Phố Dài
-
Chương 21: Ước nguyện
[Ghi nhớ ở trong lòng, nhớ mãi không quên.]
***
Hướng Dụ vốn không có ý định sẽ đồng ý chuyện cùng nhau đón giao thừa, Cận Phù Bạch cũng không nhắc đến nữa.
Lúc thanh toán, Cận Phù Bạch vui vẻ nhận nửa số tiền ăn cô đưa cho anh, còn tưởng rằng hành động chung bàn đón giao thừa cứ thế kết thúc rồi.
Hơn chín giờ tối, vầng trăng tỏa sáng trên bầu trời đêm, chân trời thỉnh thoảng có pháo hoa nổ bung từng đóa một.
Khi giúp cô vén rèm cửa, Cận Phù Bạch rất tự nhiên nghiêng đầu hỏi cô: "Em có biết 'Dream club' không?"
"Gì cơ?"
'Dream club' mà Cận Phù Bạch nói là một nơi na ná với Homestay, ở ngoài ngoại ô.
Không phải tất cả mọi người đều có nhà để ăn Tết, mỗi năm ông chủ của 'Dream club' đều đăng quảng cáo ở trên mạng, hoan nghênh những người ở thành phố Đế Đô một mình cùng nhau đón năm mới.
Hướng Dụ không ngờ đón giao thừa mà Cận Phù Bạch nói lại thuần khiết như vậy, nghe có vẻ như không chỉ có hai người họ.
Theo như hiểu biết của cô, anh không phải là một người thiên về 'thuần khiết', anh muốn gì trước giờ đều rất rõ ràng, không hiểu sao hôm nay lại thay đổi tính tình nữa?
Cô cũng không phải người thiếu quyết đoán, với lời đề nghị đi đến 'Dream club' đón giao thừa của anh, Hướng Dụ không hề do dự, cô gật gật đầu, nói 'được thôi'.
Đến nơi náo nhiệt cũng tốt, nếu không về nhà cô cũng chỉ mở chương trình đêm Xuân để làm nhạc nền, vùi mình trên sô pha chơi Rắn tham ăn.
Trước khi đi đến 'Dream club', Cận Phù Bạch lái xe đến khách sạn của Lý Xỉ.
Xe dừng lại bên dưới, anh nói về phòng lấy chút đồ, Hướng Dụ thuận miệng đáp một câu, cô nói 'vậy em ở trên xe đợi anh'.
Cận Phù Bạch mỉm cười: "Đi lên trên với anh cũng được."
Có lẽ là vì anh có một đôi mắt đậm tình, vậy nên khi nói những lời này rất dễ khiến người ta nghĩ siêu vẹo.
"...Em không đi."
Chưa được mấy phút, Cận Phù Bạch cầm một chiếc mền lông màu trắng dày cộp đi xuống, anh không nói lời nào, chỉ im lặng đưa cho Hướng Dụ đang ngồi trên ghế lái phụ.
Mền lông nặng trĩu đè ở trên người cô, Hướng Dụ bất giác ôm chặt, ngửi được một mùi trầm hương thoang thoảng bên trên.
Trên đường ra ngoại ô, xe càng đi càng cảm thấy hẻo lánh, đi qua con đường vòng vèo trên dốc núi, trong rừng cây bên kia đường đã xuất hiện sương đêm, tốc độ xe cũng theo đó chậm lại.
Hướng Dụ yên tĩnh ngồi trong xe, không hiểu sao lại nhớ đến Raccoon City trong game Resident Evil, ba mặt đều là dãy núi, ngoài ra còn được bảo vệ nghiêm ngặt. Công ty Umbrella đã phải chi rất nhiều tiền để dựng nên một kiến trúc hiện đại hóa như vậy.
Trong game Resident Evil, Raccoon City là nơi bắt đầu của mọi ác mộng.
Nhớ đến nó trong thời khắc thế này, luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác như được báo hiệu trước điều gì đó.
Có vẻ chuyến đi này rất khó để phân biệt được tốt xấu.
Lộ trình có chút dài, ánh sáng trong xe lờ mờ, đợi tới khi Cận Phù Bạch gọi cô dậy thì đã đến nơi rồi.
Nơi đây vốn là một khu nhà cũ ở ngoại ô, vì gần sát với khu du lịch nên xây dựng rất nhiều Homestay.
Nhà nhà đều giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng tưng bừng, không hiểu sao lại khiến cho người ta nhớ đến bộ phim hoạt hình của Miyazaki Hayao lúc còn nhỏ, một cô bé tên là Chihiro trong lúc vô tình đã xông vào nơi ở của thần linh.
Cảnh đêm trong phim hoạt hình giống hệt với cảnh tượng trước mắt.
Đứng trước cảnh đêm như thế này, Hướng Dụ ngẩn người một lúc lâu, sau đó nghiêng đầu nhìn Cận Phù Bạch.
Anh nói: "Em cầm mền lông theo, lát nữa sẽ dùng đến."
'Dream club' rất giống với ngôi nhà riêng nhiều tầng, nhưng trên thực tế có rất nhiều những ngôi nhà kiểu này ở các làng ngoài ngoại ô, rộng rãi, không khí trong lành.
Không giống với kiểu mô hình nhỏ như 'tổ chim' trong thành phố, đâu đâu cũng là tấc đất tấc vàng, vậy mà vẫn còn có người cố gắng trong tuyệt vọng muốn mua bằng được.
Đến một nơi náo nhiệt ngập tràn ánh đèn rực sáng, những cũng là đến một nơi chỉ toàn những con người đơn độc 'không có nhà để về'.
Trên tầng thượng đốt lửa trại, thật sự có ý nghĩa 'quanh năm không ngủ, chờ đợi ngày mai'.
Có người cầm chai rượu yên lặng ngẩn người trong sự náo nhiệt.
Có người chơi đàn ghi-ta hát bài hát 'Happy New Year' do chính bản thân sửa lại giai điệu.
Cũng có người vẫn tiếp tục ôm laptop làm việc trong đêm giao thừa.
Có người gọi điện thoại, mắt rưng rưng dặn bố mẹ phải chú ý sức khỏe.
Có người ngước nhìn ánh trăng, uống rượu một mình với gương mặt chán nản ôn hòa.
Cũng có người chủ động bắt chuyện với người bên cạnh để có được sự vui vẻ nhất thời.
Cuối cùng Hướng Dụ cũng biết vì sao Cận Phù Bạch lại cầm theo một chiếc mền lông dày như vậy, hiên nhà trên tầng thượng mặc dù đốt lửa trại, nhưng gió đêm ở ngoại ô rất lớn, rất lạnh.
Cô quấn mền lông, vừa khéo ngăn được cái lạnh.
Kỳ thực tối nay Cận Phù Bạch luôn khiến người ta khó đoán.
Sau khi đến 'Dream club', anh không còn thể hiện những hành động 'vượt mức chu đáo' nữa, ngược lại, anh ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô, trông có chút trầm lặng.
Nó giống như những 'ân cần' của anh thật sự chỉ là vì để đưa được cô đến nơi này đón giao thừa.
Mùi gỗ cháy thoang thoảng trong gió khẽ phả qua gò má, những tiếng cười đùa vui vẻ hát ca che giấu đi bao lạc lõng, ẩn mình ở trong nơi ồn ào cũng có thể giả vờ như bản thân rất vui vẻ.
Dưới tầng truyền đến một đoạn hội thoại:
"Bà chủ, đồ uống nóng chỉ có socola nóng thôi sao? Có cà phê không?"
"Tôi thấy cậu giống cà phê đấy!"
"Sao đến cả cà phê cũng không có vậy?"
"Ra ngoài rẽ phải có một cửa hàng tiện lợi, cậu tự đi mua đi."
Trong nơi 'huyên náo' ấm áp này, Hướng Dụ co rúc lại trong mền lông ngắm nhìn góc nghiêng của Cận Phù Bạch.
Người đàn ông này không thích mặc áo phao lông vũ, lúc nào cũng chỉ mặc mỗi áo khoác dạ dài, hôm nay là màu trắng gạo, cả người ngồi ở đó trông vô cùng nổi bật.
Trong sự ồn ào huyên náo, anh lặng lẽ ấn trầm hương vào bên trong điếu thuốc, châm lửa, ngắm nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm, nhả ra một lớp khói.
Không biết giờ phút này anh đang nghĩ đến điều gì?
Đứa bé của nhà bà chủ 'Dream club' mới 3, 4 tuổi, là một bé trai xinh xắn đáng yêu, hai tay cầm một miếng socola cỡ lớn, vừa ăn vừa cười vui sướng.
Bé trai đi qua chỗ Cận Phù Bạch, không hiểu sao lại không đứng vững, nghiêng ngả ngã nhào, tay tóm vào vạt áo dạ của anh, sau đó quỳ rạp xuống dưới đất.
Khi được Cận Phù Bạch đỡ dậy, bé trai vẫn còn gắt gao nắm chặt socola đã chảy ra khắp bàn tay của nó.
Hướng Dụ ở một bên nhìn Cận Phù Bạch, tưởng rằng anh bị quệt socola khắp người sẽ có chút không vui.
Kết quả người đàn ông vừa cười vừa ôm bé trai dậy, lại còn trêu nó: "Ăn nhiều đồ ngọt như vậy, không sợ sâu răng hả?"
Cận Phù Bạch bế bé trai đi xuống dưới tầng, Hướng Dụ nhìn chằm chằm về hướng anh đi, tận đến lúc bóng dáng anh biến mất ở đầu cầu thang.
Sao lại có thể tâm lặng như nước vậy chứ?
Cô ngồi bên cạnh anh, cũng có một chút rung động.
Hướng Dụ nhìn tay phải của mình, ở gần gan bàn tay có vết thương đã dần đóng vảy, là nơi bị nắp hộp quẹt xước.
Kỳ thực lần này ra ngoài cùng anh, đừng nói gì mà cô đơn không chịu nổi, coi như là cô nhất thời bị ma xui quỷ khiến đi, muốn ở trong đêm giao thừa nghe theo tiếng gọi của con tim.
Đúng lúc này di động vang lên, không cần nhìn cũng biết là ai.
Hướng Dụ mở tin nhắn thoại vừa nhận được ra nghe, giọng của Đường Dư Trì truyền ra ngoài: "Mình đang bảo hình như mình quên mất cái gì rồi, mua quà sinh nhật cho cậu mà vẫn để ở trong túi áo phao của mình, cũng quên mất không chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Ngày mai mình đến tìm cậu nhé? Đưa quà sinh nhật cho cậu, cậu đoán xem là gì?"
Cô im lặng mỉm cười, nhấn giữ di động đặt gần tới bên miệng: "Lại là Sonny angel à?"
Cũng chẳng biết thẩm mỹ của Đường Dư Trì thế nào, từ ngày ở bên nước ngoài phát hiện ra hộp mô hình búp bê mini không mặc đồ ngẫu nhiên là mỗi năm đến sinh nhật của Hướng Dụ đều sẽ tặng cho cô tận mấy hộp liền.
Thứ đồ chỉ cỡ khoảng ba inch, cộng thêm phí vận chuyển quốc tết đắt đỏ, một cái những một trăm tệ, cũng chẳng có tác dụng gì, nếu đổi lại cho Hướng Dụ tự chọn, cô thà rằng dùng số tiền đó để nạp tiền điền thoại còn có ích hơn nhiều.
Với lại năm ngoái còn vô cùng xui, mở liên tiếp năm hộp mà có đến bốn hộp giống nhau.
Có lẽ Đường Dư Trì cũng nghĩ tới chuyện này, gửi qua cho cô một tin nhắn thoại mười ba giây chỉ toàn tiếng cười lớn.
Tin nhắn thoại tiếp theo, lời nói vẫn còn mang theo ý cười: "May mà mình nhớ ra, còn thiếu mấy phút nữa thôi là sinh nhật của cậu qua rồi, sinh nhật vui vẻ nhé!"
Hướng Dụ trả lời lại bằng một biểu tượng cảm xúc mà người già hay dùng, bông hoa nở bung, câu chữ đi kèm là 'đội ơn có cậu'. Sau đó bỏ di động vào trong túi áo.
Trước mặt xuất hiện một bàn tay đẹp đẽ, trong tay bưng một cốc socola nóng thơm lừng mùi cacao.
Không biết Cận Phù Bạch quay lại từ lúc nào, anh đưa cốc socola nóng vào trong tay cô: "Hôm nay là sinh nhật của em?"
"Ừm."
Hướng Dụ cầm lấy thành cốc ấm nóng, cười nói: "Là sinh nhật nhỏ của em."*
*Sinh nhật nhỏ thường dùng để chỉ những ngày sinh nhật vào tháng 12 âm lịch.
Giao thừa âm lịch, quả thật quá nhỏ rồi.
Cận Phù Bạch không nói gì, lại đi tìm đứa bé trai ban nãy.
Trong tay thằng bé không còn socola nữa, bấy giờ nó đang nghịch pháo bông cầm tay.
Hướng Dụ thấy anh ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé, không biết đã nói gì mà thằng bé kiên quyết lắc đầu.
Cận Phù Bạch bị cự tuyệt thì bỗng bật cười, kéo vạt áo khoác dạ lên, chỉ vào dấu tay màu socola ở bên trên.
Thằng bé cắn ngón cái, đờ người ra một lúc, vô cùng không tình nguyện tách một que pháo bông chưa được đốt lên đặt vào trong tay Cận Phù Bạch.
Hướng Dụ trợn tròn mắt.
Anh lại có thể vì một que pháo bông mà uy hiếp trẻ nhỏ?
Thân hình của Cận Phù Bạch cao lớn như vậy, cầm trong tay que pháo bông lừa được từ chỗ đứa bé thật sự trông rất buồn cười.
Nhưng Hướng Dụ lại chẳng cười nổi, cô biết anh khó khăn để lấy được pháo bông là vì điều gì, có một sự xúc động không kiềm chế lại được.
Cận Phù Bạch ngồi xổm trước mặt cô, lấy bật lửa ra đốt cháy que pháo bông.
Đốm lửa nhỏ lóe ra có hình dạng ngôi sao, giống như một đóa hoa chói lóa ở giữa kẽ ngón tay của anh.
Anh nói: "Chúc em sinh nhật vui vẻ, em cầu nguyện đi, anh giúp em hoàn thành!"
Hướng Dụ nhìn Cận Phù Bạch, đôi mắt thâm tình đó của anh được pháo hoa chiếu sáng, chiếu ra một thứ ấm áp vốn không nên thuộc về anh.
Không biết có phải là ảo giác hay không, khoảnh khắc này không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy, khi anh nhìn cô nói cô cầu nguyện, là trong lòng anh đang có mong đợi.
Anh mong đợi điều gì đây?
Hướng Dụ tỉnh táo suy nghĩ, nếu như một mối quan hệ phải dựa vào lời cầu nguyện để duy trì, vậy thì chi bằng không cần còn hơn.
Người đàn ghi-ta ngồi bên cạnh đống lửa đã đổi một bài hát khác, là bài -Hoa hồng trắng- của Eason, bản tiếng Quảng Đông.
Hướng Dụ quen thuộc với giai điệu ca từ -Hoa hồng đỏ- của bản tiếng Trung hơn, khi còn học cấp ba, nó đã phổ biến trong khắp phạm vi của những người đồng trang lứa.
Hướng Dụ lắc đầu: "Em không có ước nguyện để cầu."
"Vậy thì trực tiếp thổi nến đi."
Không nói rõ được khi Cận Phù Bạch cụp mắt nói câu này liệu có từng thất vọng không?
Hướng Dụ nhắm mắt thổi nến, nghe thấy tiếng cười khẽ của Cận Phù Bạch, cô mở mắt, chạm phải ánh nhìn chứa đậm ý cười của anh.
Pháo bông ở trước mặt vẫn cháy, cô sững người, sau đó cũng cười theo.
Pháo bông không thổi tắt được, vậy mà bọn họ lại còn cầu nguyện trước nó, đúng là ngốc quá!
Hai người cùng cười đến tận lúc pháo bông tắt ngấm, Cận Phù Bạch nhìn thời gian, bật bật lửa: "Lại lần nữa!"
Mọi người xung quanh đều đang đếm ngược, vẫn còn mười lăm giây là sẽ đến mười hai giờ đêm.
Ngày hôm nay sắp sửa trôi qua rồi, bất luận là giao thừa hay là sinh nhật của cô.
Hướng Dụ không biết vì sao anh lại khăng khăng muốn cô cầu nguyện, nhưng trong lúc đếm ngược thời gian, và giữa những tiếng pháo hoa nổ tưng bừng khắp bốn phương, cô nói thật nhanh: "Nếu anh đã cho em cơ hội cầu nguyện, vậy thì chúc anh ngày ngày vui vẻ!"
Nói xong, cô nhắm mắt thổi tắt ngọn lửa.
Mọi người xung quanh vui mừng hân hoan hét thật to:
"Ba! Hai! Một! Chúc mừng năm mới!"
Bất luận một năm qua có hài lòng hay không, thì ở thời khắc này tất cả mọi người đều thật sự tin tưởng rằng năm mới sẽ có những điều mới mẻ đang chờ đợi.
Cận Phù Bạch rất kinh ngạc về ước nguyện của Hướng Dụ, nhưng Hướng Dụ đã hòa nhập vào trong đám đông, dùng giọng nói hân hoan hét lên với anh: "Cận Phù Bạch, chúc mừng năm mới!"
Chân mày cô dãn ra, lọn tóc tùy ý lay động theo làn gió đêm.
Khi cô cười, so với pháo hoa ngập trời còn càng xán lạn rực rỡ hơn rất nhiều.
Cô còn trẻ, sức sống dồi dào, vô cùng được yêu thích.
Dễ dàng được người ta ghi nhớ trong lòng, nhớ mãi không quên.
Một cô gái như vậy, sẽ có rất nhiều người muốn được ở bên cạnh cô.
Trong bầu không khí ồn ào náo nhiệt, Cận Phù Bạch im lặng trong chốc lát rồi mới lên tiếng: "Chúc mừng năm mới!"
~Hết chương 21~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook