Phiêu Bạc Phụ Tình
Chương 21: Phiên ngoại

Nghe được vị tổng quản thái giám ở cạnh bên ngự tọa cất giọng dài nhỏ tuyên bố bãi triều, vị An Quốc vương một thân hoa phục, Chu Ngự Hoàn, chậm rãi bước về phía cánh cửa đại điện.

Chu Ngự Hoàn – biệt danh của Chu Thất. Thân là Vương gia sở hữu triều đại quân công tối thịnh, tước vị tối cao, quyền thế tối đại, quyến sủng tối trọng (nghe mà tối mặt @[email protected]), đương nhiên ở trong triều mối quan hệ với hoàng đế sẽ gần gũi hơn rất nhiều so với các đại thần khác, mà vị hoàng đế kia nếu lấy thân phận thân huynh trưởng của hắn mà yêu cầu hắn lưu lại thì còn nói gì để tránh nữa.

“Hoàng đệ…Tiểu Thất…Chờ một chút…”

Nghe được từ phía sau truyền đến thanh âm lén lút như kẻ trộm, Chu Thất có chút bất đắc dĩ quay đầu lại.

“Bệ hạ, xin hỏi có gì phân phó.”

Nam nhân được hậu thế xưng tụng là “Danh quân”, giờ phút này đang dùng một loại dáng vẻ tươi cười không biết nên gọi là vui sướng khi người gặp họa hay là đồng tình mà nhìn Chu Thất:

“Ngươi không vội về đúng không?”

“Có việc gì sao?” Hoàng đế bệ hạ bày ra biểu cảm này, khiến cho Chu Thất tâm sinh cảnh giới. Hắn có dự cảm, nhất định có chuyện, hơn nữa còn không phải là chuyện tốt đẹp gì.

“Ta không có, bất quá ngươi có.”

“Như thế nào?”

“Gần đây ta vừa có một hoàng tử, việc này thì ngươi có biết rồi ha.”

Đây cũng xem như mở đầu đề tài sao? Chu Thất có điểm mạc danh kì diệu.

“Mẫu hậu cực kì hài lòng vì việc này, suốt ngày đến chơi ở chỗ hoàng hậu và tiểu tôn tử của nàng.”

“Vậy thì có quan hệ gì đến ta?” Lại càng không hiểu được.

“Ngươi cũng biết các nữ nhân mà họp vào cùng nhau thì sẽ nảy sinh nhiều đề tài đến mức khiến người ta chịu không nổi. Ngày đó không biết nói đến cái gì, mẫu hậu nhớ ra ngươi đã thật lâu không có tiến cung thăm nàng.”

Nghĩ nghĩ, Chu Thất đáp lại: “Không có thật lâu. Tháng trước ta vừa đi.”

“Cái này ta không biết. Dù sao mẫu hậu nói, hôm nay phải gọi được ngươi tiến cung đến thăm lão nhân gia nàng.”

“Cái gì?”

“Nói cách khác, bây giờ ngươi cùng ta đi luôn đi.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì hết, mẫu hậu đang đợi ngươi rồi đấy.”

Nói xong, một phen túm lấy cánh tay Chu Thất, trực tiếp tha hắn vào trong cung.

Trà đã dùng qua hai ba lượt, điểm tâm được ngự thiện phòng tỉ mỉ chuẩn bị cũng đã thưởng thức xong, vị Hoàng thái hậu ung dung hoa quý chăm chú ngắm nhìn người con thứ vốn luôn rất cao ngạo của mình, sâu kín thở dài một hơi.

Đến rồi sao…

Ngắm nghía chung trà tinh xảo đẹp đẽ trong tay, Chu Thất khẽ mỉm cười – dùng loại mỉm cười của một nhi tử mà chưa bao giờ để lộ ra cho người ngoài thấy – chờ đợi huấn thị từ mẫu hậu của hắn.

“Tiểu Thất…ngươi đã thấy qua nhi tử của đại ca ngươi chưa?”

“Vẫn chưa kịp đến bái kiến.” (Bái kiến hoàng hậu và hoàng tử đấy mà)

“Ngươi biết không? Hài tử kia bộ dạng thật đáng yêu vô cùng, chỉ nhìn là biết ngay rất thông minh lanh lợi, ngôi vị hoàng đế này, xem như đã có người thừa kế rồi. Ai…”

“Vậy không phải rất tốt sao? Ngài còn than thở tức giận điều gì?”

“Ngươi xem như đã thành gia lập nghiệp, khi nào thì sẽ cho ta ôm hài tử của ngươi?”

“Trong tương lai hài tử của hoàng huynh sẽ có rất nhiều, chỉ sợ ngài ôm còn không hết.”

“Của hắn là của hắn, của ngươi là của ngươi. Ta muốn ôm hài tử của ngươi.”

“Khụ…Mẫu hậu, ngài không phải không biết người ta thú là ai chứ?”

“Chẳng phải là Tuyết Phụ Tâm kia sao?” Thản nhiên bỉu môi, ngữ điệu trò chuyện của hoàng thái hậu có chút biến đổi rất nhỏ.

“Nếu lúc trước ngài không phản đối hôn sự của ta, như vậy bây giờ lại kỳ vọng ta lưu lại hậu đại chẳng phải rấ buồn cười sao? Tiểu Tuyết như thế nào cũng không thể sinh con cơ mà.”

“Ai nói ta không phản đối?” Lời vẫn chưa nói dứt, Hoàng thái hậu nghe đến đó đã dựng thẳng hàng mi. “Lời phản đối của ta ngươi nghe lọt được sao?”

“Dù sao ta cũng không có nghe thấy từ ngài bất kỳ lời nào không thích hợp.” Mỉm cười xấu xa, rõ ràng là bộ dạng hài tử làm nũng. (*hãn* Anh Bảy là nũng hả? – -!!!)

“Ngươi a, cho đến bây giờ cũng vẫn là kiểu tính tình này, chỉ toàn chú ý đến những điều mình thích nghe. Hơn nữa, nếu ngươi đã thật sự động tâm quyết định làm việc gì, ai phản đối cũng vô dụng mà thôi. Ai có thể tin được một nam nhân vốn lạnh lùng như ngươi lại có thể đem lòng yêu chính thị đồng của mình chứ?” Thở dài. Một khi Chu Thất bày ra biểu tình này, thì ngay cả mẫu hậu của hắn cũng vô pháp nói thêm điều gì nữa.

“Mẫu hậu thấu hiểu là tốt rồi.”

“Có điều, thú một nam nhân làm thê tử, không nói đến có bao nhiêu kinh thế hãi tục, tước vị An Quốc Vương này của ngươi ai sẽ thừa kế đây?”

“Nương, vẫn còn rất sớm mà.” Chu Thất mỉm cười.

“Không sớm gì cả.” Bạch liễu tha nhất nhãn*, “Vi nương sợ rằng không thể hy vọng mai sau khi quy thiên có thể đối mặt mà ăn nói với phụ hoàng ngươi. Nghe rõ đây, ta đây ngày hôm nay sẽ không có ý kiến gì đối với hôn nhân của ngươi nữa, nhưng ngược lại, ngươi phải đáp ứng ta một việc.”

*Kiểu như đảo mắt trừng mắt chi đấy

“Việc gì?”

“Vô luận như thế nào, ngươi phải tìm ra một người thừa kế cho ta.”

“Nga, điều này cũng dễ dàng thôi.” Xem biểu tình thận trọng lạ lùng như vậy của mẫu hậu, còn tưởng là đại sự gì. Không nghĩ đến yêu cầu lại đơn giản như vậy.

“Ngươi nghe rõ ràng cho ta. Ta muốn là muốn hài tử thừa kế huyết thống của ngươi. Nói cách khác, hài tử kia phải là thân sinh cốt nhục của ngươi.”

“Nương…” Chu Thất dài giọng. “Điều này là không có khả năng. Tiểu Tuyết nếu không có khả năng sinh đứa nhỏ, ta cũng sẽ không định khiến cho những người khác có cơ hội hoài thai con của ta.”

“Ta mặc kệ ngươi rốt cuộc có ý định gì, yêu cầu của ta chỉ có một. Ngươi là An Quốc Vương gia cao quý, chẳng lẽ ngay cả nạp thiếp cũng không được? Ta cũng không định phá hoại hôn nhân của ngươi. Chỉ cần có được đứa nhỏ, ngươi cứ việc cùng Tuyết Phụ Tâm kia điềm điềm mật mật, thân thân nhiệt nhiệt đi.”

“Mẫu hậu, ngài đây là đang ép ta sao?” Buông xuống chung trà trong tay, Chu Thất mị mắt nhìn lên.

Ở phía đối diện, nguyên bản nụ cười từ ái không khác gì những vị mẫu thân bình thường đang nở bên môi Hoàng thái hậu, cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.

“Ta đang ép ngươi sao? Đây bất quá chỉ là một nguyện vọng nho nhỏ của mẫu thân mà thôi.”

“Nếu ta cự tuyệt?”

Thái hậu hơn nghiêng mặt: “Đem Tĩnh An Điện dọn dẹp sạch sẽ. Vương gia mệt mỏi, hôm nay sẽ nghỉ ngơi ngay tại trong cung.”

Chu Thất nở nụ cười: “Mẫu hậu, ngài thật sự hạ quyết tâm phải không?”

“Tiểu Thất, ngươi hẳn nên biết mẫu hậu mình là kiểu người như thế nào.”

“Được rồi được rồi. Mẫu hậu, ngài đừng trở mặt. Bất quá trong lúc nhất thời, ta cũng không chọn được người thích hợp. Ngươi cho ta chút thời gian đi.”

“Chọn người chứ gì? Ta đã thay ngươi tuyển xong rồi, ngươi xem xem có vừa lòng hay không?”

Nghe Chu Thất nói ra lời thỏa hiệp, gương mặt vốn đang căng cứng đã dịu đi đôi chút. Theo lời phân phó của nàng, một thân ảnh yểu điệu xuất hiện trước mặt Chu Thất.

“Tiểu Thất, ta sẽ không khiến ngươi khó xử. Này hẳn là kiểu người ngươi thích nhất đúng không?”

Sao có thể là kiểu mình thích được? Quả thật phải nói đây chính là người mà hắn yêu tha thiết nhất.

Mái tóc đen thật dài, dáng người mảnh khảnh, dung nhan mỹ lệ lạnh lùng cơ hồ được tạc từ băng tuyết mà thành. Tất cả, cùng thê tử duy nhất của chính mình không chút khác biệt, thậm chí ngay cả hình thái ngũ quan cũng có bảy tám phần tương tự. Khi vửa mới nhìn, Chu Thất còn tưởng Tiểu Tuyết xuất hiện trong hoàng cung. Bất quá khi nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra điểm khác biệt. Bởi vì vô luận là lúc nào, bất kể là có biểu tình lạnh lùng ra sao, trong mắt Tiểu Tuyết đều hàm chứa một loại tình cảm thản nhiên khiến kẻ khác phải động tâm. Đặc biệt là thời điểm đối diện với Chu Thất, những tình tự ấy đều không thể che giấu được.

Điểm khác biệt quan trọng nhất, người này có ngực. Nàng hẳn là nữ nhân có thể sinh con. Hoàn toàn khác biệt với thân thê tử đồng tính của mình.

“Mẫu hậu, ngài cũng quá suy nghĩ cho ta rồi.”

“Ngươi không hài lòng sao? Ta phải mất rất nhiều công phu mới tìm được người như vậy đấy.”

“…Được rồi, như vậy ta xin phép cáo từ.”

“Thi thoảng lại tiến cung đến chỗ ta uống trà đi.”

“Mẫu hậu ngài bảo trọng.” Cười khổ trong lòng, Chu Thất rời đi.

Thoái nhượng không phải là phong cách của Chu Thất. Nếu đối phương không phải là mẫu hậu hắn, nếu chuyện này đối với hắn mà nói cũng không có ý nghĩa quá lớn, hắn sẽ không thoái nhượng.

Không cần phải vì một nữ nhân mà phải ngay tại chỗ đối kháng với mẫu hậu, nữ nhân nào cũng không có giá trị đó. Tuy rằng đây là mệnh lệnh của mẫu hậu, nhưng nếu không nhắc đến thì hắn cũng không muốn sinh ra người thừa kế nào cả.

Vương vị của An Quốc Vương tính là gì chứ? Thứ mẫu hậu để ý bất quá chỉ là cả đời vô hạn vinh hoa phú quý, một nhi tử làm hoàng đế là chỗ dựa cho nàng còn chưa đủ, lại còn muốn nắm giữ một đứa con khác để khiến cho sinh mệnh nàng càng thêm sáng rọi.

Theo một góc độ nào đó mà nói, đó là lòng tham của mẫu hậu. Lòng tham của nàng khiến cho nàng không tự giác lấy việc khống chế sinh mệnh của người khác làm lạc thú mà sống. Hoàng huynh cùng mình đều là những đứa con hiếu thuận. Có chút âm thầm cười nhạo bản thân. Quá hiếu thuận đến mức đã khiến mẫu hậu quên mất, bọn họ dù sao cũng đã trưởng thành rồi.

Hoàng huynh trời sinh tính tình lười nhác, lười lo lắng những việc vụn vặt. Vì phải bận rộn ứng phó việc quốc sự, y đơn giản là từ bỏ toàn bộ tình cảm cá nhân của mình. Hoàng hậu của y, phi tần của y tất cả đều là mỹ nhân nhất đẳng thiên hạ được thu thập về, nhưng cũng không có ai khiến y có thể nhiệt tình yêu thương. Thậm chí để mặc cho mẫu hậu nắm giữ việc lớn việc nhỏ trong hậu cung, khiến ai được sủng ai ai bị bỏ mặc cũng không sao cả. Ở trong mắt y, chỉ cần có thể làm cho mẫu hậu cao hứng, không làm phiền đến y, ai hy sinh y cũng mặc kệ.

Chính mình nguyên lai cũng giống như vậy. Vô luận có phóng túng trụy lạc đến mức nào, cũng không từng dụng tâm. Từng có đam mê cất chứa mỹ nhân, bất quá cũng chỉ là một trò chơi cực độ nhàm chán mà thôi. Khiến cho mẫu hậu nhắc đến, thậm chí để mặc nàng nhúng tay vào sinh hoạt cá nhân cũng không sao cả. Dù sao hắn cũng không để ý.

Nhưng mà hiện tại không được. Hoàng huynh muốn dung túng mẫu hậu thì tùy y, nhưng bản thân đã không thể chịu được việc bị người can thiệp quá mức. Bởi vì ở trong lòng mình, đã tồn tại một người.

Nghĩ đến Tiểu Tuyết, trong lòng rất ấm áp. Bất giác nở một nụ cười nhẹ. Sau đó lại nghe được một âm thanh xa lạ vang lên bên tai:

“Vương gia, xin hỏi thiếp thân nên như thế nào mới thuận lòng ngài?”

Là ai đang nói chuyện vậy? Nga, nguyên lai là nữ nhân vẫn luôn đi theo bên người mình.

Giờ phút này, dáng vẻ lạnh băng lúc ban đầu của nàng ta đã có dấu hiệu bị hòa tan. Tựa như người tuyết giữa mùa đông không thể gặp được ánh mặt trời, Chu Thất thậm chí có thể nhìn ra tình cảm nóng cháy dao động trong đôi mắt của nàng.

Tuy rằng bề ngoài quả thật rất giống nhau, nhưng mà, nàng tuyệt đối không phải Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết sẽ không biểu lộ ra dáng vẻ gần như ngớ ngẩn thế này. Sự lạnh lùng của y không phải là giả vờ, mà là một loại vô cảm vô tri phát ra từ nội tâm. Vốn là sự vô cảm như vậy, lại gắt gao bó buộc lấy tâm của hắn, khiến cho hắn rốt cuộc không thể buông tay.

Sở dĩ nữ nhân bị mẫu hậu cưỡng ép cho mình hỏi như vậy, nguyên lai là vì đã muốn đến đại môn hoàng cung rồi.

Mã xa đã sớm được chuẩn bị tốt. Bất quá đó là vật phẩm chuyên dụng của mình, trừ bỏ Tiểu Tuyết, bất luận kẻ nào cũng chưa từng có tư cách cùng hắn chia sẻ. Như vậy nữ nhân này làm cách nào đi theo hắn về vương phủ đây?

Nhìn thấy trong đôi mắt nữ nhân có chút chờ mong, biểu tình của Chu Thất thậm chí so với thói quen còn thờ ơ lạnh nhạt hơn.

“Ngươi ngồi bên mã xa hầu hạ đi.”

Một câu nói chặt đứt kỳ vọng được lên mã xa của nàng.

“Vương gia, thân phận của thiếp cũng không phải cung nữ bình thường.” Không nghĩ đến nữ nhân này còn có gan đáp lời. Nàng đứng ở nơi đó, trả lời rất đúng mực.

“Ân?”

“Ngài không thể dùng thái độ đối đãi dành cho nữ nhân bình thường với thiếp.”

“Vì cái gì không thể?” Chu Thất nhướng mày, nguyên lai nữ nhân này cũng có chút can đảm. Khó có được một người đối mặt với biểu tình này của hắn mà còn dám mở miệng. Bất quá, thái độ này của nàng ta thật khiến người ta không thoải mái.

“Thiếp là nữ nhân cho đích thân Thái hậu nương nương tuyển lựa. Vô luận là dung mạo hay xuất thân đều thuộc hàng nhất đẳng, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ thân phận của ngài. Ngài để cho thiếp làm công việc của bậc nô tỳ, quả thật là một sự kinh bỉ đối với thiếp.”

“Xuất thân của ngươi tốt lắm?”

“Phải, thiếp là nữ nhi của Tri phủ Hàng Châu Tam Hòe.”

Tri phủ Hàng Châu? Trong đầu Chu Thất vụt qua quan viên chuyên ngồi không mà hưởng kia. Một cái thở dài ngậm ở trong miệng không thoát ra được.

“Khó trách hắn sinh dưỡng ra được một nữ nhân như ngươi.”

Nữ nhân có hơi đắc ý. “Đúng vậy. Vì vậy thiếp cho rằng với thân phận của thiếp thì hẳn là nên có địa vị nhất định.” (Bậc mã ôn nhé? =.=)

Không biết nên nói là nàng ta lớn mật hay không biết sống chết đây? Tuy rằng nàng ta so với nữ nhân thông thường có sự khác biệt rất lớn – ít nhất nàng ta trực tiếp tranh thủ ích lợi hơn, mà loại tranh thủ này cũng thực mới mẻ – bất quá, trước mặt Chu Thất, phương thức cư xử như vậy thật sự không thích hợp cho lắm.

Chu Thất mỉm cười – những người quen thuộc với hắn đều biết, tiếu dung như vậy biểu thị tâm tình của hắn đang ở trong trạng thái tràn đầy cực đoan cùng nguy hiểm.

“Thái hậu có hay không nói cho ngươi biết người ngươi phải hầu hạ là ai?”

“Có, người thiếp phải hầu hạ chính là An Quốc Vương gia.”

“Nàng có hay không thuận tiện nói cho ngươi biết ta là người như thế nào?”

“Ngài là đương kim Vương gia a.” Vấn đề này có chút mạc danh kì diệu.

“Vậy Vương gia ta đây là loại người nào?”

“Ách?”

“Chỉ sợ nàng đã không cảnh báo ngươi trước rồi, ta cũng không phải dạng nam nhân tùy tiện mặc cho nữ nhân cưỡi trên đầu. Hiện tại, ngươi có hai lựa chọn. Hoặc là lập tức chạy về kể lể khóc lóc với Thái hậu rằng ta không cho ngươi địa vị thân phận, còn nếu không, ngoan ngoãn theo sát sau mã xa đi về phủ cho ta.”

Khẩu khí nói chuyện rất nhẹ nhàng, dùng từ lại rất khắc nghiệt. Hài lòng nhìn khuôn mặt nữ nhân kia trong nháy mắt trở nên tái nhợt, Chu Thất không hề quay đầu lại nữa, leo lên mã xa, buông màn.

Cả một đoạn đường không nói chuyện.

Thời điểm trở về Vương phủ, lại đối mặt với biểu tình có chút kinh ngạc của vị tổng quản Quản Ngũ khi y đi ra nghênh đón.

“Thế nào?” Hiếm thấy một Quản Ngũ vốn luôn bình tĩnh lại để lộ ra biểu cảm kinh ngạc như vậy, Chu Thất không khỏi có chút hiếu kỳ thích thú.

“Thất gia, vị ở bên cạnh ngài…”

Quay đầu lại, nhìn đến thân ảnh của nữ nhân vốn luôn miễn cưỡng theo sát bên mình kia.

“Ngươi còn ở đây à?” Thật đúng là khiến người khác ngạc nhiên, chỉ là một nữ nhân, vậy mà cũng có thể theo kịp mã xa. Không biết có nên bội phục nàng ta hay không. (khá đó chớ ‘___’, ta chạy theo xe đạp đã thấy mệt rầu)

Khuôn mặt nàng ta tái nhợt bất thường, lại vẫn phải cố gắng thẳng thắt lưng.

“Vương gia, thiếp là người cho Thái hậu đích thân ban cho ngài. Ngài không nên đối xử với thiếp hà khắc như vậy.”

“Quản Ngũ, nữ nhân này giao cho ngươi.”

“Ách? Gia…thân phận của vị này…”

“Nàng ta là do Thái hậu ban cho, vậy thì đến xin ngài ấy chỉ điểm đi.”

Không hề ngoái đầu nhìn lại, đi thẳng vào nội đường, chỉ để lại Quản Ngũ cười khổ nhìn theo thân ảnh vị chủ nhân bốc đồng.

Trong “Thanh Phong Các” không thấy bóng người vẫn luôn quanh quẩn trong lòng kia. Chu Thất mỉm cười, xoay người hướng đến hoa viên.

Người kia từ sau khi thành thân đã có chút ít thay đổi, ít nhất thì thái độ vốn luôn đối với mọi sự tình đều thờ ơ nay đã có những chuyển biến khiến người khác cao hứng. Y hiện tại, đối với những thứ bản thân cảm thấy hứng thú, sẽ chủ động bắt tay vào thực hiện cho xong.

Hiện tại y không ở nơi này, vậy thì nhất định là đang ở sân sau. Gần đây y bị người nào đó ảnh hưởng, đối với thảo dược có chút say mê. Bình thường lúc có thời gian y nhất định sẽ ở khoảng sân trồng thảo dược, chờ đợi chăm sóc dược thảo quý vừa mọc như bảo bối vậy.

Men theo hành lang dài gấp khúc, đi vào hoa viên, không bao lâu liền thấy được dưới ánh dương quang nóng bỏng là một người ngay cả mũ cũng chưa mang đã vùi đầu vào xới đất trồng thảo dược.

Lẳng lặng tiêu sái bước qua, từ sau lưng vươn tay lên che mắt y.

Bị đôi tay che khuất tầm nhìn, thân thể phía trước rõ ràng căng thẳng một chút, nhưng rất nhanh đã trầm tĩnh lại, thanh âm nhẹ nhàng như băng tuyết bị hòa tan thành làn nước mát róc rách vang lên bên tai.

“Gia? Là ngài sao?”

“Không phải ta, còn ai ở trong phủ dám đối với ngươi như vậy chứ?” Buông tay ra, vỗ về bờ vai của y, xoay khuôn mặt của y lại nhìn mình, lập tức thấy được nụ cười mỉm nở trên dung nhan tuyệt sắc.

Nói là mỉm cười, kỳ thật chỉ là khóe miệng hơi cong lên một chút, còn trong đôi mắt vốn trong suốt như thủy tinh lại xuất hiện một mạt xúc cảm cơ hồ khó có thể nhận thấy được. Chính là như vậy, như vậy là đủ rồi. Chỉ cần có thể hòa tan một chút lạnh lùng từ con người vốn như băng tuyết không gần nhân thế này, chỉ cần có thể thấy được một chút biến ảo từ y thì đó đã là vạn thiên phong tình khiến Chu Thất say mê.

Tuy rằng đã sớm nhìn thành quen, vẫn cam tâm tình nguyện để y mê hoặc, thật sự mỗi một lần nhìn thấy, Chu Thất vẫn nhịn không được thầm cảm thán ở trong lòng.

Nhân vật như vậy, khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung một phần vạn của y. May mắn thay ở thời điểm y chưa nhận thức được tư vị ái tình, bản thân đã nhanh chóng chiếm lấy y giữ lại bên mình, may mắn bản thân đã sớm từng bước dụng tâm dùng tình cảm lưu y lại, nếu không cả đời này chẳng phải đã bỏ lỡ điều xinh đẹp nhất thế gian sao. Huống chi, dưới ánh dương quang bận rộn nửa ngày, làn da trắng nõn trong sáng bị phơi nắng lại để lộ ra sắc ửng đỏ mê người, càng khiến cho màu da yêu diễm dục tích*, mê người không thôi. (*đẹp đẽ ướt át)

Chu Thất nở nụ cười, cúi đầu chôn thật sâu vào giữa mái tóc dài, phát ra thanh âm mơ hồ.

“Nhạn phẩm* quả nhiên vẫn chỉ là nhạn phẩm, như thế nào cũng vô pháp so sánh cùng chính phẩm*.” (*đồ giả, đồ thật)

“Cái gì?” Nghe không rõ lắm Chu Thất rốt cuộc đã nói gì, Tiểu Tuyết hơi nhíu mày, “Gia, ngài nói gì vậy?”

“Không có gì.” Chu Thất nắm tay y, dắt y đi ra khỏi vườn thảo dược, vừa đi vừa nói: “Bận rộn ở đây cũng đã nửa ngày rồi phải không, có đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Cũng chưa lâu lắm, bất quá là đọc lại thư Cát Tường viết mỗi ngày, xem lại một số việc chúng ta đã thảo luận thôi. Lần trước Cát Tường gửi thư bảo lúc này chính là thời điểm thu hoạch linh hương thảo, bảo ta có thời gian thì hái xuống phơi nắng cho khô, đặt bên người có thể giúp khu trùng tỉnh não.

“Ngươi cùng Cát Tường thư từ tới lui thật thường xuyên nhỉ.”

“Ân, bởi vì Cát Tường hiểu biết rất nhiều thứ, y dạy ta rất nhiều điều.”

“Ngươi rất thích y sao?”

“Đúng vậy. Gia, nếu được lúc nào đó hãy mời y đến kinh thành làm khách được không? Ta có chút nhớ y.”

“Ngươi vui là tốt rồi. Bất quá Cát Tường là Đường Môn tam thiếu gia, không biết y có thời gian hay không.” Cho dù y có rảnh rỗi, Chu Thất cũng không định ngay lập tức mời y như vậy đâu. Bởi vì “tưởng niệm” của Tiểu Tuyết, khiến cho lòng hắn đột nhiên có một chút cảm giác không thoải mái.

“Còn có, người kia của Cát Tường, lần trước ta vẫn chưa kịp hảo hảo nhìn xem, nghe trong thư Cát Tường khoe rằng y là một tuyệt thế mĩ nhân. Ta thật sự rất hiếu kì.”

“Ngươi là nói đến vị ma giáo giáo chủ đã tham dự lễ thành thân của chúng ta ngày hôm đó đấy à? Ta cũng không thấy được khuôn mặt thật của y, nếu có thời gian rảnh quả thật nên mời y đến xem sao.”

“Nói vậy ngươi không phản đối ta viết thư mời Cát Tường đến chơi à?”

“Chỉ cần y không gây thêm phiền toái cho ngươi, kỳ thật với ta không sao cả.”

“Ân, còn có, phụ thân gửi thư, nói là sư phó mới nhất của Phong Diệp sơn trang vừa chế biến ra được vài món ăn rất ngon, muốn ngươi nếu có thời gian hãy giúp đưa ta đến sơn trang thăm viếng thưởng thức.”

Cười lạnh gần như phun ra từ lỗ mũi, bất quá Chu Thất vẫn buộc phải áp chế nó trong lòng. Ai chẳng biết Hàn Thí Vũ lão tiên sinh kia thật ra là ăn lo không có việc gì làm, chuyên môn tìm mấy lý do không đâu vô đâu để lừa Tiểu Tuyết đến Phong Diệp sơn trang nhằm thỏa mãn ‘cơn nghiện làm phụ thân’ của y.

Đã sớm biết nam nhân bị ‘ái tử thành phích’ kia sẽ không dễ dàng để hắn một mình độc chiếm Tiểu Tuyết như vậy mà. Bất quá nhìn đến biểu tình vui vẻ của Tiểu Tuyết, những lời này cũng không thể nói ra. Cùng lắm thì ‘binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm’ *,  phải nghĩ biện pháp để lão nhân gia chưa chịu từ bỏ ý định kia hiểu được, một khi đã gật đầu đem con gả đi rồi, thì trách nhiệm đã hoàn toàn thuộc về Chu Thất hắn. Y nghĩ muốn nhúng tay vào, còn phải xem hắn có gật đầu hay không. (Người ta dù sao cũng là cha vợ ngươi, lại là mỹ nam đời trước nha, ngươi cũng bị ‘ái thê thành phích’ rồi)

“Ngươi có muốn đi không?”

“Không phải là rất muốn. Nói thật nếu muốn dùng thức ăn, đến Quy Phong Lâu là được rồi. Hơn nữa ngài cũng không có thời gian rảnh, không phải sao? Nói thật ra, phụ thất bất quá là muốn…” Nói đến đây, không biết là nghĩ đến việc gì rất buồn cười, Tiểu Tuyết tiếu dung nở rộ, trong phút chốc khiến cho trái tim Chu Thất lỗi nhịp.

“Bất là là muốn gì?”

“Mục đích của phụ thân…chỉ sợ là muốn thấy ngài nổi cáu đi? Ta mới không cho y khi dễ ngài đâu.”

“Ha ha ha ha…” Chu Thất nghe vậy cười to. “Tiểu Tuyết a Tiểu Tuyết, ánh mắt của ngươi thật đúng là tuyết lượng*. Có điều, ta là cái loại nhuyễn cước bàng giải chịu để mặc cho phụ thân ngươi khi dễ hay sao?”

“Ngài đương nhiên không phải, chỉ là…” Đôi má Tiểu Tuyết khẽ ửng hồng, bất quá vẻ mặt của y lại rất thẳng thắn. “Ta chỉ hy vọng góp chút sức chia sẻ phiền não cùng ngài thôi.” (Mềnh là mềnh thấy em thay đổi nhiều lắm đấy)

Nhìn biểu tình của y, nhìn tư thái tự nhiên vì mình lo nghĩ kia, Chu Thất đột nhiên cảm nhận được chân tình cảm động nổi lên từ sâu tận đáy lòng. Tuy rằng chỉ là một việc nhỏ, tuy rằng Chu Thất đối với bản thân vô cùng tự tin, thế nhưng người tri kỷ do chính mình lựa chọn, lại nguyện ý dốc hết sức bảo hộ chính mình. Mặc kệ y có làm được hay không, cảm động cũng đã khắc sâu vào cốt tủy. Mình quả nhiên đã không chọn sai. Dùng chân tình trao đổi, quả nhiên đạt được vô song trân bảo.

Nhịn không được ôm chặt lấy y, “Tiểu Tuyết, ngươi thật sự rất đáng yêu. Đáng yêu đến mức khiến cho ta hoàn toàn không thể buông tha cho ngươi nữa. Cho dù có một ngày tâm của ngươi thay đổi cũng đừng mơ tưởng ta có thể buông ngươi ra.”

“Tâm của ta sẽ không thay đổi.” Tiểu Tuyết ngẩng đầu, ôn nhu mà kiên định biểu đạt tình ý của mình: “Chỉ cần ta còn sống, tâm của ta sẽ không bao giờ thay đổi. Người ta quan tâm, người ta yêu nhất, chỉ có ngài.” (*Phập* chết vì ngọt)

“Ta cũng vậy. Được rồi, cùng đi dùng bữa thôi. Bụng của ta bắt đầu đói rồi.”

“Ân.”

Cùng vào phạn thính*, thời điểm vừa nhìn đến Quản Ngũ, cũng đồng thời thấy được nữ nhân kia ở cạnh bên.

*phạn thính: dining room:”>

Vẻ mặt của Tiểu Tuyết có chút kinh ngạc, bởi vì thật khó mà thấy được một người giống mình đến thế. Tuy rằng tục ngữ nói trên đời có ba người có diện mạo giống nhau, bất quá khi nhìn thấy tận mắt rồi, vẫn có chút kinh ngạc.

Y nhìn một lúc, mang theo hiếu kỳ, sau đó dưới sự dìu dắt của Chu Thất, ngồi xuống trước bàn ăn.

“Quản Ngũ, chia thức ăn.”

“Vâng.”

Từng món ăn đã sớm được chuẩn bị tốt dưới sự bố trí của Quản Ngũ được bày ra trên bàn. Tuy rằng đây là gia yến ở Vương phủ, thế nhưng nếu mục đích chính khi dùng cơm là để điền đầy bụng đồng thời thưởng thức mỹ thực, vậy thì cũng không cần phải phô trương cho thật xa hoa lãng phí làm gì. Một ít thức ăn cùng một chén nước canh thịt là đủ rồi.

Trước khi Chu Thất bắt đầu nâng đũa, nữ nhân vốn vẫn bảo trì yên lặng cũng như không làm gì khiến Tiểu Tuyết rất thắc mắc nàng hiện hữu ở chỗ này để làm gì, đã lên tiếng.

“Vương gia, chỗ ngồi của thiếp ở đâu?”

“Ta khi nào nói qua ngươi có thể cùng ta đồng tịch*?” Sự ôn nhu hiền lành trước mặt Tiểu Tuyết đã hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi. Kia kỳ thật chính là đặc quyền mà Tiểu Tuyết độc hữu. Bản tính Tiểu Tuyết vốn là nội liễm ẩn tàng*, vì vậy nếu muốn thấy được rõ ràng tình cảm của y, Chu Thất chỉ có một cách là lấy chân tình thật sự của mình ra trao đổi. Vậy nhưng đối với người ngoài, hắn chẳng hà tất gì phải làm như vậy.

*đồng tịch: cùng chiếu, ngang hàng/ nội liễm: nội tâm sâu tận bên trong/ ẩn tàng: che giấu, ẩn giấu.

“Vương gia, tuy rằng không có nghi thức gì, nhưng ngay tại thời điểm ngài tiếp nhận thiếp, thiếp đã trờ thàng người của ngài. Thiếp gánh vác trách nhiệm sinh con cho ngài, hiển nhiên ở trong phủ sẽ có địa vị nhất định. Bằng không, ngay cả hạ nhân cũng sẽ không tỏ ra tôn trọng đối với thiếp.”

Chu Thất cũng không thèm để ý đến lời của nàng, hắn chỉ quan tâm đến phản ứng của Tiểu Tuyết. Hắn nhìn thấy thời điểm Tiểu Tuyết nghe được những lời này, trong đôi mắt kia tựa hồ lóe lên một đạo hào quang, sau đó, con ngươi bình tĩnh lại khôi phục trạng thái vô ba.

“Nếu ngươi đã xưng là người của ta, như vậy tức là đã xác định vị trí cùng quyền hạn của mình, có một số việc lẽ ra ngươi nên vì bản thân mà tiếp thu cho rõ chứ nhỉ?”

“A? Là chuyện gì?” Nàng ta vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ không thật sự rõ ràng điều Chu Thất định ám chỉ.

“Người đang ngồi cạnh ta đây, ngươi hẳn là nhận thức được chứ?”

Tầm mắt của nữ nhân chuyển dời đến người mà nàng vẫn cố ý phớt lờ từ nãy giờ. Mỹ mạo của y, khiến cho trong lòng nàng không tự giác nảy sinh ghen ghét.

Tuy rằng đã sớm được nghe chuyện của y, cũng biết rõ tiêu chuẩn lựa chọn của Hoàng thái hậu chính là phải tương tự “y”. Thế nhưng khi chân chính thấy được người bằng xương bằng thịt, phác giác được sự khác biệt rõ ràng giữa dung mạo vốn luôn khiến nàng vô cùng kiêu hãnh cùng dung nhan của y, thật sự là vẫn rất khó chịu được.

– Đả kích lớn nhất của một nữ nhân luôn tự kiêu vì mĩ mạo của mình là gì? Chính là có người so với nàng còn đẹp còn mỹ lệ hơn. Mà người này, lại còn là một nam tử.

Tuyết Phụ Tâm! Tuyết Phụ Tâm!

Thái hậu cũng đã chỉ bảo rõ, địch nhân lớn nhất chính là y. Nguyên bản nghĩ rằng nam nhân dám lấy thân phận luyến đồng để trở thành tri kỷ của An Quốc Vương gia kia cũng không có gì ghê gớm lắm, thế nhưng hiện tại, với kẻ đã khiến cho nàng cảm thấy khó chịu cùng phẫn nộ, nàng nhất định phải xử lý triệt để y. (Ngon làm đi =)))

May mắn, y là nam nhân, sẽ không thể sinh con. Ít nhất trong việc này, nàng so với y chiếm được một chút thế thượng phong.

“Vương gia cho rằng thiếp nên làm gì?”

“Ngươi nói thử xem?” Lạnh lùng cong lên khóe môi. Chu Thất quyết định bản thân đã chịu đựng nữ nhân này đủ rồi. Thời điểm mẫu hậu tuyển người hình như đã quên thêm nhân tố trí tuệ vào thì phải. Tùy rằng hắn rất đam mê suu tập mỹ nhân, nhưng lại phi thường chán ghét kim ngọc kì ngoại*. Huống hồ, cùng một loại hình hắn đã muốn sở hữu phiên bản thượng đẳng rồi, thứ phẩm tầm thường làm sao đủ sức lọt vào tầm mắt của hắn?

*nói chung là chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ

Không định đối đáp với nàng nữa, quan tâm xem phản ứng của Tiểu Tuyết còn quan trọng hơn nhiều. Y vốn là người có thói quen che giấu chính mình, tuy rằng y đã thề không ly khai, nhưng mà ai có thể cam đoan trong lòng của y không hề lưu lại chút vướng mắc nào? Hiện tai không thẻ so với ngày xưa, Tiểu Tuyết của hiện tại có rất nhiều nơi để lựa chọn, ít nhất thì lão phụ thân sủng nhi đến phát cuồng kia tuyệt đối sẽ không ngại dưỡng y cả đời cũng như làm cho mình bực tức cả đời đâu.

Vừa mới chuyển đầu qua hướng này, chợt nghe thấy thanh âm của nữ nhân kia vang lên.

“Tuyết Phụ Tâm, ta là thị thiếp do đích thân Hoàng thái hậu nương nương ban cho Vương gia, nhiệm vụ của ta là sinh hài tử thừa kế cho Vương gia. Về sau xin được chỉ giáo.”

Chu Thất nhìn Tiểu Tuyết chậm rãi ngẩng đầu. Biểu tình trên mặt y trước sau vẫn bảo trì lãnh mạc vô tri*. (lạnh lùng vô tri)

Ánh mắt đầu tiên của Tiểu Tuyết chính là dành cho Chu Thất. Chu Thất phát giác trong đôi mắt không chút biểu cảm của y, đã có một loại cảm xúc kì quái truyền ra. Nếu miễn cưỡng dùng từ ngữ để hình dung, thì hẳn là một câu hỏi.

Đây là ý tứ gì? Tiểu Tuyết muốn hỏi điều gì vậy?

Trong khi Chu Thất vẫn còn tự hỏi, đã thấy một Tiểu Tuyết vốn chưa bao giờ ở trước mặt người lạ mở miệng nói chuyện, dùng một loại quyết tâm người khác khó mà phát hiện, thản nhiên trả lời.

“Ta không hề nghe nói qua.”

“Ách?” Nữ nhân hiển nhiên cũng không hiểu được ý tứ của y. Đầu óc của nàng quả nhiên không được tốt lắm. (Vậy đầu óc của ta cũng không tốt lắm hả? =.=)

Tiểu Tuyết cố gắng giải thích: “Ta không có nghe nói qua chỉ lệnh của Hoàng thái hậu, cũng chưa từng nghe nói đến ngươi.”

“Đây đương nhiên là…”

“Trong Vương phủ này, ta được xem như chủ nhân thứ hai. Nếu ta mất hứng, có thể cự tuyệt bất luận kẻ nào tiến vào tầm mắt của mình.” (*Vỗ tay* Ghê ghê! Tiểu Tuyết lợi hại)

Thời điểm nói ra lời này, ánh mắt của Tiểu Tuyết vẫn là nhìn Chu Thất. Mà Chu Thất hắn, thì mang theo nụ cười mỉm hàm chứa ý tứ khẳng định.

“Ân?…Ngươi dám! Ta là do Hoàng thái hậu nương nương đích thân ban thưởng đấy.”

“Thì tính là gì? Ta không cần. Vương gia, ngài cần sao?”

Ánh mắt vừa đảo qua kia là ánh mắt chấp nhất mà Chu Thất chưa bao giờ thấy qua, thật sự là trong rủi có may, ánh mắt ấy có thể xem như biểu thị cho “Chiếm hữu dục” đi. Điều tiếp theo, chính là Chu Thất nở nụ cười.

“Không, ta không cần.”

“Như vậy, ta lấy thân phận tri kỷ của Chu Thất nói cho ngươi biết, vô luận ngươi từ đâu đến, hiện tại ngươi có thể chạy về đó được rồi. Về phần Thái hậu nương nương bên kia, có vấn đề gì…”

Câu nói kế tiếp đã bị Chu Thất ngắt lời. Chu Thất nhìn sắc mặt trắng bệch của nữ nhân, nói: “Ngươi có thể cố gắng hướng Thái hậu khóc lóc kể lể, bất kể hậu quả là gì ta đều không cam đoan.”

“Vương gia ngài lại nhục nhã ta đến mức này. Nếu không có ý muốn ta, vì sao thời điểm ở hoàng cung lại không cự tuyệt ý tứ của Hoàng thái hậu.” Trong mắt nữ nhân toát ra sự phẫn nộ. Nàng không thể chấp nhận việc mình lại bị người dùng phương phức rõ ràng đến mức này để cự tuyệt. Trong sự tức tối cùng xấu hổ, lời nói ra cũng bất chấp: “Vương gia, thiếp kính ngài là một thế hệ hào kiệt nên mới đáp ứng lời thỉnh nhờ của Thái hậu, không nghĩ đến ngài cư nhiên chỉ yêu nam nhân không chú ý nữ nhân. Ngài nên biết đây chính là một hành vi bẩn thỉu.” (*Cười chết rồi* XD)

Sắc mặt của Chu Thất lạnh lẽo hẳn.

“Bởi vì ngươi là người do mẫu hậu tuyển lựa, cho nên ta không muốn ở trước mặt hạ nhân khiến nàng khó xử. Có điều, chỉ bằng lời ngươi vừa nói, ta có lăng trì ngươi cũng đừng hòng có ai dám can ngăn. Quản Ngũ…”

“Có thuộc hạ.” Quản Ngũ đang nhiệt tình xem diễn nhanh chóng đứng dậy.

“Chuẩn bị ngựa, đem nữ nhân này đuổi về hoàng cung, giao cho Thái hậu xử trí.”

“Ân…Vương gia, nàng dù sao cũng là do Thái hậu nương nương ban cho, cứ như vậy mà đưa về sao…Không tốt lắm đâu…” Ít nhất cũng phải cho y một lý do dễ ứng phó chứ.

“Vậy nói với Thái hậu, muốn hài tử của ta thì nàng tìm cho tốt một chút. Bậc này mặt hàng, không đủ sức để khiến ta sinh ra hứng thú.”

“Vâng…” Nhịn cười, kéo theo nữ nhân bị đả kích nghiêm trọng đến không nói nên lời kia đi ra khỏi cửa.

(Kết luận: Giữa 1 phòng nam phong, hoặc là hủ nữ, hoặc là biến. =)))

Sau khi bị quấy rầy một trận, rốt cuộc mọi thứ lại trở về trạng thái tĩnh lặng.

Tiểu Tuyết im lặng uống canh, mãi cho đến khi y không thể chịu đựng việc Chu Thất cứ dùng loại ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía y nữa, y mới khe khẽ thở dài buông bát trong tay xuống.

“Gia, ngươi định nói gì vậy?”

“Thật khó mà nhìn được phản ứng rõ ràng đến mức đó của ngươi.” Chu Thất cười, trong đôi mắt hoa đào luôn khiến người ta vô tình ấn tượng kia chính là cảm giác khoái trá thật sự xuất phát từ nội tâm.

“Ngài không thích ta phản ứng như vậy?”

“Muốn ta nói thật sao? Phản ứng này của ngươi quả thật là tốt đến không thể tốt hơn.”

“Nhưng mà…có thể hay không khiến cho Thái hậu mất hứng?”

“Tiểu Tuyết, người ta quan tâm, ngươi có biết là ai không?” Chu Thất thân thủ, lôi kéo Tiểu Tuyết ngồi lên đùi của mình. “Trên đời này, người ta yêu nhất chỉ có ngươi. Về phần mẫu hậu, nàng là quý quốc chi mẫu, tự nhiên sẽ có người nịnh hót nàng. Không cần phải…là ta đi hầu hạ. Nàng cao hứng, ta vẫn là ta; nàng mất hứng, ta cũng vẫn như cũ không thay đổi. Cùng lắm thì bị nàng xử phạt một chút thôi. Hơn nữa, nếu ngày đó ta không phải Vương gia, ngươi vẫn muốn đi theo ta sao?”

“Gia…” Tiểu Tuyết cũng nở nụ cười. “Lúc trước không phải bởi vì ngài là Vương gia ta mới nguyện ý lưu lại bên ngài. Chỉ cần ngài đồng ý mang ta đi, ta đều sẽ thuận theo ngài thôi. Nhưng mà…thật ra, lời nói của nữ nhân vừa rồi cũng có chút đạo lý…”

“Cái gì?”

“Ta dù sao cũng không thể sinh con cho ngài. Ngài thân là Vương gia, quả thật cần một người thừa kế…Nha, gia, ngài làm gì vậy?”

Chu Thất đắc ý cười, dùng động tác cực kỳ tức giận đem Tiểu Tuyết ôm vào ngực, hướng Thanh Phong Các bước đi.

“Tiểu Tuyết, ngươi không phải rất muốn đứa nhỏ sao? Chúng ta cùng đi tạo ra một đứa nào.”

“A…Gia…Ngài thả ta xuống…Ta không phải có ý này…”

“Ta biết ta biết, ngươi chờ không kịp, chúng ta cần phải nhanh một chút, chẳng bao lâu sẽ có cục cưng đáng yêu để mà ôm.”

Trong lúc Tiểu Tuyết lo giãy dụa, Thanh Phong Các đã ở trước mặt. Đại môn màu son đã che giấu hết thảy, chỉ duy nhất một thanh âm là vẫn nghe được, đó là tiếng thở dốc cùng rên rỉ không lâu sau đã truyền ra.

Thời điểm Quản Ngũ trở về, nhìn thấy thức ăn trên bàn cơm gần như chưa được đụng đến, mỉm cười thở dài. Sau đó, thuận tiện gọi một người hầu lại phân phó.

“Nói trù phòng đừng tắt lửa, chuẩn bị một ít thức ăn, chờ phân phó của gia.”

“Vâng…”

Nhìn thân ảnh người hầu rời đi, Quản Ngũ duỗi thắt lưng, nhịn không được lẩm bẩm:

“Gia a gia a…Khi nào ta đến Thanh Phong Các hầu hạ thì thích hợp đây?…Có thể vì chân tình mà nhọc lòng như vậy, những ngày hiện tại thật sự có thể tính là rất hạnh phúc đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương