Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài
-
Chương 62: Nam nhân cao lãnh câu hồn đoạt phách!
Quẹt nhẹ nước mắt còn vương lại trên khóe mắt, quay lại làm việc.
Lúc đang muốn bước vô phòng, phía sau vang lên một giọng nói giễu cợt:
" Phiên Dịch Vân thật có bản lĩnh, nghỉ vài ngày liền quay lại làm việc còn được Giám Đốc để mắt đến ".
Đúng vậy, người ngoài có thể nhìn không ra người trong bức hình đó là ai. Nhưng nhân viên sao lại không nhìn ra được đấy chính là sếp mình.
Không để ý đến giọng điệu vô cùng khinh người của Tăng Nhu Đình, thản nhiên quay lại đáp trả cô ta.
" Tôi sẽ xem như đó là một lời khen hiếm hoi mà cô dành cho tôi ". Một bộ dạng vô cùng tự hào về điều đó, muốn kiếm chuyện với cô cũng không dễ như vậy.
Quả nhiên, Tăng Nhu Đình không còn ưu nhã nữa. Tay khoanh trước ngực vì câu nói của Vân Thiên Nhược mà tức giận bỏ mạnh xuống tiến lại gần.
" Cô nói không biết ngượng ".
Nực cười. Cô vốn không phải là nữ nhân quyến rũ danh nhân thành đạt như lời báo chí phóng đại. Hà cớ gì phải ngại, để người khác tùy ý trước mặt cô dẫm đạp.
" Tôi hãnh diện còn không kịp, cô không phải ban đầu còn kiêu ngạo hãnh diện ". Tăng Nhu Đình ngoài mặt là phê phán cách làm của cô, nhưng thật ra là đang chứa một bụng ghen tỵ.
" Hiện tại bị vứt bỏ, liền quên mất bản thân cô ngày trước cũng vậy ". Luận về lí lẽ, cô trong đầu chứa rất nhiều. Tăng Nhu Đình không phải đối thủ của cô, cái cô ta nhận được là tự chuốc nhục.
" Cô đừng đắc ý, hạng tầm thường như cô không phải khẩu vị của đàn ông, anh ấy chơi đùa vài ngày liền chán ". Thanh âm hả hê, cô chưa phải chưa thấy qua Trình Dật Hàn vứt bỏ phụ nữ. Vân Thiên Nhược cũng chỉ là một trong số đó.
Vân Thiên Nhược còn đang mong ngóng ngày đó sẽ đến thật nhanh, lại không biết bao giờ anh mới có thể quên đi hận thù.
" Lẽ nào khẩu vị của anh ấy là hạng người như cô, tôi tại sao không nhìn thấy điều đó? ". Sự mỉa mai của cô ta một chút cũng không tác động đến cô, lí luận lật ngược lại lời nói chứa đầy hàm ý khinh người của cô ta.
Từ " hạng người " được Vân Thiên Nhược đặc biệt nhấn mạnh. Đều là người với nhau, cô ta lấy đâu ra tư cách nói cô là hạng người này hạng người nọ. So với địa vị cô không bằng cô ta, nhưng người cao sang lại dùng những từ thấp hèn. Như vậy chẳng phải còn tệ hơn người khác trăm vạn lần.
Tức giận vì bị nói trúng tim đen, tay nắm chặt oán giận trong lòng:
" Tôi sẽ để cô phải hối hận vì lời nói ngày hôm nay ". Gương mặt xinh đẹp mỹ miều hiện lên vẻ hung ác, cảnh cáo thái độ ngông cuồng của Vân Thiên Nhược.
Đứng đây nói những chuyện dư thừa thật tẻ nhạt, cô xoay người rời đi. Bỏ lại một câu thách thức. Nếu được cô chẳng muốn vòng vo tỏ vẻ bản thân đang thật sự hãnh diện và hài lòng. Nhưng cô chén ghét loại cảm giác bị xúc phạm, một Trình Dật Hàn đã là quá đủ.
" Nếu cô có khả năng ".
Đều là phụ nữ với nhau, nguyên nhân nơi nào lại khiến họ mắng chửi nhục mạ nhau. Người được lợi đứng ngoài cuộc dòm ngó cười hả hê chính là những người đàn ông. Họ vui thích nhìn những con rối, vì họ mà xoay vòng vòng. Thay vì dành dựt một người không biết quý trọng mình, sao không lựa chọn ai đó sẽ chở che cho mình.
Tăng Nhu Đình hận không thể ngay tức khắc đánh mạnh lên khuôn mặt kia. Nhưng làm việc không thể quá lỗ mãng, vẫn phải truyền đạt lời của Trình Dật Hàn.
" Anh ấy tìm cô ". Tiếng giày cao gót dẫm trên nền nhà, tạo nên thanh âm rõ ràng.
Ngày xưa muốn ngày ngày, khắc khắc được nhìn thấy Trình Dật Hàn. Bây giờ vừa nghe đến tên anh, một loại cảm giác bất mãn rành rành chiếm cứ.
Vân Thiên Nhược đi vào, lại không giống như mọi lần nhìn thấy anh nghiêm túc làm việc. Giống như lần đầu tiên gặp anh ở đây, cao lớn thân thể đứng ở cửa sổ sát đất khí chất hơn người. Chỉ khác là căn phòng bây giờ có ánh sáng hiện diện, cô dễ dàng nhìn thấy nét mặt nghiêng của anh.
Theo như thói quen cô liền muốn đánh giá từng cử chỉ nét mặt của anh. Đoán thử một chút anh như vậy là đang tức giận, ôn hòa hay lại không chút cảm xúc khiến người ta không nắm bắt được.
Nhưng việc anh đã làm, cô không cách nào bỏ qua một bên, cái cô nợ anh đã sớm thanh toán vào một đêm anh tàn nhẫn mang theo oán hận chiếm đoạt cô. Nếu không phải anh vẫn còn nắm trong tay sống chết của Triệu Thị, cô tuyệt không tình nguyện đứng nơi đây.
Đem ánh mắt nhìn sang một nơi khác, nhanh chóng lên tiếng:
" Giám Đốc, anh có chuyện gì? ". Những lúc không có người ngoài, cô gọi anh là Giám Đốc nhưng không giống như ngày trước cung kính, sợ hãi anh.
Trình Dật Hàn đã quá quen thuộc với thái độ của cô, cũng không có tính toán. Người có bản lĩnh nói chuyện ngang ngược như vậy chỉ có cô. Anh cũng chỉ cho phép duy nhất mình cô cái quyền đó. Như vậy, trò chơi của anh càng thú vị. Con mồi càng cứng đầu, không khuất phục càng trỗi dậy ý muốn trừng phạt trong anh.
" Cô làm nữ nhân của tôi trong vòng một năm. Sau đó tôi liền để cô đi ". Dứt khoát trầm lạnh nói lên yêu cầu.
Vân Thiên Nhược không chút gợn sóng, ít ra còn đưa ra thời hạn không phải sao?
Một năm.
Cũng chỉ 365 ngày sẽ rất nhanh, rất nhanh. Chịu thống khổ một năm để đổi lấy bình an một đời. Có thể nói là đáng, cũng có thể không đáng.
" Đồng ý ". Lựa chọn khác, cô có sao?
Câu " đồng ý " truyền đến nhanh đến mức Trình Dật Hàn thoáng hồ nghi mình nghe nhầm. Hoặc là cô nghe không rõ lời anh nói.
Quay người lại, bắt gặp ánh mắt phẳng lặng của cô. Tia đau nhói không chút báo hiệu hiện lên, hôm qua không phải còn rất tốt sao? Một tờ báo lại khiến cô lạnh nhạt với anh như vậy. Anh không thể không thừa nhận từ hôm qua đến giờ trong đầu anh vẫn luôn quanh quẩn hình ảnh cô không kháng cự anh còn thật sự muốn cùng anh một chỗ.
Nghĩ đến người này là hung thủ giết người, lửa hận lại dâng lên, thanh âm âm trầm truyền đến:
" Hợp đồng trên bàn ".
Vân Thiên Nhược không chút nghĩ ngợi, cầm bút lên và kí, cũng không đọc nội dung trong đó viết gì.
" Tôi muốn đây là lần cuối cùng anh lấy Triệu Thị ra uy hiếp tôi ". Nói là hy vọng, nhưng cô mong rằng sĩ diện đàn ông trong anh vẫn còn. Một chiêu hèn hạ lại đem sử dụng nhiều như vậy, ngay cả cô cũng còn hổ thẹn thay anh.
Mắt nhìn chằm chằm đánh giá hành động của cô, thấy cô toan rời đi. Một cỗ tức giận vô cớ lan tỏa khắp người anh, bước chân tiến đến gần cô.
" Cô đứng lại ".
Trong lòng uất ức không muốn thỏa hiệp, lại không thể không thừa nhận nam nhân này không thiếu nhất chính là quyền lực. Dừng lại quay lưng về phía anh.
" Không muốn cùng tôi ôn lại chuyện hôm qua sao? ". Trình Dật Hàn biết cô vẫn còn chưa hết kì nhưng lại không biết nói gì. Anh bất giác lên tiếng gọi cô lại rồi lại không biết tại sao mình lại hành xử như vậy.
" Giám Đốc, giờ làm việc tôi không có hứng thú. Anh nếu không kìm chế không được, liền có thể gọi người khác ". Cô biết Trình Dật Hàn là người quy tắc, vậy nên cô không chút do dự phản kích lại anh.
Thông minh. Suy nghĩ trong đầu Trình Dật Hàn chính là như vậy.
Nhưng lời nói của cô là đang xem thường anh, đêm qua anh thà rằng về nhà tắm nước lạnh cũng không muốn chạm vào phụ nữ khác. Bây giờ cô lại xem anh như những tên suốt ngày chỉ chìm đắm trong khát vọng bản thân.
" Cô xem tôi là gì? Tùy thời đều có thể động dục ". Kiềm nén không được tức giận, từ phía sau cắn mạnh vành tai cô.
Hơi thở trong trẻo mà lạnh lùng của anh không còn như trước dễ dàng chấn động cô. Rất tỉnh táo và thản nhiên chất vấn lại anh.
" Đây là lời anh tự mình nói, tôi chỉ là muốn tốt nhắc nhở anh thôi ". Nỗi đau quá lớn, trong lòng cô lại không còn cảm nhận được gì nữa rồi.
Trình Dật Hàn có chút tham lam mê luyến, hít lấy mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ của cô. Bờ môi như có như không đụng chạm cần cổ trắng ngần. Ánh mắt hiện lên sự tà mị, miệng nhếch một nụ cười tà.
" Anh đừng nói giữ tôi bên cạnh chỉ suy nghĩ đến chuyện đó. Giám Đốc, anh khi nào thì phát lương thoải mái với nhân viên như vậy? ".
Ngứa ngáy nơi cổ thành công tác động đến lòng vững vàng của cô. Không chờ anh lên tiếng đã tự ý đi ra ngoài.
" Vân Thiên Nhược, tôi phải làm sao với cô đây ". Thanh âm bất lực trước nay chưa từng có. Trong lòng anh đã từng hiện lên một tia không nỡ đến cả anh cũng không biết tại sao.
Lúc từ nhà hàng Cung Đình anh không trực tiếp xuống lầu, ma xui quỷ khiến lại đi ngang qua căn phòng cô ở. Không chút tiếng động quẹt thẻ phòng, mắt nhìn đến cô gái khó chịu cào cấu khắp người. Đột nhiên một cảm giác hối hận dâng lên, lại muốn tiến đến đoạt cô trở về. Nhưng khuôn mặt cô rõ ràng hơn lúc nào hết, nhắc nhở anh không được mềm lòng. Nếu không sẽ thật xin lỗi bản thân, xin lỗi Tiểu Tịch đã mất.
Nhớ lại câu nói đứt quãng năm đó của Tiểu Tịch:
" Thiên Nhược...không...phải cố...ý...". Khi anh chở cô đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, cô gần như không còn sức lực mắt nhắm chặt, lại luôn miệng nói câu đó. Cô càng nói, máu toàn thân chạy ra càng nhiều hơn, thấm ướt xe anh.
Câu nói này hệt như câu nói của cô, cô không chối bỏ bản thân đã làm gì, chỉ luôn miệng nói " cô không cố ý ". Trình Dật Hàn không biết phía sau có ẩn tình gì. Nhưng cô là nghi can lớn nhất, và năm 17 tuổi đó anh đã luôn khắc sâu trong lòng cô là hung thủ hại chết người anh yêu. Vậy nên sự việc năm đó khép lại, định sẵn cô là người anh cần phải báo thù.
Anh không phải máu lạnh vô tình, anh không phải chưa từng nghĩ đến câu nói năm xưa của Tiểu Tịch. Anh đã từng muốn buông bỏ hận thù nhưng anh không làm được. Anh từng muốn để cô ra đi, nhưng anh lại muốn đem cô ràng buộc cô bên cạnh. Đến khi thám tử anh phái đi mang sự việc năm đó sáng tỏ, nhưng đáng tiếc quyền lực anh lớn nhưng chuyện năm đó dấu vết vô cùng mơ hồ. Vậy nên, cô còn chưa thể đi, càng không thể tránh khỏi mà buộc chấp nhận hận thù của anh.
Vân Thiên Nhược tan tầm, vừa ra khỏi công ty thân thể liền bị một người ôm lấy.
" Nhược Nhược ". Giọng nói háo hức cùng vui mừng theo cái ôm vang lên. Ôm thật chặt để thỏa nỗi nhớ.
Trố mắt ngạc nhiên với người đột nhiên ôm mình lại gọi thân thiết như vậy. Một chút sau não bộ hoạt động trở lại, tay vỗ lên lưng người thanh niên.
" Chánh Phàm, cậu về rồi!". Bao năm không gặp, mới gặp liền muốn hù chết cô. Nhưng vẫn là vui mừng phấn khởi bởi sự trở về của cậu em trai.
Ôm thật lâu, lại không thể không buông ra, lại buông ra lời thâm tình.
" Nhược Nhược, tôi thật nhớ chị ".
Cô cũng thật nhớ. Nhưng lại ngạc nhiên hơn khi Triệu Chánh Phàm xuất hiện ở đây.
" Về là rốt rồi về là tốt rồi, cậu sao lại biết tôi làm ở đây ".
Triệu Chánh Phàm chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp thanh tú, so với nhiều năm trước quả thực đã thật trưởng thành rồi. Người chị gái tuy không phải ruột thịt máu mủ, lại vô cùng yêu thương cậu. Ngày xưa là cậu trẻ tuổi non dạ, cần chị ấy bảo vệ. Lần du học lần này đã không còn như trước, cậu muốn bảo vệ người chị này thật tốt. Một chút tổn thương cũng không muốn để cô chịu.
" Là tôi nghe dì nói qua. Tôi vừa xuống máy bay liền muốn gặp chị để hỏi thật hư chuyện trên báo. Nhược Nhược, chị... ". Ngập ngừng một chút, cậu biết nói ra chuyện này sẽ khiến Vân Thiên Nhược không vui. Nhưng cậu biết sự thật sẽ không phải như những gì trên báo nói.
Nhắc đến đây, tâm trạng vui vẻ ban nãy nhanh chóng bị chìm xuống. Lại không muốn để Triệu Chánh Phàm mất hứng,
" Về thôi, tôi sẽ kể cho cậu nghe ".
Nếu như nói sự thật ắt hẳn sẽ khiến Triệu Chánh Phàm lo lắng. Theo tính cách của cậu ta nhất định sẽ thay cô gánh vác chuyện này, còn bồng bột mà kiếm Trình Dật Hàn làm rõ chuyện. Vậy nên cô chỉ nói sự thật một nửa, là do góc chụp có vấn đề và tiêu đề là phóng viên muốn gây sự chú ý cho người đọc. Và nói cậu ấy không cần nói rõ với Dượng, cô sẽ tìm cách để dịu bớt tin đồn. Về sau sẽ dễ dàng nói chuyện với người trong nhà, đặc biệt họ đang tức giận sẽ không có nghe lời cô nói.
Thật may là cậu ấy không có nghi ngờ gì. Buổi tối khi đã nấu một bàn ăn để mời cậu ấy, ăn xong lại buông ra một câu rất tự nhiên:
" Tối nay tôi ở lại chỗ chị ". Khuôn mặt đã trưởng thành hơn xưa, không phải khí chất ngời ngợi như Trình Dật Hàn, cũng không phải nụ cười ôn hòa như Lục Tử Kiện. Có một gương mặt ưa nhìn, thân hình có thể nói là nhiều người mong muốn nhưng vẫn còn đó một chút tính khí trẻ con.
Không phải cô keo kiệt nhưng Triệu Chánh Phàm đã lớn rồi, lại nói cậu ấy chỉ thua cô có một tuổi. Bọn họ không có quan hệ huyết thống, như vậy không thuận tiện lắm.
" Cậu không về thăm Dượng sao? Ông ấy rất nhớ cậu, hơn nữa ở đây không có phòng cho khách ".
Vân Thiên Nhược ái ngại quan hệ, Triệu Chánh Phàm đương nhiên nhìn ra. Nhưng trong lòng cậu lại không nghĩ nhiều như vậy, nói một chút cho Vân Thiên Nhược yên tâm.
" Sáng mai tôi có công chuyện sẽ đi làm sớm. Tôi ngủ trên sofa được ".
Lâu năm gặp lại, còn là người nhà không thể quá khắt khe được. Cậu ấy ngủ trên sofa mặc dù bất tiện nhưng cũng hết cách rồi.
Ban đêm tĩnh mịch, ánh trăng sáng qua ban công soi sáng gương mặt thanh tú của cô gái đã say giấc. Một cậu thanh niên ngây người đứng ở cửa phòng nhìn thật lâu. Nhìn Vân Thiên Nhược khuôn mặt hiện rõ tia mệt mỏi, trong lòng chan chứa một loại đau lòng.
Chậm rãi bước lại gần, dùng ánh mắt ngập tràn tình yêu dành cho người chị trên danh nghĩa. Tay vuốt nhẹ sợi tóc vương trên mặt cô gái, thật nhẹ nhàng như sợ đánh thức người đó.
" Nhược Nhược, tôi vốn dĩ không xem chị như là chị ". Nhưng cậu biết, Vân Thiên Nhược sẽ không chấp nhận. Trong lòng cô vẫn luôn xem cậu là một người em, nhưng cậu từ lúc nào đã trao tình cảm hơn cả chị em cho cô gái nhỏ này.
Vân Thiên Nhược vừa mới tiễn Triệu Chánh Phàm ra về, lưng đặt xuống ngủ tiếp. Còn chưa đi vào giấc đã bị thanh âm đập cửa làm rối loạn.
" Rầm rầm rầm... ".
Một tuần chỉ có một ngày nghỉ ngơi, ai mới sáng sớm lại đến quấy nhiễu giấc ngủ cơ chứ. Nhưng nghĩ đến Triệu Chánh Phàm có thể để quên đồ gì đó quay lại, lật đật đi ra mở cửa.
" Chánh Phàm, cậu quên gì sao? ". Giọng điệu uể oải, thuận miệng ngáp một cái, mắt nhắm chặt không biết người trước mặt không phải Triệu Chánh Phàm.
" Cô thật sự dẫn nam nhân về nhà qua đêm. Cô có phải không muốn sống nữa không? ". Trên đầu bỗng lạnh toát với sự xuất hiện của khí lạnh này.
Lòng từ lúc nào đã tĩnh lặng, nếu là trước đây cô sẽ không phải là loại phản ứng này.
Chán ghét không thèm nhìn anh một cái, phá giấc ngủ cô đã đành còn nói ra những lời khó nghe như vậy. Khó trách sáng sớm lại liền như ma quỷ xuất hiện ở đây.
Sáng sớm là thời điểm tính khí cô vô cùng xấu, dễ dàng nổi nóng. Thứ nhất cô bị quấy rầy với lí do lãng xẹt. Thứ hai người đến là người cô căm ghét, muốn lập tức đạp anh ra xa. Nhưng thật may, cô chỉ tức giận ngầm, bởi vì cô còn chưa đánh răng nên không có tâm trạng mở miệng chút nào.
Trình Dật Hàn biết người hôm qua là em trai không cùng huyết của cô. Vì để dễ dàng trả thù, anh điều tra những người liên quan đến cô từng chút một. Cái khiến anh nổi nóng chính là cậu em trai này lại đem lòng yêu thích chị gái mình. Cô lẽ nào không biết, ôm cậu ta trước công ty đã đành, dẫn về phòng không nói còn giữ lại qua đêm. Anh là nam nhân, lại không hiểu mưu mô của những người đó sao?
Vân Thiên Nhược ngậm chặt miệng, đi vào nhà như không có thấy anh.
" Hôm qua hai người đã làm những gì? ". Tay nặng nề đóng chặt cửa, mặt đen thui kéo mạnh khụy tay cô.
Trừng ánh mắt tức giận nhìn anh, không để ý đau đớn trên tay từng chút một lách tay né tránh. Sắc mặt cô vẫn còn vương vấn buồn ngủ, lại còn bị anh nắm chặt tái mét. Trình Dật Hàn không thể không thỏa thuận, sự quật cường kinh người của cô lại giống như oán trách anh sai.
Vân Thiên Nhược tắm rửa thoải mái, mặc trên người bộ quần áo chỉn chu. Vừa mở cửa bước ra, nam nhân kiên nhẫn đứng ở cửa không nhìn đến sự gấp rút thái quá của mình.
" Đêm qua... ". Giọng điệu tuy là tốt hơn ban nãy, lại vẫn mang theo phẫn nộ.
Thoải mái trong người chưa được bao lâu lại bị nam nhân này quét sạch không còn một mảnh:
" Trình Dật Hàn, đó là em trai tôi. Em trai, anh có nghe thấy không? ". Sáng sớm vẫn còn chưa ăn gì, nhưng âm thanh không hề nhỏ.
Phản ứng tức giận của cô không phải đổi lại sự tức giận gấp bội như lần trước. Nam nhân tuấn dật thoáng nhếch miệng cười nhẹ, ánh mắt chứa nhẹ ý cười càng xiêu lòng người.
Đáng tiếc, Vân Thiên Nhược bực tức hét xong liền đi. Không nhìn thấy một màn câu hồn đoạt phách hiếm hoi.
Lập tức nghĩ đến mục đích bản thân đến đây làm gì, mang khí thế mạnh mẽ bứt ra:
" Cô đến chỗ tôi ở ". Để cô ở đây không được, tên kia có thể đến bất cứ lúc nào. Ngộ nhỡ có làm gì cô, vậy không phải anh lỗ vốn. Cô ở bên cạnh, anh lại dễ dàng trả món nợ cho cô.
Trong cái chớp mắt, ý thức được anh nói cái gì liền trả lời:
" Không đi ".
Ánh mắt hung hiểm cùng cường lực thanh âm.
" Cô phải đi ".
Nhấn mạnh thêm một lần nữa, lần này còn dùng giọng gằn từng chữ:
" Không đi ". Không sợ hãi chống lại ánh mắt sắc bén của anh, lần này cô xem anh lấy gì dọa cô. Anh tốt nhất đừng có lại nói Triệu Thị ở đây. Sống ở đây đã muốn nghẹt thở, muốn cô đến ở cùng anh sẽ không có khả năng.
Vẫn là nhanh một chút cắt đứt suy nghĩ của cô, cô ngông cuồng còn hơn suy nghĩ của anh. Từ sự việc kia, cô thật sự không còn biết cái gì gọi là sợ nữa rồi.
" Tôi không có hỏi ý kiến cô, cô liệu mà chuẩn bị. Trưa nay sẽ có người đến đón cô, buổi tối tôi trở về mà cô vẫn chưa đi... ".
Lại một vấn đề mang ra uy hiếp, trầm ấm thanh âm lạnh như băng.
" Tôi cho đập cái tòa chung cư này ".
Là đập, không phải nổ.
Nổ sẽ nhanh gấp mười lần, anh không phải sợ chính quyền gì đó. Cái anh quan tâm chính là mạng sống của hàng trăm người ở đây và cũng là mạng sống của người trước mắt.
Ánh mắt
" Anh là đại điên, đại điên. Tôi cứ không đi xem anh làm gì được tôi ". Tay chỉ vào thân hình nam nhân phía trước rống giận. Cô biết ngay anh xuất hiện khi nào là có chuyện khi đó.
Nam nhân không tức giận ngược lại lần nữa nhếch lên khóe miệng.
Thu hoạch không tồi.
Lần đầu tiên anh bị người khác chửi thẳng vào mặt lại còn dâng lên lạ lẫm cảm xúc. Cô cứ việc mắng, cứ việc chửi. Tối nay cô xuất hiện ở nhà anh xem như không có gì đi. Còn nếu cô còn ở đây, anh sẽ không nhẹ tay.
Vân Thiên Nhược vẫn là bỏ lỡ cái cười quỷ dị của Trình Dật Hàn. Nếu như nhìn thấy rồi, đoán chắc cô sẽ không còn tỉnh táo đứng đây hét chói tai. Mà sẽ là ngây người trước hình ảnh ngàn năm có một, độc nhất vô nhị chỉ có ở nam nhân cao lãnh này.
3923 từ! ^_^
Lúc đang muốn bước vô phòng, phía sau vang lên một giọng nói giễu cợt:
" Phiên Dịch Vân thật có bản lĩnh, nghỉ vài ngày liền quay lại làm việc còn được Giám Đốc để mắt đến ".
Đúng vậy, người ngoài có thể nhìn không ra người trong bức hình đó là ai. Nhưng nhân viên sao lại không nhìn ra được đấy chính là sếp mình.
Không để ý đến giọng điệu vô cùng khinh người của Tăng Nhu Đình, thản nhiên quay lại đáp trả cô ta.
" Tôi sẽ xem như đó là một lời khen hiếm hoi mà cô dành cho tôi ". Một bộ dạng vô cùng tự hào về điều đó, muốn kiếm chuyện với cô cũng không dễ như vậy.
Quả nhiên, Tăng Nhu Đình không còn ưu nhã nữa. Tay khoanh trước ngực vì câu nói của Vân Thiên Nhược mà tức giận bỏ mạnh xuống tiến lại gần.
" Cô nói không biết ngượng ".
Nực cười. Cô vốn không phải là nữ nhân quyến rũ danh nhân thành đạt như lời báo chí phóng đại. Hà cớ gì phải ngại, để người khác tùy ý trước mặt cô dẫm đạp.
" Tôi hãnh diện còn không kịp, cô không phải ban đầu còn kiêu ngạo hãnh diện ". Tăng Nhu Đình ngoài mặt là phê phán cách làm của cô, nhưng thật ra là đang chứa một bụng ghen tỵ.
" Hiện tại bị vứt bỏ, liền quên mất bản thân cô ngày trước cũng vậy ". Luận về lí lẽ, cô trong đầu chứa rất nhiều. Tăng Nhu Đình không phải đối thủ của cô, cái cô ta nhận được là tự chuốc nhục.
" Cô đừng đắc ý, hạng tầm thường như cô không phải khẩu vị của đàn ông, anh ấy chơi đùa vài ngày liền chán ". Thanh âm hả hê, cô chưa phải chưa thấy qua Trình Dật Hàn vứt bỏ phụ nữ. Vân Thiên Nhược cũng chỉ là một trong số đó.
Vân Thiên Nhược còn đang mong ngóng ngày đó sẽ đến thật nhanh, lại không biết bao giờ anh mới có thể quên đi hận thù.
" Lẽ nào khẩu vị của anh ấy là hạng người như cô, tôi tại sao không nhìn thấy điều đó? ". Sự mỉa mai của cô ta một chút cũng không tác động đến cô, lí luận lật ngược lại lời nói chứa đầy hàm ý khinh người của cô ta.
Từ " hạng người " được Vân Thiên Nhược đặc biệt nhấn mạnh. Đều là người với nhau, cô ta lấy đâu ra tư cách nói cô là hạng người này hạng người nọ. So với địa vị cô không bằng cô ta, nhưng người cao sang lại dùng những từ thấp hèn. Như vậy chẳng phải còn tệ hơn người khác trăm vạn lần.
Tức giận vì bị nói trúng tim đen, tay nắm chặt oán giận trong lòng:
" Tôi sẽ để cô phải hối hận vì lời nói ngày hôm nay ". Gương mặt xinh đẹp mỹ miều hiện lên vẻ hung ác, cảnh cáo thái độ ngông cuồng của Vân Thiên Nhược.
Đứng đây nói những chuyện dư thừa thật tẻ nhạt, cô xoay người rời đi. Bỏ lại một câu thách thức. Nếu được cô chẳng muốn vòng vo tỏ vẻ bản thân đang thật sự hãnh diện và hài lòng. Nhưng cô chén ghét loại cảm giác bị xúc phạm, một Trình Dật Hàn đã là quá đủ.
" Nếu cô có khả năng ".
Đều là phụ nữ với nhau, nguyên nhân nơi nào lại khiến họ mắng chửi nhục mạ nhau. Người được lợi đứng ngoài cuộc dòm ngó cười hả hê chính là những người đàn ông. Họ vui thích nhìn những con rối, vì họ mà xoay vòng vòng. Thay vì dành dựt một người không biết quý trọng mình, sao không lựa chọn ai đó sẽ chở che cho mình.
Tăng Nhu Đình hận không thể ngay tức khắc đánh mạnh lên khuôn mặt kia. Nhưng làm việc không thể quá lỗ mãng, vẫn phải truyền đạt lời của Trình Dật Hàn.
" Anh ấy tìm cô ". Tiếng giày cao gót dẫm trên nền nhà, tạo nên thanh âm rõ ràng.
Ngày xưa muốn ngày ngày, khắc khắc được nhìn thấy Trình Dật Hàn. Bây giờ vừa nghe đến tên anh, một loại cảm giác bất mãn rành rành chiếm cứ.
Vân Thiên Nhược đi vào, lại không giống như mọi lần nhìn thấy anh nghiêm túc làm việc. Giống như lần đầu tiên gặp anh ở đây, cao lớn thân thể đứng ở cửa sổ sát đất khí chất hơn người. Chỉ khác là căn phòng bây giờ có ánh sáng hiện diện, cô dễ dàng nhìn thấy nét mặt nghiêng của anh.
Theo như thói quen cô liền muốn đánh giá từng cử chỉ nét mặt của anh. Đoán thử một chút anh như vậy là đang tức giận, ôn hòa hay lại không chút cảm xúc khiến người ta không nắm bắt được.
Nhưng việc anh đã làm, cô không cách nào bỏ qua một bên, cái cô nợ anh đã sớm thanh toán vào một đêm anh tàn nhẫn mang theo oán hận chiếm đoạt cô. Nếu không phải anh vẫn còn nắm trong tay sống chết của Triệu Thị, cô tuyệt không tình nguyện đứng nơi đây.
Đem ánh mắt nhìn sang một nơi khác, nhanh chóng lên tiếng:
" Giám Đốc, anh có chuyện gì? ". Những lúc không có người ngoài, cô gọi anh là Giám Đốc nhưng không giống như ngày trước cung kính, sợ hãi anh.
Trình Dật Hàn đã quá quen thuộc với thái độ của cô, cũng không có tính toán. Người có bản lĩnh nói chuyện ngang ngược như vậy chỉ có cô. Anh cũng chỉ cho phép duy nhất mình cô cái quyền đó. Như vậy, trò chơi của anh càng thú vị. Con mồi càng cứng đầu, không khuất phục càng trỗi dậy ý muốn trừng phạt trong anh.
" Cô làm nữ nhân của tôi trong vòng một năm. Sau đó tôi liền để cô đi ". Dứt khoát trầm lạnh nói lên yêu cầu.
Vân Thiên Nhược không chút gợn sóng, ít ra còn đưa ra thời hạn không phải sao?
Một năm.
Cũng chỉ 365 ngày sẽ rất nhanh, rất nhanh. Chịu thống khổ một năm để đổi lấy bình an một đời. Có thể nói là đáng, cũng có thể không đáng.
" Đồng ý ". Lựa chọn khác, cô có sao?
Câu " đồng ý " truyền đến nhanh đến mức Trình Dật Hàn thoáng hồ nghi mình nghe nhầm. Hoặc là cô nghe không rõ lời anh nói.
Quay người lại, bắt gặp ánh mắt phẳng lặng của cô. Tia đau nhói không chút báo hiệu hiện lên, hôm qua không phải còn rất tốt sao? Một tờ báo lại khiến cô lạnh nhạt với anh như vậy. Anh không thể không thừa nhận từ hôm qua đến giờ trong đầu anh vẫn luôn quanh quẩn hình ảnh cô không kháng cự anh còn thật sự muốn cùng anh một chỗ.
Nghĩ đến người này là hung thủ giết người, lửa hận lại dâng lên, thanh âm âm trầm truyền đến:
" Hợp đồng trên bàn ".
Vân Thiên Nhược không chút nghĩ ngợi, cầm bút lên và kí, cũng không đọc nội dung trong đó viết gì.
" Tôi muốn đây là lần cuối cùng anh lấy Triệu Thị ra uy hiếp tôi ". Nói là hy vọng, nhưng cô mong rằng sĩ diện đàn ông trong anh vẫn còn. Một chiêu hèn hạ lại đem sử dụng nhiều như vậy, ngay cả cô cũng còn hổ thẹn thay anh.
Mắt nhìn chằm chằm đánh giá hành động của cô, thấy cô toan rời đi. Một cỗ tức giận vô cớ lan tỏa khắp người anh, bước chân tiến đến gần cô.
" Cô đứng lại ".
Trong lòng uất ức không muốn thỏa hiệp, lại không thể không thừa nhận nam nhân này không thiếu nhất chính là quyền lực. Dừng lại quay lưng về phía anh.
" Không muốn cùng tôi ôn lại chuyện hôm qua sao? ". Trình Dật Hàn biết cô vẫn còn chưa hết kì nhưng lại không biết nói gì. Anh bất giác lên tiếng gọi cô lại rồi lại không biết tại sao mình lại hành xử như vậy.
" Giám Đốc, giờ làm việc tôi không có hứng thú. Anh nếu không kìm chế không được, liền có thể gọi người khác ". Cô biết Trình Dật Hàn là người quy tắc, vậy nên cô không chút do dự phản kích lại anh.
Thông minh. Suy nghĩ trong đầu Trình Dật Hàn chính là như vậy.
Nhưng lời nói của cô là đang xem thường anh, đêm qua anh thà rằng về nhà tắm nước lạnh cũng không muốn chạm vào phụ nữ khác. Bây giờ cô lại xem anh như những tên suốt ngày chỉ chìm đắm trong khát vọng bản thân.
" Cô xem tôi là gì? Tùy thời đều có thể động dục ". Kiềm nén không được tức giận, từ phía sau cắn mạnh vành tai cô.
Hơi thở trong trẻo mà lạnh lùng của anh không còn như trước dễ dàng chấn động cô. Rất tỉnh táo và thản nhiên chất vấn lại anh.
" Đây là lời anh tự mình nói, tôi chỉ là muốn tốt nhắc nhở anh thôi ". Nỗi đau quá lớn, trong lòng cô lại không còn cảm nhận được gì nữa rồi.
Trình Dật Hàn có chút tham lam mê luyến, hít lấy mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ của cô. Bờ môi như có như không đụng chạm cần cổ trắng ngần. Ánh mắt hiện lên sự tà mị, miệng nhếch một nụ cười tà.
" Anh đừng nói giữ tôi bên cạnh chỉ suy nghĩ đến chuyện đó. Giám Đốc, anh khi nào thì phát lương thoải mái với nhân viên như vậy? ".
Ngứa ngáy nơi cổ thành công tác động đến lòng vững vàng của cô. Không chờ anh lên tiếng đã tự ý đi ra ngoài.
" Vân Thiên Nhược, tôi phải làm sao với cô đây ". Thanh âm bất lực trước nay chưa từng có. Trong lòng anh đã từng hiện lên một tia không nỡ đến cả anh cũng không biết tại sao.
Lúc từ nhà hàng Cung Đình anh không trực tiếp xuống lầu, ma xui quỷ khiến lại đi ngang qua căn phòng cô ở. Không chút tiếng động quẹt thẻ phòng, mắt nhìn đến cô gái khó chịu cào cấu khắp người. Đột nhiên một cảm giác hối hận dâng lên, lại muốn tiến đến đoạt cô trở về. Nhưng khuôn mặt cô rõ ràng hơn lúc nào hết, nhắc nhở anh không được mềm lòng. Nếu không sẽ thật xin lỗi bản thân, xin lỗi Tiểu Tịch đã mất.
Nhớ lại câu nói đứt quãng năm đó của Tiểu Tịch:
" Thiên Nhược...không...phải cố...ý...". Khi anh chở cô đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, cô gần như không còn sức lực mắt nhắm chặt, lại luôn miệng nói câu đó. Cô càng nói, máu toàn thân chạy ra càng nhiều hơn, thấm ướt xe anh.
Câu nói này hệt như câu nói của cô, cô không chối bỏ bản thân đã làm gì, chỉ luôn miệng nói " cô không cố ý ". Trình Dật Hàn không biết phía sau có ẩn tình gì. Nhưng cô là nghi can lớn nhất, và năm 17 tuổi đó anh đã luôn khắc sâu trong lòng cô là hung thủ hại chết người anh yêu. Vậy nên sự việc năm đó khép lại, định sẵn cô là người anh cần phải báo thù.
Anh không phải máu lạnh vô tình, anh không phải chưa từng nghĩ đến câu nói năm xưa của Tiểu Tịch. Anh đã từng muốn buông bỏ hận thù nhưng anh không làm được. Anh từng muốn để cô ra đi, nhưng anh lại muốn đem cô ràng buộc cô bên cạnh. Đến khi thám tử anh phái đi mang sự việc năm đó sáng tỏ, nhưng đáng tiếc quyền lực anh lớn nhưng chuyện năm đó dấu vết vô cùng mơ hồ. Vậy nên, cô còn chưa thể đi, càng không thể tránh khỏi mà buộc chấp nhận hận thù của anh.
Vân Thiên Nhược tan tầm, vừa ra khỏi công ty thân thể liền bị một người ôm lấy.
" Nhược Nhược ". Giọng nói háo hức cùng vui mừng theo cái ôm vang lên. Ôm thật chặt để thỏa nỗi nhớ.
Trố mắt ngạc nhiên với người đột nhiên ôm mình lại gọi thân thiết như vậy. Một chút sau não bộ hoạt động trở lại, tay vỗ lên lưng người thanh niên.
" Chánh Phàm, cậu về rồi!". Bao năm không gặp, mới gặp liền muốn hù chết cô. Nhưng vẫn là vui mừng phấn khởi bởi sự trở về của cậu em trai.
Ôm thật lâu, lại không thể không buông ra, lại buông ra lời thâm tình.
" Nhược Nhược, tôi thật nhớ chị ".
Cô cũng thật nhớ. Nhưng lại ngạc nhiên hơn khi Triệu Chánh Phàm xuất hiện ở đây.
" Về là rốt rồi về là tốt rồi, cậu sao lại biết tôi làm ở đây ".
Triệu Chánh Phàm chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp thanh tú, so với nhiều năm trước quả thực đã thật trưởng thành rồi. Người chị gái tuy không phải ruột thịt máu mủ, lại vô cùng yêu thương cậu. Ngày xưa là cậu trẻ tuổi non dạ, cần chị ấy bảo vệ. Lần du học lần này đã không còn như trước, cậu muốn bảo vệ người chị này thật tốt. Một chút tổn thương cũng không muốn để cô chịu.
" Là tôi nghe dì nói qua. Tôi vừa xuống máy bay liền muốn gặp chị để hỏi thật hư chuyện trên báo. Nhược Nhược, chị... ". Ngập ngừng một chút, cậu biết nói ra chuyện này sẽ khiến Vân Thiên Nhược không vui. Nhưng cậu biết sự thật sẽ không phải như những gì trên báo nói.
Nhắc đến đây, tâm trạng vui vẻ ban nãy nhanh chóng bị chìm xuống. Lại không muốn để Triệu Chánh Phàm mất hứng,
" Về thôi, tôi sẽ kể cho cậu nghe ".
Nếu như nói sự thật ắt hẳn sẽ khiến Triệu Chánh Phàm lo lắng. Theo tính cách của cậu ta nhất định sẽ thay cô gánh vác chuyện này, còn bồng bột mà kiếm Trình Dật Hàn làm rõ chuyện. Vậy nên cô chỉ nói sự thật một nửa, là do góc chụp có vấn đề và tiêu đề là phóng viên muốn gây sự chú ý cho người đọc. Và nói cậu ấy không cần nói rõ với Dượng, cô sẽ tìm cách để dịu bớt tin đồn. Về sau sẽ dễ dàng nói chuyện với người trong nhà, đặc biệt họ đang tức giận sẽ không có nghe lời cô nói.
Thật may là cậu ấy không có nghi ngờ gì. Buổi tối khi đã nấu một bàn ăn để mời cậu ấy, ăn xong lại buông ra một câu rất tự nhiên:
" Tối nay tôi ở lại chỗ chị ". Khuôn mặt đã trưởng thành hơn xưa, không phải khí chất ngời ngợi như Trình Dật Hàn, cũng không phải nụ cười ôn hòa như Lục Tử Kiện. Có một gương mặt ưa nhìn, thân hình có thể nói là nhiều người mong muốn nhưng vẫn còn đó một chút tính khí trẻ con.
Không phải cô keo kiệt nhưng Triệu Chánh Phàm đã lớn rồi, lại nói cậu ấy chỉ thua cô có một tuổi. Bọn họ không có quan hệ huyết thống, như vậy không thuận tiện lắm.
" Cậu không về thăm Dượng sao? Ông ấy rất nhớ cậu, hơn nữa ở đây không có phòng cho khách ".
Vân Thiên Nhược ái ngại quan hệ, Triệu Chánh Phàm đương nhiên nhìn ra. Nhưng trong lòng cậu lại không nghĩ nhiều như vậy, nói một chút cho Vân Thiên Nhược yên tâm.
" Sáng mai tôi có công chuyện sẽ đi làm sớm. Tôi ngủ trên sofa được ".
Lâu năm gặp lại, còn là người nhà không thể quá khắt khe được. Cậu ấy ngủ trên sofa mặc dù bất tiện nhưng cũng hết cách rồi.
Ban đêm tĩnh mịch, ánh trăng sáng qua ban công soi sáng gương mặt thanh tú của cô gái đã say giấc. Một cậu thanh niên ngây người đứng ở cửa phòng nhìn thật lâu. Nhìn Vân Thiên Nhược khuôn mặt hiện rõ tia mệt mỏi, trong lòng chan chứa một loại đau lòng.
Chậm rãi bước lại gần, dùng ánh mắt ngập tràn tình yêu dành cho người chị trên danh nghĩa. Tay vuốt nhẹ sợi tóc vương trên mặt cô gái, thật nhẹ nhàng như sợ đánh thức người đó.
" Nhược Nhược, tôi vốn dĩ không xem chị như là chị ". Nhưng cậu biết, Vân Thiên Nhược sẽ không chấp nhận. Trong lòng cô vẫn luôn xem cậu là một người em, nhưng cậu từ lúc nào đã trao tình cảm hơn cả chị em cho cô gái nhỏ này.
Vân Thiên Nhược vừa mới tiễn Triệu Chánh Phàm ra về, lưng đặt xuống ngủ tiếp. Còn chưa đi vào giấc đã bị thanh âm đập cửa làm rối loạn.
" Rầm rầm rầm... ".
Một tuần chỉ có một ngày nghỉ ngơi, ai mới sáng sớm lại đến quấy nhiễu giấc ngủ cơ chứ. Nhưng nghĩ đến Triệu Chánh Phàm có thể để quên đồ gì đó quay lại, lật đật đi ra mở cửa.
" Chánh Phàm, cậu quên gì sao? ". Giọng điệu uể oải, thuận miệng ngáp một cái, mắt nhắm chặt không biết người trước mặt không phải Triệu Chánh Phàm.
" Cô thật sự dẫn nam nhân về nhà qua đêm. Cô có phải không muốn sống nữa không? ". Trên đầu bỗng lạnh toát với sự xuất hiện của khí lạnh này.
Lòng từ lúc nào đã tĩnh lặng, nếu là trước đây cô sẽ không phải là loại phản ứng này.
Chán ghét không thèm nhìn anh một cái, phá giấc ngủ cô đã đành còn nói ra những lời khó nghe như vậy. Khó trách sáng sớm lại liền như ma quỷ xuất hiện ở đây.
Sáng sớm là thời điểm tính khí cô vô cùng xấu, dễ dàng nổi nóng. Thứ nhất cô bị quấy rầy với lí do lãng xẹt. Thứ hai người đến là người cô căm ghét, muốn lập tức đạp anh ra xa. Nhưng thật may, cô chỉ tức giận ngầm, bởi vì cô còn chưa đánh răng nên không có tâm trạng mở miệng chút nào.
Trình Dật Hàn biết người hôm qua là em trai không cùng huyết của cô. Vì để dễ dàng trả thù, anh điều tra những người liên quan đến cô từng chút một. Cái khiến anh nổi nóng chính là cậu em trai này lại đem lòng yêu thích chị gái mình. Cô lẽ nào không biết, ôm cậu ta trước công ty đã đành, dẫn về phòng không nói còn giữ lại qua đêm. Anh là nam nhân, lại không hiểu mưu mô của những người đó sao?
Vân Thiên Nhược ngậm chặt miệng, đi vào nhà như không có thấy anh.
" Hôm qua hai người đã làm những gì? ". Tay nặng nề đóng chặt cửa, mặt đen thui kéo mạnh khụy tay cô.
Trừng ánh mắt tức giận nhìn anh, không để ý đau đớn trên tay từng chút một lách tay né tránh. Sắc mặt cô vẫn còn vương vấn buồn ngủ, lại còn bị anh nắm chặt tái mét. Trình Dật Hàn không thể không thỏa thuận, sự quật cường kinh người của cô lại giống như oán trách anh sai.
Vân Thiên Nhược tắm rửa thoải mái, mặc trên người bộ quần áo chỉn chu. Vừa mở cửa bước ra, nam nhân kiên nhẫn đứng ở cửa không nhìn đến sự gấp rút thái quá của mình.
" Đêm qua... ". Giọng điệu tuy là tốt hơn ban nãy, lại vẫn mang theo phẫn nộ.
Thoải mái trong người chưa được bao lâu lại bị nam nhân này quét sạch không còn một mảnh:
" Trình Dật Hàn, đó là em trai tôi. Em trai, anh có nghe thấy không? ". Sáng sớm vẫn còn chưa ăn gì, nhưng âm thanh không hề nhỏ.
Phản ứng tức giận của cô không phải đổi lại sự tức giận gấp bội như lần trước. Nam nhân tuấn dật thoáng nhếch miệng cười nhẹ, ánh mắt chứa nhẹ ý cười càng xiêu lòng người.
Đáng tiếc, Vân Thiên Nhược bực tức hét xong liền đi. Không nhìn thấy một màn câu hồn đoạt phách hiếm hoi.
Lập tức nghĩ đến mục đích bản thân đến đây làm gì, mang khí thế mạnh mẽ bứt ra:
" Cô đến chỗ tôi ở ". Để cô ở đây không được, tên kia có thể đến bất cứ lúc nào. Ngộ nhỡ có làm gì cô, vậy không phải anh lỗ vốn. Cô ở bên cạnh, anh lại dễ dàng trả món nợ cho cô.
Trong cái chớp mắt, ý thức được anh nói cái gì liền trả lời:
" Không đi ".
Ánh mắt hung hiểm cùng cường lực thanh âm.
" Cô phải đi ".
Nhấn mạnh thêm một lần nữa, lần này còn dùng giọng gằn từng chữ:
" Không đi ". Không sợ hãi chống lại ánh mắt sắc bén của anh, lần này cô xem anh lấy gì dọa cô. Anh tốt nhất đừng có lại nói Triệu Thị ở đây. Sống ở đây đã muốn nghẹt thở, muốn cô đến ở cùng anh sẽ không có khả năng.
Vẫn là nhanh một chút cắt đứt suy nghĩ của cô, cô ngông cuồng còn hơn suy nghĩ của anh. Từ sự việc kia, cô thật sự không còn biết cái gì gọi là sợ nữa rồi.
" Tôi không có hỏi ý kiến cô, cô liệu mà chuẩn bị. Trưa nay sẽ có người đến đón cô, buổi tối tôi trở về mà cô vẫn chưa đi... ".
Lại một vấn đề mang ra uy hiếp, trầm ấm thanh âm lạnh như băng.
" Tôi cho đập cái tòa chung cư này ".
Là đập, không phải nổ.
Nổ sẽ nhanh gấp mười lần, anh không phải sợ chính quyền gì đó. Cái anh quan tâm chính là mạng sống của hàng trăm người ở đây và cũng là mạng sống của người trước mắt.
Ánh mắt
" Anh là đại điên, đại điên. Tôi cứ không đi xem anh làm gì được tôi ". Tay chỉ vào thân hình nam nhân phía trước rống giận. Cô biết ngay anh xuất hiện khi nào là có chuyện khi đó.
Nam nhân không tức giận ngược lại lần nữa nhếch lên khóe miệng.
Thu hoạch không tồi.
Lần đầu tiên anh bị người khác chửi thẳng vào mặt lại còn dâng lên lạ lẫm cảm xúc. Cô cứ việc mắng, cứ việc chửi. Tối nay cô xuất hiện ở nhà anh xem như không có gì đi. Còn nếu cô còn ở đây, anh sẽ không nhẹ tay.
Vân Thiên Nhược vẫn là bỏ lỡ cái cười quỷ dị của Trình Dật Hàn. Nếu như nhìn thấy rồi, đoán chắc cô sẽ không còn tỉnh táo đứng đây hét chói tai. Mà sẽ là ngây người trước hình ảnh ngàn năm có một, độc nhất vô nhị chỉ có ở nam nhân cao lãnh này.
3923 từ! ^_^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook