Phiêu Bạc Phụ Tình
-
Chương 11
Xe mới đi được một lúc không lâu lắm.
Ngay lúc ta mơ mơ hồ hồ muốn ngủ, xe đột nhiên dừng lại.
Ngoài thùng xe truyền đến tiếng xa phu hô: “Phía trước là ai? Xưng tên đi.”
Một đạo thanh âm quen thuộc truyền vào tai ta: “Chu Thất, ta có việc muốn tìm ngươi.”
Thì ra là Tuyết Thiên Tầng, ta ngẩng đầu, chứng kiến khuôn mặt băng kết của Chu Thất, đôi mắt vô phong vô lãng không mang theo tình cảm, nhưng lại khiến ta cảm giác được một ít khẩn trương. Hắn cúi xuống bên tai ta dặn dò: “Đợi ở đây đừng đi ra ngoài, một lát sau ta sẽ quay lại.”
Nói xong, hắn xốc màn xe lên, thân hình nhất thiểm*, trong xe chỉ còn lại một mình ta. (*nhoáng lên, vụt đi)
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Chu Thất: “Tuyết Thiên Tầng, ngươi tìm ta làm gì?”
“Muốn thỉnh ngươi giúp ta một việc.”
“Việc gì mà gấp như vậy?”
“Thỉnh ngươi cho ta nhìn Tiểu Tuyết.”
“Không phải ngươi đã gặp qua rồi sao?”
“Lúc đó khác. Tiểu Tuyết có thể là đệ đệ của ta, ta muốn gặp lại hắn để xác định một chút.”
“Không được. Tiểu Tuyết là người của ta, ta không muốn hắn cùng ngoại nhân tiếp xúc quá nhiều.”
“Nếu đã vậy, trách không được ta rồi.” Giọng nói ẩn ẩn lửa giận của Tuyết Thiên Tầng rơi vào trong tai ta, cùng với nó là thanh âm va chạm ồn ào.
Tình huống cuộc chiến như thế nào ta cũng không rõ lắm. Trong lúc đang tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe tiếng động bên ngoài, ta không thấy được có một bàn tay đã luồn vào trong xe, nắm lấy cổ tay của ta.
Sự tình xảy ra quá đột ngột, cả ta không nhịn được thét chói tai một tiếng. Cùng với tiếng kêu của mình, cơ thể ta phảng phất như đằng vân giá vũ bị lôi ra khỏi xe, rơi vào trong lồng ngực khoan hậu* của một người, bên tai truyền đến tiếng cười cùng giọng nói của nam nhân: “Ta dọa đến ngươi rồi sao?”
*khoan hậu: dày, rộng, hiều hậu
Ngẩng đầu, hiện ra trong tầm mắt của ta là một khuôn mặt thanh dật. Ít nhiều đã có tuổi rồi, trên mái tóc điểm vài sợ bạc, văn lộ* bên khóe môi càng tản ra thành thục mị lực của nam nhân. Y mỉm cười, nụ cười vô cùng thân thiết nhưng cũng bao hàm vô thượng uy nghiêm. Có thể nhìn ra được, khi còn trẻ y tuyệt đối là một tuyệt thế mỹ nam tử.
*văn lộ: nếp nhăn
Y ôm ta, dùng loại ôm ấp dành cho tiểu hài tử, từ dưới nách ôm lấy ta, thân thể của y cùng ta kề cận quá gần, một loại cảm giác kì dị từ sâu trong thân thể chậm rãi dâng lên, dần dần sôi sục trong lòng ngực, quấy nhiễu khiến cho lòng ta không cách nào yên ổn, trước mắt cũng là một mảng mê mang.
“Bị hù dọa ngây người rồi sao? Đừng sợ, ta không có ác ý.” Vẫn ôn hòa mỉm cười, y tựa hồ xem ta là một tiểu oa nhi rồi, đôi phượng nhãn dài nhỏ díp lại thành hai mảnh trăng rằm phát sáng, thấy vậy tâm tình ta càng thêm hỗn loạn.
“Ngươi…là ai?” Ta mở miệng, lúc này mới phát giác được thanh âm của mình run rẩy đáng sợ, ngón tay không tự giác bám chặt lấy vạt áo của y.
“Hàn Thí Vũ, buông Tiểu Tuyết ra.” Từ xa xa truyền đến tiếng Chu Thất rống giận, sau đó trong đầu ta “Ầm” một tiếng, bùng nổ.
“Hàn…Thí Vũ?” Ta ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt tươi cười của nam nhân, trong mắt đã nhiễm một lớp sương mù.
Nam nhân vẫn như cũ mỉm cười, thế nhưng trong mắt lại mang theo một tia khổ ý: “Là ta.”
Phía bên kia, Chu Thất vẫn cùng Tuyết Thiên Tầng triền đấu, chỉ có tiếng rống của hắn như thiên biên kinh lôi*, bên tai ta ầm ầm rung động. “Hàn Thí Vũ, buông tay ngươi ta, không cho phép chạm vào Tiểu Tuyết.”
*thiên biên kinh lôi: sấm sét nơi chân trời
“Chu Thất Vương gia, Tiểu Tuyết vốn là hài tử của ta, ta ôm hắn một lần cũng không tính là phạm pháp chứ?” Tiếu dung nơi Hàn Thí Vũ không hề thay đổi, y vẫn như cũ gắt gao ôm ta, đối mặt với Chu Thất.
“Tiểu Tuyết là của ta.” (Chậc, ra là thế, ra là lưỡng tình tương duyệt đã lâu a ~) Đôi mắt Chu Thất đỏ ngầu, hắn dùng một vòng công kích cuồng bạo bức lui Tuyết Thiên Tầng, phi thân đến trước người Hàn Thí Vũ, thân thỉ bắt được bả vai của ta, ý định đoạt lại ta.
Song chưởng của Hàn Thỉ Vũ ghìm chặt ta trong lòng, hai tay Chu Thất lại gắt gao bám lấy vai của ta, sức lực của bọn họ cũng không nhỏ, túm túm bắt bắt khiến cơ thể ta rất đau, ta không nhịn được bật thét chói tai: “Đau quá!”
Tay của hai người, trong một khắc đó, đồng loạt buông ra. (Hai ông ngố =.=’ cha vợ con rể chiến kinh thật)
Xương vai của ta rất đau, đồng thời cơn đau này cũng khiến thần trí ta thanh tỉnh trở lại.
Ánh mắt của ta, yên lặng đặt ở Hàn Thí Vũ, nhìn mày của y, mắt của y, toàn thân trên dưới tất cả của y, cố gắng ghi nhớ tất cả về y để lấp đầy khoảng trống ký ức trong dĩ vãng.
Người mà từ khi sinh ra đến nay ta chưa từng gặp mặt, là người phụ thân đã ban cho ta một nửa sinh mệnh này, là sinh mệnh chưa bao giờ có dấu vết của y trong đời, mà trong trời đất khó có thể gặp lại, cả đời này, ta vẫn còn cơ hội gặp lại y sao?
Không phải chưa từng nghĩ đến y. Trước năm mười bốn tuổi mỗi một lần trải qua cơ khổ mệt nhọc, mỗi một lần đói rét trong đêm, cũng từng si ngốc nghĩ mãi, nếu như phụ thân vẫn còn, thật sự tốt biết bao nhiêu. Đặc biệt khi ta biết trong chốn giang hồ, “Hàn Thí Vũ” ba chữ này có bao nhiêu uy phong cùng huyền thoại, ta liền một mực ảo tưởng, khi có thể khiến cho nam nhân kiệt xuất này biết ta là con của người và quay về làm phụ thân của ta, ta sẽ như thế nào hạnh phúc.
Mỗi một lần mộng tưởng, trở thành chút sức mạnh tinh thần để ta cố gắng sống qua ngày. Nhưng mà sự tồn tại của chúng bất quá chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, sau đó ta vẫn như cũ tự xốc lên tinh thần, đối mặt với tất cả sự thật cần phải đối mặt.
Sau mười bốn tuổi, ta trở thành một gốc lục bình. Mỗi ngày trôi qua cuộc sống không chút cảm giác. “Phụ thân” hai chữ này mỗi khi vô tình tự hỏi lại trở thành gai đâm vào lòng, vĩnh viễn mỗi khi nghĩ đến đều là đau đớn thật lâu.
Nếu không từng mơ tưởng có thể nhìn thấy y, ngoài ra còn muốn xác định y có phải thật sự là phụ thân của ta hay không, ta sẽ không cần phải chú ý suy nghĩ về y nữa, ta đã tưởng rằng, tất cả đều đã có thể trở thành quá khứ.
Thật không ngờ, thật sự còn có thể nhìn thấy y, khi và ta vẫn y vẫn còn sống trên đời, để ta và y còn có thể nhận thức nhau.
Một đôi đại thủ đem ta ôm lấy, chóp mũi truyền đến khí tức quen thuộc.
Độ ấm từ đôi tay của Chu Thất trấn an trái tim đang đập cuồng loạn của ta, hắn ở trên đỉnh đầu ta chất vấn: “Hàn Thí Vũ, ngươi đến đây làm gì?”
“Ta đến nhìn mặt hài tử của mình.” Đôi mắt của Hàn Thí Vũ dừng trên người ta, biểu tình như hỉ như bi, tựa như mang theo vô hạn cảm khái.
“Ai là hài tử của ngươi?” Chu Thất gần như cười lạnh, song chưởng ôm lấy ta càng chặt hơn.
“Hài tử trong lòng của ngươi, nếu như ta không nhìn lầm…Không, ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Hắn chính là hài tử của ta và U Minh.” Thanh âm có chút run rẩy, có chút kích động. Xem ra cơn trùng kích khi cùng ta gặp mặt đối với y mà nói cũng không phải nhẹ.
“Hài tử của ngươi? Hừ, đường đường một đời kiếm hào Hàn Thí Vũ lại có đứa con mang thân phận người hầu nho nhỏ trong phủ của ta hay sao? Nhìn cho rõ đi, Tiểu Tuyết là của ta.” Chu Thất càng ôm ta chặt hơn nữa, “Chứng cứ đâu?” (Ớ, anh vô lý. Này tính là cường thưởng dân nam ko nhỉ? =]])
Không có. Không có chứng cứ. Cho dù lớn lên cùng mẫu thân giống nhau vô cùng, ta cũng không có thứ gì có thể chứng minh thân phận.
“Trầm Phóng Tâm có thể làm chứng.”
“Lời hắn nói ngươi nhất định tin sao? Vật chứng có hay không?” Chu Thất khinh thường nói.
“Việc này…”
“Không đưa ra được chứ gì? Vậy không cần thiết phải nói nữa.” Chu Thất ôm ta, xoay người hướng xe ngựa mà đi.
“Chờ một chút.” Y duỗi người vươn một tay, ngăn cản Chu Thất. Hàn Thí Vũ che trước mặt hắn, có chút lo lắng thỉnh cầu: “Chu Thất Vương gia, cho ta cùng hài tử trò chuyện, có thể chứ?”
Chu Thất khẽ nhíu mày, đang định cự tuyệt, Tuyết Thiên Tầng đã mở miệng: “Chu Thất, chỉ là tâm sự không có gì quá đáng, ngươi đáp ứng đi. Xem như hoàn lại ta một lần nhân tình.”
Chu Thất bế ta lên cao, khiến cho ta cùng hắn ngang hàng nhìn rõ lẫn nhau, hỏi: “Tiểu Tuyết, ngươi có muốn trò chuyện hay không?”
Trầm mặc, ta gật đầu. Y vốn là phụ thân của ta a, có thể được cùng y trò chuyện từng là ước mộng của ta.
“Ta trước hết nói cho rõ ràng, ngươi là người của ta, không có sự cho phép của ta, ngươi nơi nào cũng không thể đi.”
“Vâng.” Ta biết, điểm này đương nhiên ta hiểu rõ. Thật lâu trước kia, Chu Thất đã khiến ta phải khắc sâu nhớ kĩ điều này. Mà ta, cũng chưa từng đeo trong lòng ý muốn rời khỏi hắn.
Vì vậy, tại quan đạo bên trong rừng cây, ta và Hàn Thí Vũ lần đầu tiên trong đời trò chuyện cùng nhau.
——————
Ta vẫn hăng hái làm vì những người đã like và trông bản edit của ta mỗi ngày: Vân tỷ, Lara, Vicky và nhiều bạn khác, cảm ơn đã cho ta thấy sự ủng hộ của các bạn:”x
Ngay lúc ta mơ mơ hồ hồ muốn ngủ, xe đột nhiên dừng lại.
Ngoài thùng xe truyền đến tiếng xa phu hô: “Phía trước là ai? Xưng tên đi.”
Một đạo thanh âm quen thuộc truyền vào tai ta: “Chu Thất, ta có việc muốn tìm ngươi.”
Thì ra là Tuyết Thiên Tầng, ta ngẩng đầu, chứng kiến khuôn mặt băng kết của Chu Thất, đôi mắt vô phong vô lãng không mang theo tình cảm, nhưng lại khiến ta cảm giác được một ít khẩn trương. Hắn cúi xuống bên tai ta dặn dò: “Đợi ở đây đừng đi ra ngoài, một lát sau ta sẽ quay lại.”
Nói xong, hắn xốc màn xe lên, thân hình nhất thiểm*, trong xe chỉ còn lại một mình ta. (*nhoáng lên, vụt đi)
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Chu Thất: “Tuyết Thiên Tầng, ngươi tìm ta làm gì?”
“Muốn thỉnh ngươi giúp ta một việc.”
“Việc gì mà gấp như vậy?”
“Thỉnh ngươi cho ta nhìn Tiểu Tuyết.”
“Không phải ngươi đã gặp qua rồi sao?”
“Lúc đó khác. Tiểu Tuyết có thể là đệ đệ của ta, ta muốn gặp lại hắn để xác định một chút.”
“Không được. Tiểu Tuyết là người của ta, ta không muốn hắn cùng ngoại nhân tiếp xúc quá nhiều.”
“Nếu đã vậy, trách không được ta rồi.” Giọng nói ẩn ẩn lửa giận của Tuyết Thiên Tầng rơi vào trong tai ta, cùng với nó là thanh âm va chạm ồn ào.
Tình huống cuộc chiến như thế nào ta cũng không rõ lắm. Trong lúc đang tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe tiếng động bên ngoài, ta không thấy được có một bàn tay đã luồn vào trong xe, nắm lấy cổ tay của ta.
Sự tình xảy ra quá đột ngột, cả ta không nhịn được thét chói tai một tiếng. Cùng với tiếng kêu của mình, cơ thể ta phảng phất như đằng vân giá vũ bị lôi ra khỏi xe, rơi vào trong lồng ngực khoan hậu* của một người, bên tai truyền đến tiếng cười cùng giọng nói của nam nhân: “Ta dọa đến ngươi rồi sao?”
*khoan hậu: dày, rộng, hiều hậu
Ngẩng đầu, hiện ra trong tầm mắt của ta là một khuôn mặt thanh dật. Ít nhiều đã có tuổi rồi, trên mái tóc điểm vài sợ bạc, văn lộ* bên khóe môi càng tản ra thành thục mị lực của nam nhân. Y mỉm cười, nụ cười vô cùng thân thiết nhưng cũng bao hàm vô thượng uy nghiêm. Có thể nhìn ra được, khi còn trẻ y tuyệt đối là một tuyệt thế mỹ nam tử.
*văn lộ: nếp nhăn
Y ôm ta, dùng loại ôm ấp dành cho tiểu hài tử, từ dưới nách ôm lấy ta, thân thể của y cùng ta kề cận quá gần, một loại cảm giác kì dị từ sâu trong thân thể chậm rãi dâng lên, dần dần sôi sục trong lòng ngực, quấy nhiễu khiến cho lòng ta không cách nào yên ổn, trước mắt cũng là một mảng mê mang.
“Bị hù dọa ngây người rồi sao? Đừng sợ, ta không có ác ý.” Vẫn ôn hòa mỉm cười, y tựa hồ xem ta là một tiểu oa nhi rồi, đôi phượng nhãn dài nhỏ díp lại thành hai mảnh trăng rằm phát sáng, thấy vậy tâm tình ta càng thêm hỗn loạn.
“Ngươi…là ai?” Ta mở miệng, lúc này mới phát giác được thanh âm của mình run rẩy đáng sợ, ngón tay không tự giác bám chặt lấy vạt áo của y.
“Hàn Thí Vũ, buông Tiểu Tuyết ra.” Từ xa xa truyền đến tiếng Chu Thất rống giận, sau đó trong đầu ta “Ầm” một tiếng, bùng nổ.
“Hàn…Thí Vũ?” Ta ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt tươi cười của nam nhân, trong mắt đã nhiễm một lớp sương mù.
Nam nhân vẫn như cũ mỉm cười, thế nhưng trong mắt lại mang theo một tia khổ ý: “Là ta.”
Phía bên kia, Chu Thất vẫn cùng Tuyết Thiên Tầng triền đấu, chỉ có tiếng rống của hắn như thiên biên kinh lôi*, bên tai ta ầm ầm rung động. “Hàn Thí Vũ, buông tay ngươi ta, không cho phép chạm vào Tiểu Tuyết.”
*thiên biên kinh lôi: sấm sét nơi chân trời
“Chu Thất Vương gia, Tiểu Tuyết vốn là hài tử của ta, ta ôm hắn một lần cũng không tính là phạm pháp chứ?” Tiếu dung nơi Hàn Thí Vũ không hề thay đổi, y vẫn như cũ gắt gao ôm ta, đối mặt với Chu Thất.
“Tiểu Tuyết là của ta.” (Chậc, ra là thế, ra là lưỡng tình tương duyệt đã lâu a ~) Đôi mắt Chu Thất đỏ ngầu, hắn dùng một vòng công kích cuồng bạo bức lui Tuyết Thiên Tầng, phi thân đến trước người Hàn Thí Vũ, thân thỉ bắt được bả vai của ta, ý định đoạt lại ta.
Song chưởng của Hàn Thỉ Vũ ghìm chặt ta trong lòng, hai tay Chu Thất lại gắt gao bám lấy vai của ta, sức lực của bọn họ cũng không nhỏ, túm túm bắt bắt khiến cơ thể ta rất đau, ta không nhịn được bật thét chói tai: “Đau quá!”
Tay của hai người, trong một khắc đó, đồng loạt buông ra. (Hai ông ngố =.=’ cha vợ con rể chiến kinh thật)
Xương vai của ta rất đau, đồng thời cơn đau này cũng khiến thần trí ta thanh tỉnh trở lại.
Ánh mắt của ta, yên lặng đặt ở Hàn Thí Vũ, nhìn mày của y, mắt của y, toàn thân trên dưới tất cả của y, cố gắng ghi nhớ tất cả về y để lấp đầy khoảng trống ký ức trong dĩ vãng.
Người mà từ khi sinh ra đến nay ta chưa từng gặp mặt, là người phụ thân đã ban cho ta một nửa sinh mệnh này, là sinh mệnh chưa bao giờ có dấu vết của y trong đời, mà trong trời đất khó có thể gặp lại, cả đời này, ta vẫn còn cơ hội gặp lại y sao?
Không phải chưa từng nghĩ đến y. Trước năm mười bốn tuổi mỗi một lần trải qua cơ khổ mệt nhọc, mỗi một lần đói rét trong đêm, cũng từng si ngốc nghĩ mãi, nếu như phụ thân vẫn còn, thật sự tốt biết bao nhiêu. Đặc biệt khi ta biết trong chốn giang hồ, “Hàn Thí Vũ” ba chữ này có bao nhiêu uy phong cùng huyền thoại, ta liền một mực ảo tưởng, khi có thể khiến cho nam nhân kiệt xuất này biết ta là con của người và quay về làm phụ thân của ta, ta sẽ như thế nào hạnh phúc.
Mỗi một lần mộng tưởng, trở thành chút sức mạnh tinh thần để ta cố gắng sống qua ngày. Nhưng mà sự tồn tại của chúng bất quá chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, sau đó ta vẫn như cũ tự xốc lên tinh thần, đối mặt với tất cả sự thật cần phải đối mặt.
Sau mười bốn tuổi, ta trở thành một gốc lục bình. Mỗi ngày trôi qua cuộc sống không chút cảm giác. “Phụ thân” hai chữ này mỗi khi vô tình tự hỏi lại trở thành gai đâm vào lòng, vĩnh viễn mỗi khi nghĩ đến đều là đau đớn thật lâu.
Nếu không từng mơ tưởng có thể nhìn thấy y, ngoài ra còn muốn xác định y có phải thật sự là phụ thân của ta hay không, ta sẽ không cần phải chú ý suy nghĩ về y nữa, ta đã tưởng rằng, tất cả đều đã có thể trở thành quá khứ.
Thật không ngờ, thật sự còn có thể nhìn thấy y, khi và ta vẫn y vẫn còn sống trên đời, để ta và y còn có thể nhận thức nhau.
Một đôi đại thủ đem ta ôm lấy, chóp mũi truyền đến khí tức quen thuộc.
Độ ấm từ đôi tay của Chu Thất trấn an trái tim đang đập cuồng loạn của ta, hắn ở trên đỉnh đầu ta chất vấn: “Hàn Thí Vũ, ngươi đến đây làm gì?”
“Ta đến nhìn mặt hài tử của mình.” Đôi mắt của Hàn Thí Vũ dừng trên người ta, biểu tình như hỉ như bi, tựa như mang theo vô hạn cảm khái.
“Ai là hài tử của ngươi?” Chu Thất gần như cười lạnh, song chưởng ôm lấy ta càng chặt hơn.
“Hài tử trong lòng của ngươi, nếu như ta không nhìn lầm…Không, ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Hắn chính là hài tử của ta và U Minh.” Thanh âm có chút run rẩy, có chút kích động. Xem ra cơn trùng kích khi cùng ta gặp mặt đối với y mà nói cũng không phải nhẹ.
“Hài tử của ngươi? Hừ, đường đường một đời kiếm hào Hàn Thí Vũ lại có đứa con mang thân phận người hầu nho nhỏ trong phủ của ta hay sao? Nhìn cho rõ đi, Tiểu Tuyết là của ta.” Chu Thất càng ôm ta chặt hơn nữa, “Chứng cứ đâu?” (Ớ, anh vô lý. Này tính là cường thưởng dân nam ko nhỉ? =]])
Không có. Không có chứng cứ. Cho dù lớn lên cùng mẫu thân giống nhau vô cùng, ta cũng không có thứ gì có thể chứng minh thân phận.
“Trầm Phóng Tâm có thể làm chứng.”
“Lời hắn nói ngươi nhất định tin sao? Vật chứng có hay không?” Chu Thất khinh thường nói.
“Việc này…”
“Không đưa ra được chứ gì? Vậy không cần thiết phải nói nữa.” Chu Thất ôm ta, xoay người hướng xe ngựa mà đi.
“Chờ một chút.” Y duỗi người vươn một tay, ngăn cản Chu Thất. Hàn Thí Vũ che trước mặt hắn, có chút lo lắng thỉnh cầu: “Chu Thất Vương gia, cho ta cùng hài tử trò chuyện, có thể chứ?”
Chu Thất khẽ nhíu mày, đang định cự tuyệt, Tuyết Thiên Tầng đã mở miệng: “Chu Thất, chỉ là tâm sự không có gì quá đáng, ngươi đáp ứng đi. Xem như hoàn lại ta một lần nhân tình.”
Chu Thất bế ta lên cao, khiến cho ta cùng hắn ngang hàng nhìn rõ lẫn nhau, hỏi: “Tiểu Tuyết, ngươi có muốn trò chuyện hay không?”
Trầm mặc, ta gật đầu. Y vốn là phụ thân của ta a, có thể được cùng y trò chuyện từng là ước mộng của ta.
“Ta trước hết nói cho rõ ràng, ngươi là người của ta, không có sự cho phép của ta, ngươi nơi nào cũng không thể đi.”
“Vâng.” Ta biết, điểm này đương nhiên ta hiểu rõ. Thật lâu trước kia, Chu Thất đã khiến ta phải khắc sâu nhớ kĩ điều này. Mà ta, cũng chưa từng đeo trong lòng ý muốn rời khỏi hắn.
Vì vậy, tại quan đạo bên trong rừng cây, ta và Hàn Thí Vũ lần đầu tiên trong đời trò chuyện cùng nhau.
——————
Ta vẫn hăng hái làm vì những người đã like và trông bản edit của ta mỗi ngày: Vân tỷ, Lara, Vicky và nhiều bạn khác, cảm ơn đã cho ta thấy sự ủng hộ của các bạn:”x
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook