Mọi người nhìn Cố Bắc Sanh với ánh mắt hiếu kỳ, muốn biết trận náo kịch này sẽ được giải quyết như thế nào.


Chỉ cảm thấy cô gái này cực kỳ thần bí, trên người như có một loại ma lực vô hình, thu hút người ta muốn xem vào lòng cô.


Cố Bắc Sanh không còn lạnh lùng như trước, ôn hòa hơn nhiều, nhỏ giọng nói: “Vương thúc thúc, năm đó cũng chỉ là tiện tay mà thôi, sao được tính là y thuật cao minh, chuyện lâu như vậy, con cũng đã quên đi, người cũng nên quên đi mới phải.



Cố Bắc Sanh rất biết cách nói chuyện!

Câu nói “Con cũng đã quên đi, người cũng nên quên đi mới phải” là để phòng ngừa Vương Chí An đánh bài tình cảm.


Đồng thời, cũng thể hiện thái độ của cô.


Cô tuyệt không tha thứ, cũng không nhẹ tha cho Vương Hạc Minh.


“Đối với cô mà nói là tiện tay mà thôi, nhưng đối với tôi lại là bước ngoặt cuộc đời, tôi cũng không biết phải cảm ơn cô thế nào mới tốt, tên nghiệt chủng kia cũng dám trêu chọc cô, đồ phế vật luôn luôn đòi người quan tâm, cô muốn làm gì thì làm, chỉ cần có thể tiêu tan cơn giận của cô là được.




Đám người kinh hãi, phải biết, cha mẹ Vương Hạc Minh mất sớm, Vương Chí An là người đã chăm sóc đứa cháu này, lo lắng cưới vợ sinh con thì vợ sẽ đối xử tệ với con trai, vì vậy cả đời chưa lập gia đình.


Ông đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, bây giờ cũng bị tổn thương thấu tâm.


Vương Hạc Minh nóng lòng muốn cướp lại điện thoại, đau khổ cầu xin: “Thúc thúc, thúc không thể không quan tâm con, cha mẹ con là vì thúc mới chết, thúc nói muốn chăm sóc con cả đời, sao có thể để cho con bị người khác chém giết? Cha mẹ con dưới cửu tuyền sẽ đau lòng.



“Những năm này, mày đã làm được chuyện tốt nào? Tao đã lau cho mày bao nhiêu cái mông? Nếu cha mẹ mày dưới cửu tuyền biết mày lại biến thành một đồ chơi như vậy, sẽ chỉ hận bản thân lúc trước không mang theo mày đi cùng.

Những năm gần đây, tao cũng không hổ thẹn với lương tâm.



Nói xong, Vương Chí An trực tiếp cúp điện thoại.


Vương Hạc Minh như bị sét đánh ngang tai, đã mất đi ý chí.


Cố Bắc Sanh mở miệng: “Nói xin lỗi đi.



Cô chỉ cần một lời xin lỗi chân thành!

Trần Minh Tường đau đến không chịu nổi, lúc này gấp gáp, nhịn đau thuyết phục: “Biểu thiếu gia, mau xin lỗi đi, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, sau khi xin lỗi, có lẽ còn có thể giữ lại cái mạng.



Vương Hạc Minh cúi đầu, đáy mắt đều là phẫn nộ và không cam lòng.


Không ngờ lần này lại đụng phải hổ dữ.



Cũng tốt, dù Cố Bắc Sanh có lợi hại đến đâu, cũng có lúc sơ hở, hôm nay không báo mối thù này thì không phải là đàn ông.


Anh ta ngẩng đầu, bắt đầu diễn kịch: “Là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, suýt nữa hại cháu gái ruột của thúc thúc, có lỗi, tôi biết sai.



Cố Bắc Sanh chỉ cảm thấy dược lực càng lúc càng mãnh liệt, cô cảm thấy rất khó chịu, hô hấp cũng gấp gáp.


Cho dù hiện tại ý thức có chút tan rã, cô cũng nhìn ra được, anh ta không phải thật lòng.


Phó Tây Châu nhìn ra sự khác thường của cô, nhíu mày: “Xin lỗi lúc này đã muộn!”

Sau đó, anh nhìn thoáng qua Thời Thanh.


Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống thân hình thẳng tắp, không có mềm mại, ngược lại thêm một phần băng lãnh không dính khói lửa trần gian.


Lông mi thật dài dưới mắt tạo ra một lớp ánh kéo không sâu không cạn, nhưng cũng không thể che đi đáy mắt mực đậm của anh.


Thời Thanh trực tiếp bóp chặt cằm Vương Hạc Minh, buộc anh ta há miệng.

Tay nâng, đao rơi.


Kèm theo tiếng thét thảm của Vương Hạc Minh, máu tươi từ miệng anh tanhư suối phun ra.


Vương Hạc Minh nức nở, lúc này, hắn mới hiểu được vì sao Phó Tây Châu là một con quỷ bệnh, nhiều năm qua, cũng không có ai dám chọc.

Anh đã nói, chưa bao giờ thất hứa.


Trần Minh Tường hoàn toàn lạnh lòng.


Phó Tây Châu nhàn nhạt nhìn về phía anh ta: “Gọi người đến mang đi tên chó chết này, cút!”

Đại sảnh lặng ngắt như tờ, đám người thổn thức không thôi.


Phó Tây Châu sao lại không muốn quan tâm việc xấu của cô, rõ ràng là biết thực lực của cô.


Cuối cùng mới ra tay, vừa ra tay, thì là mạng người!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương