Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang
-
Chương 118: Biển hoa thần bí
Bàng Lỗi lên phòng ngủ lầu ba thì thấy Tang Cẩn ngồi đọc sách trên sô pha.
Cô thấy anh ngồi xuống cạnh mình, biểu cảm lạnh lùng, thoạt nhìn không được vui vẻ. Cô lập tức buông cuốn sách trong tay xuống: "Anh nói gì với Tiểu Vạn? Nó sao rồi? Đi rồi sao? Em đi xem nó." Nói xong, cô đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu.
Bàng Lỗi kéo cô ngồi xuống, hai tay nắm lấy vai cô, ánh mắt nghiêm khắc: "Em có biết vì sao cậu ấy yếu ớt vậy không? Là vì em quá chiều cậu ấy. Tiểu Vạn không phải đứa trẻ 3 tuổi, không phải chuyện gì cũng cần em đi theo."
Tang Cẩn nhịn không được mà biện bạch: "Thích Nguyệt không còn nữa, Tiểu Vạn chắc chắn sẽ rất đau khổ. Đây là chuyện thường tình, sao có thể nói là yếu ớt? Nó là em trai em, nó đau lòng, em cũng vậy."
Trầm tư một lát, anh cầm tay cô đặt lên ngực mình. Tim anh đập rất nhanh, dường như có chút kích động: "Có một chuyện anh chưa nói với em. Quá trình thu dọn núi Song Bạch, đám người Lão Bài không phát hiện thấy thi thể của Thích Nguyệt và Hồng Sơn Tước. Động Song Lang và đảo Mắt trái có địa đạo, Thích Nguyệt không biết nhưng Hồng Sơn Tước chắc chắn sẽ rõ. Nếu Hồng Sơn Tước có thể theo địa đạo bỏ trốn, Thích Nguyệt đương nhiên không phải kẻ ngốc, cô ấy chắc chắn sẽ đi theo. Cho nên..."
"Cho nên Thích Nguyệt chưa chết!" Tang Cẩn kích động, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, "Sao anh không nói sớm? Tiểu Vạn biết chắc chắn sẽ rất vui.... Không được..." Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức phủ định ý tưởng này, "Không thể để nó biết, hiện tại cảm xúc của nó không ổn định, nếu nó biết, chắc chắn sẽ vào động Song Lang tìm người, bên trong nói không chừng còn có bom chưa được xử lý."
"Em biết thì tốt. Lão Bài trước kia ở trong quân đội, kỹ năng phá bom chắc chắn không thua chuyên gia. Việc này cứ giao ông ấy xử lý. Chu Tiểu Vạn là đàn ông, không phải đứa trẻ, em phải tin cậu ấy có khả năng chấp nhận nổi đau sinh ly tử biệt này. Ai rồi cũng sẽ có lúc như vậy, chẳng lẽ cậu ấy là ngoại lệ sao?"
Tang Cẩn không thể không thừa nhận lời anh nói rất có lý, cũng rất phục việc anh sắp xếp. Một tháng này, anh chắc chắn chưa từng buông bỏ chuyện đi tìm Thích Nguyệt, ngay thời điểm mọi người chỉ lo chữa trị vết thương, anh vẫn cố gắng duy trì lý trí và sự bình tĩnh.
Cô nhịn không được mà hôn anh một cái, kết quả lại châm ngòi lửa, người đàn ông nhanh chóng khóa giữ cô.
Hai người bắt đầu quấn quýt không rời. Nhưng trước khi trận chiến xảy ra trên giường, cô đã kịp dừng lại.
"Chúng ta đi leo núi đi. Thời tiết hôm nay tốt như vậy, vùi đầu ở nhà thật quá lãng phí. Gọi Tiểu Vận đi cùng đi, em sẽ nghĩ cách giữ cậu ấy ở lại. Bên nhà họ Chu chỉ có một phòng, cậu ấy trở về chắc chắn sẽ cảm thấy phiền hơn."
Bàng Lỗi bất mãn: "Thật bất công, em có thể phân chia đồng đều không? Yên tâm, cậu ấy sẽ không về, bởi vì còn một chuyện cậu ấy chưa làm xong."
"..." Tang Cẩn không biết thế nào mới là phân chi đồng đều. Cuộc sống hiện tại của cô chỉ có hai người đàn ông quan trọng, cô bất công khi nào chứ?
Tuy nói vậy nhưng Bàng Lỗi vẫn đứng lên: "Anh đi thay quần áo."
Thời điểm thay đồ anh chưa từng lảng tránh cô, thậm chí còn cố ý giữ cô ở cạnh, để cô thưởng thức dáng người mê hoặc của anh.
Tang Cẩn lúc này đã hình thành thói quen, không còn xấu hổ như khi trước. Cô giúp anh cởi đồ, nhìn vết sẹo trên bả vai anh, cô nhịn không được mà nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ban ngày ban mặt, em có còn muốn đi leo núi không?"
Tang Cẩn cười cười, lập tức dừng lại, vội vàng giúp anh mặc áo sơ mi trắng.
Cô đột nhiên nhớ lại vấn đề từng hỏi anh, 0110 thật sự chết rồi sao, anh không trả lời, chỉ nói đang chờ xác nhận. Cô giúp anh thắt nút áo cuối cùng, lại hỏi: "Máy bay rơi bên Mỹ, người bên trong xác nhận là 0110 sao?"
"Thân Đồ Toàn, đây là tên ghi trên hồ sơ, nó có phải tên thật hay không hiện tại vẫn chưa biết. Cục trưởng đã lục lại hồ sơ vụ án, hắn chính là sát thủ hoa dâm bụt trong truyền thuyết, ngoại trừ vụ mất tích của Dương Uyển, án mạng cả nhà họ Đinh hiện tại coi như nằm trên đầu hắn." Bàng Lỗi kéo cô ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang.
"Vụ án cả nhà họ Đinh, hung thủ là hắn sao? Đây là cục trưởng nói, nhưng vụ án được lật lại lại kết án vậy ư?"
Một tháng này, vụ án của nhà họ Đinh rốt cuộc cũng được phép điều tra trở lại, cô còn thầm cao hứng, không ngờ kết quả lại nhanh như vậy. Cô càng không ngờ hung thủ từ cha cô, Đinh Vũ Kiều, trong nháy mắt đã biến thành Thân Đồ Toàn. Trong quá trình thẩm tra, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Bọn họ xuống thư phòng lầu hai, bên trong, Chu Tiểu Vạn đang viết gì đó trên bản trắng. Tang Cẩn đến gần, cả bảng trắng đều bị viết đầy chữ:
01/01, 10h sáng, cầu Thanh An thông xe; 12h, cầu sụp, thương vong vô số.
Buổi chiều, Tang Vũ Kiều có việc rời khỏi nhà, chuyện gì? Đinh Mai và Đinh Đinh ở bệnh viện, Đinh Tĩnh Xu và Đinh Đường ở nhà, có khách đột nhiên tới chơi, người đó là ai?
Buổi tối, án diệt môn cả nhà họ Đinh xảy ra, hung thủ là ai? Tang Vũ Kiều gieo mình từ cầu xuống, nguyên nhân? Khoảng thời gian từ lúc rời nhà tới nhảy cầu, xảy ra chuyện gì?
Đêm khuya, năm người nhà họ Đinh bị chôn, là ai?
...
Kết quả điều tra, hung thủ: Sát thủ liên hoàn hoa dâm bụt, Thân Đồ Toàn?
Tang Cẩn đọc hết tới dòng cuối cùng, vấn đề này chính là câu hỏi cô vừa thắc mắc với Bàng Lỗi. Dấu chấm hỏi rất rõ thoạt nhìn vô cùng rõ ràng.
Bên trên còn viết rất nhiều chi tiết xảy ra tại thời điểm vụ án diễn ra, ví dụ như, tại sao lúc giết người, hung thủ lại thì thầm trong miệng như ca hát.
Tang Cẩn nhìn cái tên bài hát, Thải liên nữ, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh mẹ mình hát bài này, trong lòng đột nhiên đau đớn. Cô nhìn Chu Tiểu Vạn, sắc mặt cậu cũng tái nhợt không chút huyết sắc, trên trán còn ướt đẫm mồ hôi.
"Tiểu Vạn, em ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi." Cô kéo cậu ngồi xuống sô pha.
Bàng Lỗi ngồi phía đối diện, lật hồ sơ trong tay xem: "Cậu gấp như vậy làm gì?" Lúc sáng mới nói chuyện một chút, hiện giờ xem ra đã có tác dụng, nhưng tác dụng lại quá mạnh, anh sợ Chu Tiểu Vạn sẽ đi tới hướng cực đoan khác.
"Tên Thân Đồ Toàn này rốt cuộc từ đâu tới? Hắn vì sao vừa thành hung thủ thì chết? Đây là trò đùa quỷ quái gì vậy?" Chu Tiểu Vạn tức giận, "Nếu thật sự là hắn giết người, có chết em cũng phải tìm ra thi thể, nghiền xương hắn thành tro."
Tang Cẩn đứng dậy rót cho cậu ly nước. Cậu uống xong, lại tiếp tục: "Boss, em muốn đi Mỹ, cho dù máy bay có rơi thì thi thể chắc chắn vẫn tìm được. Em muốn xác nhận xem người bên trong có phải Thân Đồ Toàn không."
Bàng Lỗi từ chối: "Tôi đi Mỹ để thăm người nhà. Cậu muốn đi cùng tôi hả? Cậu định xác nhận thế nào? Chúng ta không có tài liệu về Thân Đồ Toàn, kết quả hiện tại mà cậu thấy chẳng qua là thứ mẹ tôi muốn nhìn, không có ý nghĩa."
Tang Cẩn cả kinh: "Ý anh là 0110, không đúng, Thân Đồ Toàn còn sống?" Tuy cô có nghi ngờ như vẫn tìm được chứng cứ, "Hắn cố ý vượt ngục lúc chúng ta truy bắt Thiết Lang, chẳng lẽ là vì dời tầm mắt của cảnh sát, nhân cơ hội mà bỏ trốn sao?"
Bàng Lỗi vẫn nhìn chằm chằm hồ sơ trong tay: "Thân Đồ Toàn không chỉ lợi dụng Thiết Lang, hắn lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng."
Tang Cẩn cẩn thận suy nghĩ lời anh nói: "Theo lời của đội đặc công truy bắt tội phạm, bọn họ nói tận mắt thấy hắn bỏ trốn trên đường từ ngục giam tới bệnh viện, cũng tận mắt thấy hắn leo lên máy bay. Cuối cùng tại biên giới của Mỹ và Mexico, đội đặc công đã bắn hạ máy bay của đào phạm. Thân Đồ Toàn có phải lợi dụng cảnh sát ở đó, biểu diễn tiết mục kim thiền thoát xác (1) không?"
(1) Kim thiền thoát xác: kế thứ 21 trong 36 kế của Binh pháp Tôn Tử, hàm nghĩa ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay không kịp.
Tang Cận cẩn thận nghĩ nghĩ hắn trong lời nói,"Dựa theo đuổi bắt đào phạm đặc công đội cách nói, bọn họ tận mắt đến Thiết Lang từ ngục giam chuyển dời đến bệnh viện trên đường trốn đi, cũng tận mắt đến hắn lên máy bay. Cuối cùng ở Mỹ quốc cùng Mexico biên giới, đặc công đội đem đào phạm máy bay đánh rơi. Thân Đồ Toàn có phải hay không phải đã ở lợi dụng cảnh sát, biểu diễn kim thiền thoát xác tiết mục?"
Bàng Lỗi ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu: "Kim thiền thoát xác, nói hay lắm."
Cô cười cười. Thiết Lang thậm chí từng có suy nghĩ lợi dụng Bàng Lỗi làm việc cho mình, chẳng lẽ đây cũng là mưu kế của Thân Đồ Toàn lợi dụng Thiết Lang để đối đầu với cảnh sát sao?
Thân Đồ Toàn này rốt cuộc là người thế nào, một mình hắn vì sao có thể quấy rối một phương, trong đó hắn đóng vai trò gì nữa? Nếu mạnh như vậy, hắn vì sao phải lãng phí mười mấy năm ở trong từ?
"Hắn biểu diễn cho ai xem?" Chu Tiểu Vạn đột nhiên hỏi.
"Có người muốn thấy kết quả như vậy. Hắn tới đây người đó tự nhiên sẽ biết. Đi thôi, đi leo núi." Bàng Lỗi khép hồ sơ trong tay lại, đi tới trước mặt Tang Cẩn, kéo cô đứng lên.
Tang Cẩn đứng dậy, muốn kéo Chu Tiểu Vạn đi cùng: "Đúng vậy, thiếu chút nữa là quên. Tiểu Vạn, em theo bọn chị leo núi đi, đừng vùi đầu ở nhà thế."
Chu Tiểu Vạn lập tức tránh ra: "Hai người đi leo núi đi, em đi theo làm gì? Có người xem em không vừa mắt, em tự mình hiểu lấy. Em ở nhà ngủ, mơ giấc mơ của em, hai người đi leo núi của hai người đi, tạm biệt."
Tang Cẩn còn chưa giải thích thì cậu đã chạy về phòng mình. Cô không gọi cậu, còn Bàng Lỗi bên cạnh lại giục cô, kéo cô xuống lầu.
Bọn họ vừa rời đi Chu Tiểu Vạn lại chui về thư phòng, tiếp tục nghiên cứu vụ án.
Thích Nguyệt, chờ vụ án của nhà họ Đinh kết thúc, tôi sẽ đi tìm cô, tôi nhất định sẽ tìm được cô!
Trong lòng thầm thề như vậy, Chu Tiểu Vạn nhắm mắt, tiếp tục nhớ lại ký ức đáng sợ này.
Tang Cẩn và Bàng Lỗi đương nhiên không biết Chu Tiểu Vạn một mình ở trong thư phòng làm việc. Đôi lúc cô nghi ngờ, liệu Chu Tiểu Vạn cũng nghĩ Thích Nguyệt còn sống hay không? Nhưng nếu cậu ấy nghĩ tới thì sao có thể lý trí giống bây giờ được. Mặc kệ tương lai có tìm được cô ấy hay không, với cậu ấy mà nói có hi vọng vẫn tốt hơn tuyệt vọng.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy dễ chịu đi.
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới chân núi.
Đỗ xe xong, bọn họ bắt đầu xuất phát. Ngay từ đầu, Tang Cẩn còn lo vết thương sẽ ảnh hưởng tới Bàng Lỗi, nhưng kết quả phát hiện, cô hoàn toàn sai lầm.
Anh đi rất nhanh, trên mặt đất bằng phẳng đã thế, khi leo núi cũng không khác mấy. Cô cố gắng đuổi theo, cuối cùng cô thật sự không đi nổi, đành để anh đi trước, cô đi sau.
Tang Cẩn đi tới giữa đường thì dừng lại, trong lúc vô tình cô phát hiện giữa hai ngọn núi có một bãi đất trống, phong cảnh vô cùng kỳ lạ.
Dưới bầu trời trong xanh, hoa dâm bụt nở rộ, từ xa nhìn lại rất giống một biển hoa bao la.
Trong lòng không khỏi khó chịu, vì sao ở nơi bí ẩn này lại có nhiều hoa dâm bụt như vậy?
Cô thấy anh ngồi xuống cạnh mình, biểu cảm lạnh lùng, thoạt nhìn không được vui vẻ. Cô lập tức buông cuốn sách trong tay xuống: "Anh nói gì với Tiểu Vạn? Nó sao rồi? Đi rồi sao? Em đi xem nó." Nói xong, cô đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu.
Bàng Lỗi kéo cô ngồi xuống, hai tay nắm lấy vai cô, ánh mắt nghiêm khắc: "Em có biết vì sao cậu ấy yếu ớt vậy không? Là vì em quá chiều cậu ấy. Tiểu Vạn không phải đứa trẻ 3 tuổi, không phải chuyện gì cũng cần em đi theo."
Tang Cẩn nhịn không được mà biện bạch: "Thích Nguyệt không còn nữa, Tiểu Vạn chắc chắn sẽ rất đau khổ. Đây là chuyện thường tình, sao có thể nói là yếu ớt? Nó là em trai em, nó đau lòng, em cũng vậy."
Trầm tư một lát, anh cầm tay cô đặt lên ngực mình. Tim anh đập rất nhanh, dường như có chút kích động: "Có một chuyện anh chưa nói với em. Quá trình thu dọn núi Song Bạch, đám người Lão Bài không phát hiện thấy thi thể của Thích Nguyệt và Hồng Sơn Tước. Động Song Lang và đảo Mắt trái có địa đạo, Thích Nguyệt không biết nhưng Hồng Sơn Tước chắc chắn sẽ rõ. Nếu Hồng Sơn Tước có thể theo địa đạo bỏ trốn, Thích Nguyệt đương nhiên không phải kẻ ngốc, cô ấy chắc chắn sẽ đi theo. Cho nên..."
"Cho nên Thích Nguyệt chưa chết!" Tang Cẩn kích động, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, "Sao anh không nói sớm? Tiểu Vạn biết chắc chắn sẽ rất vui.... Không được..." Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức phủ định ý tưởng này, "Không thể để nó biết, hiện tại cảm xúc của nó không ổn định, nếu nó biết, chắc chắn sẽ vào động Song Lang tìm người, bên trong nói không chừng còn có bom chưa được xử lý."
"Em biết thì tốt. Lão Bài trước kia ở trong quân đội, kỹ năng phá bom chắc chắn không thua chuyên gia. Việc này cứ giao ông ấy xử lý. Chu Tiểu Vạn là đàn ông, không phải đứa trẻ, em phải tin cậu ấy có khả năng chấp nhận nổi đau sinh ly tử biệt này. Ai rồi cũng sẽ có lúc như vậy, chẳng lẽ cậu ấy là ngoại lệ sao?"
Tang Cẩn không thể không thừa nhận lời anh nói rất có lý, cũng rất phục việc anh sắp xếp. Một tháng này, anh chắc chắn chưa từng buông bỏ chuyện đi tìm Thích Nguyệt, ngay thời điểm mọi người chỉ lo chữa trị vết thương, anh vẫn cố gắng duy trì lý trí và sự bình tĩnh.
Cô nhịn không được mà hôn anh một cái, kết quả lại châm ngòi lửa, người đàn ông nhanh chóng khóa giữ cô.
Hai người bắt đầu quấn quýt không rời. Nhưng trước khi trận chiến xảy ra trên giường, cô đã kịp dừng lại.
"Chúng ta đi leo núi đi. Thời tiết hôm nay tốt như vậy, vùi đầu ở nhà thật quá lãng phí. Gọi Tiểu Vận đi cùng đi, em sẽ nghĩ cách giữ cậu ấy ở lại. Bên nhà họ Chu chỉ có một phòng, cậu ấy trở về chắc chắn sẽ cảm thấy phiền hơn."
Bàng Lỗi bất mãn: "Thật bất công, em có thể phân chia đồng đều không? Yên tâm, cậu ấy sẽ không về, bởi vì còn một chuyện cậu ấy chưa làm xong."
"..." Tang Cẩn không biết thế nào mới là phân chi đồng đều. Cuộc sống hiện tại của cô chỉ có hai người đàn ông quan trọng, cô bất công khi nào chứ?
Tuy nói vậy nhưng Bàng Lỗi vẫn đứng lên: "Anh đi thay quần áo."
Thời điểm thay đồ anh chưa từng lảng tránh cô, thậm chí còn cố ý giữ cô ở cạnh, để cô thưởng thức dáng người mê hoặc của anh.
Tang Cẩn lúc này đã hình thành thói quen, không còn xấu hổ như khi trước. Cô giúp anh cởi đồ, nhìn vết sẹo trên bả vai anh, cô nhịn không được mà nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ban ngày ban mặt, em có còn muốn đi leo núi không?"
Tang Cẩn cười cười, lập tức dừng lại, vội vàng giúp anh mặc áo sơ mi trắng.
Cô đột nhiên nhớ lại vấn đề từng hỏi anh, 0110 thật sự chết rồi sao, anh không trả lời, chỉ nói đang chờ xác nhận. Cô giúp anh thắt nút áo cuối cùng, lại hỏi: "Máy bay rơi bên Mỹ, người bên trong xác nhận là 0110 sao?"
"Thân Đồ Toàn, đây là tên ghi trên hồ sơ, nó có phải tên thật hay không hiện tại vẫn chưa biết. Cục trưởng đã lục lại hồ sơ vụ án, hắn chính là sát thủ hoa dâm bụt trong truyền thuyết, ngoại trừ vụ mất tích của Dương Uyển, án mạng cả nhà họ Đinh hiện tại coi như nằm trên đầu hắn." Bàng Lỗi kéo cô ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang.
"Vụ án cả nhà họ Đinh, hung thủ là hắn sao? Đây là cục trưởng nói, nhưng vụ án được lật lại lại kết án vậy ư?"
Một tháng này, vụ án của nhà họ Đinh rốt cuộc cũng được phép điều tra trở lại, cô còn thầm cao hứng, không ngờ kết quả lại nhanh như vậy. Cô càng không ngờ hung thủ từ cha cô, Đinh Vũ Kiều, trong nháy mắt đã biến thành Thân Đồ Toàn. Trong quá trình thẩm tra, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Bọn họ xuống thư phòng lầu hai, bên trong, Chu Tiểu Vạn đang viết gì đó trên bản trắng. Tang Cẩn đến gần, cả bảng trắng đều bị viết đầy chữ:
01/01, 10h sáng, cầu Thanh An thông xe; 12h, cầu sụp, thương vong vô số.
Buổi chiều, Tang Vũ Kiều có việc rời khỏi nhà, chuyện gì? Đinh Mai và Đinh Đinh ở bệnh viện, Đinh Tĩnh Xu và Đinh Đường ở nhà, có khách đột nhiên tới chơi, người đó là ai?
Buổi tối, án diệt môn cả nhà họ Đinh xảy ra, hung thủ là ai? Tang Vũ Kiều gieo mình từ cầu xuống, nguyên nhân? Khoảng thời gian từ lúc rời nhà tới nhảy cầu, xảy ra chuyện gì?
Đêm khuya, năm người nhà họ Đinh bị chôn, là ai?
...
Kết quả điều tra, hung thủ: Sát thủ liên hoàn hoa dâm bụt, Thân Đồ Toàn?
Tang Cẩn đọc hết tới dòng cuối cùng, vấn đề này chính là câu hỏi cô vừa thắc mắc với Bàng Lỗi. Dấu chấm hỏi rất rõ thoạt nhìn vô cùng rõ ràng.
Bên trên còn viết rất nhiều chi tiết xảy ra tại thời điểm vụ án diễn ra, ví dụ như, tại sao lúc giết người, hung thủ lại thì thầm trong miệng như ca hát.
Tang Cẩn nhìn cái tên bài hát, Thải liên nữ, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh mẹ mình hát bài này, trong lòng đột nhiên đau đớn. Cô nhìn Chu Tiểu Vạn, sắc mặt cậu cũng tái nhợt không chút huyết sắc, trên trán còn ướt đẫm mồ hôi.
"Tiểu Vạn, em ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi." Cô kéo cậu ngồi xuống sô pha.
Bàng Lỗi ngồi phía đối diện, lật hồ sơ trong tay xem: "Cậu gấp như vậy làm gì?" Lúc sáng mới nói chuyện một chút, hiện giờ xem ra đã có tác dụng, nhưng tác dụng lại quá mạnh, anh sợ Chu Tiểu Vạn sẽ đi tới hướng cực đoan khác.
"Tên Thân Đồ Toàn này rốt cuộc từ đâu tới? Hắn vì sao vừa thành hung thủ thì chết? Đây là trò đùa quỷ quái gì vậy?" Chu Tiểu Vạn tức giận, "Nếu thật sự là hắn giết người, có chết em cũng phải tìm ra thi thể, nghiền xương hắn thành tro."
Tang Cẩn đứng dậy rót cho cậu ly nước. Cậu uống xong, lại tiếp tục: "Boss, em muốn đi Mỹ, cho dù máy bay có rơi thì thi thể chắc chắn vẫn tìm được. Em muốn xác nhận xem người bên trong có phải Thân Đồ Toàn không."
Bàng Lỗi từ chối: "Tôi đi Mỹ để thăm người nhà. Cậu muốn đi cùng tôi hả? Cậu định xác nhận thế nào? Chúng ta không có tài liệu về Thân Đồ Toàn, kết quả hiện tại mà cậu thấy chẳng qua là thứ mẹ tôi muốn nhìn, không có ý nghĩa."
Tang Cẩn cả kinh: "Ý anh là 0110, không đúng, Thân Đồ Toàn còn sống?" Tuy cô có nghi ngờ như vẫn tìm được chứng cứ, "Hắn cố ý vượt ngục lúc chúng ta truy bắt Thiết Lang, chẳng lẽ là vì dời tầm mắt của cảnh sát, nhân cơ hội mà bỏ trốn sao?"
Bàng Lỗi vẫn nhìn chằm chằm hồ sơ trong tay: "Thân Đồ Toàn không chỉ lợi dụng Thiết Lang, hắn lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng."
Tang Cẩn cẩn thận suy nghĩ lời anh nói: "Theo lời của đội đặc công truy bắt tội phạm, bọn họ nói tận mắt thấy hắn bỏ trốn trên đường từ ngục giam tới bệnh viện, cũng tận mắt thấy hắn leo lên máy bay. Cuối cùng tại biên giới của Mỹ và Mexico, đội đặc công đã bắn hạ máy bay của đào phạm. Thân Đồ Toàn có phải lợi dụng cảnh sát ở đó, biểu diễn tiết mục kim thiền thoát xác (1) không?"
(1) Kim thiền thoát xác: kế thứ 21 trong 36 kế của Binh pháp Tôn Tử, hàm nghĩa ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay không kịp.
Tang Cận cẩn thận nghĩ nghĩ hắn trong lời nói,"Dựa theo đuổi bắt đào phạm đặc công đội cách nói, bọn họ tận mắt đến Thiết Lang từ ngục giam chuyển dời đến bệnh viện trên đường trốn đi, cũng tận mắt đến hắn lên máy bay. Cuối cùng ở Mỹ quốc cùng Mexico biên giới, đặc công đội đem đào phạm máy bay đánh rơi. Thân Đồ Toàn có phải hay không phải đã ở lợi dụng cảnh sát, biểu diễn kim thiền thoát xác tiết mục?"
Bàng Lỗi ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu: "Kim thiền thoát xác, nói hay lắm."
Cô cười cười. Thiết Lang thậm chí từng có suy nghĩ lợi dụng Bàng Lỗi làm việc cho mình, chẳng lẽ đây cũng là mưu kế của Thân Đồ Toàn lợi dụng Thiết Lang để đối đầu với cảnh sát sao?
Thân Đồ Toàn này rốt cuộc là người thế nào, một mình hắn vì sao có thể quấy rối một phương, trong đó hắn đóng vai trò gì nữa? Nếu mạnh như vậy, hắn vì sao phải lãng phí mười mấy năm ở trong từ?
"Hắn biểu diễn cho ai xem?" Chu Tiểu Vạn đột nhiên hỏi.
"Có người muốn thấy kết quả như vậy. Hắn tới đây người đó tự nhiên sẽ biết. Đi thôi, đi leo núi." Bàng Lỗi khép hồ sơ trong tay lại, đi tới trước mặt Tang Cẩn, kéo cô đứng lên.
Tang Cẩn đứng dậy, muốn kéo Chu Tiểu Vạn đi cùng: "Đúng vậy, thiếu chút nữa là quên. Tiểu Vạn, em theo bọn chị leo núi đi, đừng vùi đầu ở nhà thế."
Chu Tiểu Vạn lập tức tránh ra: "Hai người đi leo núi đi, em đi theo làm gì? Có người xem em không vừa mắt, em tự mình hiểu lấy. Em ở nhà ngủ, mơ giấc mơ của em, hai người đi leo núi của hai người đi, tạm biệt."
Tang Cẩn còn chưa giải thích thì cậu đã chạy về phòng mình. Cô không gọi cậu, còn Bàng Lỗi bên cạnh lại giục cô, kéo cô xuống lầu.
Bọn họ vừa rời đi Chu Tiểu Vạn lại chui về thư phòng, tiếp tục nghiên cứu vụ án.
Thích Nguyệt, chờ vụ án của nhà họ Đinh kết thúc, tôi sẽ đi tìm cô, tôi nhất định sẽ tìm được cô!
Trong lòng thầm thề như vậy, Chu Tiểu Vạn nhắm mắt, tiếp tục nhớ lại ký ức đáng sợ này.
Tang Cẩn và Bàng Lỗi đương nhiên không biết Chu Tiểu Vạn một mình ở trong thư phòng làm việc. Đôi lúc cô nghi ngờ, liệu Chu Tiểu Vạn cũng nghĩ Thích Nguyệt còn sống hay không? Nhưng nếu cậu ấy nghĩ tới thì sao có thể lý trí giống bây giờ được. Mặc kệ tương lai có tìm được cô ấy hay không, với cậu ấy mà nói có hi vọng vẫn tốt hơn tuyệt vọng.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy dễ chịu đi.
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới chân núi.
Đỗ xe xong, bọn họ bắt đầu xuất phát. Ngay từ đầu, Tang Cẩn còn lo vết thương sẽ ảnh hưởng tới Bàng Lỗi, nhưng kết quả phát hiện, cô hoàn toàn sai lầm.
Anh đi rất nhanh, trên mặt đất bằng phẳng đã thế, khi leo núi cũng không khác mấy. Cô cố gắng đuổi theo, cuối cùng cô thật sự không đi nổi, đành để anh đi trước, cô đi sau.
Tang Cẩn đi tới giữa đường thì dừng lại, trong lúc vô tình cô phát hiện giữa hai ngọn núi có một bãi đất trống, phong cảnh vô cùng kỳ lạ.
Dưới bầu trời trong xanh, hoa dâm bụt nở rộ, từ xa nhìn lại rất giống một biển hoa bao la.
Trong lòng không khỏi khó chịu, vì sao ở nơi bí ẩn này lại có nhiều hoa dâm bụt như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook