Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện FULL
-
26: Giao Phong
Ba bốn ngày trước, Phong Thiệu không chỉ ra vẻ mà vừa dạy dỗ Bạch Hổ đồng thời cũng cân nhắc đến việc của Phích Lịch môn.
Tuy dùng danh nghĩa của Côn Luân không quá khó, nhưng lo trước sẽ tránh được hậu họa, y còn nghĩ ra ba loại phương pháp thượng – trung – hạ để đối phó với các loại tình huống.
Có điều những suy nghĩ này của Phong Thiệu đương nhiên Lữ Xuân Thu cũng không biết được.
Lữ Xuân Thu chỉ cần biết rằng Phong Thiệu y chính là một người vô cùng nhiệt huyết, chính nghĩa lẫm liệt vì giúp Lữ thị bộ tộc mà xuất đầu lộ diện là đủ rồi.
Hai ngày trôi qua, cũng là kỳ hạn cuối cùng mà Phích Lịch môn cho Lữ tộc, hơn nữa bọn họ cũng không muốn phá hỏng trận pháp bảo vệ phúc địa của Lữ thị.
Giống như đã đem nơi này trở thành đồ trong túi của mình rồi, người bên ngoài truyền âm nói:
“Lữ Xuân Thu, Không Hà trưởng lão của Phích Lịch môn ta đến thăm, ngươi còn không mau khai trận nghênh đón!”
Lữ Xuân Thu nghe thấy Không Hà chân nhân tự mình đến đây, cho dù đã nắm chắc phần thắng nhưng cũng không tránh khỏi có chút bất an.
Đang muốn trả lời, lại nghe thấy Phong Thiệu nhanh hơn một bước truyền âm nói:
“Xin các vị khách đến hãy chờ một lát, Côn Luân ta đang kết trận cho phúc địa của Lữ thị, chỉ sợ không thể chiêu đãi được các vị.
Chúng tôi cũng không ngại ra bên ngoài thăm hỏi.”
Trong khi nói chuyện, Phong Thiệu cũng lười để ý biểu tình của những người đứng bên ngoài trận pháp ra sao, huống chi khoảng cách trong trận và ngoài trận xa xôi, cũng không thể dùng thần thức để thăm dò được.
Y cùng với Lữ Xuân Thu mang theo toàn bộ đệ tử Lữ thị tiến vào bên trong trận pháp, Lữ Xuân Thu nâng chú linh trên tay.
Trong phút chốc, ánh sáng lóe lên, người trong trận đều được di chuyển.
Bên ngoài trận pháp là một nơi lưng chừng núi, cao chót vót, vô cùng hung hiểm.
Nơi này có một bãi đá bằng phẳng giống như bị thanh kiếm sắc bén chém ngang một phát, xa chừng vài dặm.
Một hàng người đối diện với Phong Thiệu chính là người của Phích Lịch môn.
Bọn họ kẻ dùng vân xa hoặc người cưỡi linh sủng mà đến.
Võ Tu tu luyện võ công, trình độ cưỡi phi kiếm thường không cao.
Phần lớn Võ Tu bình thường đều dùng pháp khí phi hành, tốc độ nhanh mà hiệu quả cũng cao.
Dường như đã chắc chắn cho rằng Lữ tộc nhất định sẽ thức thời, lần này Phích Lịch môn chỉ có hơn mười người đến.
Trong đó có một người có uy áp vô cùng lớn, Phong Thiệu vừa ra khỏi trận pháp đã cảm nhận được một luồng linh lực đánh về phía mình.
Nếu không phải đã nhìn quen các trưởng lão có tu vi Nguyên Anh trung/ hậu kỳ trong tông môn, chỉ sợ lúc này cũng có vẻ mặt khác thường giống những người trong Lữ thị: chóng đầu hoa mắt, ngực phát đau.
Y nhìn qua, người phát ra uy áp chính là một vị tu giả Nguyên Anh đang đứng giữa đám người.
Nhìn thì thấy ông ta chỉ mới hơn bốn năm mươi tuổi, cao gầy rắn chắc, ánh mắt như đại bàng, bên trong dường như đang ẩn hiện sát khí, là một Võ Tu Nguyên Anh sơ kỳ.
Trong số những người tới chỉ có một Nguyên Anh, Phong Thiệu cũng dễ dàng nhận ra người này chính là Không Hà chân nhân trong miệng Lữ Xuân Thu.
Suy cho cùng thì y xuất thân từ Côn Luân, đối với một tu giả Nguyên Anh cũng không có để ý quá nhiều.
Ngược lại người khiến cho y chú ý đến lại là một đệ tử đang đứng lẫn trong đám đệ tử mặc y phục đỏ sẫm của Phích Lịch môn, một thiếu niên mặc đạo bào khương sắc.
( khương: màu gừng )
Thiếu niên kia khoảng mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt thon gầy, hai mắt đen như mực, mặt quan ngọc, chỉ với đôi mắt dài hẹp đã để lộ ra khí thế kiệt ngạo.
Nhưng tu vi ngược lại không cao, chỉ mới là Trúc Cơ sơ kì.
Phong Thiệu không biết thiếu niên này, nhưng lại nhận ra đạo bào khương sắc trên người cậu ta.
Trên đạo bào là hoa văn màu bạc, đó là hoa văn của Bão Phác tông.
Nếu y không nhớ lầm, màu sắc này chính là màu sắc mà đám đệ tử thân truyền thường hay mặc.
Tại sao đệ tử thân truyền của Bão Phác tông lại xuất hiện ở đây? Phong Thiệu hơi khó hiểu.
“Người vừa mới nói chính là ngươi?” Không Hà chân nhân mở miệng hỏi, ánh mắt dừng trên người thiếu niên đứng bên cạnh Lữ Xuân Thu.
Giọng điệu không chút khách khí, nhưng Phong Thiệu cũng không vội vã tự giới thiệu, y không hạ giá mà muốn chờ Lữ Xuân Thu nói: “Chân nhân, vị này là quý sử của Côn Luân Phong đạo hữu, cậu ấy là đệ tử thân truyền của tông chủ Côn Luân tông.”
Lúc này Phong Thiệu mới hơi tươi cười gật đầu với người của Phích Lịch môn, ôn tồn nói: “Chào chân nhân, tại hạ Phong Thiệu.
Nghe nói phúc địa của Lữ thị thường hay có bọn đạo chích lẻn vào, Lữ tộc đã có lời xin giúp đỡ, ta liền phụng mệnh thiếu tông chủ đến giúp kết trận cho phúc địa của Lữ thị.”
Nói Cố Hoài là tông chủ tương lai của Côn Luân tông là nói thật, nhưng ở trong nội môn của Côn Luân tông, kỳ thực cũng không hề có chức vụ thiếu tông chủ.
Có điều Phong Thiệu đã sống ở ngoài tông một một thời gian dài, cũng biết được vài thói quen xưng hô của các môn phái khác, đúng lúc này hạ bút thành văn.
Suy cho cùng, thiếu tông chủ so với một sư huynh bình thường thì oai hơn nhiều, còn có vẻ có uy tín hơn.
“Chuyện nhỏ như vậy mà còn phải làm phiền đến Côn Luân, thể diện của Lữ Xuân Thu ngươi cũng lớn đấy chứ.” Không Hà chân nhân nhướng mày, cười mà như không cười.
Ngụ ý chính là không tin.
Các đệ tử bên cạnh Không Hà chân nhân cũng hiểu ý của sư tôn, giọng điệu đầy nghi ngờ: “Lữ Xuân Thu, ngươi cũng quá lớn mật, dám tìm một kẻ trẻ tuổi như vậy đến để giả mạo quý sử của Côn Luân sao!”
“Đúng vậy, tiểu thế gia trên đỉnh núi hoang vắng này sao có thể mời được sứ giả của Côn Luân tự mình đến để kết trận cho nhà ngươi? Có phải ngươi muốn giữ phúc địa đến điên rồi hay không, ngay cả mạng cũng không cần?” Một tu giả Kim Đan khác cười nhạo nói.
Sắc mặt Lữ Xuân Thu vừa hồng lại vừa trắng, đang muốn phản bác thì Phong Thiệu đã khoát tay, không nhanh không chậm lấy ra ngọc phù của Côn Luân.
Lúc này, thiếu niên mặc khương y phía đối diện cũng nhìn thẳng Phong Thiệu, sau khi đánh giá một hồi, liền cười lạnh nói:
“Trẻ tuổi như vậy mà đã Kết Đan, ngược lại có vận khí không tồi, nhưng hôm nay người dám mạo danh nhận là đệ tử Côn Luân, thì vận khí đến đây cũng liền chấm dứt.
Cho dù hôm nay chúng ta không làm khó dễ ngươi thì ngày khác, Côn Luân tông cũng sẽ không để mặc một kẻ giả mạo bịp bợm như ngươi lấy danh nghĩa để đi lừa đảo.”
Phong Thiệu mắt điếc tai ngơ, nâng tay đem linh khí nhập vào ngọc phù, linh hoạt vẽ ra pháp quyết của bản tông, ngâm pháp chú mà Cố Hoài đã truyền lại.
Miếng ngọc phù trong chốc lát phát ra ánh sáng chói lóa rực rỡ, từ hư không hiện ra một đạo quang ảnh to lớn, chính là ấn tín mang phong cách cổ xưa đẹp đẽ của Côn Luân, giữa ấn còn ẩn hiện một thanh kiếm nhỏ trong suốt.
Trong giây lát đó, giống như có vạn kiếm khí múa điệu Kim Xà vũ của Côn Luân đột nhiên phóng ra, bá đạo tung hoành, làm cho mọi người rùng mình.
Thực lực thấp thì bị chấn đến choáng váng ngay tại chỗ, Kim Đan như Lữ Xuân Thu cũng phải cắm một kiếm xuống đất, mặt đầy mồ hôi lạnh.
Cho dù là Không Hà chân nhân, người có tu vi cao nhất cũng khẽ nhíu mày, tay nắm chặt thành quyền gắng gượng đứng vững.
Thật may là lúc trước Phong Thiệu đã nói cho Tiểu Bạch về phù triện của Côn Luân, giúp nó tránh thoát khỏi thế công của kiếm khí trong ngọc phù.
Lúc này Bạch Hổ đang lười nhác ghé vào bên chân y, lông tóc không chút tổn hao.
Cây kiếm nhỏ trong suốt kia còn phát ra tiếng động ầm ầm như núi băng đổ sập, trong thần thức của những người ở đây giống như bị một trận cuồng phong quét qua, sấm lọt vào tai.
Lại thấy trên thân kiếm tỏa ra từng đợt sóng rực rỡ, càng lúc càng chói mắt, ánh sáng chói mắt huy hoàng kia nhanh chóng bao phủ toàn bộ khung cảnh ngọn núi!
Phong Thiệu là người đứng gần với thanh kiếm nhất, kim quang cực hạn chiếu sáng đến nỗi y không thể mở mắt ra được, linh khí hóa nhập vào ngọc phù cũng sắp thấy đáy.
Nếu không phải y cần mẫn rèn luyện trong một năm này, không chỉ củng cố cảnh giới Kim Đan sơ kì, hơn nữa lượng linh khí cũng tăng lên nhanh chóng, chỉ sợ kỹ năng công kích sơ cấp của ngọc phù này y cũng không thể khởi động nổi.
Tuy nói là công kích, nhưng thật ra thì trình độ công kích này đối với Kim Đan mà nói lại không thể tạo thành tổn thương thực tế.
Nói đúng hơn thì đây là kỹ năng thị uy.
Nhưng loại thị uy này lại chính là thứ Phong Thiệu muốn.
Ngay tại thời điểm linh khí sắp chạm tới đáy, Phong Thiệu nhếch miệng cười một cách thong dong bình tĩnh, cố gắng bình thản thong dong bấm tay niệm thần chú, một tay thì giữ chặt ngọc phù.
Trong phút chốc, đủ loại pháp thuật thần kì đều biến mất, giống như vừa rồi chỉ là ảo ảnh, ngoại trừ vài tu sĩ Trúc Cơ đã ngất đi.
“Côn Luân chi ấn, có lẽ người ngoài không biết, nhưng vị sư đệ Bão Phác Tông này không thể không nhận ra chứ.” Phong Thiệu vừa thu hồi ngọc phù vừa nói, cũng không nhìn Không Hà chân nhân, mà nhìn về phía tu sĩ mặc đạo bào khương sắc kia.
Sắc mặt của gã trắng bệch, trong tay còn đang nắm một lọ đan dược, chắc là sau khi ăn đan dược mới có thể đứng vững không ngã.
Ngay cả như vậy, Trúc Cơ sơ kì như gã cũng chống đỡ vô cùng vất vả.
Lúc trước nghe Lữ Xuân Thu nói, Phong Thiệu còn tưởng rằng là do chưởng sự kia đã nhận nhiều đồ tốt từ phía Phích Lịch môn nên mới xử lí ba phải, thiên vị Phích Lịch môn.
Nhưng nếu chỉ như vậy, Bão Phác tông không nên có đệ tử đi theo Phích Lịch môn đến đây vào thời điểm nhạy cảm này mới đúng…
“Năm năm trước, Thái Huyền trưởng lão của Côn Luân ta và Bích Lạc tiên tử của Phiêu Miểu đã làm lễ hợp tịch, Phục Dương Tử trưởng lão mang theo một trăm đệ tử Bão Phác tông không ngại đường xa mà đến, ta với sư huynh cùng chiêu đãi bọn họ.
Nhưng trong số đó lại không hề có vị sư đệ Bão Phác Tông này ở bên trong, cho nên mới không nhận ra ta, có điều hẳn là phải nhận ra Côn Luân chi ấn của ta mới đúng.” Phong Thiệu nhìn về phía tu sĩ mặc khương y kia, một lời nói toạc ra thân phận của đối phương.
Tuy là vạch trần thân phận, nhưng giọng điệu lại dịu đi rất nhiều, cũng là cho đối phương một bậc thang bước xuống.
Tu giả mặc khương y kia vừa đứng vững, vẻ mặt kiêu ngạo cũng giảm đi một chút, chỉ là ánh mắt phức tạp, trước tiên gã cúi người nói:
“Lúc trước Phục Dương Tử trưởng lão đưa đến đều là đệ tử nội môn của Bão Phác tông ta, tại hạ Trương Dưỡng Thanh là đệ tử thân truyền của trưởng lão Bình Dương Tử, cho nên mới không đi cùng.”
Nói xong, gã gật đầu với Không Hà chân nhân một cái: “Đúng là Côn Luân chi ấn thật.”
Đương nhiên Phong Thiệu biết Bình Dương tử, nhưng không hiểu sao cái tên Trương Dưỡng Thanh này lại có vài phần quen thuộc… Phong Thiệu mỉm cười nói:
“Năm đó thấy đệ tử của quý tông đều có phong thái đĩnh đạc, hiện giờ lại thấy Trương sư đệ là đệ tử thân truyền như vậy, càng cảm thấy không phải hạng tầm thường, ta liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.”
Cái gọi là không đánh vào mặt người đang cười, huống chi lại còn là người vừa có thân phận vừa có tu vi cao hơn mình.
Trương Dưỡng Thanh cũng không thể ngoại lệ, chắp tay nói: “Đa tạ Phong sư huynh đã tán thưởng.”
Tình hữu nghị của bốn đại tông môn ở Cửu Châu ước chừng đã vạn năm.
Tuy có phân cao thấp nhưng vẫn cùng đẳng cấp, bởi vậy xưng hô giữa các tông môn với nhau cũng thân thiết khăng khít hơn.
Nhưng những điều này chỉ có đệ tử nội môn của bốn tông môn mới biết rõ, bởi vậy đương nhiên bọn họ cũng tương xứng với sư huynh sư đệ, ở trong mắt những người khác chính là đã bắt tay giảng hòa, thân thiết vô cùng.
Cho nên sắc mặt của Không Hà chân nhân bị bỏ sang một bên có chút vi diệu, lão nói chen vào: “Mới vừa rồi là lỗi của đệ tử Phích Lịch môn ta nói năng không thận trọng, cũng do không ngờ rằng lai sứ của Côn Luân sẽ đến một nơi hoang vắng như thế này.”
Lời này coi như đã giải thích, Phong Thiệu không thèm để ý đến thái độ của đối phương, chung quy cũng là Nguyên Anh chân nhân, nói những lời này chẳng qua là để ý đến danh tiếng đệ tử Côn Luân của y mà thôi.
Thái độ của y càng thêm ôn hòa, rộng lượng nói: “Người không biết không có tội.
Ngược lại cũng là do Côn Luân ta tới đây kết trận, khiến cho chân nhân và các đệ tử phải làm khách ở bên ngoài, còn hi vọng các vị không phiền lòng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook