Tiếu Dật là tiểu thịt tươi có nhân khí cao đang nổi gần đây, năm nay mới hai mươi hai tuổi, đúng là độ tuổi tốt nhất.

Người đại diện là anh rể của anh ta. Một tráng hán Đông Bắc, dáng người cường tráng, giao tiếp giỏi, đem sinh hoạt và sự nghiệp của Tiếu Dật xử lý đến gọn gàng.

Nhìn bộ dáng lông mày Tiếu Dật, Uông Lâm trong lòng hiểu rõ, biết cậu em vợ nhà mình đây là vì lo lắng cho nữ chính bộ phim này.

Thật là lo chuyện bao đồng!

"Anh rể, buổi sáng ngày mai không có phần diễn của em đi?" Tiếu Dật thấp giọng hỏi.

"Không có, bất quá cậu cũng phải thành thật ở khách sạn, nơi nào cũng đừng đi, đọc tốt kịch bản." Ngữ khí Uông Lâm có chút cứng đờ: "Cậu đừng cho là tôi không biết cậu đang suy nghĩ cái gì."

Trên mặt Tiếu Dật là một trận xấu hổ, anh quay đầu đi: "Em là người trưởng thành rồi."

"Vậy cậu nói đi, cậu có phải hay không muốn đi thăm vị Lộ tiểu thư kia?" Uông lâm cười nhạo. "Người ta còn đến phiên cậu đi thăm? Phỏng chừng phòng bệnh đều bị vây đến chật như nêm cối."

Uông Lâm đã là người đại diện phụ trách sinh hoạt cuộc sống hàng ngày của anh, lại là anh rể. Hai người tuổi cũng có chênh lệch lớn, nói vài lời mà nói sẽ khó tránh khỏi có một loại cảm giác trưởng bối giáo dục vãn bối.

Tiếu Dật nhìn về phía Uông Lâm: "Mạn Hề tỷ đối với em không tồi, cô ấy hiện tại đang bị bệnh nằm viện. Em có phải cũng nên đi thăm. Chúng ta thảo luận một chút, có phải hay không cũng có lý?"

"Nếu Lộ Mạn Hề là minh tinh bình thường, tôi tuyệt đối không ngăn cản cậu, còn ước gì cậu cùng cô ấy có quan hệ tốt. Nhưng cô ấy là người thường sao?" Uông Lâm với câu từ thấm thía nói: "Người sau lưng cô ấy cậu không phải không biết, đó là người bình thường chọc đến khởi sao? Nói cái khác, cậu nhìn xem Lôi Tranh kìa, hắn ta cùng Lộ Mạn Hề hợp tác nhiều lần rồi, nhưng bảo đến thăm hỏi cũng không dám!"

Tiếu Dật lâm vào trầm mặc.

"Dù sao cậu chỉ cần nhớ kỹ một chút, nam nghệ sĩ cùng Lộ Mạn Hề có quan hệ tốt, hơn nửa đều không có kết cục tốt." Uông Lâm kỳ thật trong lòng cũng rất buồn bực. Cái vị sau lưng Lộ Mạn Hề lại là Kỷ tiên sinh, nếu khống chế cô ấy tốt như vậy thì tại sao lại cho cô ấy ở trong cái vòng luẩn quẩn này?

Cái này không phải là tự mâu thuẫn sao?

Tiếu Dật gật gật đầu, cuối cùng cũng chọn nghỉ ngơi, dừng cái ý tưởng kia lại.

Uông Lâm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ thật vất vả mới có thành tích ngày hôm nay, chờ ngày phim mới ra thì nhân khí lại sẽ lên một bậc thang, đến lúc đó tài nguyên cũng sẽ cuồn cuộn tới. Đương nhiên cái tiền đề phải là, Tiếu Dật hiểu rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Tiếu Dật trở lại khách sạn, trong phòng chỉ còn lại một người là anh, Uông Lâm đi ra ngoài mua đồ ăn cho anh.

Anh nằm ở trên giường lớn, lấy di động ra mở WeChat, Lộ Mạn Hề vẫn là không có trả lời mình.

Có phải hay không bệnh thật sự nghiêm trọng? Ngày đó anh xem miệng cô đều bị thương.

Khả năng Lộ Mạn Hề có khi không còn nhớ rõ anh. Hai năm trước anh vẫn là tiểu diễn viên không có danh tiếng. Bởi vì lớn lên có dáng dấp tốt, cũng có rất nhiều đồng hành không ưa anh. Lúc ấy là Lộ Mạn Hề đã giúp anh một hồi. Đối với cô mà nói nó chẳng quan trọng gì, đối với anh lại là đưa than ngày tuyết.

Tại thời điểm Tiếu Dật đang do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho cô hay không thì Uông Lâm gọi, anh cắn môi rồi ném điện thoại sang một bên.

Không có gì quan trọng hơn so với sự nghiệp. Bởi nếu anh làm cái hành động này có khi sẽ làm mấy năm khổ tâm vì sự nghiệp theo nước chảy về biển đông. Sự quan tâm kia của anh với Mạn Hề cũng sẽ không thể tránh khỏi biến thành đáng trách, thậm chí là thống hận.

==

Thời điểm Lộ Mạn Hề tỉnh lại, Kỷ Thừa Hoài đã thức dậy, đang ngồi trên sô pha đọc báo.

Anh giống như là phát giác được tầm mắt của cô, ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt hai người đập vào nhau.

Lộ Mạn Hề cảm thấy rất xấu hổ, vội vàng dời tầm mắt đi.

Kỷ Thừa Hoài buông báo chí trong tay, đứng dậy đi vào giường bệnh. Cẩn thận ngắm nghía mặt cô, lại dò tay ra chạm vào cái trán của cô, ngữ khí rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều: "Đã bớt sốt, khí sắc cũng tốt hơn."

"...... Ân."

Trước kia cô nói cũng không ít, cũng sẽ thường xuyên cùng Kỷ Thừa Hoài tâm sự, nhưng hiện tại cô đã không còn hứng thú đó.

"Có phải không muốn ở bệnh viện nữa?" Kỷ Thừa Hoài thấy cảm xúc của cô không cao, liền hỏi.

Lộ Mạn Hề gặp qua anh đối người khác là bộ dáng, sắc mặt không chút thay đổi, một mặt đã gặp qua anh lãnh khốc, tự nhiên cô cũng biết, anh đối với cô có bao nhiêu dung túng.

Bất quá cái này có thể nói nên cái gì đâu?

Cô giống như là sủng vật của anh, chỉ cần ngoan một chút, anh liền sẽ ôn nhu một ít.

Phàm là anh tôn trọng cô. Dù là chỉ có một chút cũng sẽ không giống như bây giờ.

Cô buồn bực không hé răng làm sủng vật 6 năm. Hiện tại cô muốn trở về làm người, chẳng lẽ không thể sao?

Lộ Mạn Hề tuy rằng cũng không thích diễn viên này nhưng không thể phủ nhận chính là cô ở phương diện diễn xuất thật có thiên phú. Tại lúc ngẩng đầu lên trong nháy mắt đó, cô đem sự chán ghét còn có không cam lòng toàn bộ che dấu tốt, nhẹ nhàng mà gật gật đầu:"Đúng vậy."

Hiện tại còn không phải thời điểm vạch mặt nhau, cô không thể để Kỷ Thừa Hoài nhìn thấu tâm tư của cô.

"Cái kia chờ anh đi xử lý thủ tục xuất viện, chiều nay chúng ta liền về nhà."

Còn chưa đến giữa trưa, ba mẹ Lộ đã tới rồi.

Lộ Mạn Hề chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một chút, nhàn nhạt hô một tiếng, "Ba mẹ."

Cô tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi. Cũng may ba Lộ mẹ Lộ cũng đã sớm quen cái điểm này.

"Thừa Hoài, con cũng gầy, khẳng định là không ăn cơm cho tốt đi?" Mẹ Lộ phá lệ quan tâm anh. "Ta hôm nay tự mình xuống bếp làm cho con đồ ăn con thích, cần phải ăn cơm cho tốt. Hiện tại thời tiết lạnh, dễ dàng sinh bệnh......"

Lộ Mạn Hề kéo kéo khóe miệng, tình cảnh này thật là châm chọc.

Tầm mắt Kỷ Thừa Hoài vẫn luôn nhìn theo Lộ Mạn Hề, cũng chưa liếc mắt nhìn mẹ Lộ một cái, "Có mang đậu chua theo không? Mạn Hề thích ăn cái này."

Tựa hồ mới phát hiện con gái của mình, mẹ Lộ lúc này mới nhìn về phía con gái, trong mắt lại không có rõ ràng sự quan tâm như vậy. Bà tiến lên đây, giữ chặt tay Lộ Mạn Hề:"Đứa nhỏ này, cũng không cẩn thận một chút, thế này không phải làm chậm trễ công việc của Thừa Hoài sao?"

Lộ Mạn Hề rút tay mình về, mặt không biểu cảm mà nói: "Là chính anh ấy muốn tới."

Kỷ Thừa Hoài lại thích bộ dáng này của cô: "Phải phải phải, là anh muốn ở lại đây."

Lộ Mạn Hề mắt trợn trắng trong lòng, mặt ngoài lại vẫn là không chút dao động.

"Thừa Hoài, có chuyện này ta muốn cùng con thương lượng một chút." Ba Lộ năm nay đã qua tuổi năm mươi, lại giống như người hơn ba mươi tuổi. Mặc áo khoác da quần jean, còn chẳng ra cái gì cả khi đi cái mã đinh ủng, thật sự là buồn cười.

Kỷ Thừa Hoài không lên tiếng, xem như cam chịu.

Ba Lộ lúc này mới mặt mày hớn hở lại nói tiếp: "Gần nhất ta lại có tác phẩm mới. Nếu không cùng người khác chia sẻ, thật sự là trong lòng bất an. Thừa Hoài, ta nghĩ lại làm một triển lãm tranh, con có thể hay không hỗ trợ mời một ít bằng hữu?"

Tựa hồ lo lắng Kỷ Thừa Hoài sẽ cự tuyệt, ba Lộ liếc mắt nhìn Lộ Mạn Hề một cái: "Nếu làm xong triển lãm tranh lần này, lại làm ơn bằng hữu truyền thông tuyên truyền. Cái này trên mặt Hề Hề cũng tốt có phải không?"

Lộ Mạn Hề thật sự là chán ghét ba lấy mình làm lý do, không chút khách khí nói: "Kỷ Thừa Hoài, đừng đáp ứng!"

Đời trước cũng là như thế này, ở lúc cô sốt cao, cha mẹ không có một cuộc điện thoại gọi đến. Chờ lúc sau, lại là các loại nịnh mọt Kỷ Thừa Hoài, cũng nhắc tới triển lãm tranh. Lại xảy ra một lần, cư nhiên vẫn là như vậy, Lộ Mạn Hề quả thực là không thể nhịn được nữa.

"Con nói cái gì?!"

Ba Lộ không nghĩ tới lại bị con gái phá đám, thẹn quá thành giận liền nâng lên tay. Nếu không phải mẹ Lộ hoảng sợ mà bắt lấy ông, chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng.

Chờ phục hồi tinh thần lại, ba Lộ mới phản ứng lại chính mình vừa rồi đã làm cái gì!

Ánh mắt ông sợ hãi nhìn về phía Kỷ Thừa Hoài, khi xem đến sắc mặt người phía sau có thể nói là lạnh như băng, thực sự rùng mình một cái.

Không có ai so với ông rõ ràng hơn, Kỷ Thừa Hoài đối con gái mình có bao nhiêu phần để ý.

Mấy năm gần đây ông bị người khác bưng đến có chút lâng lâng, thật đem chính mình là bố vợ Kỷ Thừa Hoài.

Ông tự xưng là có tài hoa, chỉ là không được tri âm, không có người thưởng thức tác họa của ông. Kỷ Thừa Hoài giúp đỡ ông làm hai lần triển lãm tranh. Hiệu quả cực tốt, người trong nghiệp giới rất cổ vũ.

Kỷ Thừa Hoài có cũng đủ thế lực cùng nhân mạch, cậu ta có thể giúp ông.....

Trở thành nhân vật nổi tiếng thiên cổ!

Lộ Mạn Hề đã sớm khó chịu với phụ mẫu của mình. Cô tiếc mệnh, mệnh lại đến lần nữa, không nghĩ lại làm chính mình không thư thái. Hai mươi lăm năm qua, cũng đủ để làm rõ một đạo lý, đó chính là có người thật sự không có duyên với cha mẹ.

Cô không có duyên với cha mẹ.

Từ nhỏ, cô chính là theo ông bà lớn lên, ngày lễ ngày tết đều rất ít nhìn đến ba mẹ. Khi bọn họ không có tiền, mới da mặt dày trở về. Ông bà thân thể không tốt, sau khi cô thi đại học hai người trước sau đều qua đời. Cô lại một lần trở lại bên cha mẹ. Họ bán căn nhà của ông bà để cho cô đóng học phí đại, bọn họ cũng cầm dùng. Sau đó nói cho cô, cô đã mười tám tuổi rồi, bọn họ cũng không có nghĩa vụ nuôi cô.

Người con gái mười tám tuổi, không có thành thạo một nghề. Trừ bỏ khuôn mặt đẹp, không còn có đồ vật khác có thể làm cho cô ổn định cuộc sống.

Cô một đường lần mò, cuối cùng là xuất đạo giới giải trí.

Thời điểm lấy được thù lao đóng phim, cô đã ở trong phòng cho thuê khóc lớn một trận.

Một là cao hứng, nhị là chua xót.

Bởi vì diện mạo quá mức xuất chúng, hơn nữa lúc ấy tuổi còn nhỏ, cũng có người đánh chủ ý với cô. Cô đi thử vai một nhân vật, đạo diễn lại nói cho cô rằng trừ phi cô bồi hắn ta một đêm, nếu không nhân vật này phải đổi.

Đúng thời điểm này, Kỷ Thừa Hoài xuất hiện.

Anh cho cô tài nguyên tốt lại chiếu cố cô làm người khác cũng không tưởng được. Nhưng đồng thời, cô cũng mất đi nội tâm vững vàng của mình.

Không thể phủ nhận được đó chính là so với những các đạo diễn ghê tởm cùng với mấy ông chủ khác, anh đối với cô khá hơn nhiều.

Không có duyên với cha mẹ không quan trọng, bọn họ chỉ là sinh cô ra cũng không có nuôi cô. Mà mấy năm nay cô cũng cho bọn họ cũng không ít. Bây giờ là thời điểm phân rõ giới hạn.

Nhắc đến cũng buồn cười, đời trước không có dũng khí quyết định, đời này cư nhiên lại có dũng khí.

Cô tin tưởng ông bà cũng sẽ không trách cô.

Nghĩ đến đây, Lộ Mạn Hề nhìn về phía Kỷ Thừa Hoài, chậm rãi nói: "Kỷ Thừa Hoài, em không bao giờ muốn nhìn thấy bọn họ nữa."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương