Có thể dồn nén tâm tình sôi trào trong lòng, chứng tỏ việc Chu Thất nói ta vô tâm vô tình cũng không phải là không có căn cứ. Mà ở đối diện Hàn Thí Vũ trong vòng một khoảng thời gian ngắn đã khôi phục lại sự bình tĩnh, không hổ là giang hồ nổi danh đại kiếm khách.

“Tên của ngươi, chỉ là Tiểu Tuyết sao?” Đôi song nhãn của y mang theo thứ tình cảm ôn nhu mà ta chưa bao giờ được cảm thụ, thanh âm hòa ái không biết vì sao lại khiến cho ta sinh ra cảm giác muốn chảy nước mắt. Trái tim…rất đau. Đã bao lâu rồi, không một ai dùng thanh âm khiến ta không thể kháng cự như thế để trò chuyện cùng ta? Bao dung như thế, thân thiết như thế. Nếu như nói đây là cảm giác “phụ thân”, vậy thì ta phải thừa nhận, nhiều năm như vậy, ta đã bỏ lỡ rất nhiều điều. Vì vậy, ta có một loại xúc động, nghĩ muốn nói cho y biết tên thật, ta chỉ muốn nói cho y biết, danh tự chân chính thuộc về mình. Cho dù toàn bộ thế giới chỉ biết gọi ta “Tiểu Tuyết”, ta vẫn luôn hy vọng, không ai có thể chính thức đem ta trở thành độc nhất vô nhị của riêng hắn. Y là huyết thân của ta, y cần phải biết.

“Ta lấy họ mẹ, tên của ta, là Tuyết Phụ Tâm.” Cái tên mà đến ngay chính bản thân cũng cảm thấy xa lạ từ trong miệng bật thốt ra, phảng phất mang theo thứ cảm giác xa cách thế gian, cảm giác hư vô vốn vẫn luôn phiêu phiêu đãng đãng bỗng nhiên bị một điều gì đó lấp đầy, khiến cho ta cảm giác được, ta đang ở ngay đây, sinh mệnh của ta, linh hồn của ta, tất cả đều đang hiện hữu ở nơi đây. Từ lúc bốn tuổi đến tận bây giờ, ta đã dùng cái tên “Tiểu Tuyết” để phong ấn toàn bộ xuất thân của mình.

“Phụ Tâm sao?” Một mạt khổ tiếu vương bên khóe môi Hàn Thí Vũ. “Là tên mà mẫu thân ngươi đã chọn sao? Nàng có phải hay không vẫn không tha thứ cho ta?”

“Ta không biết.” Cúi đầu thầm nói, năm đó ta còn quá nhỏ, nhỏ đến mức không cách nào lý giải được gút mắc tình cảm của mọi người. Nhưng mà, nụ cười trước lúc lâm chung của mẫu thân, ít nhất ta nhìn ra được, không mang theo chút gì oán hận. Ta sở dĩ tên là “Phụ Tâm”, chỉ là vì mẫu thân hy vọng ta sẽ không phải giống như nàng, vì tình mà hủy hoại cả một đời.

“Xin lỗi.” Thở dài, thanh âm nặng trĩu tràn đầy day dứt từ trong miệng y truyền ra.

“Tại sao?” Ngẩng đầu lên, ta không rõ. Y có việc gì cần phải xin lỗi ta sao?

Y vươn tay, ôm lấy ta. Khí tức xa lạ mà ấm áp vây lấy quanh thân, thanh âm tựa như tiếng khóc vang lên trên đỉnh đầu ta: “Xin lỗi, hơn mười năm rồi, ta chẳng những không hảo hảo chăm sóc ngươi, thậm chí đến sự tồn tại của ngươi ta cũng không biết, ta có lỗi với mẫu thân ngươi, càng có lỗi với ngươi.”

“Không việc gì.” Đây không phải lỗi của y, y chỉ là không biết mà thôi.

“Sao lại không việc gì? Ngươi vốn là hài tử của ta, là bảo bối duy nhất của ta cùng U Minh, như thế nào không có việc gì? Ta thật sự là một phụ thân thất trách!”

“Cho dù ta thật sự là con của mẫu…ách, của U Minh phu nhân, ngươi cũng không cần phải kích động như vậy. Ngươi là ngươi, ta là ta.”

“Nói cũng không thể nói vậy. Suy cho cùng vẫn là ta có lỗi với ngươi. Ngươi có biết khi chứng kiến thấy bộ dáng của ngươi như thế này, ta đã cảm thấy hối hận đến mức nào không? Ngươi vốn là hài tử của ta, vậy mà ta lại để lạc mất ngươi, không chăm sóc được ngươi cho tốt, lại không hề hay biết ngươi phải lăn lộn trong phong trần, vì mưu sinh mà trở thành luyến đồng của người khác. Trên thế giới này có người phụ thân nào vô trách nhiệm như ta sao?” Song chưởng siết chặt, tiếng tim đập dồn của y vang lên bên tai. Lời nói ra kích động đến mức khiến cho ta cảm thấy choáng váng.

Ta không nói gì để chống đỡ, ta không biết một người phụ thân bình thường là như thế nào. Mỗi một lần chứng kiến cảnh phụ phụ tử tử thê thê nữ nữ vào trước năm mười bốn tuổi khi còn ở trong gánh hát lần lượt như đèn kéo quân hiện lên trong trí óc ta, thế nhưng ta tìm không ra một chút hình ảnh nào có thể tham khảo. Ta chỉ cần biết y là phụ thân của ta, thế là đủ rồi.

“Tâm Nhi, con có nguyện ý đi theo ta không?” Bên tai truyền đến câu hỏi khiến ta kinh ngạc. Ta ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt y.

Ta giật mình, nhất thời không giải thích được y nói gì. “Đi cùng ta” nghĩa là sao? Ta nên phản ứng thế nào với những lời này đây? Trong lúc bất tri bất giác, ánh mắt của ta, hướng về phía Chu Thất.

Một khuôn mặt tuấn tú sa sầm hết mức, khóe miệng hướng xuống cong thành một đường vân thật sâu, trong đôi mắt vô tình là một mảng lãnh khốc, rõ ràng là biểu tình tức giận (như thế này):-[) vậy mà lại mang đến cho ta một cảm giác yên bình không thể lý giải.

“Ta…ta không hiểu lắm ý tứ của ngươi…” Trước hết lựa chọn nhẹ nhàng mỉm cười, ta đáp lời Hàn Thí Vũ.

“Ý của ta chính là, ngươi cùng ta quay về Phong Diệp sơn trang, trở thành thiếu trang chủ, không cần phải tiếp tục cuộc sống phiêu bạc như thế này nữa.”

“Nhưng mà, ta đã đem bản thân dứt bán đi rồi…” Lăng lăng* đáp lại, nhìn đôi mắt y vẫn như cũ không hề xoay chuyển.

“Bao nhiêu tiền? Ngươi vì bao nhiêu tiền và dứt bán chính mình?” Đôi tay Hàn Thí Vũ siết càng chặt hơn, gần như kiềm hãm ta đến phát đau.

“Một trăm hai…hoàng kim.” Biểu tình của Hàn Thí Vũ có phải hay không là tức giận rồi? Ta có chút sợ hãi, thử giãy giụa một chút, xem có thể lơi bớt khỏi cái ôm của y hay không.

“Chỉ có một trăm hai hoàng kim? Ta sẽ trả, đích xác là giao cho Chu Thất Vương gia chứ gì?” Vẻ mặt Hàn Thí Vũ có chút khó coi, một trăm hai hoàng kim đối với ta mà nói chính là giá trên trời, nhưng với y xem ra chỉ là một khoản tiền nhỏ. Nhưng mà, điều này thì quan hệ gì với ta?

“Thế nhưng…ta không có tiền trả lại cho ngươi…”

“Không cần ngươi trả lại. Ngươi vốn là hài tử của ta, đây vốn là điều ngươi xứng đáng nhận được.” Càng lúc càng khó coi đến nghiêm trọng rồi, xem ra y đang hận không thể nhấc ta lên hung hăng mà lay động.

“Nhưng mà ta đã bán đứt bản thân, lúc này đây đối với tất cả ta đã không còn được phép làm chủ nữa.” Ta vốn chỉ là một luyến đồng nho nhỏ, ta không có tư cách đưa ra quyết định. Huống chi, cả đời này ta chưa từng vì bản thân mà quyết định. Vô luận là từ lúc năm tuổi bước vào gánh hát, hay là mười bốn tuổi đến Vương phủ, đều do người khác thay ta định đoạt, mà trong số đó, người có ảnh hưởng nhất đối với ta, chính là Chu Thất.

Không tự chủ được lại nhìn về phía Chu Thất, bên môi của hắn tựa hồ đang câu lên thành một nụ cười. (ảnh nghe rồi đấy, đang khoái chí =))    

“Ngươi chung quy hãy vì chính mình suy nghĩ một chút đi. Chỉ cần ngươi gật đầu, phụ thân ta sẽ lập tức mang ngươi rời đi.”

Phụ thân sao? Một từ hảo xa lạ, xa lạ đến mức không có cách nào gọi ra miệng. Nhìn khuôn mặt càng ngày càng trở nên kích động của y, ta chậm rãi, lắc đầu.

Ta không đưa ra quyết định. Thật sự, ta sẽ không vì bản thân mà quyết định. Ta vốn chỉ là một gốc cây lục bình, nước chảy bèo trôi mới là bản chất của ta, vị phụ thân xa lạ trước mắt cùng chủ nhân quen thuộc phía sau, trong hai người ta sẽ theo bản năng hướng về người mà ta quen thuộc. Cho dù sau này cuộc sống có trôi qua ti tiện đến mức nào, đó cũng vẫn là cuộc sống mà ta đã quen. Muốn thay đổi nó, quả thật phải dùng quá nhiều dũng khí. Mà ta, mãi mãi cũng không có được mỹ đức như vậy. (ý em là em không có dũng khí:”P)

Thấy ta lắc đầu, sắc mặt Hàn Thí Vũ trở nên trắng bệch, biểu tình của y rất thống khổ. Y siết chặt cánh tay ta, truy vấn: “Tại sao? Ngươi hận ta sao?”

Rất đau, nhưng mà sự thống khổ của y càng khiến cho trái tim ta đau đớn. Ta không nhịn được vươn tay, an ủi xoa lên khuôn mặt y: “Hàn đại hiệp, xin thứ lỗi, ta không hận ngươi, thật sự. Ta sống cuộc sống không dài, không đọc qua sách vở, cũng không có kiến thức gì, càng không biết cuộc sống trong giang hồ đến tột cùng là như thế nào. Nhưng mà ta cũng biết, trong chốn giang hồ ngài có danh vọng cực cao. Ngài vốn là đại hiệp, nếu để người từng trải qua nhiều việc như ta cùng ngài xác lập quan hệ, có thể sẽ khiến ngài hổ thẹn. Có thể may mắn được nhận thức ngài, cùng ngài trò chuyện, ta đã rất thỏa mãn rồi. Mục đích ta nhận thức ngài, cũng không phải muốn ngài vì sự tình trước kia phải bồi thường điều gì, ta chỉ muốn biết rõ xuất thân của mình mà thôi. Cảm ơn ngài đã chịu gặp ta, ta thật sự cảm thấy đủ rồi. Cảm tạ.”

Điều ta nói hẳn là đã tốt rồi, tại sao y vẫn còn mang biểu tình đau khổ như vậy? Thanh âm của y trở nên vô cùng nghẹn ngào, y đem đầu vùi vào trên vai ta, bả vai không nhịn được run rẩy: “Tâm nhi, đừng nói như vậy, cần phải xin lỗi chính là ta mới đúng! Ngươi là đứa con ta yêu thương nhất, như thế nào có thể khiến ta hổ thẹn? Tâm nhi, ngươi thật là một hài tử ngốc mà…”

Ngốc ư? Có lẽ. Ta chỉ biết việc ta đi theo y khiến ta cảm thấy sợ hãi, cho nên ta tình nguyện ở lại bên Chu Thất. “Hàn đại hiệp, ta nghĩ chủ nhân của ta đã chờ đến mức sắp không nhịn được nữa rồi, xin cho ta cáo lui đi trước.” Nhìn về phía Chu Thất, mới phát hiện vẻ mặt của hắn có chút bực bội, nghĩ rằng có lẽ hắn đã hết kiên nhẫn chờ đợi rồi. Ta vội vàng hướng Hàn Thí Vũ nói lời cáo từ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương