[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch
-
Chương 53: Nguy cơ ẩn tàng
Ngọn đèn mới thắp tỏa sáng rực rỡ, Phó Hồng Tuyết mở đèn lồng hình hai con cá của Diệp Khai ra, thay hai ngọn nến mới vào. Vươn tay đón lấy Diệp Khai đang bước tới gần, giúp hắn cài chặt vạt áo, “Ca ca mang ngươi ra ngoài chơi.”
Tết nguyên tiêu mới qua chưa được bao lâu, trên đường vẫn như cũ đèn đuốc sáng lạn. Phó Hồng Tuyết nắm tay Diệp Khai, dẫn hắn du ngoạn Trường An.Diệp Khai đi một hồi, đứng lại vươn tay về phía Phó Hồng Tuyết, muốn y ôm.
Phó Hồng Tuyết nhìn dòng người lướt qua bên cạnh, trời chỉ vừa sẩm tối, đường xá vẫn rất náo nhiệt, mở miệng thương lượng với Diệp Khai, “Cõng có được không?”
Diệp Khai đô miệng tỏ vẻ bất mãn, nhưng vẫn gật gật đầu.
Phó Hồng Tuyết không muốn khiến hắn thất vọng, nhưng nhìn dòng người chung quanh vẫn cảm thấy khó xử.
Diệp Khai cầm đèn lồng chờ y, trong đôi mắt hắc bạch phân minh tất cả đều là ỷ lại đối với y.
Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ, Những người này bất quá cũng chỉ là người xa lạ, Diệp Khai mới là thân đệ đệ của ta, ta cần gì phải để ý cách nhìn của bọn họ, ta chỉ cần Diệp Khai không ưu không sầu.
Phó Hồng Tuyết nghĩ đến đây, ôm Diệp Khai lên. Diệp Khai theo thói quen vòng tay quanh cổ y, ghé vào lỗ tai y cười vang. Phó Hồng Tuyết nói, “Ca ca mang ngươi đi xem hí*.”
Y mang theo Diệp Khai tìm tới nơi chuyên biểu diễn tham quân hí*, múa rối lúc trước tiểu nhị chỉ. Trên đường có đồ ăn nào ngon, đồ chơi gì thú vị cũng đều mua cho Diệp Khai.
*hí (hí kịch): là 1 loại nghệ thuật diễn tuồng sân khấu của Trung Hoa cổ, được phát triển từ trước thời nhà Đường, thường lấy các sự tích, câu chuyện về những vị anh hùng trong dân gian và lịch sử làm đề tài chủ đạo.
Cho đến thời nhà Đường, được phát triển thành Tham quân hí bao gồm hai vai: một người mặc y phục xanh lục chỉnh tề, thông minh cơ trí và linh lợi, tên vai diễn gọi là Tham quân; còn người kia ăn mặc lôi thôi, khờ khạo đần độn, tên vai diễn gọi là Thương cốt. Hai nhân vật này trong khi diễn thường có những lời đối đáp khôi hài trào lộng. Tham quân là vai chính, Thương cốt là vai phụ. Đôi khi Tham quân là đối tượng để làm trò cười và cuối cùng bị Thương cốt đánh đập.
Chỗ gánh hát càng tập trung nhiều du khách, Phó Hồng Tuyết thanh toán tiền xong liền ôm Diệp Khai vào. Hí đã diễn được một nửa, một người đóng vai tham quân, đang bị một người khác trêu cợt. Diệp Khai xem một hồi, ngáp một cái, ghé vào tai y kêu, “Ca ca.” Nâng cao thanh âm gọi, “Ca ca.” Thấp giọng nói,“Ca ca.” Kéo dài giọng kêu, “Ca…… Ca……”
Phó Hồng Tuyết thấy hắn không thích, dẫn hắn sang nhà khác, nhà này diễn múa rối dây. Đối với người thường mà nói, có chút thú vị kỳ ảo. Diệp Khai tựa hồ cũng cảm thấy thực hứng thú, Phó Hồng Tuyết ôm hắn tới gần bục biểu diễn.
Diệp Khai xem một hồi, vung tay về phía đám rối gỗ bị huyền ti chế trụ. Tức khắc mười mấy con rối cùng bổ nhào trên nền đất, dây múa rối tất cả đều bị ảo ảnh phi đao của hắn cắt đứt.
Nghệ nhân biểu diễn chịu kinh hách không nhỏ, người xem loạn thành một đoàn. Diệp Khai buổi tối rất ít khi động võ, Phó Hồng Tuyết không nghĩ Diệp Khai lại đột nhiên ra tay như vậy, không kịp ngăn cản.
Diệp Khai ra tay nhanh lẹ, những người này sao có khả năng thấy rõ, có người thậm chí còn quỳ sụp trên đất cầu thần khấn phật.
Phó Hồng Tuyết dẫn Diệp Khai ra ngoài, đi được một đoạn mới hỏi hắn, “Khai nhi làm sao vậy?”
Diệp Khai nói, “Có dây, gạt người.”
Diệp Khai giang hai tay, lòng bàn tay xuất ra một khỏa đường quế hoa lúc nãy Phó Hồng Tuyết mua cho hắn. Đường rời khỏi tay Diệp Khai, bay lên không trung, viên đường ở trong không khí lắc lư trái phải, rung rung đem giấy bọc kéo xuống. Diệp Khai ngửa đầu, khỏa đường kia liền dừng trong miệng hắn.
Phó Hồng Tuyết bật cười, Diệp Khai trông thấy trên rối gỗ nhà người ta có treo dây, liền cho rằng đó là giả. Nhưng nếu đòi hỏi phải có được bản lĩnh như Diệp Khai mới có thể ra làm xiếc, vậy trên đời đã chẳng có được mấy người diễn xiếc.
Diệp Khai đòi y ôm chẳng qua là đang làm nũng mà thôi. Trên đường gặp qua nhiều thứ thú vị, hắn cũng đã sớm tuột xuống đi cùng Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết tùy ý để hắn lôi kéo, mặc hắn dẫn đi.
Đi được nửa con phố, thấy một tòa tiểu lâu trang trí sắc màu rực rỡ, trước cửa trồng rất nhiều hoa. Diệp Khai dừng cước bộ, ngắm nhìn hoa hoa cỏ cỏ này, Phó Hồng Tuyết cũng bồi hắn đứng lại.
Từ trong tiểu lâu bước ra hai nữ tử, đối Diệp Khai Phó Hồng Tuyết nói, “Nhị vị công tử hảo tuấn tú nha, mau vào đây, tỷ tỷ bồi các ngươi uống rượu.”
Diệp Khai ngạc nhiên hỏi, “Vì sao, ta đâu có quen các ngươi?”
Một trong hai nữ tử kia xuy một tiếng cười nhạo nói, “Đương nhiên là vì cùng công tử kết sương sớm nhân duyên.”
Diệp Khai càng thêm hiếu kì, còn muốn hỏi lại nàng.
Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên hiểu được đây là loại địa phương nào, một phen kéo Diệp Khai về, “Chúng ta đi, đừng cùng các nàng nói chuyện.”
Phó Hồng Tuyết mang theo Diệp Khai chạy trối chết. Y không muốn giữa đường giữa chợ hiển lộ võ công, chỉ đành lôi kéo Diệp Khai chạy bộ. Diệp Khai chạy một hồi, buông tay y ra, ngoái đầu cười vui, “Ca ca đuổi theo ta.”
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu, y sợ Diệp Khai dùng khinh công, càng đuổi càng chậm. Diệp Khai một bên chạy một bên ngoái đầu, chậm rãi dừng cước bộ, mờ mịt nhìn về phía sau.
Phó Hồng Tuyết vội vàng vượt lên, đem hắn ủng vào trong ngực, “Ca ca tới đây.”
Diệp Khai ôm chặt lấy y gọi, “Ca ca.” Qua một hồi mới nói, “Đến lượt ta truy ngươi, ngươi đi tới đâu ta đuổi tới đó.” Không đợi Phó Hồng Tuyết đáp ứng, hắn lại đổi ý,“Chúng ta đừng chơi cái này, không tốt.”
Phó Hồng Tuyết khẽ ừ, mỗi một câu Diệp Khai nói ra y đều rõ nguyên do. Y kéo tay Diệp Khai, kìm lòng không đậu đặt một nụ hôn lên trán Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết nhớ tới buổi chiều có vài món ăn Diệp Khai thực yêu thích, dẫn hắn tới Đài hoa tướng huy lâu kia. Tới nơi, đèn đuốc sáng trưng, thoạt nhìn không khác gì ban ngày, cư nhiên so với lúc chiều họ tới còn náo nhiệt hơn.
Phó Hồng Tuyết sợ lại có người quấy rầy khiến Diệp Khai không vui, Diệp Khai buổi tối mà khổ sở thì cũng không dễ dỗ như Diệp Khai ban ngày, liền thuê một nhã gian, không cần tiếp xúc với các khách nhân khác, quen thuộc gọi mấy món Diệp Khai thích ăn, cùng hắn nói chuyện phiếm.
Ăn xong cơm thì đã rất khuya, lầu một như trước đèn đuốc sáng lạn, thoạt nhìn có vẻ muốn bán hàng thâu đêm. Trời thoáng đổ mưa bụi rất nhỏ, Phó Hồng Tuyết mang theo Diệp Khai đi vài bước, dừng lại cởi áo choàng của mình xuống, chuẩn bị phủ lên đầu Diệp Khai.
Diệp Khai hơi ngưỡng đầu nhìn y. Rõ ràng đêm nay đổ mưa phùn, trên trời không thấy được mấy ngôi sao, nhưng Phó Hồng Tuyết lại có cảm giác dường như hết thảy tinh quang đều đang phản chiếu trong mắt Diệp Khai, không ngừng lóe sáng. Vô số giấc mộng tươi đẹp, vô số loài hoa rực rỡ, vô số lưu vân đều ẩn hiện dưới ánh tinh quang này.
Đôi môi đỏ mọng của Diệp Khai khẽ cong lên, trong mắt là vô hạn tình ý, chờ mong nhìn y. Phó Hồng Tuyết cũng nhìn lại hắn. Diệp Khai tại vách núi ngày đó thấy y còn sống khóc hồng hai mắt, Diệp Khai trên đỉnh Vân Thiên bị Công Tử Vũ đả thương hộc máu, cùng Diệp Khai trước mắt tại khoảnh khắc này như hòa làm một.
Phó Hồng Tuyết dùng áo choàng che phủ mình cùng Diệp Khai, thật sâu hôn xuống, hôn lên đôi môi đang ngóng chờ của Diệp Khai.
Trên gác mái âm u tại tầng năm Đài hoa tướng huy lâu, một đôi mắt liếc nhìn hai người họ. Ánh mắt này cũng không lớn, nhưng mi mắt được kẻ một đường viền đen đậm, hất cao chỗ đuôi mắt, khiến đôi mắt mang theo cảm giác sắc nhọn.
Chủ nhân ánh mắt là một nữ tử trang điểm khéo léo. Nàng nhìn hai người dưới lầu, thu hồi tầm mắt, tay phải nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, một giọt máu dọc theo tay nàng rớt xuống đất.
Ngồi đối diện nàng là một người tuổi còn trẻ, trên người khoác một kiện quần áo máu tím kiểu dáng phổ thông, đầu đội nón rộng vành kéo xuống thật thấp.
Nữ tử đứng khuấn trong chỗ tối nói, “Giết Phó Hồng Tuyết, ngươi nhắm có làm được không?”
Người trẻ tuổi đội nón khoác tử y khóe miệng tràn ngập mỉa mai,“Ngươi có thể tìm người ngươi cho rằng làm được.”
Đã rất khuya, ngoài trời càng lúc càng tối đen. Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai rời đi. Nữ tử cùng người trẻ tuổi kia cũng bỏ đi. Dưới lầu như trước sáng tỏ, gác mái như trước âm u. Gió đêm gợn lên, trên mái nhà thế nhưng lại xuất hiện hai bóng người.
Một trong số đó đúng là Nam Hải Công chúa Thu Mộng Địch, người còn lại là thị nữ Hinh nhi. Hinh nhi nói, “Công chúa, chúng ta đến cũng không quá muộn.”
Thu Mộng Địch khẽ thở dài, thế nhưng tựa như tràn ngập sầu tư.
Hinh nhi ngạc nhiên nói, “Công chúa, Nam Cung Linh muốn giết Phó Hồng Tuyết, còn lại một mình Diệp Khai cũng không khó đối phó. Vô Gian Địa Ngục mất đi hai người kia, sớm hay muộn cũng sẽ bại. Chỉ cần chiếm được Đại bi phú, công chúa tất sẽ đạt được sủng ái của chủ thượng. Bọn họ là bọ ngựa đấu đá nhau phía trước, chúng ta hoàng tước theo sau*, vì cái gì người còn không vui vẻ?”
*câu này cũng tựa như câu ‘nghêu sò đánh nhau ngư ông đắc lợi’ vậy
Thu Mộng Địch nói, “Bởi vì ta không đành lòng đối đãi Diệp Khai như vậy.”
Hinh nhi cười nói, “Công chúa vẫn còn thích hắn, không bằng chúng ta bắt hắn trở về tiếp tục làm phò mã là được.”
Thu Mộng Địch lắc đầu, “Bắt được lần đầu tiên, tuyệt không thể bắt được đến lần thứ hai. Khổng Tước sơn trang cũng chỉ bắt được hắn có một lần, lần thứ hai lại chỉ có thể ra tay giết hắn.”
“Công chúa, Khổng Tước sơn trang thì tính là cái gì, sao có thể so sánh được với Nam Hải của chúng ta. Nhưng nói ra cũng thật kỳ quái, Nam Cung Linh muốn giết Phó Hồng Tuyết, vì sao lại không cần đến Khổng Tước Linh, công chúa không phải cho nàng tài liệu chế tác Khổng Tước Linh không đầy đủ sao?”
“Khổng Tước Linh bất quá cũng chỉ là một loại ám khí, lại là loại ám khí rất lớn, khi dùng cần phải lấy ra, còn phải ấn cơ quan. Võ công Phó Hồng Tuyết nhanh chóng tuyệt luân. Võ công trong thiên hạ, đều lấy tốc độ làm mấu chốt. Chỉ sợ ngươi bên này mới vừa lấy được Khổng Tước Linh ra, đã muốn bị hắn chém thành hai đoạn. Khổng Tước Linh nếu đem ra đối phó Diệp Khai may ra còn có phần thắng, đối phó Phó Hồng Tuyết là không thể nào. Lộ Tiểu Giai kiếm pháp cũng có thể tính là nhanh nhất, Thiên hạ đệ nhất khoái kiếm đấu với Thiên hạ đệ nhất khoái đao, chẳng lẽ không phải so với dùng Khổng Tước Linh ổn thỏa hơn nhiều sao.”
“Không thể giết một Phó Hồng Tuyết đang hết sức chăm chú, nhưng nếu trong lúc Phó Hồng Tuyết sơ ý, không kịp chuẩn bị, chỉ sợ sẽ khó thoát khỏi cái chết.”
Thu Mộng Địch gật gật đầu, “Đúng vậy. Kì thực Khổng Tước Linh cũng không phải dễ dùng như vậy, nếu không ta sao có thể dễ dàng đưa cho nàng. Khổng Tước Linh nguyên bản thuộc về Thu gia chúng ta. Vào đời thứ tư, một vị nữ nhi Thu gia mang theo sáu phiến Khổng Tước Linh gả vào Nam Cung gia. Mục đích của Nam Cung gia vốn là Khổng Tước Linh, sau khi đạt được liền đối nàng thập phần lãnh đạm. Vị tiền bối trong gia tộc này cũng là một người thông minh, thế nhưng cải tạo Khổng Tước Linh, khiến Khổng Tước Linh phải dùng máu xử nữ làm chất dẫn mới có thể phóng ra. Truyền đến đời Nam Cung Linh, huyết mạch đã muốn thực phai nhạt. Nam Cung Linh tuy rằng sinh ra nữ nhi, nhưng huyết mạch so với nàng càng đạm, muốn thành công phóng ra Khổng Tước Linh một lần phải dùng không biết bao nhiêu máu. Bất quá chỉ mới là hài tử hai ba tuổi, có thể có được bao nhiêu máu cơ chứ.”
Hinh nhi thấy nàng mặt co mày cáu, mở miệng an ủi nói, “Vô luận thế nào, chí ít Diệp Khai cũng không có vẻ sẽ gặp nguy hiểm. Có lẽ Nam Cung Linh vẫn còn tình cảm với hắn, sẽ không thương tổn hắn.”
Thu Mộng Địch lại nói, “Nếu Nam Cung Linh không phải chất nữ của Nam Cung Hiệp, nếu ta không biết Dương Thường Phong chết như thế nào, có lẽ ta còn có thể tin nàng sẽ bỏ qua cho Diệp Khai.”
Võ lâm Minh chủ tiền nhiệm bị thê tử Nam Cung Hiệp thiết kế mai phục, tự tay sát hại. Chuyện này ở trong chốn giang hồ đã không còn là bí mật, Hinh nhi cũng đã nghe qua.
Thu Mộng Địch nói, “Hinh nhi, ngươi nói xem mối thù lớn nhất trên đời là gì?”
Hinh nhi đáp, “Đương nhiên là thù giết cha!”
Thu Mộng Địch lại hỏi, “Nếu ngươi thật sự yêu một nam nhân, nhưng cố tình phụ thân ngươi, cô cô ngươi lại chính là người sát hại phụ thân hắn, hại hắn từ nhỏ không được phụ thân yêu thương, thậm chí chưa từng được phụ thân ôm qua, hại mẫu thân hắn cả đời thống khổ. Nam nhân kia không biết chuyện này, nhưng ngươi lại biết rõ, liệu ngươi có nguyện che giấu chuyện này, lừa dối để kết hôn với hắn không?”
Hinh nhi kinh ngạc suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu nói, “Ta không thể. Ta yêu hắn sẽ đau lòng thay cho hắn, sao có thể vũ nhục thương tổn hắn như vậy được.”
Thu Mộng Địch thở dài nói, “Trên đời này một ngàn người thì có tới chín trăm chín mươi chín hoặc không dám làm vậy, hoặc không nỡ làm vậy. Nhưng Nam Cung Linh lại chính là người duy nhất làm được. Nàng từ lúc phát hiện ra Hoa mai lệnh, đã biết chuyện phụ thân cùng cô cô mình gây ra, cư nhiên vẫn bất động thanh sắc. Nam Cung Linh quyết tuyệt tàn nhẫn, hơn xa cô của nàng.”
Nàng thật sâu thở dài, “Cho nên ta sao có thể không lo lắng thay cho Diệp Khai. Nàng không giết Diệp Khai trước, là vì muốn để Diệp Khai phải chịu thống khổ nhìn Phó Hồng Tuyết bỏ mình trước mắt, nhận hết tra tấn.”
Hinh nhi nói, “Chẳng lẽ công chúa muốn giúp Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai? Nhưng nếu không lấy được Đại bi phú, chủ thượng nhất định không vui. Công chúa người nên vì phu nhân mà suy nghĩ lại.”
Thu mộng địch đứng lặng trong gió, sau một lúc lâu nói, “Đi tới xem đi.”
—————————————————————–
Tác giả có lời muốn nói: Khổng Tước Linh thuộc sở hữu của Thu gia, đây là trong nguyên tác [ bảy thứ vũ khí ] Cổ Long đặt ra.
Tết nguyên tiêu mới qua chưa được bao lâu, trên đường vẫn như cũ đèn đuốc sáng lạn. Phó Hồng Tuyết nắm tay Diệp Khai, dẫn hắn du ngoạn Trường An.Diệp Khai đi một hồi, đứng lại vươn tay về phía Phó Hồng Tuyết, muốn y ôm.
Phó Hồng Tuyết nhìn dòng người lướt qua bên cạnh, trời chỉ vừa sẩm tối, đường xá vẫn rất náo nhiệt, mở miệng thương lượng với Diệp Khai, “Cõng có được không?”
Diệp Khai đô miệng tỏ vẻ bất mãn, nhưng vẫn gật gật đầu.
Phó Hồng Tuyết không muốn khiến hắn thất vọng, nhưng nhìn dòng người chung quanh vẫn cảm thấy khó xử.
Diệp Khai cầm đèn lồng chờ y, trong đôi mắt hắc bạch phân minh tất cả đều là ỷ lại đối với y.
Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ, Những người này bất quá cũng chỉ là người xa lạ, Diệp Khai mới là thân đệ đệ của ta, ta cần gì phải để ý cách nhìn của bọn họ, ta chỉ cần Diệp Khai không ưu không sầu.
Phó Hồng Tuyết nghĩ đến đây, ôm Diệp Khai lên. Diệp Khai theo thói quen vòng tay quanh cổ y, ghé vào lỗ tai y cười vang. Phó Hồng Tuyết nói, “Ca ca mang ngươi đi xem hí*.”
Y mang theo Diệp Khai tìm tới nơi chuyên biểu diễn tham quân hí*, múa rối lúc trước tiểu nhị chỉ. Trên đường có đồ ăn nào ngon, đồ chơi gì thú vị cũng đều mua cho Diệp Khai.
*hí (hí kịch): là 1 loại nghệ thuật diễn tuồng sân khấu của Trung Hoa cổ, được phát triển từ trước thời nhà Đường, thường lấy các sự tích, câu chuyện về những vị anh hùng trong dân gian và lịch sử làm đề tài chủ đạo.
Cho đến thời nhà Đường, được phát triển thành Tham quân hí bao gồm hai vai: một người mặc y phục xanh lục chỉnh tề, thông minh cơ trí và linh lợi, tên vai diễn gọi là Tham quân; còn người kia ăn mặc lôi thôi, khờ khạo đần độn, tên vai diễn gọi là Thương cốt. Hai nhân vật này trong khi diễn thường có những lời đối đáp khôi hài trào lộng. Tham quân là vai chính, Thương cốt là vai phụ. Đôi khi Tham quân là đối tượng để làm trò cười và cuối cùng bị Thương cốt đánh đập.
Chỗ gánh hát càng tập trung nhiều du khách, Phó Hồng Tuyết thanh toán tiền xong liền ôm Diệp Khai vào. Hí đã diễn được một nửa, một người đóng vai tham quân, đang bị một người khác trêu cợt. Diệp Khai xem một hồi, ngáp một cái, ghé vào tai y kêu, “Ca ca.” Nâng cao thanh âm gọi, “Ca ca.” Thấp giọng nói,“Ca ca.” Kéo dài giọng kêu, “Ca…… Ca……”
Phó Hồng Tuyết thấy hắn không thích, dẫn hắn sang nhà khác, nhà này diễn múa rối dây. Đối với người thường mà nói, có chút thú vị kỳ ảo. Diệp Khai tựa hồ cũng cảm thấy thực hứng thú, Phó Hồng Tuyết ôm hắn tới gần bục biểu diễn.
Diệp Khai xem một hồi, vung tay về phía đám rối gỗ bị huyền ti chế trụ. Tức khắc mười mấy con rối cùng bổ nhào trên nền đất, dây múa rối tất cả đều bị ảo ảnh phi đao của hắn cắt đứt.
Nghệ nhân biểu diễn chịu kinh hách không nhỏ, người xem loạn thành một đoàn. Diệp Khai buổi tối rất ít khi động võ, Phó Hồng Tuyết không nghĩ Diệp Khai lại đột nhiên ra tay như vậy, không kịp ngăn cản.
Diệp Khai ra tay nhanh lẹ, những người này sao có khả năng thấy rõ, có người thậm chí còn quỳ sụp trên đất cầu thần khấn phật.
Phó Hồng Tuyết dẫn Diệp Khai ra ngoài, đi được một đoạn mới hỏi hắn, “Khai nhi làm sao vậy?”
Diệp Khai nói, “Có dây, gạt người.”
Diệp Khai giang hai tay, lòng bàn tay xuất ra một khỏa đường quế hoa lúc nãy Phó Hồng Tuyết mua cho hắn. Đường rời khỏi tay Diệp Khai, bay lên không trung, viên đường ở trong không khí lắc lư trái phải, rung rung đem giấy bọc kéo xuống. Diệp Khai ngửa đầu, khỏa đường kia liền dừng trong miệng hắn.
Phó Hồng Tuyết bật cười, Diệp Khai trông thấy trên rối gỗ nhà người ta có treo dây, liền cho rằng đó là giả. Nhưng nếu đòi hỏi phải có được bản lĩnh như Diệp Khai mới có thể ra làm xiếc, vậy trên đời đã chẳng có được mấy người diễn xiếc.
Diệp Khai đòi y ôm chẳng qua là đang làm nũng mà thôi. Trên đường gặp qua nhiều thứ thú vị, hắn cũng đã sớm tuột xuống đi cùng Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết tùy ý để hắn lôi kéo, mặc hắn dẫn đi.
Đi được nửa con phố, thấy một tòa tiểu lâu trang trí sắc màu rực rỡ, trước cửa trồng rất nhiều hoa. Diệp Khai dừng cước bộ, ngắm nhìn hoa hoa cỏ cỏ này, Phó Hồng Tuyết cũng bồi hắn đứng lại.
Từ trong tiểu lâu bước ra hai nữ tử, đối Diệp Khai Phó Hồng Tuyết nói, “Nhị vị công tử hảo tuấn tú nha, mau vào đây, tỷ tỷ bồi các ngươi uống rượu.”
Diệp Khai ngạc nhiên hỏi, “Vì sao, ta đâu có quen các ngươi?”
Một trong hai nữ tử kia xuy một tiếng cười nhạo nói, “Đương nhiên là vì cùng công tử kết sương sớm nhân duyên.”
Diệp Khai càng thêm hiếu kì, còn muốn hỏi lại nàng.
Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên hiểu được đây là loại địa phương nào, một phen kéo Diệp Khai về, “Chúng ta đi, đừng cùng các nàng nói chuyện.”
Phó Hồng Tuyết mang theo Diệp Khai chạy trối chết. Y không muốn giữa đường giữa chợ hiển lộ võ công, chỉ đành lôi kéo Diệp Khai chạy bộ. Diệp Khai chạy một hồi, buông tay y ra, ngoái đầu cười vui, “Ca ca đuổi theo ta.”
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu, y sợ Diệp Khai dùng khinh công, càng đuổi càng chậm. Diệp Khai một bên chạy một bên ngoái đầu, chậm rãi dừng cước bộ, mờ mịt nhìn về phía sau.
Phó Hồng Tuyết vội vàng vượt lên, đem hắn ủng vào trong ngực, “Ca ca tới đây.”
Diệp Khai ôm chặt lấy y gọi, “Ca ca.” Qua một hồi mới nói, “Đến lượt ta truy ngươi, ngươi đi tới đâu ta đuổi tới đó.” Không đợi Phó Hồng Tuyết đáp ứng, hắn lại đổi ý,“Chúng ta đừng chơi cái này, không tốt.”
Phó Hồng Tuyết khẽ ừ, mỗi một câu Diệp Khai nói ra y đều rõ nguyên do. Y kéo tay Diệp Khai, kìm lòng không đậu đặt một nụ hôn lên trán Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết nhớ tới buổi chiều có vài món ăn Diệp Khai thực yêu thích, dẫn hắn tới Đài hoa tướng huy lâu kia. Tới nơi, đèn đuốc sáng trưng, thoạt nhìn không khác gì ban ngày, cư nhiên so với lúc chiều họ tới còn náo nhiệt hơn.
Phó Hồng Tuyết sợ lại có người quấy rầy khiến Diệp Khai không vui, Diệp Khai buổi tối mà khổ sở thì cũng không dễ dỗ như Diệp Khai ban ngày, liền thuê một nhã gian, không cần tiếp xúc với các khách nhân khác, quen thuộc gọi mấy món Diệp Khai thích ăn, cùng hắn nói chuyện phiếm.
Ăn xong cơm thì đã rất khuya, lầu một như trước đèn đuốc sáng lạn, thoạt nhìn có vẻ muốn bán hàng thâu đêm. Trời thoáng đổ mưa bụi rất nhỏ, Phó Hồng Tuyết mang theo Diệp Khai đi vài bước, dừng lại cởi áo choàng của mình xuống, chuẩn bị phủ lên đầu Diệp Khai.
Diệp Khai hơi ngưỡng đầu nhìn y. Rõ ràng đêm nay đổ mưa phùn, trên trời không thấy được mấy ngôi sao, nhưng Phó Hồng Tuyết lại có cảm giác dường như hết thảy tinh quang đều đang phản chiếu trong mắt Diệp Khai, không ngừng lóe sáng. Vô số giấc mộng tươi đẹp, vô số loài hoa rực rỡ, vô số lưu vân đều ẩn hiện dưới ánh tinh quang này.
Đôi môi đỏ mọng của Diệp Khai khẽ cong lên, trong mắt là vô hạn tình ý, chờ mong nhìn y. Phó Hồng Tuyết cũng nhìn lại hắn. Diệp Khai tại vách núi ngày đó thấy y còn sống khóc hồng hai mắt, Diệp Khai trên đỉnh Vân Thiên bị Công Tử Vũ đả thương hộc máu, cùng Diệp Khai trước mắt tại khoảnh khắc này như hòa làm một.
Phó Hồng Tuyết dùng áo choàng che phủ mình cùng Diệp Khai, thật sâu hôn xuống, hôn lên đôi môi đang ngóng chờ của Diệp Khai.
Trên gác mái âm u tại tầng năm Đài hoa tướng huy lâu, một đôi mắt liếc nhìn hai người họ. Ánh mắt này cũng không lớn, nhưng mi mắt được kẻ một đường viền đen đậm, hất cao chỗ đuôi mắt, khiến đôi mắt mang theo cảm giác sắc nhọn.
Chủ nhân ánh mắt là một nữ tử trang điểm khéo léo. Nàng nhìn hai người dưới lầu, thu hồi tầm mắt, tay phải nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, một giọt máu dọc theo tay nàng rớt xuống đất.
Ngồi đối diện nàng là một người tuổi còn trẻ, trên người khoác một kiện quần áo máu tím kiểu dáng phổ thông, đầu đội nón rộng vành kéo xuống thật thấp.
Nữ tử đứng khuấn trong chỗ tối nói, “Giết Phó Hồng Tuyết, ngươi nhắm có làm được không?”
Người trẻ tuổi đội nón khoác tử y khóe miệng tràn ngập mỉa mai,“Ngươi có thể tìm người ngươi cho rằng làm được.”
Đã rất khuya, ngoài trời càng lúc càng tối đen. Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai rời đi. Nữ tử cùng người trẻ tuổi kia cũng bỏ đi. Dưới lầu như trước sáng tỏ, gác mái như trước âm u. Gió đêm gợn lên, trên mái nhà thế nhưng lại xuất hiện hai bóng người.
Một trong số đó đúng là Nam Hải Công chúa Thu Mộng Địch, người còn lại là thị nữ Hinh nhi. Hinh nhi nói, “Công chúa, chúng ta đến cũng không quá muộn.”
Thu Mộng Địch khẽ thở dài, thế nhưng tựa như tràn ngập sầu tư.
Hinh nhi ngạc nhiên nói, “Công chúa, Nam Cung Linh muốn giết Phó Hồng Tuyết, còn lại một mình Diệp Khai cũng không khó đối phó. Vô Gian Địa Ngục mất đi hai người kia, sớm hay muộn cũng sẽ bại. Chỉ cần chiếm được Đại bi phú, công chúa tất sẽ đạt được sủng ái của chủ thượng. Bọn họ là bọ ngựa đấu đá nhau phía trước, chúng ta hoàng tước theo sau*, vì cái gì người còn không vui vẻ?”
*câu này cũng tựa như câu ‘nghêu sò đánh nhau ngư ông đắc lợi’ vậy
Thu Mộng Địch nói, “Bởi vì ta không đành lòng đối đãi Diệp Khai như vậy.”
Hinh nhi cười nói, “Công chúa vẫn còn thích hắn, không bằng chúng ta bắt hắn trở về tiếp tục làm phò mã là được.”
Thu Mộng Địch lắc đầu, “Bắt được lần đầu tiên, tuyệt không thể bắt được đến lần thứ hai. Khổng Tước sơn trang cũng chỉ bắt được hắn có một lần, lần thứ hai lại chỉ có thể ra tay giết hắn.”
“Công chúa, Khổng Tước sơn trang thì tính là cái gì, sao có thể so sánh được với Nam Hải của chúng ta. Nhưng nói ra cũng thật kỳ quái, Nam Cung Linh muốn giết Phó Hồng Tuyết, vì sao lại không cần đến Khổng Tước Linh, công chúa không phải cho nàng tài liệu chế tác Khổng Tước Linh không đầy đủ sao?”
“Khổng Tước Linh bất quá cũng chỉ là một loại ám khí, lại là loại ám khí rất lớn, khi dùng cần phải lấy ra, còn phải ấn cơ quan. Võ công Phó Hồng Tuyết nhanh chóng tuyệt luân. Võ công trong thiên hạ, đều lấy tốc độ làm mấu chốt. Chỉ sợ ngươi bên này mới vừa lấy được Khổng Tước Linh ra, đã muốn bị hắn chém thành hai đoạn. Khổng Tước Linh nếu đem ra đối phó Diệp Khai may ra còn có phần thắng, đối phó Phó Hồng Tuyết là không thể nào. Lộ Tiểu Giai kiếm pháp cũng có thể tính là nhanh nhất, Thiên hạ đệ nhất khoái kiếm đấu với Thiên hạ đệ nhất khoái đao, chẳng lẽ không phải so với dùng Khổng Tước Linh ổn thỏa hơn nhiều sao.”
“Không thể giết một Phó Hồng Tuyết đang hết sức chăm chú, nhưng nếu trong lúc Phó Hồng Tuyết sơ ý, không kịp chuẩn bị, chỉ sợ sẽ khó thoát khỏi cái chết.”
Thu Mộng Địch gật gật đầu, “Đúng vậy. Kì thực Khổng Tước Linh cũng không phải dễ dùng như vậy, nếu không ta sao có thể dễ dàng đưa cho nàng. Khổng Tước Linh nguyên bản thuộc về Thu gia chúng ta. Vào đời thứ tư, một vị nữ nhi Thu gia mang theo sáu phiến Khổng Tước Linh gả vào Nam Cung gia. Mục đích của Nam Cung gia vốn là Khổng Tước Linh, sau khi đạt được liền đối nàng thập phần lãnh đạm. Vị tiền bối trong gia tộc này cũng là một người thông minh, thế nhưng cải tạo Khổng Tước Linh, khiến Khổng Tước Linh phải dùng máu xử nữ làm chất dẫn mới có thể phóng ra. Truyền đến đời Nam Cung Linh, huyết mạch đã muốn thực phai nhạt. Nam Cung Linh tuy rằng sinh ra nữ nhi, nhưng huyết mạch so với nàng càng đạm, muốn thành công phóng ra Khổng Tước Linh một lần phải dùng không biết bao nhiêu máu. Bất quá chỉ mới là hài tử hai ba tuổi, có thể có được bao nhiêu máu cơ chứ.”
Hinh nhi thấy nàng mặt co mày cáu, mở miệng an ủi nói, “Vô luận thế nào, chí ít Diệp Khai cũng không có vẻ sẽ gặp nguy hiểm. Có lẽ Nam Cung Linh vẫn còn tình cảm với hắn, sẽ không thương tổn hắn.”
Thu Mộng Địch lại nói, “Nếu Nam Cung Linh không phải chất nữ của Nam Cung Hiệp, nếu ta không biết Dương Thường Phong chết như thế nào, có lẽ ta còn có thể tin nàng sẽ bỏ qua cho Diệp Khai.”
Võ lâm Minh chủ tiền nhiệm bị thê tử Nam Cung Hiệp thiết kế mai phục, tự tay sát hại. Chuyện này ở trong chốn giang hồ đã không còn là bí mật, Hinh nhi cũng đã nghe qua.
Thu Mộng Địch nói, “Hinh nhi, ngươi nói xem mối thù lớn nhất trên đời là gì?”
Hinh nhi đáp, “Đương nhiên là thù giết cha!”
Thu Mộng Địch lại hỏi, “Nếu ngươi thật sự yêu một nam nhân, nhưng cố tình phụ thân ngươi, cô cô ngươi lại chính là người sát hại phụ thân hắn, hại hắn từ nhỏ không được phụ thân yêu thương, thậm chí chưa từng được phụ thân ôm qua, hại mẫu thân hắn cả đời thống khổ. Nam nhân kia không biết chuyện này, nhưng ngươi lại biết rõ, liệu ngươi có nguyện che giấu chuyện này, lừa dối để kết hôn với hắn không?”
Hinh nhi kinh ngạc suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu nói, “Ta không thể. Ta yêu hắn sẽ đau lòng thay cho hắn, sao có thể vũ nhục thương tổn hắn như vậy được.”
Thu Mộng Địch thở dài nói, “Trên đời này một ngàn người thì có tới chín trăm chín mươi chín hoặc không dám làm vậy, hoặc không nỡ làm vậy. Nhưng Nam Cung Linh lại chính là người duy nhất làm được. Nàng từ lúc phát hiện ra Hoa mai lệnh, đã biết chuyện phụ thân cùng cô cô mình gây ra, cư nhiên vẫn bất động thanh sắc. Nam Cung Linh quyết tuyệt tàn nhẫn, hơn xa cô của nàng.”
Nàng thật sâu thở dài, “Cho nên ta sao có thể không lo lắng thay cho Diệp Khai. Nàng không giết Diệp Khai trước, là vì muốn để Diệp Khai phải chịu thống khổ nhìn Phó Hồng Tuyết bỏ mình trước mắt, nhận hết tra tấn.”
Hinh nhi nói, “Chẳng lẽ công chúa muốn giúp Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai? Nhưng nếu không lấy được Đại bi phú, chủ thượng nhất định không vui. Công chúa người nên vì phu nhân mà suy nghĩ lại.”
Thu mộng địch đứng lặng trong gió, sau một lúc lâu nói, “Đi tới xem đi.”
—————————————————————–
Tác giả có lời muốn nói: Khổng Tước Linh thuộc sở hữu của Thu gia, đây là trong nguyên tác [ bảy thứ vũ khí ] Cổ Long đặt ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook