Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài
-
Chương 77: Tăng Nhu Đình chật vật, thảm thương...
Công ty X. Tầng cao nhất của tòa nhà cao ngút trời, ngay cửa sổ sát đất một thân ảnh cao lớn uy nghiêm đứng đó. Hai tay chắp sau lưng, như một pho tượng mỹ nam an tĩnh mang theo vài phần cô đơn cùng phiền muộn.
Từ khi nào anh lại có thói quen mở rèm cửa để ánh sáng tự nhiên tồn tại mọi ngóc ngách. Ngày trước, nếu không phải là làm việc anh không muốn nhìn thấy ánh sáng vì nó làm chói mắt anh. Anh nhìn ra khoảng trời xa xăm nghĩ về cô gái mang cho anh hạnh phúc thời niên thiếu, cũng đem đi tim anh.
Bây giờ anh đứng đây, ngoài kia đâu đó loáng thoáng thân ảnh nhỏ nhắn với gương mặt quật cường. Ba ngày nay rồi, từ đêm mà anh không kiềm chế được cảm xúc mà đem hoa cô dẫm nát. Đối với những chuyện đã làm, chuyện lần này lại đỗi bình thường. Thế nhưng, phản ứng của cô mạnh mẽ ảnh hưởng lớn đến tâm tình của anh.
Chiến tranh lạnh, cô ngang nhiên tay không muốn cùng anh chiến tranh lạnh. Cho dù anh có nói gì cô cũng xem anh như là không khí. Cho dù anh mạnh bạo giữ chặt tay cô muốn bẻ gãy, cô cũng vô thanh rên đau. Anh dùng phương thức nguyên thuỷ
ép buộc cô phải cầu xin anh, nhưng cô so với tượng gỗ còn tệ hơn, một cái động cũng không, nhìn anh cũng không.
Anh không ngăn được bản thân liên tục nghĩ đến, lí do là vì bó hoa kia sao?
Tăng Nhu Đình đem tài liệu cho Trình Dật Hàn kí, đã đặt lên bàn nhưng anh vẫn không có ý định nói một câu. Đứng một hồi lâu nhưng anh vẫn chưa quay lại, anh ở đó giống như lạc lõng giữa thế giới khiến tâm cô đau nhói.
Nhung nhớ anh, nhớ hơi thở của anh, nhớ những giọt mồ hôi anh rơi trên thân thể cô. Nhớ tất cả những gì thuộc về anh. Lấy hết can đảm bước đến gần, ôm lấy cơ bụng rắn chắc. Đem đầu đặt trên lưng anh, bộ ngực đầy đặn mềm mại không ngừng ma sát lên người anh với ý đồ rõ ràng.
" Tối nay em đến nhà anh có được không? Đã thật lâu rồi chúng ta không ở cùng nhau ". Miệng lưỡi uốn éo nhẹ nhàng dịu êm, mê luyến hít lấy hương thơm nam tính chỉ có ở nam nhân này. Như một loại thuốc còn hơn cả ma túy, bởi vì loại thuốc kì diệu này không thể cai và người nghiện cũng không muốn cai.
Trình Dật Hàn khẽ nhíu mày, anh thế nhưng suy nghĩ về cô đến thẫn thờ. Ngay cả người đến gần anh cũng không nhận ra. Ngay lúc cánh tay ôm lấy anh, anh lại mang theo vọng tưởng rằng người ấy là cô. Nhưng chưa đến một giây, hành động của người đó liền cho anh biết đây là ai.
Chết tiệt. Cô ta nãy giờ vẫn chưa đi.
Vẫn không động, giọng nói không tia cảm xúc truyền đến:
" Buông ".
Giọng nói anh bình tĩnh khiến Tăng Nhu Đình không e dè mà càng càn rỡ. Bàn tay không xương đưa lên vòm ngực rắn chắc, môi đỏ di chuyển lên sau ót cuồng nhiệt hôn để lại từng dấu mạo muội.
" Hàn, nhìn em. Thẳng thắn nhìn nhận sự thật rằng anh cũng nhớ em như em nhớ anh! ". Vẫn là âm nổi da gà, nhưng những phần tử nào đó cũng sẽ bị nó cuốn hút.
Tăng Nhu Đình cứ ngỡ chờ đợi rồi anh sẽ nhớ đến cô, cô ngày ngày quyến rũ mê người xuất hiện trước mặt anh, cô không tin anh không động tình. Nhưng sự thật chứng minh cô sai rồi, từ lúc Vân Thiên Nhược xuất hiện anh ngay cả nhìn cô cũng lười. Ở đâu có anh đều có Vân Thiên Nhược, Vân Thiên Nhược ở đâu anh cũng ở đó. Bây giờ thời cơ đến, cô phải tranh thủ đem cả thân thể lẫn tim của người đàn ông này đoạt về.
" Cô lại tiếp tục thử xem, có phải muốn thử cảm giác rơi từ đây xuống nó như thế nào? ". Hàn khí bị anh bức ra, cả lời nói cũng đằng đằng sát khí.
Đỉnh cao của sự nhẫn nhịn và chán ghét là cái gì cũng không muốn phí thời gian cùng tâm tư. So với việc đẩy cô ta ra nghĩa là anh để ý đến, nhưng anh thấy không đáng để anh đặt sự chú ý lên người phụ nữ lẳng lơ.
Thế nhưng Tăng Nhu Đình lại hiểu, anh không đẩy cô ra nghĩa là anh chỉ đang thử thách cô. Cô vẫn phải thể hiện tốt hơn, như con rắn nước uốn éo đến trước mặt anh. Không chút kiêng nể hôn lên cổ anh, bàn ta muốn cơi ra nút áo vest.
" Anh không cần làm gì hết, để em là được rồi! ".
Khuôn mặt đen thui gằn từng chữ:
" Trống vắng đến vậy? ". Sự nhẫn nhịn đến giới hạn, mạnh tay đẩy cô ta ra mang theo lời khinh bỉ.
" Á á ". Tăng Nhu Đình đột ngột bị đau khẽ rên, anh quả nhiên không muốn chạm vào cô sao.
Không để ý đến đau đớn trên lưng, chút tự trọng cũng không muốn giữ lại. Vẫn tiếp tục đến nắm lấy tay anh, ánh mắt ướt át nhìn anh vô số tội.
" Hàn, anh dạo này rất bận rộn nên không có tìm em. Người ta quả thật nhớ anh! Anh lẽ nào một chút cũng không nhớ em sao? ".
Ánh mắt như chim ưng sáng quắc, tay không chút lưu tình nắm chặt cằm cô ta, đầy cợt nhả:
" Tôi không có nghĩa vụ thỏa mãn cô, nếu đã gấp gáp như vậy, chi bằng tôi tìm giúp cô vài người ".
Bởi vì Trình Dật Hàn không có ý muốn tiếp xúc Tăng Nhu Đình nên cô ta dễ dàng né tránh. Hốt hoảng lên tiếng giải bày, quyết không buông tay anh.
" Hàn, anh nói gì vậy. Em trước giờ ngoài anh ra chưa từng có ai ".
Nực cười, cô ta xem anh như không biết gì sao? Là anh còn chưa để cô ta thấy anh có bao nhiêu tàn nhẫn.
" Phải không? Nói như vậy, Tăng Tiểu Thư gia giáo thật không tệ ". Câu nói nhếch mày mang hàm ý đậm sâu.
Nhận thấy ánh mắt hoài nghi đầy chắc chắn của Trình Dật Hàn, tăng Nhu Đình cúi đầu giật mình che dấu. Dùng vẻ mặt thục nữ vạn người mê nói chuyện, bàn tay lại ý định tiếp tục mò mẫn xuống thắt lưng anh.
" Hàn, em nhìn ra được anh đang có muộn phiền. Để em giúp anh giải tỏa, em đảm bảo anh sẽ thích ".
Trình Dật Hàn đáy mắt nồng đậm khinh bỉ bộc lộ rõ ràng, từng lời phát ra vô cùng gay gắt. Không biết tại sao, cô ta làm gì anh cũng không muốn phát giận ra ngoài, vì anh vốn không thèm để ý.
" Bàn tay này vẫn là hợp để phục vụ người khác hơn, cô đem nó chạm đến tôi. Tôi nhất thời mất hứng, liền hủy đi. Cô có tin, nếu vẫn không tin có thể thử? ".
Thanh âm lạnh bạc truyền đến khiến Tăng Nhu Đình vô cùng căm tức, uất ức. Run sợ trỗi dậy, rụt tay lại.
" Vì sao lại đối xử với em như vậy. Em có gì không bằng Vân Thiên Nhược kia chứ? ".
Không nhìn cô ta quay mặt hướng vào trong, anh không đuổi cô ta đi là vì anh đột nhiên muốn nhắc nhở cô ta.
" Cô nói xem ". Ánh mắt bỗng dưng trầm xuống, anh cũng thật muốn biết vì sao Tăng Nhu Đình quyến rũ mê người anh tại sao một chút hứng thú cũng không có. Nhưng cô gái kia không những không nữ tính, luôn đối đầu với anh, anh lại hết lần này mất hết thể diện cưỡng chế cô. Đây là do anh muốn trả thù mới vậy sao?
Nhìn bóng lưng anh quay mặt, một chút mặt mũi cũng không cho cô. Nhưng trước mặt nam nhân này Tăng Nhu Đình tình nguyện không cần, thanh âm có điểm khàn khàn đau khổ khiến người ta thương xót.
" Hàn, chúng ta trở lại như xưa có được không? Em không cần danh phận, chỉ cần ngày ngày được ở bên cạnh anh là được ".
Trở lại như ngày xưa nhưng là anh và cô ta vốn không có gì. Bây giờ và về sau cũng vậy.
" Cô có sao? Tăng Nhu Đình là tôi quá lưu tình nên khiến cô quên mất bản thân mình. Nếu cô an phận làm việc không gây rắc rối cho tôi, tôi tuyệt không bạc đãi cô. Nhưng phụ nữ như cô lại luôn cho rằng mình thông minh, cho rằng thần không hay quỷ không biết. Ở sau lưng tôi làm những gì? Cô cho rằng tôi không có nói gì là tôi không biết, hay là cho dù tôi biết tôi cũng sẽ không làm gì cô ".
Lúc này Tăng Nhu Đình hoàn toàn bị anh dọa sợ, nói như là cô đã làm gì anh đều biết tất cả. Run rẩy một chút, phút giây này cô phải bình tĩnh mới được, như không có hiểu anh nói gì, nói sang chuyện khác:
" Anh sao lại bảo vệ cho cô ta đến vậy.
Hàn, anh nhất thời đã bị dáng vẻ ngây thơ của cô ta mê hoặc. Tin em lần này, những gì cô ta có thể cho anh em đều có thể, tất cả đều có thể, đều có thể ".
Trong đáy mắt Trình Dật Hàn là một tầng sương mù không rõ.
" Tôi trong mắt cô là người dễ bị mê muội như vậy sao? Cô tốt nhất yên phận một chút, đừng làm chuyện ngu xuẩn thêm một lần nào nữa. Tính kiên nhẫn của tôi có giới hạn ".
" Cô ta không khác gì với những người người hám lợi danh, em có thể làm chứng. Em đã từng rất nhiều lần bắt gặp cô ta qua lại với những người đàn ông khác ".
" Hàn, anh là của em, chỉ là của một mình em thôi! Em không giống như Vân Thiên Nhược, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh. Yêu anh đã từ rất lâu, rất yêu. Đừng từ chối em, đừng vứt bỏ em có được không. Em van cầu anh, muốn em! ".
Tăng Nhu Đình như là mất đi ý thức, nói chuyện không còn nhận ra nam nhân này không dễ chọc. Theo lời nói cô ta, áo sơ mi cũng bị cô ta cởi ra, lộ ra bộ ngực nở nang được bra nâng đỡ.
Lấn át đến người anh từ sau ôm chặt lấy anh, tay như rắn nước thuần thục muốn cởi ra thắt lưng của anh. Không những vậy, như một người thèm thuồng đưa môi lên không ngừng hôn lên cổ anh.
Trình Dật Hàn suy nghĩ đến, Tăng Nhu Đình yêu anh mà Vân Thiên Nhược đã không còn yêu anh nên không để ý động tĩnh đằng sau.
Vừa cảm nhận được ướt át, Trình Dật Hàn phản xạ cực nhanh, mạnh tay vứt tay cô ta ra khỏi thắt lưng.
" Rầm ". Tăng Nhu Đình bị đẩy mạnh té xuống kêu " Á... " một tiếng vô cùng đau điếng, nước mắt đã chảy xuống.
Trình Dật Hàn băng lãnh nhìn Tăng Nhu Đình từ từ đứng lên, nhìn đến cô ta đã cởi áo thì càng giận dữ. Trong phòng làm việc của anh, lại dám không tuân thủ quy tắc. Một bước chân tiến đến gần cô ta, dùng lực ở ngón cái và trỏ bóp cổ cô ta. Thanh âm lạnh lẽo lại uy hiếp dõng dạc mang theo lửa giận thiêu đốt.
" Muốn chết ". Gằn từng từ khiến người khác không rét mà run.
Tăng Nhu Đình chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Trình Dật Hàn, một khắc nào đó anh thật ném cô xuống lầu. Khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu khí, tay run run nắm lấy tay anh, đôi con ngươi hoảng sợ không còn là vị tiểu thư quyền quý.
Hơi thở nguy hiểm như sói dữ muốn nuốt sống con mồi phả trên cần cổ Tăng Nhu Đình. Vân Thiên Nhược là người anh hận, chỉ có anh mới được quyền khi dễ cô, còn lại ai cũng đừng vọng tưởng.
" Vân Thiên Nhược như thế nào, không phải mình cô nói là được. Ít nhất, bức màn kia của cô ấy là do tôi phá. Còn cô, không phải. Tôi có mắt, tôi còn lạ với mánh khóe của cô sao? Vì vậy, cô ấy so với cô vẫn luôn có tư cách ".
Tăng Nhu Đình sắc mặt tái nhợt, từng giọt nước mắt ào ào tuôn rơi. Liên tục lắc đầu nguầy nguậy, bất ngờ với lời của anh nên đánh mất giọng nói. Cổ họng càng lúc càng đau, cái cảm giác này chưa ai dám đối xử với cô như thế.
Không thể nào.
Đêm đó rõ ràng anh say, cô còn cận thận tạo ra vết máu trên nệm. Anh không phải vẫn luôn cho rằng đó là đêm đầu tiên của cô nên chịu trách nhiệm, cho cô đứng bên cạnh anh nhiều năm sao?
Hóa ra cô sai rồi, từ đầu đến cuối cô luôn nằm trong lòng bàn tay anh. Mà cô lại tự cao tự đại về bản thân, cho rằng bản thân đã nắm chắc anh trong tay.
Trình Dật Hàn thỏa mãn nhìn Tăng Nhu Đình biến sắc, xem thường anh chính là việc mà cô ta phải hối hận. Khóe môi nhếch thành một đường cong mê người, lại hung hãn hơn người, thâm sâu khó lường.
Ngay lúc này cửa phòng làm việc bị một người mở ra.
Vân Thiên Nhược thoáng chút ngạc nhiên với hình ảnh mình thấy, nhưng rất nhanh tự nhiên quay mặt đi. Trong tay cầm văn kiện vô thức nắm lấy, bước đến bàn đặt xuống rồi không nói một lời rời đi.
Cô không phải cố ý muốn vào, là Giản La Ân nói đây là bản Trình Dật Hàn cần gấp nhờ cô mang đến. Nhưng gõ cửa một hồi lại không thấy gì, bên trong loáng thoáng âm thanh, cô cho rằng anh trả lời nên mới mở cửa đi vào. Sớm biết như vậy, cô đã không dại mà đi vào. Khoảng khắc tận mắt chứng kiến, lại bị nó ảnh hưởng khiến lòng khẽ run.
Động tác trong tay Trình Dật Hàn dừng lại rồi buông thõng Tay khi trong không khí sinh ra một loại cảm giác quen thuộc. Quay lại, gương mặt bình thản của Vân Thiên Nhược lại khiến anh chột dạ, giống như ăn vụng bị bắt gặp.
Tăng Nhu Đình té xuống ngồi dưới đất ôm cổ thở gấp, nước mắt rơi xuống không ngừng. Nhìn Vân Thiên Nhược đến rồi đi, lại nhìn Trình Dật Hàn.
Lúc này mới nhớ đến chuyện khẩn cấp, lê đến gần, ôm lấy chân anh. Khóc lóc, van nài đứt quãng cầu xin.
" Hàn, công ty...ty nhà em có chuyện ngoài ý muốn, anh giúp em có được không? Chuyện... Vân Thiên Nhược em sẽ không nói gì, chuyện năm đó em thật sự...xin lỗi anh, xin lỗi...anh vì em...quá yêu anh mới...làm như vậy. Chỉ là, mong anh... nể tình quan hệ chúng ta mà cứu vớt anh lần này. Cầu xin anh. Sau này... Em không dám nữa, không...dám nữa. Cầu...xin anh giúp em...giúp em ".
Đúng vậy, trong một đêm tin tức Tăng Thị sắp phá sản đột nhiên lan truyền khắp giới kinh doanh. Tòa soạn báo nào cũng nhắc đến vấn đề này, bây giờ sức nóng vẫn chưa có dấu hiệu giảm sút. Rất nhiều người truyền tai nhau rằng Tăng Thị đã đắc tội với một vị uy quyền nào đó, mới có thể chịu tai tiếng lớn như vậy. Tăng Thị nhiều lần lên tiếng phản bác rằng đây chỉ là tin rác, có người muốn lấy cớ để hạ thấp uy tín của công ty. Nhưng bất thành...
Các nhà đầu tư với Tăng Thị đều biết Tăng Thị do Tăng đại thiếu gia lãnh đạo tài giỏi và phát triển cỡ nào. Bọn họ đáng lẽ ra sẽ không tin, nhưng ngay cả đối tác lớn là Trình Thị cũng hủy hợp đồng với Tăng Thị. Bọn họ không muốn tin cũng phải tin, bọn họ vẫn là không thể làm liều, không có lửa làm sao có khói.
Không lưu tình bước chân đi về bàn làm việc, tâm tình của anh vì sự chứng kiến của cô mà trở nên nặng nề.
Cô sẽ không hiểu lầm chứ?? Câu hỏi này đột nhiên xông đến tâm trí anh dồn dập.
" Ra ngoài ". Cầm văn kiện mà cô mới đem đến, lạnh như băng đuổi người.
Tăng Nhu Đình muốn có bao nhiêu chật vật đều có, mặc lại áo sơ mi bất lực đi đến bên anh. Bị phong thái ngạo nghễ của anh làm lung lay sợ hãi, đứng cách bàn anh, sử dụng nước mắt với ý định khiến anh mềm lòng.
Anh quả thật dọa người...
" Hàn. Hàn, anh có thể suy nghĩ lại không? Điều kiện gì em cũng...sẽ chấp nhận, anh...anh nói em làm gì em cũng sẽ...làm. Nể tình...em vẫn luôn luôn yêu anh, vẫn luôn...luôn làm đúng chức vụ của mình mà giúp gia đình em lần này. Chỉ cần...cần anh kí lại hợp đồng với Tăng Thị, các nhà đầu tư khác cũng sẽ không quay lưng với Tăng Thị... Anh... ".
" Ra ngoài ". Mất kiên nhẫn lặp lại ẩn nhẫn trong đó là sự tuyệt tình.
Còn cho rằng bản thân thông minh, ngay cả ai tung tin cũng không tìm được. Bản lĩnh ở đâu lại cả gan đụng đến người của anh.
Tăng Nhu Đình khóc hết nước mắt, cổ họng khàn đặc vẫn không lay động được người trước mặt. Chỉ đành ngậm ngùi đau xót lau nước mắt khập khễnh đi ra.
Vân Thiên Nhược vừa bước ra phòng vệ sinh, một giọng nói nữ tính đầy giễu cợt truyền đến:
" Cô đúng là mặt dày ".
Quả nhiên là cô ta.
Cô biết chắc cô ta sẽ đến tìm cô.
Tăng Nhu Đình hung hăng đem tức giận ban nãy muốn trút lên đầu Vân Thiên Nhược.
" Tất cả là tại cô ta nên Hàn mới đối xử với cô như vậy " Lời nói trong lòng cô ta rủa thầm.
Đây là lớn giọng, không hề chột dạ mà hét lớn:
" Hàn đã vứt bỏ cô, vì sao cô còn bám riết lấy anh ấy không buông. Ban nãy cô không thấy sao? Tôi và anh ấy tình cảm thế nào, anh ấy chỉ xem cô là một công cụ ấm giường ".
Thật may quanh khu vực này bây giờ không có ai, Vân Thiên Nhược thấy đau đầu với bộ dạng trong vô cùng nhếch nhác của cô ta.
" Cô nói đúng tôi đều thấy, tôi thấy được Trình Dật Hàn quần áo nghiêm chỉnh, nhưng cô lại xem bản thân như một sản phẩm giảm giá đem rao bán ngoài chợ ". Cô không cần biết thực hư là gì, nhưng cô sẽ không yếu thế để cô ta lấn tới khiêu khích.
Chột dạ, thật sự chột dạ bởi ánh nhìn đầy thăm dò của Vân Thiên Nhược. Tăng Nhu Đình lúc này mới sợ hãi câu nói vừa rồi bị người khác nghe được.
" Cô dựa vào đâu mà nói như vậy, đó chỉ là khởi đầu. Cô không biết cô đi rồi, anh ấy muốn tôi bao nhiêu cũng không đủ ". Là một người hống hách, không chớp mắt nói dối. Muốn cô chịu thua một người tầm thường như vậy, không có khả năng.
" Đều là nữ nhân, cô lại xem đây là một chuyện hãnh diện mà khoe mãnh. Tôi nhấn mạnh một điều, hai người có là gì hay làm gì. Tôi, không quan tâm, không liên quan đến tôi ".
Vừa dứt lời liền nhấc chân đi, nói chuyện với người như vậy nhất định là một mất một còn. Vì chuyện gì không nói, tranh giành nam nhân mà sống chết liều mạng, cô không phí một đời người như thế.
" A. Nguyên nhân cô không quan tâm là do đã có người khác phải không?".
Giọng nói đầy đắc ý lần nữa vang lên, nhưng Vân Thiên Nhược vẫn đi về phía trước không quan tâm.
Bị bỏ lơ, Tăng Nhu Đình giẫm giày cao gót đi theo. Đến khi sắp đuổi đến nhấn mạnh thêm lời, lớn tiếng gây sự chú ý của đồng nghiệp:
" Vân Thiên Nhược, cảm giác được nhiều đàn ông hầu hạ thoải mái không? Theo lí, cô không phải nên cảm ơn tôi một tiếng ".
Vân Thiên Nhược lần này không thể không dừng lại, lời nói cô ta vô cùng chanh chua. Lại trước mặt mọi người nói, nhưng cô ta sao lại biết được chuyện này?
Đầu óc nhanh chóng linh hoạt, vậy người bắt cóc cô hôm đó là đàn em Tăng Nhu Đình. Như vậy, lẽ nào Huỳnh Tông Việt là...
Vân Thiên Nhược bình tĩnh, thông suốt và minh mẫn. Không phải đã có bác sĩ Phạm Đăng Hi giám định rồi sao? Cô không bị làm nhục bởi những người đàn ông đó, không có.
Cho dù có đi nữa cũng không phải lúc phơi bày sự thương hại ra. Sắc mặt bình tĩnh, gương mặt thanh tú lại mang đến sự thương xót.
" Nghe nói gần đây Tăng Thị làm ăn không được tốt lắm. Không khó đoán ra tại sao sắc mặt Thư kí Tăng lại tệ như vậy. Tôi chia buồn ".
Từng lời nói ra khiến khuôn mặt vốn dĩ cười tươi dần méo mó trắng bệch. Nghĩ đến cô ta đã đối xử với cô như thế nào, tiếp tục buông lời đau lòng. Lúc làm việc cô ta không nghĩ đến kết quả sao? Thật may cô còn chưa chết, nếu không sao thấy được bộ dạng cô ta, cô chết rồi người làm đắc ý là Tăng Nhu Đình.
" Thư Kí Tăng không lo lắng nghĩ cách giải quyết, lại rảnh rỗi ở đây nói đùa. Như vậy, công ty sẽ khấm khá hơn không? Dường như là không ". Nở nụ cười thỏa mãn cùng hài lòng, đáy mắt đều là vui sướng.
" Cô...cô... ". Câm nín không nói được thành câu.
Không nhận được phản ứng như ý muốn, cơn oán hận cắn nuốt lí trí. Không phải cô ta khi đó còn muốn chết, bây giờ diễn kịch rất hay như là không có chuyện gì. Còn nhắc đến Tăng Thị đả kích cô, nghĩ đến sự lạnh lùng dửng dưng của Trình Dật Hàn. Bàn tay nắm chặt lại, không chút lưu tình đưa tay lên vung mạnh.
" Chát ". Thanh thúy thanh âm lôi kéo người đến xem đông hơn, bàn tán xôn xao ồn ào.
Vân Nhược ôm một bên má, ngẩng đầu lên nhưng một bạt tay lại muốn giáng xuống.
Tay nhanh nhẹn giữ lấy thời điểm sắp rơi xuống mặt. Với sức lực này Tăng Nhu Đình là một tiểu thư không địch lại được.
Nhăn mặt vì đau đớn trên cổ tay, dùng sức muốn vung ra nhưng không được, hét lớn:
" Tiện nhân. Buông ra, cô có tư cách gì cầm tay tôi ".
" Chátt ".
Mặt bị đánh sang một bên, nghiêng lảo đảo muốn té. Nghiến răng căm tức giương đôi mắt không ngờ nhìn. Nhưng còn chưa nhìn rõ, bên má kia lại bị đau
" Chátt ".
So với lực đánh của Tăng Nhu Đình, hai cái tát này kinh khủng hơn, âm thanh vang dội đinh óc.
Tăng Nhu Đình nằm dưới đất, đầu tóc có chút loạn xạ, đôi mắt đỏ hoe muốn khóc. Hai má thảm hại vô cùng, ánh mắt căm hận như mụ phù thủy khiến người ta phản cảm.
Mọi người kéo đến càng đông hơn, được nhìn tận mắt một màn này quả không uổng.
Cô ta đánh cô còn chưa tính, còn mắng cô là " tiện nhân ". Hai cái tát này cô ta đáng nhận lấy, làm người không nên cao ngạo xem thường người khác đến thế.
Một nam nhân với khuôn mặt không tì vết xuất hiện càng thu hút các nhân viên. Bọn họ sợ vị nam nhân này trách phạt, nhưng nhiều chuyện là bản chất. Nếu bị trách phạt cũng có người chịu chung, không tệ.
Trình Dật Hàn đến từ bao giờ, không nhìn Tăng Nhu Đình, trong mắt chỉ có nữ nhân vô cùng thú vị kia. Đi đến trước mặt Vân Thiên Nhược, không e dè trước nhân viên đưa tay lên đặt trên má cô bị đỏ, vuốt sợi tóc vương.
" Xin lỗi! ". Không một tia cảm xúc lên tiếng, nhìn chăm chú cô gái ánh mắt không nhìn thẳng vào anh.
Ps: Các bạn đọc truyện hay thì ủng hộ bằng cách bình chọn nha. Chương 76 có đến 17vot
Như vậy là tốt hơn nhiều so với các chương trước, bởi vì đây chỉ xem như động lực thôi bạn.
Chứ nó không sinh ra tiền đâu á.
Cảm ơn các bạn!!!
Từ khi nào anh lại có thói quen mở rèm cửa để ánh sáng tự nhiên tồn tại mọi ngóc ngách. Ngày trước, nếu không phải là làm việc anh không muốn nhìn thấy ánh sáng vì nó làm chói mắt anh. Anh nhìn ra khoảng trời xa xăm nghĩ về cô gái mang cho anh hạnh phúc thời niên thiếu, cũng đem đi tim anh.
Bây giờ anh đứng đây, ngoài kia đâu đó loáng thoáng thân ảnh nhỏ nhắn với gương mặt quật cường. Ba ngày nay rồi, từ đêm mà anh không kiềm chế được cảm xúc mà đem hoa cô dẫm nát. Đối với những chuyện đã làm, chuyện lần này lại đỗi bình thường. Thế nhưng, phản ứng của cô mạnh mẽ ảnh hưởng lớn đến tâm tình của anh.
Chiến tranh lạnh, cô ngang nhiên tay không muốn cùng anh chiến tranh lạnh. Cho dù anh có nói gì cô cũng xem anh như là không khí. Cho dù anh mạnh bạo giữ chặt tay cô muốn bẻ gãy, cô cũng vô thanh rên đau. Anh dùng phương thức nguyên thuỷ
ép buộc cô phải cầu xin anh, nhưng cô so với tượng gỗ còn tệ hơn, một cái động cũng không, nhìn anh cũng không.
Anh không ngăn được bản thân liên tục nghĩ đến, lí do là vì bó hoa kia sao?
Tăng Nhu Đình đem tài liệu cho Trình Dật Hàn kí, đã đặt lên bàn nhưng anh vẫn không có ý định nói một câu. Đứng một hồi lâu nhưng anh vẫn chưa quay lại, anh ở đó giống như lạc lõng giữa thế giới khiến tâm cô đau nhói.
Nhung nhớ anh, nhớ hơi thở của anh, nhớ những giọt mồ hôi anh rơi trên thân thể cô. Nhớ tất cả những gì thuộc về anh. Lấy hết can đảm bước đến gần, ôm lấy cơ bụng rắn chắc. Đem đầu đặt trên lưng anh, bộ ngực đầy đặn mềm mại không ngừng ma sát lên người anh với ý đồ rõ ràng.
" Tối nay em đến nhà anh có được không? Đã thật lâu rồi chúng ta không ở cùng nhau ". Miệng lưỡi uốn éo nhẹ nhàng dịu êm, mê luyến hít lấy hương thơm nam tính chỉ có ở nam nhân này. Như một loại thuốc còn hơn cả ma túy, bởi vì loại thuốc kì diệu này không thể cai và người nghiện cũng không muốn cai.
Trình Dật Hàn khẽ nhíu mày, anh thế nhưng suy nghĩ về cô đến thẫn thờ. Ngay cả người đến gần anh cũng không nhận ra. Ngay lúc cánh tay ôm lấy anh, anh lại mang theo vọng tưởng rằng người ấy là cô. Nhưng chưa đến một giây, hành động của người đó liền cho anh biết đây là ai.
Chết tiệt. Cô ta nãy giờ vẫn chưa đi.
Vẫn không động, giọng nói không tia cảm xúc truyền đến:
" Buông ".
Giọng nói anh bình tĩnh khiến Tăng Nhu Đình không e dè mà càng càn rỡ. Bàn tay không xương đưa lên vòm ngực rắn chắc, môi đỏ di chuyển lên sau ót cuồng nhiệt hôn để lại từng dấu mạo muội.
" Hàn, nhìn em. Thẳng thắn nhìn nhận sự thật rằng anh cũng nhớ em như em nhớ anh! ". Vẫn là âm nổi da gà, nhưng những phần tử nào đó cũng sẽ bị nó cuốn hút.
Tăng Nhu Đình cứ ngỡ chờ đợi rồi anh sẽ nhớ đến cô, cô ngày ngày quyến rũ mê người xuất hiện trước mặt anh, cô không tin anh không động tình. Nhưng sự thật chứng minh cô sai rồi, từ lúc Vân Thiên Nhược xuất hiện anh ngay cả nhìn cô cũng lười. Ở đâu có anh đều có Vân Thiên Nhược, Vân Thiên Nhược ở đâu anh cũng ở đó. Bây giờ thời cơ đến, cô phải tranh thủ đem cả thân thể lẫn tim của người đàn ông này đoạt về.
" Cô lại tiếp tục thử xem, có phải muốn thử cảm giác rơi từ đây xuống nó như thế nào? ". Hàn khí bị anh bức ra, cả lời nói cũng đằng đằng sát khí.
Đỉnh cao của sự nhẫn nhịn và chán ghét là cái gì cũng không muốn phí thời gian cùng tâm tư. So với việc đẩy cô ta ra nghĩa là anh để ý đến, nhưng anh thấy không đáng để anh đặt sự chú ý lên người phụ nữ lẳng lơ.
Thế nhưng Tăng Nhu Đình lại hiểu, anh không đẩy cô ra nghĩa là anh chỉ đang thử thách cô. Cô vẫn phải thể hiện tốt hơn, như con rắn nước uốn éo đến trước mặt anh. Không chút kiêng nể hôn lên cổ anh, bàn ta muốn cơi ra nút áo vest.
" Anh không cần làm gì hết, để em là được rồi! ".
Khuôn mặt đen thui gằn từng chữ:
" Trống vắng đến vậy? ". Sự nhẫn nhịn đến giới hạn, mạnh tay đẩy cô ta ra mang theo lời khinh bỉ.
" Á á ". Tăng Nhu Đình đột ngột bị đau khẽ rên, anh quả nhiên không muốn chạm vào cô sao.
Không để ý đến đau đớn trên lưng, chút tự trọng cũng không muốn giữ lại. Vẫn tiếp tục đến nắm lấy tay anh, ánh mắt ướt át nhìn anh vô số tội.
" Hàn, anh dạo này rất bận rộn nên không có tìm em. Người ta quả thật nhớ anh! Anh lẽ nào một chút cũng không nhớ em sao? ".
Ánh mắt như chim ưng sáng quắc, tay không chút lưu tình nắm chặt cằm cô ta, đầy cợt nhả:
" Tôi không có nghĩa vụ thỏa mãn cô, nếu đã gấp gáp như vậy, chi bằng tôi tìm giúp cô vài người ".
Bởi vì Trình Dật Hàn không có ý muốn tiếp xúc Tăng Nhu Đình nên cô ta dễ dàng né tránh. Hốt hoảng lên tiếng giải bày, quyết không buông tay anh.
" Hàn, anh nói gì vậy. Em trước giờ ngoài anh ra chưa từng có ai ".
Nực cười, cô ta xem anh như không biết gì sao? Là anh còn chưa để cô ta thấy anh có bao nhiêu tàn nhẫn.
" Phải không? Nói như vậy, Tăng Tiểu Thư gia giáo thật không tệ ". Câu nói nhếch mày mang hàm ý đậm sâu.
Nhận thấy ánh mắt hoài nghi đầy chắc chắn của Trình Dật Hàn, tăng Nhu Đình cúi đầu giật mình che dấu. Dùng vẻ mặt thục nữ vạn người mê nói chuyện, bàn tay lại ý định tiếp tục mò mẫn xuống thắt lưng anh.
" Hàn, em nhìn ra được anh đang có muộn phiền. Để em giúp anh giải tỏa, em đảm bảo anh sẽ thích ".
Trình Dật Hàn đáy mắt nồng đậm khinh bỉ bộc lộ rõ ràng, từng lời phát ra vô cùng gay gắt. Không biết tại sao, cô ta làm gì anh cũng không muốn phát giận ra ngoài, vì anh vốn không thèm để ý.
" Bàn tay này vẫn là hợp để phục vụ người khác hơn, cô đem nó chạm đến tôi. Tôi nhất thời mất hứng, liền hủy đi. Cô có tin, nếu vẫn không tin có thể thử? ".
Thanh âm lạnh bạc truyền đến khiến Tăng Nhu Đình vô cùng căm tức, uất ức. Run sợ trỗi dậy, rụt tay lại.
" Vì sao lại đối xử với em như vậy. Em có gì không bằng Vân Thiên Nhược kia chứ? ".
Không nhìn cô ta quay mặt hướng vào trong, anh không đuổi cô ta đi là vì anh đột nhiên muốn nhắc nhở cô ta.
" Cô nói xem ". Ánh mắt bỗng dưng trầm xuống, anh cũng thật muốn biết vì sao Tăng Nhu Đình quyến rũ mê người anh tại sao một chút hứng thú cũng không có. Nhưng cô gái kia không những không nữ tính, luôn đối đầu với anh, anh lại hết lần này mất hết thể diện cưỡng chế cô. Đây là do anh muốn trả thù mới vậy sao?
Nhìn bóng lưng anh quay mặt, một chút mặt mũi cũng không cho cô. Nhưng trước mặt nam nhân này Tăng Nhu Đình tình nguyện không cần, thanh âm có điểm khàn khàn đau khổ khiến người ta thương xót.
" Hàn, chúng ta trở lại như xưa có được không? Em không cần danh phận, chỉ cần ngày ngày được ở bên cạnh anh là được ".
Trở lại như ngày xưa nhưng là anh và cô ta vốn không có gì. Bây giờ và về sau cũng vậy.
" Cô có sao? Tăng Nhu Đình là tôi quá lưu tình nên khiến cô quên mất bản thân mình. Nếu cô an phận làm việc không gây rắc rối cho tôi, tôi tuyệt không bạc đãi cô. Nhưng phụ nữ như cô lại luôn cho rằng mình thông minh, cho rằng thần không hay quỷ không biết. Ở sau lưng tôi làm những gì? Cô cho rằng tôi không có nói gì là tôi không biết, hay là cho dù tôi biết tôi cũng sẽ không làm gì cô ".
Lúc này Tăng Nhu Đình hoàn toàn bị anh dọa sợ, nói như là cô đã làm gì anh đều biết tất cả. Run rẩy một chút, phút giây này cô phải bình tĩnh mới được, như không có hiểu anh nói gì, nói sang chuyện khác:
" Anh sao lại bảo vệ cho cô ta đến vậy.
Hàn, anh nhất thời đã bị dáng vẻ ngây thơ của cô ta mê hoặc. Tin em lần này, những gì cô ta có thể cho anh em đều có thể, tất cả đều có thể, đều có thể ".
Trong đáy mắt Trình Dật Hàn là một tầng sương mù không rõ.
" Tôi trong mắt cô là người dễ bị mê muội như vậy sao? Cô tốt nhất yên phận một chút, đừng làm chuyện ngu xuẩn thêm một lần nào nữa. Tính kiên nhẫn của tôi có giới hạn ".
" Cô ta không khác gì với những người người hám lợi danh, em có thể làm chứng. Em đã từng rất nhiều lần bắt gặp cô ta qua lại với những người đàn ông khác ".
" Hàn, anh là của em, chỉ là của một mình em thôi! Em không giống như Vân Thiên Nhược, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh. Yêu anh đã từ rất lâu, rất yêu. Đừng từ chối em, đừng vứt bỏ em có được không. Em van cầu anh, muốn em! ".
Tăng Nhu Đình như là mất đi ý thức, nói chuyện không còn nhận ra nam nhân này không dễ chọc. Theo lời nói cô ta, áo sơ mi cũng bị cô ta cởi ra, lộ ra bộ ngực nở nang được bra nâng đỡ.
Lấn át đến người anh từ sau ôm chặt lấy anh, tay như rắn nước thuần thục muốn cởi ra thắt lưng của anh. Không những vậy, như một người thèm thuồng đưa môi lên không ngừng hôn lên cổ anh.
Trình Dật Hàn suy nghĩ đến, Tăng Nhu Đình yêu anh mà Vân Thiên Nhược đã không còn yêu anh nên không để ý động tĩnh đằng sau.
Vừa cảm nhận được ướt át, Trình Dật Hàn phản xạ cực nhanh, mạnh tay vứt tay cô ta ra khỏi thắt lưng.
" Rầm ". Tăng Nhu Đình bị đẩy mạnh té xuống kêu " Á... " một tiếng vô cùng đau điếng, nước mắt đã chảy xuống.
Trình Dật Hàn băng lãnh nhìn Tăng Nhu Đình từ từ đứng lên, nhìn đến cô ta đã cởi áo thì càng giận dữ. Trong phòng làm việc của anh, lại dám không tuân thủ quy tắc. Một bước chân tiến đến gần cô ta, dùng lực ở ngón cái và trỏ bóp cổ cô ta. Thanh âm lạnh lẽo lại uy hiếp dõng dạc mang theo lửa giận thiêu đốt.
" Muốn chết ". Gằn từng từ khiến người khác không rét mà run.
Tăng Nhu Đình chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Trình Dật Hàn, một khắc nào đó anh thật ném cô xuống lầu. Khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu khí, tay run run nắm lấy tay anh, đôi con ngươi hoảng sợ không còn là vị tiểu thư quyền quý.
Hơi thở nguy hiểm như sói dữ muốn nuốt sống con mồi phả trên cần cổ Tăng Nhu Đình. Vân Thiên Nhược là người anh hận, chỉ có anh mới được quyền khi dễ cô, còn lại ai cũng đừng vọng tưởng.
" Vân Thiên Nhược như thế nào, không phải mình cô nói là được. Ít nhất, bức màn kia của cô ấy là do tôi phá. Còn cô, không phải. Tôi có mắt, tôi còn lạ với mánh khóe của cô sao? Vì vậy, cô ấy so với cô vẫn luôn có tư cách ".
Tăng Nhu Đình sắc mặt tái nhợt, từng giọt nước mắt ào ào tuôn rơi. Liên tục lắc đầu nguầy nguậy, bất ngờ với lời của anh nên đánh mất giọng nói. Cổ họng càng lúc càng đau, cái cảm giác này chưa ai dám đối xử với cô như thế.
Không thể nào.
Đêm đó rõ ràng anh say, cô còn cận thận tạo ra vết máu trên nệm. Anh không phải vẫn luôn cho rằng đó là đêm đầu tiên của cô nên chịu trách nhiệm, cho cô đứng bên cạnh anh nhiều năm sao?
Hóa ra cô sai rồi, từ đầu đến cuối cô luôn nằm trong lòng bàn tay anh. Mà cô lại tự cao tự đại về bản thân, cho rằng bản thân đã nắm chắc anh trong tay.
Trình Dật Hàn thỏa mãn nhìn Tăng Nhu Đình biến sắc, xem thường anh chính là việc mà cô ta phải hối hận. Khóe môi nhếch thành một đường cong mê người, lại hung hãn hơn người, thâm sâu khó lường.
Ngay lúc này cửa phòng làm việc bị một người mở ra.
Vân Thiên Nhược thoáng chút ngạc nhiên với hình ảnh mình thấy, nhưng rất nhanh tự nhiên quay mặt đi. Trong tay cầm văn kiện vô thức nắm lấy, bước đến bàn đặt xuống rồi không nói một lời rời đi.
Cô không phải cố ý muốn vào, là Giản La Ân nói đây là bản Trình Dật Hàn cần gấp nhờ cô mang đến. Nhưng gõ cửa một hồi lại không thấy gì, bên trong loáng thoáng âm thanh, cô cho rằng anh trả lời nên mới mở cửa đi vào. Sớm biết như vậy, cô đã không dại mà đi vào. Khoảng khắc tận mắt chứng kiến, lại bị nó ảnh hưởng khiến lòng khẽ run.
Động tác trong tay Trình Dật Hàn dừng lại rồi buông thõng Tay khi trong không khí sinh ra một loại cảm giác quen thuộc. Quay lại, gương mặt bình thản của Vân Thiên Nhược lại khiến anh chột dạ, giống như ăn vụng bị bắt gặp.
Tăng Nhu Đình té xuống ngồi dưới đất ôm cổ thở gấp, nước mắt rơi xuống không ngừng. Nhìn Vân Thiên Nhược đến rồi đi, lại nhìn Trình Dật Hàn.
Lúc này mới nhớ đến chuyện khẩn cấp, lê đến gần, ôm lấy chân anh. Khóc lóc, van nài đứt quãng cầu xin.
" Hàn, công ty...ty nhà em có chuyện ngoài ý muốn, anh giúp em có được không? Chuyện... Vân Thiên Nhược em sẽ không nói gì, chuyện năm đó em thật sự...xin lỗi anh, xin lỗi...anh vì em...quá yêu anh mới...làm như vậy. Chỉ là, mong anh... nể tình quan hệ chúng ta mà cứu vớt anh lần này. Cầu xin anh. Sau này... Em không dám nữa, không...dám nữa. Cầu...xin anh giúp em...giúp em ".
Đúng vậy, trong một đêm tin tức Tăng Thị sắp phá sản đột nhiên lan truyền khắp giới kinh doanh. Tòa soạn báo nào cũng nhắc đến vấn đề này, bây giờ sức nóng vẫn chưa có dấu hiệu giảm sút. Rất nhiều người truyền tai nhau rằng Tăng Thị đã đắc tội với một vị uy quyền nào đó, mới có thể chịu tai tiếng lớn như vậy. Tăng Thị nhiều lần lên tiếng phản bác rằng đây chỉ là tin rác, có người muốn lấy cớ để hạ thấp uy tín của công ty. Nhưng bất thành...
Các nhà đầu tư với Tăng Thị đều biết Tăng Thị do Tăng đại thiếu gia lãnh đạo tài giỏi và phát triển cỡ nào. Bọn họ đáng lẽ ra sẽ không tin, nhưng ngay cả đối tác lớn là Trình Thị cũng hủy hợp đồng với Tăng Thị. Bọn họ không muốn tin cũng phải tin, bọn họ vẫn là không thể làm liều, không có lửa làm sao có khói.
Không lưu tình bước chân đi về bàn làm việc, tâm tình của anh vì sự chứng kiến của cô mà trở nên nặng nề.
Cô sẽ không hiểu lầm chứ?? Câu hỏi này đột nhiên xông đến tâm trí anh dồn dập.
" Ra ngoài ". Cầm văn kiện mà cô mới đem đến, lạnh như băng đuổi người.
Tăng Nhu Đình muốn có bao nhiêu chật vật đều có, mặc lại áo sơ mi bất lực đi đến bên anh. Bị phong thái ngạo nghễ của anh làm lung lay sợ hãi, đứng cách bàn anh, sử dụng nước mắt với ý định khiến anh mềm lòng.
Anh quả thật dọa người...
" Hàn. Hàn, anh có thể suy nghĩ lại không? Điều kiện gì em cũng...sẽ chấp nhận, anh...anh nói em làm gì em cũng sẽ...làm. Nể tình...em vẫn luôn luôn yêu anh, vẫn luôn...luôn làm đúng chức vụ của mình mà giúp gia đình em lần này. Chỉ cần...cần anh kí lại hợp đồng với Tăng Thị, các nhà đầu tư khác cũng sẽ không quay lưng với Tăng Thị... Anh... ".
" Ra ngoài ". Mất kiên nhẫn lặp lại ẩn nhẫn trong đó là sự tuyệt tình.
Còn cho rằng bản thân thông minh, ngay cả ai tung tin cũng không tìm được. Bản lĩnh ở đâu lại cả gan đụng đến người của anh.
Tăng Nhu Đình khóc hết nước mắt, cổ họng khàn đặc vẫn không lay động được người trước mặt. Chỉ đành ngậm ngùi đau xót lau nước mắt khập khễnh đi ra.
Vân Thiên Nhược vừa bước ra phòng vệ sinh, một giọng nói nữ tính đầy giễu cợt truyền đến:
" Cô đúng là mặt dày ".
Quả nhiên là cô ta.
Cô biết chắc cô ta sẽ đến tìm cô.
Tăng Nhu Đình hung hăng đem tức giận ban nãy muốn trút lên đầu Vân Thiên Nhược.
" Tất cả là tại cô ta nên Hàn mới đối xử với cô như vậy " Lời nói trong lòng cô ta rủa thầm.
Đây là lớn giọng, không hề chột dạ mà hét lớn:
" Hàn đã vứt bỏ cô, vì sao cô còn bám riết lấy anh ấy không buông. Ban nãy cô không thấy sao? Tôi và anh ấy tình cảm thế nào, anh ấy chỉ xem cô là một công cụ ấm giường ".
Thật may quanh khu vực này bây giờ không có ai, Vân Thiên Nhược thấy đau đầu với bộ dạng trong vô cùng nhếch nhác của cô ta.
" Cô nói đúng tôi đều thấy, tôi thấy được Trình Dật Hàn quần áo nghiêm chỉnh, nhưng cô lại xem bản thân như một sản phẩm giảm giá đem rao bán ngoài chợ ". Cô không cần biết thực hư là gì, nhưng cô sẽ không yếu thế để cô ta lấn tới khiêu khích.
Chột dạ, thật sự chột dạ bởi ánh nhìn đầy thăm dò của Vân Thiên Nhược. Tăng Nhu Đình lúc này mới sợ hãi câu nói vừa rồi bị người khác nghe được.
" Cô dựa vào đâu mà nói như vậy, đó chỉ là khởi đầu. Cô không biết cô đi rồi, anh ấy muốn tôi bao nhiêu cũng không đủ ". Là một người hống hách, không chớp mắt nói dối. Muốn cô chịu thua một người tầm thường như vậy, không có khả năng.
" Đều là nữ nhân, cô lại xem đây là một chuyện hãnh diện mà khoe mãnh. Tôi nhấn mạnh một điều, hai người có là gì hay làm gì. Tôi, không quan tâm, không liên quan đến tôi ".
Vừa dứt lời liền nhấc chân đi, nói chuyện với người như vậy nhất định là một mất một còn. Vì chuyện gì không nói, tranh giành nam nhân mà sống chết liều mạng, cô không phí một đời người như thế.
" A. Nguyên nhân cô không quan tâm là do đã có người khác phải không?".
Giọng nói đầy đắc ý lần nữa vang lên, nhưng Vân Thiên Nhược vẫn đi về phía trước không quan tâm.
Bị bỏ lơ, Tăng Nhu Đình giẫm giày cao gót đi theo. Đến khi sắp đuổi đến nhấn mạnh thêm lời, lớn tiếng gây sự chú ý của đồng nghiệp:
" Vân Thiên Nhược, cảm giác được nhiều đàn ông hầu hạ thoải mái không? Theo lí, cô không phải nên cảm ơn tôi một tiếng ".
Vân Thiên Nhược lần này không thể không dừng lại, lời nói cô ta vô cùng chanh chua. Lại trước mặt mọi người nói, nhưng cô ta sao lại biết được chuyện này?
Đầu óc nhanh chóng linh hoạt, vậy người bắt cóc cô hôm đó là đàn em Tăng Nhu Đình. Như vậy, lẽ nào Huỳnh Tông Việt là...
Vân Thiên Nhược bình tĩnh, thông suốt và minh mẫn. Không phải đã có bác sĩ Phạm Đăng Hi giám định rồi sao? Cô không bị làm nhục bởi những người đàn ông đó, không có.
Cho dù có đi nữa cũng không phải lúc phơi bày sự thương hại ra. Sắc mặt bình tĩnh, gương mặt thanh tú lại mang đến sự thương xót.
" Nghe nói gần đây Tăng Thị làm ăn không được tốt lắm. Không khó đoán ra tại sao sắc mặt Thư kí Tăng lại tệ như vậy. Tôi chia buồn ".
Từng lời nói ra khiến khuôn mặt vốn dĩ cười tươi dần méo mó trắng bệch. Nghĩ đến cô ta đã đối xử với cô như thế nào, tiếp tục buông lời đau lòng. Lúc làm việc cô ta không nghĩ đến kết quả sao? Thật may cô còn chưa chết, nếu không sao thấy được bộ dạng cô ta, cô chết rồi người làm đắc ý là Tăng Nhu Đình.
" Thư Kí Tăng không lo lắng nghĩ cách giải quyết, lại rảnh rỗi ở đây nói đùa. Như vậy, công ty sẽ khấm khá hơn không? Dường như là không ". Nở nụ cười thỏa mãn cùng hài lòng, đáy mắt đều là vui sướng.
" Cô...cô... ". Câm nín không nói được thành câu.
Không nhận được phản ứng như ý muốn, cơn oán hận cắn nuốt lí trí. Không phải cô ta khi đó còn muốn chết, bây giờ diễn kịch rất hay như là không có chuyện gì. Còn nhắc đến Tăng Thị đả kích cô, nghĩ đến sự lạnh lùng dửng dưng của Trình Dật Hàn. Bàn tay nắm chặt lại, không chút lưu tình đưa tay lên vung mạnh.
" Chát ". Thanh thúy thanh âm lôi kéo người đến xem đông hơn, bàn tán xôn xao ồn ào.
Vân Nhược ôm một bên má, ngẩng đầu lên nhưng một bạt tay lại muốn giáng xuống.
Tay nhanh nhẹn giữ lấy thời điểm sắp rơi xuống mặt. Với sức lực này Tăng Nhu Đình là một tiểu thư không địch lại được.
Nhăn mặt vì đau đớn trên cổ tay, dùng sức muốn vung ra nhưng không được, hét lớn:
" Tiện nhân. Buông ra, cô có tư cách gì cầm tay tôi ".
" Chátt ".
Mặt bị đánh sang một bên, nghiêng lảo đảo muốn té. Nghiến răng căm tức giương đôi mắt không ngờ nhìn. Nhưng còn chưa nhìn rõ, bên má kia lại bị đau
" Chátt ".
So với lực đánh của Tăng Nhu Đình, hai cái tát này kinh khủng hơn, âm thanh vang dội đinh óc.
Tăng Nhu Đình nằm dưới đất, đầu tóc có chút loạn xạ, đôi mắt đỏ hoe muốn khóc. Hai má thảm hại vô cùng, ánh mắt căm hận như mụ phù thủy khiến người ta phản cảm.
Mọi người kéo đến càng đông hơn, được nhìn tận mắt một màn này quả không uổng.
Cô ta đánh cô còn chưa tính, còn mắng cô là " tiện nhân ". Hai cái tát này cô ta đáng nhận lấy, làm người không nên cao ngạo xem thường người khác đến thế.
Một nam nhân với khuôn mặt không tì vết xuất hiện càng thu hút các nhân viên. Bọn họ sợ vị nam nhân này trách phạt, nhưng nhiều chuyện là bản chất. Nếu bị trách phạt cũng có người chịu chung, không tệ.
Trình Dật Hàn đến từ bao giờ, không nhìn Tăng Nhu Đình, trong mắt chỉ có nữ nhân vô cùng thú vị kia. Đi đến trước mặt Vân Thiên Nhược, không e dè trước nhân viên đưa tay lên đặt trên má cô bị đỏ, vuốt sợi tóc vương.
" Xin lỗi! ". Không một tia cảm xúc lên tiếng, nhìn chăm chú cô gái ánh mắt không nhìn thẳng vào anh.
Ps: Các bạn đọc truyện hay thì ủng hộ bằng cách bình chọn nha. Chương 76 có đến 17vot
Như vậy là tốt hơn nhiều so với các chương trước, bởi vì đây chỉ xem như động lực thôi bạn.
Chứ nó không sinh ra tiền đâu á.
Cảm ơn các bạn!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook