Phía Đông Thành Phố Nhỏ
-
Chương 15: Đàn ông và đàn bà
Cố Dương một mình ra đi. Anh căn bản vẫn không biết mình làm như vậy có đúng hay không, anh chỉ đang băn khoăn nên dùng lời lẽ gì để giữ Giang Phi lại. Chí ít, sự tình của chính anh còn chưa xử lý ổn thoả.
Quách Thụy Tường là bạn thâm giao của bố anh, chính là anh em trước kia cùng nhau tung hoành thiên hạ. Nhưng đối với người này, Cố Dương chưa bao giờ tìm đến. Lúc ở ngoài cửa, anh do dự hồi lâu. Vào cửa rồi lại có chút lúng túng. Quách Thụy Tường toàn hoài niệm về bố anh, lại luôn miệng hứa hẹn, sau đó thì là tìm đủ mọi cớ để đuổi khéo anh.
Cố Dương là một người biết điều, đứng dậy, nhìn đồng hồ, anh vào đây mất tổng cộng hai mươi phút, ngay cả chén trà trước mặt cũng không có. Lúc đi khỏi sân, vừa vặn có một người đàn bà đi vào. Tuổi tác chắc hẳn không ít, vậy mà nhìn qua vẫn đẹp nhường ấy.
Hai mắt Cố Dương dán chặt vào người đàn bà. Người đàn bà đó cũng chăm chú nhìn anh, hai người đi lướt qua nhau.
Cố Dương lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước. Vẫn chưa nhớ ra đã từng gặp người đàn bà này ở đâu.
Người đàn bà tiến vào nhà, tháo khăn choàng xuống, cất tiếng hỏi Quách Thụy Tường, “Người vừa rồi là ai? Tìm anh có chuyện gì?”
Trong ngữ khí của Quách Thụy Tường có phần bực bội “Em quan tâm tới chuyện của anh từ khi nào thế?” tiếp đó vẫn trả lời “Con của một người bạn, ở bên ngoài gây phiền phức, muốn nhờ anh giúp giải quyết hậu quả.”
“Anh giúp hay không giúp vậy?” Người đàn bà hỏi, tự rót cho mình một ly vang đỏ.
Quách Thụy Tường hừ mũi “Chuyện cỏn con tất nhiên anh không quản.”
“Đó là con của em!” Người đàn bà bỗng nhiên hét lên, cái ly cheng một tiếng đặt ở trên bàn, sánh ra nửa ly rượu.
Quách Thụy Tường có hơi cáu “Em đã nhận ra lại còn hỏi anh? Anh ghét ánh mắt nó nhìn anh, mẹ nó, cùng một dạng với thằng cha.”
Người đàn bà đứng dậy “Anh chửi ai kia? Mẹ nó là tôi?”
“Ha, tôi còn tưởng cô hẳn phải quên rồi.”
“Anh định lật lại nợ cũ sao? Vậy thì lật hay lắm. Mấy kẻ hay nói chuyện tình nghĩa các người chỉ cần là đàn bà của anh em mình đều không thể đụng đến, cho nên anh loại bỏ Cố Nguyên, quang minh chính đại biến tôi thành người đàn bà của anh.”
“Người khác đều có tư cách nói tôi, nhưng cô thì không! Tôi làm như vậy còn không phải vì để chúng ta danh chính ngôn thuận bên nhau hay sao? Mẹ nhà cô, cô cùng lắm chỉ là một con điếm. Nếu như tôi không cần cô, cô còn không phải vẫn đang húp cháo ở cái nơi xập xệ đó rồi hay sao?”
Hai người giống như bệnh nhân tâm thần, quyết cãi nhau tới cùng. Bỗng nhiên chỉ một cái chớp mắt, không ai nói nữa, yên lặng đến đáng sợ.
Người đàn bà ngồi xuống, khẽ nấc lên. Quách Thụy Tường lấy thuốc ra hút.
Một lúc sau, Quách Thụy Tường bắt đầu an ủi người đàn bà đó, đi tới ngồi bên cạnh bà ta “Ngoan nào, ngoan nào, em đã không còn là trẻ con nữa, em cũng không phải không biết, không có tiền không có quyền, tình ái căn bản không đáng để nhắc tới mà? Bằng không trước kia em đã không rời bỏ Cố Nguyên.”
Người đàn bà vẫn khóc, nhưng không hề đẩy ông ta ra.
Ngón tay người đàn ông vuốt gọn những lọn tóc rối của bà ta.
“Người không muốn nhớ đến trong quá khứ, chuyện không muốn nghĩ tới, chúng ta tiếp tục không nghĩ đến nữa. Những ngày tháng sau khi Cố Nguyên chết đi, không phải em đảm đương chức chị hai rất hài lòng đó sao?”
Người đàn bà lau đi nước mắt “Chuyện của con trai em anh chỉ cần một câu là giải quyết êm xuôi đúng không?”
Người đàn ông bắt đầu cởi quần áo người đàn bà “Cũng chỉ là gây chuyện với một tên du côn nhỏ nhoi. Chỉ cần tâm trạng anh tốt, chuyện gì cũng dễ thương lượng.”
Bàn tay người đàn bà đặt lên ngực ông ta, mở miệng, cắn lên vai người đàn ông.
Ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào, bầu trời âm u đã bắt đầu đổ mưa
Quách Thụy Tường là bạn thâm giao của bố anh, chính là anh em trước kia cùng nhau tung hoành thiên hạ. Nhưng đối với người này, Cố Dương chưa bao giờ tìm đến. Lúc ở ngoài cửa, anh do dự hồi lâu. Vào cửa rồi lại có chút lúng túng. Quách Thụy Tường toàn hoài niệm về bố anh, lại luôn miệng hứa hẹn, sau đó thì là tìm đủ mọi cớ để đuổi khéo anh.
Cố Dương là một người biết điều, đứng dậy, nhìn đồng hồ, anh vào đây mất tổng cộng hai mươi phút, ngay cả chén trà trước mặt cũng không có. Lúc đi khỏi sân, vừa vặn có một người đàn bà đi vào. Tuổi tác chắc hẳn không ít, vậy mà nhìn qua vẫn đẹp nhường ấy.
Hai mắt Cố Dương dán chặt vào người đàn bà. Người đàn bà đó cũng chăm chú nhìn anh, hai người đi lướt qua nhau.
Cố Dương lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước. Vẫn chưa nhớ ra đã từng gặp người đàn bà này ở đâu.
Người đàn bà tiến vào nhà, tháo khăn choàng xuống, cất tiếng hỏi Quách Thụy Tường, “Người vừa rồi là ai? Tìm anh có chuyện gì?”
Trong ngữ khí của Quách Thụy Tường có phần bực bội “Em quan tâm tới chuyện của anh từ khi nào thế?” tiếp đó vẫn trả lời “Con của một người bạn, ở bên ngoài gây phiền phức, muốn nhờ anh giúp giải quyết hậu quả.”
“Anh giúp hay không giúp vậy?” Người đàn bà hỏi, tự rót cho mình một ly vang đỏ.
Quách Thụy Tường hừ mũi “Chuyện cỏn con tất nhiên anh không quản.”
“Đó là con của em!” Người đàn bà bỗng nhiên hét lên, cái ly cheng một tiếng đặt ở trên bàn, sánh ra nửa ly rượu.
Quách Thụy Tường có hơi cáu “Em đã nhận ra lại còn hỏi anh? Anh ghét ánh mắt nó nhìn anh, mẹ nó, cùng một dạng với thằng cha.”
Người đàn bà đứng dậy “Anh chửi ai kia? Mẹ nó là tôi?”
“Ha, tôi còn tưởng cô hẳn phải quên rồi.”
“Anh định lật lại nợ cũ sao? Vậy thì lật hay lắm. Mấy kẻ hay nói chuyện tình nghĩa các người chỉ cần là đàn bà của anh em mình đều không thể đụng đến, cho nên anh loại bỏ Cố Nguyên, quang minh chính đại biến tôi thành người đàn bà của anh.”
“Người khác đều có tư cách nói tôi, nhưng cô thì không! Tôi làm như vậy còn không phải vì để chúng ta danh chính ngôn thuận bên nhau hay sao? Mẹ nhà cô, cô cùng lắm chỉ là một con điếm. Nếu như tôi không cần cô, cô còn không phải vẫn đang húp cháo ở cái nơi xập xệ đó rồi hay sao?”
Hai người giống như bệnh nhân tâm thần, quyết cãi nhau tới cùng. Bỗng nhiên chỉ một cái chớp mắt, không ai nói nữa, yên lặng đến đáng sợ.
Người đàn bà ngồi xuống, khẽ nấc lên. Quách Thụy Tường lấy thuốc ra hút.
Một lúc sau, Quách Thụy Tường bắt đầu an ủi người đàn bà đó, đi tới ngồi bên cạnh bà ta “Ngoan nào, ngoan nào, em đã không còn là trẻ con nữa, em cũng không phải không biết, không có tiền không có quyền, tình ái căn bản không đáng để nhắc tới mà? Bằng không trước kia em đã không rời bỏ Cố Nguyên.”
Người đàn bà vẫn khóc, nhưng không hề đẩy ông ta ra.
Ngón tay người đàn ông vuốt gọn những lọn tóc rối của bà ta.
“Người không muốn nhớ đến trong quá khứ, chuyện không muốn nghĩ tới, chúng ta tiếp tục không nghĩ đến nữa. Những ngày tháng sau khi Cố Nguyên chết đi, không phải em đảm đương chức chị hai rất hài lòng đó sao?”
Người đàn bà lau đi nước mắt “Chuyện của con trai em anh chỉ cần một câu là giải quyết êm xuôi đúng không?”
Người đàn ông bắt đầu cởi quần áo người đàn bà “Cũng chỉ là gây chuyện với một tên du côn nhỏ nhoi. Chỉ cần tâm trạng anh tốt, chuyện gì cũng dễ thương lượng.”
Bàn tay người đàn bà đặt lên ngực ông ta, mở miệng, cắn lên vai người đàn ông.
Ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào, bầu trời âm u đã bắt đầu đổ mưa
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook