Phiêu Bạc Phụ Tình
-
Chương 2
Nên dùng từ nào để hình dung đêm đầu tiên của ta?
Cơn ác mộng, hoặc là cực hình.
Đối với Chu Thất mà nói, có lẽ là rất hưởng thụ, rốt cuộc hắn đã muốn ta suốt đêm. Còn ta, lại phát sốt suốt bảy ngày sau đó.
Gần như là cảm giác tử vong, miệng không thể nói, mắt không thể mở, thân không thể động, chỉ có thể mặc cho hắc ám hoàn toàn bao phủ.
Đau đớn bỏng rát nặng nề lấp kín khuôn ngực, đến mức hô hấp đối với ta cũng như chịu hình.
Là một cảm giác quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.
Tựa như nỗi thống khổ khi phát bệnh vào lúc bốn tuổi năm ấy.
Mẫu thân đã sớm nói cho ta biết, khi nàng hoài thai ta đã bị người hạ độc, là một loại độc mang tên “Bạch phát tam thiên trượng”, hoặc nhiều hoặc ít khi sinh ra thì ta cũng bị ảnh hưởng. Chỉ là không rõ nặng hay nhẹ. Khi đó bốn tuổi bị độc phát, cũng là lần duy nhất trong vòng mười bốn năm kể từ khi ta sinh ra đời.
Mà ta lần này, không thể phân rõ là vì độc phát hay là miệt mài quá độ.
Đã quên đi khi xưa làm thế nào sống qua lần phát tác đó, chỉ biết rằng lúc này đây ta cơ hồ chống giữ không được.
Song vô số dược thủy đổ vào miệng dù bị ta nôn ra nhưng vẫn tiếp tục đổ vào, đã cứu ta một mạng. Bảy ngày sau, ta một lần nữa mở mắt ra.
Bên giường, là Chu Thất đang đứng.
Y nhiên một thân tuấn dật đĩnh bạc, y nhiên* một đôi tròng mắt vô tình.
*y nhiên: vẫn như cũ, vẫn như trước.
“Tỉnh rồi sao? Không tồi, tiểu mệnh cú hãn*.” Hắn câu khởi phần tóc đang rải tán loạn trên gối của ta, thưởng thức chơi đùa, mạn bất kinh tâm* thuyết, “Trong cơ thể vốn đang tồn tại loại độc tố tên “Bạch phát tam thiên trượng”, vậy mà vẫn chưa chết, ngươi cũng thật hiếm thấy. Hảo hảo ngủ đi, chờ sau khi thể lực tốt hơn, hãy nói rõ cho ta biết lai lịch của ngươi như thế nào?” Nghe như thương lượng, thực chất là ra lệnh, ta nghe xong, đang muốn mở miệng đáp lại, thế nhưng phát hiện ra yết hầu không thể phát nổi thanh âm.
*tiệu mệnh cú hãn: mạng nhỏ đủ mạnh => sức sống kiên cường.
*mạn bất kinh tâm: thờ ơ, vô tâm
Chuyện gì vậy? Ta câm rồi sao?
Chu Thất giống như nhìn ra nghi hoặc của ta, nói: “Ngươi sốt cao liên tục bảy ngày, lại uống dược tính mạnh mẽ, khó tránh khỏi tình trạng bị tắt tiếng, qua vài ngày là tốt rồi, đừng lo, ngươi vẫn có thể xướng hí.”
Nga, được hay không cũng không sao, ta sớm đã tập thành thói quen trầm mặc, trừ khi ta diễn trên đài hay khi tập diễn, trong cuộc sống bình thường ta gần như không mở miệng trò chuyện, bây giờ bản thân đã bị bán cho hắn rồi, có thể xướng hí hay không cũng không quan trọng nữa.
Chu Thất xoay người, hướng phía cửa mà bước, vừa đi vừa căn dặn: “Hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta mua ngươi về không phải chỉ cần ngươi một đêm. Ta sẽ chờ ngươi khỏe lại.”
Vâng, chủ nhân của ta. Nếu như một trăm hai hoàng kim giá trị vượt xa tiền chuộc thân kia đã chặt đứt đi tính mạng của ta, như vậy trước khi bị hắn hoàn toàn chán ghét, ta sẽ ngoan ngoãn vâng lời mà làm việc.
Ta rất nhiệt tình sao? Ta rất dâm đãng phải không?
***
Sau khi thân thể khỏi hẳn, Chu Thất quả nhiên hưởng dụng ta rất triệt để.
Trên đại sàng khoa trương của Thanh Phong Các, hắn rốt cuộc cùng ta dây dưa bao lâu rồi?
Kỹ xảo của hắn thật sự rất cao minh. Thân thể trúc trắc của ta sau khi bị hắn điều giáo đã dần dần trở nên thuần thục, không chỉ là nhẫn nại thừa nhận hắn, còn có thể học được nên như thế nào hưởng thụ khoái cảm. Sau khi kích tình cao dương* qua đi, thanh âm cùng động tác của chính mình, tất cả sự phóng đãng khi hồi tưởng lại khiến cho ta cũng phải đỏ mặt. Mà mười ngón tay của ta thường sẽ ở trên tấm lưng rắn chắc của hắn lưu lại trảo ngân khắp nơi, khiến cho Chu Thất cười nói, ta là đãng phụ hảo hạng nhất mà hắn từng gặp.
*kích tình cao dương: climax =))) cực đỉnh khoái cảm đấy mờ.
Được đấy, nếu chủ nhân rất hài lòng về biểu hiện của ta, như vậy cuộc sống sau này có phải hay không sẽ tốt lắm?
Y thực vô khuyết*, thật sự là rất không tệ. Chỉ là dạ dày của ta từ trước đến nay vốn nhỏ, ăn thứ gì cũng không nhiều lắm, cho dù ăn rất ngon cũng chỉ có thể nuốt xuống một hai khẩu, nếu lại miễng cưỡng ăn tiếp thì chỉ có thể nhai nhai chứ không thể nuốt xuống. Ăn với ta mà nói ý nghĩa thật không lớn, trong một ngày đại đa số thời gian ta đều quang lõa thân thể, nằm trên đại sàng Thanh Phong Các nghỉ ngơi. Y phục chất liệu có xấu hay không, may như thế nào, hình thức ra sao, với ta gần như không quan hệ. Chỉ cần đói mà không chết, chỉ cần đông lạnh mà không xấu, là được rồi.
Ta đến vương phủ này đã được bao lâu?
Chắc đại khái đã được chừng nửa tháng. Từ đêm hôm đó bước chân vào Thanh Phong Các, ta đã không tái bước ra nửa bước. Hôm nay khí trời bên ngoài hình như rất không tệ, còn Chu Thất cũng bởi vì công sự bề bộn, không nán lại Thanh Phong Các. Đã vậy, nên ra ngoài đi dạo một chút, hóng mắt một chút, phơi nắng hít thở không khí đi thôi.
Mặc xong quần áo, vẫn như cũ không vừa người cho lắm. Một hồi bệnh nặng đã khiến ta gầy đi rất nhiều. Nguyên bản quần áo Quản Ngũ may cho ta mặc vừa vặn, nay lại có vẻ rộng. Bất quá cũng không sao, có ăn có mặc là tốt rồi.
Kéo mở cánh cửa bước đi ra ngoài, ánh mặt trời chiếu rọi chói mắt. Trong không khí truyền đến mùi hoa, ta thật sâu hít vào một hơi.
Bên ngoài chính là hoa viên. Đang mùa hạ, bách hoa tranh diễm*, trong hoa viên phồn hoa tự cẩm, lục diệp như vân, mỹ lệ động lòng người.
*trăm hoa đua nở, tựa như gấm thêu, lá xanh như mây.
Ta kinh ngạc đứng bên một bụi hoa mà nhìn một vườn mỹ cảnh, trong đầu nhưng lại hiện ra hình ảnh bộ tú mãn tiên hoa y bào. Đó là một trong sốt ít những vật trân bảo của mẫu thân, trưới khi mất vài tháng, nàng thường xuất ra kiện bào tử* nọ, nhìn ngắm, lại vuốt ve, trên mặt hiện ra nụ cười hồi tưởng, ta không rõ bào tử đối với nàng có gì đặc biệt, chỉ cần biết nếu nàng cao hứng, ta cũng sẽ cao hứng.
Ta cứ thế phát ngốc, mãi đến khi bị một tiếng cười khẽ thức tỉnh: “Tiểu đệ đệ, ngươi là ai vậy?”
Một lam y thanh niên đứng trước mặt ta, y bào tuy đơn giản nhưng lại được chế tạo từ loại bố liêu* tốt nhất. Vẻ tươi cười trên mặt tuy rằng rất thân thiết, khí chất quanh thân lại rất cao quý – nguyên bản là một quý nhân a. Có điều ta chưa từng thấy qua người này, không biết đây là ai, cũng không rõ nên hành lễ như thế nào.
Ta cúi đầu mở miệng đáp: “Xin lỗi, ta không biết ngươi.”
“Không biết ta? Đừng lo, đến đây đi, ta chưa từng tại Vương phủ của Thất lang gặp qua ngươi, ngươi là hài tử nhà ai vậy?” Người áo lam vẫn mỉm cười như cũ.
Thất lang? Là gọi Chu Thất sao? Cách gọi thật kì quái. “Ta là người hầu của gia.”
*Con sói số bảy? Là gọi anh bảy đỏ thắm sao?Gọi kiểu này ngộ nha.:”> version của Hồng.
“Người hầu? Thất lang chưa bao giờ thiếu người hầu a? Chẳng lẽ hắn khi dễ tiểu hài tử? Đệ đệ, đừng sợ, nếu Thất lang hiếp đáp ngươi, nói cho ca ca biết, ca ca giúp ngươi hả giận.”
“Ách…” Người áo lam này quá thân thiết, khiến ta không nhịn được nhíu mày. Chưa từng có ai đối xử với ta nhiệt tình như vậy, ta không biết nên như thế nào phản ứng. Huống hồ, thân phận ta thấp kém, chủ nhân ngay cả muốn ta chết ta cũng không thể phản kháng, hà cớ gì lại đi nói cho một người lạ mặt từ khi sinh ra đến nay ta chưa bao giờ gặp qua như thế này?
“Đệ đệ, ta cảm thấy ngươi rất quen mắt, có phải hay không ở nơi nào đó ta đã từng gặp qua ngươi?”
Cũng có thể, nếu ngươi từng xem ta diễn hí, có lẽ đã từng thấy ta.
“Bộ dáng đáng yêu như vậy, nếu như ta đã thấy qua, hẳn là sẽ không quên. Rốt cuộc là ở nơi nào đây?” Nghiêng đầu, người nọ ngưng thần tự hỏi.
Ta ngay lập tức thừa cơ hội này rời đi.
“Đừng đi.” Y thân thủ cầm lấy cổ tay ta.
“Thỉnh ngài buông tay.” Không muốn lớn tiếng nói chuyện, ta định ly khai khỏi sự trói buộc của y, không nghĩ đến y đã nắm rất chặt.
“Không buông. Trừ phi ngươi nói cho ta biết ngươi là ai?” Y cười, có chút vô lại.
“Trầm Phóng Tâm, ngươi định đùa bỡn người hầu của ta sao?”
Một thanh âm lười biếng ẩn chứa mỉa mai châm chọc truyền đến, thân ảnh cao lớn rắn rỏi xuất hiện trước mắt.
“Ai nha, đừng nói khó nghe vậy chứ. Ta đang cùng với vị đệ đệ đáng yêu này trò chuyện vài câu mà thôi. Ngươi phóng đến chỗ nào mà tìm được hài tử khiến người ưa thích như vậy? Thật khiến người ta nhịn không được muốn hảo hảo yêu thương y.”
“Y là người của ta. Ngươi đừng đụng tay vào.”
“Này này này, ta cũng không phải ngươi. Ta có vị hôn thê rồi.”
“Ngươi cũng biết ngươi có vị hôn thê rồi sao? Hôn lễ của ngươi đã kéo dài đến mấy năm rồi? Hạ Lan đại tiểu thư nhà người ta sắp biến thành lão thái bà rồi…”
Ta chưa từng thấy qua giọng điệu Chu Thất trêu đùa nhẹ nhàng như vậy. Tư thái tự tại của hắn lúc này hoàn toàn bất đồng với khi còn trong cung hay vẻ mặt trên giường kia, khuôn mặt vốn dĩ đã tuấn dật phi phàm nay lại càng mê người. Kiểu mẫu của hắn bây giờ, đối với ta đã sinh ra rung động mạnh mẽ.
Trái tim, trong nháy mắt tựa hồ bị một thứ gì đó siết chặt, ta lắc đầu, loại bỏ đi thứ cảm giác quái dị đột nhiên nảy sinh, lặng lẽ xoay người hướng Thanh Phong Các mà đi. Từ bên cạnh vẫn truyền đến thanh âm của của người tên gọi Trầm Phóng Tâm kia: “…Đệ đệ đáng yêu như vậy, giới thiệu cho ta biết thì có sao đâu?…”
Ta đã không biết, vận mệnh tương lai của mình cùng Trầm Phóng Tâm lại có mối liên hệ rất lớn.
Cơn ác mộng, hoặc là cực hình.
Đối với Chu Thất mà nói, có lẽ là rất hưởng thụ, rốt cuộc hắn đã muốn ta suốt đêm. Còn ta, lại phát sốt suốt bảy ngày sau đó.
Gần như là cảm giác tử vong, miệng không thể nói, mắt không thể mở, thân không thể động, chỉ có thể mặc cho hắc ám hoàn toàn bao phủ.
Đau đớn bỏng rát nặng nề lấp kín khuôn ngực, đến mức hô hấp đối với ta cũng như chịu hình.
Là một cảm giác quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.
Tựa như nỗi thống khổ khi phát bệnh vào lúc bốn tuổi năm ấy.
Mẫu thân đã sớm nói cho ta biết, khi nàng hoài thai ta đã bị người hạ độc, là một loại độc mang tên “Bạch phát tam thiên trượng”, hoặc nhiều hoặc ít khi sinh ra thì ta cũng bị ảnh hưởng. Chỉ là không rõ nặng hay nhẹ. Khi đó bốn tuổi bị độc phát, cũng là lần duy nhất trong vòng mười bốn năm kể từ khi ta sinh ra đời.
Mà ta lần này, không thể phân rõ là vì độc phát hay là miệt mài quá độ.
Đã quên đi khi xưa làm thế nào sống qua lần phát tác đó, chỉ biết rằng lúc này đây ta cơ hồ chống giữ không được.
Song vô số dược thủy đổ vào miệng dù bị ta nôn ra nhưng vẫn tiếp tục đổ vào, đã cứu ta một mạng. Bảy ngày sau, ta một lần nữa mở mắt ra.
Bên giường, là Chu Thất đang đứng.
Y nhiên một thân tuấn dật đĩnh bạc, y nhiên* một đôi tròng mắt vô tình.
*y nhiên: vẫn như cũ, vẫn như trước.
“Tỉnh rồi sao? Không tồi, tiểu mệnh cú hãn*.” Hắn câu khởi phần tóc đang rải tán loạn trên gối của ta, thưởng thức chơi đùa, mạn bất kinh tâm* thuyết, “Trong cơ thể vốn đang tồn tại loại độc tố tên “Bạch phát tam thiên trượng”, vậy mà vẫn chưa chết, ngươi cũng thật hiếm thấy. Hảo hảo ngủ đi, chờ sau khi thể lực tốt hơn, hãy nói rõ cho ta biết lai lịch của ngươi như thế nào?” Nghe như thương lượng, thực chất là ra lệnh, ta nghe xong, đang muốn mở miệng đáp lại, thế nhưng phát hiện ra yết hầu không thể phát nổi thanh âm.
*tiệu mệnh cú hãn: mạng nhỏ đủ mạnh => sức sống kiên cường.
*mạn bất kinh tâm: thờ ơ, vô tâm
Chuyện gì vậy? Ta câm rồi sao?
Chu Thất giống như nhìn ra nghi hoặc của ta, nói: “Ngươi sốt cao liên tục bảy ngày, lại uống dược tính mạnh mẽ, khó tránh khỏi tình trạng bị tắt tiếng, qua vài ngày là tốt rồi, đừng lo, ngươi vẫn có thể xướng hí.”
Nga, được hay không cũng không sao, ta sớm đã tập thành thói quen trầm mặc, trừ khi ta diễn trên đài hay khi tập diễn, trong cuộc sống bình thường ta gần như không mở miệng trò chuyện, bây giờ bản thân đã bị bán cho hắn rồi, có thể xướng hí hay không cũng không quan trọng nữa.
Chu Thất xoay người, hướng phía cửa mà bước, vừa đi vừa căn dặn: “Hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta mua ngươi về không phải chỉ cần ngươi một đêm. Ta sẽ chờ ngươi khỏe lại.”
Vâng, chủ nhân của ta. Nếu như một trăm hai hoàng kim giá trị vượt xa tiền chuộc thân kia đã chặt đứt đi tính mạng của ta, như vậy trước khi bị hắn hoàn toàn chán ghét, ta sẽ ngoan ngoãn vâng lời mà làm việc.
Ta rất nhiệt tình sao? Ta rất dâm đãng phải không?
***
Sau khi thân thể khỏi hẳn, Chu Thất quả nhiên hưởng dụng ta rất triệt để.
Trên đại sàng khoa trương của Thanh Phong Các, hắn rốt cuộc cùng ta dây dưa bao lâu rồi?
Kỹ xảo của hắn thật sự rất cao minh. Thân thể trúc trắc của ta sau khi bị hắn điều giáo đã dần dần trở nên thuần thục, không chỉ là nhẫn nại thừa nhận hắn, còn có thể học được nên như thế nào hưởng thụ khoái cảm. Sau khi kích tình cao dương* qua đi, thanh âm cùng động tác của chính mình, tất cả sự phóng đãng khi hồi tưởng lại khiến cho ta cũng phải đỏ mặt. Mà mười ngón tay của ta thường sẽ ở trên tấm lưng rắn chắc của hắn lưu lại trảo ngân khắp nơi, khiến cho Chu Thất cười nói, ta là đãng phụ hảo hạng nhất mà hắn từng gặp.
*kích tình cao dương: climax =))) cực đỉnh khoái cảm đấy mờ.
Được đấy, nếu chủ nhân rất hài lòng về biểu hiện của ta, như vậy cuộc sống sau này có phải hay không sẽ tốt lắm?
Y thực vô khuyết*, thật sự là rất không tệ. Chỉ là dạ dày của ta từ trước đến nay vốn nhỏ, ăn thứ gì cũng không nhiều lắm, cho dù ăn rất ngon cũng chỉ có thể nuốt xuống một hai khẩu, nếu lại miễng cưỡng ăn tiếp thì chỉ có thể nhai nhai chứ không thể nuốt xuống. Ăn với ta mà nói ý nghĩa thật không lớn, trong một ngày đại đa số thời gian ta đều quang lõa thân thể, nằm trên đại sàng Thanh Phong Các nghỉ ngơi. Y phục chất liệu có xấu hay không, may như thế nào, hình thức ra sao, với ta gần như không quan hệ. Chỉ cần đói mà không chết, chỉ cần đông lạnh mà không xấu, là được rồi.
Ta đến vương phủ này đã được bao lâu?
Chắc đại khái đã được chừng nửa tháng. Từ đêm hôm đó bước chân vào Thanh Phong Các, ta đã không tái bước ra nửa bước. Hôm nay khí trời bên ngoài hình như rất không tệ, còn Chu Thất cũng bởi vì công sự bề bộn, không nán lại Thanh Phong Các. Đã vậy, nên ra ngoài đi dạo một chút, hóng mắt một chút, phơi nắng hít thở không khí đi thôi.
Mặc xong quần áo, vẫn như cũ không vừa người cho lắm. Một hồi bệnh nặng đã khiến ta gầy đi rất nhiều. Nguyên bản quần áo Quản Ngũ may cho ta mặc vừa vặn, nay lại có vẻ rộng. Bất quá cũng không sao, có ăn có mặc là tốt rồi.
Kéo mở cánh cửa bước đi ra ngoài, ánh mặt trời chiếu rọi chói mắt. Trong không khí truyền đến mùi hoa, ta thật sâu hít vào một hơi.
Bên ngoài chính là hoa viên. Đang mùa hạ, bách hoa tranh diễm*, trong hoa viên phồn hoa tự cẩm, lục diệp như vân, mỹ lệ động lòng người.
*trăm hoa đua nở, tựa như gấm thêu, lá xanh như mây.
Ta kinh ngạc đứng bên một bụi hoa mà nhìn một vườn mỹ cảnh, trong đầu nhưng lại hiện ra hình ảnh bộ tú mãn tiên hoa y bào. Đó là một trong sốt ít những vật trân bảo của mẫu thân, trưới khi mất vài tháng, nàng thường xuất ra kiện bào tử* nọ, nhìn ngắm, lại vuốt ve, trên mặt hiện ra nụ cười hồi tưởng, ta không rõ bào tử đối với nàng có gì đặc biệt, chỉ cần biết nếu nàng cao hứng, ta cũng sẽ cao hứng.
Ta cứ thế phát ngốc, mãi đến khi bị một tiếng cười khẽ thức tỉnh: “Tiểu đệ đệ, ngươi là ai vậy?”
Một lam y thanh niên đứng trước mặt ta, y bào tuy đơn giản nhưng lại được chế tạo từ loại bố liêu* tốt nhất. Vẻ tươi cười trên mặt tuy rằng rất thân thiết, khí chất quanh thân lại rất cao quý – nguyên bản là một quý nhân a. Có điều ta chưa từng thấy qua người này, không biết đây là ai, cũng không rõ nên hành lễ như thế nào.
Ta cúi đầu mở miệng đáp: “Xin lỗi, ta không biết ngươi.”
“Không biết ta? Đừng lo, đến đây đi, ta chưa từng tại Vương phủ của Thất lang gặp qua ngươi, ngươi là hài tử nhà ai vậy?” Người áo lam vẫn mỉm cười như cũ.
Thất lang? Là gọi Chu Thất sao? Cách gọi thật kì quái. “Ta là người hầu của gia.”
*Con sói số bảy? Là gọi anh bảy đỏ thắm sao?Gọi kiểu này ngộ nha.:”> version của Hồng.
“Người hầu? Thất lang chưa bao giờ thiếu người hầu a? Chẳng lẽ hắn khi dễ tiểu hài tử? Đệ đệ, đừng sợ, nếu Thất lang hiếp đáp ngươi, nói cho ca ca biết, ca ca giúp ngươi hả giận.”
“Ách…” Người áo lam này quá thân thiết, khiến ta không nhịn được nhíu mày. Chưa từng có ai đối xử với ta nhiệt tình như vậy, ta không biết nên như thế nào phản ứng. Huống hồ, thân phận ta thấp kém, chủ nhân ngay cả muốn ta chết ta cũng không thể phản kháng, hà cớ gì lại đi nói cho một người lạ mặt từ khi sinh ra đến nay ta chưa bao giờ gặp qua như thế này?
“Đệ đệ, ta cảm thấy ngươi rất quen mắt, có phải hay không ở nơi nào đó ta đã từng gặp qua ngươi?”
Cũng có thể, nếu ngươi từng xem ta diễn hí, có lẽ đã từng thấy ta.
“Bộ dáng đáng yêu như vậy, nếu như ta đã thấy qua, hẳn là sẽ không quên. Rốt cuộc là ở nơi nào đây?” Nghiêng đầu, người nọ ngưng thần tự hỏi.
Ta ngay lập tức thừa cơ hội này rời đi.
“Đừng đi.” Y thân thủ cầm lấy cổ tay ta.
“Thỉnh ngài buông tay.” Không muốn lớn tiếng nói chuyện, ta định ly khai khỏi sự trói buộc của y, không nghĩ đến y đã nắm rất chặt.
“Không buông. Trừ phi ngươi nói cho ta biết ngươi là ai?” Y cười, có chút vô lại.
“Trầm Phóng Tâm, ngươi định đùa bỡn người hầu của ta sao?”
Một thanh âm lười biếng ẩn chứa mỉa mai châm chọc truyền đến, thân ảnh cao lớn rắn rỏi xuất hiện trước mắt.
“Ai nha, đừng nói khó nghe vậy chứ. Ta đang cùng với vị đệ đệ đáng yêu này trò chuyện vài câu mà thôi. Ngươi phóng đến chỗ nào mà tìm được hài tử khiến người ưa thích như vậy? Thật khiến người ta nhịn không được muốn hảo hảo yêu thương y.”
“Y là người của ta. Ngươi đừng đụng tay vào.”
“Này này này, ta cũng không phải ngươi. Ta có vị hôn thê rồi.”
“Ngươi cũng biết ngươi có vị hôn thê rồi sao? Hôn lễ của ngươi đã kéo dài đến mấy năm rồi? Hạ Lan đại tiểu thư nhà người ta sắp biến thành lão thái bà rồi…”
Ta chưa từng thấy qua giọng điệu Chu Thất trêu đùa nhẹ nhàng như vậy. Tư thái tự tại của hắn lúc này hoàn toàn bất đồng với khi còn trong cung hay vẻ mặt trên giường kia, khuôn mặt vốn dĩ đã tuấn dật phi phàm nay lại càng mê người. Kiểu mẫu của hắn bây giờ, đối với ta đã sinh ra rung động mạnh mẽ.
Trái tim, trong nháy mắt tựa hồ bị một thứ gì đó siết chặt, ta lắc đầu, loại bỏ đi thứ cảm giác quái dị đột nhiên nảy sinh, lặng lẽ xoay người hướng Thanh Phong Các mà đi. Từ bên cạnh vẫn truyền đến thanh âm của của người tên gọi Trầm Phóng Tâm kia: “…Đệ đệ đáng yêu như vậy, giới thiệu cho ta biết thì có sao đâu?…”
Ta đã không biết, vận mệnh tương lai của mình cùng Trầm Phóng Tâm lại có mối liên hệ rất lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook