Trong chớp nhoáng này, trong đại sảnh, một số thiên kim danh môn quý tộc bị kinh ngạc.


Từ nhỏ được nuông chiều, những đại tiểu thư này chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng sôi trào mãnh liệt, kích động vỗ tay.


"Tốt quá! Tốt quá!"

"Trời ơi! Đây là thần tiên gì vậy? Tôi muốn cô ấy dạy tôi võ công!"

"Tôi muốn làm bạn với cô ấy!"

"Cô ấy có thể làm chồng tôi được không!!"

Trần Minh Tường còn chưa kịp giơ tay đã bị Cố Bắc Sanh đánh ngã xuống đất.


Cố Bắc Sanh không chút lưu tình, một cước đá vào đầu gối của anh ta, bắt quỳ xuống.


Lần này, cả hai chân của anh ta đều bị trật khớp, cả người nằm rạp trên đất, chật vật không chịu nổi.



Dù Cố Bắc Sanh toàn thắng, nhưng thuốc lại kịch liệt phát tác nhanh hơn, cô cố gắng áp chế.


Đầu óc Vương Hạc Minh choáng váng, cả người đều choáng váng.


Trần Minh Tường vốn là cánh tay đắc lực của thúc thúc anh ta, vậy mà lại bị cô gái nhỏ bé này đánh ngã chỉ trong hai ba hiệp?

Trần Minh Tường cảm thấy sỉ nhục đến mức muốn chết, nhưng anh ta đau đến không thể đứng thẳng, chưa bao giờ thua uất ức như thế, vừa đau vừa giận, nói không ra hơi, uy hiếp nói: "Cô có tin không, Vương tiên sinh tuyệt đối sẽ không buông tha cô?"

Mái tóc Cố Bắc Sanh có chút lộn xộn, lại sinh ra một loại hiệp khí mỹ cảm, lông mi cong cong cười, miễn cưỡng hỏi lại: "Từ xưa đến nay, kẻ thắng làm vua, anh thua, liền lấy tên khác hăm dọa, không biết vua của anh biết, có bỏ qua cho anh hay không?"

Cố Bắc Sanh nói xong, nhìn về phía Vương Hạc Minh vẫn còn trong trạng thái mộng bức: "Thất thần làm gì? Là đang nghĩ xin lỗi thế nào sao?"

Vương Hạc Minh nuốt nước miếng một cái, có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập sát khí của cô.


"Anh là muốn quỳ xin lỗi, hay là chui qua từ dưới háng của tôi, ân?"

Cố Bắc Sanh trả lại lời nói khoác lác của anh ta, chỉ là, ở chỗ cô thì lại là lời nói thật!

Sắc mặt Vương Hạc Minh tái mét: "Xin lỗi, tuyệt đối không có khả năng! Tao sẽ để thúc thúc tao phái lính đánh thuê đến giết cô!"

Hôm nay bị đánh mặt, đánh cho còn rất thẳng thắn, cơn giận này, không thể không ra.


Ánh mắt của anh ta âm tàn: "Cô có dám chờ ở đây hay không, thúc thúc tao tất nhiên sẽ bẻ gãy cổ của cô.

"

"Sao không dám? Đừng nói thúc thúc của anh, chính là mười người cũng chưa chắc là đối thủ của tôi, anh gọi đi, hôm nay không đánh phục anh, tôi sẽ không mang tên này.

"

Đời này, Trần Minh Tường cùng Vương Hạc Minh cũng chưa từng thấy qua cô gái lớn lối như thế.


Phó Tây Châu trầm thấp, không có chút nhiệt độ nào, giọng nói vang lên: "Đánh đủ chưa?"

Giọng nói trầm thấp, lộ ra cảm giác áp bức vô hình.


Cố Bắc Sanh quay lại nhìn, chỉ thấy Phó Tây Châu với khí chất thanh linh cao quý đang đi về phía cô.


Cô khẽ nhếch môi: "Vẫn được.

"

Sau đó, Phó Tây Châu đứng vững trước mặt Trần Minh Tường, nhìn xuống anh ta một chút, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Đi, vừa lúc too có một việc muốn tính sổ với Trần tiên sinh.

"

Mọi người đều không hiểu, là ý gì?

Vương Hạc Minh say rượu, dám mắng anh ta vài câu, nhưng lúc tỉnh táo lại, mới nhớ đến lời nói lúc trước của mình, trong lúc nhất thời sợ hãi không thôi.


"Thời Thanh.

" Thời Thanh đi tới.

Phó Tây Châu tàn nhẫn phân phó: "Cắt lưỡi của anh ta.

"

Cái gì!? Vương Hạc Minh suýt nữa ngất đi.


Thời Thanh cũng sửng sốt một chút, không ngờ, anh hỏi có đeo đao không, là tác dụng này.



Đại sảnh một trận ồn ào, kinh hồn táng đảm.


Sắc mặt Cố Tâm Ngữ đột nhiên trắng bệch, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía anh.


Cố Bắc Sanh cũng không suy nghĩ gì nữa, mặc dù cô chỉ mới tiếp xúc với anh không lâu, nhưng cô rất rõ ràng, anh là người không cho phép một hạt cát trong mắt mình.


Anh không phải giúp cô giải hận, mà là vì anh.

Chưa hết, Phó Tây Châu liếc cô một chút, không nhanh không chậm nói: "Nhục mạ bạn gái của tôi trước mặt mọi người, nhục nhã tôi ở sau lưng, lưỡi này giữ lại cũng vô dụng.

"

Cố Bắc Sanh: "! ! "

Cũng coi như giúp cô giải hận.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương