Phía Sau Một Vai Phản Diện
-
Chương 1-2: Tân quỷ vương và hồi chuông ngân báo tử
- Khúc Đệm Cuối Cùng -
- Hồi Kết Của Thế Giới -
Đây là nơi sản sinh ra vũ trụ, là bí mật của sợi dây xích nối các thế giới lại với nhau, là dòng chảy của muôn vàn định mệnh, là ngai vàng của Đức Chúa Trời.
Không còn thần dân, không còn thân bằng cố hữu, không còn gia đình, không còn đồng đội,
với đôi tay đã rã rời vì những trận chiến dài đăng đẳng, tôi cầm chặt vũ khí - người bạn cuối cùng còn lại của tôi,
cùng với một trái tim khắc khoải mỏi mòn nơi lồng ngực và những vết thương chằng chéo trên cơ thể
tôi trở thành kẻ đầu tiên và duy nhất bước đến được nơi đây để chứng kiến cảnh tượng này.
Những gì tôi thấy lúc này khiến tôi nhớ lại một cô bạn cũ, cô ấy là con người, cũng không phải là con người.
Cô ấy đã chết rồi.
Trước lúc chết cô ấy đã hỏi tôi rằng:
"Belie, con người khó hiểu thật, tôi đã sống rất lâu với con người rồi nhưng vẫn không thể hiểu được họ. Con người là gì vậy? Và trong thế giới này, con người nào là con người, con người nào không phải là con người?".
Con người là gì?
Một quân tốt trên bàn cờ hay một nhân vị?
Một bánh xe trong cỗ máy hay một chủ thể tự do?
Đến tận khi cô ấy nhắm mắt xuôi tay tôi vẫn không thể trả lời được câu hỏi đó.
Tôi lại nhớ đến người chồng quá cố của tôi, tôi đã từng bắt anh phải thề hứa rằng chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau, nhưng anh đã không hứa, nên tôi cũng không trách anh vì đã bỏ tôi lại một mình thế này.
Dù sao thì chỉ một lát nữa thôi, những bánh răng của cổ máy mang tên thế giới sẽ chuyển động bằng năng lượng từ cơ thể của tôi, rồi tôi sẽ đến nơi mà anh đã đến trước và đoàn tụ với anh.
Chỉ là tôi nhớ anh đã từng mắng tôi một câu thế này:
"Thừa nhận rằng trong thế giới này phế thải cũng phải nỗ lực để đánh bại thiên tài nhưng em là một con người, em có quyền được yếu đuối vào một lúc nào đó".
Đến giờ phút này đây, khi đã sống nhiều cuộc sống, nếm nhiều loại mùi vị của thế gian, nhưng tôi vẫn chẳng thể định nghĩa được con người.
Tuy nhiên, tôi có thể tự định nghĩa chính mình, rằng, tôi là một con người.
Kể cả khi tôi cảm nhận rõ đôi cánh nặng trịch sau lưng mình, hay nguồn năng lượng phi con người chảy trong mạch máu, những vết thương đang lành dần bởi sự bất tử.
Tôi cũng sẽ ngẩng đầu cao mà tự hào rằng
Tôi là một con người
Một con người chiến đấu vì lý tưởng của mình
Dẫu cho lý tưởng đó bị cả thế giới xem là kẻ độc tài
Giờ đây dù Chúa có cho tôi khả năng viết lại quá khứ, hay ai đó thuyết phục tôi thay đổi suy nghĩ, thậm chí vị anh hùng đó cầm thanh kiếm công lý của anh ta kề vào cổ tôi, thì tôi vẫn sẽ trung thành với lý tưởng của mình.
Bởi vì tôi tin rằng tôi là người con gái hạnh phúc nhất trên đời này.
Từ khi bắt đầu cho đến kề cận kết thúc như lúc này, tôi vẫn không hối hận về bất cứ thứ gì, bao gồm cả việc sinh ra và chết đi như một kẻ phản diện.
-------------
- Thế giới bắt đầu -
Đã 18 năm kể từ lúc Nhã Ngân đến thế giới này, cũng tương đương 18 năm kể từ lúc Belie được sinh ra. Lúc này đây bộ phận may mặc trong cung điện Phantasma nhộn nhịp hơn bao giờ hết, vì hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của công chúa Bell đầy thương mến của họ.
Đối với một Lost Generation tuổi 18 là một dấu ấn thiêng liêng, bởi vì trong vòng đời con người của họ, 18 năm đầu chính là khoảng thời gian cơ thể họ yếu đuối nhất, có thể chết bất cứ lúc nào nếu không được cung cấp đủ năng lượng.
Belie cũng thế, trong suốt 18 năm qua cơ thể cô rất yếu, ốm đau bệnh tật liên miên, nhưng bây giờ thì ổn rồi, từ hôm nay trở đi công chúa kính yêu của họ sẽ khỏe mạnh như một con người, rồi sống tiếp thêm 12 năm nữa là có thể thành một thực thể hoàn hảo nhất. Cho nên bằng tất cả lòng mến yêu và tôn kính dành cho công chúa, tiếng hối hả vang vọng khắp nơi, những đôi cánh đen tất bật chao liệng qua lại để chuẩn bị một buổi tiệc hoành tráng nhất cho cô gái được cả địa ngục yêu mến ấy.
Căn phòng của Belie thông thường được cách âm rất tốt nhưng hôm nay có lẽ do bên ngoài quá ồn ào nên âm thanh xuyên qua vách tường vọng đến đánh thức cô dậy. Khẽ ngáp dài một cái, và như mọi khi, việc đầu tiên khi thức dậy là búng hai ngón tay vào nhau, lập tức giá nến trên trần điện bừng lên ánh sáng lung linh xua đi bóng đêm vĩnh cửu ở chốn địa ngục này.
Cho đến năm 30 tuổi, Belie vẫn là một con người, cô cũng cần phải ăn uống ngủ nghỉ, và như mọi con người bình thường khác cô cũng không có khả năng nhìn được trong màn đêm. Nhưng may mắn thay Belie lại là một pháp sư, chính xác hơn là một pháp sư khá có tố chất, có lẽ cô thừa hưởng điều này từ bà ngoại, nên từ năm cô 10 tuổi ba Satan đã bắt một pháp sư giỏi ở thế giới con người đến dạy pháp thuật cho cô, chung quy ngoại trừ 18 năm sống chung với bệnh tật ra thì mọi thứ ở thân xác này đều hoàn hảo.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng vào, dẫu suốt 18 năm qua ngày nào cũng như vậy nhưng Belie chưa một lần cảm thấy nhàm chán, bởi đó là một trong những thứ làm cô cảm thấy hạnh phúc nhất.
Chiếc váy chấm đất khẽ lung lay, từng bước chân buông nhẹ xuống mặt thảm êm như bông gòn, Belie bước đến mở cửa, nụ cười xinh đẹp nở rộ trên đôi môi của cô gái có cuộc sống quá đỗi yên bình hạnh phúc:
- Mẹ yêu, chào buổi sáng.
Đứng trước mặt Belie lúc này là một người phụ nữ ngoài 30, mái tóc vàng óng như nắng suông dài, uốn lọn lại ở phần đuôi tựa những đóa hoa hồng còn e ấp trong nắng, đôi mắt xanh biếc êm dịu nhìn cô, hai cánh tay trắng nõn vươn lên ôm lấy cô vào lòng:
- Bell của mẹ, chúc mừng sinh nhật con.
Belie đưa mắt nhìn người phụ nữ phía trước, bà ấy từng là bán thiên sứ Vanadis xinh đẹp tuyệt trần làm điên đảo trái tim của quỷ vương, nhưng bây giờ nét xuân sắc đã giảm đi ít nhiều vì bước sang tuổi 40, dù là người phụ nữ đẹp nhất địa ngục này nhưng không còn năng lực của thiên sứ duy trì sự bất lão nữa cũng chẳng thể chống lại được tuổi già.
Phải, bà ấy đã hi sinh năng lực thiên sứ của mình để cứu lấy đứa con gái là Lost Generation của bà, chỉ vì để cung cấp năng lượng duy trì sự sống cho cô mà chấp nhận đánh đổi sự bất tử của thiên sứ, thế gian này còn gì có thể cao cả hơn tình mẫu tử?
Đôi mắt màu nâu đồng của Belie tít lại cười ấm áp, kéo mẹ vào căn phòng rộng lớn với gam màu tối sa hoa quý phái:
- Hôm qua bộ phận may mặc đã gửi váy đến cho con, nói sao nhỉ? Rất đẹp, nhưng cầu kì quá, thiết kế cũng kiểu cách nữa, con không thể tự mặc được đâu, nên tối nay mẹ giúp con mặc nó nhé.
Belie ngồi trước tấm gương hình bầu dục với những mép ngoài được nạm vàng xa hoa, trên bàn trang điểm đầy rẫy những kẹp tóc, hoa tai, dây chuyền lộng lẫy và kiêu sa như chủ nhân của nó, cô vô tư để những ngón tay xinh đẹp của mẹ - giờ đã không còn những chiếc móng tay màu vàng của thiên sứ nữa khẽ luồng vào tóc của Belie, thắt lại mái tóc đen dài của cô:
- Tóc con dài quá.
- Đã đến ngang đùi rồi đấy ạ, còn không phải tại mẹ không cho phép con cắt đi hay sao?
- Bởi vì tóc con rất đẹp, mẹ yêu mái tóc này - Vanadis yêu mái tóc của con gái, yêu đến mức mỗi sáng bà đều giúp con gái mình chải tóc.
- À, một màu đen giống ba phải không ạ? Mẹ chỉ đang ẩn dụ đến ba thôi.
Vanadis phì cười, tay với lấy chiếc vương miện nhỏ xinh đính kim cương đỏ cài lên đầu cô con gái nhỏ mà bà yêu nhất trần đời này, khẽ cuối mình tì cằm vào bờ vai con, bà mĩm cười hạnh phúc rồi phất tay, tuy không còn quyền năng của bán thiên sứ nhưng mẹ vẫn có thể sử dụng pháp thuật như một pháp sư con người. Lúc này khuôn mặt của cô gái trong gương biến đổi rõ rệt, như là trở thành người khác vậy:
- Bell của ba mẹ thật xinh đẹp.
Belie lặng lẽ nhìn khuôn mặt trong gương, thật sự rất giống với khuôn mặt cô lúc trước, chỉ khác khuôn mặt ở thực tại của cô là thuần châu Á nên mềm mại, yểu điệu, còn khuôn mặt này thuần châu Âu, kiêu sa, gợi cảm. Nhiều khi ngồi soi gương cô hay tự đùa rằng mình trước khi đến đây hẳn đã trải qua phẫu thuật thẫm mĩ để có khuôn mặt Tây Âu này cũng nên.
Có một điều rất kì lạ ở đây là Belie cảm thấy mặc dù khuôn mặt này rất đẹp nhưng không hề đẹp đến mức phải giấu đi. Tuy nhiên từ năm cô 3 tuổi, ba đã dùng ma lực kết hợp với thánh lực và pháp thuật của mẹ để che đi khuôn mặt thật này, đồng thời ngụy tạo cho cô một khuôn mặt mới, một khuôn mặt khác cô hoàn toàn, đến cả đôi tròng mắt màu nâu đồng trong veo đặc trưng của cô cũng thay bằng đôi mắt đen láy.
Mãi đến tận bây giờ Belie vẫn không thể hiểu nổi tại sao ba mẹ lại làm thế, nhưng cô không mảy may quan tâm lắm, bởi cô hiểu ba mẹ chưa từng làm gì mà không suy tính đến hạnh phúc của cô cả.
- Đều thừa hưởng từ ba mẹ hết đấy ạ - Belie đặt tay lên tay mẹ, nhắm mắt tựa đầu mình vào bờ má ấm áp của mẹ mà nói. Mười tám năm qua là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô, sự cưng chiều yêu thương mà ba mẹ dành cho cô con gái bé bỏng của họ, sự tôn kính bảo vệ mà thần dần dành cho cô công chúa của họ Belie đều khắc cốt ghi tâm.
- Không phải giống ba mẹ đâu, gen của ba mẹ vẫn chưa thức tỉnh mà, con bây giờ là giống bà ngoại đấy.
Nói xong câu này, đột nhiên mẹ vòng tay ôm chặt lấy Belie, đầu gục sâu vào vai cô, giọng nói run run như đang kiềm nén:
- Mẹ, thực sự rất mong nhìn thấy con lúc biến đổi, con sẽ thế nào nhỉ? Có phải tóc sẽ vàng giống mẹ, hay là bạc giống ông ngoại, hay vẫn đen như ba? Mắt con sẽ thế nào? Màu xanh của thiên sứ, hay đỏ thẫm của quỷ? Móng tay con nữa, sẽ mang màu đen của quỷ, hay màu vàng lấp lánh của thiên thần? Hẳn là con sẽ còn đẹp hơn bây giờ nữa, mẹ, thực sự, mẹ rất mong có thể nhìn thấy con lúc đó. Nhưng mà, nhưng mà...
Belie đã cảm nhận rõ những giọt nước mắt âm ấm khẽ lăn trên vai mình, mang theo sự buốt giá phủ lấy trái tim cô. Nhưng lúc này cô đã không hề biết về những bi kịch sắp xảy ra, mà chỉ đơn giản nghĩ rằng mẹ đã sang tuổi 40 rồi nên bà ấy cho rằng mình không thể sống lâu thêm nữa vì dòng đời của một con người chỉ đến 60 năm thôi, cô chỉ đơn giản nghĩ thế nên mĩm cười an ủi mẹ:
- Rồi mẹ sẽ thấy được con mà. Dù mẹ có chết thì linh hồn vẫn xuống sông Bạc đầu thai sống tiếp kiếp mới, đến năm 30 tuổi của kiếp sau lại tiếp tục biến đổi thành bán thiên sứ thôi, con và ba đã bàn nhau sẽ tìm lại mẹ, rồi gia đình chúng ta sẽ lại sống hạnh phúc như bây giờ.
Sau khi chải tóc xong mẹ dắt tay Belie đi qua khu hành lang rộng lớn, băng qua những cây trụ chạm trỗ hoa văn cổ điển nhuốm một sắc đêm u tối như thể được xây lên từ những mãng đêm đen đặc của địa ngục. Bước chân hai người dưới ánh trăng bàng bạc đi về phía nhà ăn của lâu đài để lại trên mặt sàn hai chiếc bóng mãnh. Thông qua những cửa sổ cao khoảng 5 mét lồng kính trong suốt, Belie thấy bầu trời bên ngoài đen như mực, bóng tối vẫn bao trùm khắp nơi như mọi khi, chỉ có ánh trăng tròn lặng lẽ chiếu xuống yếu ớt. Lộng lẫy nhất trong sắc đêm đen vẫn là những dòng dung nham hững hờ buông mình chảy quanh mãnh đất khô cằn của chốn tội lỗi này.
Bước đến phòng ăn, những giá nến được uốn cong tỉ mỉ và tinh xảo lơ lửng trên trần phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hắt lên khuôn mặt người đàn ông đã ngồi sẵn ở đó từ bao giờ. Trong ánh đèn nhạt nhòa và mỏng manh như trăng chốn địa ngục, khuôn mặt ba trông thật thâm trầm, dường như đâu đó trong căn phòng đã được thắp nến này vẫn còn những mãng bóng tối nhạt vây lấy ông.
Không như mẹ đã đến tuổi trung niên, ba vẫn trẻ như chàng trai độ ba mươi, đôi mắt ông đỏ thẫm tựa như ngọc ruby, cặp sừng trâu cong cong cao ngạo ngự trên đầu biểu dương cho sự oai hùng của con quỷ mạnh nhất địa ngục, khuôn mặt lạnh lùng sắc bén nhưng cực kì có khả năng gieo rắc thương nhớ cho các thiếu nữ, mái tóc đen dường như tạo thêm lớp màn huyền bí bao bọc ông.
Nhưng kể cả khi sở hữu vẻ ngoài đúng chuẩn một quỷ vương uy quyền như thế nhưng đối với mẹ, ông ấy chỉ đơn giản là một người chồng, còn đối với Belie ông ấy chỉ là một người ba, có lẽ chính ông cũng cảm thấy như thế. Và như mọi ngày, ông ấy ngồi đó, ánh mắt sẽ ánh lên nét dịu dàng yêu thương khi nhìn về hai mẹ con:
- Nào, tới giờ ăn sáng rồi đấy.
Ba là một con quỷ, ba không cần phải ăn uống, nói chính xác hơn lòng tự tôn của một con quỷ rất coi thường việc ăn uống đến mức xem đó là một việc dung tục mà chỉ con người mới làm. Nhưng vì để Belie có cảm giác gia đình nên ông luôn gác công việc bận rộn qua để ăn cùng cô và mẹ. Tất nhiên, thuở còn là một bán thiên sứ quyền năng, mẹ cũng không cần phải ăn, nhưng đó đã là chuyện ngày trước.
Trên bàn bày rất nhiều thức ăn ngon, từ mặn đến ngọt, không thiếu cả những loại hoa quả ngon nhất để tráng miệng, sữa bò thơm ngon sóng sánh trong cốc, tất cả đều là những món Belie thích nhất, hẳn nhiên nguyên liệu thức ăn cho con người không hề có ở địa ngục - nơi mà đại đa số đất đai chỉ là sỏi đá khô cằn không có lấy chút sự sống, nên tất cả chúng đều được mang từ thế giới con người về, bảo quản bằng pháp thuật của các pháp sư hắc ám làm việc cho quỷ, tất nhiên ma lực của quỷ chưa bao giờ dùng được cho mục đích duy trì sự sống.
Belie nâng váy chạy đến ôm lấy cổ ba mình, khẽ đặt lên má ông một nụ hôn phớt, sau đó dán mắt lên người ông. Hôm nay ba mặc một bộ White Tie trông hết sức lịch lãm, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng đen với cổ đính lông quạ, từng sợi lông thẳng và đen mướt như mái tóc của ông.
Theo như Belie cảm thấy sau 18 năm sống cùng một mái nhà thì màu yêu thích của ông lúc nào cũng là màu đen và ông thật sự hợp với sắc màu ấy đến không tưởng, đến mức Belie luôn cho rằng ông sinh ra là để dành cho màu đen hoặc ngược lại, bởi mỗi khi khoác lên người màu sắc đó trông ông vô cùng huyền bí nhưng vẫn toát ra khí chất cao ngạo ngút trời khiến Belie không khỏi cảm thán:
- Ba lúc nào cũng bảnh bao cả, tối nay con muốn ba nhảy mở màn với con trong buổi tiệc sinh nhật được không ạ?
- Anh xem Bell của chúng ta đã lớn thế rồi, hai ba con đứng cạnh nhau trông như tình nhân ấy - Mẹ kéo ghế ngồi xuống, khuôn miệng cong cong yêu kiều nhấp chút rượu Vang đầu ngày, màu đỏ sóng sánh khẽ tô thắm đôi môi vốn đã xinh đẹp của bà.
- Mẹ có nghe truyền thuyết con gái là người yêu kiếp trước của ba chưa?
- Nếu thật là Bell thì làm sao mẹ tranh nổi chứ? Đã xinh đẹp lại còn đáng yêu thế này, đến cả Cậu ấy cũng không chịu nổi cơ mà.
Nhắc đến "cậu ấy" Belie có chút thẹn thùng cố dấu cuối đầu, môi vô thức vẽ ra nụ cười giản dị thuần khiết như những cô gái mới lớn đang yêu. Trong đầu nhớ đến mái tóc vàng óng cùng đôi mắt xanh thẫm như màu của bầu trời, nhớ đến đôi cánh trắng tinh khôi của Người, những chiếc lông vũ rơi như tuyết, Người tựa mặt trời chói lọi nơi địa ngục này, như một vì sao mai trong đêm tối.
Đang khi Belie còn đang nhớ đến chàng trai ấy thì tiếng bước chân của ba đã kéo cô về, ngẩng mặt lên đã thấy ông ấy đứng trước cô từ bao giờ. Belie giật thót người đẩy ghế ra đứng dậy, cô hơi nghiêng đầu khó hiểu bởi vì ánh mắt của ba nhìn cô rất mơ hồ, kể cả khi cô đã biết ông là người thâm trầm khó đoán nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy đôi mắt ấy lại mang sắc thái tựa bầu trời địa ngục như vậy, Belie không thể thấy được bất cứ thứ gì trong đôi mắt ấy.
- Belie.
- Vâng? - Belie lần này thực sự hoảng hốt, cô đứng ra khỏi ghế như để sẵn sàng đón nhận mệnh lệnh của quỷ vương, đôi mắt tròn xoe lại nhìn về phía ba mình, bởi vì ngoại trừ lúc đặt tên cho cô tới bây giờ ba chưa bao giờ gọi cô bằng "Belie" một cách nghiêm túc như thế.
Và rồi ánh mắt đỏ thẫm như khối máu đặc nhìn xoáy vào Belie, dường như muốn ám ảnh tâm trí cô bằng sắc màu đỏ thẫm ấy. Một giọng nói quyền uy như đấng quỷ vương hắc ám nơi địa ngục ra lệnh cho bề tôi, ông nói:
- Quỳ xuống.
Belie không hẳn là cảm thấy sợ hãi nhưng lại vô cùng bối rối hoang mang không biết phải làm sao, đành quay ánh mắt sang nhìn mẹ, thấy bà ấy cười nhẹ liền thả lỏng người ra, một đầu gối cô áp nhẹ xuống đất, tay phải đặt lên ngực, như cách những con quỷ nhận lệnh của ma vương, Belie nghiêm túc nói:
- Vâng, có tôi thưa Quỷ Vương.
- Đưa tay trái của con lên đây.
Belie không chút do dự đưa tay trái lên, đầu cô theo đó nhìn về phía bàn tay to lớn với những chiếc móng tay màu đen của ba, phút chốc sắc đỏ như đôi mắt của ba đã ánh lên trong đáy mắt cô, và rồi, chiếc nhẫn hình ruby đỏ trót lọt đeo vào ngón tay giữa của Belie.
Giây phút đó Belie chỉ biết ngây người, bởi viên ngọc này cô biết, nó là viên ngọc nạm trên thanh kiếm Hades của ba, nó tượng trưng cho quyền lực của kẻ đứng đầu quỷ giới, của bóng đêm tội đày, tượng trưng cho sự thông tuệ và kiêu hãnh của một con quỷ. Nếu nó trao cho cô thì có nghĩa là trong trường hợp đủ ma lực cô có thể triệu hồi được thanh kiếm Hades có thể giết chết cả linh hồn, và hơn cả, cô cũng được xem là một quỷ vương.
Nghĩ đến đây Belie hốt hoảng đứng dậy, toan tháo chiếc nhẫn ra thì thấy màu đỏ của viên ngọc ngã dần sang màu nâu đồng trong veo, tựa như đôi mắt của cô và mẹ, mà kì lạ hơn thảy là chiếc nhẫn thít chặt vào tay cô, không cách nào gỡ ra được.
Tất nhiên Belie không phải kiểu người sẽ giãy nãy lên khi gặp chuyện không vừa ý, cô cười nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt ba, như muốn ông hiểu được suy nghĩ của cô:
- Con biết con đã 18, nhưng con không nghĩ mình có thể trở thành quỷ vương đâu ba thân yêu của con.
Lúc này mẹ bước đến cạnh ba, đầu bà ấy nép vào lòng ba như thể hiện niềm tin tưởng tuyệt đối, mang cả đời này giao vào tay ông ấy, ba cũng vòng cánh tay mạnh mẽ đã từng bế Belie bay lên tận mặt trăng qua vai mẹ, hai người họ, như thể đã thề hứa một đời mãi mãi mãi bên nhau, sống chết không rời vậy.
- Là quà sinh nhật của con đấy, con hoàn toàn xứng đáng với nó mà. Ba mẹ cũng không hề mong con làm quỷ vương gì cả, con chỉ cần sống hạnh phúc là đủ rồi.
Belie cảm thấy rất khó hiểu về hành động của hai vị phụ huynh hôm nay, đang khi còn vừa suy ngẫm về hành động của ba mẹ vừa buông chân thẫn thơ trên dãy hành lang dài thì một cơn gió nhẹ khẽ thoáng qua, những chiếc lông vũ trắng tinh chao liệng trước mặt Belie. Cô ngẩn người một lúc, sau đó hai tay nâng lấy chiếc váy đen bồng bềnh, đôi chân chạy nhanh về phía cuối dãy hành lang.
Khi bước chân của Belie đã chạy hết dãy hành lang dài và rộng được phủ trong ánh nến nhạt ấy, cô leo qua khỏi lan can, giẫm trên nóc điện lộp những mãnh ngói đen bước đến. Ập vào mắt cô là khoảng trời rộng phía trước làm lòng xuyến xao dẫu đã ngắm nhìn nó đến quen thuộc tạc lòng. Lầu ba gió lộng thổi bay chiếc váy đen dài về phía sau, những tán lông vũ trắng sượt qua da Belie dịu dàng như bàn tay Người. Dẫu giữa khoảng không gian ấy đất trời phủ trong một màu đen chỉ có ánh trăng tàn yếu như nến nhưng đôi mắt Belie vẫn bắt được bóng dáng đó giữa bầu trời đen mịt.
Đôi cánh trắng tinh như phát sáng giữa bầu trời đêm, một màu trắng đến chói lóa mắt người nhìn nhưng vẻ đẹp của nó khiến ta không cách nào rời mắt nổi. Dáng Người bay trên bầu trời tựa ngôi sao băng xẹt qua, khiến ta chỉ biết cảm thán mà chấp tay nguyện cầu với vị thiên sứ đẹp như mơ như thơ ấy. Dù chỉ nhìn xa xa, chỉ thấy bóng dáng mập mờ nhưng người ta vẫn mơ hồ thấy được cơ thể trong bộ giáp nhẹ màu đen đi viền đỏ sậm ấy đẹp như tượng tạc ra, cao lớn và hoàn mỹ, Người bay trong đêm như thách thức vũ bão và bóng đêm dày đặc, xuyên qua những tầng mây đen như vách tường thành của địa ngục bay về phía đôi mắt màu đen láy đang đong đầy hình ảnh mình.
Lực đập cánh dũng mãnh của Người tạo ra một cơn gió lớn khiến cô gái nhỏ muốn bay mất, nhưng một sức mạnh vô hình nào đó đã giữ cô gái lại, dịu dàng như những mãnh mây trắng mềm nâng cô gái về phía Người, vòng tay Người mạnh mẽ nhưng lại nhẹ nhàng hơn bao giờ hết đón lấy cô.
Gió đêm lay, mái tóc vàng như những sợi tơ nắng bay trong gió, ánh mắt xanh biếc như biển sâu không đáy nhìn vào cô gái đang ở trong vòng tay mình, khuôn mặt đẹp đến mơ mộng của chàng thiên sứ kề sát, nụ cười làm tan chảy trái tim mọi cô gái câu lên trên bờ môi mỏng:
- Chúc mừng sinh nhật em, công chúa của anh.
Hai tay Belie ngồi trên cánh tay của chàng trai, tay vòng qua cổ anh, kề trán mình vào trán anh, nụ cười hạnh phúc tô đậm trên đôi hàng mi dài:
- Vậy thì anh sẽ tặng quà gì cho em nào? Lucifer - chàng tư lệnh ma quân của riêng em?
- Chưa gì đã đòi quà rồi - Lucifer nghiêng đầu cười, nụ cười ấy đẹp đến mức dù đã nhìn ngắm suốt bao nhiêu năm qua nhưng Belie lúc này vẫn cảm thấy trái tim mình loạn lên, phải chăng đó là vì cô yêu anh?
Bị trách móc như vậy nhưng Belie không hề buồn ra mặt, hai tay cô mân mê bờ má anh - một việc mà cô rất thích, đôi mắt đen của cô nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đẹp không tì vết phía trước. Đây là chàng trai cô yêu nhất trên đời, anh là một thiên thần sa ngã, quyền năng của anh không kém cạnh gì ba Satan của cô, hiện tại anh đang là tư lệnh ma quân lãnh đạo đội binh quỷ giới.
Bởi vì không phải thuần quỷ nên dù đã sa ngã thì Lucifer vẫn giữ lại được những đặc tính của thiên thần bao gồm cánh trắng, móng tay và tóc vàng, chỉ khác một chút là chiếc vòng thánh trên đầu đã ngã sang màu đen. Tuy vậy, có thể nói Lucifer là thiên thần sa ngã duy nhất giữ được đặc tính này trong khi các thiên thần sa ngã khác sau khi sa ngã sẽ có đôi cánh dơi và đầu mọc sừng. Theo như ba của cô giải thích thì do Lucifer rất kiêu ngạo, anh từng là một trong những tổng lãnh thiên thần mạnh nhất thay Chúa coi quản thiên đàng trước khi bộ ba lên ngôi, tuy nay đã sa ngã và làm việc dưới trướng Satan nhưng lại cho rằng mình vẫn cao trọng như xưa nên quyết không chịu để mất đi đôi cánh trắng.
Lucifer và Belie đã yêu nhau 2 năm rồi, điều này cả địa ngục ai cũng biết, hẳn nhiên ai cũng thích thú chúc phúc cho cặp đôi đẹp nhất quỷ giới này.
Lúc này vòng tay Lucifer lại ôm chặt lấy Belie hơn, đôi cánh to vững trải vươn cao, lập tức cả hai thân ảnh bay vút lên tầng không tưởng như muốn chạm đến mặt trăng bạc.
- Bell - Lucifer dừng lại giữa không trung, anh khẽ gọi tên cô, âm thanh theo gió đêm êm mượt cả lòng người nghe.
- Bell nghe đây - Belie sốt sắn đáp lại, dù bây giờ cô đang lơ lửng trên tầng không trung, cao đến mức nhìn xuống không thấy được gì ngoài màu đen và màu đen, chỉ cần Lucifer buông tay ra thôi là cô sẽ nát xác ngay, nhưng khuôn mặt Belie không chút sợ hãi, hai cánh tay cô vẫn tin tưởng ôm lấy cổ anh, giao phó mọi thứ cho anh.
Bỗng dưng lúc này cơ thể của Belie rời khỏi vòng tay của Lucifer, anh nhẹ nhàng dùng sức mạnh của mình nâng cô lơ lửng trên không gian. Và rồi, cơn gió lạnh thổi qua làm chiếc áo choàng đen bay trong gió, ánh trăng phía sau lưng anh tròn vằng vặc đẹp đến say lòng, nhưng, tất cả đều không bằng giây phút anh đưa đến trước mặt cô sợi dây chuyền, ánh mắt ấy dịu dàng như nước, lại êm đềm như ánh trăng đêm, anh đã nói:
- Qùa cho em.
Belie tròn xoe mắt nhìn vào sợi dây chuyền bằng dây bạc mỏng manh với mặt dây là hình một đóa hoa gì đó mà cô không nhận ra, chỉ biết rằng mặt dây được làm bằng loại đá màu tím trong suốt lấp lánh, nhỏ bằng đầu ngón tay út của cô nhưng lại có rất nhiều cánh hoa, hình dạng bé xíu thế kia mà có thể chế tác đẹp như vậy e là rất kỳ công.
- Mặt dây chuyền là hoa gì vậy? - Belie thật thà hỏi, tay cầm lấy sợi dây hí hoái soi mói tiếp.
Trước khuôn mặt dễ thương của người yêu bé bỏng, Lucifer bật cười thành tiếng, đưa tay lấy lại sợi dây chuyền, vừa mở móc khóa vừa nói:
- Là hoa Everlasting.
Hoa Everlasting? Belie lại còn tròn mắt hơn. Thật tình mà nói thì Belie rất mừng khi thế giới này sử dụng tiếng Việt, nhưng có một số từ cũng như tên riêng thì không được Việt hóa hẳn, chuyện này thì cũng giống như mấy cuốn tiểu thuyết nước ngoài nhập về Việt Nam thôi ấy mà. Những từ không được Việt hóa này thường được xem là cổ ngữ, điều này khiến Belie nhiều khi không khỏi cảm thấy dí dỏm.
Mặc dù không biết hoa Everlasting là gì nhưng Belie vẫn nhớ everlasting trong tiếng Anh là bất diệt, lúc này đây cô mới sực nhớ ra một loài hoa mang cái tên tiếng Việt tương tự thế.
Hoa Bất Tử. Belie nhìn lại mặt dây lần nữa, gật đầu kết luận, đúng là hoa bất tử thật rồi.
Lúc này vòng tay của Lucifer choàng qua cổ Belie, giúp cô đeo sợi dây vào.
Belie cuối đầu nhìn, hẳn nhiên là quà người yêu tặng, càng nhìn càng thấy đẹp.
Lúc này vòng tay của Lucifer lại ôm cô về, bàn tay ấy vuốt mái tóc đen mềm của cô, nhẹ ép đầu cô vào ngực anh, giây phút đó Belie đã chẳng còn biết gì nữa, những gì phủ lấy tiềm thức của cô là mùi hương dễ chịu từ cơ thể anh, là thân nhiệt ấm áp đến mức muốn hòa tan con tim cô, là giọng nói vang lên, đẹp như những vì sao đêm:
- Ý nghĩa của hoa Everlasting là, dù có chuyện gì xảy ra, hãy tin tình yêu của chúng ta là bất diệt.
Belie đã không còn nghĩ gì được nữa, cô chỉ biết rằng đây là chàng trai duy nhất của lòng cô, anh đang ở đây, đang ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô những lời yêu thương. Belie không thể nói gì nữa, cô chỉ cười nhẹ, nhắm mắt lại vòng tay ôm cổ anh, thay cho câu nói "em sẽ yêu anh đến mãi mãi", cô ngước mắt lên nhìn anh, và dưới ánh trăng tròn êm dịu, Belie nhẹ nhàng trao cho anh nụ hôn đầu vụng dại của mình, hai đôi môi âu yếm quấn quít không rời.
Trên trời hai thân ảnh dệt ra bức tranh đẹp đến rung động lòng người, đó là bức tranh một chàng thiên sứ cánh trắng mạnh mẽ ôm lấy cô gái mong manh, cả hai lơ lửng giữa không trung, trao cho nhau nụ hôn của tình yêu đích thực.
Nhưng rồi...
Lucifer ôm lấy cô gái đã ngất trong lòng anh, bàn tay khẽ mân mê bờ má cô, đặt lên trán cô nụ hôn nhẹ. Đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ đau khổ bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại nét tĩnh lặng như mặt biển băng lạnh.
Hoa bất tử, dù có chuyện gì xảy ra, xin hãy tin tình yêu anh dành cho em là bất diệt.
----------------------
Có tiếng ồn ào rôm rả ập vào tai Belie, xen vào đó là tiếng bánh xe gỗ lăn trên mặt đường khô khốc, hình như có ai đó gọi cô, lại có bàn tay ai đó không ngừng vỗ vào má Belie lôi cô ra khỏi cơn đau đầu đến choáng váng.
Đôi hàng mi dài từ từ hé ra, ánh sáng khiến đôi mắt đã quen sống trong tối của cô nheo lại đầy khó chịu, phải chớp vài mi vài cái mới có thể thấy rõ một bà lão tuổi khoảng ngoài 50 nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng.
Belie hốt hoảng đến mức thụt lùi ra phía, đôi mắt nâu đồng lập tức đảo một vòng, xung quanh cô là hai vách tường có lẽ là khoảng trống giữa hai ngôi nhà, hai đầu ra của con hẻm đầy người lướt qua, ngửa cổ lên thì thấy bầu trời trong xanh rộng lớn, ánh mặt trời êm dịu buổi sáng đang chiếu xuống trải nắng đến khắp nhân gian.
Lúc này người đàn bà đã gọi cô thức dậy kia nhìn cô đầy lo lắng nói:
- Cô bé, tại sao cháu lại nằm ở đây?
Mặc dù Belie chưa bao giờ đến thế giới con người nhưng cô vẫn biết đây là Nhân giới, bởi chỉ Nhân giới mới có con người qua lại và những mái tóc hoa râm báo hiệu tuổi già thế này. Nhưng tại sao Belie lại ở thế giới con người? Cô nhớ cô đã gặp Lucifer, đã nhận qua từ phía anh và đã hôn anh, sau đó thì Belie không thể nhớ thêm nổi nữa.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Belie không biết thế nào, bối rối hỏi lại:
- Bà thấy cháu nằm ở đây ạ? Từ bao giờ thế ạ?
- Lão cũng không biết, lúc lão thấy cháu, cháu đã nằm ngất trong này rồi, gọi mãi cháu mới tỉnh dậy.
Belie thở dài chống tay đứng lên, cô lắc đầu mạnh để tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ. Như vậy là sau khi cô hôn Lucifer xong thì liền ngất đi rồi được ai đó mang đến vứt vào con hẻm được tạo thành từ hai vách tường của hai căn nhà này sao? Ai? Ai có thể bắt cóc được công chúa Belie khi cô đang trong tay của Lucifer. Không, không ai có thể làm được điều đó.
Nếu vậy thì chỉ có thể là Lucifer đã mang cô đến đây. Nhưng để làm cái gì chứ? Belie không tài nào hiểu nổi, cô cuối xuống kiểm tra người mình thì thấy sợi dây chuyền anh tặng cô vẫn còn trên cổ, chiếc nhẫn ba tặng cũng còn, đến cả chiếc váy đen dài xinh đẹp này cũng còn, trang sức trên người đều nguyên vẹn.
Cuối chào cảm ơn bà lão đã đánh thức mình dậy, Belie cất bước đi ra khỏi con hẻm nhỏ, lập tức đập vào mắt cô là những ngôi nhà cổ điển tắm ngập trong ánh nắng vàng, kiểu nhà cổ điển như thời trung cổ Châu Âu nhưng có nét gì đó phá cách hơn, chắc vậy, Belie không phải kiểu người thông thạo các lối kiến trúc cổ cho lắm, cô chỉ cảm thấy nơi này rất đẹp.
Phố xá bên đường đầy những sạp trái cây, rau củ, v..v và không thể thiếu là rất nhiều người qua lại mua bán trao đổi, những cổ xe ngựa thô sơ chạy ngang qua đầy ắp những quả táo chín đỏ chờ được giao đi. Hướng tầm mắt phía xa xa ta có thể thấy được những ngọn tháp cao ngút trời, những nhà hát to lớn, những thánh đường trang nghiêm, tất cả đều cổ kín quý phái nhưng không kém phần uy nghi lộng lẫy. Nghe đâu từ xa có tiếng chuông vọng lại từ tháp đồng hồ thiên văn nào đó.
Nơi này đầy rẫy năng lượng sống, tràn ngập ánh mặt trời, nơi này, không phải là địa ngục quê hương cô.
Bỗng lúc này Belie khựng người lại, bởi, tấm gương phía trước từ cửa hàng giày phảng chiếu khuôn mặt của cô, khuôn mặt thật sự. Đôi mày đen cong cong, môi màu đỏ hồng tươi tắn và trên hết là đôi mắt màu nâu đồng tuyệt đẹp. Lại một cơn đau đầu vì khó hiểu ập đến Belie, cô cắn môi đầy bực tức nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh rồi bước đi.
Gấu váy đen chạy ren dài chấm đất theo từng nhịp bước chân chậm rãi của Belie, đôi mắt cô không dám nhìn loạn lung tung dẫu cho cô tò mò mọi thứ xung quanh mình, bởi nhìn lung tung biết đâu sẽ bị bọn lính thủ thành cho rằng cô là người từ nơi khác đến, lý lịch không rõ ràng rồi gọi đến hỏi giấy thông hành thì rất phiền phức, hơn nữa đôi mắt Belie nhờ ma lực của ba gieo vào nên cô có thể nhìn thấy được thực thể siêu nhiên bao gồm thiên thần, ác quỷ và cả linh hồn người chết - điều mà người bình thường không thể làm được. Nếu lỡ để bọn quỷ phát hiện ra cô có thể nhìn thấy chúng thì rất phiền phức, không phải là bán bổ quê hương nhưng Belie cảm thấy quỷ luôn là loại xảo quyệt và thủ đoạn nhất. Thế là giữa phố xá đông đúc người qua lại, cô gái nhỏ lặng lẽ bước đi.
Bởi cũng sợ bị nghi ngờ nên Belie nói dối rằng mình là một khách du lịch bị lạc đường, thế là chỉ vài câu hỏi ngắn gọn cô đã biết sơ được nơi cô đang đứng.
Đây là thành phố Loreto thuộc quốc gia Romilda của Nhân giới, một trong những thành phố phát triển nhất nước. Nơi đây nổi tiếng không những bởi kinh tế và thương mại phát triển mà còn nổi tiếng bởi những công trình đồ sộ như nhà thờ, các lâu đài, chung quy mà nói có vẻ đây là nơi sống của những người có tiền thuộc các tầng lớp cao trong xã hội.
Dù là ở Nhân giới nhưng không có nghĩa là chỉ có mỗi con người, bằng chứng là thấp thoáng trong dòng người qua lại, Belie vẫn thấy được vài con quỷ lượn lờ, đâu xa xa trên những nóc nhà thờ treo hình cây thập giá những thiên thần với đôi cánh trắng cũng ở đó, thậm chí thỉnh thoảng cô thấy những linh hồn còn lang thang đang đợi thần chết đến đón đi. Tất nhiên vì là ở Nhân giới nên không có chuyện gì to tát họ tuyệt đối sẽ không đánh nhau.
Điều Belie cần bây giờ là ở lại đây trước. Nếu Lucifer đã đưa cô đến đây thì cô tin anh có lí do của riêng mình. Nên cứ ở lại đây vài ngày đợi người lên đón mình. Hoặc không cô cũng có thể tìm một con quỷ và nhờ nó đưa cô về địa ngục, nhưng vấn đề là phải chọn đúng quỷ, chọn trúng những con quỷ gian manh e là sẽ không có kết cục gì tốt, bởi từ lâu cả ba thế giới đã đồn nhau rằng ăn thịt và uống máu một Lost Generation chắc chắn sẽ mạnh hơn vì Lost Generation đã nhận được rất nhiều năng lượng từ ba mẹ mình để duy trì sự sống, đó là lí do hồi nhỏ Belie đã nhiều lần bị bắt cóc bởi chính những thần dân bất trung của ba mình.
Lúc này có lẽ do vừa suy nghĩ vừa bước đi nên Belie sa bước vào một con hẻm nhỏ lúc nào không hay. Chạy vào mắt cô là hình ảnh một thằng bé chắc chỉ mới 3 - 4 tuổi nằm dưới đất, xung quanh nó có đến 6 thằng nhóc khác xúm lại đánh đập, bàn chân của lũ trẻ không ngừng đạp vào bụng cậu bé, cả người cậu bé 4 tuổi trầy trụa, bầm tím đủ chổ, đến cả môi cũng ứa máu. Trông vô cùng thảm hại và khiến người ta thương cảm.
Thế nhưng khuôn mặt ấy khiến Belie sửng sốt trong chốc lát.
Mái tóc của thằng bé đen như lông quạ và cũng bù xù như cái ổ quạ, đôi mắt tím nhàn nhạt lạnh đến thấu xương, kể cả khi bị đánh đập như thế thằng bé không hề khóc lóc hay kêu xin, nó vẫn nằm im đó, cắn chặt răng, khuôn mặt gần như vô cảm, chỉ có đôi mắt đầy sát khí mà Belie nghĩ không một đứa trẻ 4 tuổi nào có thể có được.
Bộ dạng quật cường cam chịu của thằng bé khiến Belie nhớ đến Nhã Ngân ngày trước, cũng bị một đám vây lại đánh hội đồng thế này, nhưng chưa bao giờ cô khóc lóc cầu xin hay van nài, thậm chí cũng chưa từng ước ao sẽ có người đến cứu mình. Chính vì thế trong giờ phút này đây, Belie chỉ đứng im đó để mặc bọn trẻ đánh thằng bé tơi bời, đôi mắt cô tĩnh lặng nhìn về phía nó, nó đã thấy cô, và, cánh môi mỏng bết máu của nó câu lên, nhếch thành một nụ cười mỉa mai đầy châm chọc. Nếu như thằng bé khóc lóc kêu xin có lẽ cô sẽ giúp, ít nhất cái gọi là "lòng nhân đạo cao cả" ít ỏi trong cô sẽ giúp.
Thế nhưng thằng bé không hề tri hô cầu xin ai cứu nó, bất kể nó đã thấy được Belie.
Lúc này bọn trẻ cũng phát hiện ra Belie, có đứa bối rối, có đứa lại phách lối nhưng vẫn kiêng dè, ít nhất thì bộ váy trên người Belie vừa nhìn vào đã biết không phải hàng rẻ tiền, chưa kể hoa tai, vòng tay và chiếc vương miện nhỏ đính kim cương trên đầu cô nữa.
- Chị là gì của nó? Muốn cứu nó à? - Đứa cầm đầu to con nhất bước ra hỏi, trông nó chắc chỉ khoảng 10 tuổi là cùng.
- Cái thứ bần tiện như nó chẳng đáng để chị cứu đâu - Một đứa khác đứng ra thanh minh tội ác minh vừa mới làm.
Belie chậm rãi bước đến trước mặt lũ trẻ, quần áo trên người chúng nói cho cô biết chúng là những đứa con của tầng lớp trung lưu, không quá giàu cũng chẳng nghèo, một tầng lớp tương đối dễ sống trong xã hội.
- Theo các em thì việc các em làm có xấu không? - Belie hỏi, cô không hề quát mắng khiển trách, chỉ đơn giản là hỏi như thế.
- Không, tại sao lại xấu? Thứ xấu xí là nó mà, mẹ nó là nô lệ đấy chị ạ, nó là thằng ăn mày - Thằng bé cầm đầu nói ngay.
Người ta nói câu "đi hỏi già về hỏi trẻ" không có sai mà, Belie cảm thấy qua câu trả lời chân thật của lũ trẻ thì ít nhiều cô cũng cảm nhận được tình hình xã hội của đất nước này thế nào rồi. Có vẻ như khá rập khuôn theo các nước Tây Âu thời trung cổ.
Belie nhoẻn miệng cười, sau đó cô tháo chiếc vương miện của mình xuống, đưa cho lũ trẻ rồi nói:
- Nếu vậy thì chị được quyền mua nó đúng không? Sau này nó là của chị, các em không được đánh nó nữa nhé.
Nhìn thấy chiếc vương miện nạm đá đẹp đẽ dù là con nít cũng biết giá ở trên trời, bọn trẻ hớn hở cảm ơn Belie rồi chạy đi mất. Phút chốc con hẻm vắng chỉ còn hai người, cơn gió quạnh quẽ theo bụi cuốn qua. Thằng bé từ từ đứng dậy, cả người nó vì cơn đau mà liêu xiêu như muốn ngã, nhưng nó vẫn cố cắn răng tự đứng dậy, mặc dù kế bên có vách tường nhưng nó chẳng thèm vịn vào để đứng lên.
Belie nhìn nó, một ngón tay cũng không hướng đến đỡ lấy, cô chỉ chú mục vào đôi mắt lạnh như mãng băng của nó, một đôi mắt đầy tia chết chóc, mặt trời lên cao chiếu xuống đổ lên đất cái bóng dài của thằng bé, trông như tử thần đang đồng hành cùng nó vậy.
- Cậu nghĩ sao về hành động của chúng? - Belie bước đến đưa cho thằng bé chiếc khăn tay trong túi váy của cô, thằng bé cũng không từ chối, chậm rãi cầm lấy lau hết những vết giày bám trên mặt mình.
- Tôi nghĩ cô và tôi hiểu nhau lắm.
Belie lần nữa bị thằng bé làm cho ngạc nhiên, cô có cảm giác như kẻ đứng trước mặt cô đây, bên ngoài thì 4 tuổi nhưng e là linh hồn của nó không hề 4 tuổi chút nào. Bởi, nó đã thấu nhìn thấu cả suy nghĩ của cô.
Belie nhếch môi cười khẩy, nụ cười này cũng là của Nhã Ngân, đôi tròng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím than nhạt kia, lên giọng:
- Một lũ cho rằng mình công chính sau đó lấy lí do nghĩa hiệp để biện minh cho những tội lỗi nhơ nhớp mà mình gây ra, thật là một lũ đáng thương phải không? Anh bạn!
Lúc này có áng mây bay ngang trời, ánh sáng bị chắn bớt đi, cơ thể nhỏ xíu đứng trong không gian nửa sáng nửa tối, khuôn mặt thằng bé chìm sâu vào mãng đen nhạt, nhưng đôi mắt lạnh của nó vẫn sáng rực lên như một con thú dữ nhìn được trong đêm:
- Châm biếm ở đây là những kẻ nhận sự thương hại của người khác còn đáng thương hơn.
Thần thái trong đôi mắt ấy cao ngút trời, ngông ngạo, băng lãnh, mê hoặc và hoang dại đến ép run người khác.
Trong 18 năm sống bình an của Belie, đây là người đầu tiên khơi dậy tính cách ẩn sâu trong con người cô - tính cách của Phạm Nhã Ngân - cô gái mà dù bị đánh đập đến mấy cũng không cất một lời kêu than khóc lóc, là một cô gái dù bị thương đến thừa sống thiếu chết cũng không bao giờ cầu cứu kẻ khác, bởi đối với cô ấy sự cứu cánh của ai đó chính là cái tát của sự thương hại giáng vào lòng tự tôn của cô.
Thứ thương hại rẻ tiền để chứng minh bản thân là anh hùng ấy, cô chưa bao giờ cần. Và, thằng nhóc này cũng thế.
Nhưng lúc nãy Belie đã cho bọn trẻ chiếc vương miện quý và dặn sau này không được đánh nó nữa, điều đó có nghĩa là cô đã gián tiếp cho thằng bé sự thương hại của kẻ mạnh, cũng đồng nghĩa với việc sỉ nhục lòng tự tôn của nó. Dù chỉ mới gặp nhau, dù chỉ nói có mấy câu nhưng con người thường rất nhạy cảm với những kẻ có chung cảm xúc với mình mà.
Không hiểu sao khi nghe thằng bé nói như vậy Belie lại càng nổi hứng trêu chọc nó, nghĩ thế cô liền tháo chiếc nhẫn đính viên kim cương đỏ đeo ở ngón áp út của mình ra, đôi chân bước đến trước mặt nó, cơ thể cao ráo mà thanh mãnh cuối xuống, bàn tay Belie bắt lấy bàn tay thằng bé, đeo chiếc nhẫn vào tay nó:
- Kim cương lửa hàng thật, trên thế giới không có quá 20 viên đâu, cực kì đắt nhé, đem bán đi thừa sức mua nhà cửa và đất đai đấy.
Belie cảm thấy có lẽ ở địa ngục mình đã sống một cuộc sống quá xa hoa nên bây giờ cô mới hào phóng như thế.
Nói xong Belie không dây dưa thêm nữa, cô quay bước đi khoi đó, bỗng dưng lúc này phía sau cô có tiếng bước chân vang lên, thằng bé đã đi đến trước cô, chặn đường cô lại, dáng người nó chưa cao qua được chân váy của cô mà dám ngông cuồng đến thế đấy.
Belie cuối đầu nhìn bộ dạng cố chấp của nó lại càng thấy buồn cười, những ngón tay thon vừa tháo găng tay ra để cởi nhẫn cho thằng bé hướng đến chiếc cằm bé xinh kia rồi hất mặt nó lên, ung dung nhìn vào đôi mắt tím nhạt như phủ lớp sương của nó, nhưng trái ngược với thái độ ung dung nhàn hạ trong đôi mắt của Belie, giọng cô vang lên, đầy cay nghiệt:
- Nếu muốn trả lại cái tát của sự thương hại này thì phải mạnh mẽ lên, biết chưa? Thằng nhóc cầm đầu lúc nãy đã đạp vào bụng cậu 13 lần, thụi vào mặt cậu 7 lần, giẫm lên chân và tay cậu 23 lần đấy. Nhớ lấy, mạnh mẽ rồi trả lại tất.
Belie cũng không biết mình làm gì, dường như nói như vậy, cô như đang chửi con người mình lúc trước vậy, yếu đuối đến mức tự sát, bây giờ ngẫm lại cảm thấy bản thân khi xưa thật nhu nhược biết mấy.
Có phải hay không, cô đang cho thằng bé này động lực sống, thứ mà không ai cho Phạm Nhã Ngân ngày trước?
Những ngón tay bé xíu đã được lau sạch của thằng bé bắt lấy tay Belie đang đặt ở cằm nó, hai bàn tay chạm vào nhau như để nhớ nhau cả đời. Nhưng nó không hề đẩy tay cô ra hay có ý trả lại chiếc nhẫn, mà là giữ lại, dường như có chút ấn sâu hơn, như là muốn hôn lên bàn tay ấy, khuôn mặt tuy còn non nớt nhưng những đường nét hài hòa hứa hẹn sẽ là một mỹ nam tương lai ngẩng lên nhìn cô, đôi tròng mắt ương ngạnh ấy đón lấy từng lời cay nghiệt của Belie:
- Tôi nhớ kỹ cô rồi đấy, tốt nhất là cô nên cố giữ cái thái độ cao ngạo như bây giờ đi, nếu không, một ngày nào đó tôi sẽ nhấn chìm cô trong sự thương hại của mình.
Buông ra một câu lạnh cả sóng lưng người nghe, thằng bé xoay gót, bóng dáng nhỏ bé hòa nhanh vào dòng người, biến mất tựa như chưa từng tồn tại, ám ảnh lại nơi nó đã đi qua là đôi mắt tím than lạnh lẽo đầy chết chóc.
Belie bất giác lắc đầu bật cười mà chẳng biết tại sao? Phải chăng nụ cười ấy là của Phạm Nhã Ngân - con người mà cô đã chối bỏ cùng với thực tại? Belie không biết, cô chỉ cảm thấy mình muốn nhanh chóng quay về địa ngục mà thôi.
Cứ như thế với đôi bông tai retro đính hai viên ngọc quý của mình, Belie kiếm được một khoản tiền cho phép cô sống ở Nhân giới cả tháng mà không phải lo nghĩ gì. Thuê một phòng trọ tốt nhất nhì thành phố, cô nhàn nhã nghĩ ngơi ở đó và xem như mình đang đi du lịch. Dù sao nếu là việc của Lucifer thì cô hoàn toàn tin tưởng anh, anh đã mang cô đến đây được thì cũng sẽ mang về được.
Nhưng tất cả mọi sự tin tưởng hoàn toàn biến mất khi trong buổi chiều ngày thứ ba cô ở nhân giới, khi mà tiếng chuông giáo đường vang lên dồn dập, gấp rút, không những chỉ một giáo đường mà rất nhiều giáo đường đều đổ chuông như vậy, phút chốc cả thành phố rộng lớn ngập trong những tiếng chuông giăng, mà tiếng rôm rả của dòng người lúc này đều biến mất, bước chân mọi người cũng chững lại như hiểu được ý nghĩa của những hồi chuông ngân khẩn cấp này.
Tiếng đàn bồ câu đập cánh bay đi, ánh nắng xuyên qua tắm ngập những công trình tráng lệ hùng vĩ nhưng vẫn mang một gam cổ kính trong một màu vàng nhạt, và rồi dưới pháp thuật "Phóng đại âm thanh" khiến tiếng nói của ai đó (có lẽ) là địa vị cao vang lên khắp mọi ngõ ngách:
- Hai mươi phút nữa, tại thánh đường Saint Michael, chúng ta sẽ xử tử quỷ vương.
Belie đang đi dạo mua ít thức ăn cho tối nay chết đứng tại chỗ.
Tiếng đế giày gõ đều trên mặt sàn ốp những viên gạch sỉn màu, từng bước từng bước và nhanh dần, phút chốc làn váy đen kiêu sa huyền bí đã lao đến nơi đó - Thánh đường Saint Michael, để xem ba mình bị xử tử.
- Hồi Kết Của Thế Giới -
Đây là nơi sản sinh ra vũ trụ, là bí mật của sợi dây xích nối các thế giới lại với nhau, là dòng chảy của muôn vàn định mệnh, là ngai vàng của Đức Chúa Trời.
Không còn thần dân, không còn thân bằng cố hữu, không còn gia đình, không còn đồng đội,
với đôi tay đã rã rời vì những trận chiến dài đăng đẳng, tôi cầm chặt vũ khí - người bạn cuối cùng còn lại của tôi,
cùng với một trái tim khắc khoải mỏi mòn nơi lồng ngực và những vết thương chằng chéo trên cơ thể
tôi trở thành kẻ đầu tiên và duy nhất bước đến được nơi đây để chứng kiến cảnh tượng này.
Những gì tôi thấy lúc này khiến tôi nhớ lại một cô bạn cũ, cô ấy là con người, cũng không phải là con người.
Cô ấy đã chết rồi.
Trước lúc chết cô ấy đã hỏi tôi rằng:
"Belie, con người khó hiểu thật, tôi đã sống rất lâu với con người rồi nhưng vẫn không thể hiểu được họ. Con người là gì vậy? Và trong thế giới này, con người nào là con người, con người nào không phải là con người?".
Con người là gì?
Một quân tốt trên bàn cờ hay một nhân vị?
Một bánh xe trong cỗ máy hay một chủ thể tự do?
Đến tận khi cô ấy nhắm mắt xuôi tay tôi vẫn không thể trả lời được câu hỏi đó.
Tôi lại nhớ đến người chồng quá cố của tôi, tôi đã từng bắt anh phải thề hứa rằng chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau, nhưng anh đã không hứa, nên tôi cũng không trách anh vì đã bỏ tôi lại một mình thế này.
Dù sao thì chỉ một lát nữa thôi, những bánh răng của cổ máy mang tên thế giới sẽ chuyển động bằng năng lượng từ cơ thể của tôi, rồi tôi sẽ đến nơi mà anh đã đến trước và đoàn tụ với anh.
Chỉ là tôi nhớ anh đã từng mắng tôi một câu thế này:
"Thừa nhận rằng trong thế giới này phế thải cũng phải nỗ lực để đánh bại thiên tài nhưng em là một con người, em có quyền được yếu đuối vào một lúc nào đó".
Đến giờ phút này đây, khi đã sống nhiều cuộc sống, nếm nhiều loại mùi vị của thế gian, nhưng tôi vẫn chẳng thể định nghĩa được con người.
Tuy nhiên, tôi có thể tự định nghĩa chính mình, rằng, tôi là một con người.
Kể cả khi tôi cảm nhận rõ đôi cánh nặng trịch sau lưng mình, hay nguồn năng lượng phi con người chảy trong mạch máu, những vết thương đang lành dần bởi sự bất tử.
Tôi cũng sẽ ngẩng đầu cao mà tự hào rằng
Tôi là một con người
Một con người chiến đấu vì lý tưởng của mình
Dẫu cho lý tưởng đó bị cả thế giới xem là kẻ độc tài
Giờ đây dù Chúa có cho tôi khả năng viết lại quá khứ, hay ai đó thuyết phục tôi thay đổi suy nghĩ, thậm chí vị anh hùng đó cầm thanh kiếm công lý của anh ta kề vào cổ tôi, thì tôi vẫn sẽ trung thành với lý tưởng của mình.
Bởi vì tôi tin rằng tôi là người con gái hạnh phúc nhất trên đời này.
Từ khi bắt đầu cho đến kề cận kết thúc như lúc này, tôi vẫn không hối hận về bất cứ thứ gì, bao gồm cả việc sinh ra và chết đi như một kẻ phản diện.
-------------
- Thế giới bắt đầu -
Đã 18 năm kể từ lúc Nhã Ngân đến thế giới này, cũng tương đương 18 năm kể từ lúc Belie được sinh ra. Lúc này đây bộ phận may mặc trong cung điện Phantasma nhộn nhịp hơn bao giờ hết, vì hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của công chúa Bell đầy thương mến của họ.
Đối với một Lost Generation tuổi 18 là một dấu ấn thiêng liêng, bởi vì trong vòng đời con người của họ, 18 năm đầu chính là khoảng thời gian cơ thể họ yếu đuối nhất, có thể chết bất cứ lúc nào nếu không được cung cấp đủ năng lượng.
Belie cũng thế, trong suốt 18 năm qua cơ thể cô rất yếu, ốm đau bệnh tật liên miên, nhưng bây giờ thì ổn rồi, từ hôm nay trở đi công chúa kính yêu của họ sẽ khỏe mạnh như một con người, rồi sống tiếp thêm 12 năm nữa là có thể thành một thực thể hoàn hảo nhất. Cho nên bằng tất cả lòng mến yêu và tôn kính dành cho công chúa, tiếng hối hả vang vọng khắp nơi, những đôi cánh đen tất bật chao liệng qua lại để chuẩn bị một buổi tiệc hoành tráng nhất cho cô gái được cả địa ngục yêu mến ấy.
Căn phòng của Belie thông thường được cách âm rất tốt nhưng hôm nay có lẽ do bên ngoài quá ồn ào nên âm thanh xuyên qua vách tường vọng đến đánh thức cô dậy. Khẽ ngáp dài một cái, và như mọi khi, việc đầu tiên khi thức dậy là búng hai ngón tay vào nhau, lập tức giá nến trên trần điện bừng lên ánh sáng lung linh xua đi bóng đêm vĩnh cửu ở chốn địa ngục này.
Cho đến năm 30 tuổi, Belie vẫn là một con người, cô cũng cần phải ăn uống ngủ nghỉ, và như mọi con người bình thường khác cô cũng không có khả năng nhìn được trong màn đêm. Nhưng may mắn thay Belie lại là một pháp sư, chính xác hơn là một pháp sư khá có tố chất, có lẽ cô thừa hưởng điều này từ bà ngoại, nên từ năm cô 10 tuổi ba Satan đã bắt một pháp sư giỏi ở thế giới con người đến dạy pháp thuật cho cô, chung quy ngoại trừ 18 năm sống chung với bệnh tật ra thì mọi thứ ở thân xác này đều hoàn hảo.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng vào, dẫu suốt 18 năm qua ngày nào cũng như vậy nhưng Belie chưa một lần cảm thấy nhàm chán, bởi đó là một trong những thứ làm cô cảm thấy hạnh phúc nhất.
Chiếc váy chấm đất khẽ lung lay, từng bước chân buông nhẹ xuống mặt thảm êm như bông gòn, Belie bước đến mở cửa, nụ cười xinh đẹp nở rộ trên đôi môi của cô gái có cuộc sống quá đỗi yên bình hạnh phúc:
- Mẹ yêu, chào buổi sáng.
Đứng trước mặt Belie lúc này là một người phụ nữ ngoài 30, mái tóc vàng óng như nắng suông dài, uốn lọn lại ở phần đuôi tựa những đóa hoa hồng còn e ấp trong nắng, đôi mắt xanh biếc êm dịu nhìn cô, hai cánh tay trắng nõn vươn lên ôm lấy cô vào lòng:
- Bell của mẹ, chúc mừng sinh nhật con.
Belie đưa mắt nhìn người phụ nữ phía trước, bà ấy từng là bán thiên sứ Vanadis xinh đẹp tuyệt trần làm điên đảo trái tim của quỷ vương, nhưng bây giờ nét xuân sắc đã giảm đi ít nhiều vì bước sang tuổi 40, dù là người phụ nữ đẹp nhất địa ngục này nhưng không còn năng lực của thiên sứ duy trì sự bất lão nữa cũng chẳng thể chống lại được tuổi già.
Phải, bà ấy đã hi sinh năng lực thiên sứ của mình để cứu lấy đứa con gái là Lost Generation của bà, chỉ vì để cung cấp năng lượng duy trì sự sống cho cô mà chấp nhận đánh đổi sự bất tử của thiên sứ, thế gian này còn gì có thể cao cả hơn tình mẫu tử?
Đôi mắt màu nâu đồng của Belie tít lại cười ấm áp, kéo mẹ vào căn phòng rộng lớn với gam màu tối sa hoa quý phái:
- Hôm qua bộ phận may mặc đã gửi váy đến cho con, nói sao nhỉ? Rất đẹp, nhưng cầu kì quá, thiết kế cũng kiểu cách nữa, con không thể tự mặc được đâu, nên tối nay mẹ giúp con mặc nó nhé.
Belie ngồi trước tấm gương hình bầu dục với những mép ngoài được nạm vàng xa hoa, trên bàn trang điểm đầy rẫy những kẹp tóc, hoa tai, dây chuyền lộng lẫy và kiêu sa như chủ nhân của nó, cô vô tư để những ngón tay xinh đẹp của mẹ - giờ đã không còn những chiếc móng tay màu vàng của thiên sứ nữa khẽ luồng vào tóc của Belie, thắt lại mái tóc đen dài của cô:
- Tóc con dài quá.
- Đã đến ngang đùi rồi đấy ạ, còn không phải tại mẹ không cho phép con cắt đi hay sao?
- Bởi vì tóc con rất đẹp, mẹ yêu mái tóc này - Vanadis yêu mái tóc của con gái, yêu đến mức mỗi sáng bà đều giúp con gái mình chải tóc.
- À, một màu đen giống ba phải không ạ? Mẹ chỉ đang ẩn dụ đến ba thôi.
Vanadis phì cười, tay với lấy chiếc vương miện nhỏ xinh đính kim cương đỏ cài lên đầu cô con gái nhỏ mà bà yêu nhất trần đời này, khẽ cuối mình tì cằm vào bờ vai con, bà mĩm cười hạnh phúc rồi phất tay, tuy không còn quyền năng của bán thiên sứ nhưng mẹ vẫn có thể sử dụng pháp thuật như một pháp sư con người. Lúc này khuôn mặt của cô gái trong gương biến đổi rõ rệt, như là trở thành người khác vậy:
- Bell của ba mẹ thật xinh đẹp.
Belie lặng lẽ nhìn khuôn mặt trong gương, thật sự rất giống với khuôn mặt cô lúc trước, chỉ khác khuôn mặt ở thực tại của cô là thuần châu Á nên mềm mại, yểu điệu, còn khuôn mặt này thuần châu Âu, kiêu sa, gợi cảm. Nhiều khi ngồi soi gương cô hay tự đùa rằng mình trước khi đến đây hẳn đã trải qua phẫu thuật thẫm mĩ để có khuôn mặt Tây Âu này cũng nên.
Có một điều rất kì lạ ở đây là Belie cảm thấy mặc dù khuôn mặt này rất đẹp nhưng không hề đẹp đến mức phải giấu đi. Tuy nhiên từ năm cô 3 tuổi, ba đã dùng ma lực kết hợp với thánh lực và pháp thuật của mẹ để che đi khuôn mặt thật này, đồng thời ngụy tạo cho cô một khuôn mặt mới, một khuôn mặt khác cô hoàn toàn, đến cả đôi tròng mắt màu nâu đồng trong veo đặc trưng của cô cũng thay bằng đôi mắt đen láy.
Mãi đến tận bây giờ Belie vẫn không thể hiểu nổi tại sao ba mẹ lại làm thế, nhưng cô không mảy may quan tâm lắm, bởi cô hiểu ba mẹ chưa từng làm gì mà không suy tính đến hạnh phúc của cô cả.
- Đều thừa hưởng từ ba mẹ hết đấy ạ - Belie đặt tay lên tay mẹ, nhắm mắt tựa đầu mình vào bờ má ấm áp của mẹ mà nói. Mười tám năm qua là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô, sự cưng chiều yêu thương mà ba mẹ dành cho cô con gái bé bỏng của họ, sự tôn kính bảo vệ mà thần dần dành cho cô công chúa của họ Belie đều khắc cốt ghi tâm.
- Không phải giống ba mẹ đâu, gen của ba mẹ vẫn chưa thức tỉnh mà, con bây giờ là giống bà ngoại đấy.
Nói xong câu này, đột nhiên mẹ vòng tay ôm chặt lấy Belie, đầu gục sâu vào vai cô, giọng nói run run như đang kiềm nén:
- Mẹ, thực sự rất mong nhìn thấy con lúc biến đổi, con sẽ thế nào nhỉ? Có phải tóc sẽ vàng giống mẹ, hay là bạc giống ông ngoại, hay vẫn đen như ba? Mắt con sẽ thế nào? Màu xanh của thiên sứ, hay đỏ thẫm của quỷ? Móng tay con nữa, sẽ mang màu đen của quỷ, hay màu vàng lấp lánh của thiên thần? Hẳn là con sẽ còn đẹp hơn bây giờ nữa, mẹ, thực sự, mẹ rất mong có thể nhìn thấy con lúc đó. Nhưng mà, nhưng mà...
Belie đã cảm nhận rõ những giọt nước mắt âm ấm khẽ lăn trên vai mình, mang theo sự buốt giá phủ lấy trái tim cô. Nhưng lúc này cô đã không hề biết về những bi kịch sắp xảy ra, mà chỉ đơn giản nghĩ rằng mẹ đã sang tuổi 40 rồi nên bà ấy cho rằng mình không thể sống lâu thêm nữa vì dòng đời của một con người chỉ đến 60 năm thôi, cô chỉ đơn giản nghĩ thế nên mĩm cười an ủi mẹ:
- Rồi mẹ sẽ thấy được con mà. Dù mẹ có chết thì linh hồn vẫn xuống sông Bạc đầu thai sống tiếp kiếp mới, đến năm 30 tuổi của kiếp sau lại tiếp tục biến đổi thành bán thiên sứ thôi, con và ba đã bàn nhau sẽ tìm lại mẹ, rồi gia đình chúng ta sẽ lại sống hạnh phúc như bây giờ.
Sau khi chải tóc xong mẹ dắt tay Belie đi qua khu hành lang rộng lớn, băng qua những cây trụ chạm trỗ hoa văn cổ điển nhuốm một sắc đêm u tối như thể được xây lên từ những mãng đêm đen đặc của địa ngục. Bước chân hai người dưới ánh trăng bàng bạc đi về phía nhà ăn của lâu đài để lại trên mặt sàn hai chiếc bóng mãnh. Thông qua những cửa sổ cao khoảng 5 mét lồng kính trong suốt, Belie thấy bầu trời bên ngoài đen như mực, bóng tối vẫn bao trùm khắp nơi như mọi khi, chỉ có ánh trăng tròn lặng lẽ chiếu xuống yếu ớt. Lộng lẫy nhất trong sắc đêm đen vẫn là những dòng dung nham hững hờ buông mình chảy quanh mãnh đất khô cằn của chốn tội lỗi này.
Bước đến phòng ăn, những giá nến được uốn cong tỉ mỉ và tinh xảo lơ lửng trên trần phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hắt lên khuôn mặt người đàn ông đã ngồi sẵn ở đó từ bao giờ. Trong ánh đèn nhạt nhòa và mỏng manh như trăng chốn địa ngục, khuôn mặt ba trông thật thâm trầm, dường như đâu đó trong căn phòng đã được thắp nến này vẫn còn những mãng bóng tối nhạt vây lấy ông.
Không như mẹ đã đến tuổi trung niên, ba vẫn trẻ như chàng trai độ ba mươi, đôi mắt ông đỏ thẫm tựa như ngọc ruby, cặp sừng trâu cong cong cao ngạo ngự trên đầu biểu dương cho sự oai hùng của con quỷ mạnh nhất địa ngục, khuôn mặt lạnh lùng sắc bén nhưng cực kì có khả năng gieo rắc thương nhớ cho các thiếu nữ, mái tóc đen dường như tạo thêm lớp màn huyền bí bao bọc ông.
Nhưng kể cả khi sở hữu vẻ ngoài đúng chuẩn một quỷ vương uy quyền như thế nhưng đối với mẹ, ông ấy chỉ đơn giản là một người chồng, còn đối với Belie ông ấy chỉ là một người ba, có lẽ chính ông cũng cảm thấy như thế. Và như mọi ngày, ông ấy ngồi đó, ánh mắt sẽ ánh lên nét dịu dàng yêu thương khi nhìn về hai mẹ con:
- Nào, tới giờ ăn sáng rồi đấy.
Ba là một con quỷ, ba không cần phải ăn uống, nói chính xác hơn lòng tự tôn của một con quỷ rất coi thường việc ăn uống đến mức xem đó là một việc dung tục mà chỉ con người mới làm. Nhưng vì để Belie có cảm giác gia đình nên ông luôn gác công việc bận rộn qua để ăn cùng cô và mẹ. Tất nhiên, thuở còn là một bán thiên sứ quyền năng, mẹ cũng không cần phải ăn, nhưng đó đã là chuyện ngày trước.
Trên bàn bày rất nhiều thức ăn ngon, từ mặn đến ngọt, không thiếu cả những loại hoa quả ngon nhất để tráng miệng, sữa bò thơm ngon sóng sánh trong cốc, tất cả đều là những món Belie thích nhất, hẳn nhiên nguyên liệu thức ăn cho con người không hề có ở địa ngục - nơi mà đại đa số đất đai chỉ là sỏi đá khô cằn không có lấy chút sự sống, nên tất cả chúng đều được mang từ thế giới con người về, bảo quản bằng pháp thuật của các pháp sư hắc ám làm việc cho quỷ, tất nhiên ma lực của quỷ chưa bao giờ dùng được cho mục đích duy trì sự sống.
Belie nâng váy chạy đến ôm lấy cổ ba mình, khẽ đặt lên má ông một nụ hôn phớt, sau đó dán mắt lên người ông. Hôm nay ba mặc một bộ White Tie trông hết sức lịch lãm, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng đen với cổ đính lông quạ, từng sợi lông thẳng và đen mướt như mái tóc của ông.
Theo như Belie cảm thấy sau 18 năm sống cùng một mái nhà thì màu yêu thích của ông lúc nào cũng là màu đen và ông thật sự hợp với sắc màu ấy đến không tưởng, đến mức Belie luôn cho rằng ông sinh ra là để dành cho màu đen hoặc ngược lại, bởi mỗi khi khoác lên người màu sắc đó trông ông vô cùng huyền bí nhưng vẫn toát ra khí chất cao ngạo ngút trời khiến Belie không khỏi cảm thán:
- Ba lúc nào cũng bảnh bao cả, tối nay con muốn ba nhảy mở màn với con trong buổi tiệc sinh nhật được không ạ?
- Anh xem Bell của chúng ta đã lớn thế rồi, hai ba con đứng cạnh nhau trông như tình nhân ấy - Mẹ kéo ghế ngồi xuống, khuôn miệng cong cong yêu kiều nhấp chút rượu Vang đầu ngày, màu đỏ sóng sánh khẽ tô thắm đôi môi vốn đã xinh đẹp của bà.
- Mẹ có nghe truyền thuyết con gái là người yêu kiếp trước của ba chưa?
- Nếu thật là Bell thì làm sao mẹ tranh nổi chứ? Đã xinh đẹp lại còn đáng yêu thế này, đến cả Cậu ấy cũng không chịu nổi cơ mà.
Nhắc đến "cậu ấy" Belie có chút thẹn thùng cố dấu cuối đầu, môi vô thức vẽ ra nụ cười giản dị thuần khiết như những cô gái mới lớn đang yêu. Trong đầu nhớ đến mái tóc vàng óng cùng đôi mắt xanh thẫm như màu của bầu trời, nhớ đến đôi cánh trắng tinh khôi của Người, những chiếc lông vũ rơi như tuyết, Người tựa mặt trời chói lọi nơi địa ngục này, như một vì sao mai trong đêm tối.
Đang khi Belie còn đang nhớ đến chàng trai ấy thì tiếng bước chân của ba đã kéo cô về, ngẩng mặt lên đã thấy ông ấy đứng trước cô từ bao giờ. Belie giật thót người đẩy ghế ra đứng dậy, cô hơi nghiêng đầu khó hiểu bởi vì ánh mắt của ba nhìn cô rất mơ hồ, kể cả khi cô đã biết ông là người thâm trầm khó đoán nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy đôi mắt ấy lại mang sắc thái tựa bầu trời địa ngục như vậy, Belie không thể thấy được bất cứ thứ gì trong đôi mắt ấy.
- Belie.
- Vâng? - Belie lần này thực sự hoảng hốt, cô đứng ra khỏi ghế như để sẵn sàng đón nhận mệnh lệnh của quỷ vương, đôi mắt tròn xoe lại nhìn về phía ba mình, bởi vì ngoại trừ lúc đặt tên cho cô tới bây giờ ba chưa bao giờ gọi cô bằng "Belie" một cách nghiêm túc như thế.
Và rồi ánh mắt đỏ thẫm như khối máu đặc nhìn xoáy vào Belie, dường như muốn ám ảnh tâm trí cô bằng sắc màu đỏ thẫm ấy. Một giọng nói quyền uy như đấng quỷ vương hắc ám nơi địa ngục ra lệnh cho bề tôi, ông nói:
- Quỳ xuống.
Belie không hẳn là cảm thấy sợ hãi nhưng lại vô cùng bối rối hoang mang không biết phải làm sao, đành quay ánh mắt sang nhìn mẹ, thấy bà ấy cười nhẹ liền thả lỏng người ra, một đầu gối cô áp nhẹ xuống đất, tay phải đặt lên ngực, như cách những con quỷ nhận lệnh của ma vương, Belie nghiêm túc nói:
- Vâng, có tôi thưa Quỷ Vương.
- Đưa tay trái của con lên đây.
Belie không chút do dự đưa tay trái lên, đầu cô theo đó nhìn về phía bàn tay to lớn với những chiếc móng tay màu đen của ba, phút chốc sắc đỏ như đôi mắt của ba đã ánh lên trong đáy mắt cô, và rồi, chiếc nhẫn hình ruby đỏ trót lọt đeo vào ngón tay giữa của Belie.
Giây phút đó Belie chỉ biết ngây người, bởi viên ngọc này cô biết, nó là viên ngọc nạm trên thanh kiếm Hades của ba, nó tượng trưng cho quyền lực của kẻ đứng đầu quỷ giới, của bóng đêm tội đày, tượng trưng cho sự thông tuệ và kiêu hãnh của một con quỷ. Nếu nó trao cho cô thì có nghĩa là trong trường hợp đủ ma lực cô có thể triệu hồi được thanh kiếm Hades có thể giết chết cả linh hồn, và hơn cả, cô cũng được xem là một quỷ vương.
Nghĩ đến đây Belie hốt hoảng đứng dậy, toan tháo chiếc nhẫn ra thì thấy màu đỏ của viên ngọc ngã dần sang màu nâu đồng trong veo, tựa như đôi mắt của cô và mẹ, mà kì lạ hơn thảy là chiếc nhẫn thít chặt vào tay cô, không cách nào gỡ ra được.
Tất nhiên Belie không phải kiểu người sẽ giãy nãy lên khi gặp chuyện không vừa ý, cô cười nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt ba, như muốn ông hiểu được suy nghĩ của cô:
- Con biết con đã 18, nhưng con không nghĩ mình có thể trở thành quỷ vương đâu ba thân yêu của con.
Lúc này mẹ bước đến cạnh ba, đầu bà ấy nép vào lòng ba như thể hiện niềm tin tưởng tuyệt đối, mang cả đời này giao vào tay ông ấy, ba cũng vòng cánh tay mạnh mẽ đã từng bế Belie bay lên tận mặt trăng qua vai mẹ, hai người họ, như thể đã thề hứa một đời mãi mãi mãi bên nhau, sống chết không rời vậy.
- Là quà sinh nhật của con đấy, con hoàn toàn xứng đáng với nó mà. Ba mẹ cũng không hề mong con làm quỷ vương gì cả, con chỉ cần sống hạnh phúc là đủ rồi.
Belie cảm thấy rất khó hiểu về hành động của hai vị phụ huynh hôm nay, đang khi còn vừa suy ngẫm về hành động của ba mẹ vừa buông chân thẫn thơ trên dãy hành lang dài thì một cơn gió nhẹ khẽ thoáng qua, những chiếc lông vũ trắng tinh chao liệng trước mặt Belie. Cô ngẩn người một lúc, sau đó hai tay nâng lấy chiếc váy đen bồng bềnh, đôi chân chạy nhanh về phía cuối dãy hành lang.
Khi bước chân của Belie đã chạy hết dãy hành lang dài và rộng được phủ trong ánh nến nhạt ấy, cô leo qua khỏi lan can, giẫm trên nóc điện lộp những mãnh ngói đen bước đến. Ập vào mắt cô là khoảng trời rộng phía trước làm lòng xuyến xao dẫu đã ngắm nhìn nó đến quen thuộc tạc lòng. Lầu ba gió lộng thổi bay chiếc váy đen dài về phía sau, những tán lông vũ trắng sượt qua da Belie dịu dàng như bàn tay Người. Dẫu giữa khoảng không gian ấy đất trời phủ trong một màu đen chỉ có ánh trăng tàn yếu như nến nhưng đôi mắt Belie vẫn bắt được bóng dáng đó giữa bầu trời đen mịt.
Đôi cánh trắng tinh như phát sáng giữa bầu trời đêm, một màu trắng đến chói lóa mắt người nhìn nhưng vẻ đẹp của nó khiến ta không cách nào rời mắt nổi. Dáng Người bay trên bầu trời tựa ngôi sao băng xẹt qua, khiến ta chỉ biết cảm thán mà chấp tay nguyện cầu với vị thiên sứ đẹp như mơ như thơ ấy. Dù chỉ nhìn xa xa, chỉ thấy bóng dáng mập mờ nhưng người ta vẫn mơ hồ thấy được cơ thể trong bộ giáp nhẹ màu đen đi viền đỏ sậm ấy đẹp như tượng tạc ra, cao lớn và hoàn mỹ, Người bay trong đêm như thách thức vũ bão và bóng đêm dày đặc, xuyên qua những tầng mây đen như vách tường thành của địa ngục bay về phía đôi mắt màu đen láy đang đong đầy hình ảnh mình.
Lực đập cánh dũng mãnh của Người tạo ra một cơn gió lớn khiến cô gái nhỏ muốn bay mất, nhưng một sức mạnh vô hình nào đó đã giữ cô gái lại, dịu dàng như những mãnh mây trắng mềm nâng cô gái về phía Người, vòng tay Người mạnh mẽ nhưng lại nhẹ nhàng hơn bao giờ hết đón lấy cô.
Gió đêm lay, mái tóc vàng như những sợi tơ nắng bay trong gió, ánh mắt xanh biếc như biển sâu không đáy nhìn vào cô gái đang ở trong vòng tay mình, khuôn mặt đẹp đến mơ mộng của chàng thiên sứ kề sát, nụ cười làm tan chảy trái tim mọi cô gái câu lên trên bờ môi mỏng:
- Chúc mừng sinh nhật em, công chúa của anh.
Hai tay Belie ngồi trên cánh tay của chàng trai, tay vòng qua cổ anh, kề trán mình vào trán anh, nụ cười hạnh phúc tô đậm trên đôi hàng mi dài:
- Vậy thì anh sẽ tặng quà gì cho em nào? Lucifer - chàng tư lệnh ma quân của riêng em?
- Chưa gì đã đòi quà rồi - Lucifer nghiêng đầu cười, nụ cười ấy đẹp đến mức dù đã nhìn ngắm suốt bao nhiêu năm qua nhưng Belie lúc này vẫn cảm thấy trái tim mình loạn lên, phải chăng đó là vì cô yêu anh?
Bị trách móc như vậy nhưng Belie không hề buồn ra mặt, hai tay cô mân mê bờ má anh - một việc mà cô rất thích, đôi mắt đen của cô nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đẹp không tì vết phía trước. Đây là chàng trai cô yêu nhất trên đời, anh là một thiên thần sa ngã, quyền năng của anh không kém cạnh gì ba Satan của cô, hiện tại anh đang là tư lệnh ma quân lãnh đạo đội binh quỷ giới.
Bởi vì không phải thuần quỷ nên dù đã sa ngã thì Lucifer vẫn giữ lại được những đặc tính của thiên thần bao gồm cánh trắng, móng tay và tóc vàng, chỉ khác một chút là chiếc vòng thánh trên đầu đã ngã sang màu đen. Tuy vậy, có thể nói Lucifer là thiên thần sa ngã duy nhất giữ được đặc tính này trong khi các thiên thần sa ngã khác sau khi sa ngã sẽ có đôi cánh dơi và đầu mọc sừng. Theo như ba của cô giải thích thì do Lucifer rất kiêu ngạo, anh từng là một trong những tổng lãnh thiên thần mạnh nhất thay Chúa coi quản thiên đàng trước khi bộ ba lên ngôi, tuy nay đã sa ngã và làm việc dưới trướng Satan nhưng lại cho rằng mình vẫn cao trọng như xưa nên quyết không chịu để mất đi đôi cánh trắng.
Lucifer và Belie đã yêu nhau 2 năm rồi, điều này cả địa ngục ai cũng biết, hẳn nhiên ai cũng thích thú chúc phúc cho cặp đôi đẹp nhất quỷ giới này.
Lúc này vòng tay Lucifer lại ôm chặt lấy Belie hơn, đôi cánh to vững trải vươn cao, lập tức cả hai thân ảnh bay vút lên tầng không tưởng như muốn chạm đến mặt trăng bạc.
- Bell - Lucifer dừng lại giữa không trung, anh khẽ gọi tên cô, âm thanh theo gió đêm êm mượt cả lòng người nghe.
- Bell nghe đây - Belie sốt sắn đáp lại, dù bây giờ cô đang lơ lửng trên tầng không trung, cao đến mức nhìn xuống không thấy được gì ngoài màu đen và màu đen, chỉ cần Lucifer buông tay ra thôi là cô sẽ nát xác ngay, nhưng khuôn mặt Belie không chút sợ hãi, hai cánh tay cô vẫn tin tưởng ôm lấy cổ anh, giao phó mọi thứ cho anh.
Bỗng dưng lúc này cơ thể của Belie rời khỏi vòng tay của Lucifer, anh nhẹ nhàng dùng sức mạnh của mình nâng cô lơ lửng trên không gian. Và rồi, cơn gió lạnh thổi qua làm chiếc áo choàng đen bay trong gió, ánh trăng phía sau lưng anh tròn vằng vặc đẹp đến say lòng, nhưng, tất cả đều không bằng giây phút anh đưa đến trước mặt cô sợi dây chuyền, ánh mắt ấy dịu dàng như nước, lại êm đềm như ánh trăng đêm, anh đã nói:
- Qùa cho em.
Belie tròn xoe mắt nhìn vào sợi dây chuyền bằng dây bạc mỏng manh với mặt dây là hình một đóa hoa gì đó mà cô không nhận ra, chỉ biết rằng mặt dây được làm bằng loại đá màu tím trong suốt lấp lánh, nhỏ bằng đầu ngón tay út của cô nhưng lại có rất nhiều cánh hoa, hình dạng bé xíu thế kia mà có thể chế tác đẹp như vậy e là rất kỳ công.
- Mặt dây chuyền là hoa gì vậy? - Belie thật thà hỏi, tay cầm lấy sợi dây hí hoái soi mói tiếp.
Trước khuôn mặt dễ thương của người yêu bé bỏng, Lucifer bật cười thành tiếng, đưa tay lấy lại sợi dây chuyền, vừa mở móc khóa vừa nói:
- Là hoa Everlasting.
Hoa Everlasting? Belie lại còn tròn mắt hơn. Thật tình mà nói thì Belie rất mừng khi thế giới này sử dụng tiếng Việt, nhưng có một số từ cũng như tên riêng thì không được Việt hóa hẳn, chuyện này thì cũng giống như mấy cuốn tiểu thuyết nước ngoài nhập về Việt Nam thôi ấy mà. Những từ không được Việt hóa này thường được xem là cổ ngữ, điều này khiến Belie nhiều khi không khỏi cảm thấy dí dỏm.
Mặc dù không biết hoa Everlasting là gì nhưng Belie vẫn nhớ everlasting trong tiếng Anh là bất diệt, lúc này đây cô mới sực nhớ ra một loài hoa mang cái tên tiếng Việt tương tự thế.
Hoa Bất Tử. Belie nhìn lại mặt dây lần nữa, gật đầu kết luận, đúng là hoa bất tử thật rồi.
Lúc này vòng tay của Lucifer choàng qua cổ Belie, giúp cô đeo sợi dây vào.
Belie cuối đầu nhìn, hẳn nhiên là quà người yêu tặng, càng nhìn càng thấy đẹp.
Lúc này vòng tay của Lucifer lại ôm cô về, bàn tay ấy vuốt mái tóc đen mềm của cô, nhẹ ép đầu cô vào ngực anh, giây phút đó Belie đã chẳng còn biết gì nữa, những gì phủ lấy tiềm thức của cô là mùi hương dễ chịu từ cơ thể anh, là thân nhiệt ấm áp đến mức muốn hòa tan con tim cô, là giọng nói vang lên, đẹp như những vì sao đêm:
- Ý nghĩa của hoa Everlasting là, dù có chuyện gì xảy ra, hãy tin tình yêu của chúng ta là bất diệt.
Belie đã không còn nghĩ gì được nữa, cô chỉ biết rằng đây là chàng trai duy nhất của lòng cô, anh đang ở đây, đang ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô những lời yêu thương. Belie không thể nói gì nữa, cô chỉ cười nhẹ, nhắm mắt lại vòng tay ôm cổ anh, thay cho câu nói "em sẽ yêu anh đến mãi mãi", cô ngước mắt lên nhìn anh, và dưới ánh trăng tròn êm dịu, Belie nhẹ nhàng trao cho anh nụ hôn đầu vụng dại của mình, hai đôi môi âu yếm quấn quít không rời.
Trên trời hai thân ảnh dệt ra bức tranh đẹp đến rung động lòng người, đó là bức tranh một chàng thiên sứ cánh trắng mạnh mẽ ôm lấy cô gái mong manh, cả hai lơ lửng giữa không trung, trao cho nhau nụ hôn của tình yêu đích thực.
Nhưng rồi...
Lucifer ôm lấy cô gái đã ngất trong lòng anh, bàn tay khẽ mân mê bờ má cô, đặt lên trán cô nụ hôn nhẹ. Đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ đau khổ bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại nét tĩnh lặng như mặt biển băng lạnh.
Hoa bất tử, dù có chuyện gì xảy ra, xin hãy tin tình yêu anh dành cho em là bất diệt.
----------------------
Có tiếng ồn ào rôm rả ập vào tai Belie, xen vào đó là tiếng bánh xe gỗ lăn trên mặt đường khô khốc, hình như có ai đó gọi cô, lại có bàn tay ai đó không ngừng vỗ vào má Belie lôi cô ra khỏi cơn đau đầu đến choáng váng.
Đôi hàng mi dài từ từ hé ra, ánh sáng khiến đôi mắt đã quen sống trong tối của cô nheo lại đầy khó chịu, phải chớp vài mi vài cái mới có thể thấy rõ một bà lão tuổi khoảng ngoài 50 nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng.
Belie hốt hoảng đến mức thụt lùi ra phía, đôi mắt nâu đồng lập tức đảo một vòng, xung quanh cô là hai vách tường có lẽ là khoảng trống giữa hai ngôi nhà, hai đầu ra của con hẻm đầy người lướt qua, ngửa cổ lên thì thấy bầu trời trong xanh rộng lớn, ánh mặt trời êm dịu buổi sáng đang chiếu xuống trải nắng đến khắp nhân gian.
Lúc này người đàn bà đã gọi cô thức dậy kia nhìn cô đầy lo lắng nói:
- Cô bé, tại sao cháu lại nằm ở đây?
Mặc dù Belie chưa bao giờ đến thế giới con người nhưng cô vẫn biết đây là Nhân giới, bởi chỉ Nhân giới mới có con người qua lại và những mái tóc hoa râm báo hiệu tuổi già thế này. Nhưng tại sao Belie lại ở thế giới con người? Cô nhớ cô đã gặp Lucifer, đã nhận qua từ phía anh và đã hôn anh, sau đó thì Belie không thể nhớ thêm nổi nữa.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Belie không biết thế nào, bối rối hỏi lại:
- Bà thấy cháu nằm ở đây ạ? Từ bao giờ thế ạ?
- Lão cũng không biết, lúc lão thấy cháu, cháu đã nằm ngất trong này rồi, gọi mãi cháu mới tỉnh dậy.
Belie thở dài chống tay đứng lên, cô lắc đầu mạnh để tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ. Như vậy là sau khi cô hôn Lucifer xong thì liền ngất đi rồi được ai đó mang đến vứt vào con hẻm được tạo thành từ hai vách tường của hai căn nhà này sao? Ai? Ai có thể bắt cóc được công chúa Belie khi cô đang trong tay của Lucifer. Không, không ai có thể làm được điều đó.
Nếu vậy thì chỉ có thể là Lucifer đã mang cô đến đây. Nhưng để làm cái gì chứ? Belie không tài nào hiểu nổi, cô cuối xuống kiểm tra người mình thì thấy sợi dây chuyền anh tặng cô vẫn còn trên cổ, chiếc nhẫn ba tặng cũng còn, đến cả chiếc váy đen dài xinh đẹp này cũng còn, trang sức trên người đều nguyên vẹn.
Cuối chào cảm ơn bà lão đã đánh thức mình dậy, Belie cất bước đi ra khỏi con hẻm nhỏ, lập tức đập vào mắt cô là những ngôi nhà cổ điển tắm ngập trong ánh nắng vàng, kiểu nhà cổ điển như thời trung cổ Châu Âu nhưng có nét gì đó phá cách hơn, chắc vậy, Belie không phải kiểu người thông thạo các lối kiến trúc cổ cho lắm, cô chỉ cảm thấy nơi này rất đẹp.
Phố xá bên đường đầy những sạp trái cây, rau củ, v..v và không thể thiếu là rất nhiều người qua lại mua bán trao đổi, những cổ xe ngựa thô sơ chạy ngang qua đầy ắp những quả táo chín đỏ chờ được giao đi. Hướng tầm mắt phía xa xa ta có thể thấy được những ngọn tháp cao ngút trời, những nhà hát to lớn, những thánh đường trang nghiêm, tất cả đều cổ kín quý phái nhưng không kém phần uy nghi lộng lẫy. Nghe đâu từ xa có tiếng chuông vọng lại từ tháp đồng hồ thiên văn nào đó.
Nơi này đầy rẫy năng lượng sống, tràn ngập ánh mặt trời, nơi này, không phải là địa ngục quê hương cô.
Bỗng lúc này Belie khựng người lại, bởi, tấm gương phía trước từ cửa hàng giày phảng chiếu khuôn mặt của cô, khuôn mặt thật sự. Đôi mày đen cong cong, môi màu đỏ hồng tươi tắn và trên hết là đôi mắt màu nâu đồng tuyệt đẹp. Lại một cơn đau đầu vì khó hiểu ập đến Belie, cô cắn môi đầy bực tức nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh rồi bước đi.
Gấu váy đen chạy ren dài chấm đất theo từng nhịp bước chân chậm rãi của Belie, đôi mắt cô không dám nhìn loạn lung tung dẫu cho cô tò mò mọi thứ xung quanh mình, bởi nhìn lung tung biết đâu sẽ bị bọn lính thủ thành cho rằng cô là người từ nơi khác đến, lý lịch không rõ ràng rồi gọi đến hỏi giấy thông hành thì rất phiền phức, hơn nữa đôi mắt Belie nhờ ma lực của ba gieo vào nên cô có thể nhìn thấy được thực thể siêu nhiên bao gồm thiên thần, ác quỷ và cả linh hồn người chết - điều mà người bình thường không thể làm được. Nếu lỡ để bọn quỷ phát hiện ra cô có thể nhìn thấy chúng thì rất phiền phức, không phải là bán bổ quê hương nhưng Belie cảm thấy quỷ luôn là loại xảo quyệt và thủ đoạn nhất. Thế là giữa phố xá đông đúc người qua lại, cô gái nhỏ lặng lẽ bước đi.
Bởi cũng sợ bị nghi ngờ nên Belie nói dối rằng mình là một khách du lịch bị lạc đường, thế là chỉ vài câu hỏi ngắn gọn cô đã biết sơ được nơi cô đang đứng.
Đây là thành phố Loreto thuộc quốc gia Romilda của Nhân giới, một trong những thành phố phát triển nhất nước. Nơi đây nổi tiếng không những bởi kinh tế và thương mại phát triển mà còn nổi tiếng bởi những công trình đồ sộ như nhà thờ, các lâu đài, chung quy mà nói có vẻ đây là nơi sống của những người có tiền thuộc các tầng lớp cao trong xã hội.
Dù là ở Nhân giới nhưng không có nghĩa là chỉ có mỗi con người, bằng chứng là thấp thoáng trong dòng người qua lại, Belie vẫn thấy được vài con quỷ lượn lờ, đâu xa xa trên những nóc nhà thờ treo hình cây thập giá những thiên thần với đôi cánh trắng cũng ở đó, thậm chí thỉnh thoảng cô thấy những linh hồn còn lang thang đang đợi thần chết đến đón đi. Tất nhiên vì là ở Nhân giới nên không có chuyện gì to tát họ tuyệt đối sẽ không đánh nhau.
Điều Belie cần bây giờ là ở lại đây trước. Nếu Lucifer đã đưa cô đến đây thì cô tin anh có lí do của riêng mình. Nên cứ ở lại đây vài ngày đợi người lên đón mình. Hoặc không cô cũng có thể tìm một con quỷ và nhờ nó đưa cô về địa ngục, nhưng vấn đề là phải chọn đúng quỷ, chọn trúng những con quỷ gian manh e là sẽ không có kết cục gì tốt, bởi từ lâu cả ba thế giới đã đồn nhau rằng ăn thịt và uống máu một Lost Generation chắc chắn sẽ mạnh hơn vì Lost Generation đã nhận được rất nhiều năng lượng từ ba mẹ mình để duy trì sự sống, đó là lí do hồi nhỏ Belie đã nhiều lần bị bắt cóc bởi chính những thần dân bất trung của ba mình.
Lúc này có lẽ do vừa suy nghĩ vừa bước đi nên Belie sa bước vào một con hẻm nhỏ lúc nào không hay. Chạy vào mắt cô là hình ảnh một thằng bé chắc chỉ mới 3 - 4 tuổi nằm dưới đất, xung quanh nó có đến 6 thằng nhóc khác xúm lại đánh đập, bàn chân của lũ trẻ không ngừng đạp vào bụng cậu bé, cả người cậu bé 4 tuổi trầy trụa, bầm tím đủ chổ, đến cả môi cũng ứa máu. Trông vô cùng thảm hại và khiến người ta thương cảm.
Thế nhưng khuôn mặt ấy khiến Belie sửng sốt trong chốc lát.
Mái tóc của thằng bé đen như lông quạ và cũng bù xù như cái ổ quạ, đôi mắt tím nhàn nhạt lạnh đến thấu xương, kể cả khi bị đánh đập như thế thằng bé không hề khóc lóc hay kêu xin, nó vẫn nằm im đó, cắn chặt răng, khuôn mặt gần như vô cảm, chỉ có đôi mắt đầy sát khí mà Belie nghĩ không một đứa trẻ 4 tuổi nào có thể có được.
Bộ dạng quật cường cam chịu của thằng bé khiến Belie nhớ đến Nhã Ngân ngày trước, cũng bị một đám vây lại đánh hội đồng thế này, nhưng chưa bao giờ cô khóc lóc cầu xin hay van nài, thậm chí cũng chưa từng ước ao sẽ có người đến cứu mình. Chính vì thế trong giờ phút này đây, Belie chỉ đứng im đó để mặc bọn trẻ đánh thằng bé tơi bời, đôi mắt cô tĩnh lặng nhìn về phía nó, nó đã thấy cô, và, cánh môi mỏng bết máu của nó câu lên, nhếch thành một nụ cười mỉa mai đầy châm chọc. Nếu như thằng bé khóc lóc kêu xin có lẽ cô sẽ giúp, ít nhất cái gọi là "lòng nhân đạo cao cả" ít ỏi trong cô sẽ giúp.
Thế nhưng thằng bé không hề tri hô cầu xin ai cứu nó, bất kể nó đã thấy được Belie.
Lúc này bọn trẻ cũng phát hiện ra Belie, có đứa bối rối, có đứa lại phách lối nhưng vẫn kiêng dè, ít nhất thì bộ váy trên người Belie vừa nhìn vào đã biết không phải hàng rẻ tiền, chưa kể hoa tai, vòng tay và chiếc vương miện nhỏ đính kim cương trên đầu cô nữa.
- Chị là gì của nó? Muốn cứu nó à? - Đứa cầm đầu to con nhất bước ra hỏi, trông nó chắc chỉ khoảng 10 tuổi là cùng.
- Cái thứ bần tiện như nó chẳng đáng để chị cứu đâu - Một đứa khác đứng ra thanh minh tội ác minh vừa mới làm.
Belie chậm rãi bước đến trước mặt lũ trẻ, quần áo trên người chúng nói cho cô biết chúng là những đứa con của tầng lớp trung lưu, không quá giàu cũng chẳng nghèo, một tầng lớp tương đối dễ sống trong xã hội.
- Theo các em thì việc các em làm có xấu không? - Belie hỏi, cô không hề quát mắng khiển trách, chỉ đơn giản là hỏi như thế.
- Không, tại sao lại xấu? Thứ xấu xí là nó mà, mẹ nó là nô lệ đấy chị ạ, nó là thằng ăn mày - Thằng bé cầm đầu nói ngay.
Người ta nói câu "đi hỏi già về hỏi trẻ" không có sai mà, Belie cảm thấy qua câu trả lời chân thật của lũ trẻ thì ít nhiều cô cũng cảm nhận được tình hình xã hội của đất nước này thế nào rồi. Có vẻ như khá rập khuôn theo các nước Tây Âu thời trung cổ.
Belie nhoẻn miệng cười, sau đó cô tháo chiếc vương miện của mình xuống, đưa cho lũ trẻ rồi nói:
- Nếu vậy thì chị được quyền mua nó đúng không? Sau này nó là của chị, các em không được đánh nó nữa nhé.
Nhìn thấy chiếc vương miện nạm đá đẹp đẽ dù là con nít cũng biết giá ở trên trời, bọn trẻ hớn hở cảm ơn Belie rồi chạy đi mất. Phút chốc con hẻm vắng chỉ còn hai người, cơn gió quạnh quẽ theo bụi cuốn qua. Thằng bé từ từ đứng dậy, cả người nó vì cơn đau mà liêu xiêu như muốn ngã, nhưng nó vẫn cố cắn răng tự đứng dậy, mặc dù kế bên có vách tường nhưng nó chẳng thèm vịn vào để đứng lên.
Belie nhìn nó, một ngón tay cũng không hướng đến đỡ lấy, cô chỉ chú mục vào đôi mắt lạnh như mãng băng của nó, một đôi mắt đầy tia chết chóc, mặt trời lên cao chiếu xuống đổ lên đất cái bóng dài của thằng bé, trông như tử thần đang đồng hành cùng nó vậy.
- Cậu nghĩ sao về hành động của chúng? - Belie bước đến đưa cho thằng bé chiếc khăn tay trong túi váy của cô, thằng bé cũng không từ chối, chậm rãi cầm lấy lau hết những vết giày bám trên mặt mình.
- Tôi nghĩ cô và tôi hiểu nhau lắm.
Belie lần nữa bị thằng bé làm cho ngạc nhiên, cô có cảm giác như kẻ đứng trước mặt cô đây, bên ngoài thì 4 tuổi nhưng e là linh hồn của nó không hề 4 tuổi chút nào. Bởi, nó đã thấu nhìn thấu cả suy nghĩ của cô.
Belie nhếch môi cười khẩy, nụ cười này cũng là của Nhã Ngân, đôi tròng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím than nhạt kia, lên giọng:
- Một lũ cho rằng mình công chính sau đó lấy lí do nghĩa hiệp để biện minh cho những tội lỗi nhơ nhớp mà mình gây ra, thật là một lũ đáng thương phải không? Anh bạn!
Lúc này có áng mây bay ngang trời, ánh sáng bị chắn bớt đi, cơ thể nhỏ xíu đứng trong không gian nửa sáng nửa tối, khuôn mặt thằng bé chìm sâu vào mãng đen nhạt, nhưng đôi mắt lạnh của nó vẫn sáng rực lên như một con thú dữ nhìn được trong đêm:
- Châm biếm ở đây là những kẻ nhận sự thương hại của người khác còn đáng thương hơn.
Thần thái trong đôi mắt ấy cao ngút trời, ngông ngạo, băng lãnh, mê hoặc và hoang dại đến ép run người khác.
Trong 18 năm sống bình an của Belie, đây là người đầu tiên khơi dậy tính cách ẩn sâu trong con người cô - tính cách của Phạm Nhã Ngân - cô gái mà dù bị đánh đập đến mấy cũng không cất một lời kêu than khóc lóc, là một cô gái dù bị thương đến thừa sống thiếu chết cũng không bao giờ cầu cứu kẻ khác, bởi đối với cô ấy sự cứu cánh của ai đó chính là cái tát của sự thương hại giáng vào lòng tự tôn của cô.
Thứ thương hại rẻ tiền để chứng minh bản thân là anh hùng ấy, cô chưa bao giờ cần. Và, thằng nhóc này cũng thế.
Nhưng lúc nãy Belie đã cho bọn trẻ chiếc vương miện quý và dặn sau này không được đánh nó nữa, điều đó có nghĩa là cô đã gián tiếp cho thằng bé sự thương hại của kẻ mạnh, cũng đồng nghĩa với việc sỉ nhục lòng tự tôn của nó. Dù chỉ mới gặp nhau, dù chỉ nói có mấy câu nhưng con người thường rất nhạy cảm với những kẻ có chung cảm xúc với mình mà.
Không hiểu sao khi nghe thằng bé nói như vậy Belie lại càng nổi hứng trêu chọc nó, nghĩ thế cô liền tháo chiếc nhẫn đính viên kim cương đỏ đeo ở ngón áp út của mình ra, đôi chân bước đến trước mặt nó, cơ thể cao ráo mà thanh mãnh cuối xuống, bàn tay Belie bắt lấy bàn tay thằng bé, đeo chiếc nhẫn vào tay nó:
- Kim cương lửa hàng thật, trên thế giới không có quá 20 viên đâu, cực kì đắt nhé, đem bán đi thừa sức mua nhà cửa và đất đai đấy.
Belie cảm thấy có lẽ ở địa ngục mình đã sống một cuộc sống quá xa hoa nên bây giờ cô mới hào phóng như thế.
Nói xong Belie không dây dưa thêm nữa, cô quay bước đi khoi đó, bỗng dưng lúc này phía sau cô có tiếng bước chân vang lên, thằng bé đã đi đến trước cô, chặn đường cô lại, dáng người nó chưa cao qua được chân váy của cô mà dám ngông cuồng đến thế đấy.
Belie cuối đầu nhìn bộ dạng cố chấp của nó lại càng thấy buồn cười, những ngón tay thon vừa tháo găng tay ra để cởi nhẫn cho thằng bé hướng đến chiếc cằm bé xinh kia rồi hất mặt nó lên, ung dung nhìn vào đôi mắt tím nhạt như phủ lớp sương của nó, nhưng trái ngược với thái độ ung dung nhàn hạ trong đôi mắt của Belie, giọng cô vang lên, đầy cay nghiệt:
- Nếu muốn trả lại cái tát của sự thương hại này thì phải mạnh mẽ lên, biết chưa? Thằng nhóc cầm đầu lúc nãy đã đạp vào bụng cậu 13 lần, thụi vào mặt cậu 7 lần, giẫm lên chân và tay cậu 23 lần đấy. Nhớ lấy, mạnh mẽ rồi trả lại tất.
Belie cũng không biết mình làm gì, dường như nói như vậy, cô như đang chửi con người mình lúc trước vậy, yếu đuối đến mức tự sát, bây giờ ngẫm lại cảm thấy bản thân khi xưa thật nhu nhược biết mấy.
Có phải hay không, cô đang cho thằng bé này động lực sống, thứ mà không ai cho Phạm Nhã Ngân ngày trước?
Những ngón tay bé xíu đã được lau sạch của thằng bé bắt lấy tay Belie đang đặt ở cằm nó, hai bàn tay chạm vào nhau như để nhớ nhau cả đời. Nhưng nó không hề đẩy tay cô ra hay có ý trả lại chiếc nhẫn, mà là giữ lại, dường như có chút ấn sâu hơn, như là muốn hôn lên bàn tay ấy, khuôn mặt tuy còn non nớt nhưng những đường nét hài hòa hứa hẹn sẽ là một mỹ nam tương lai ngẩng lên nhìn cô, đôi tròng mắt ương ngạnh ấy đón lấy từng lời cay nghiệt của Belie:
- Tôi nhớ kỹ cô rồi đấy, tốt nhất là cô nên cố giữ cái thái độ cao ngạo như bây giờ đi, nếu không, một ngày nào đó tôi sẽ nhấn chìm cô trong sự thương hại của mình.
Buông ra một câu lạnh cả sóng lưng người nghe, thằng bé xoay gót, bóng dáng nhỏ bé hòa nhanh vào dòng người, biến mất tựa như chưa từng tồn tại, ám ảnh lại nơi nó đã đi qua là đôi mắt tím than lạnh lẽo đầy chết chóc.
Belie bất giác lắc đầu bật cười mà chẳng biết tại sao? Phải chăng nụ cười ấy là của Phạm Nhã Ngân - con người mà cô đã chối bỏ cùng với thực tại? Belie không biết, cô chỉ cảm thấy mình muốn nhanh chóng quay về địa ngục mà thôi.
Cứ như thế với đôi bông tai retro đính hai viên ngọc quý của mình, Belie kiếm được một khoản tiền cho phép cô sống ở Nhân giới cả tháng mà không phải lo nghĩ gì. Thuê một phòng trọ tốt nhất nhì thành phố, cô nhàn nhã nghĩ ngơi ở đó và xem như mình đang đi du lịch. Dù sao nếu là việc của Lucifer thì cô hoàn toàn tin tưởng anh, anh đã mang cô đến đây được thì cũng sẽ mang về được.
Nhưng tất cả mọi sự tin tưởng hoàn toàn biến mất khi trong buổi chiều ngày thứ ba cô ở nhân giới, khi mà tiếng chuông giáo đường vang lên dồn dập, gấp rút, không những chỉ một giáo đường mà rất nhiều giáo đường đều đổ chuông như vậy, phút chốc cả thành phố rộng lớn ngập trong những tiếng chuông giăng, mà tiếng rôm rả của dòng người lúc này đều biến mất, bước chân mọi người cũng chững lại như hiểu được ý nghĩa của những hồi chuông ngân khẩn cấp này.
Tiếng đàn bồ câu đập cánh bay đi, ánh nắng xuyên qua tắm ngập những công trình tráng lệ hùng vĩ nhưng vẫn mang một gam cổ kính trong một màu vàng nhạt, và rồi dưới pháp thuật "Phóng đại âm thanh" khiến tiếng nói của ai đó (có lẽ) là địa vị cao vang lên khắp mọi ngõ ngách:
- Hai mươi phút nữa, tại thánh đường Saint Michael, chúng ta sẽ xử tử quỷ vương.
Belie đang đi dạo mua ít thức ăn cho tối nay chết đứng tại chỗ.
Tiếng đế giày gõ đều trên mặt sàn ốp những viên gạch sỉn màu, từng bước từng bước và nhanh dần, phút chốc làn váy đen kiêu sa huyền bí đã lao đến nơi đó - Thánh đường Saint Michael, để xem ba mình bị xử tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook