Phía Sau Lưng Em
-
Chương 7
" Kia chẳng phải Cố Hàn Vũ sao? Vì cớ gì anh ta lại đến nơi này?
Lạc Quân Nhi nhìn người đàn ông có dáng người cao gầy, mặc trên mình một bộ quần áo tùy tiện nhưng không thể che lấp được khí chất cao ngạo vương giả của anh. Hai bàn tay cô xiết chặt, chốc lát đã rịn mồ hôi,đôi mắt đen tuyền ánh lên thứ cảm xúc hỗn loạn.
Đương lúc quay lưng bước đi thì hình bóng thanh thoát mảnh mai của cô đã rơi vào tầm mắt của Cố Hàn Vũ. Anh hướng đôi mắt thâm trầm nhìn bóng lưng của người con gái ấy. Một bước,hai bước,ba bước rồi lại bốn bước...từng sải chân mỗi giây mỗi phút dường như nhanh hơn vạn nhịp, chẳng mấy chốc bàn tay to lớn của anh đã nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô kéo thật mạnh, bao vây cô trong lòng mình. Đã 4 năm trôi qua, hương thơm thanh nhẹ từ cơ thể người con gái này chưa lúc nào anh quên,với cô trong tim anh luôn dành một ngăn lớn ghi nhớ từng hồi ức...từng hồi ức đẹp đẽ không người con gái nào có thể mang lại.
" Em sống tốt không? "
Lạc Quân Nhi đẩy cơ thể đàn ôm đang ôm chặt mình ra,cô nhìn anh vẻ hờ hững:
" Tôi vẫn sống tốt."
Cố Hàn Vũ khẽ hạ giọng:" Quân Nhi,xin lỗi em."
Lạc Quân Nhi nhíu mày nhìn anh vẻ khó hiểu,lát sau liền lạnh nhạt nói:
" Chuyện cũ đừng nhắc lại,tôi và anh đã không còn quan hệ gì với nhau."
Cô nhìn đi xa xăm,khuân mặt khả ái chất chứa biết bao ưu tư mà bấy lâu nay luôn tự mình giấu kín...rồi cô khẽ cười nhẹ:
" Nếu anh không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước."
Cố Hàn Vũ vội vàng níu tay cô lại,đôi mắt anh đen thẳm bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp cảm xúc hỗn độn:
" Em..kết hôn chưa? "
Lạc Quân Nhi khựng lại vài giây đương trả lời là "chưa" thì từ phía sau có một đứa bé 4 tuổi chập chững chạy tới,nó cầm lấy tay cô khẽ gọi:
" Mẹ "
Bàn tay Cố Hàn Vũ đang nắm chặt tay cô bỗng buông thõng,anh như hiểu ra điều gì đó chỉ cười lạnh rồi nói:
" Không làm phiền em nữa,tôi có việc đi trước."
Lạc Quân Nhi vừa bế đứa bé lên vừa thờ ơ nói với anh:" Từ nay về sau cũng đừng bao giờ đến tìm tôi nữa."
" Được"
Cố Hàn Vũ gật đầu cương nghị,anh cất bước dời đi.Còn nhớ trên con đường này 4 năm về trước,khi ấy anh mới kết thúc đợt xạ trị cuối cùng liền đến đây tìm cô. Chỉ là khi ấy cô không nhận ra anh,hai người như những kẻ xa lạ không quen không biết, vô tình lướt qua nhau...
" Bố "
"..."
" Bố"
Bước chân Cố Hàn Vũ dừng lại dưới gốc cây bằng lăng đang độ nở rộ,một bàn tay nhỏ nhắn,mũm mĩm nắm lấy tay anh. Đứa bé cười ngây ngô,đôi môi đỏ mọng chu lên gọi anh:
" Mẹ bảo chú là bố của cháu,chúng ta cùng về nhà được không ạ?"
Khuân mặt phấn phấn nộn nộn ửng hồng dưới nắng chiều dịu dàng,Cố Hàn Vũ đưa ánh mắt kinh ngạc về phía Lạc Quân Nhi. Bấy giờ cô mới từ từ đi về phía anh,cô nói như đang trút hết cay đắng tủi hờn bao nhiêu năm nay phải chịu đựng:
" Anh vẫn không chịu nói sự thật với em sao? 4 năm qua anh lừa dối em,khiến em luôn nghĩ rằng anh tệ bạc,nghĩ rằng anh chưa từng yêu em.Anh xem,bản thân anh khi ấy tốt đẹp lắm hả? Nếu không phải Tiết An Ninh nói ra hết mọi chuyện thì có lẽ cả đời này em sẽ hận anh đến chết."Mắt cô đỏ ngầu,nước mắt như trực trào ra, trách móc là vậy nhưng không thể buông tay,cô bất lực mà nói tiếp:
" Chúng ta đến cục dân chính,lần này là em cưới anh.Nếu em không yêu cầu ly hôn, anh hoàn toàn không có quyền bỏ em."
Bàn tay dịu dàng của Cố Hàn Vũ nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt,anh cong môi cười ấm áp:
" Được,anh nghe em tất cả."
Cố Hàn Vũ vòng tay ôm Lạc Quân Nhi vào lòng,dưới cái nắng sắp tắt của một ngày dài, hình bóng hai người in hằn lên mặt đất phủ những cánh bằng lăng tím nhạt.
Cố Ngôn Hi kéo vạt áo hai người,ngước đôi mắt trong veo cất giọng non nớt:
" Dắt tay con đi "
----------------
Bằng lăng dải hoa mờ nhòa phía cuối con đường,mi mắt ướt lệ khẽ chớp chớp khiến dòng nước mắt nóng hổi theo gò má ửng hồng rơi xuống hờ hững.
Cố Ngôn Hi khẽ lay lay vai Lạc Quân Nhi, nhẹ nhàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt vương trên khuân mặt bi thương
" Mẹ,lại mơ thấy bố sao?"
Lạc Quân Nhi khẽ cười thất thần,trước mắt chỉ còn lại màn đêm tĩnh mịch...cô đưa tay huơ huơ về phía trước tìm kiếm khuân mặt quen thuộc. Cố Ngôn Hi vội cầm lấy bàn tay của cô đặt lên mặt mình.
Cố Ngôn Hi ôm Lạc Quân Nhi vào lòng,cậu xót xa nói:
" Mẹ,hãy nhắm mắt lại đi,con dắt tay mẹ đi nốt phần đời cuối cùng.Như vậy mẹ sẽ không còn thấy đau khổ.Mẹ,đừng mỉm cười nếu trong lòng nhói đau...."
Bằng lăng tím khẽ rơi,hòa vào cơn gió heo may họa lên khung cảnh thê lương nơi ngôi mộ lạnh lùng nằm im lìm.....END.
Lạc Quân Nhi nhìn người đàn ông có dáng người cao gầy, mặc trên mình một bộ quần áo tùy tiện nhưng không thể che lấp được khí chất cao ngạo vương giả của anh. Hai bàn tay cô xiết chặt, chốc lát đã rịn mồ hôi,đôi mắt đen tuyền ánh lên thứ cảm xúc hỗn loạn.
Đương lúc quay lưng bước đi thì hình bóng thanh thoát mảnh mai của cô đã rơi vào tầm mắt của Cố Hàn Vũ. Anh hướng đôi mắt thâm trầm nhìn bóng lưng của người con gái ấy. Một bước,hai bước,ba bước rồi lại bốn bước...từng sải chân mỗi giây mỗi phút dường như nhanh hơn vạn nhịp, chẳng mấy chốc bàn tay to lớn của anh đã nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô kéo thật mạnh, bao vây cô trong lòng mình. Đã 4 năm trôi qua, hương thơm thanh nhẹ từ cơ thể người con gái này chưa lúc nào anh quên,với cô trong tim anh luôn dành một ngăn lớn ghi nhớ từng hồi ức...từng hồi ức đẹp đẽ không người con gái nào có thể mang lại.
" Em sống tốt không? "
Lạc Quân Nhi đẩy cơ thể đàn ôm đang ôm chặt mình ra,cô nhìn anh vẻ hờ hững:
" Tôi vẫn sống tốt."
Cố Hàn Vũ khẽ hạ giọng:" Quân Nhi,xin lỗi em."
Lạc Quân Nhi nhíu mày nhìn anh vẻ khó hiểu,lát sau liền lạnh nhạt nói:
" Chuyện cũ đừng nhắc lại,tôi và anh đã không còn quan hệ gì với nhau."
Cô nhìn đi xa xăm,khuân mặt khả ái chất chứa biết bao ưu tư mà bấy lâu nay luôn tự mình giấu kín...rồi cô khẽ cười nhẹ:
" Nếu anh không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước."
Cố Hàn Vũ vội vàng níu tay cô lại,đôi mắt anh đen thẳm bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp cảm xúc hỗn độn:
" Em..kết hôn chưa? "
Lạc Quân Nhi khựng lại vài giây đương trả lời là "chưa" thì từ phía sau có một đứa bé 4 tuổi chập chững chạy tới,nó cầm lấy tay cô khẽ gọi:
" Mẹ "
Bàn tay Cố Hàn Vũ đang nắm chặt tay cô bỗng buông thõng,anh như hiểu ra điều gì đó chỉ cười lạnh rồi nói:
" Không làm phiền em nữa,tôi có việc đi trước."
Lạc Quân Nhi vừa bế đứa bé lên vừa thờ ơ nói với anh:" Từ nay về sau cũng đừng bao giờ đến tìm tôi nữa."
" Được"
Cố Hàn Vũ gật đầu cương nghị,anh cất bước dời đi.Còn nhớ trên con đường này 4 năm về trước,khi ấy anh mới kết thúc đợt xạ trị cuối cùng liền đến đây tìm cô. Chỉ là khi ấy cô không nhận ra anh,hai người như những kẻ xa lạ không quen không biết, vô tình lướt qua nhau...
" Bố "
"..."
" Bố"
Bước chân Cố Hàn Vũ dừng lại dưới gốc cây bằng lăng đang độ nở rộ,một bàn tay nhỏ nhắn,mũm mĩm nắm lấy tay anh. Đứa bé cười ngây ngô,đôi môi đỏ mọng chu lên gọi anh:
" Mẹ bảo chú là bố của cháu,chúng ta cùng về nhà được không ạ?"
Khuân mặt phấn phấn nộn nộn ửng hồng dưới nắng chiều dịu dàng,Cố Hàn Vũ đưa ánh mắt kinh ngạc về phía Lạc Quân Nhi. Bấy giờ cô mới từ từ đi về phía anh,cô nói như đang trút hết cay đắng tủi hờn bao nhiêu năm nay phải chịu đựng:
" Anh vẫn không chịu nói sự thật với em sao? 4 năm qua anh lừa dối em,khiến em luôn nghĩ rằng anh tệ bạc,nghĩ rằng anh chưa từng yêu em.Anh xem,bản thân anh khi ấy tốt đẹp lắm hả? Nếu không phải Tiết An Ninh nói ra hết mọi chuyện thì có lẽ cả đời này em sẽ hận anh đến chết."Mắt cô đỏ ngầu,nước mắt như trực trào ra, trách móc là vậy nhưng không thể buông tay,cô bất lực mà nói tiếp:
" Chúng ta đến cục dân chính,lần này là em cưới anh.Nếu em không yêu cầu ly hôn, anh hoàn toàn không có quyền bỏ em."
Bàn tay dịu dàng của Cố Hàn Vũ nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt,anh cong môi cười ấm áp:
" Được,anh nghe em tất cả."
Cố Hàn Vũ vòng tay ôm Lạc Quân Nhi vào lòng,dưới cái nắng sắp tắt của một ngày dài, hình bóng hai người in hằn lên mặt đất phủ những cánh bằng lăng tím nhạt.
Cố Ngôn Hi kéo vạt áo hai người,ngước đôi mắt trong veo cất giọng non nớt:
" Dắt tay con đi "
----------------
Bằng lăng dải hoa mờ nhòa phía cuối con đường,mi mắt ướt lệ khẽ chớp chớp khiến dòng nước mắt nóng hổi theo gò má ửng hồng rơi xuống hờ hững.
Cố Ngôn Hi khẽ lay lay vai Lạc Quân Nhi, nhẹ nhàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt vương trên khuân mặt bi thương
" Mẹ,lại mơ thấy bố sao?"
Lạc Quân Nhi khẽ cười thất thần,trước mắt chỉ còn lại màn đêm tĩnh mịch...cô đưa tay huơ huơ về phía trước tìm kiếm khuân mặt quen thuộc. Cố Ngôn Hi vội cầm lấy bàn tay của cô đặt lên mặt mình.
Cố Ngôn Hi ôm Lạc Quân Nhi vào lòng,cậu xót xa nói:
" Mẹ,hãy nhắm mắt lại đi,con dắt tay mẹ đi nốt phần đời cuối cùng.Như vậy mẹ sẽ không còn thấy đau khổ.Mẹ,đừng mỉm cười nếu trong lòng nhói đau...."
Bằng lăng tím khẽ rơi,hòa vào cơn gió heo may họa lên khung cảnh thê lương nơi ngôi mộ lạnh lùng nằm im lìm.....END.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook