“Năm đó mua ngươi, là vì chứng kiến được sự lãnh đạm tự trì* của ngươi. Một hài tử mới vừa mười bốn tuổi, đã có được tính khí thanh lãnh như vậy, cho nên ta nghĩ đến muốn nhìn bộ dáng của ngươi khi nằm dưới thân ta rên rỉ hầu hạ thì sẽ lột xác hóa thành loại vưu vật mị nhân như thế nào. Hoặc nên nói, muốn ngươi biến thành một kẻ không ra nam nhân, phóng túng dâm đãng, như vậy vốn sẽ có tư vị tuyệt vời ra sao. Không nghĩ đến tính tình của ngươi đã nhiều năm như vậy mà một chút cũng không thay đổi, ngược lại càng thêm băng lãnh nhập cốt. Mặc dù có học được hưởng thụ, nhưng một khi rời giường, lại vẫn như cũ vô tâm vô tình. Điều này thật làm cho tự tôn của ta bị tổn thương.”

*tự trì: tự kiềm chế

Hắn chăm chú nhìn ta, đôi mắt lãnh lẽo chớp động quang mang, “Nói cho ta biết, trong lòng của ngươi, ta rốt cuộc là cái gì của ngươi?”

“Chủ nhân.” Còn cần phải hỏi sao? Vấn đề này vốn rất rõ ràng mà. Hắn mặc dù nói nhiều như vậy, rốt cuộc trừ lời bình “vô tâm vô tình” kia, không có lời nào thật sự lọt vào tai ta. Khó có được thời điểm hắn đối với ta trường thiên đại luận* như thế này, trong mắt của ta cảm thấy điều này có chút đáng yêu, nhìn ngắm khuôn mặt tuấn mỹ hoặc nhân của hắn, ta đã từ từ say mê.

*với ta là “nói dài nói dai nói nhiều” a:”3

“Nói nhảm! Ta hỏi chính là, ngươi đối với ta có cảm giác gì?” Hắn bắt đầu có chút tức giận.

“Ngươi là chủ nhân của ta…” Cảm giác, thật sự là có. Chỉ là không biết nên dùng ngôn từ gì thích hợp để hình dung. Ta cũng không phải thực sự vô tri vô cảm, như thứ cảm xúc như thế này, thật sự khiến cho ta sợ hãi.

Thở dài, hắn siết chặt cánh tay, đem ta ôm vào trong lòng. “Xem ra ta quá gấp gáp rồi, ta sẽ không bức ngươi nữa. Ngày mai chúng ta vẫn tiếp tục ở lại nơi này xem luận võ, thế nào?”

Nhìn như ngữ khí thương lượng, nhưng lại mang theo năng lực khiến kẻ khác không thể trái ý. Hắn là Vương gia a, khi nói chuyện ngữ khí biến hóa như thế nào cũng đều đại biểu cho một ý tứ riêng, ta trừ bỏ gật đầu đồng ý, còn có thể làm gì?

Mười lăm tháng bảy, đại hội anh hùng chính thức triệu khai (khai mạc)

Chu Thất cùng ta, còn có Trầm Phóng Tâm chen chúc trong đám người đi đến khu vực quan sát dành cho người xem dưới khán đài. (chém gió)

Không biết Trầm Phóng Tâm đã sử dụng thủ đoạn gì, ở dưới đài, y sở hữu riêng một bằng tử* che mát, mặc dù so ra thua kém bằng tử khí khái phi phàm ở hai bên lôi đài, nhưng vị trí vẫn rất tốt, có thể nhất thanh nhị sở quá trình luận võ, cũng không bị dính bụi đất bay xuống. Hơn nữa bên trong bằng tử bố trí rất dễ chịu, cho dù ngồi lâu cũng không khiến người ta thấy mệt mỏi.

*bằng tử: lều

“Đây là bằng tử nhà ai vậy?” Sau khi ngồi xuống, Chu Thất hỏi Trầm Phóng Tâm.

Hôm nay Trầm Phóng Tâm vẫn như cũ một thân lam sắc y bào, như trước phong động phiên phiên, chỉ là hai vàng mắt thâm đen rất sâu đã phá hủy đi vẻ tuấn dật của y. Lúc này y đang cầm một chén trà mạnh mẽ nốc cạn, cố gắng lấy lại tinh thần. Nghe hỏi, y miễn cưỡng nói: “Lưu Ngôn Cư.”

“Chưỡng quỹ Lưu Ngôn Cư chẳng phải là Cư lão đầu cực kì thích gây khó dễ sao? Ngươi cư nhiên tự chui đầu vào lưới?”

“Có biện pháp nào? Chỉ có bằng tử của lão là thoải mái nhất. Ngươi nhìn ta hiện tại bộ dáng như quỷ, chỗ khác có thể khiến ta hài lòng sao?” Hữu khí vô lực mà đáp, vốn là một biểu hiện hiếm gặp của Trầm Phóng Tâm.

“Tối hôm qua làm gì vậy? Hôm nay mang kiểu cách này đi gặp người.”

“Chẳng làm gì cả. Còn không phải là cùng Hạ Lan Huân tâm sự sao.”

“Ô? Nữ nhân đó cũng đến? Khó trách ngươi thê thảm như vậy. Nghe nói nàng chính là người khó ứng phó nhất trong Hạ Lan tam tỷ đệ.” Chu Thất cười, tiếu dung xấu xa dưới ánh dương quang càng thêm tỏa sáng.

(*bỉu môi* cũng chưa bằng Qui Qui gia tứ tỷ muội cơ mà. Còn ngươi, Phụ Tình à, mê trai quá độ, đấy là vương gia cười đểu chứ không phải idol cười duyên đâu.:”3)

“Không chỉ nàng đến, cả Hạ Lan tam tỷ muội đều đến. Có thấy đại bằng tử màu lam bên trái kia không? Chỗ đó chính là vị trí của bọn họ đấy.” Nâng cằm lên, vẻ mặt Trầm Phóng Tâm cực kì u ám.

Nhìn theo ánh mắt của y, bên cạnh lôi đài quả thật có một đại bằng tử rất có khí thế. Lúc này trong đó vẫn chưa có một bóng người, nhưng đã mơ hồ lộ ra sự bất phàm của chủ nhân. Chỉ là không biết tại sao, ta cuối cùng cũng cảm giác được màu sắc của bằng tử và y phục của Trầm Phóng Tâm rất giống nhau. (ảnh lấy cái lều cắt ra may áo đó:”> *tự tát*)

Bằng tử cạnh lôi đài cũng không ít, san sát nhau và đều rất khí phái. Điểm bất đồng là màu sắc cùng điều phúc* đặt cạnh bên. Phía trên viết những cái tên khác nhau như “Thiếu Lâm”, “Vũ Đương”…Điều phúc theo gió nhẹ nhàng đong đưa, câu dẫn lòng hiếu kì của ta. Ta thân thủ khẽ kéo ống tay áo của Chu Thất, cúi đầu hỏi thăm: “Gia, những thứ kia có ý tứ gì vậy?”

*điều phúc: bảng tên treo dọc (kiểu banner dọc ấy mà)

Chu Thất liếc mắt nhìn những điều phúc kia, xoay người giải thích với ta: “Đây vốn là danh phúc của các đại môn phái trong chốn giang hồ. Xem ra hôm nay bọn họ đến đây không ít a.”

“Nghe nói mấy kẻ trẻ tuổi tham gia tỷ thí lần nay đều là những đệ tử kiệt xuất nhất trong các đại môn phái, đây cũng chính là cơ hội tốt để bọn họ hướng thế nhân phô diễn thực lực, không đến dự mới là lạ.” Trầm Phóng Tâm uống trà, bực dọc nói.

“Còn gia tộc của ngươi? Không ai đến sao?” Chu Thất hiếu kì hỏi y.

“Bọn nhóc con nhà ta mà chịu để cho người khác xem như hầu tử thì cũng là chuyện lạ rồi.” Trầm Phóng Tâm mí mắt cũng không nâng, tự rót tự uống trà. Mãi đến khi tiếng reo hò vang lên, kinh động khiến cho mọi người đều tập trung tinh thần hướng về khán đài.

Cả một phía khán đài cùng “Ồ” lên thật lớn. Có hai người cao to cầm chiêng đồng thật lớn bước lên đài, chiêng đồng vừa gõ, từ trên xuống dưới lôi đài đều âm vang âm thanh chấn động.

Đợi cho la thanh* từ từ tiêu thất, từ sau lôi đài một người rất cao lớn bước ra. (*La thanh: tiếng chiêng)

Một thanh cẩm đoạn trường bào xanh sẫm, hiển lộ ra một khuôn mặt anh hùng nùng mi đại nhãn*.  Mái tóc gọn gàng đã điểm chút hoa râm, vừa anh võ lại vừa uy nghiêm.

*mày rậm mắt to

Sự xuất hiện của y dẫn đến một trận hoan hô của những người dưới lôi đài. Ta tò mò mà nhìn, cảm thấy thắc mắc thân phận của y.

“A, không hổ là Hàn Trọng Uy Hàn đại minh chủ, một khi xuất đầu lộ diện khí thế thật khác biệt.” Trầm Phóng Tâm rốt cuộc buông chén trà, mệt mỏi trong đôi mắt đã suy giảm vài phần, người cũng thanh tỉnh rất nhiều.

“Kia chính là Hàn Trọng Uy?” Nguyên lai người được xưng là võ lâm minh chủ bộ dáng chính là có phẩm chất tương xứng thế này a. Cũng không tệ lắm, ít nhất cũng không làm bình phàm bách tính thất vọng – tỷ như ảo tưởng trong ta đây.

“Đúng vậy. Chu Thất, ta thấy Phá Tà và Tuyết Thiên Tầng rồi, gọi bọn hắn đến đây không?”

“Tốt.” Chu Thất gật đầu, cầm lấy một khối đào tô* đút vào miệng ta. “Đừng nhìn nữa, tao lão đầu* kia chẳng có gì hay để nhìn đâu. Nếm thử điểm tâm của Lưu Ngôn Cư xem, đây chính là thiên hạ nhất tuyệt đấy.”

Thật sao? Ta chỉ cảm thấy vào miệng liền tan, mãn khẩu lưu hương*, ăn thì ngon thật, nhưng cũng không có cảm giác gì quá đặc sắc.

Xem vẻ mặt mù tịt của ta, Chu Thất không nhịn được nhíu nhíu mày, “Ngươi a, ngay cả thứ gì hảo ăn thứ gì bất hảo cũng không phân biệt được.”

Ách…hắn giận sao? Bất quả chỉ là miếng điểm tâm, có cần phải giận ư? Ta thật không biết một Chu Thất vốn tỉnh táo lạnh lùng đến bây giờ lại vì chút chuyện nhỏ này mà bực bội, ta nên làm gì đây?

“Xin lỗi, gia.” Hay là trước tiên cứ nhận sai đi. Mặc kệ là cơn giận này từ đâu mà ra, thân là hạ nhân, ta không có tư cách phản ứng lại.

“Ta không tức giận.” Đại thủ của Chu Thất vuốt khuôn mặt ta, “Không nên che giấu bản thân nữa, ta thích hình ảnh ngươi khi tò mò hỏi han hơn.”

Che giấu bản thân? Ta không có mà. Ta không đáp lời hắn, hắn cũng không nói gì nữa. Bởi vì “Phá Tà” và “Tuyết Thiên Tầng” mà ta đã từng gặp ở Vạn Hoa Lâu đã đến.

Không rõ từ lúc nào Hàn Trọng Uy trên lôi đài đã dào dạt hăng hái mà nói một tràng, lúc này y đang giải thích quy tắc tỷ thí. Ta không hiểu lắm ý nghĩa của chúng, dù sao không lâu sau đó y cũng đã đi xuống.

Vì vậy, luận võ bắt đầu.

Trên đài ngươi tới ta lui, đánh nhau rất náo nhiệt. Chỉ là xem một lúc lâu, cũng có chút nhàm chán. Bất tri bất giác, ta ngáp một cái.

“Rất nhàm chán sao?” Trầm Phóng Tâm vừa lúc thấy được.

“Có một chút.” Ta thừa nhận. Đây là võ lâm đại hội, chẳng có gì hảo ngoạn cả. (Hồng: ta thích coi uýnh lộn…ách, luận võ:”>, ta không thích edit phần uýnh lộn…ý, luận võ è~ thế nên, *ngáp theo* ~)

“Đừng khó chịu, bây giờ lên đài bất quá chỉ là mấy tiểu nhân vật, cao thủ chân chính khi đến ngọ mới xuất trận. Ngươi kiên nhẫn chờ xem. Lại đây, ăn điểm tâm đi.”

“Hảo.” Trầm Phóng Tâm dù sao cũng là một nhân vật trong giang hồ. Lời y nói không sai được.

“Bất quá, xem lượng người trong bằng tử, thật sự không có bao nhiêu người xem đâu. Có vẻ đại hội năm nay nếu hắc mã không xuất hiện thì thật sự rất không thú vị.”

Sau khi Tuyết Thiên Tầng nuốt vào một miếng lương cao, đã đánh giá như vậy.

“Bên gia tộc ngươi năm nay không có ai đến sao?” Trầm Phóng Tâm hỏi.

“Không. Nhà ta gần đây vì tìm kiếm nhân thân mất tích mà rất bận rộn, làm sao có thời gian?”

“Vậy mà ngươi còn ở nơi này nhàn hạ?” Trầm Phóng Tâm khó hiểu.

“Ta nghe nói năm nay Hàn Thí Vũ đại thúc sẽ đến, ta chỉ muốn hỏi một chút xem, hắn biết chuyện của dì ta không.”

“Dì? Ngươi nói người nào?” Trong mắt Trầm Phóng Tâm hiện lên một tia quỷ quyệt.

“Chính là dì U Minh.” Tuyết Thiên Tầng cũng không dối gạt y, thở dài nói: “Dì U Minh đã thật lâu không có tin tức, tất cả mọi người nói nàng đã…Ta muốn tìm Hàn đại thúc hỏi một chút thử xem, hắn có biết tin gì của dì ấy không.”

Tuyết U Minh? Hàn Thí Vũ?

Trái tim của ta điên cuồng đập mạnh. Tên của hai người đã khắc sâu vào lòng ta, khiến cho vô luận là khi nào nhớ đến, ta cũng không nhịn được tâm tình sôi trào.

Không nên tìm hiểu nữa, việc này có gì hay mà hỏi chứ? Hàn Thí Vũ tuyệt đối sẽ không biết chuyện của mẫu thân. Ngươi có hỏi cũng vô dụng. Khắp thiên hạ trừ ta ra cũng sẽ không có ai biết, hỏi hay không cũng vậy thôi.

Vẻ mặt quỷ quyệt của Trầm Phóng Tâm khiến cho ta bỗng nhiên dâng lên nỗi lo lắng. Trừ ta ra, y là người duy nhất biết sơ qua mẫu thân của ta là ai, y hẳn là không định tiết lộ ra ngoài đâu phải không.

“Tuyết gia thực sự quyết định thay đổi cái loại thái độ cổ bản này rồi à?” Trong thanh âm của Trầm Phóng Tâm mang theo sự nghi hoặc. “Thật sự cho phép nhi nữ tìm kiếm hạnh phúc của chính mình?”

“Các lão nhân đã già, bây giờ chính là thời đại của những người trẻ tuổi, không có lý do gì không thay đổi. Lỗi lầm của người đời trước, đến bây giờ chính chúng ta phải bồi thường, nhưng trước tiên chúng ta phải tìm được người đã.” Tuyết Thiên Tầng thở dài, “Mà giữa mọi người, chịu thua thiệt nhiều nhất chính là dì U Minh.”

“U Minh phu nhân đã biến mất từ rất lâu đúng không?” Trong thanh âm của Trầm Phóng Tâm nghe không ra cảm xúc gì. “Ta không biết là ngươi không nghe nói đến chuyện này.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương