Phó Hỏa
-
4: Học Sinh Ngoan Thấy Tôi Chướng Mắt Lắm À
Editor: Nơ
Giọng nói của anh rất êm tai, mát lạnh lại trầm bổng.
Còn mang theo chút ngả ngớn trêu ngươi.
Kỳ Tịch mím môi, còn chưa kịp mở miệng thì ngoài cửa lại có thêm một đám người đi vào.
Bọn họ đều có dáng vẻ côn đồ xã hội, trên tay cầm điếu thuốc nhếch miệng cười đùa, chẳng hề kiêng dè mà đi vào nhà sách.
Dẫn đầu là nam sinh có kiểu tóc đuôi sói, cậu ta vừa bước vào cửa liền nhìn thấy bì thư hồng phấn trên tay Trần Diễm.
"ĐM!" Trông cậu ta còn kích động hơn cả khi bản thân nhận được thư tình, "Tao nói có sai đâu, đã bảo là có em gái ở trường cấp ba trọng điểm muốn tìm anh Diễm —"
Quay đầu lại nhìn thấy Kỳ Tịch, Đuôi Sói đột nhiên nghẹn lời: "Con mẹ nó."
"Đừng có nói đây là hoa khôi của trường cấp ba trọng điểm nhé?"
Kỳ Tịch nghiêng đầu theo bản năng, đối diện với ánh mắt của đối phương.
Bởi vì cuộc va chạm vừa rồi mà đầu tóc của cô càng trở nên rối loạn.
Biểu cảm trên mặt vẫn còn đờ đẫn, lại thêm gọng kính to tròn, trông cô càng ngốc hơn...
"Vãi đạn!" Một nam sinh tóc vàng đột nhiên hét to, cậu ta bước đến gần Trần Diễm, nhặt bài kiểm tra bị rơi ra khỏi cặp sách.
—— Là bài kiểm tra toán mà cô vừa giảng cho Khương Tiêu Địch.
"137! Học sinh xuất sắc của trường cấp ba trọng điểm đây sao!" Giọng điệu của Hoàng Mao vô cùng khoa trương: "Tao đây mẹ nó là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy số điểm 137!"
Đuôi Sói đá đểu cậu ta: "Còn phải nói, tám lần kiểm tra của mày cộng lại cũng không với được con số này đâu."
"Cút, mày biết cái đếch gì!" Hoàng Mao nhìn Kỳ Tịch, cười nói: "Xem ra là học rất giỏi."
Đuôi Sói hiểu ý, bật cười thành tiếng.
Không đợi cậu ta mở miệng đáp lời, Trần Diễm đột nhiên nhìn sang đây.
Ánh mắt của anh rất lãnh đạm, nhưng lại có cảm giác áp bức rõ ràng.
Hoàng Mao và Đuôi Sói lập tức im lặng.
Những người còn lại cũng ngừng cười đùa, mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung vào hai người đang đứng đối diện nhau.
Trần Diễm liếc nhìn bài kiểm tra trong tay Hoàng Mao, tiếng cười trầm thấp bật ra khỏi cổ họng.
"Học sinh ngoan."
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghiền ngẫm, ngón tay cái chậm rãi vân vê bì thư.
"Không sợ yêu đương ảnh hưởng đến thành tích sao?"
Giọng điệu chẳng mấy đứng đắn, nhưng đôi mắt lại vô cùng trầm tĩnh.
— Sắc bén như lưỡi dao, dễ dàng nhìn thấu lòng người.
Kỳ Tịch căn bản không đối diện được với một đôi mắt như vậy, lông mi run rẩy né tránh.
Nụ cười trên môi thiếu niên càng đậm, cũng càng thêm lưu manh: "Trêu cậu chút thôi, đỏ mặt gì chứ."
Anh nhướng mày: "Thật sự muốn yêu đương với tôi à?"
Đám người xung quanh cười ồ lên, trong tiếng cười xen lẫn những tiếng xầm xì bàn tán.
Hiện tại, không chỉ có người trong nhà sách tập trung lại đây, mà ngoài cửa còn có học sinh mặc đồng phục nhìn về phía này.
Kỳ Tịch nhìn chằm chằm mũi chân mình, trong lòng hốt hoảng không thôi, không biết làm thế nào.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ được nhiều người chú ý như vậy...
Tay áo đột nhiên bị người ta túm lấy, Kỳ Tịch ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Tiêu Địch không biết xuất hiện ở đây từ bao giờ.
Cô ta nhíu mày, thấp giọng bất mãn: "Cậu làm gì vậy?"
Kỳ Tịch nhìn cô ta hai giây mới phản ứng lại, "Có phải cậu —"
Khương Tiêu Địch đột ngột quay mặt đi, trực tiếp ngắt ngang lời nói của cô.
"Cái đó..."
Cô ta chỉ vào bì thư trong tay Trần Diễm, có chút ngại ngùng: "Cái đó...!Là của tớ."
Thiếu niên hơi nhíu mày, đôi mắt đen láy chậm rãi nhìn về phía cô ta.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Khương Tiêu Địch lập tức đỏ mặt.
Cô ta rất căng thẳng, nhưng cũng rất vui mừng, ánh mắt nhìn thiếu niên đều là tia sáng rung động: "Là tớ nhờ cậu ấy chuyển cho cậu...!Không ngờ lại bị cậu nhặt được."
Vẻ mặt của Trần Diễm không chút gợn sóng, hờ hững nhìn sang Kỳ Tịch.
Lặng lẽ dò hỏi.
Kỳ Tịch im lặng một lát, lúng túng gật đầu: "Là của cậu ấy..."
Không biết là ai dẫn đầu, những người khác đều gào thét phụ họa theo.
Kỳ Tịch tinh ý nhận ra những tiếng phụ họa lần này khác hẳn vừa rồi.
—— Không còn mang tâm lý giễu cợt vây xem kịch hay, mà là có chút vui mừng với kết quả này.
Kỳ Tịch cúi đầu không nhìn xung quanh, ngón tay vô thức siết chặt hơn.
Cô không có bất kỳ tâm tư nào với chàng trai nổi bật ở trước mặt.
Cũng không có ý định đứng tại đây cùng với Khương Tiêu Địch.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại trào dâng nỗi xấu hổ cùng tự ti...
Cô nghe thấy Đuôi Sói cao giọng giữa đám đông ồn ào: "...!Đây mới là hoa khôi của trường cấp ba trọng điểm này, biết múa ba lê, chân dài eo nhỏ! Nhất anh Diễm rồi nhé, đúng là số hưởng mà haha..."
Khương Tiêu Địch bị nói đến lỗ tai đỏ bừng.
Cô ta trừng mắt nhìn Đuôi Sói, sau đó lại nhanh chóng ngó sang Trần Diễm.
Ánh mắt hờn dỗi thẹn thùng, nhưng không giấu được sự chờ mong.
Thiếu niên vẫn không có phản ứng gì lớn.
Anh nhếch môi nghe mọi người trêu chọc, dáng vẻ thờ ơ như chuyện chẳng liên quan đến mình, cuối cùng giơ bì thư màu hồng phấn trong tay về phía Khương Tiêu Địch: "Của cậu thật à?"
Khương Tiêu Địch mím môi không trả lời, ánh mắt nhìn anh càng thêm lấp lánh.
Trần Diễm đặt bì thư lên quầy, nhẹ nhàng đẩy nó về phía Khương Tiêu Địch.
Không nói lời nào, nhưng hàm ý lại không thể rõ ràng hơn nữa.
Sắc mặt Khương Tiêu Địch cứng đờ.
Cô ta không lên tiếng, cũng không nhận lại thư tình, chỉ ngẩng đầu nhìn Trần Diễn, vừa kinh ngạc vừa có chút khó hiểu.
Thấy cô ta như vậy, Trần Diễm nhếch môi: "Ông đây không có hứng thú với kẻ nhát gan."
Khương Tiêu Địch vẫn không hiểu: "Cái gì...!Nhát gan?"
Thiếu niên nâng mí mắt nhìn cô ta, đôi mày sau mái tóc bạch kim khẽ chau lại, như thể không kiên nhẫn.
"Tôi thích người gan dạ."
Anh cụp mắt, chỉ vào bì thư trên quầy: "Chứ không phải một kẻ mà ngay cả cái này cũng không dám tự mình đưa, hiểu chứ?"
"..."
Khương Tiểu Địch hoàn toàn sửng sốt.
Cô ta mím môi ngập ngừng: "Tớ...!không phải..."
Cô ta muốn giải thích nhưng lại không nói nên lời, hoảng loạn quay sang nhìn Kỳ Tịch.
Kỳ Tịch hiểu hàm ý trong mắt cô ta.
Cô không phản ứng, lặng lẽ bỏ qua ánh mắt của Khương Tiêu Địch.
Một tiếng cười rơi xuống bên nách tai cô.
"Thay người khác gửi thư tình..."
Kỳ Tịch ngẩng đầu, lại bắt gặp đôi mắt bất cần đời ấy.
Thiếu niên nhìn thẳng vào cô: "Cậu đúng là rất dũng cảm."
Giọng nói bị anh đè xuống thấp, làm cho từng câu từng chữ nói ra càng thêm mờ ám.
Kỳ Tịch ngây người, nhịp tim đập loạn xạ.
Phản ứng của Khương Tiêu Địch còn dữ dội hơn: "Cậu, cậu có ý gì?!"
Cô ta nhìn Trần Diễm bằng ánh mắt khó tin, sau đó nghiêng đầu nhìn Kỳ Tịch: "Cậu ta...?"
"Làm sao." Thiếu niên nhướng mày, trầm giọng hỏi: "Có vấn đề?"
Anh nhìn Kỳ Tịch: "Có bạn trai chưa?"
Anh hỏi một cách thẳng thừng và đột ngột, Kỳ Tịch cả kinh, đờ đẫn lắc đầu.
Trần Diễm bật cười, một tay giữ lấy gáy cô, trực tiếp đẩy cô đến trước mặt mình.
"Vậy từ bây giờ sẽ có."
Giọng nói của chàng trai mang theo ý cười, vừa phóng khoáng lại thoải mái.
Kỳ Tịch choáng váng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Tiếng la hét của đám người xung quanh như muốn thổi bay mái nhà.
Hốc mắt của Khương Tiêu Địch lập tức đỏ ửng.
Cô ta cầm lấy bì thư, nhìn bọn họ thật lâu rồi chạy ra khỏi nhà sách.
Hai nữ sinh đi cùng cô ta cũng chạy ra theo.
Thiếu niên ở phía sau lưng dường như đang cười.
Anh buông gáy cô ra, đầu ngón tay như có như không lướt qua làn da mẫn cảm.
Rất nhanh, cái chạm rất nhẹ nhàng.
Sau lưng Kỳ Tịch lập tức nổi một tầng da gà.
Cô vội lùi lại một bước để giữ khoảng cách với anh, không dám ngẩng lên nữa, khom lưng nhặt cặp sách đi ra ngoài.
Kéo cửa kính ra, màn đêm cùng hơi nóng phả vào mặt.
Lúc này nhịp tim mới từ từ tăng tốc, đập càng lúc càng nhanh.
Kỳ Tịch ôm chặt cặp sách, vùi đầu đi về phía trước.
Có tiếng đẩy cửa ở sau lưng, tiếng bước chân cùng tiếng cười đùa của đám con trai cũng theo ra tới.
Rất gần.
"Này –"
Âm sắc của anh rất dễ nhận biết, âm cuối luôn được kéo dài tạo cảm giác lười biếng nhưng lại cuốn hút đến lạ.
Kỳ Tịch không quay đầu lại, đôi chân vẫn đi về phía trước.
"Chạy gì chứ?" Giọng điệu mang theo ý cười, lại có chút vô sỉ: "Bạn trai cậu vẫn còn ở phía sau đấy."
"..."
Kỳ Tịch không đáp lời, sải bước nhanh hơn.
Những nam sinh khác thật sự là cười đến khoái chí: "Anh Diễm không được rồi, người ta không chịu anh!"
"Chậc, Trần Diễm, anh cũng có ngày hôm nay!"
"Tụi mày thì biết cái gì! Không dễ dàng có được mới thú vị — Anh Diễm tao thích như vậy đấy!"
Trần Diễm không những không phủ nhận mà còn hùa theo bọn họ nói bậy, "Biết thế rồi còn không mau cút khỏi đây."
Anh giơ chân đá Hoàng Mao một cái: "Nhanh lên! Đừng làm chậm trễ ông đây dỗ chị dâu bọn mày."
Một vài nam sinh không cam lòng mà gào to vài tiếng, sau đó chạy tán loạn như chim vỡ tổ.
Chỉ còn lại mình anh.
Anh đã cao lại còn chân dài, chưa được mấy bước đã đuổi kịp cô.
Càng lúc càng gần.
"Này, học sinh ngoan —"
Nhịp tim và tốc độ của Kỳ Tịch cùng nhau tăng tốc.
"Gọi cậu đấy, không nghe thấy sao?" Giọng điệu của thiếu niên đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Kỳ Tịch rùng mình, bước chân cũng dừng lại.
Trước mặt là một con hẻm nhỏ không có lối ra, thoạt nhìn cũng không có ai sống ở đó.
Bức tường không cao được rào bằng dây thép gai chống leo trèo, bên ngoài bức tường, bầu trời đã tối đen một mảng.
Kỳ Tịch nhìn bức tường đầy bụi, lúc này mới phát hiện ra mình đã đi nhầm đường, trong lòng không khỏi hoảng loạn.
Thiếu niên ở phía sau dường như cũng nhận ra, thấp giọng tặc lưỡi: "Không tìm được đường về nhà?"
Kỳ Tịch mím môi, căng da đầu xoay người.
Đôi chân dài miên man của Trần Diễm cũng di chuyển, tiến lên trước một bước.
Vóc dáng anh cao ráo, cái bóng dễ dàng bao trùm lấy cô.
Kỳ Tịch hơi ngẩng đầu, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy đường viền cổ áo rộng thùng thình cùng đường cong yết hầu gợi cảm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, nơi đó khẽ nhúc nhích, rồi lại trượt xuống thật mạnh.
Cô chớp mắt, vội vàng nhìn đi chỗ khác, lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt của anh ở khoảng cách gần như vậy.
Thiếu niên đứng ngược chiều sáng, mái tóc bạch kim như được nhuộm vàng dưới ánh đèn, đôi mắt thâm thúy màu hổ phách, tinh xảo đến mức không chân thật.
Sống mũi cao thẳng là điểm nhấn nổi bật nhất.
Đường sống mũi nối liền với xương mày, phần lông mày bên phải bị cạo một đường tạo cho người ta cảm giác nổi loạn bất kham.
Thấy cô im lặng hồi lâu, hàng lông mày bên kia nhướng lên: "Nhìn đủ chưa?"
Kỳ Tịch vội vàng cụp mắt.
"Ngại?" Thiếu niên cười trêu, "Không phải vừa rồi còn đưa thư tình rất bạo dạn sao?"
Kỳ Tịch cúi đầu nhìn hai cái bóng đang chồng lên nhau của hai người.
Bên ngoài bức tường đột nhiên vang lên tiếng chuông xe đạp dồn dập, Kỳ Tịch đợi xung quanh yên tĩnh trở lại mới chậm rãi nói: "Người muốn đưa thư tình không phải là tôi."
Giọng nói nhỏ xíu nhưng rất rõ ràng: "Tôi cũng không muốn...!Yêu đương."
Cô quả thật đã lấy nhầm thư tình của Khương Tiêu Địch.
Cho nên mặc kệ Khương Tiêu Địch từ bỏ hay là xấu hổ, cô cũng phải giúp cậu ta làm tròn trách nhiệm "người đưa thư".
Nhưng cô không ngốc đến mức nói ra suy nghĩ thật sự của mình cho Trần Diễm.
Nếu không có sự nhầm lẫn xấu hổ ngày hôm nay, cô cũng sẽ không có khả năng tiếp xúc với một chàng trai bắt mắt như vậy.
Anh không đứng đắn mà trêu chọc cô, có lẽ là muốn dùng cô làm lá chắn, hoặc cũng có thể chỉ là thú vui thích đùa cợt người khác.
Kỳ Tịch ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt.
"Tôi còn phải thi đại học."
Làn da của cô trắng đến nhợt nhạt, các đường nét trên khuôn mặt cũng nhỏ nhắn thanh tú.
Khi ngước nhìn người khác, cần cổ thon dài tinh tế, dù nhìn thế nào cũng có dáng vẻ yên tĩnh và ngoan ngoãn.
—— Chỉ có đôi mắt sau thấu kính là sáng ngời, mang theo nét bướng bỉnh.
"Không thể ảnh hưởng đến việc học."
Vừa rồi Trần Diễm cũng có nói "Yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc học", nhưng mọi người đều cảm thấy anh đang nói hươu nói vượn.
Nhưng với cô thì hoàn toàn khác.
Cô đang rất nghiêm túc.
Trần Diễm nhìn chằm chằm nữ sinh thật sâu, giữa hàng lông mày đột nhiên chuyển động: "Đã hiểu."
Anh tiến một bước, lại tiến thêm một bước đến gần cô hơn, nhếch môi cười khẩy:
"Học sinh ngoan, thấy tôi chướng mắt lắm à?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook