường," dịch tốt thở một hơi nói tiếp, "Thanh Châu ngàn cân treo sợi tóc."
Vũ Lương hỏi, "Sở Quân nếu ôm mộng phục quốc, tất nhiên cũng phải có người mang dòng máu hoàng thất Sở vương đứng lên phát động, không biết người đứng lên là người nào ?"
Dịch tốt nói, "Chỉ nghe nói là vị công chúa tiền triều, cái khác hoàn toàn không biết."
Giang Tuấn bỗng nhớ tới một chuyện, "Thanh châu Thái Thú Tô Tranh. . . . . . Không phải là phụ thân của Đề Đốc đại nhân sao ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương