[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch
-
Chương 33: Mất đi thần trí
Diệp Khai không thể tưởng được y lại nói ra một câu như vậy, a một tiếng, lỗ tai hơi hơi nóng lên, cả người co rúm lại, không nghĩ tiếp tục đứng ngốc bên cạnh ao, liền bơi tới giữa ôn tuyền.
Bơi tới chỗ lốc xoáy lúc trước Phó Hồng Tuyết mang hắn qua đùa giỡn, mới phát hiện không chỉ tai nóng, mặt cũng có chút nóng lên, trái tim thẳng thắn loạn khiêu, nhưng nhất thời nói không nên lời.
Diệp Khai trấn định bản thân, nhịn không được nghĩ, ‘Ta làm sao vậy?’ Hắn vốn tính tiêu sái tự tại, mới nghe một câu như vậy đã thất thố, là chuyện trước nay chưa từng có. Hắn nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết vẫn ngồi bên cạnh ao, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Khai hiện sốt ruột muốn biết Phó Hồng Tuyết có còn tức giận không, nhìn một hồi cũng không ra manh mối, lại thầm tính toán trong lòng mấy mảnh hoa vụn còn lại phải đính như thế nào. Chỉ là vô luận nghĩ gì đều không thể chuyên tâm, tâm tư không được bao lâu lại trở về câu nói vừa nãy của Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết vì sao lại muốn biết bộ dáng ta lúc mới sinh ra? Hắn ở trên sách viết hai chữ ‘Khai nhi’, hẳn là ám chỉ ta không thể nghi ngờ. Trong lòng Phó Hồng Tuyết thực sự nhung nhớ ta như vậy sao?
Từ lần gặp gỡ trước mộ phụ thân, hắn suốt ngày vướng bận chuyện Phó Hồng Tuyết, ngoại trừ Phó Hồng Tuyết, chuyện gì cũng không để tâm. Chuyện Phó Hồng Tuyết cần lo so với hắn nhiều hơn nhiều. Diệp Khai vẫn theo sau Phó Hồng Tuyết, giờ bỗng nhiên phát hiện trong lòng Phó Hồng Tuyết cũng vương vấn mình, nghĩ tới mình, không khỏi dâng lên vui sướng, hy vọng, lại thêm không thể tin được.
Trên đời này không có ai là không có tâm sự. Diệp Khai tự nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn ở trong lòng cân nhắc một hồi, tự nói với mình, ‘Giờ Phó Hồng Tuyết đại cừu đã báo, trải qua những ngày quy ẩn hắn vẫn hằng ao ước. Mỗi ngày chỉ tiếp xúc với ta, Liễu Thiên cùng Băng Di, trong lòng nghĩ đến ta cũng là chuyện bình thường. Ta vui vẻ cái gì cơ chứ. Ta chỉ giống như mèo con nuôi trong nhà, mỗi ngày nếu chỉ nhìn thấy mỗi mình mèo con, ta đương nhiên cũng sẽ quan tâm vướng bận nó.’ Hắn nghĩ đến đây lại nhịn không được nghĩ, ‘Nói như vậy ẩn cư cũng chẳng có gì thú vị, cả ngày ngay cả một người cũng không thấy được. Nhưng nếu ta cùng Hồng Tuyết ẩn cư, có thấy những người khác hay không thì có quan hệ gì. Bọn họ gặp cũng để làm gì chứ.’
Phó Hồng Tuyết thấy sắc mặt hắn lúc vui lúc buồn, qua một hồi đã thay đổi vài bộ dáng, giống như thập phần khoái hoạt, lại như sầu lo nôn nóng. Y xuống nước, bơi tới bên người Diệp Khai, vươn tay túm lấy eo Diệp Khai, lòng bàn tay chạm phải da thịt nhu nị.
Diệp Khai đang xuất thần, bị y dọa sợ, nột nột nói, “Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết nâng tay xoa nhẹ vết thương trên mặt Diệp Khai, chỉ còn lại hồng ngân mơ hồ. Bữa trưa Liễu Thiên liên tục sờ sờ mặt Diệp Khai, đại khái là giúp hắn đánh tan máu bầm, cho nên chưởng ngân mới nhanh như vậy nhạt đi hơn phân nửa.
Diệp Khai thấy y quan tâm mình, càng cảm thấy áy náy, “Hồng Tuyết, là ta không tốt.”
Phó Hồng Tuyết hơi nhếch mày, không đáp lại những lời này.
Diệp Khai lập tức lo sợ, hận không thể chắp cánh bay tới phòng Liễu Thiên, một hơi không hề chớp mắt nghỉ ngơi sửa cho xong vòng hoa, đổi lấy Phó Hồng Tuyết tha thứ.
Phó Hồng Tuyết nhẹ giọng, “Diệp Khai, đừng khẩn trương. Ta sẽ không tùy thời nổi giận.”
Diệp Khai bị y nói trúng tim đen, sắc mặt càng hồng, che che giấu giấu nói, “Tắm đi, ta có khẩn trương gì đâu.”
Phó Hồng Tuyết tà tà liếc hắn.
Diệp Khai thất thố nói, “Ta tắm xong rồi, đi về trước.” Hắn bơi về bờ, môt bên mặc quần áo một bên trộm nghĩ, ‘Không biết trong lòng Phó Hồng Tuyết, ta lúc sinh ra mang bộ dạng như thế nào? Aizz, đáng tiếc chính ta cũng không biết, nếu không, nhất định nói cho hắn.’
‘Khai nhi’ hai chữ này quả thật phi thường thân mật, trừ phi tuổi tác kém rất nhiều, hoặc cùng lớn lên từ nhỏ, nếu không dù là huynh đệ tỷ muội, xưng hô như vậy cũng không khỏi quá mức thân mật. Diệp Khai ngồi bên bờ một hồi, tâm tư lại quay về hai chữ kia.
Thời điểm Phó Hồng Tuyết lội tới, Diệp Khai đã rơi vào trạng thái mê man. Phó Hồng Tuyết thấy hắn đã mặc quần áo, nhưng còn để chân trần, vươn một tay nắm lấy mắt cá chân Diệp Khai, mắt cá chân tinh tế tới mức y không dám nắm chặt, da thịt mềm mại nhẵn nhụi, không khác là bao so với trong tưởng tượng của y.
Phó Hồng Tuyết giúp hắn đeo tất. Sương mù trong mắt Diệp Khai đã dày đặc. Hắn nhìn Phó Hồng Tuyết, muốn cố gắng bảo trì thanh tỉnh, nhưng rốt cuộc vẫn hoàn toàn rơi vào mơ hồ.
Phó Hồng Tuyết vẫn lo hắn buổi tối sẽ khóc nháo, thấy Diệp Khai đã mơ hồ, không khỏi ngóng nhìn Diệp Khai. Y quan tâm Diệp Khai, sợ Diệp Khai lại bị dọa chấn kinh, vẻ mặt thập phần ôn nhu.
Diệp Khai đánh giá bộ dạng y một hồi, đầu tiên lộ ra thần sắc vui sướng, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát lại ngay lập tức biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Diệp Khai chậm rãi cúi đầu xuống.
Phó Hồng Tuyết lay nhẹ vai Diệp Khai, Diệp Khai ngẩng đầu nhìn y, đáy mắt xuất hiện tia ưu thương thống khổ sâu sắc, sâu tới không giống như sẽ xuất hiện trong mắt hài tử. Nhưng thần sắc thống khổ kia cũng không duy trì lâu, hơi nước trong mắt Diệp Khai càng ngày càng đậm, cuối cùng hai mắt gợn nước, như tùy thời sẽ vì thương tâm mà rơi lệ, cũng không còn nhìn ra bất cứ cảm xúc gì nữa.
Trong lòng Phó Hồng Tuyết dâng lên sợ hãi, bộ dáng lúc này của Diệp Khai, giống hệt ngày y gặp lại Diệp Khai trên đỉnh Vân Thiên. Y thử gọi một tiếng, “Diệp Khai.”
Diệp Khai không có bất kì phản ứng gì.
Sợ hãi trong lòng Phó Hồng Tuyết càng sâu, bắt lấy tay Diệp Khai, “Diệp Khai.”
Diệp Khai giống như không nghe thấy, chậm chạp cúi đầu.
Hắn không cười, không khóc, không nói gì, cũng không làm bất cứ việc gì ngày thường hắn vẫn làm.
Phó Hồng Tuyết có gọi hắn thế nào hắn cũng đều không đáp lại, chỉ si ngốc nhìn về phía trước, cứ như thể khoảng không nhỏ hẹp trước mặt là cả thế giới, có xem bao nhiêu cũng không đủ.
Phó Hồng Tuyết mặc quần áo, đứng bên người Diệp Khai, ôn nhu nói, “Diệp Khai, chúng ta về thôi.”
Y ôm lấy Diệp Khai, Diệp Khai không thích đi đường, thích nhất được y ôm, bình thường nhất định sẽ vươn tay ôm cổ y. Nhưng nay tay chân Diệp Khai đều rũ xuống, như thể không có thần trí, không còn khống chế thân thể này nữa, chỉ còn lại một luồng hô hấp.
Phó Hồng Tuyết mang Diệp Khai về phòng, đặt lên nệm. Diệp Khai lẳng lặng nằm, ngoại trừ hơi thở phập phồng, không còn bất cứ dấu hiệu sự sống nào. Phó Hồng Tuyết ôm chặt hắn vào lòng, toàn thân Diệp Khai đều thực băng lãnh, căn bản không giống như vừa bước ra từ ôn tuyền.
Phó Hồng Tuyết không ngừng thấp giọng gọi hắn, Diệp Khai vẫn không phản ứng. Phó Hồng Tuyết ôm hắn, không ngừng nhỏ giọng ôn nhu an ủi, nói với hắn mình sẽ không tức giận nữa, sẽ không bao giờ trách tội hắn nữa.
Y trong lúc tức giận, sâu trong nội tâm hy vọng Diệp Khai là hai người, có vậy y mới có thể vừa không trách tội Diệp Khai, vừa không hổ với Thúy Nùng.Giờ Diệp Khai ra nông nỗi này, lòng y đau như đao cắt, mới giật mình nhận ra, vô luận là Diệp Khai ban ngày hay Diệp Khai buổi tối, ở trong lòng y hoàn toàn không phân biệt, Diệp Khai từ trước đến nay đều chỉ có một người.
Diệp Khai là ánh dương ấm áp trong cuộc đời y. Thượng thiên đã đưa Diệp Khai tới làm huynh đệ y, lại đưa Diệp Khai thơ ấu tới làm bạn với y, lắng nghe tâm sự của y.
Là y tự lừa mình dối người, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Diệp Khai buổi tối, Diệp Khai thơ ấu căn bản không thể thừa nhận trừng phạt này của y.
Qua không biết bao lâu, Diệp Khai hình như mệt mỏi, chậm chạp khép mắt lại.
Lông mi thật dài của Diệp Khai chầm chậm khép lại ngay trước mặt Phó Hồng Tuyết, che khuất hơi nước mờ mịt trong mắt. Động tác hắn chậm rãi như vậy, lại phảng phất mang theo khí tức quyết tuyệt.
Tưa như hắn đang cáo biệt, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không mở mắt ra lần nữa.
Phó Hồng Tuyết hoảng hốt thấy Thúy Nùng ngã xuống vách núi. Y dùng hết toàn lực cũng không thể giữ nổi nàng, cuối cùng tuột tay, trong tuyệt vọng khôn cùng, gương mặt Thúy Nùng bỗng biến thành Diệp Khai.
Bơi tới chỗ lốc xoáy lúc trước Phó Hồng Tuyết mang hắn qua đùa giỡn, mới phát hiện không chỉ tai nóng, mặt cũng có chút nóng lên, trái tim thẳng thắn loạn khiêu, nhưng nhất thời nói không nên lời.
Diệp Khai trấn định bản thân, nhịn không được nghĩ, ‘Ta làm sao vậy?’ Hắn vốn tính tiêu sái tự tại, mới nghe một câu như vậy đã thất thố, là chuyện trước nay chưa từng có. Hắn nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết vẫn ngồi bên cạnh ao, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Khai hiện sốt ruột muốn biết Phó Hồng Tuyết có còn tức giận không, nhìn một hồi cũng không ra manh mối, lại thầm tính toán trong lòng mấy mảnh hoa vụn còn lại phải đính như thế nào. Chỉ là vô luận nghĩ gì đều không thể chuyên tâm, tâm tư không được bao lâu lại trở về câu nói vừa nãy của Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết vì sao lại muốn biết bộ dáng ta lúc mới sinh ra? Hắn ở trên sách viết hai chữ ‘Khai nhi’, hẳn là ám chỉ ta không thể nghi ngờ. Trong lòng Phó Hồng Tuyết thực sự nhung nhớ ta như vậy sao?
Từ lần gặp gỡ trước mộ phụ thân, hắn suốt ngày vướng bận chuyện Phó Hồng Tuyết, ngoại trừ Phó Hồng Tuyết, chuyện gì cũng không để tâm. Chuyện Phó Hồng Tuyết cần lo so với hắn nhiều hơn nhiều. Diệp Khai vẫn theo sau Phó Hồng Tuyết, giờ bỗng nhiên phát hiện trong lòng Phó Hồng Tuyết cũng vương vấn mình, nghĩ tới mình, không khỏi dâng lên vui sướng, hy vọng, lại thêm không thể tin được.
Trên đời này không có ai là không có tâm sự. Diệp Khai tự nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn ở trong lòng cân nhắc một hồi, tự nói với mình, ‘Giờ Phó Hồng Tuyết đại cừu đã báo, trải qua những ngày quy ẩn hắn vẫn hằng ao ước. Mỗi ngày chỉ tiếp xúc với ta, Liễu Thiên cùng Băng Di, trong lòng nghĩ đến ta cũng là chuyện bình thường. Ta vui vẻ cái gì cơ chứ. Ta chỉ giống như mèo con nuôi trong nhà, mỗi ngày nếu chỉ nhìn thấy mỗi mình mèo con, ta đương nhiên cũng sẽ quan tâm vướng bận nó.’ Hắn nghĩ đến đây lại nhịn không được nghĩ, ‘Nói như vậy ẩn cư cũng chẳng có gì thú vị, cả ngày ngay cả một người cũng không thấy được. Nhưng nếu ta cùng Hồng Tuyết ẩn cư, có thấy những người khác hay không thì có quan hệ gì. Bọn họ gặp cũng để làm gì chứ.’
Phó Hồng Tuyết thấy sắc mặt hắn lúc vui lúc buồn, qua một hồi đã thay đổi vài bộ dáng, giống như thập phần khoái hoạt, lại như sầu lo nôn nóng. Y xuống nước, bơi tới bên người Diệp Khai, vươn tay túm lấy eo Diệp Khai, lòng bàn tay chạm phải da thịt nhu nị.
Diệp Khai đang xuất thần, bị y dọa sợ, nột nột nói, “Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết nâng tay xoa nhẹ vết thương trên mặt Diệp Khai, chỉ còn lại hồng ngân mơ hồ. Bữa trưa Liễu Thiên liên tục sờ sờ mặt Diệp Khai, đại khái là giúp hắn đánh tan máu bầm, cho nên chưởng ngân mới nhanh như vậy nhạt đi hơn phân nửa.
Diệp Khai thấy y quan tâm mình, càng cảm thấy áy náy, “Hồng Tuyết, là ta không tốt.”
Phó Hồng Tuyết hơi nhếch mày, không đáp lại những lời này.
Diệp Khai lập tức lo sợ, hận không thể chắp cánh bay tới phòng Liễu Thiên, một hơi không hề chớp mắt nghỉ ngơi sửa cho xong vòng hoa, đổi lấy Phó Hồng Tuyết tha thứ.
Phó Hồng Tuyết nhẹ giọng, “Diệp Khai, đừng khẩn trương. Ta sẽ không tùy thời nổi giận.”
Diệp Khai bị y nói trúng tim đen, sắc mặt càng hồng, che che giấu giấu nói, “Tắm đi, ta có khẩn trương gì đâu.”
Phó Hồng Tuyết tà tà liếc hắn.
Diệp Khai thất thố nói, “Ta tắm xong rồi, đi về trước.” Hắn bơi về bờ, môt bên mặc quần áo một bên trộm nghĩ, ‘Không biết trong lòng Phó Hồng Tuyết, ta lúc sinh ra mang bộ dạng như thế nào? Aizz, đáng tiếc chính ta cũng không biết, nếu không, nhất định nói cho hắn.’
‘Khai nhi’ hai chữ này quả thật phi thường thân mật, trừ phi tuổi tác kém rất nhiều, hoặc cùng lớn lên từ nhỏ, nếu không dù là huynh đệ tỷ muội, xưng hô như vậy cũng không khỏi quá mức thân mật. Diệp Khai ngồi bên bờ một hồi, tâm tư lại quay về hai chữ kia.
Thời điểm Phó Hồng Tuyết lội tới, Diệp Khai đã rơi vào trạng thái mê man. Phó Hồng Tuyết thấy hắn đã mặc quần áo, nhưng còn để chân trần, vươn một tay nắm lấy mắt cá chân Diệp Khai, mắt cá chân tinh tế tới mức y không dám nắm chặt, da thịt mềm mại nhẵn nhụi, không khác là bao so với trong tưởng tượng của y.
Phó Hồng Tuyết giúp hắn đeo tất. Sương mù trong mắt Diệp Khai đã dày đặc. Hắn nhìn Phó Hồng Tuyết, muốn cố gắng bảo trì thanh tỉnh, nhưng rốt cuộc vẫn hoàn toàn rơi vào mơ hồ.
Phó Hồng Tuyết vẫn lo hắn buổi tối sẽ khóc nháo, thấy Diệp Khai đã mơ hồ, không khỏi ngóng nhìn Diệp Khai. Y quan tâm Diệp Khai, sợ Diệp Khai lại bị dọa chấn kinh, vẻ mặt thập phần ôn nhu.
Diệp Khai đánh giá bộ dạng y một hồi, đầu tiên lộ ra thần sắc vui sướng, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát lại ngay lập tức biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Diệp Khai chậm rãi cúi đầu xuống.
Phó Hồng Tuyết lay nhẹ vai Diệp Khai, Diệp Khai ngẩng đầu nhìn y, đáy mắt xuất hiện tia ưu thương thống khổ sâu sắc, sâu tới không giống như sẽ xuất hiện trong mắt hài tử. Nhưng thần sắc thống khổ kia cũng không duy trì lâu, hơi nước trong mắt Diệp Khai càng ngày càng đậm, cuối cùng hai mắt gợn nước, như tùy thời sẽ vì thương tâm mà rơi lệ, cũng không còn nhìn ra bất cứ cảm xúc gì nữa.
Trong lòng Phó Hồng Tuyết dâng lên sợ hãi, bộ dáng lúc này của Diệp Khai, giống hệt ngày y gặp lại Diệp Khai trên đỉnh Vân Thiên. Y thử gọi một tiếng, “Diệp Khai.”
Diệp Khai không có bất kì phản ứng gì.
Sợ hãi trong lòng Phó Hồng Tuyết càng sâu, bắt lấy tay Diệp Khai, “Diệp Khai.”
Diệp Khai giống như không nghe thấy, chậm chạp cúi đầu.
Hắn không cười, không khóc, không nói gì, cũng không làm bất cứ việc gì ngày thường hắn vẫn làm.
Phó Hồng Tuyết có gọi hắn thế nào hắn cũng đều không đáp lại, chỉ si ngốc nhìn về phía trước, cứ như thể khoảng không nhỏ hẹp trước mặt là cả thế giới, có xem bao nhiêu cũng không đủ.
Phó Hồng Tuyết mặc quần áo, đứng bên người Diệp Khai, ôn nhu nói, “Diệp Khai, chúng ta về thôi.”
Y ôm lấy Diệp Khai, Diệp Khai không thích đi đường, thích nhất được y ôm, bình thường nhất định sẽ vươn tay ôm cổ y. Nhưng nay tay chân Diệp Khai đều rũ xuống, như thể không có thần trí, không còn khống chế thân thể này nữa, chỉ còn lại một luồng hô hấp.
Phó Hồng Tuyết mang Diệp Khai về phòng, đặt lên nệm. Diệp Khai lẳng lặng nằm, ngoại trừ hơi thở phập phồng, không còn bất cứ dấu hiệu sự sống nào. Phó Hồng Tuyết ôm chặt hắn vào lòng, toàn thân Diệp Khai đều thực băng lãnh, căn bản không giống như vừa bước ra từ ôn tuyền.
Phó Hồng Tuyết không ngừng thấp giọng gọi hắn, Diệp Khai vẫn không phản ứng. Phó Hồng Tuyết ôm hắn, không ngừng nhỏ giọng ôn nhu an ủi, nói với hắn mình sẽ không tức giận nữa, sẽ không bao giờ trách tội hắn nữa.
Y trong lúc tức giận, sâu trong nội tâm hy vọng Diệp Khai là hai người, có vậy y mới có thể vừa không trách tội Diệp Khai, vừa không hổ với Thúy Nùng.Giờ Diệp Khai ra nông nỗi này, lòng y đau như đao cắt, mới giật mình nhận ra, vô luận là Diệp Khai ban ngày hay Diệp Khai buổi tối, ở trong lòng y hoàn toàn không phân biệt, Diệp Khai từ trước đến nay đều chỉ có một người.
Diệp Khai là ánh dương ấm áp trong cuộc đời y. Thượng thiên đã đưa Diệp Khai tới làm huynh đệ y, lại đưa Diệp Khai thơ ấu tới làm bạn với y, lắng nghe tâm sự của y.
Là y tự lừa mình dối người, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Diệp Khai buổi tối, Diệp Khai thơ ấu căn bản không thể thừa nhận trừng phạt này của y.
Qua không biết bao lâu, Diệp Khai hình như mệt mỏi, chậm chạp khép mắt lại.
Lông mi thật dài của Diệp Khai chầm chậm khép lại ngay trước mặt Phó Hồng Tuyết, che khuất hơi nước mờ mịt trong mắt. Động tác hắn chậm rãi như vậy, lại phảng phất mang theo khí tức quyết tuyệt.
Tưa như hắn đang cáo biệt, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không mở mắt ra lần nữa.
Phó Hồng Tuyết hoảng hốt thấy Thúy Nùng ngã xuống vách núi. Y dùng hết toàn lực cũng không thể giữ nổi nàng, cuối cùng tuột tay, trong tuyệt vọng khôn cùng, gương mặt Thúy Nùng bỗng biến thành Diệp Khai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook