Phía Sau Một Vai Phản Diện
Chương 24: Thế giới duy nhất trong nhà ngục vô tận của kẻ tội đồ Bị bỏ rơi

Belie vẫn còn buồn ngủ lắm thế nhưng cô vẫn phải gắng gượng buộc mình thức dậy, cố cắn răng vào môi, cắm móng tay vào lòng bàn tay, cốt chỉ để tìm đến những cơn đau nhói để kéo chút ý thức tàn trở về, và khi ý thức trở về cùng ký ức, đầu óc cô hoàn toàn tỉnh táo trước cả cơ thể.

Sét vẫn không ngừng đánh ầm đùng, tiếng sấm cùng mưa vọng lại bên mái nhà như buông vào không gian chết lặng ấy bản hòa tấu của tuyệt vọng, đọng lại trong không khí là cái lạnh tái tê bóp nghẹt hơi thở, bầu trời chỉ hơn trưa một chút ấy vậy mà lại tối tăm như màn đêm, xám xịt đến chẳng thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì từ cái vòm trời lồng lộng thăm thẳm ấy, không gian chỉ có tối tăm, mưa và lạnh.

Lúc Belie mở mắt ra thì Arthur đã ngồi đó từ bao giờ, đôi mắt cậu vẫn nhìn cô chăm chú như thể từ muôn kiếp trước cậu đã luôn dõi theo bóng dáng cô trong âm thầm như thế, chút ánh sáng tàn âm u ngoài cửa chẳng thể giúp Belie nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt cậu, cô chỉ biết mỗi lần sét rạch, ánh sáng chớp nhoáng qua bừng lên ánh mắt tím lạnh lùng của Arthur khiến trái tim cô như thắt lại.

Phải chăng Arthur đã phát hiện ra tình trạng của cô? Không, Arthur không thể biết được, dù cho cậu có điều bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho cô thì cũng không phát hiện được.

Belie chắc chắn Arthur đã phát hiện ra cô tỉnh giấc, thế nhưng không gian vẫn im lặng như chết, chỉ có tiếng mưa vọng về, êm đềm mà hối hả, rả rích và tối tăm.

Cố lấy chút sức tàn, Belie chống tay ngồi dậy, chợt nhận ra việc ngồi dậy lúc này chẳng hề dễ dàng với cô, theo bản năng – một bản năng dựa dẫm mới hình thành trong thời gian quen thói được Arthur che chở - Belie đưa mắt tìm sự giúp đỡ của cậu, thế nhưng đáp lại cô, một tay cậu vẫn đặt yên trên thành ghế bành, tay kia thì chống lên cằm mình, đầu cậu hơi nghiêng, trơ mắt nhìn cô nỗ lực trong yếu ớt, hành động đó phần nào thể hiện sự không hài lòng của cậu trong sự việc lần này.

Belie mím môi chột dạ, dĩ nhiên là cô sợ cơn giận của Arthur dù cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa biết nó như thế nào, nhưng nghĩ sao thì nghĩ, cô cũng cần phải ngồi dậy, cô không thể nằm ở đây mãi được vì cô còn vài chuyện rất quan trọng phải giải quyết, bởi chính cô chứ không thể nhờ ai khác được.

Sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng Belie cũng ngồi dậy được, mà Arthur lại kê ghế ngồi ngay bên cạnh giường bên phải – thuận lối đi của cô, nhưng thấy Arthur không đá động gì đến mình, cô cũng quyết định mặc kệ cậu, cố lết cái xác tàn tạ đến bên mép cuối giường, Belie buông chân xuống rồi đứng dậy.

Thế nhưng một cơn choáng quay cuồng đất trời cùng với cơ thể chẳng còn chút sức nào khiến hai chân cô bủn rủn không đứng nổi, cô ngã bệch xuống đất. Belie những tưởng Arthur sẽ như lần trước, để mặc cô ngã rồi sau đó ung dung ngồi trên ghế bành cao ngạo ấy hướng ánh mắt thương hại xuống nhìn cô, sống với nhau cũng mấy năm rồi, cô ít nhiều hiểu được mỗi khi Arthur giận, cậu luôn chọn phương án im lặng và mặc kệ, nhưng chẳng hiểu sao lần này thì không, vì trước khi Belie ngã bệch xuống đất, Arthur đã dịch chuyển tức thời khiến Belie từ ngã xuống đất thành ra ngã vào lòng cậu.

Arthur để Belie ngồi lên chân mình, đầu cậu gục vào vờ vai cô, áp mặt vào cổ cô, khẽ hôn lên mái tóc đen óng của cô, vòng tay cậu ôm ngang eo cô, vòng tay mạnh mẽ ấy như muốn quyện cơ thể cô vào người cậu, hơi thở cậu nóng rực tựa như lửa giận trong lòng cậu lúc này, thế nhưng dù cho nó có nóng rực thế nào, nó vẫn chẳng bao giờ làm cô tổn thương.

- Rõ ràng tôi đang nổi giận vì hành động ngu ngốc của em – Giọng Arthur vang lên, trầm ấm trong màn mưa lạnh tầm tả bên trời – Nhưng tôi lại không cách nào nổi giận được với em, không cách nào la mắng hay nổi cơn thịnh nộ với em, càng không cách nào đẩy em ra xa…

Belie chỉ biết ngước mặt lên trời, khẽ nhắm mắt nuốt nổi đau quặn thắt từ đáy lòng dâng lên cùng cảm giác khóe mi cay cay. Nào, nuốt nó xuống, cô làm được mà, dù cho cô không phải kiểu người giỏi che dấu cảm xúc, nhưng tỏ ra mạnh mẽ và lạnh lùng thì cô luôn làm tốt mà phải không?

Hít một hơi thở đầy vào phổi, cơn lạnh khiến Belie khẽ run mình nhưng hơi ấm từ Arthur khiến cô cảm thấy khá hơn rất nhiều, khẽ vòng tay ôm lấy cổ cậu, những ngón tay vuốt ve gáy cậu, cô áp má mình vào tai cậu, khẽ hỏi:

- Nếu em làm ra chuyện sai trái làm tổn thương Arthur, Arthur vẫn bao dung cho em sao?

Belie cảm thấy người Arthur hình như cứng lại trong một thoáng, như cái cứng lại của Luan khi chứng kiến thân xác đẫm máu của Flora vậy.

- Tôi không chắc, nên tốt hơn em đừng làm.

Belie khẽ lắc đầu, bờ má hai người áp vào nhau, môi Belie khẽ chạm vào tai Arthur đem theo lời thủ thỉ, lời nói nhỏ ấy thoảng sự tuyệt vọng như tiếng mưa lúc này:

- Em vẫn phải làm thôi, bởi vì cảm giác của em bây giờ… - Cô thoáng dừng lại, hạ giọng nhẹ hơn, nhưng lời thủ thỉ nhẹ nhàng ấy lại có sức sát thương hơn bao giờ hết…

- Rất kinh tởm.

Belie tưởng tượng đến cảm giác Luan nhìn mình bằng cảm giác chán ghét kinh tởm, nỗi đau như bị dao đâm khi anh nói “Lẽ ra tôi nên để cô chết ở tư dinh Filip thì hơn”, thì giờ đây, cô đang ép lòng mình xuống, để mặc kệ nỗi đau của Arthur.

Arthur chững lại vài giây, đang khi Belie tính thoát ra khỏi cánh tay kia thì nó lại càng siết chặt cô hơn, đến mức Belie còn không thể mặt đối mặt với Arthur, chỉ có lồng ngực áp lấy lồng ngực, cảm giác áp lấy cảm giác.

- Lần này anh sẽ không để em đi, tuyệt đối không.

- Anh nên để em đi, anh buộc phải làm thế để chuộc lại những lỗi lầm của chính anh – Belie đáp lại, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát.

Lần này thì Arthur đã buông Belie ra nhưng hai tay cậu vẫn giữ lấy vai cô, cậu cau mày khó hiểu, nhìn cô như xác nhận những gì mà cô vừa nói:

- Lỗi của anh?

- Arthur không hiểu thật sao? – Belie nhếch môi, ánh mắt nâu trầm lắng vốn đã ít cảm xúc giờ đây dường như lạnh lùng hơn, cay nghiệt và chán ghét, bàn tay vuốt ve gáy của Arthur chuyển xuống lướt nơi xương quai xanh nam tính của cậu – Raphael muốn giết tôi, hắn ta đề phòng tôi bởi vì tôi đã đối phó được Metatron, nếu hôm đó tôi không bất chấp cứu anh thì Raphael đã chẳng muốn giết tôi, nếu như thế thì Flora đã không chết, Luan cũng chẳng phải trải qua nỗi đau đớn đó.

Bàn tay cô chuyển xuống nơi cổ cậu, bàn tay đã từng dịu dàng vuốt ve cậu đó giờ đây nắm lấy cổ áo cậu, cơ thể mềm mại thơm tho yêu kiều đã từng nằm trong lòng cậu mè nheo chỉ vì những điều nhỏ nhặt như chiếc váy có hơi chật ấy giờ đang gồng lên vì giận giữ, đôi mắt nâu khẽ ánh lên mỗi khi thấy cậu, ánh mắt mà cậu đã trót lạc mất phách hồn, giờ nhìn cậu đầy giận dữ và thù hận, và đôi môi luôn nói những lời ngọt ngào giả dối vuốt ve đầu óc cậu đến mức dù cậu biết nó là giả dối nhưng chẳng thể cưỡng lại được, giờ đây, đôi môi mềm ấy không ngừng thốt lên những lời nguyền rủa cay nghiệt:

- Luan đã mất Flora, đã mất đi điều quý giá nhất đời của anh ấy chỉ bởi vì cái danh bạn gái của Arthur Bewizer, chỉ bởi vì mối quan hệ này của chúng ta, lẽ ra anh nên để Cetris giết chết tôi, nếu như thế thì bây giờ Luan đã chẳng đau đớn như thế, tôi cũng chẳng phải mang mặc cảm tội lỗi, cũng chẳng phải bất lực chứng kiến người tôi yêu phải trải qua nỗi đau đớn như thế, tất cả, tất cả chỉ bởi vì mối quan hệ này.

Arthur im lặng ngước mắt nhìn Belie, đôi mắt tím của cậu vẫn trầm tĩnh như thế, dẫu cho cô đang mắng chửi cậu bằng những ngôn từ cay nghiệt, đang đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cậu một cách vô cớ, cậu cũng chẳng muốn chấp nhất với cô, một tay cậu nắm lấy đôi bàn tay đang siết cổ áo mình, một tay mân mê bờ má cô:

- Được, lỗi là ở anh, anh xin lỗi, như thế là được phải không?

Trong một khắc, Belie thấy tim mình như muốn vỡ đi, tại sao? Tại sao lại đối xử với cô như thế? Rõ ràng cô sai rành rành cơ mà, cô đổ lỗi cho cậu một cách chẳng đâu ra đâu khi mà cô mới là người có lỗi, chính cô đã đuổi hết mọi vệ sĩ mà Arthur phái theo bảo vệ cô, chính cô đã tự động rời khỏi sự che chở của cậu, tại sao cậu lại không nghĩ như thế, tại sao lại luôn nhận hết mọi trách nhiệm về mình như thế? Tại sao lại bao dung cho cô khi cô đang tổn thương cậu như thế? Làm ơn hãy nổi giận, làm ơn hãy nói rằng người sai là cô, và làm ơn hãy tránh xa cô ra, tránh xa kẻ tệ hại rác rưởi luôn làm vướng chân này ra.

- Anh nghĩ chỉ cần một lời xin lỗi là xong? Lời xin lỗi của anh có thay đổi được tất cả không? – Belie dừng lại, hít một hơi thở đầy, cố giữ vững tinh thần, cô kiên quyết – Chúng ta chấm dứt đi! Tôi sẽ quay về bên Luan.

Trong mắt Arthur lóe lên tia thịnh nộ và ngọn lửa ghen tuông, lần này thì cậu không khoan nhượng thêm nữa, siết chặt eo cô, bàn tay rộng lớn ấy khống chế hai cổ tay của Belie, gằn từng chữ:

- Anh nói-không.

Càng nghĩ Belie càng tức giận, cô tức giận vì sự cố chấp của Arthur cũng như của bản thân mình, cô giãy giụa nhưng vô ích khi mà dù cô có dùng pháp thuật cường hóa cũng không thể thoát khỏi một khi Arthur kiên quyết muốn giữ, cô siết hai nắm tay lại, không ngừng đấm vào ngực Arthur:

- Buông ra! Buông tôi ra.

Arthur lại tăng lực siết lấy hai cổ tay Belie đến mức cô thấy hơi đau, bàn tay cậu từ eo chuyển lên gáy cô, kéo đầu cô lại gần hơn để hai đôi mắt ấy soi lấy nhau, để hơi thở hai người quyện vào nhau như đã từng, cả hai người đều cảm nhận được nhịp thở hồng hộc vì cơn tức giận của đối phương, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt đăm đăm như muốn thiêu đốt hết tất cả mọi thứ xung quanh.

- Anh nhắc lại, không-là-không, đừng chọc giận anh, anh không muốn làm em đau.

Trong một thoáng Belie thoáng sợ hãi, nhưng vì mục đích cuối cùng, cô vẫn dứt khoác:

- Anh đã làm rồi đấy, anh vẫn luôn làm thế đấy Arthur Bewizer – Belie đáp lại đầy sấc xược – Chuyện đã đến mức này thì tôi cũng nói thẳng cho anh nghe, tôi chưa bao giờ yêu anh, à, điều này là hẳn nhiên chúng ta đều biết rồi nhỉ, nhưng thật sự đến cả một chút cảm xúc cũng chẳng có, nếu có, đó là sự mệt mỏi đến chát ghét khi tôi luôn phải ở bên cạnh một người đàn ông mà không phải Luan. Suốt bốn năm qua tôi đã luôn phải chịu đựng anh, anh nghĩ tôi cần những thứ như cái ôm của anh trong những đêm mệt mỏi sao? Anh nghĩ tôi cần cái nắm tay của anh sao? Tôi chẳng cần, tôi chẳng cần bất cứ thứ kinh tởm gì từ anh ngoại trừ tiền và quyền lực. Sự ôm ấp của anh làm tôi phát tởm, cái hôn của anh làm tôi muốn nôn, nhưng tôi phải chịu đựng, vì tôi muốn sống, sống để đợi ngày Luan nhớ lại tất cả, Lucifer của tôi sẽ trở về đón tôi, tôi yêu Lucifer, từ đầu đến cuối tôi chỉ yêu duy nhất một mình anh ấy, trong trái tim tôi, vĩnh viễn không có lấy một chỗ dư cho anh.

Đôi mắt Arthur mở to như thể không tin vào những gì bản thân cậu đang nghe, giọng nói ấy, giọng nói có sự quyến rũ hơn bất cứ cái vuốt ve da thịt của người phụ nữ nào ấy đang nói ra những lời tổn thương cậu một cách sâu sắc nhất. Không, cô ấy chỉ đang nói sự thật thôi, cậu vẫn luôn biết trong trái tim đó vĩnh viễn không bao giờ có chỗ cho cậu, thế nhưng cậu vẫn luôn tự lừa dối bản thân mình, ôm ấp bao yêu thương mộng tưởng mà nghĩ rằng dù chỉ một chút, cô ấy cũng có nghĩ đến cậu. Nhưng không, dù cho là kiếp này hay kiếp trước, đôi mắt cô ấy chỉ luôn hướng về kẻ đó, trong mắt cô ấy, trong đầu cô ấy, trong trái tim cô ấy, chỉ có hình bóng của hắn ta.

“Con bé là vợ ngài”.

“Này Arthur, nhìn cho kỹ Belie đi, xinh đẹp quá phải không? Nhưng cô ấy lại đang đắm say bên cạnh người đàn ông khác mà không phải ngươi, đó vốn là vợ của ngươi, là người phụ nữ của ngươi mà, phải không? Người bên cạnh cô ấy lẽ ra phải là ngươi chứ không phải Lucifer, phải không? Tại sao ngươi không giao kèo với ta, chúng ta cùng thoát ra khỏi đây, và ngươi sẽ lấy lại được những gì vốn là của mình”.

“Tỉnh táo lại đi Arthur, Belie không yêu ngài, cô ta chỉ yêu Lucifer, cô ta ở bên ngài chỉ vì tiền, ngài đừng để khuôn mặt xinh đẹp ấy đánh lừa, đừng để bị mê hoặc bởi những lời dối trá đó, những nụ hôn ngọt ngào giả tạo chỉ để đặt được mục đích, rồi cuối cùng cô ta sẽ quay lưng ngay khi ngài hết giá trị lợi dụng mà thôi”.

Những lời nói ngày xưa vọng về bên tai Arthur, đập thẳng vào nhận thức cậu những cơn nhói và sự hờn ghen ích kỷ mà cậu đã luôn dấu nó vào trong như cách cậu luôn che dấu một con quỷ trước mặt Belie, thì giờ đây, trong cơn giận dữ, đôi mắt tím ấy ngã sang màu đỏ như mắt của loài quỷ, cậu ném Belie lên giường, ngay khi cô đang tính ngồi dậy, Arthur phủ người cậu lên cơ thể cô, tay cậu áp tay cô xuống giường, cậu cuối đầu nhìn cô, tóc cậu rủ xuống, đen muốt như những sợi lông vũ, sự vô cảm sắc lạnh trong ánh mắt cậu cùng với sức mạnh đang đè lên cả cơ thể và tinh thần khiến Belie sợ run rẩy, đến mức cô chẳng dám động đậy như thể chỉ cần bất cẩn một chút thì con quái vật đang ngủ bên trong ấy sẽ thức giấc mà nuốt trọn lấy cô, hơi thở như đứt quãng, suốt một thời gian bên nhau, chưa bao giờ Belie cảm thấy sợ hãi Arthur như lúc này.

- Arthur…muốn làm gì?

- Lấy lại những gì thuộc về tôi – Arthur đáp lại cô, giọng cậu điềm tĩnh gãy gọn, nhưng chứa trong nó là sự ích kỷ, là cơn ghen hừng hực, là bản năng hiếu thắng lại chấp nhận một cuộc thua nhục nhã, là niềm tin bị phản bội, là khao khát chiếm hữu nhưng lại chưa từng có được, là tình yêu bao dung nhưng nhận lại chỉ có tổn thương.

Arthur cuối xuống, khẽ đặt nụ hôn lên trán Belie, một nụ hôn nhẹ nhàng mà khiến Belie lạnh rét toàn thân.

- Tôi chưa từng là của anh, chưa bao giờ - Belie không thở nổi, hơi thở của Arthur đang phả vào cô, mùi hương cậu lấp đầy trong không khí cô đang thở, hơi ấm từ cậu như muốn thiêu rụi từng tất tế bào, da thịt cậu chạm vào cô như con thú dữ đang cắn nuốt hết sức lực của cô rồi ăn sống cô từng chút một, buộc cô phải cảm nhận nỗi đau tột cùng cho tội lỗi của mình.

- Em là vợ ta, là người phụ nữ của ta, là hoàng hậu của ta – Nụ hôn rơi xuống nơi chóp mũi Belie, tay cậu đã xé toạc thân áo trên của cô, cậu chống tay đẩy thân người hơi cao lên, đôi mắt đỏ từ trên cao chăm chú nhìn xuống như thể muốn thấy toàn bộ hình dáng bán khỏa thân của Belie đang ở dưới thân mình lúc này, nhìn cái cơ thể trần trụi đầy gọi mời mà đáng lý ra đã thuộc về cậu từ lâu rồi, không, nó là của cậu, chính cậu đã tạo ra nó, bàn tay Arthur đặt lên eo Belie, vuốt ve nơi làn da nõn nà mền mại đang run lên ấy, lướt qua vùng bụng nhỏ bé, những đường cong ấy, là của cậu, chính cậu đã tạo ra nó, không, toàn bộ cơ thể này, toàn bộ tinh thần, toàn bộ linh hồn và con tim ấy, từ đầu vốn đã là của cậu.

- Em là của ta, từ khi em còn chưa được sinh ra trên đời này.

Arthur buông nụ hôn xuống cổ Belie, bàn tay lần lên ngực cô, những nụ hôn trao nơi xác thịt phàm tục phát ra âm thanh ngọt ngào dẫn dụ, đôi môi mềm mại ướt át lần theo những đường cong đầy đê mê, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những vùng sâu kín của cơ thể khơi lên ngọn lửa thiêu đốt từng tế bào, để rồi bất lực phát ra tiếng thở gấp bên tai ai.

Cả người Belie run lên, cô không còn chút sức nào, cô muốn đẩy Arthur ra nhưng hai tay cô hoàn toàn bị cậu trói trên đầu, muốn hét lên quát mắng nhưng miệng đã bị cậu dùng pháp thuật bịt lại, chỉ có cổ họng không ngừng phát ra những tiếng bất lực và rên rỉ mỗi khi Arthur kích thích cô. Belie bị kích thích, thật, đôi môi và bàn tay Arthur đang khêu lên bản năng nguyên thủy của một người phụ nữ trong cô, nhưng điều đó chẳng thể đánh đổ được vách tường lí trí của cô rằng, cô chẳng hề muốn lên giường với Arthur, thậm chí giờ đây cô nhắm mắt tưởng tượng đây là Lucifer hoặc cho dù là Lucifer bằng xương bằng thịt thì cũng chẳng thể xua được cảm giác kinh hãi trong cô bằng những hành động kia.

Một trong những nỗi sợ hãi của Belie chính là bị như thế này đây, ở kiếp trước cô suýt bị những con thú đội lốt người mang danh bạn cùng lớp, thậm chí là đàn anh khối trên, khách hàng ở quán ăn cô làm việc, rồi cuối cùng bị cha mình bán cho một gã đàn ông lạ, cô sợ cảm giác bị trói lại, sợ cảm giác bị lực tay của một người đàn ông khống chế nơi cổ tay mình rồi thả những nụ hôn dâm dục lên cơ thể cô, cô kinh hãi cảm giác bàn tay chúng vuốt ve cơ thể cô, cho dù cô không sợ hãi Arthur, không kinh tởm Arthur như cô kinh tởm cái lũ khốn kia, thì cô cũng chẳng cách nào ngăn nỗi sợ hãi đang dâng lên càng lúc càng nhiều.

Lúc này, Arthur tháo dây trói cho Belie, nhưng bù lại cậu rút hết sức lực của cô khiến cô chẳng thể làm gì ngoài việc cố đưa cánh tay mãnh khảnh yếu ớt lên ngực cậu để tạo khoảng cách giữa hai người. Arthur khẽ cười, một nụ cười nhếch môi của kẻ chiến thắng khi nhìn khuôn mặt của Belie bên dưới thân mình, trong vòng tay của mình, cậu khẽ nắm lấy một tay của Belie, nâng bàn tay cô lên, ủ nó trong tay mình, đặt nụ hôn vào đó, khẽ liếm đầu ngón của Belie, rồi cắn vào nó như thể muốn cô khắc ghi nỗi đau ngọt ngào ấy vào lòng.

- Hắn có từng làm thế này với em không?

Belie chỉ biết nhắm mắt nghiến răng quay đầu sang chỗ khác, thế nhưng Arthur lập tức siết chặt lấy cằm cô ép cô quay đầu lại đối diện với cậu, rồi Arthur lại cười, nụ cười trong đôi mắt đỏ ấy chẳng mang lại cho Belie cảm giác gì ngoài sợ hãi, cậu cuối xuống, cắn vào vành tai cô một cách hoang dại như con thú đực đang âu yếm con thú cái, khẽ thổi vào tai cô, thì thầm vào đầu cô những lời ái muội:

- Còn thế này…

Belie chỉ biết lắc đầu thở dốc, cô không muốn thế này, tất cả những gì cô muốn khi nói những lời tổn thương Arthur là mong cậu có thể để cô ra đi, bởi vì cô không còn sống được lâu nữa, dù cho Flora trước khi chết đã truyền cho cô một nguồn năng lượng giúp cô sống thêm được vài năm nhưng cô đã tiêu sạch vài năm đó để giữ cho Flora sống thêm vài giây rồi, nên hiện giờ cô chỉ sống được vài tuần nữa mà thôi. Cô muốn Arthur vì tổn thương mà buông tay cô, thế nhưng cái kết quả này hoàn toàn trái với tính toán của cô.

Arthur rê đôi môi từ vành tai Belie qua má cô, rồi áp nó lên môi cô, cô lập tức quay mặt né đi, cậu lại kéo mặt cô quay về, thậm chí cậu còn ép cô đến mức vòng tay qua gáy nâng đầu cô lên, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, môi cậu phủ lấy môi cô, mạnh mẽ mút lấy sự ngọt ngào mềm mại nơi đôi môi của đối phương, tay cậu chạy trên mặt cô, trên người cô, còn cô, chỉ biết bất lực đặt tay lên ngực cậu nhưng chẳng thể chống đỡ được bao nhiêu.

Vì sức lực không có nên hành động chống tay của Belie từ chống đối thành mời gọi, Arthur đưa tay xé tự xé toạc áo trên người mình, lòng ngực cậu không ngừng áp xuống kết hợp với cánh tay vòng sang lưng Belie áp ngực cô vào ngực mình, khiến hai cơ thể như muốn hòa làm một.

Belie có thể cảm nhận được độ nóng của cơ thể Arthur đang tăng lên cùng dục vọng, nếu cô không làm gì đó thì chuyện gì đến cũng sẽ đến, nhưng cô không làm được gì cả, la thét cũng không, đẩy ra cũng không, chỉ biết để mặc Arthur chiếm lấy đôi môi mình và càng ngày càng chiếm hết thân xác này, để giọng nói ấy chiếm lấy tinh thần cô, đánh vụn chút tự kiêu còn sót lại:

- Tôi có thể bảo vệ em khỏi mọi thứ trên đời này, nhưng em nên nhớ rõ một điều, chỉ cần tôi muốn, sẽ không kẻ nào bảo vệ em được khỏi tôi.

Trong phút giây tức giận cùng sợ hãi dâng lên, Belie mở miệng cắn phập vào đôi môi đang bá đạo chiếm lấy đôi môi cô kia, máu xịt ra, Arthur giật mình ngẩng đầu dậy, cậu chống tay bên đầu Belie, ánh mắt như con thú đói đầy chiếm hữu đó vẫn không rời khỏi cơ thể cô, máu nhiễu ra vài giọt đậu trên môi dưới của cậu, trông phong trần mà hoang dại bức người, đôi mắt cậu đỏ như giọt máu ấy, rồi cậu khẽ đưa ngón tay cái lên quệt đi giọt máu, và, đút ngón cái ấy vào miệng Belie, không ngừng đảo ngón tay dính máu đó trong miệng cô, chơi đùa với lưỡi và bờ môi cô.

Giờ thì Belie cảm thấy tổn thương và phẫn nộ thật sự, cô tiếp tục cắn ngón tay của Arthur thế nhưng cơn đau nhỏ bé ấy không khiến cậu rút tay ra, cậu cuối người thấp xuống như muốn để cô khắc ghi dáng hình cậu vào tận tâm trí cô, cậu vuốt tay theo những đường cong xuống đùi cô và cầm nó lên.

Khoảnh khắc đó, Belie đã nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy giận dữ và nước mắt mà có lẽ cả đời này Arthur cũng chẳng ngờ được sẽ có ngày Belie lại dùng ánh mắt căm hận như thế nhìn cậu, và hàng nước mắt trên mi cô như một cú đập mạnh vào đầu và trái tim cậu, đôi mắt Arthur trở lại màu tím, cậu cố trấn tĩnh ép cơn giận dữ và thèm khát kia xuống, đồng thời giải hết các câu chú trên người Belie, giải thoát cho cô.

Lập tức Belie vung tay tát một cái “bốp” vào mặt cậu, cô không hề sử dụng pháp thuật như thể cô đã quá sợ hãi, sợ đến mức chẳng đủ tỉnh táo để thi triển pháp thuật, lực tay cô không mạnh nhưng Arthur có thể cảm nhận cô đã dồn hết bản năng và cơn thịnh nộ trong cô mà trút xuống cậu. Rồi sau đó cô thụt lại phía sau giường, cô co đầu gối và vòng tay lại để che chắn cơ thể trần trụi của mình, và … khóc tức tưởi.

Arthur đã chứng kiến vô số lần Belie yếu đuối, cũng đã biết bao lần lau nước mắt cho cô, nhưng kể cả khi bị Luan tổn thương, bị mất người thân, cô cũng không khóc đến thế, chưa bao giờ cậu nhìn thấy Belie khóc tức tưởi trong sự sợ hãi và tổn thương sâu sắc đến thế.

Arthur vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trên giường, nước mắt của Belie khiến đầu óc cậu quay mòng mòng, tiếng cô khóc khiến trái tim cậu đau nhói, cậu chẳng biết phải làm gì, vì chính cậu đã để mình chìm vào cơn giận dữ rồi tổn thương cô.

Arthur chỉ biết kéo lấy tấm chăn phủ lên người Belie, vụng về nói:

- Anh…hơi quá, anh xin lỗi.

Belie vẫn khóc, đôi mắt cô vẫn nhìn cậu đầy cảnh giác và theo Arthur thấy thì Belie không ngưng khóc bởi vì cô không thể, cô đã quá sợ hãi, Arthur thật sự đã không biết rằng một con người không sợ cái chết như cô lại rất sợ bị cưỡng bức, cậu muốn tiến lại an ủi cô và nói rằng mọi chuyện đã ổn hay cậu đang ở đây như mọi khi cậu vẫn thường làm, thế nhưng cậu biết, lúc này mà tiến thêm lại thì chỉ khiến cô ấy sợ hãi thêm.

Thế nên Arthur đứng lên, cậu xoay lưng khỏi cô:

- Anh chỉ không muốn em rời khỏi anh, vì chỉ anh mới bảo vệ được em – Cậu trút một hơi thở dài trong tiếng mưa đang nhẹ dần ngoài ô cửa sổ – Nếu em muốn, thì cứ đi, nhưng đừng rời khỏi thành phố này, nếu em ở quá xa, lỡ có chuyện gì anh sẽ không đến kịp – Cậu bắt đầu bước đi, rời khỏi căn phòng, trả lại tự do cho Bell của cậu, nhưng vẫn nhắc lại lời nói ấy:

– Anh đã thề với chính mình, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần anh còn một hơi thở, anh sẽ không để em chết.

Và Arthur bước ra khỏi đó, bỏ lại sau lưng là tiếng mưa rơi và tiếng khóc, nước mưa ngoài ô cửa sổ và nước mắt trên khuôn mặt vẫn còn kinh hoàng của Belie.

Arthur vừa đi khỏi thì Belie đã loạng choạng đứng dậy, cô chạy lại tủ quần áo mặc nhanh một bộ váy rồi lôi vài bộ váy khác ra cùng vali, cô lật đật lấy quần áo trong tủ và các đồ đạc cá nhân quăng vào vali, vừa cuốn gói ra đi mà cô vừa khóc như bầu trời đang trút nước ngoài kia.

Ngoài cánh cửa, Arthur lẳng lặng nghe tiếng cô dọn đồ và tiếng khóc nức nở không ngừng vang lên cùng tiếng sấm gầm.

Arthur đang đứng trên phòng làm việc, từ cửa sổ cậu có thể nhìn thấy khoảng sân rộng lớn ướt át vì nước mưa, cũng như nhìn thấy Belie đang xách chổi bay đi với mu bàn tay đang quệt nước mắt trên mi.

Mưa vẫn cứ rơi, tầm tã xối xả như trút nước, những hạt mưa như muôn ngàn viên đạn găm vào lòng ai những nổi đau nhói không nói nên lời. Nước mưa trượt dài trên ô cửa sổ, trong suốt, như pha lê, u buồn mà nặng nề, mệt mỏi và đớn đau.

Rồi cánh cửa nứt tung khi Arthur đấm vào đó, cậu cho tay vào túi quần, lẳng lặng nhìn Belie cưỡi chổi trong màn mưa cố gắng rời khỏi ngồi nhà càng nhanh càng tốt, tránh xa con quái vật tàn bạo và khốn kiếp đã làm tổn thương cô càng nhanh càng tốt.

Arthur mệt mỏi thả mình xuống ghế bành, rồi sau đó, dưới tác động của cơn giận dữ, bất lực và đau đớn trong lòng, cậu dùng tay hất tung cái bàn làm việc trước mặt mình, tay cậu đưa lên ôm lấy mặt mình:

- Người phụ nữ tàn nhẫn, tại sao luôn là em? Nếu không phải là em, thì không được sao?

Belie chẳng thể bay được lâu, riêng việc cô có thể ngồi lên chổi mà rời khỏi ngôi nhà đó đã là cố gắng lắm rồi, cô cứ thế thả bộ trong cơn mưa mà chẳng biết phải đi về đâu, xung quanh cô chẳng có một bóng người, chỉ có bãi cỏ xanh óng ánh nước xanh như ngọc trải dài, chỉ có những bóng cây thưa thớt xanh um rải rác, cùng với mưa và lạnh.

Cô cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào, hình như cái lạnh làm cô tê dại hẳn ra.

Lúc đi đường Belie tình cờ gặp được ai đó đưa cho cô một cái ô, Belie chẳng biết là ai, chẳng biết khi nào, chỉ biết trong một thoáng chợt tỉnh táo lại trong cơn vô thức bước đi thì cô đang cầm ô và che cho chính mình.

Rồi cô lại bước đi.

Bỗng dưng lúc này một hình ảnh chạy vào mắt khiến Belie tỉnh táo hẳn lại, phải, chỉ cần là người đó, thì lúc nào, bất cứ khi nào, ở nơi tối tăm nào, cô cũng sẽ nhìn theo người. Giờ đây trước mặt cô, Luan đang quỳ trước một ụ đất vừa mới đắp lên có cắm theo một cây thập giá, anh quỳ ở đó, trong cơn mưa tầm tả, đầu cuối sâu, tóc xuôi theo nước mưa rũ xuống che đi đôi mắt anh, chỉ để lại đôi môi nhạt màu đi vì cái lạnh, nhưng lạnh ở đâu? Da thịt hay cõi lòng? Lạnh vì cơn mưa dằm hay lạnh vì thiếu đi hơi ấm của ai đó?

Belie không biết, cô chỉ biết cô không ngừng bước đi, những bước đi chập chững vì quá kiệt quệ và lạnh, Luan sững sờ nhìn cô, Belie cũng chẳng biết biểu cảm trên khuôn mặt mình lúc này là gì mà khiến Luan sững sờ đến thế.

Belie bước đến cạnh bên anh, gần đến mức cây ô ấy che được cho hai người, mưa vẫn cứ rơi lộp bộp trên mặt ô rồi trượt xuống rồi hòa làm một với dòng chảy của nước lênh láng trên mặt đất. Luan tròn mắt ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đỏ hoe mà ngơ dại của cô, càng ngạc nhiên hơn khi cô đưa tay chạm vào bờ má cậu, dịu dàng như mùi của loài hoa dại nào đó thoảng cùng làn không khí lạnh của cơn mưa.

- Flora chết rồi, lẽ ra em nên vui vì không ai tranh anh với em nữa, Arthur để em đi rồi, giờ đây lẽ ra em nên vui, phải rất vui, thế nhưng vì sao, vì sao em không cười nổi? Luan tổn thương em, Arthur cũng thế, à không, Arthur không tổn thương em, là em làm tổn thương Arthur trước, Arthur chắc ghét em lắm. Không được – Cô lắc đầu, cô câu lên nụ cười – Em đang đứng trước mặt anh mà nhỉ? Em phải cười lên và không được nhắc đến người đàn ông khác, tóc em phải được chải chuốc gọn gàng và óng mượt, em phải mặc chiếc váy đẹp nhất, mang găng tay trơn không ren trông sẽ quý phải và thanh lịch hơn, em phải đội một chiếc mũ lệch có phủ vải voan và có đính hoa hồng, em phải thật đẹp, phải thật đẹp – Cô bước thêm một bước

– Nè, Luan, anh biết không, lúc nào em cũng mua thật nhiều váy, hễ ra đường là ăn diện thật đẹp để lỡ gặp được anh thì cũng phải gặp trong tình trạng đẹp nhất, hễ mà đi tiệc mà có Flora và ở đó, em nhất định sẽ mặc chiếc váy đẹp nhất, và phô ra vòng ngực đẹp hơn cô ta đó, em đã luôn, đã luôn mong muốn có một ánh mắt từ anh đến vậy đấy, nhưng anh chỉ nhìn đến cô ấy thôi, dù cho đó là một cái mộ, thì chỉ cần là của cô ấy, anh cũng sẽ luôn dõi theo, phải không?

Luan khẽ cuối đầu hỏi:

- Tôi đã luôn làm tổn thương cô như thế sao? – Anh liếc qua ngôi mộ với lớp đất đang trượt dần theo dòng nước – Tôi cũng không thể bảo vệ được Flora, hay chính tôi, tôi thậm chí còn không biết mình muốn gì, cảm thấy gì, thực sự đang nghĩ điều gì và cần gì, suy cho cùng – Anh ngẩng đầu lên, đón lấy cơn mưa tạt vào mặt mình – Tôi chỉ là một con rối, tôi chẳng thể cứu được ai, chẳng thể hiểu được cảm nhận của bất kỳ ai, tôi không thể tin được chính mình, không thể hiểu được chính mình, một con rối như tôi, lẽ ra không có tư cách tồn tại.

Giây phút đó Belie đã cuối người xuống, ôm lấy cậu vào lòng cô, vòng tay cô đón nhận cậu như một tu nữ đón nhận lấy một kẻ hoang đàng lạc lối, lòng ngực cô ấm áp, vòng tay cô yếu ớt nhưng lại dịu dàng chở che động viên, cô nghiêng đầu áp má lên đầu cậu.

- Nếu anh không tin bản thân mình thì hãy để em tin nó, nếu anh ghét chính bản thân mình, thì hãy để em yêu nó thay anh, nếu anh không hiểu được chính anh, thì hãy để em hiểu nó thay anh, nếu anh chỉ là một con rối vô cảm thì hãy để em làm trái tim của nó, nếu anh chẳng có tư cách để tồn tại, em sẽ trao cho anh cả tư cách làm người của em, nếu anh không hiểu ý nghĩa của sự sống là gì, thì hãy để em từ từ nói cho anh biết, chỉ cần là anh, chỉ cần là người mà em luôn yêu này, thì em sẽ chấp nhận tất cả mà, nên đừng lo lắng, đừng đổ lỗi cho chính mình, bởi vì em luôn yêu Luan, em luôn tin Luan là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời này.

Luan nhắm mắt để nước mưa trôi xuống, anh lên tiếng cùng cơn mưa, cũng lạnh như cơn mưa:

- Chẳng phải cô từng nói con người luôn tin vào những gì mình thấy sao? Tại sao lại cố chấp như vậy khi mà sự thật đã rõ ràng trước mắt?

Nhưng cái lạnh giá đó hoàn toàn được hơi ấm người trao đến xua tan, cánh tay người vòng qua gáy anh, đôi tay người vuốt nơi bờ má lạnh ngắt của anh, tiếng người thanh, như nước mưa rơi vào con suối:

- Phải, con người chỉ tin vào những gì mắt họ nhìn thấy, nhưng chỉ cần là anh, em sẽ vờ như không thấy bất cứ thứ gì, để mãi tin rằng, chúng ta vẫn còn thuộc về nhau.

Giây phút đó, Luan đã đưa tay lên, thế nhưng, cậu lại chọn buông xuống, lẳng lặng nghe tiếng mưa và cảm nhận hơi ấm chân thật người trao.

- Anh cũng không phải là một con rối, anh là một Lost Generation hệ một, anh là một thế hệ lạc lối, dù cho anh có thuộc về thiên đàng thì anh vẫn có một phần trong dòng máu lạc lối khỏi nơi đó, vì thế, hãy làm thứ mà anh muốn, bởi vì, anh có quyền làm thế, chống lại họ cũng được, vì anh là anh, anh có quyền làm những gì mình muốn vậy, giống như em, dù cho yêu anh khiến em đau đớn biết mấy, dù nó có sai trái, dù cho anh không đáp lại, dù cho em chỉ mãi mãi đứng phía sau nhìn anh và cô ấy bên nhau, thì em vẫn sẽ luôn yêu anh, luôn yêu anh như thế.

Flora đã từng nói với Luan rằng anh không phải là một con rối, anh có quyền được làm theo những gì anh muốn, thế nhưng anh biết mình thuộc về thiên đàng nơi chỉ tồn tai sự phụng thờ và lề luật, nên lời nói đó cũng chẳng tác động gì đến anh cả, thế nhưng hôm nay Belie đã lập luận rất đúng, phải rồi, anh là một Lost Generation, dù cho anh có thuộc về thiên đàng nhưng anh vẫn có dòng máu con người đang chảy trong cơ thể này, mà con người, thì chẳng phải luôn làm điều mà họ muôn hay sao? Dù cho anh có là một tạo vật luôn hành động đúng đắn thì bản chất của “thế hệ lạc lối” của anh vẫn mang trong mình một phần sai trái mà, phải không?

Luan tựa người vào ngực Belie, mềm mại, ấm áp, và an toàn, anh đã không biết, thì ra lại còn có một nơi tốt đẹp hơn cả thiên đàng – nơi mà người ta luôn định nghĩa là hoàn hảo khi nói về, nhưng lại chẳng ai biết, thiên đàng, thực chất chỉ là một cái lồng nhốt những con chim trắng, không hơn.

Thế nhưng hơi ấm đó đã mất đi khi cây ô trên tay Belie rơi xuống đất, lăn lốc trên dòng nước chảy, mái tóc đen của cô trải dài trên mặt nước ướt nước, làn da tái nhợt của cô trắng bệch trong màn mưa, cả cơ thể nằm bệch dưới đất, ngất đi ngay trước mắt Luan.

Trong sự lạnh lẽo và tối tăm đó, Belie đã cảm nhận được một vòng tay bọc lấy cô, che chở cho cô khỏi cơn mưa kéo dài kia, đã truyền thứ năng lượng ấm áp đó vào người cô, xua tan cái lạnh trong cô.

Hình như ảo giác đâu đó tiếng người gọi tên cô, cái cách gọi mà cô đã luôn muốn nghe, vẫn giọng nói đó, vẫn cảm xúc thiết tha tựa như giọng nói của người vọng về từ những ngày xưa cũ tươi đẹp trong quá khứ, mang đến cho cô sự ấm áp mà nhói đau đến tận tâm can.

Và trong lúc đó Belie chợt nhận ra một điều, từ khi nào hành động của Arthur đã có sức sát thương với cô đến mức này, bởi thực sự, cô cảm thấy rất đau, từ tận đáy lòng này, đau đớn vô cùng.

Tối hôm nay lạnh hơn hằng ngày sau một ngày trời mưa tầm tả đến tận chiều tối mới ngưng, đường phố ướt át và thưa thớt, cái lạnh đặc lại trong không khí như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt được, đèn đường buồn bã hắt hiu chút ánh sáng vàng nhạt xuống những vũng nước còn đọng lại.

Nhưng dù cho ngoài kia lạnh lẽo đường phố vắng vẻ thì phòng trà Cerulea – một trong những phòng trà sang rộng và cao cấp nhất ở cái thủ đô này – cũng không bao giờ vắng khách, buổi tối ở đây chỉ có hai khái niệm: đông và rất đông.

Thật ra nhắc dù mang danh phòng trà nghe có vẻ thanh lịch là thế, nhưng bản chất của nó là một chốn rượu, xã giao và đàn bà. Dĩ nhiên xét trên mọi góc độ phát luật thì sự tồn tại của nó là bất hợp phát, nhưng dù đã tồn tại suốt mấy năm qua ở cái trung tâm thủ đô này thì vẫn chưa có ai dám lên tiếng tố cáo, bởi vì nó thuộc quyền sở hữu của bá tước Arthur Bewizer.

Mang danh là phòng trà mở cho mọi tầng lớp, nhưng nhìn vào vẻ hào nhoáng đường bệ đẹp như cung điện của quý tộc, sang trọng hơn cả rạp hát thành phố của nó thì chẳng có kẻ không tiền nào dám ngước mắt ngía vào, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bởi tính chất giá cả đắt đỏ, mọi tầng lớp có thể vào và trên hết là thuộc quyền sở hữu của vị bá tước quyền lực bậc nhất nước nên đây cũng là nơi tạo cơ hội cho những kẻ xuất thân nghèo hèn nhưng muốn bon chen kiếm cơ hội đi lên nhờ các mối quan hệ xã giao với những kẻ giàu có, đặc biệt là những cô gái xinh đẹp trinh trắng, có khi chỉ sau một đêm mà đổi đời, ở đây với những kẻ có tiền thì không nói, nhưng những kẻ nghèo hèn mà đến thì vẻ bề ngoài, cái miệng khéo ăn nói và kỹ năng bon chen là cái tất yếu để tiến thân.

Mặc dù nó thuộc quyền sở hữu của mình nhưng hình như đây là lần đầu tiên Arthur đến đây, cậu có chút không ngờ khi cái phòng trà nghe có vẻ cao quý này lại như cái hội chợ phù hoa. Trên sân khấu lộng lẫy đằng kia là một gánh hát đang diễn một vở opera nào đó mà Arthur chẳng biết cũng chẳng thiết nghĩ, chỉ là giọng nữ đang ngân cao khiến cậu thấy chói tai, có vẻ như cô ta đang cố tạo sự chú ý từ những gã nhà giàu, bên dưới sân khấu là những chiếc bàn tròn hoặc vuông nhỏ kê khắp trong gian phòng rộng lớn để mọi người có thể tụm lại trò chuyện xã giao, anh này liếc nhìn ngực cô nọ, cô kia lại đánh ánh mắt gợi tình sang anh khác, ưỡn bộ ngực căng khoe ra dưới cổ áo vuông đăng ten gợi cảm, trông như một con thú cất tiếng gọi bạn tình, cả thảy dệt ra bức tranh phù phiếm đẹp đẽ mà nếu lật trần ra chỉ là những thứ dung tục xấu xa không ngừng cuốn con người ta vào những tham vọng mù quáng.

Arthur tự hỏi, cái nơi tấp nập nặc mùi trần tục của con người này thật sự có thể khiến một người đàn ông quên được người phụ nữ đã làm anh ta đau khổ như mọi người vẫn nói sao? Cậu chẳng thể trả lời, nhưng dù cho có phủ nhận điều đó thì giờ đây cậu cũng không thể làm gì khác được nữa, cậu không cách nào tập trung vào công việc và sẵn sàng cho bất cứ kẻ nào biến mất khỏi thế giới này nếu hắn lảm nhảm với cậu về nó. Arthur tựa lưng dài ra đằng sau ghế bành, chân cậu gác chéo, tay cậu buông lơi đặt trên đệm, ngửa đầu nhìn ánh đèn chùm pha lê đẹp như sao trời kia, bất tri bất giác thế nào lại nhớ đến đôi mắt nâu đẹp hơn sao trời ấy khi cô mĩm cười.

Arthur lập tức ngồi thẳng dậy, không thiết nhìn bóng đèn nữa mà khiến nó tắt vụt luôn, thế nhưng dù cho cậu nhìn cái gì thì nó cũng gợi lại cho cậu hình ảnh của Belie, thậm chí cậu mở miệng ra nói cái gì thì tư duy của cậu cũng khiến cậu lỡ miệng nhắc về cô ấy, cậu đang nghĩ nếu cậu đưa tất cả về hư không – không tồn tại bất cứ sự vật nào – thì có thể hay không cậu sẽ không nhớ đến người phụ nữ kiêu kỳ tàn nhẫn đó nữa?

Rượu được bê ra, Arthur rót ra ly rồi ngửa cổ uống hết một ly trong một ngụm, cậu đã gọi loại mạnh nhất nên cũng để lại chút dư vị, cảm thấy khá được, cậu lại uống thêm vài ly. Quả như lời đồn, rượu mạnh vào làm những cảm xúc trong đầu cậu dịu đi chút ít, thế là cậu lại tiếp tục làm hết ly này đến ly khác.

Thấy Arthur Bewizer – một con người của công việc hiếm khi xuất hiện ở đây và đang hành xử có vẻ bê tha – thì nhiều người không ngừng len lén đưa mắt nhìn sang hiếu kỳ. Quả thật, Arthur Bewizer đã sống ở đây hơn chục năm nhưng chưa bao giờ người ta thấy ngài ấy bê tha và trông có vẻ sầu đời cùng giận dữ như thế, bởi ngài ấy luôn ngồi ở đỉnh cao của quyền lực, ngài đứng đầu giới xã giao mà bất cứ ai cũng muốn tạo quan hệ, kẻ mà luôn trực trên khuôn mặt điển trai phong trần và vương tà khí ấy một nụ cười nửa môi ngông ngạo cùng ánh mắt bất cần đầy nguy hiểm như con cáo già hạng nhất, ấy thế mà giờ đây ngài ngồi ở đó, vẫn cái bóng tối phủ lấy ngài, vẫn cái ghế bành như ngai vàng của ngài, thế nhưng trông ngài khá là thảm hại, cà vạt của ngài xộc xệch, cổ áo cũng chẳng ngay ngắn, tóc ngài hơi rối có lẽ do ngài đã vo đầu bức tóc trong một cơn bất lực, và tay ngài thì không ngừng rót rượu và uống liên tục. Là ai mà dám chọc giận ngài đến thế? Là ai mà có thể khiến ngài thảm hại đến thế? Là ai mà khiến ngài dù rõ ràng nổi cơn thịnh nộ nhưng lại chẳng thể trừng phạt mà chỉ có thể ngồi đây rót rượu giải sầu?

Mà có lẽ ít hay nhiều phàm là đàn ông với nhau thì hơn nửa số người trong phòng cũng biết ngài đang vì phụ nữ, mà phụ nữ của Arthur Bewizer thì chỉ có duy nhất một mình Belie Laurentin – người phụ nữ xinh đẹp, kiêu kỳ và sấc sược đó đã độc chiếm ngài suốt mấy năm qua khiến bao nhiêu cô gái khác phải tức điên lên vì ganh tị. Cái danh vợ chưa cưới của vị bá tước quyền lực nhất - mà trước đó đã là một người đàn ông có vẻ ngoài quá ư là hoàn hảo, tiền bạc tiêu xài thoải mái, quyền lực dưới một người trên vạn người, đã thế cái cách ngài ấy cưng chiều cô ta cũng khiến người khác phải ganh tỵ, ngài bận rộn như thế nhưng dành cả buổi tối bốn giờ đồng hồ - bốn giờ đồng hồ gặt ra bao nhiêu tiền quý báu của mình - chỉ để đi mua váy với cô ta, ngài nhường áo khoác của mình cho cô ta mỗi khi trời lạnh, ngài nâng váy giúp cô ta dễ di chuyển trong những bữa tiệc, ngài lấy thức ăn giúp cô ta, ngài chẳng nhìn đến ai ngoài trừ cô ta, ngài yêu thương cô ta đến chừng ấy, thế nhưng, ai cũng thấy rõ rằng, Belie Laurentin – người phụ nữ may mắn nhất trần đời ấy lại không biết quý trọng những gì cô ta có, dường như ai ai cũng biết cô ta ở bên cạnh ngài ấy chỉ vì tiền, một người phụ nữ ác độ và tàn nhẫn như thế, tại sao lại khiến một người như ngài bá tước đây phải yêu đến say đắm rồi điên đảo vì tình như thế?

Một người đàn ông mạo muội tiến lại gần nhưng còn chưa nói được lời nào thì đã bị Oliver đứng gác kế bên chặn lại, khuôn mặt của anh rất nghiêm túc dẫu cho bình thường anh đã luôn nghiêm túc như thế:

- Cẩn thận hành động của ngài thưa ngài, tâm trạng của ngài bá tước hôm nay không được tốt lắm đâu.

- Vì người vợ chưa cưới à?

Nghe nhắc đến Belie, Arthur dù đang say đến choáng váng cũng liếc mắt qua nhìn, giây phút đó người đàn ông lạnh sóng lưng.

- Phải, là vì Belie, cô ấy đá tôi rồi, theo thằng khốn đó, nhưng dù thế thì các người hãy nhớ cho rõ, tôi sẽ chọc mù mắt hết những kẻ nào dám thèm thuồng mơ tưởng đến cô ấy, cô ấy là của tôi, vốn là của tôi.

Ngài ấy thật sự đã say rồi, chẳng biết say rượu hay là say tình nữa, tóm lại là hiện tại ngài đang không tỉnh táo tí nào.

Thật sự Oliver chưa bao giờ thấy cậu chủ của anh thảm hại như thế này. Mà ngài ấy lo lắng thì cũng đúng thật, bởi nếu là ai khác thì còn đỡ, nhưng là tiểu thư Belie thì một khi rời khỏi vòng tay của ngài ấy sẽ rất nguy hiểm, vì với thân phận và vẻ bề ngoài của Belie thì thế giới này đối với cô ấy chỉ có hai loại người, một loại muốn giết cô, loại còn lại muốn sở hữu cô. Không bàn đến loại muốn ám sát cô thì cái loại muốn sở hữu cô cũng nguy hiểm không kém (Mà ngài Arthur thì ghét loại này hơn cả). Thực sự mà nói thì thế giới này không thiếu phụ nữ xinh đẹp, Oliver đã gặp qua quá nhiều những mỹ nhân với nhan sắc chim sa cá lặn nhưng cậu phải công nhận bộ ba Belie – Flora – Letizia vẫn là nhất, trong bộ ba này người thuần khiết nhất là Flora, người đẹp rực rỡ nhất là Letizia, còn Belie lại là người quyến rũ gợi tình nhất. Bên cạnh vẻ bề ngoài tuyệt trần thì cô ấy toát ra một khí chất rất đặc biệt, vừa có sự nhu mì đằm thắm yếu ớt lại vừa có sự mạnh mẽ ngấm ngầm tỏa ra cùng với ánh mắt thoảng nét thâm trầm mà kiêu kỳ, có lẽ cô ấy từng là một nàng công chúa nên mới có cái khí chất cao quý ấy, nhưng vì là công chúa của địa ngục nên dù có cao quý cũng nhuốm phần nào đó sự đen tối hoang dại từ cái chốn tội lỗi đày đọa chỉ có bóng đêm vĩnh hằng ấy, cho nên ở cô ấy không chỉ là cao quý yểu điệu như bao nàng công chúa khác mà còn có sự trần tục, hoang dại và khêu gợi tội lỗi. Bây giờ mà Arthur tuyên bố chia tay cô ấy thì sẽ có khối kẻ thèm thuồng cô ấy, chạy đến theo đuổi để chỉ mong cô ấy nhìn đến một ánh mắt, thật sự nguy hiểm. Lại nói ngược lại Arthur, so với cô vợ chưa cưới tuyệt đẹp kia thì cậu cũng đâu có vừa gì nhưng kể cả khi cậu đang ngồi bơ vơ thế này cũng chẳng cô nào dám đến gạ gẫm, lí do thì bởi vì cậu nổi tiếng là chung tình và không nhìn đến bất cứ người phụ nữ nào ngoài Belie, nhưng bên cạnh đó thì phụ nữ có thói thích so sánh bản thân mình với người khác, mà bất cứ ai đem so mình với Belie hẳn nhiên sẽ cảm thấy mất tự tin ngay, chỉ cần một lần gặp Belie đi tiệc, khoác lên mình chiếc váy dạ hội với màu son đỏ thêm cái quạt phe phẩy trên tay thì có lẽ cả đời họ cũng chẳng dám đứng ngang hàng tranh giành cái gì với cô ấy.

Trong mắt Oliver, thẳng thắn mà nói, Belie là một người phụ nữ rất nguy hiểm, người như cô ta tốt nhất đừng nên đem đi nhân giống thì hơn, thế thì rất hại đời.

Quay trở lại, Oliver xoay người bước lại gần Arthur, nhắc nhở ngài:

- Ngài hơi quá chén ròi, thưa ngài!

- Tôi chưa say, nếu tôi có say thì cậu phải thề bằng cái mạng của cậu, đừng để tôi đi tìm cô ta, tôi không cần cô ta nữa – Arthur thều thào đáp lại, lại nuốt thêm rượu, ngài ngã nghiêng đến mức rượu tràn từ cằm xuống ngực áo sơ mi trắng, bết vào vòm ngực rộng, lại vì khó chịu mà ngài đưa tay bung mấy cúc áo trên ra, bộ dạng ngài lúc này trông vô cùng quyến rũ đến mức nhiều người phụ nữ dù sợ vẫn lén đưa mắt ngắm ngài

– Tôi không cần cô ta, người phụ nữ độc ác, không có trái tim, người phụ nữ tàn nhẫn.

- Nếu ngài muốn, tôi sẽ mang cô ấy về cho ngài, ngài không cần phải…

- Tôi đã nói tôi không cần cô ta, cứ để cô ta đi với hắn đi, để xem được bao lâu, đến lúc bị thằng khốn đó tổn thương rồi chạy về khóc với tôi cho xem, lúc đó tôi sẽ bỏ rơi lại cô ta, cho cô ta biết cảm giác bị vứt bỏ là gì.

Oliver ho khan, tự hỏi ngài ấy đã say đến mức nào rồi mà có thể nói như đúng rồi như thế, cái gì mà bỏ rơi lại chứ, ngài làm được à? Cô ấy chỉ cần nũng nịu một phát, ngài liền bỏ thời gian quý báu của mình ra để đi mua sắm với cô ấy, cô ấy chỉ cười một cái, ngài liền chiều cô ấy hết phần thiên hạ, cô ấy chỉ cần khóc thì ngài như chết đi sống lại vậy.

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Oliver, Arthur nhếch môi cười, cười sự thảm bại của chính mình, cậu đảo mắt nhìn xung quanh, tất cả những thứ này là của cậu và còn nhiều hơn thế, cậu có tất cả mọi thứ, cần gì chỉ cần nói một tiếng, rõ ràng cậu quyền lực như thế, cậu hoàn hảo như thế, nhưng tại sao người trong mắt cô ta chỉ mãi mãi là Luan? Tại sao cậu yêu thương cưng chiều bảo bọc cô ấy đến thế, nhưng mãi mãi trong trái tim kia không hề có chỗ cho cậu dù cho thậm chí là một ánh nhìn? Arthur lại tiếp tục uống rượu, cậu không muốn quay lại hiện thực đó, bởi trên đời này có những sự thật quá đớn đau để mở mắt chấp nhận, cậu không muốn phải nghe, không muốn thấy và không muốn tin rằng cô đã luôn lừa dối cậu, những lời ngọt ngào, những cái vuốt ve, đôi mắt nhắm nghiền trong vòng tay cậu, cả thảy chỉ là lừa dối, cậu không muốn phải chấp nhận điều đó, không muốn phải nhìn nhận sự thật rằng cậu đang mất dần cô ấy, một lần nữa, trong tay hắn ta. Arthur ngã vật ra lưng ghế, mắt cậu chìm vào lớp ánh sáng nhờ nhạt, Belie, em đang ở đâu? Em có hay, trái tim tôi đang tan nát với ly rượu này?

Phát hiện ra mình lại vô thức gọi tên người phụ nữ nhẫn tâm ấy, Arthur đứng dậy, cậu lảo đảo dù cho cậu có thể tẩy sạch rượu nhưng như đã nói trên, cậu chẳng muốn tỉnh táo để chấp nhận sự thật, đúng lúc này do lảo đảo nên cậu đâm sầm vào một cô gái, cô ta hốt hoảng xin lỗi cậu, cô ta có mái tóc đen hiếm có ở đất nước này, tuy không huyền bằng màu đen kia nhưng nó vẫn làm bậc lên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, đôi mắt nâu vừa ngác ngơ vừa sợ hãi. Arthur nhìn đến có chút chán ghét khi nhớ đến màu mắt nâu đồng kia, nhưng càng nhớ lại càng giận dữ, cậu đưa tay ôm lấy eo cô gái kia, hơi rượu nồng nặc cậu hỏi:

- Em yêu ai kia chứ nào có phải tôi, phải không? Em yêu hắn, dù cho có đắng cay thế nào em cũng yêu hắn, phải không?

Cô gái sợ đến run người.

- Trả lời tôi! Em yêu ai? – Arthur lớn giọng dọa.

- Em..yêu ngài – Cô gái tội nghiệp run run trả lời lại.

Arthur liêu xiêu cười hài lòng, bộ dạng ngã nghiêng không đứng nổi, sức nặng ấy đè lên cơ thể cô gái nhỏ khiến mặt cô đỏ bừng, mùi hương trên người ngài pha cùng mùi rượu khiến cô chếch choáng say, đường nét khuôn mặt ngài kề sát khiến tim cô đập liên hồi, hoang dại mà phong trần, đứng đắn nhưng lại có chút hư hỏng, dịu dàng nhưng pha chút bá đạo vừa phải, trong nhất thời cô tự hỏi làm sao mà có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức hút của ngài cho được chứ? Belie kia tim cô ta làm từ sắt đá hay sao mà có thể phớt lờ một người đàn ông tuyệt với thế này cho được?

Bằng cách nào đó khi Arthur tỉnh táo lại một chút thì cậu đang ở trong một căn phòng tối với cô gái có mái tóc đen kia, giờ đây cậu đang đè trên người cô ta, quần áo trên người vẫn còn nguyên, chỉ có điều bàn tay cậu thì đang di chuyển trên người cô ta, à phải rồi, mục đích của cậu là chứng minh cho bản thân mình và Belie thấy không có cô ta thì cậu vẫn sống tốt, và cậu đang thực hiện hành động đó đây. Cậu cố đặt nụ hôn vào trán cô ta, cố hít lấy mùi hương nơi mái tóc cô ta, cố chạm vào những đường cong để khơi gợi lên dục vọng của chính mình, thế nhưng càng cố lại càng gượng ép bản thân hơn, cô gái dưới thân cậu không phải xấu xí cũng chẳng phải vô vị, cô ta xinh đẹp, mềm mại và có vị của một người đàn bà, nhưng thế sao cậu chẳng có cảm giác gì? Không, nó đã bắt đầu có cảm giác rồi, chỉ là cái cảm giác ấy không hề nằm trong dự định của cậu.

Đó chính là cảm giác khi cậu bị thắt cổ, bị dao đâm, bị chặt đầu, bị ngã từ độ cao hàng trăm mét xuống nát xác, bị chém nát xác, bị hỏa táng, … hàng ngàn cái chết đang kéo lũ lượt về trong đầu cậu, hết cái chết này lại đến cái chết khác, từng đó con người, từng đó thời gian, từng đó sự kiện và hàng ngàn cái chết, lặp rồi lại lặp, lặp mãi trong đầu khiến Arthur đau đớn mà xua tay đẩy cô gái kia ra, nghiến răng:

- Cút!

Arthur mở bừng mắt ra, cô gái vẫn chưa đi, cô còn đang sợ hãi mà ngồi bệch ra sàn, khung cảnh ấy vẫn thế, cô gái trong mắt Arthur vẫn thế, căn phòng vẫn thế, thế nhưng hình ảnh thu vào đầu Arthur chỉ toàn là những con số và chữ cái, những con số và chữ cái đó đan vào nhau tạo thành những chuỗi dữ liệu dài vô tận không sao đọc hết hay hiểu được khiến đầu Arthur như muốn nổ tung lên. Rồi cậu thấy mình đang đứng trong một căn phòng đầy những con số và chữ cái, cùng với một tấm gương khổng lồ bao quanh, tấm gương ấy bị nứt, mỗi một phần nứt lại soi lấy cậu, hiện ra khuôn mặt của một đứa trẻ có mái tóc đen và đôi mắt tím, hàng ngàn mãnh vỡ của gương hiện ra hàng ngàn đứa trẻ đang nhìn Arthur bằng ánh mắt tuyệt vọng, rồi không biết ở đâu ra, những thứ vũ khí bay đến giết chúng, có đứa bị đâm, có đứa bị thắt cổ, có đứa bị siết đến chết, có đứa bị lửa thiêu chết, đôi mắt đau đớn tuyệt vọng của chúng khiến Arthur trở nên hoảng loạn hơn bao giờ hết.

Rồi không gian lại thay đổi, cậu thấy chính mình đang bị xích trong cái nhà ngục vô tận đó, bị tra tấn dã man, bị hành hạ đủ kiểu, đau đớn vớt lấy đớn đau, thống khổ nối tiếp khổ đau bất tận, niềm tin bị đập nát kéo lấy một nhân tính bị bào mòn. Cậu trống rỗng, cậu vô cảm, cậu tựa con rối vô hồn, cậu bị cuỗm lấy nhân cách lẫn thần trí và cảm xúc, cậu lạc lối trong chính con người cậu, đến mức cậu đã quên mất sự tồn tại của chính mình.

Đúng lúc tưởng như đã lạc mất thần trí vào cơn điên loạn tối tăm thì có tiếng cười khúc khích dịu dàng, dường như có tiếng nước chảy hoa rơi đâu đây, mái tóc đen phất lên trong gió, đôi mắt nâu tròn xoe hiếu kỳ nhìn cậu, cô bé nghiêng đầu:

- Cậu là ai thế?

- …

- Cậu không nói chuyện được sao?

- …

- Đừng lo, dù không thường xuyên lắm, nhưng tôi sẽ đến thăm cậu khi có thể, bởi vì, chúng ta hình như là một mà, phải không?

Mái tóc đen của cô ấy chạm vào tay cậu, ánh mắt của cô ấy trao, cái nắm tay nhẹ nhàng ủi an, nụ cười của cô ấy, cô ấy vớt lấy chút bình an ít ỏi lại cho cậu, cô ấy cho cậu chút ấm áp trong cái nhà ngục vô tận ấy, cô ấy giữ lại chút nhân tính ít ỏi còn sót lại trong cậu, giây phút đó, trong cái nhà ngục vô tận đó, cô ấy là cả thế giới của cậu, là tất cả những gì cậu có, là niềm an ủi lớn nhất của cậu. Cậu muốn chạm vào cô ấy, muốn có cô ấy, cậu đã luôn cố vươn tay đến nắm lấy lời nguyện cầu mà cậu hằng khát khao, thế nhưng chính giây phút đó, cô gái đứng trước mặt cậu, khuôn mặt xinh đẹp của cô lạnh lùng, và cô xoay lưng:

- Tôi yêu Lucifer!

Và gã đàn ông với đôi cánh trắng tinh đó ôm cô vào lòng, kéo cô bay khỏi tầm mắt cậu.

Cậu giận dữ và căm phẫn hắn vì đã cướp đi người vốn thuộc về cậu, cậu hận cả cô ta đã cho cậu hi vọng rồi rời bỏ cậu, và, cậu đã cho hai kẻ đó chết chung một hầm mộ theo như ý chúng muốn đến chết cũng không xa rời. Sau đó cậu trở lại trong huy hoàng và tàn bạo, cô độc trên vương vị quyền lực vĩnh hằng của chính mình.

Họ chết còn cậu thì sống, nhưng cậu sống cũng chẳng khác nào đã chết.

Thế nhưng một lần nữa, cô ta lại xuất hiện, đôi mắt nâu trầm lắng hướng nhìn về cậu, nụ cười quyến rũ yêu kiều, bàn tay dịu dàng vỗ về, cơ thể ấm áp với những lời dối trá đường mật, một lần nữa, một lần nữa cô ta lại mang đến cho cậu sự ấm áp, trong cái thế giới giả dối tàn khốc này, trong chính con người đã bị bào mòn cảm xúc vì cái chết và khổ đau, cô ta đến, cô ta cho cậu biết thế nào là yêu thương, là muốn bảo vệ, là sợ hãi khi cô ta gặp nguy hiểm, nhưng rồi lại một lần nữa, cô ta xoay lưng về phía cậu, tàn nhẫn nói rằng cô ta yêu hắn, bất chấp trái tim cậu có tan nát cỡ nào, bất chấp cậu có níu giữ cô ta thế nào, cô ta vẫn lao về vòng tay của hắn.

Cô ta là điều duy nhất cậu thấy quý giá, và bây giờ, cậu chẳng còn điều gì quý giá nữa, thế thì có nên hay không, phá hủy cái thế giới mà cậu vẫn luôn chán ghét này đi?

- Cậu chủ, xin hãy bình tĩnh lại – Giọng Oliver vang lên bên tai khiến Arthur giật mình, cậu ôm lấy đầu mình, cố giữ cho mình bình tĩnh, thế nhưng cậu không cách nào làm được, vì thế, lấy chút tỉnh táo cuối cùng, cậu tự gọi ra một thanh kiếm, dùng nó đâm xuyên qua người mình, rồi gục đi.

Đến tận lúc ý thức sắp biến mất, cậu vẫn nghĩ nếu có cô ta ở đây, có lẽ cậu đã chẳng phải dùng đến cách này để trấn tĩnh mình, bởi chỉ cần một ánh mắt, đôi bàn tay dịu dàng ấy, chỉ cần có thế đã đủ ru cậu vào giấc ngủ bình yên.

Thế nhưng, cô ta đã không ở đây, vì hắn, một lần nữa, lại rời bỏ cậu, một lần nữa, cậu lại bị bỏ lại.

Ánh sáng ngoài trời chiếu vào đánh thức Belie dậy, cả người cô mệt rã rời và lạnh, mệt mỏi cô kéo chăn lên cao đang tính gọi “Arthur” như thói quen thường lệ thì chợt nhận ra mình đang không ở trên ngôi nhà đó, cô ngồi dậy, hiếu kỳ đưa ánh mắt nhìn xung quanh, đây là một căn phòng ngủ, gọn gàng sạch sẽ, không có đồ đạc gì nhiều. Belie cau mày, cô nhớ cô đã lang thang trong mưa, rồi gặp Luan, rồi nói vớ vẩn cái gì đó, sau đó thì ngất đi.

Lúc này cánh cửa mở ra khiến Belie hơi giật mình, dù sao bây giờ cô rất vô dụng nên lỡ có chuyện gì thì khó ứng phó được nên tâm lí cũng bắt đầu sợ hãi những chuyện xung quanh. Sau đó cô tròn mắt nhìn Luan bước vào với cái khay thức ăn gồm một chén súp và ly sữa nóng trên tay, anh kéo cái bàn nhỏ đặt lên giường Belie, trong ánh mắt kinh ngạc như thấy ma (mà thấy ma Belie cũng chẳng ngạc nhiên đến thế), anh nói:

- Tôi nghĩ cô cần ăn gì đó.

Belie giật mình, cô ho khan, hỏi lại:

- Cho hỏi, anh là ai vậy?

- Không ăn thì thôi vậy.

Luan đưa tay như muốn lấy lại, Belie vội xua tay anh đi, cầm thìa lên lấy súp trong chén ăn, nhưng do vì vội vàng nên cô nóng muốn bỏng lưỡi, nhưng cô cũng chẳng tỏ ra đau đớn gì, chỉ mĩm cười nhìn anh.

- Em tưởng mình đã bị vứt ngoài đường rồi.

- Trong mắt cô tôi vô nhân đạo đến thế? – Luan khoanh tay ngồi trên cái ghế kê sát bên giường.

- Thì thiên sứ không được quyền can thiệp vào sinh mạng của con người mà – Belie thấp giọng e dè giải thích.

Luan hơi dừng lại, không khí rơi vào trầm mặc và nặng nề, cho đến khi Luan tiến lại mở cánh cửa phòng ra, gió nhẹ thổi vào mát rượi lay nhẹ tấm rèm cửa, làn gió mơn trớn trên mái tóc vàng của anh, trên làn da trắng ngần của anh, ánh sáng nhảy nhót trên hàng mi cong của anh, bầu trời như thu nhỏ lại trong đôi mắt anh:

- Không phải cô đã nói trong tôi tồn tại một phần con người sao? Mà con người thì, luôn làm những điều họ muốn, phải không?

Belie lại ngớ người ra, sau đó chỉ biết nghiêng đầu mĩm cười, chỉ là dù đã khá hơn, dù đã mĩm cười, thì cô cũng không cách nào dối lòng rằng trái tim cô vẫn đang đau nhói, vì những chuyện cũ, và vì lo lắng cho người đó.

“Arthur vẫn ổn phải không?”.

Sau khi ăn xong cùng với sức mạnh trị liệu của Luan nên Belie đã cảm thấy khá hơn ít nhiều, mà sau khi cô đã ăn uống khỏe hơn, Luan mang đến cho cô một chiếc chiếc hộp nhỏ cùng với một phong thư, cô mở ra đọc mới biết là của Letizia, theo lời của cô ta thì cô chỉ sống được khoảng ba tuần nữa thôi, đó là trong trường hợp cô không liều mạng dùng pháp thuật, còn cái hộp kia là thuốc cô ta bào chế cho cô, dĩ nhiên, thuốc này chẳng có công dụng kéo dài sinh mạng mà chỉ giúp cô ngăn ngừa những cơn đau nhức và giữ cho linh hồn cô còn nguyên vẹn để còn đi luân hồi, bên cạnh đó còn giúp cô có thể sử dụng được một số pháp thuật cấp thấp, cô ta còn tận tình giải thích thêm giác quan của cô sẽ mất từ từ, sau đó tim ngừng đập, máu ngừng chảy rồi cứ thế nhẹ nhàng chết đi, xong một kiếp này. Dĩ nhiên là lá thư này Belie không để cho Luan đọc, cô nói dối anh rằng một người bạn cũ gửi cho cô ít thuốc bổ vì cơ thể cô dạo này rất suy nhược.

Kẻ giao thuốc cho Luan nhờ chuyển đến tay Belie cũng nói như thế, nên Luan chẳng có gì phải nghi ngờ.

Sau khi uống xong một lọ, Belie liền lôi ba cái vali của mình ra để tiện sắp sếp kiểm tra đồ đạc cá nhân xem có đủ không, nếu thiếu thì đi mua thêm, lúc soạn đồ cô bấn loạn quá nên thấy gì trước mắt cứ nhéc vô đại, chẳng biết đâu là đâu.

Thấy cô lôi vali ra, Luan ngồi cạnh đó hiếu kỳ hỏi:

- Cô bỏ nhà đi?

- Ừ, cãi nhau với chồng chưa cưới, bị anh ta đuổi ra khỏi nhà – Belie mím môi cười – Hiện giờ tôi không có tiền, không có nhà ở, anh có thể chứa chấp tôi không?

Luan hơi đơ người ra, đôi mắt anh vẫn điềm tĩnh nhưng lại liếc nhìn sang chỗ khác:

- Cứ ở lại đi, cô cũng hiểu cô không thể an toàn nếu một mình, dù sao Flora đã muốn bảo vệ cô, vậy thì tôi sẽ thay cô ấy tiếp tục…

- Thật à? – Belie cong môi cười rạng rỡ - Thế thì tốt quá!

Thật sự rất tốt, những ngày cuối cùng này cô có thể ở bên cạnh Luan, và hơn cả là một khi cô ở bên cạnh anh, Arthur sẽ không đến tìm cô, như thế, như thế thì cô sẽ không cản lối cậu nữa rồi, nhỉ? Cô đã không còn thấy sợ hãi cái chết nữa rồi, bởi vì mọi chuyện đã đi theo đúng hướng mà cô mong, những người cô muốn bảo vệ, cô đã có thể bảo vệ được rồi, giờ thì chỉ còn chờ đến ngày tử thần đến đây đón lấy linh hồn tù tội này đi mà thôi.

Có lẽ kiếp này, cô sẽ có một cái chết bình an, nhẹ nhàng nhắm mắt xuôi tay.

- Nhưng bây giờ tôi phải chuyển sang thành phố Celeste rồi, nếu cô muốn, có thể đi cùng.

- Tại sao lại đi? - Belie hơi chững lại, chợt nhớ đến lời Arthur đã nói rằng cô đừng đi quá xa khỏi cậu, bàn tay Belie khẽ run, cô đang sợ hãi cái gì vậy? Cô đang không nỡ vì cái gì vậy? Cô phải đi xa, càng xa càng tốt, đủ để Arthur không cảm nhận thấy cô.

- Tôi không thích thành phố này, ồn ào và tội lỗi, tôi ở đây vì Flora ở đây, bây giờ tôi không còn lí do ở đây nữa rồi – Luan đáp, mắt nhìn Belie, cố tìm ra suy nghĩ trong đôi mắt cô.

- Vậy sao? – Belie nhanh chóng kiên quyết quyết định, mĩm cười sao cho thật phấn khởi:

– Tôi cũng ghét thành phố này, chúng ta hãy cùng nhau bỏ trốn, nhé?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương