[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch
-
Chương 56: Che giấu thống khổ
Phó Hồng Tuyết chầm chậm rời khỏi người Diệp Khai. Diệp Khai thấy sắc mặt y xanh trắng vội la lên, “Phó Hồng Tuyết!”
Diệp Khai xoay người ngồi dậy, ôm lấy Phó Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết, ngươi đừng như vậy.” Hắn thấy vẻ mặt y tràn ngập thống khổ, chớp mắt quên sạch đau lòng mới rồi, kích động nói, “Hồng Tuyết, ta nói bậy thôi. Chúng ta là hảo huynh đệ, vĩnh viễn là hảo huynh đệ.” Hắn khẽ vuốt lưng Phó Hồng Tuyết, “Ta chỉ nói đùa thôi mà, Hồng Tuyết, ngươi không cần nghiêm túc như vậy.”
Phó Hồng Tuyết trầm giọng gọi, “Diệp Khai.”
Diệp Khai thu tay lại.
Phó Hồng Tuyết quay đầu nhìn hắn, “Ta không sao.”
Diệp Khai áy náy nói, “Hồng tuyết, thực xin lỗi.”
Phó Hồng Tuyết khẽ lắc đầu.
Diệp Khai vội la lên, “Vừa nãy chẳng biết ta bị sao nữa, bỗng dưng đầu óc hỗn loạn. Chẳng hiểu sao lại đi nói hươu nói vượn.”
Diệp Khai nói tới đây trong lòng một trận hoảng hốt. Hắn thật sự hy vọng mình vĩnh viễn đều được cùng một chỗ với Phó Hồng Tuyết, nhưng chưa từng nghĩ đến cùng y kết thành quan hệ vợ chồng. Phó Hồng Tuyết là huynh trưởng của hắn, sao hắn có thể đối ca ca mình sinh ra loại ý niệm này được?
Nhưng câu nói kia, hắn không hề suy nghĩ bật thốt ra, sau khoảnh khắc kinh hoảng mới đầu, còn lại toàn bộ đều là chờ mong.
Mong Phó Hồng Tuyết đáp ứng, chờ Phó Hồng Tuyết như thường ngày dung túng, bao dung ta, hy vọng Phó Hồng Tuyết sủng ái đệ đệ hắn là ta đây sẽ không cự tuyệt.
Diệp Khai cười khổ, Phó Hồng Tuyết từ phía sau vươn tay ôm lấy hắn.
Diệp Khai lập tức đổi thành điệu bộ vô vị, chớp mắt, ngả ngớn nói, “Hồng Tuyết, ngươi nghe xong chắc choáng lắm nhỉ. Yên tâm, ta vẫn còn muốn làm đệ đệ ngươi dài dài, cho ta đổi một thân phận khác, ta thà làm chủ nhân của ngươi, muốn ngươi đi hướng đông ngươi sẽ không dám đi hướng tây. Kia mới uy phong làm sao!”
Khóe miệng Phó Hồng Tuyết khẽ câu lên, đùa cợt, “Ngươi muốn đổi? Còn phải xem ta có cho phép không đã.”
Diệp Khai thấy y mở miệng nói chuyện cũng yên lòng hơn, ngón tay theo bản năng quấn quấn một lọn tóc mình, “Vậy phải xem ai võ công cao hơn.”
Ai võ công cao hơn……
Phó Hồng Tuyết lặng im nhìn hắn.
Tâm Diệp Khai trong không khí tĩnh lặng này dần chùng xuống, cuối cùng đầu hàng, “Ta không thể trở thành chủ nhân ngươi, vậy ngươi làm chủ nhân của ta là được chứ gì.”
Phó Hồng Tuyết vẫn cố bới móc thiếu sót, “Cùng hiện tại có gì khác nhau đâu?”
Hiện tại y muốn Diệp Khai đi hướng đông hay hướng tây, Diệp Khai đều rất nghe lời rồi.
Diệp Khai gật đầu, “Đương nhiên có khác.”
Tôi tớ Đinh gia đúng lúc này lại đến bên ngoài viện gõ cửa.
Diệp Khai đang cố gom góp quyết tâm, nghe được thanh âm này nhất thời nhảy dựng lên, “Ta đi xem xem có chuyện gì.”
Tôi tớ đưa nước ấm, y phục giày tất, cùng một thực hạp đến, sau khi đem mấy thứ kia để vào sương phòng thì hướng Diệp Khai hành lễ nói, “Thực hạp* công tử dùng xong cứ đặt ngoài cửa viện, chúng ta sẽ tới thu dọn sau.”
*thực hạp: chính là cặp lồng cơm nha
Diệp Khai đi ra cài cửa viện, ngẩn người, đau lòng muốn khóc. Trước mặt Phó Hồng Tuyết hắn đều cứng rắn chống đỡ, lúc này đứng một mình trong sân, lá vàng quanh thân không ngừng phiêu tán, cái mũi nhất thời chua xót khó nhịn.
Diệp Khai không dám đứng lâu, dùng sức nhu nhu cái mũi, lúc quay lại trên mặt đã mang theo tươi cười, đặt thực hạp lên bàn, “Hồng Tuyết, ra ăn cơm.”
Phó Hồng Tuyết đi tới ngồi xuống ghế.
Diệp Khai nhấc từng ngăn thực hạp ra, đặt trước mặt Phó Hồng Tuyết, hai người yên lặng ăn cơm.
Diệp Khai không quen yên lặng như vậy, ăn cơm xong cùng Phó Hồng Tuyết tới sương phòng tắm rửa, lại lấy cớ giày Đinh Linh đưa tới không vừa chân, muốn ra xe ngựa lấy một đôi khác. Khi hắn trở về, Phó Hồng Tuyết đã tắm xong. Diệp Khai tiến vào trong nước, cuộn người lại, chìm xuống tận đáy, chỉ còn mái tóc dài tán trên mặt nước.
Phó Hồng Tuyết thấy mặt nước dao động, muốn vươn tay đè lại vai Diệp Khai, an ủi hắn, để hắn không còn bi thương như vậy nữa. Mặt nước dao động ngày càng kịch liệt, Phó Hồng Tuyết trong lòng đau đớn, thật sự vươn tay ra. Nhưng cánh tay giống như nặng ngàn cân, không sao nhúc nhích nổi.
Một lúc sau Diệp Khai trồi lên khỏi mặt nước, hai mắt ửng đỏ, thần sắc tự nhiên tắm rửa mặc quần áo, cùng Phó Hồng Tuyết sánh vai trở về phòng. Hắn nghĩ tới đề tài hồi nãy, quay sang nói với Phó Hồng Tuyết, “Quan hệ chủ tớ với việc ta nghe lời ngươi khác biệt rất lớn.”
“Nói cụ thể xem nào.”
“Này không thể nói rõ được, phải làm.”
Phó Hồng Tuyết nhướn mi, “Vậy ngươi làm ta xem.”
Diệp Khai tự làm tự chịu.
Phó Hồng Tuyết im lặng nhìn hắn.
Diệp Khai bước lên trước chuẩn bị giường chiếu, trải chăn nệm phẳng phiu, chỉnh lại gối đầu, sau đó đi đến bên người Phó Hồng Tuyết, giúp Phó Hồng Tuyết cởi đai lưng, áo khoác ngoài, gấp lại xếp vào tủ. Xong xuôi hắn lại trở về ngồi xổm dưới chân Phó Hồng Tuyết, tháo giày cho y.
Phó Hồng Tuyết để mặc hắn hầu hạ.
Diệp Khai tháo dây màn, màn rớt xuống, đem Phó Hồng Tuyết ngăn cách bên trong. Diệp Khai đứng ngoài giường, nhớ tới vừa rồi bị Phó Hồng Tuyết cự tuyệt, tâm thần chao đảo, hốc mắt cũng dần nóng lên.
Hắn chưa ngẩn người được lâu đã nghe Phó Hồng Tuyết gọi, “Diệp Khai.”
Diệp Khai đáp, “Nga.”
“Vào đi.”
“Bây giờ ngươi là chủ nhân của ta, ta không thể vào.”
“Nực cười, vậy có khác gì người hầu chứ?”
“Người hầu được phát tiền công.”
“Thế giờ chủ nhân cho phép ngươi vào, ngươi vào hay là không đây?”
Diệp Khai không nói gì, nhấc màn lên chui vào.
Trong màn ánh sáng ảm đạm, Phó Hồng Tuyết dựa vào chăn bông nửa nằm nửa ngồi, đánh giá Diệp Khai. Diệp Khai bị y nhìn tới co quắp, tâm tình không tự chủ được khẩn trương.
Phó Hồng Tuyết nhìn hắn chăm chú, nói, “Cho nên……lần đầu tiên gặp nhau, ngươi nói sẽ trở thành chủ nhân của ta, là hy vọng ta đối ngươi làm mấy việc như ngươi vừa làm?”
Diệp Khai vội vàng xua tay, “Không phải, không phải……”
“Ngươi còn muốn ta làm nhiều hơn thế?”
“Ta…… Ta……”
“Ngươi làm sao?”
Diệp Khai trước nay vẫn luôn tôn trọng Phó Hồng Tuyết, rất ít khi làm trái ý y. Mà hắn từ sau khi thụ thương đều do Phó Hồng Tuyết chiếu cố, Phó Hồng Tuyết làm huynh trưởng, đối đệ đệ là hắn sủng ái có thừa, ân cùng uy lại càng lớn hơn nữa.
Diệp Khai bị khí thế của y áp bách, không tự chủ được nói, “Ta nghĩ…..Chắc là thế.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, có đôi khi ngươi nghĩ gì ta thật đoán không được. Ý tưởng trong đầu ngươi đều thực bất ngờ cổ quái.”
Y vỗ vỗ bên người, ý bảo Diệp Khai cùng ngồi xuống, nói tiếp, “Lần đầu gặp mặt đã dám nói phải trở thành chủ nhân ta, vậy mấy lời ngươi nói lúc chiều cũng chẳng có gì quái lạ.”
Diệp Khai nghe y nhắc tới chuyện lúc chiều, tim nhất thời loạn nhịp.
Phó Hồng Tuyết an ủi ôm lấy Diệp Khai, để hắn dựa vào người mình, chậm rãi nói, “Ta vừa rồi còn nghĩ, ngươi nói muốn làm thê tử ta, chứ chưa kêu ta phải làm thê tử ngươi, này so với lần đầu gặp mặt đã khách khí hơn rất nhiều rồi.”
Diệp Khai hỏi, “Hồng Tuyết, ta cứ hay nói hươu nói vượn với ngươi như vậy, ngươi không giận sao?”
Phó Hồng Tuyết ôn nhu nói, “Ta không giận. Diệp Khai, ngươi không cần khẩn trương như vậy.” Y ngước nhìn Diệp Khai, “Ta chỉ hy vọng Diệp đại hiệp của ta mỗi ngày đều được vui vui vẻ vẻ.”
Phó Hồng Tuyết tức giận hay thống khổ, Diệp Khai đều có thể áp chế đau lòng, ở trước mặt y vờ như không sao cả. Hắn chỉ hy vọng Phó Hồng Tuyết có thể chú ý tới thỉnh cầu hắn kìm lòng không đậu thốt ra thôi.
Lúc này đây Phó Hồng Tuyết dùng ôn ngôn an ủi hắn, dành cho hắn sủng ái của huynh trưởng, thay hắn tìm lý do cho những yêu cầu vớ vẩn. Diệp Khai rốt cuộc không còn có thể tiếp tục kiên cường chống đỡ, trong mũi chua xót, hắn gục đầu xuống, “Ta mệt rồi.” Vội vàng chui vào chăn, đưa lưng về phía Phó Hồng Tuyết, nghiêng người nằm xuống.
Phó Hồng Tuyết nói, “Ngày mai sẽ lên núi, cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Theo thói quen vòng tay qua eo Diệp Khai.
Mái tóc còn hơi ẩm ướt của Diệp Khai trải dài trên gối, tản mát ra hương thảo mộc thanh thuần tự nhiên. Phó Hồng Tuyết bị mùi hương kia hấp dẫn, cơ hồ muốn ghé sát lại hít ngửi, nhưng còn chưa ghé lại gần đã mạnh mẽ tỉnh táo lại, vẻ mặt khiếp sợ. Muốn buông tay ra, lại cảm giác được thân mình Diệp Khai khẽ run. Phó Hồng Tuyết ở trong lòng giao chiến, rốt cuộc tình cảm dành cho Diệp Khai chiến thắng, vòng tay ôm Diệp Khai càng thêm siết chặt.
Diệp Khai xoay người ngồi dậy, ôm lấy Phó Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết, ngươi đừng như vậy.” Hắn thấy vẻ mặt y tràn ngập thống khổ, chớp mắt quên sạch đau lòng mới rồi, kích động nói, “Hồng Tuyết, ta nói bậy thôi. Chúng ta là hảo huynh đệ, vĩnh viễn là hảo huynh đệ.” Hắn khẽ vuốt lưng Phó Hồng Tuyết, “Ta chỉ nói đùa thôi mà, Hồng Tuyết, ngươi không cần nghiêm túc như vậy.”
Phó Hồng Tuyết trầm giọng gọi, “Diệp Khai.”
Diệp Khai thu tay lại.
Phó Hồng Tuyết quay đầu nhìn hắn, “Ta không sao.”
Diệp Khai áy náy nói, “Hồng tuyết, thực xin lỗi.”
Phó Hồng Tuyết khẽ lắc đầu.
Diệp Khai vội la lên, “Vừa nãy chẳng biết ta bị sao nữa, bỗng dưng đầu óc hỗn loạn. Chẳng hiểu sao lại đi nói hươu nói vượn.”
Diệp Khai nói tới đây trong lòng một trận hoảng hốt. Hắn thật sự hy vọng mình vĩnh viễn đều được cùng một chỗ với Phó Hồng Tuyết, nhưng chưa từng nghĩ đến cùng y kết thành quan hệ vợ chồng. Phó Hồng Tuyết là huynh trưởng của hắn, sao hắn có thể đối ca ca mình sinh ra loại ý niệm này được?
Nhưng câu nói kia, hắn không hề suy nghĩ bật thốt ra, sau khoảnh khắc kinh hoảng mới đầu, còn lại toàn bộ đều là chờ mong.
Mong Phó Hồng Tuyết đáp ứng, chờ Phó Hồng Tuyết như thường ngày dung túng, bao dung ta, hy vọng Phó Hồng Tuyết sủng ái đệ đệ hắn là ta đây sẽ không cự tuyệt.
Diệp Khai cười khổ, Phó Hồng Tuyết từ phía sau vươn tay ôm lấy hắn.
Diệp Khai lập tức đổi thành điệu bộ vô vị, chớp mắt, ngả ngớn nói, “Hồng Tuyết, ngươi nghe xong chắc choáng lắm nhỉ. Yên tâm, ta vẫn còn muốn làm đệ đệ ngươi dài dài, cho ta đổi một thân phận khác, ta thà làm chủ nhân của ngươi, muốn ngươi đi hướng đông ngươi sẽ không dám đi hướng tây. Kia mới uy phong làm sao!”
Khóe miệng Phó Hồng Tuyết khẽ câu lên, đùa cợt, “Ngươi muốn đổi? Còn phải xem ta có cho phép không đã.”
Diệp Khai thấy y mở miệng nói chuyện cũng yên lòng hơn, ngón tay theo bản năng quấn quấn một lọn tóc mình, “Vậy phải xem ai võ công cao hơn.”
Ai võ công cao hơn……
Phó Hồng Tuyết lặng im nhìn hắn.
Tâm Diệp Khai trong không khí tĩnh lặng này dần chùng xuống, cuối cùng đầu hàng, “Ta không thể trở thành chủ nhân ngươi, vậy ngươi làm chủ nhân của ta là được chứ gì.”
Phó Hồng Tuyết vẫn cố bới móc thiếu sót, “Cùng hiện tại có gì khác nhau đâu?”
Hiện tại y muốn Diệp Khai đi hướng đông hay hướng tây, Diệp Khai đều rất nghe lời rồi.
Diệp Khai gật đầu, “Đương nhiên có khác.”
Tôi tớ Đinh gia đúng lúc này lại đến bên ngoài viện gõ cửa.
Diệp Khai đang cố gom góp quyết tâm, nghe được thanh âm này nhất thời nhảy dựng lên, “Ta đi xem xem có chuyện gì.”
Tôi tớ đưa nước ấm, y phục giày tất, cùng một thực hạp đến, sau khi đem mấy thứ kia để vào sương phòng thì hướng Diệp Khai hành lễ nói, “Thực hạp* công tử dùng xong cứ đặt ngoài cửa viện, chúng ta sẽ tới thu dọn sau.”
*thực hạp: chính là cặp lồng cơm nha
Diệp Khai đi ra cài cửa viện, ngẩn người, đau lòng muốn khóc. Trước mặt Phó Hồng Tuyết hắn đều cứng rắn chống đỡ, lúc này đứng một mình trong sân, lá vàng quanh thân không ngừng phiêu tán, cái mũi nhất thời chua xót khó nhịn.
Diệp Khai không dám đứng lâu, dùng sức nhu nhu cái mũi, lúc quay lại trên mặt đã mang theo tươi cười, đặt thực hạp lên bàn, “Hồng Tuyết, ra ăn cơm.”
Phó Hồng Tuyết đi tới ngồi xuống ghế.
Diệp Khai nhấc từng ngăn thực hạp ra, đặt trước mặt Phó Hồng Tuyết, hai người yên lặng ăn cơm.
Diệp Khai không quen yên lặng như vậy, ăn cơm xong cùng Phó Hồng Tuyết tới sương phòng tắm rửa, lại lấy cớ giày Đinh Linh đưa tới không vừa chân, muốn ra xe ngựa lấy một đôi khác. Khi hắn trở về, Phó Hồng Tuyết đã tắm xong. Diệp Khai tiến vào trong nước, cuộn người lại, chìm xuống tận đáy, chỉ còn mái tóc dài tán trên mặt nước.
Phó Hồng Tuyết thấy mặt nước dao động, muốn vươn tay đè lại vai Diệp Khai, an ủi hắn, để hắn không còn bi thương như vậy nữa. Mặt nước dao động ngày càng kịch liệt, Phó Hồng Tuyết trong lòng đau đớn, thật sự vươn tay ra. Nhưng cánh tay giống như nặng ngàn cân, không sao nhúc nhích nổi.
Một lúc sau Diệp Khai trồi lên khỏi mặt nước, hai mắt ửng đỏ, thần sắc tự nhiên tắm rửa mặc quần áo, cùng Phó Hồng Tuyết sánh vai trở về phòng. Hắn nghĩ tới đề tài hồi nãy, quay sang nói với Phó Hồng Tuyết, “Quan hệ chủ tớ với việc ta nghe lời ngươi khác biệt rất lớn.”
“Nói cụ thể xem nào.”
“Này không thể nói rõ được, phải làm.”
Phó Hồng Tuyết nhướn mi, “Vậy ngươi làm ta xem.”
Diệp Khai tự làm tự chịu.
Phó Hồng Tuyết im lặng nhìn hắn.
Diệp Khai bước lên trước chuẩn bị giường chiếu, trải chăn nệm phẳng phiu, chỉnh lại gối đầu, sau đó đi đến bên người Phó Hồng Tuyết, giúp Phó Hồng Tuyết cởi đai lưng, áo khoác ngoài, gấp lại xếp vào tủ. Xong xuôi hắn lại trở về ngồi xổm dưới chân Phó Hồng Tuyết, tháo giày cho y.
Phó Hồng Tuyết để mặc hắn hầu hạ.
Diệp Khai tháo dây màn, màn rớt xuống, đem Phó Hồng Tuyết ngăn cách bên trong. Diệp Khai đứng ngoài giường, nhớ tới vừa rồi bị Phó Hồng Tuyết cự tuyệt, tâm thần chao đảo, hốc mắt cũng dần nóng lên.
Hắn chưa ngẩn người được lâu đã nghe Phó Hồng Tuyết gọi, “Diệp Khai.”
Diệp Khai đáp, “Nga.”
“Vào đi.”
“Bây giờ ngươi là chủ nhân của ta, ta không thể vào.”
“Nực cười, vậy có khác gì người hầu chứ?”
“Người hầu được phát tiền công.”
“Thế giờ chủ nhân cho phép ngươi vào, ngươi vào hay là không đây?”
Diệp Khai không nói gì, nhấc màn lên chui vào.
Trong màn ánh sáng ảm đạm, Phó Hồng Tuyết dựa vào chăn bông nửa nằm nửa ngồi, đánh giá Diệp Khai. Diệp Khai bị y nhìn tới co quắp, tâm tình không tự chủ được khẩn trương.
Phó Hồng Tuyết nhìn hắn chăm chú, nói, “Cho nên……lần đầu tiên gặp nhau, ngươi nói sẽ trở thành chủ nhân của ta, là hy vọng ta đối ngươi làm mấy việc như ngươi vừa làm?”
Diệp Khai vội vàng xua tay, “Không phải, không phải……”
“Ngươi còn muốn ta làm nhiều hơn thế?”
“Ta…… Ta……”
“Ngươi làm sao?”
Diệp Khai trước nay vẫn luôn tôn trọng Phó Hồng Tuyết, rất ít khi làm trái ý y. Mà hắn từ sau khi thụ thương đều do Phó Hồng Tuyết chiếu cố, Phó Hồng Tuyết làm huynh trưởng, đối đệ đệ là hắn sủng ái có thừa, ân cùng uy lại càng lớn hơn nữa.
Diệp Khai bị khí thế của y áp bách, không tự chủ được nói, “Ta nghĩ…..Chắc là thế.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, có đôi khi ngươi nghĩ gì ta thật đoán không được. Ý tưởng trong đầu ngươi đều thực bất ngờ cổ quái.”
Y vỗ vỗ bên người, ý bảo Diệp Khai cùng ngồi xuống, nói tiếp, “Lần đầu gặp mặt đã dám nói phải trở thành chủ nhân ta, vậy mấy lời ngươi nói lúc chiều cũng chẳng có gì quái lạ.”
Diệp Khai nghe y nhắc tới chuyện lúc chiều, tim nhất thời loạn nhịp.
Phó Hồng Tuyết an ủi ôm lấy Diệp Khai, để hắn dựa vào người mình, chậm rãi nói, “Ta vừa rồi còn nghĩ, ngươi nói muốn làm thê tử ta, chứ chưa kêu ta phải làm thê tử ngươi, này so với lần đầu gặp mặt đã khách khí hơn rất nhiều rồi.”
Diệp Khai hỏi, “Hồng Tuyết, ta cứ hay nói hươu nói vượn với ngươi như vậy, ngươi không giận sao?”
Phó Hồng Tuyết ôn nhu nói, “Ta không giận. Diệp Khai, ngươi không cần khẩn trương như vậy.” Y ngước nhìn Diệp Khai, “Ta chỉ hy vọng Diệp đại hiệp của ta mỗi ngày đều được vui vui vẻ vẻ.”
Phó Hồng Tuyết tức giận hay thống khổ, Diệp Khai đều có thể áp chế đau lòng, ở trước mặt y vờ như không sao cả. Hắn chỉ hy vọng Phó Hồng Tuyết có thể chú ý tới thỉnh cầu hắn kìm lòng không đậu thốt ra thôi.
Lúc này đây Phó Hồng Tuyết dùng ôn ngôn an ủi hắn, dành cho hắn sủng ái của huynh trưởng, thay hắn tìm lý do cho những yêu cầu vớ vẩn. Diệp Khai rốt cuộc không còn có thể tiếp tục kiên cường chống đỡ, trong mũi chua xót, hắn gục đầu xuống, “Ta mệt rồi.” Vội vàng chui vào chăn, đưa lưng về phía Phó Hồng Tuyết, nghiêng người nằm xuống.
Phó Hồng Tuyết nói, “Ngày mai sẽ lên núi, cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Theo thói quen vòng tay qua eo Diệp Khai.
Mái tóc còn hơi ẩm ướt của Diệp Khai trải dài trên gối, tản mát ra hương thảo mộc thanh thuần tự nhiên. Phó Hồng Tuyết bị mùi hương kia hấp dẫn, cơ hồ muốn ghé sát lại hít ngửi, nhưng còn chưa ghé lại gần đã mạnh mẽ tỉnh táo lại, vẻ mặt khiếp sợ. Muốn buông tay ra, lại cảm giác được thân mình Diệp Khai khẽ run. Phó Hồng Tuyết ở trong lòng giao chiến, rốt cuộc tình cảm dành cho Diệp Khai chiến thắng, vòng tay ôm Diệp Khai càng thêm siết chặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook