Phố Dài
-
Chương 25: Phù hoa
[Danh xưng này rất tốt!]
***
Lý Xỉ đã gặp rất nhiều người, tốt có, xấu có, thậm chí còn qua lại với cả người trong hai giới hắc bạch.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy bị một ánh mắt quá mức thấu đáo của một người phụ nữ làm cho khiếp sợ, cái mồm thường ngày khua môi múa mép là thế mà suýt chút nữa á khẩu không trả lời được.
Có hơi hối hận, vì sao ban nãy anh ấy lại cảm thấy Hướng Dụ là người phụ nữ được yêu chiều mà ngạo mạn nhỉ?
Bấy giờ, đến cả Cận Phù Bạch cũng mặt không cảm xúc đánh mắt qua, chờ xem Lý Xỉ vừa nãy gọi một tiếng 'Hướng Dụ' là vì có chuyện quan trọng gì cần nói.
Trong sự trầm lặng của Lý Xỉ có một loại ngượng ngập đang lan tràn.
Cuối cùng vẫn là Hướng Dụ mỉm cười, cô tùy ý tìm một chủ đề: "Kẹo socola năm mới trong khách sạn của anh mùi vị rất ngon, em đã ăn rất nhiều, có cần phải tính tiền riêng không?"
Cũng chính vào lúc này, Lý Xỉ ngồi ở giữa hai người phụ nữ mới nhận ra, Hướng Dụ thật sự không giống với những người phụ nữ khác.
Cô thật sự rất thuần khiết, rất nghiêm túc yêu đương cùng Cận Phù Bạch.
Dựa trên mức độ nghiêm túc dành cho tình yêu này, Hướng Dụ cũng đã thật sự chú ý đến thể diện của Cận Phù Bạch, và cũng nhân tiện chú ý đến luôn cả thể diện của bạn Cận Phù Bạch, cô thân thiết giải vây cho sự ngượng ngập của Lý Xỉ.
Cho dù cô biết, ánh mắt của Lý Xỉ nhìn cô không hề có ý tốt.
Lý Xỉ đón nhận lòng tốt của Hướng Dụ, thu lại ánh mắt, lúc cười lại là dáng vẻ không đứng đắn, vờ như là mình say rượu: "Là anh gọi sai rồi, nên gọi là chị dâu mới đúng. Sao có thể tính tiền riêng với chị dâu được? Hiếm thấy em thích ăn, lần sau em đến anh sẽ bảo người tặng em nhiều hơn."
Hướng Dụ cười khẽ: "Được, cảm ơn anh nhiều nhé."
Đối với danh xưng 'chị dâu' này, cô không có quá nhiều sự giải thích dư thừa, đến cả biểu cảm đặc biệt cũng không có.
Cận Phù Bạch nghịch dái tai cô: "Thích nghe người ta gọi em như thế sao?"
Tay anh vừa mới cầm vào ly rượu được cho thêm đá, đầu ngón tay lạnh như băng, khi chạm vào dái tai cô có một loại mờ ám vô cùng đặc biệt.
Hướng Dụ lắc đầu, bông tai kim cương lẫn vào ánh đèn trong hộp đêm, lóe lên một thứ ánh sáng nhỏ vụn: "Là anh ấy thích gọi như vậy, không liên quan tới việc em có thích nghe hay không."
Cô bĩu bĩu môi, lầm bầm nói: "Anh đổi một người phụ nữ khác dẫn tới đây, bọn họ cũng vẫn sẽ gọi 'chị dâu' cho mà xem."
Lời nói này tản ra khắp hộp đêm ồn ào huyên náo, bị ánh đèn và hiệu ứng âm thanh chia cắt nên chỉ còn sót lại một chút âm thanh nhẹ bẫng, giống như chim én bay qua trước cổng sớm đầu xuân, chẳng mấy chốc đã không còn dấu vết.
Vốn dĩ Cận Phù Bạch không nghe rõ, nhưng anh vẫn luôn nhìn cô chăm chú, cách mấy giây, có lẽ là thông qua khẩu hình miệng đã nhìn ra được cô nói gì.
Anh vừa cười vừa chạm vào bông tai của cô: "Anh dẫn theo người khác lúc nào, chẳng phải chỉ có mình em thôi sao?"
Hướng Dụ không ngờ anh sẽ nghe thấy, có chút kinh ngạc vì sự để ý cẩn thận của anh, nhưng cô vẫn nghiêng đầu trừng mắt: "Ai biết anh có từng hay không chứ!"
"Vô lý như thế mà em cũng ghen được à?" Cận Phù Bạch cười nói.
Đây là nơi tụ tập của đám đàn ông, xung quanh mặt bàn hình bầu dục là ghế sô pha mềm mại làm bằng chất liệu da.
Mấy người đàn ông đến lúc sau Hướng Dụ đều không quen biết, đám phụ nữ đi theo bọn họ tự động ngồi xuống một bên sô pha, nhìn giống như đường ranh giới cấp bậc.
Chỉ có một mình Hướng Dụ là ngoại lệ, cô được Cận Phù Bạch nắm tay ngồi vào chính giữa 'đường ranh giới cấp bậc' này.
Cô chỉ mặc một chiếc quần jeans đơn giản, áo len lông thỏ, là loại màu trắng lông xù.
Không hề ăn nhập với những trang phục của những người phụ nữ khác, thỉnh thoảng thu hút được những ánh mắt quan sát, nhưng có lẽ những ánh mắt quan sát đó phần nhiều là vì Cận Phù Bạch mà đến.
Người đàn ông này khi bàn chuyện cũng không buông cô ra, anh đan mười ngón tay lại với cô một cách chặt chẽ.
Hướng Dụ không có hứng thú nghe bọn họ nói chuyện, cô bị anh giữ một cánh tay nên rất khó để chơi được Rắn tham ăn.
Di động đặt trên đùi, điều khiển bằng một tay, có chơi thế nào cũng không chơi được tới tận ra đằng sau, khi đó cô không hề có bất cứ cảm nhận nào khác, chỉ cảm thấy bản thân giống như vị đại hiệp Dương Quá bị mất một tay trong bộ phim [Thần điêu đại hiệp].
Khó khăn lắm mới chơi được con rắn dài một chút, Hướng Dụ cẩn thận từng li từng tí lướt đi, kết quả Cận Phù Bạch kéo cánh tay cô, vừa mới động là di động rơi khỏi quần jeans xuống dưới ghế sô pha.
Không cần lật màn hình lại nhìn cũng biết con rắn chắc chắn nghẻo rồi.
Hướng Dụ ngước mắt trừng Cận Phù Bạch, trừng được một nửa bỗng nhiên không còn sức lực gì nữa.
Anh cũng không cố ý cắt ngang game của cô, chỉ là không biết có người mang đĩa trái cây lên từ lúc nào, Cận Phù Bạch nhìn thấy trong đĩa trái cây có dâu tây kem, anh vươn dài cánh tay ra cầm lấy một quả đưa tới bên miệng cô.
Trông thấy cô trợn mắt được một nửa thì thu lại, Cận Phù Bạch bật cười: "Lấy dâu tây cho em ăn mà em cũng trừng mắt với anh?"
Cũng không thể nói bản thân vì chơi game mà trách móc người đàn ông vẫn nhớ lấy trái cây cho cô ăn được.
Ánh mắt của Hướng Dụ quay vòng, mạnh miệng nói: "Ngộ nhỡ em muốn ăn nho thì sao?"
Không biết mấy người đàn ông bên kia nói gì, Cận Phù Bạch cũng không nghe nữa, anh dứt khoát sát lại gần bên tai cô, hạ thấp giọng: "Ồ, dâu tây kem anh đút không ngon, phải để người bạn thân từ nhỏ kia của em đút mới ngon đúng không?"
Lời này khiến Hướng Dụ sững sờ, ngẫm nghĩ mấy giây mới phản ứng lại được sự ghen tuông trong lời nói của Cận Phù Bạch.
Cô cắn dâu tây vào trong miệng, vì đang nhai nên nói không rõ: "Ngọt lắm!"
Trong đôi mắt của Cận Phù Bạch đều là tia mờ ám, đôi môi sát ngay bên tai cô, hơi thở ấm nóng quanh quẩn nơi vành tai, môi anh cọ vào phần xương sụn ở tai cô: "Ngọt à? Để anh thử xem?"
Lời vừa dứt, nụ hôn của anh ập đến, thật sự nếm được một miếng dâu tây.
Để ý xung quanh vẫn còn những người khác, Hướng Dụ cuộn tay đập vào người anh, lực không khống chế tốt nên có hơi mạnh.
Cận Phù Bạch nắm cổ tay cô: "Nhẫn tâm đến thế ư?"
Trong mắt Hướng Dụ chứa đựng tình yêu, nhẹ nhàng liếc nhìn anh.
Ở một nơi ồn ào huyên náo như thế này, trong một thứ ánh sáng mờ ám nhưng lại thiếu hụt chân tình, không ngờ bọn họ lại có được một thứ tình cảm chân thành như thế.
Thật ra làm gì có nhiều thiên trường địa cửu đến như vậy, chỉ là trong chính thời khắc này, tất cả những lời âu yếm của bọn họ, tất cả những thâm tình trong những cái chạm mắt và sự dịu dàng, tất cả đều là thật lòng.
Suy cho cùng đây cũng là nơi tụ tập của cánh đàn ông, Cận Phù Bạch cũng không thể mỗi giây mỗi phút đều dính chung một chỗ với cô được.
Nhưng những người đàn ông như bọn họ, cũng không thể nói mãi về chuyện công việc.
Trong không gian ồn ào, Hướng Dụ nghe thấy có người hỏi sao Lý Mạo không đến?
Có người nâng cao điệu cười: "Bị hồ ly tinh quấn chân rồi."
Bọn họ nói đến người phụ nữ mới bên cạnh Lý Mạo, nói người phụ nữ đó có nhiều mánh khóe thủ đoạn, hiểu chuyện mới sống tốt được như vậy.
Còn nói người phụ nữ đó trước kia đi theo một ông tổng, về sau lại bám được lên một người dày dặn kinh nghiệm, đến cuối cùng mới trèo tới bên cạnh Lý Mạo, cũng coi như là một con người tài giỏi.
Có người nói: "Cũng chỉ được có như vậy."
"Sao hả, cậu từng ngủ rồi à?"
"Cậu nói xem?"
Lời này khơi ra một trận cười lớn.
Vào lúc này, Hướng Dụ nhìn Cận Phù Bạch, anh không có biểu cảm gì, cũng không biết có nghe vào tai mấy lời nói thấp hèn của đám người đó không.
Nhưng kỳ thực không thể coi thường đám đàn ông hạ lưu này, cứ lấy bừa một người, cho dù là Lý Xỉ với gu thẩm mỹ như thế thì cũng là người từng học tập ở nước ngoài. Nghe nói còn lấy được cả tấm bằng thạc sĩ.
Cô nhìn về phía đám người đó, luôn cảm thấy Cận Phù Bạch là một người thâm sâu khó dò nhất trong số đó.
Lời này cô cũng nói nhỏ với anh, Cận Phù Bạch chỉ cười, nói đùa: "Bên cạnh anh chẳng phải vẫn còn bạn gái sao? Không dám lỗ mãng!"
Nhưng anh là 'anh Cận', người khác đều 'vạn tuế', 'vạn vạn tuế' với anh.
Hôm đó vui chơi đến tận một giờ đêm, có người hầu gấp gáp chạy tới, nhưng không vội lên tiếng, vô cùng cung kính đứng ở bên cạnh bọn họ.
Đợi bọn họ nói chuyện xong, trong lúc rảnh rỗi, Lý Xỉ mới liếc mắt qua: "Có chuyện gì?"
Người hầu lên tiếng: "Lý tổng, bên ngoài có một chiếc xe BMW màu trắng, biển sổ W4751, là xe của các ông chủ ở bàn này của anh hay sao ạ?"
Người trong hộp đêm đông đúc, có một số xe đậu không hẳn hỏi đã chắn mất đường khiến xe khác không lái ra được, mà trên xe cũng không để lại phương thức liên lạc, vậy nên người hầu phải đi tìm chủ nhân của chiếc xe đó.
Loại người này là phiền phức nhất, vào trong hộp đêm đến lúc ra ngoài đại đa số đều say khướt, bởi vì loại chuyện như thế này mà có rất nhiều vụ đánh nhau đập xe, tháng nào cảnh sát cũng phải ghé qua hỏi thăm Lý Xỉ, phiền phức vô cùng.
Sắc mặt Lý Xỉ không kiên nhẫn, nhưng cũng vì chưa biết chủ xe là ai nên cố gắng không bộc phát.
Lý Xỉ nhấc ly rượu hỏi một vòng, cuối cùng hỏi đến Cận Phù Bạch thì trên mặt mới nở một nụ cười: "Anh Cận, không phải là xe của Hướng Dụ đấy chứ?"
Cận Phù Bạch vẫn nắm tay Hướng Dụ, nhưng Hướng Dụ đang nghiêng đầu nói chuyện với người phụ nữ khác.
Hướng Dụ là một người không có lý tưởng, mục tiêu, bởi vì như vậy nên rất nhiều chuyện đều tỏ ra hiền hòa.
Không phải cô không biết thân phận của những người phụ nữ khác ngồi trên sô pha là gì, cũng không phải không để ý tới những ánh mắt khó dò đoán cảm xúc đó của bọn họ, ấy vậy mà khi có một người phụ nữ mắt hạnh hỏi tới thương hiệu quần áo trên người cô, cô còn rất nghiêm túc trả lời.
'Mắt hạnh' là tình nhân của một người đàn ông trong số đó, nhìn có vẻ nhút nhát, cũng trông ngây thơ hơn so với những người khác.
Cô ấy chủ động bắt chuyện với Hướng Dụ, nói bản thân vẫn còn đang học đại học.
Khi Cận Phù Bạch gọi Hướng Dụ, Hướng Dụ đang nói tới một thương hiệu quần áo với 'mắt hạnh', nói rằng đó là một sản phẩm thay thế của một thương hiệu nổi tiếng nào đó, chất lượng kiểu dáng cũng không tệ.
Kiểu hiền hòa dễ gần không kiêu căng cố làm ra vẻ thanh cao này thật sự rất được yêu thích.
Cô nói hết câu mới nghiêng đầu nhìn Cận Phù Bạch: "Sao vậy?"
"Em lái xe đến à?"
Hướng Dụ lắc đầu: "Không có, chiếc xe cũ đó của nhà em toàn bị tắt máy, lái nó đến chi bằng ngồi taxi còn tiện hơn, với cả lúc quay về chẳng phải có anh đưa em về sao?"
"Đưa em về đâu?"
"Về nhà đó!"
Cận Phù Bạch dùng ngón tay vuốt ve một đoạn xương cổ tay nhỏ lồi lên ở cổ tay cô: "Vẫn còn về nhà? Không ngủ cùng anh à?"
Lời đằng sau Lý Xỉ không nghe tiếp nữa, chỉ nghe đến đoạn không phải xe của Hướng Dụ, Lý Xỉ nghiêng đầu khua tay với người hầu: "Không phải, đi hỏi bàn khác đi."
Lý Xỉ ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu, suy nghĩ.
Thái độ của Cận Phù Bạch dành cho Hướng Dụ, thật sự rất khó đoán.
Những người phụ nữ ngồi ở đây ngoài 'người mới' ra, quen mắt một chút thì có ai là không khoác nhưng chiếc túi hàng hiệu trên vai? Có ai là không tự lái Hot hatch hoặc lái Compact cars?
Đối với bọn họ mà nói, phụ nữ là một món đồ trang sức của đàn ông, là thứ để thể hiện địa vị của bọn họ.
Hiển nhiên hiện tại đối với Cận Phù Bạch mà nói, Hướng Dụ không phải là món đồ trang sức.
Cô ăn mặc giản dị, không cần túi xách, không cần xe, những thứ này không quan trọng, bởi vì trong mối quan hệ này, thứ cố cần là tình cảm thật lòng.
Mà dường như Cận Phù Bạch đã cố ý nhảy ra khỏi một thói quen vốn có nào đó, cho dù nghe thấy cô nói 'chiếc xe cũ đó của nhà em toàn bị tắt máy', anh cũng không hề nói 'vậy anh tặng cho em một chiếc xe khác', hơn nữa vẫn còn rất tình cảm liên tục lấy trái cây cho cô ăn.
Không lẽ Cận Phù Bạch cũng đang thật lòng sao?
Lý Xỉ thật sự không đoán được, giữa chừng đúng lúc Hướng Dụ cùng 'mắt hạnh' đi vào nhà vệ sinh, Lý Xỉ dùng cùi chỏ đụng vào cánh tay của Cận Phù Bạch, hạ thấp giọng: "Anh Cận."
"Hử?"
"Em muốn hỏi anh chuyện này."
Xung quanh ồn ào huyên náo, Cận Phù Bạch ngước mắt: "Nói."
"Anh có tiện nói một chút về Hướng Dụ không? Em có hơi không đoán được thái độ của anh dành cho cô gái ấy."
Luận về công, Lý Xỉ và Cận Phù Bạch là mối quan hệ cùng chung lợi ích.
Luận về tư, Lý Xỉ cũng coi như là một người bạn thân thiết của Cận Phù Bạch.
Dù gì anh ấy cũng vẫn phải làm sáng tỏ thái độ của Cận Phù Bạch mới được, như thế mới có thể tìm một thái độ thích hợp để đối đãi với Hướng Dụ.
Cận Phù Bạch rời mắt tới nơi xa, Hướng Dụ vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô mặc một chiếc áo len rộng rãi kiểu dáng đơn giản và quần jeans bình thường.
Cô đi qua sàn nhảy ồn ào, ánh mắt dịu dàng hướng về phía Cận Phù Bạch, nở một nụ cười với anh.
Đôi mắt đó của cô, lưu lạc vào chốn phù hoa, nhưng vẫn luôn thuần khiết giống như ngôi sao trên bầu trời.
Cận Phù Bạch cũng rướn cong khóe môi, anh vẫn nhìn theo bóng dáng của Hướng Dụ, nhưng lời nói là đang nói với Lý Xỉ: "Chẳng phải em gọi cô ấy là chị dâu sao? Danh xưng này rất tốt!"
~Hết chương 25~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook