[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch
-
Chương 9: Tiểu hài tử trưởng thành
Băng Di vốn tính tình nhu hòa, thấy Liễu Thiên bị Lạc Thiếu Tân răn dạy xong lộ ra bộ dạng đáng thương nột nột không dám nói gì, liền lên tiếng an ủi, “Tiểu hài tử nói chuyện thường không suy nghĩ cẩn thận. Thế đầu heo kia sau này thế nào?”
Liễu Thiên đáp, “Sau đó? Sau đó liền giết để chữa bệnh.”
Kết quả này hiển nhiên ngoài dự đoán của Băng Di, “Ngươi từ bỏ được sao?” Nàng nghe Liễu Thiên kể lể, tiểu trư kia cùng hắn ăn cùng hắn uống, lại được hắn nuôi trong nhà, quả thực giống như đồng bạn mà.
Liễu Thiên lập tức trả lời, “Dĩ nhiên bỏ được. Tiểu trư kia vốn nuôi để chữa bệnh cho sư huynh. Heo dù thông minh tới đâu, cũng làm sao có thể so với người được, lại càng đừng nói tới chúng ta sư huynh đệ cảm tình sâu sắc. Chúng ta học y là để cứu người, chữa bệnh cứu người vĩnh viễn là quan trọng nhất. Cứu sống một bệnh nhân, cũng chính là cứu thoát cả nhà hắn khỏi cảnh thương tâm. Đừng nói là heo, ngay cả chính bản thân ta, nếu thực sự cần hi sinh…..”
Lạc Thiếu Tân đánh gãy lời hắn nói, “Sư đệ, đừng nói nữa.” Hắn dừng một chút, “Cần ngươi liều mình cứu người, ngươi liền chấp nhận. Người kia nếu được cứu thì thật tuyệt vời, người nhà hắn cũng đều an ổn vui vẻ, như vậy còn những sư huynh đệ chúng ta phải vì ngươi thương tâm thì sao? Lại nói, ngươi nếu không liều mạng, sống thêm được vài thập niên, không phải càng có nhiều người được ngươi cứu trị thoát chết sao. Ta thấy ngươi so với trư còn không bằng.”
Diệp Khai nhàn hạ tựa vào người Phó Hồng Tuyết, há mồm ăn cháo y đút, nghe bọn hắn trư đến trư đi, hơi hơi đô miệng. Bỗng nhiên, Diệp Khai thân thủ cầm lấy thìa trong tay Phó Hồng Tuyết, tự đào đào cháo trong bát.
Hắn đột nhiên tự phát động tác, bốn người đều cảm thấy ngoài ý muốn, Băng Di cũng kinh ngạc không thôi. Phó Hồng Tuyết dĩ nhiên càng kinh hỉ, trải qua mấy ngày này, y phát hiện Diệp Khai lúc mang tâm trí hài tử, cũng có dấu hiệu trưởng thành, chỉ là tốc độ tựa hồ rất chậm.
Diệp Khai đem cháo nuốt xuống, thả thìa vào bát, một lần nữa dựa vào người Phó Hồng Tuyết. Trên mặt hắn mang theo thần sắc trào phúng, lại bởi vì gương mặt mĩ lệ, thoạt nhìn chỉ như một đứa nhỏ đang đắc ý. Hắn nhìn Liễu Thiên, thực rõ ràng nói ra, “Ngươi mới là trư.”
Liễu Thiên không những không thấy bị xúc phạm, ngược lại còn thực vui vẻ, Diệp Khai tuy tâm trí mơ hồ, thần trí lại rõ ràng, hắn trong lòng lại nắm chắc thêm một phần, cười nói, “Hảo, hảo, ta là trư. Nguyên lai ngươi không được người uy liền làm nũng a.”
Hắn nhìn ngắm ca bệnh thần kỳ hiếm gặp, thực sự cảm thấy hứng thú đến cực điểm, trong lòng đã cho rằng Diệp Khai là người đáng yêu nhất trên đời. Tim vô thức đập loạn, tay lại hành động theo trái tim mách bảo, hắn nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mặt Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết trong lòng tê dại, ngón tay đạn động, xuất ra một luồng chân khí, đem tay Liễu Thiên cản lại giữa không trung. Diệp Khai trông thấy động tác Liễu Thiên, nhào vào trong lòng Phó Hồng Tuyết, không thèm quay qua ăn cơm nữa.
Băng Di không có biện pháp, chỉ đành thở dài, “Đã gầy thành như vậy, còn ăn ít thế này.”
Băng Di vừa rồi an ủi Liễu Thiên, Liễu Thiên cảm thấy chính mình cũng nên an ủi vị trưởng bối thiện lương này, “Băng Di, chúng ta cùng nhau giúp Diệp Khai. Lại nói hiện tại hắn đã an toàn, có hồ đồ thêm vài ngày cũng không quan hệ. Chúng ta đều học võ từ nhỏ, cha mẹ sư phụ quản giáo nghiêm khắc, đổ máu rơi lệ cũng không được làm nũng. Mà tới lúc học thành, cũng đã đến tuổi trưởng thành, không thể tiếp tục làm nũng. Hiện tại Diệp Khai giống như tiểu hài tử, coi như được một lần nữa trở lại thời thơ ấu, không phải cũng tốt lắm sao. Mê dược hạ trên người Diệp Khai nếu vẫn còn, ta cũng muốn ăn một chút, để người khác uy ta ăn cơm.”
Băng Di là thị nữ xuất thân từ ma giáo, kiến thức rộng rãi.
Lạc Thiếu Tân là chưởng môn phái Điểm Thương, lâm nguy thụ mệnh, từng trải qua biến cố lớn của võ lâm ba năm trước, biểu hiện cũng coi như thành thục.
Phó Hồng Tuyết từ nhỏ thừa nhận tôi luyện thống khổ, tâm trí kiên định.
Ba người như vậy lại cùng bị một câu nói cuối cùng của Liễu Thiên chấn trụ.
Phó Hồng Tuyết không nói gì, từ trong vạt áo lấy ra một bình sứ vứt cho Liễu Thiên. Đây là Thiên huyễn tán Diệp Khai lấy từ trên người Thu Mộng Địch, y vốn cũng định đưa cho Liễu Thiên để nghiên cứu giải dược.
Lạc Thiếu Tân chế nhạo Liễu Thiên, “Ngươi ăn hay không? Muốn hay không ăn nhiều một chút để ngớ ngẩn cả đời. Sư huynh sẵn sàng mướn người hàng ngày uy ngươi ăn cơm.”
Liễu Thiên được đến Thiên huyễn tán vui mừng quá đỗi, cơ hội chưa khỏi cho Diệp Khai lại nắm chắc ba phần, nghe sư huynh châm chọc cũng chỉ ngây ngô cười. Hắn hỏi Phó Hồng Tuyết, “Diệp Khai sợ người khác đụng chạm như vậy, có phải từng có người khi dễ hắn hay không?”
Thần sắc trên mặt Phó Hồng Tuyết khẽ biến, nhưng cũng không mở miệng trả lời. Lúc còn tại đỉnh Vân Thiên, y từng lẻn vào phòng Diệp Khai, trông thấy chưởng ngân đỏ thẫm trên mặt Diệp Khai, xung quanh còn nổi lên xanh tím, hiển nhiên là bị người khác giáng một chưởng thật mạnh.
Y không muốn đem việc này kể ra, lường trước bản thân Diệp Khai hẳn cũng không nguyện ý.
Diệp Khai nhào vào trong lòng y, vẫn cúi đầu, thẳng tới khi Phó Hồng Tuyết buông đũa mới ngẩng đầu nhìn y, từ trong lòng y đứng dậy, kéo kéo ống tay áo Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết đứng lên, khẽ vuốt tóc Diệp Khai, “Hảo, ta đã biết, trở về phòng đi.”
Lạc Thiếu Tân là người đầu tiên trong chốn võ lâm gặp được Phó Hồng Tuyết, so với Diệp Khai còn muốn sớm hơn một bước. Hắn phụng mệnh cha mẹ, đi thăm dò xem trong lăng mộ của Võ lâm minh chủ tiền nhiệm Dương Thường Phong có giấu Diệt Tuyệt Thập tự đao đao phổ hay không.
Phó Hồng Tuyết khi ấy tựa như thần tiên giáng thế, từ đỉnh đầu bọn họ bay vụt qua. Ánh đao lóe sáng, chân khí tung hoành. Lạc Thiếu Tân thuở nhỏ có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong đám sư huynh đệ, mang theo tự tin ngập tràn tiến vào giang hồ, lại chỉ trong một chiêu mà bại dưới tay Phó Hồng Tuyết.
Khi đó Phó Hồng Tuyết ở trong lòng hắn là ma là thần, duy độc không phải là người! Hắn ngay cả gương mặt đối thủ còn chưa kịp thấy rõ đã thua một cách triệt để như vậy, cơ hồ đánh nát kiêu ngạo hắn tích lũy từ nhỏ tới lớn.
Hắn còn chưa kịp từ nỗi khiếp sợ Phó Hồng Tuyết mang đến khôi phục lại, Diệp Khai liền xuất hiện. Trên đời thế nhưng lại có loại khinh công thần kỳ tới vậy, trước mặt cao thủ bảy đại môn phái ngày đó lại có thể du tẩu tựa như đang tản bộ trong rừng.
Khi đó trong lòng hắn đối Diệp Khai chỉ có oán hận, hận hắn tuổi xấp xỉ mình đã có thần công như vậy. Hận hắn trêu đùa mình cùng cha mẹ, làm cả nhà ba người mặt đều nổi mẩn đỏ. Hận hắn khuôn mặt tuấn mỹ, hận hắn vẻ mặt bỡn cợt, hận hắn đắc ý tiêu dao. Lại không chịu nghĩ tới là vì chính mình tham lam, mới bị người khác trêu cợt.
Phó Hồng Tuyết phá băng mà ra, hắn lần đầu tiên nhìn rõ người này. Thượng thiên phảng phất muốn đem mọi thứ tốt nhất đều dành cho y, có võ công cao siêu như vậy, dung mạo còn anh tuấn nhường ấy. Lông mi thon dài, sống mũi cao thẳng, ánh mặt lạnh lùng, vẻ mặt giống như thần tiên bệ nghễ từ trên cao dùng ánh mắt khinh thường thưởng thức chúng sinh phàm tục.
Mà so sánh hết thảy những thứ ấy, càng khiến người khiếp sợ là hàn khí tỏa ra từ trên người Phó Hồng Tuyết.
Hàn ý như núi băng kiên nghị không dời, hận ý lại thâm trầm khắc cốt.
“Phó Hồng Tuyết, nhi tử của Dương Thường Phong!” Gằn từng tiếng giống như tuyên cáo thân phận: “Trong các người ai từng hãm hại phụ thân ta, ta một người cũng không buông tha.”
Từng câu từng chữ của Phó Hồng Tuyết như là mang theo áp lực khôn cùng ụp xuống. Lạc Thiếu Tân biết rõ nhà mình tuyệt đối không có quan hệ gì với mối thù của cha y, vẫn nhịn không được nơm nớp lo sợ. Sợ hãi sức mạnh cường đại không cách nào điều khiển trước mặt.
Phảng phất chỉ cần đứng gần cũng bị rét lạnh làm tổn thương, thế nhưng……. vẫn có người dám lại gần.
Diệp Khai luôn luôn truy đuổi Phó Hồng Tuyết, Lạc Thiếu Tân cũng chứng kiến đến hơn phân nửa quá trình, nhìn thấy Diệp Khai dù bị Phó Hồng Tuyết lạnh nhạt cùng châm chọc bao nhiêu lần, ngay sau đó vẫn lập tức xông lên sóng vai cùng Phó Hồng Tuyết.
Cuối cùng Phó Hồng Tuyết cũng tiếp nhận Diệp Khai, chấp nhận cùng hắn cùng chung hoạn nạn, đồng sinh cộng tử.
Nếu ngay thời điểm ấy đã biết Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai tương lai sẽ là ân nhân lớn nhất đời mình thì thật tốt, nếu khi đó có thể trở thành bằng hữu thì thật tốt. Đáng tiếc thời gian không thể đảo ngược.
Lạc Thiếu Tân vỗ vỗ tay Liễu Thiên, Liễu Thiên minh bạch ý tứ của hắn, trịnh trọng gật đầu, “Chưởng môn, ngươi yên tâm.”
Liễu Thiên đáp, “Sau đó? Sau đó liền giết để chữa bệnh.”
Kết quả này hiển nhiên ngoài dự đoán của Băng Di, “Ngươi từ bỏ được sao?” Nàng nghe Liễu Thiên kể lể, tiểu trư kia cùng hắn ăn cùng hắn uống, lại được hắn nuôi trong nhà, quả thực giống như đồng bạn mà.
Liễu Thiên lập tức trả lời, “Dĩ nhiên bỏ được. Tiểu trư kia vốn nuôi để chữa bệnh cho sư huynh. Heo dù thông minh tới đâu, cũng làm sao có thể so với người được, lại càng đừng nói tới chúng ta sư huynh đệ cảm tình sâu sắc. Chúng ta học y là để cứu người, chữa bệnh cứu người vĩnh viễn là quan trọng nhất. Cứu sống một bệnh nhân, cũng chính là cứu thoát cả nhà hắn khỏi cảnh thương tâm. Đừng nói là heo, ngay cả chính bản thân ta, nếu thực sự cần hi sinh…..”
Lạc Thiếu Tân đánh gãy lời hắn nói, “Sư đệ, đừng nói nữa.” Hắn dừng một chút, “Cần ngươi liều mình cứu người, ngươi liền chấp nhận. Người kia nếu được cứu thì thật tuyệt vời, người nhà hắn cũng đều an ổn vui vẻ, như vậy còn những sư huynh đệ chúng ta phải vì ngươi thương tâm thì sao? Lại nói, ngươi nếu không liều mạng, sống thêm được vài thập niên, không phải càng có nhiều người được ngươi cứu trị thoát chết sao. Ta thấy ngươi so với trư còn không bằng.”
Diệp Khai nhàn hạ tựa vào người Phó Hồng Tuyết, há mồm ăn cháo y đút, nghe bọn hắn trư đến trư đi, hơi hơi đô miệng. Bỗng nhiên, Diệp Khai thân thủ cầm lấy thìa trong tay Phó Hồng Tuyết, tự đào đào cháo trong bát.
Hắn đột nhiên tự phát động tác, bốn người đều cảm thấy ngoài ý muốn, Băng Di cũng kinh ngạc không thôi. Phó Hồng Tuyết dĩ nhiên càng kinh hỉ, trải qua mấy ngày này, y phát hiện Diệp Khai lúc mang tâm trí hài tử, cũng có dấu hiệu trưởng thành, chỉ là tốc độ tựa hồ rất chậm.
Diệp Khai đem cháo nuốt xuống, thả thìa vào bát, một lần nữa dựa vào người Phó Hồng Tuyết. Trên mặt hắn mang theo thần sắc trào phúng, lại bởi vì gương mặt mĩ lệ, thoạt nhìn chỉ như một đứa nhỏ đang đắc ý. Hắn nhìn Liễu Thiên, thực rõ ràng nói ra, “Ngươi mới là trư.”
Liễu Thiên không những không thấy bị xúc phạm, ngược lại còn thực vui vẻ, Diệp Khai tuy tâm trí mơ hồ, thần trí lại rõ ràng, hắn trong lòng lại nắm chắc thêm một phần, cười nói, “Hảo, hảo, ta là trư. Nguyên lai ngươi không được người uy liền làm nũng a.”
Hắn nhìn ngắm ca bệnh thần kỳ hiếm gặp, thực sự cảm thấy hứng thú đến cực điểm, trong lòng đã cho rằng Diệp Khai là người đáng yêu nhất trên đời. Tim vô thức đập loạn, tay lại hành động theo trái tim mách bảo, hắn nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mặt Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết trong lòng tê dại, ngón tay đạn động, xuất ra một luồng chân khí, đem tay Liễu Thiên cản lại giữa không trung. Diệp Khai trông thấy động tác Liễu Thiên, nhào vào trong lòng Phó Hồng Tuyết, không thèm quay qua ăn cơm nữa.
Băng Di không có biện pháp, chỉ đành thở dài, “Đã gầy thành như vậy, còn ăn ít thế này.”
Băng Di vừa rồi an ủi Liễu Thiên, Liễu Thiên cảm thấy chính mình cũng nên an ủi vị trưởng bối thiện lương này, “Băng Di, chúng ta cùng nhau giúp Diệp Khai. Lại nói hiện tại hắn đã an toàn, có hồ đồ thêm vài ngày cũng không quan hệ. Chúng ta đều học võ từ nhỏ, cha mẹ sư phụ quản giáo nghiêm khắc, đổ máu rơi lệ cũng không được làm nũng. Mà tới lúc học thành, cũng đã đến tuổi trưởng thành, không thể tiếp tục làm nũng. Hiện tại Diệp Khai giống như tiểu hài tử, coi như được một lần nữa trở lại thời thơ ấu, không phải cũng tốt lắm sao. Mê dược hạ trên người Diệp Khai nếu vẫn còn, ta cũng muốn ăn một chút, để người khác uy ta ăn cơm.”
Băng Di là thị nữ xuất thân từ ma giáo, kiến thức rộng rãi.
Lạc Thiếu Tân là chưởng môn phái Điểm Thương, lâm nguy thụ mệnh, từng trải qua biến cố lớn của võ lâm ba năm trước, biểu hiện cũng coi như thành thục.
Phó Hồng Tuyết từ nhỏ thừa nhận tôi luyện thống khổ, tâm trí kiên định.
Ba người như vậy lại cùng bị một câu nói cuối cùng của Liễu Thiên chấn trụ.
Phó Hồng Tuyết không nói gì, từ trong vạt áo lấy ra một bình sứ vứt cho Liễu Thiên. Đây là Thiên huyễn tán Diệp Khai lấy từ trên người Thu Mộng Địch, y vốn cũng định đưa cho Liễu Thiên để nghiên cứu giải dược.
Lạc Thiếu Tân chế nhạo Liễu Thiên, “Ngươi ăn hay không? Muốn hay không ăn nhiều một chút để ngớ ngẩn cả đời. Sư huynh sẵn sàng mướn người hàng ngày uy ngươi ăn cơm.”
Liễu Thiên được đến Thiên huyễn tán vui mừng quá đỗi, cơ hội chưa khỏi cho Diệp Khai lại nắm chắc ba phần, nghe sư huynh châm chọc cũng chỉ ngây ngô cười. Hắn hỏi Phó Hồng Tuyết, “Diệp Khai sợ người khác đụng chạm như vậy, có phải từng có người khi dễ hắn hay không?”
Thần sắc trên mặt Phó Hồng Tuyết khẽ biến, nhưng cũng không mở miệng trả lời. Lúc còn tại đỉnh Vân Thiên, y từng lẻn vào phòng Diệp Khai, trông thấy chưởng ngân đỏ thẫm trên mặt Diệp Khai, xung quanh còn nổi lên xanh tím, hiển nhiên là bị người khác giáng một chưởng thật mạnh.
Y không muốn đem việc này kể ra, lường trước bản thân Diệp Khai hẳn cũng không nguyện ý.
Diệp Khai nhào vào trong lòng y, vẫn cúi đầu, thẳng tới khi Phó Hồng Tuyết buông đũa mới ngẩng đầu nhìn y, từ trong lòng y đứng dậy, kéo kéo ống tay áo Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết đứng lên, khẽ vuốt tóc Diệp Khai, “Hảo, ta đã biết, trở về phòng đi.”
Lạc Thiếu Tân là người đầu tiên trong chốn võ lâm gặp được Phó Hồng Tuyết, so với Diệp Khai còn muốn sớm hơn một bước. Hắn phụng mệnh cha mẹ, đi thăm dò xem trong lăng mộ của Võ lâm minh chủ tiền nhiệm Dương Thường Phong có giấu Diệt Tuyệt Thập tự đao đao phổ hay không.
Phó Hồng Tuyết khi ấy tựa như thần tiên giáng thế, từ đỉnh đầu bọn họ bay vụt qua. Ánh đao lóe sáng, chân khí tung hoành. Lạc Thiếu Tân thuở nhỏ có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong đám sư huynh đệ, mang theo tự tin ngập tràn tiến vào giang hồ, lại chỉ trong một chiêu mà bại dưới tay Phó Hồng Tuyết.
Khi đó Phó Hồng Tuyết ở trong lòng hắn là ma là thần, duy độc không phải là người! Hắn ngay cả gương mặt đối thủ còn chưa kịp thấy rõ đã thua một cách triệt để như vậy, cơ hồ đánh nát kiêu ngạo hắn tích lũy từ nhỏ tới lớn.
Hắn còn chưa kịp từ nỗi khiếp sợ Phó Hồng Tuyết mang đến khôi phục lại, Diệp Khai liền xuất hiện. Trên đời thế nhưng lại có loại khinh công thần kỳ tới vậy, trước mặt cao thủ bảy đại môn phái ngày đó lại có thể du tẩu tựa như đang tản bộ trong rừng.
Khi đó trong lòng hắn đối Diệp Khai chỉ có oán hận, hận hắn tuổi xấp xỉ mình đã có thần công như vậy. Hận hắn trêu đùa mình cùng cha mẹ, làm cả nhà ba người mặt đều nổi mẩn đỏ. Hận hắn khuôn mặt tuấn mỹ, hận hắn vẻ mặt bỡn cợt, hận hắn đắc ý tiêu dao. Lại không chịu nghĩ tới là vì chính mình tham lam, mới bị người khác trêu cợt.
Phó Hồng Tuyết phá băng mà ra, hắn lần đầu tiên nhìn rõ người này. Thượng thiên phảng phất muốn đem mọi thứ tốt nhất đều dành cho y, có võ công cao siêu như vậy, dung mạo còn anh tuấn nhường ấy. Lông mi thon dài, sống mũi cao thẳng, ánh mặt lạnh lùng, vẻ mặt giống như thần tiên bệ nghễ từ trên cao dùng ánh mắt khinh thường thưởng thức chúng sinh phàm tục.
Mà so sánh hết thảy những thứ ấy, càng khiến người khiếp sợ là hàn khí tỏa ra từ trên người Phó Hồng Tuyết.
Hàn ý như núi băng kiên nghị không dời, hận ý lại thâm trầm khắc cốt.
“Phó Hồng Tuyết, nhi tử của Dương Thường Phong!” Gằn từng tiếng giống như tuyên cáo thân phận: “Trong các người ai từng hãm hại phụ thân ta, ta một người cũng không buông tha.”
Từng câu từng chữ của Phó Hồng Tuyết như là mang theo áp lực khôn cùng ụp xuống. Lạc Thiếu Tân biết rõ nhà mình tuyệt đối không có quan hệ gì với mối thù của cha y, vẫn nhịn không được nơm nớp lo sợ. Sợ hãi sức mạnh cường đại không cách nào điều khiển trước mặt.
Phảng phất chỉ cần đứng gần cũng bị rét lạnh làm tổn thương, thế nhưng……. vẫn có người dám lại gần.
Diệp Khai luôn luôn truy đuổi Phó Hồng Tuyết, Lạc Thiếu Tân cũng chứng kiến đến hơn phân nửa quá trình, nhìn thấy Diệp Khai dù bị Phó Hồng Tuyết lạnh nhạt cùng châm chọc bao nhiêu lần, ngay sau đó vẫn lập tức xông lên sóng vai cùng Phó Hồng Tuyết.
Cuối cùng Phó Hồng Tuyết cũng tiếp nhận Diệp Khai, chấp nhận cùng hắn cùng chung hoạn nạn, đồng sinh cộng tử.
Nếu ngay thời điểm ấy đã biết Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai tương lai sẽ là ân nhân lớn nhất đời mình thì thật tốt, nếu khi đó có thể trở thành bằng hữu thì thật tốt. Đáng tiếc thời gian không thể đảo ngược.
Lạc Thiếu Tân vỗ vỗ tay Liễu Thiên, Liễu Thiên minh bạch ý tứ của hắn, trịnh trọng gật đầu, “Chưởng môn, ngươi yên tâm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook