[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch
Chương 15: Phân phòng

Phó Hồng Tuyết nguyên là băng tuyết, cô độc tịch mịch, trong lòng tràn ngập cừu hận cùng đau thương. Số mệnh dường như đối y thực vô tình, mới khiến y lưng đeo huyết hải thâm cừu, lại còn bị bệnh hiểm nghèo quấn thân, trưởng thành trong tay vị Ma giáo công chúa vì mất đi ái nhân mà càng thêm ngoan khốc, ngày đêm chịu đựng tra tấn vì mối thù đã tồn tại từ trước khi y sinh ra.

Y vừa bước chân vào giang hồ, đã được Công tử Vũ liệt vào Thiên hạ đệ nhất đao. Thiên hạ đệ nhất đao lại là một thiếu niên mới mười bảy tuổi, khiến mỗi một người hâm mộ công phu của y, cũng thực hoài nghi y có phải học võ ngay từ trong bụng mẹ. Có mấy người có thể nghĩ tới, công phu như vậy, cho dù là thiên tài, muốn luyện thành cũng phải trả giá bằng bao nhiêu huyết lệ.

Cuộc đời y, đã từng trải qua cuộc sống mà những người bình thường không dám tưởng tượng tới. Tựa như cái tên mà Công chúa Ma giáo đặt cho y, đại biểu cho vận mệnh báo thù của y, Phó Hồng Tuyết – tuyết trắng bị nhuộm đỏ bởi cừu hận. Nếu đổi lại là một người khác, chỉ sợ đã muốn đối thế giới này tràn ngập tuyệt vọng cùng hận ý.

Loại tâm tình này, thế nhân nào có thể thấu hiểu. Y quật cường y kiêu ngạo, y không cách nào cho phép chính mình lộ ra đau đớn. Đoạn nhân sinh này, có lẽ đã định phải tuyệt vọng, bất lực như vậy.

Cũng có lẽ trời cao rủ lòng thương, không để cuộc đời y vĩnh viễn hãm trong bi kịch như vậy, người duy nhất trên đời có thể chân chính cảm nhận thống khổ trong lòng y, lý giải tâm tình y, an ủi y cư nhiên lại xuất hiện.

Diệp Khai xuất hiện trong cuộc đời Phó Hồng Tuyết, giống như ánh mặt trời lan tỏa, như làn gió xuân nhẹ lướt qua, lại cũng giống như cơn mưa đầu mùa thanh mát dễ chịu. Mưa, gió, nắng, ngươi cho dù muốn kháng cự, cũng vô pháp kháng cự.

Diệp Khai chấp nhất, dùng ấm áp chính mình từ núi băng hòa tan ra một khối ốc đảo. Mà kể từ khi Diệp Khai trở lại Vô Gian Địa Ngục, xuân phong cũng theo tới, khiến ốc đảo này vạn vật sinh sôi. Sinh cơ chỉ thuộc về Phó Hồng Tuyết, cũng bắt đầu đâm chồi. Nhiệt khí này, cũng là một loại sinh cơ, nhưng đối Phó Hồng Tuyết mà nói lại quá mức xa lạ.

Phó Hồng Tuyết muốn vận nội công áp chế cỗ nhiệt khí xa lạ này, lại không thể thành công. Nhiệt khí kia đại biểu cho khát vọng trong đáy lòng mỗi con người, không thể kháng cự, cũng vô pháp áp chế.

Thiếu niên vốn quen với cô độc lâm vào mê võng. Người an ổn ngủ bên cạnh giống như là ngọn nguồn khát vọng, Phó Hồng Tuyết nâng cánh tay, đem Diệp Khai ôm vào lòng mình.

Cơ thể Diệp Khai thực ấm áp, da thịt lại lành lạnh. Hắn dán trên người Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết cảm giác da thịt trong nháy mắt căng thẳng, xúc cảm tê dại theo từng chỗ tiếp xúc với da thịt Diệp Khai mà lan tràn khắp thân thể.

Phó Hồng Tuyết ôm chặt Diệp Khai, nhiệt khí kia vì chiếm được thứ bản thân hằng khát vọng mà biến thành vô hạn khuây khỏa. Tô, ma, toan, thậm chí còn ẩn ẩn đâu, theo trên người Phó Hồng Tuyết dần lan tràn, khoái cảm xa lạ chinh phục thân thể Phó Hồng Tuyết.

Thiếu niên ý chí kiên định tựa băng tuyết, giờ phút này thế nhưng lại phát hiện mình không còn muốn kháng cự loại cảm xúc này nữa. Dường như khoái hoạt như vậy, mới đúng là mình. Diệp Khai tại trong mộng nỉ non, dựa sát vào người y, tựa đầu vào hõm vai Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết ôm hắn, kìm lòng không đậu phát ra tiếng than thở trầm thấp lại mĩ mãn.

Tóc Diệp Khai tán trên người Phó Hồng Tuyết, từng lọn từng lọn như mang theo ma lực bất khả tư nghị, như hạt giống mùa xuân gieo mầm nơi đất trống, sinh trưởng thành một mảnh xanh non vô tận. Tô tô ngứa, mang theo sinh cơ tối nguyên thủy của đất trời.

Phó Hồng Tuyết bỗng cảm thấy như vậy còn chưa đủ, y ngồi dậy, hai tay chống bên người Diệp Khai, cúi đầu nhìn Diệp Khai được ánh trăng bao phủ.

Diệp Khai giống như có loại cảm ứng đặc thù với y, cũng mở mắt. Động tác của hắn rất chậm, ban đầu lông mi thật dài khẽ run rẩy, sau mới lộ ra ánh mắt tràn ngập thiên chân cùng tín nhiệm.

Phó Hồng Tuyết nhớ tới thời điểm gặp lại Diệp Khai, Diệp Khai nằm trên án thư, cánh hoa đầu xuân rớt trên mái tóc. Ngày đó y mới phát hiện, nguyên lai Diệp Khai mĩ lệ tới vậy, còn hơn hết thảy dung nhan trên đời. Y phục Diệp Khai khi ấy huân Long Tiên Hương, thế nhưng cũng không lấn át được hương thảo mộc tự nhiên trên cơ thể hắn. Đó là hương vị thuần khiết nhất, tự nhiên nhất, là hương vị Phó Hồng Tuyết quen thuộc.

Phó Hồng Tuyết cúi người xuống, khẽ hít ngửi hương thảo mộc thơm mát trên người Diệp Khai. Diệp Khai lúc này triệt để tỉnh lại, hắn đáp lại Phó Hồng Tuyết, vươn tay ôm lấy lưng Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết đè Diệp Khai trên nệm, Diệp Khai hô hấp thoáng có chút không thông thuận, trên tay hơi hơi dùng sức siết chặt Phó Hồng Tuyết, hơi chút kháng cự.

Phó Hồng Tuyết bỗng rất muốn hôn lên mắt Diệp Khai, ánh mắt trong sáng hắc bạch phân minh, luôn mang theo vô hạn thân thiết hướng về phía y. Phó Hồng Tuyết dịu dàng hôn lên, nhẹ nhàng vuốt ve.

Diệp Khai trong tâm trí hài đồng kể từ khi trở về bên cạnh Phó Hồng Tuyết, vốn chưa từng chịu qua bất cứ ủy khuất nào. Hắn không hiểu nổi động tác của Phó Hồng Tuyết, cơ thể lại bị chế trụ không thể tự do cử động, tròng mắt lập tức ngưng tụ hai giọt lệ.

Phó Hồng Tuyết thôi không tiếp tục áp bách hắn, xoay người, để Diệp Khai ghé vào trên thân mình, cực ôn nhu sủng nịch đối Diệp Khai nói, “Đừng sợ, Khai nhi, ca ca vĩnh viễn bảo hộ ngươi.”

Y không phải kiểu người thích nói lời hoa mĩ, có một số chuyện đối mặt Diệp Khai thanh tỉnh y nhất định sẽ không bao giờ thổ lộ. Thâm tâm y cũng có suy nghĩ giống Diệp Khai, luôn coi hạnh phúc cùng sinh mệnh của đối phương quan trọng hơn chính bản thân mình. Tình cảm của y cũng sâu sắc ấm nóng, vĩnh viễn không đổi thay, vĩnh viễn không hối hận.

Diệp Khai cái hiểu cái không, nghiêng người về phía trước, đặt một nụ hôn lên mi mắt Phó Hồng Tuyết. Đôi môi đỏ mọng ướt át lướt nhẹ trên mi gian, thân thể ghé vào trên người Phó Hồng Tuyết khẽ đong đưa, đôi chân thon dài vô tình chạm nhẹ nơi nào đó trên cơ thể Phó Hồng Tuyết.

Cả người Phó Hồng Tuyết cứng ngắc, y kiệt lực tập trung toàn bộ ý chí kháng cự xúc động trong lòng, nhưng vô dụng. Khoái cảm kì dị mãnh liệt như cơn sóng điên cuồng ập tới. Thân thể bởi vì khoái cảm mà run rẩy, co rút.

Khoái cảm như hủy trời diệt đất lan tràn từng tấc da thịt. Thật giống như sấm sét đang nháng lên từng đợt bên ngoài, vạn vật không cách nào kháng cự, chỉ có thể thần phục, tận tình đắm chìm trong cơn mưa mùa xuân.

Phó Hồng Tuyết so với ngày thường tỉnh dậy muộn một khắc. Giờ giấc nghỉ ngơi của y vốn rất có quy luật, giống như chính bản thân y, nghiêm nghiêm cẩn cẩn không gì lay động được. Nhưng hôm nay y quả thực thức dậy muộn. Ngày hôm nay dường như hết thảy mọi thứ đều có chút bất đồng.

Bên người không còn ai, trong phòng có hơi thở thanh mát đặc trưng sau mưa cùng mùi hương của thức ăn.

Phó Hồng Tuyết mở to mắt, thấy Diệp Khai cúi người gần cửa sổ, đưa lưng về phía y.

Y tò mò hỏi Diệp Khai, “Diệp Khai, ngươi đang làm gì?”

Diệp Khai quay đầu lại, “Đêm qua có mưa, hắt vào cửa sổ, ta đang lau sàn nhà.”

Phó Hồng Tuyết giật mình cứng người, “Đêm hôm qua thực sự có mưa sao?” Chẳng lẽ không phải chỉ là một giấc mộng kì quái thôi sao?

Diệp Khai ngạc nhiên đáp, “Đương nhiên là thật, này có cái gì đáng ngạc nhiên đâu.”

Diệp Khai lau sạch nước trên sàn, cầm lên khăn lau mang ra ngoài, lại cẩn thận rửa tay. Khi hắn trở lại, Phó Hồng Tuyết đã rời giường rửa mặt, thay quần áo xong, đang chải đầu.

Diệp Khai lôi kéo y, “Chúng ta hôm nay dùng cơm trong phòng nha.” Hắn kéo y về phía bàn, bên trên đã bày sẵn chén đĩa cùng đồ ăn, mang theo ba phần khoe khoang nói, “Ta nấu đó.”

Cơm là cơm tẻ, từng hạt bóng bẩy rõ ràng.

Đồ ăn là những món rất bình thường, dưa chuột xào trứng gà, măng xào cà. Càng là những món đơn giản lại càng đòi hỏi bản lĩnh người nấu. Dưa chuột xanh non, trứng gà vàng nhạt, nhuận mà không ngán, hương vị mê người. Cà hấp trước rồi mới xào, hỏa hậu, du lượng, gia vị, toàn bộ đều phải vừa đúng, mới có thể không làm thay đổi màu sắc lại vẫn phô bày hết hương vị.

Lý Tầm Hoan xuất thân từ quan lại thế gia, một nhà có tới bảy tiến sĩ, phụ tử cũng có ba thám hoa. Một nhà cuộc sống xa hoa, đối với thức ăn hàng ngày yêu cầu cũng khá cao. Diệp Khai là đồ đệ hắn, học được không phải chỉ là võ công của hắn.

Những chuyện này Phó Hồng Tuyết hoàn toàn không biết.

Diệp Khai gắp đồ ăn đặt vào bát y, Phó Hồng Tuyết thành thực nhấm nháp, tán thưởng, “Ăn ngon.”

Diệp Khai được khen, thập phần đắc ý, trong lòng thoải mái.

Phó Hồng Tuyết ăn thực chậm, đây là tâm ý của Diệp Khai, y nguyện ý chậm rãi nhấm nháp.

Diệp Khai đan hai bàn tay vào nhau, chống cằm nhìn y.

Phó Hồng Tuyết đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, buông đũa, đối Diệp Khai nói, “Diệp Khai, ngươi thu dọn chút đồ, chuyển qua phòng khác ở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương