Trên đường đến căn phòng Giám Đốc kia thế nhưng lại thật nan giải.

Ai nhìn thấy cô cũng bày ra giọng điệu chế giễu, chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán xôn xao.

Đoạn thời gian này đúng là khởi đầu mới cho cuộc sống của cô. Luôn là trung tâm cho sự gièm pha.

Đừng hỏi cô tại sao mặt dày vác mặt đến đây?

Bọn họ cái gì cũng không biết, lại nhìn nhận cái bên ngoài mà đánh giá. Phần đúng sẽ chẳng bao nhiêu, bởi lẽ ẩn tình trong đó chỉ người trong cuộc mới hiểu.

Hít một hơi thật sâu, phải thật bình tĩnh để tỉnh táo đối diện với nam nhân sâu không thể lường này.

" Cốc cốc ". Mỗi lần cô gõ cánh cửa này, đều giống như gõ thẳng vào lòng mình vậy.

Lần này lại khác, bên trong một chút động tĩnh cũng không có. Cô lại không dám tùy tiện gõ tiếp, sợ lại làm phiền.

5" sau cánh cửa được một người đem mở ra, Vân Thiên Nhược thoáng ngạc nhiên:

" Thư Ký Tăng, sớm ".

Tăng Nhu Đình sớm biết người bên ngoài là ai, không đáp lại. Câu nói thốt ra lại không phải một tiểu thư danh giá nên có.

" Tôi nên gọi cô là gì đây. Cô đã không còn là nhân viên công ty nữa rồi ".

Tăng Nhu Đình chính là vậy, nói chuyện không câu nệ người yếu thế hơn mình. Cô cũng không rảnh bận tâm đến cô ta, tùy tiện nói:

" Tùy cô thôi. Một cái danh xưng không quan trọng, quan trọng là giá trị của nó đến đâu ".

Nhìn đến cô ta áo bị kéo xê có chút mất trật tự, liền dễ dàng đoán ra mới sáng sớm sao lại ở đây. Không phải làm gì mờ ám mà là muốn để cô nhìn thấy cảnh này. Đáng tiếc, áo xộc xệch lại không chứng minh được điều gì. Với tính cách của Trình Dật Hàn, cô nghĩ anh sẽ không làm chuyện đó ở công ty.

" Cô có ý gì ". Vân Thiên Nhược đang ám chỉ điều gì, cô thật không rõ.

" Cô không cần để ý, tôi chỉ nói vậy thôi. Tôi phải vào trong rồi ". Thật ra cô cũng chỉ bâng quơ nói, không ngờ Tăng Nhu Đình lại phản ứng mạnh như vậy.

Vừa dứt lời, tay liền mở cửa đi vào.

Bỏ mặc Tăng Nhu Đình mặt méo xệch vì tức giận. Suy nghĩ một chút câu nói đầy ý nghĩa của Vân Thiên Nhược.

" Danh xưng " lẽ nào cô ta không còn là phiên dịch, không phải không còn giá trị. Điều này rất có thể cô ta đã có quan hệ gì với Trình Dật Hàn. Nếu không tại sao lại lần nữa xuất hiện ở đây.

Hoặc là Vân Thiên Nhược đã biết được Trình Dật Hàn đã rất lâu không tìm cô. Nên mới cố ý nói, mọi người ai cũng nghĩ cô cùng anh có quan hệ qua lại. Nhưng thực chất vị trí của cô trong lòng anh không là gì cả.

" Vân Thiên Nhược, cô dám chơi tôi ". Ánh mắt độc ác, tay sửa lại y phục.

Uổng công cô ngụy trang, Vân Thiên Nhược lại không chút để ý. Mới sáng sớm cô thấy Vân Thiên Nhược ở gần đây, liền giả bộ có việc vào gặp Trình Dật Hàn. Vừa vào một chút, liền nghe tiếng gõ cửa, lúc đi ra nhân lúc Trình Dật Hàn không có chú ý, tạo nếp nhăn cho cái áo.

" Trình Tiên Sinh, tôi đến rồi ". Bước nhẹ nhàng đứng trước mặt nam nhân đang xử lí công việc.

Nhìn anh như vậy cô càng tin, không có chuyện mờ ám gì vừa diễn ra ở đây.

" Hợp đồng trên bàn, cô kí đi ". Trình Dật Hàn nói vậy vì anh biết chắc rằng cô sẽ không từ chối.

Thật đúng là người làm ăn lớn, cách cư xử luôn nhanh gọn lẹ.

Khi đã ngồi trên ghế sofa rộng lớn, ngoài ý muốn lại nhìn thấy hai bản hồ sơ.

Bản đầu tiên là bản kí kết hợp đồng giữa cô và công ty. Không suy nghĩ nhiều đặt bút kí lên, cô còn chưa có công việc. Nhanh chóng trả nợ cho anh làm việc ở đây sẽ thuận tiện rất nhiều. Vả lại, nếu đã kí hợp đồng trở thành nhân viên chính thức, tiền lương sẽ tăng lên rồi.

Trình Dật Hàn dương mắt chim ưng nhìn biểu cảm tiếp theo của cô khi đọc bản thứ hai.

Mở ra một bản hợp đồng nữa, vừa đọc đến tiêu đề nội dung thoáng nghĩ là nhầm rồi. Tại sao lại là hợp đồng bán thân, cô ngỡ là anh soạn nhầm rồi. Lại không kiên nhẫn, lướt nhanh đôi mắt đã có chút hoảng loạn. Sau đó khóe mắt nheo lại dừng ở chữ kí rồng bay phượng múa.

Biểu hiện của cô không ngoài dự đoán của anh, vô cùng phẫn uất.

Vân Thiên Nhược mạnh chân bước đến bên bàn làm việc của anh, tay đập mạnh hợp đồng xuống:

" Trình Dật Hàn, anh tốt nhất giải thích rõ ràng ".

" Vân Tiểu Thư không biết đọc chữ sao, có cần phiên dịch không? ". Anh lại bày ra bộ dáng không quan tâm, đầy cợt nhả.

Cô đang rất nghiêm túc còn anh lại nói đùa như vậy.

" Ban đầu thoả thuận không phải như vậy?".

Trình Dật Hàn không cần biết ban đầu trong lời cô là thế nào. Anh chỉ biết, từ đầu đến cuối anh chỉ có một thỏa thuận duy nhất đưa ra cho cô.

" Vậy sao? ". Thanh âm khiến người khác nhìn không ra suy nghĩ.

Giống như sợ anh quên hoặc là nhầm lẫn gì đó, Vân Thiên Nhược kiên nhẫn nói lại:

" Hôm qua tôi nói rất rõ ràng, tôi nói tôi sẽ trả nợ dần dần cho anh. Anh cũng đã đồng ý, bây giờ lại muốn nuốt lời ".

" Tôi khi nào thì đồng ý qua ". Bản thân anh nói gì, trước giờ chưa từng quên.

Đúng vậy, là một mình cô tự nói ra. Cũng là một mình cô hiểu rằng anh đã chấp nhận thỏa thuận đó.

" Nhưng anh cũng không có từ chối ".

" Đúng vậy, tôi không có từ chối. Nhưng... ".

Ngập ngừng một chút, câu nói phía sau của anh lại phủ định tất cả những lời nói của cô:

" Tôi đổi nội dung giao dịch ".

Cơn tức giận lấn át, đối với hành xử đơn phương của anh vô cùng bất bình.

" Anh vô sỉ ". Khuôn mặt nhỏ nhắn vì giận mà đỏ đến cả mang tai.

Cuối cùng, nam nhân yên tĩnh không chút gợn sóng bị câu chửi của cô gái chọc giận. Thân thể cao lớn đứng thẳng hung ác nhìn người lớn mật trước mặt:

" Cô lại dám ở đây lớn tiếng với tôi. Cô quên bản thân cô là đang cầu xin tôi. Tôi đồng ý đã là giới hạn cuối cùng, còn về nội dung thỏa thuận không đến phiên cô lên tiếng ".

Vân Thiên Nhược biết lớn tiếng với anh sẽ không được gì, chỉ đành thấp giọng lại.

" Anh có thể suy nghĩ lại một chút hay không? Tôi sẽ làm việc trả nợ cho anh không thiếu một đồng ".

Không chút do dự, dập tắt suy nghĩ mà anh xem đó là điên rồ.

" Tôi không có thời gian chơi đùa cùng cô. Ai biết được cô sẽ bỏ trốn đi đâu đó, nếu như cô chết trước khi trả nợ thì tính làm sao. Quan trọng hơn, cô làm cả đời cũng sẽ không hoàn trả hết nợ ".

Là cô quá vội vàng, tiền lương mặc dù không ít. Nhưng muốn hoàn trả nhanh cho anh không phải dễ dàng, cũng có thể là cả đời.

" Tôi không phải gái bán thân, ngoài điều này ra cái gì tôi cũng có thể chấp nhận ". 

Bờ môi mỏng lạnh bạc tình không lưu tình khép mở nhấn mạnh:

" Thật tiếc, tôi muốn chỉ có điều này ".

Không chịu thua, Vân Thiên Nhược chắc nịch trả lại anh sự kiên định:

" Tôi không kí ".

Tâm tình không vì lời này của cô mà ảnh hưởng:

" Tốt, cô có thể đi rồi ". Lời vừa dứt thân thể ngồi xuống ghế lớn, thuận tay cầm lên cây viết tinh xảo tiếp tục làm việc.

Nhìn thấy anh không có ý tứ muốn suy nghĩ lại, lòng cô đã loạn lại càng nhốn nháo. Chống tay lên bàn, mắt nhìn khuôn mặt băng lãnh, chậm rãi nói:

" Anh nhất định phải làm khó tôi vậy sao? Bên cạnh hay bên ngoài đều có rất nhiều cô gái sẵn sàng làm chuyện đó, chỉ cần anh lên tiếng họ sẵn sàng làm vì anh ".

Đừng nghĩ cô không biết, phụ nữ xếp hàng dài vô tận, anh muốn người nào có người đó. Anh lẽ nào không biết??

Không kịp phòng bị, nam nhân bỗng nhiên ngước mặt chống lại ánh mắt cô. Thoáng khiến cô ngượng ngùng, nhưng lời nói phát ra lại khiến cô tỉnh táo trở lại.

" Tôi chỉ muốn cô ". Nặn ra từng từ, nhấn mạnh dứt khoát lại thêm ánh mắt màu trà sâu thăm thẳm.

Câu nói này có bao nhiêu ngọt ngào cùng thâm tình lãng mạn. Nhưng đặt vào hoàn cảnh bây giờ chính là dồn người ta vào bước đường cùng.

" Trình Dật Hàn, anh rốt cuộc sao phải bức ép tôi như vậy? ".

Vân Thiên Nhược bị anh xoay vòng tròn, không rõ ràng anh đang muốn làm cái gì.

" Ra ngoài ". Giới hạn lại bị cô đụng phải, gương mặt tuấn mĩ đã mơ hồ mất kiên nhẫn.

Trong lòng Vân Thiên Nhược hận không thể lập tức ra ngoài, nhưng không phải bao giờ cũng có thể tùy tiện theo ý mình.

" Có phải tôi chỉ cần tiếp những người là khách hàng của anh không?".

Qua giọng điệu của cô, anh biết chắc cô đã chấp nhận thỏa thuận. Ngoài con đường này, cô không có con đường khác để đi.

" Trong hợp đồng có nói rất rõ ràng ".

Trong hợp đồng không có nhắc đến vấn đề này nên cô phải hỏi cho rõ. Chuyện này cô rất rất để ý, buông lời nói ra:

" Sẽ không bao gồm cả anh? ".

Lửa giận vừa mới chậm rãi thu hồi, lại bị câu nói của cô lôi kéo trở lại. Cuộn trào tức giận, từng câu nói ra dễ dàng thương tổn đối phương:

" Vân Thiên Nhược, cô đừng quá xem trọng mình. Tôi ngay cả nhìn thấy cô còn ghê tởm, cô có cầu xin tôi cũng tuyệt đối sẽ không đụng vào cô  ".

Gạt bỏ ánh mắt khinh thường của anh sang một bên. Cũng không muốn nghe từ trong miệng anh những lời sỉ nhục.  Tay nhỏ bất giác nắm chặt che giấu run rẩy trong lòng, nếu cô nói ra lời này sẽ không còn có thể vãn hồi:

" Được. Tôi... kí ".

Khom người nhẹ xuống cầm lấy cây bút trên bàn có chút bất lực, nặng nề toan kí vào.

Quyết định này giống như kết thúc sinh mệnh của Vân Thiên Nhược. Một người ngay cả thân thể mình cũng phải giao ra làm hàng hóa trao đổi chẳng khác nào mất tất cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương