Phía Cuối Đôi Cánh
-
Chương 4: Nếu Chỉ Là Lần Đầu Gặp Gỡ (3)
Tới tối, Cố Nam Đình mở tiệc đón Thịnh Viễn Thời, Kiều Kỳ Nặc và Trình Tiêu cũng đến theo.
Chuyến bay đầu tiên của hàng không Nam Trình sắp khởi hành, ba người đàn ông vừa gặp nhau đã bắt đầu bàn chuyện công việc, Trình Tiêu cũng đã làm quen với trạng thái này, thoải mái ngồi ăn một mình.
Lần thứ N cô nhoài người gắp món ăn ở gần Kiều Kỳ Nặc, tổng giám đốc Kiều không nhịn được phải nói: “Lão đại à, làm ơn bê sang cho người phụ nữ của anh đi, em có cảm giác áy náy như đang giành ăn với cô ấy không bằng.”
Cố Nam Đình bật cười.
Trình Tiêu bất mãn đáp trả: “Rõ ràng là em gọi toàn món em thích, thế mà anh ấy lại bảo phục vụ để trước mặt anh, nói anh ấy không cố ý, ai tin?”
“Anh ấy” kia nghiêm mặt nói, “Anh muốn để hết cả một bàn đồ ăn này trước mặt em, để hết được không?”
Trình Tiêu liếc một lượt cả bàn đồ ăn, cố ý trêu tức anh, “Mang lại đây.”
Kiều Kỳ Nặc là “chị em tốt” với Trình Tiêu, là trợ lý trước của Cố Nam Đình, cũng không giấu được sự vui vẻ, “Dù sao thì cả một bàn toàn món phụ nữ thích, chúng ta cũng chẳng ăn được, cứ để trước mặt cô ấy đi.”
Thịnh Viễn Thời nhướng mày, “Lát nữa bọn mình đi ăn khuya, chọn chỗ mà phụ nữ không nên đến ấy.”, nhìn về phía Cố Nam Đình, anh cười hỏi: “Lão đại, anh đi cùng không?”
Thịnh Viễn Thời là đồng nghiệp của Trình Tiêu ở YG ba năm, mà lúc mới tới YG, Trình Tiêu cũng được Thịnh Viễn Thời chiếu cố không ít. Năm đó, Cố Nam Đình suýt chút nữa hiểu lầm Thịnh Viễn Thời là tình địch của mình, sau lại biết ngay từ hồi huấn luyện bay ở nước ngoài, Trình Tiêu và Thịnh Viễn Thời đã quen nhau rồi, hai người hợp tính nhau, dễ dàng trở thành bạn tốt của nhau. Đúng là vì có câu chuyện đó làm bước đệm, Cố Nam Đình mới mời được Thịnh Viễn Thời từ hãng hàng không nước ngoài về, và anh cũng đã quen với cái kiểu vừa gặp đã cấu véo của hai người mà chẳng trách móc. Có điều, là chồng sắp cưới của Trình Tiêu, khi hai người phát sinh “mâu thuẫn”, anh vẫn giữ lập trường rõ ràng là đứng về phía vợ sắp cưới của mình, “Hai người bớt bớt lại đi nào, anh còn đang ở đây đấy.”
Kiều Kỳ Nặc liếc nhìn Thịnh Viễn Thời và than thở: “Đã bảo đừng đi ăn với họ rồi, bữa cơm chó này không thể nào tiêu hóa nổi.”
Trình Tiêu còn cố ý chọc giận người ta, nhoài sang nép vào lòng Cố Nam Đình.
Đương nhiên là Cố Nam Đình vô cùng hưởng thụ, chỉ cười chứ không nói gì.
Thịnh Viễn Thời không nhanh không chậm bóc mẽ Trình Tiêu, “Đừng tưởng là lão đại không phê bình vụ em tự tiện bóp méo lời thông báo của cơ trưởng, chuyện này tạm cho qua thôi, cẩn thận về nhà sẽ tính sổ với em sau đấy.”
Hiển nhiên Cố Nam Đình vẫn chưa biết, “Thông báo gì của cơ trưởng cơ?”
Trình Tiêu hậm hực phản bác Thịnh Viễn Thời, “Em đã nhẹ nhàng lắm rồi đấy, đổi thành anh chắc chắn còn thô bạo hơn.”
Thịnh Viễn Thời cũng không phủ nhận, “Nếu là anh, anh sẽ nói với hành khách, toàn bộ chuyến bay sẽ phải đi qua giông bão, ai có tiền sử bị bệnh tim thì nên lấy sẵn thuốc ra, ngộ nhỡ đến lúc đấy lại không kịp.”
Kiều Kỳ Nặc sặc ngụm trà trong miệng, mặt mũi đỏ au, “Tôi gặp phải một phi công giả đúng không?”
Thịnh Viễn Thời nổi tiếng trong giới bởi cách thông báo đặc biệt có cá tính, Cố Nam Đình hiểu ra là đã có chuyện gì, anh gắp rau cho Trình Tiêu, đồng thời dặn một câu: “Đừng học theo cậu ấy.”
Thịnh Viễn Thời tỏ vẻ vô tội, “Có ý gì chứ?”
Kiều Kỳ Nặc bổ thêm một đao đúng lúc, “Nói cậu dạy hư cơ trưởng Trình đấy.”
Thịnh Viễn Thời nhanh tay nhanh mắt gắp luôn con bề bề cuối cùng trên đĩa của Trình Tiêu, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Có người chắp tay đưa vợ đi sang hãng khác, trách tôi á?”
Nghĩ đến việc bố vợ “hạ chiến thư”, bất đắc dĩ phải đưa Trình Tiêu đi… Cố tổng á khẩu không đáp lời được.
Trình Tiêu không chút khách sáo mà cầm đũa đánh vào tay Thịnh Viễn Thời, anh nhanh nhẹn tránh được, “Tốt xấu gì anh cũng được tính là thầy của em, bây giờ còn là sếp của em, em đối xử tử tế với anh một chút đi, anh cam đoan là chồng em sẽ không ghen đâu.”
Trình Tiêu bị anh chọc tức cho nghiến răng nghiến lợi, “Sớm muộn gì cũng có người trị được anh!”
Thịnh Viễn Thời ung dung nói: “Mỏi mắt mong chờ.”
***
Sau bữa tối, Thịnh Viễn Thời không về thẳng nhà mà lái xe đến khu nhà Hàng Thiên.
Anh có chìa khóa, nhưng vẫn gõ cửa. Từ bên trong, Tề Diệu vừa mở cửa vừa oán giận, “Có phải là không có tay đâu, sao không tự đi mà mở.”
“Bà cũng không ít hơn tôi một bàn tay, nhưng vẫn cứ liên tục làm mất chìa khóa đấy thôi.”, nói xong, anh lấy chùm chìa khóa trong túi quần ra, “Đây là chùm dự phòng cuối cùng, còn mất nữa thì đừng tìm tôi, gọi thẳng cho công ty mở khóa ấy, tôi cảm ơn bà.”
Tề Diệu đưa tay đấm một phát vào bả vai anh, “Chị là chị mày đấy, thái độ gì thế?”
Thịnh Viễn Thời lôi bà chị họ vào nhà như xách một con gà, “Muốn tôi gọi bà là chị, không thành vấn đề, tìm cho tôi một ông anh rể trước đi đã.”
Tề Diệu giãy khỏi tay anh, ngồi xếp bằng trên sô pha, “Hai đứa mình đã nói rồi, đứa nào cưới trước đứa đấy to hơn, nhưng điều kiện tiên quyết lúc cả hai đứa còn độc thân, mày phải gọi chị là chị, ai bảo mày lề mề, ra muộn hơn một tiếng, em trai ạ.”
Thịnh Viễn Thời lười phản bác, đặt bọc đồ ăn mua ở ngoài về cho cô lên bàn trà, duỗi đôi chân dài ra, miễn cưỡng ngồi vào phần ghế còn lại bên cạnh bà chị họ, “Không đổi được cái sô pha khác thoải mái hơn một chút à? Thiếu tiền thì tìm cậutôi, hoặc là tìm cháu trai của cậu tôi cũng được.”
“Cháu của cậu mày…”, Tề Diệu suýt chút nữa bị anh lôi vào bẫy, lập tức ném một cái gối ôm đến.
Thịnh Viễn Thời bắt được, anh cười, “Mai tôi thuê người đến dọn cái sô pha ở nhà đối diện sang cho bà.”
Tề Diệu mở bọc đồ ăn ra, vừa ăn vừa lầm bầm nói: “Không cần, chị cho thuê nhà đối diện rồi, mai dọn đến, bằng không chị lại nửa đêm nửa hôm gọi mày đến đưa chìa khóa à?”
“Ngộ nhỡ lịch trình của tôi thay đổi, hôm nay không về nước thì sao?”
“Thì đành cho người ta ở bên này thôi.”
“Khách thuê là đàn ông à?”
“Mày có ý gì?”
“Không thì sao bà lại chủ động hiến thân thế này?”
“Họ Thịnh kia!”
“Một câu không vừa tai là lại nổi cáu.”, Thịnh Viễn Thời đứng dậy, “Là con gái thì được, sợ bà ngốc lại bị thiệt thôi.”
Tề Diệu lập tức nói về vị khách trọ, “Một cô gái, hai mươi tư tuổi, độc thân, đợi chị quan sát thêm, nếu mà tốt thì để phần lại cho mày.”
Thịnh Viễn Thời quẳng lại một câu: “Không cần sốt ruột gọi tôi là anh đâu.”, nói xong liền chuẩn bị đi.
Tề Diệu gọi anh lại, “Mai mà không phải bay thì đến giúp cái đi.”
Thịnh Viễn Thời đoán ngay được là chuyện gì, “Bảo tôi chờ khách trọ đến rồi đưa chìa khóa hả?”
Tề Diệu nói bằng giọng bực dọc: “Có một “bà cô” nhảy dù từ thành phố A về, báo là mai phải tăng ca. Cuối tuần còn họp hành, mày thấy có biến thái không?”
Thịnh Viễn Thời không đồng tình với bà chị họ ẩm ương, “Thế thì mai bà gọi tôi đến cũng được, làm gì mà đêm hôm rồi còn bắt tôi đi lòng vòng?”
Tề Diệu nói với vẻ đương nhiên: “Nhớ mày chứ sao, chị là chị mày mà, đổi thành người khác, ai thèm nhớ thương mày?”
“Lần sau nhân thể suy nghĩ xem người khác có nhớ bà hay không.”, Thịnh Viễn Thời nói xong liền đóng sầm cửa lại.
***
Ngày hôm sau, lúc Thịnh Viễn Thời đến, Tề Diệu mới rời giường. Anh đặt bữa sáng, nói đúng hơn là bữa trưa lên bàn ăn, phân loại đồ ăn mua ở siêu thị về rồi bỏ vào tủ lạnh, sau đó thật sự không nhìn nổi nữa nên phải đi dọn dẹp căn hộ bừa bãi giúp bà chị họ. Nửa tiếng sau, ngoài cửa chất đống mấy túi rác, phòng khách trông rực rỡ hẳn lên, sàn nhà cẩm thạch sáng bóng đến độ phản chiếu được bóng người.
Đợi Tề Diệu rửa mặt xong rồi ngồi xuống trước bàn ăn, Thịnh Viễn Thời liền hỏi cô nàng: “Cảm giác sống trong đống rác thích không?”
Tề Diệu không hề nổi giận, “Chấp nhận tạm là được rồi.”, sau đó lại hỏi, “Mày về nước không chịu ở nhà đối diện, không phải vì chê nhà bé, mà là sợ phải giúp chị dọn dẹp chứ gì?”
Thịnh Viện Thời không phủ nhận, “Lương một năm của tôi không thấp, hoàn toàn không cần thiết phải làm thêm việc của bảo mẫu.”
Tề Diệu cảm thán một câu, “Cái đồ không biết tình thân này.”, sau đó gọi điện thoại cho khách trọ, thông báo với đối phương, “Em trai chị sẽ chờ em đến lấy chìa khóa.”
Thịnh Viễn Thời không phản bác lại, chỉ lấy laptop ra xử lý công việc.
Lúc ra khỏi cửa, Tề Diệu bảo: “Nếu mày có thời gian rảnh, nhân thể dọn dẹp cả nhà bên đi.”
“Đây mới là mục đích chính gọi tôi đến đúng không?”, Thịnh Viễn Thời nghiêng đầu nhìn cô nàng, “Tề Diệu, bà có thể lười thêm nữa được không?”
Tề Diệu cười hì hì, “Được chứ, chỉ cần mày chịu khó thêm chút nữa thôi.”
Thịnh Viễn Thời chẳng ngẩng đầu lên mà đáp luôn, “Về phương diện việc nhà, tôi không có không gian để tiến bộ đâu.”
***
Ở một nơi khác của thành phố, lúc Tang Chất đến theo hẹn, Nam Đình đã dọn dẹp hết đồ đạc, bao gồm cả Mất Ngủ, mang hết ra cửa. Đương nhiên, Mất Ngủ mê vận động nên tự mình chạy lên chạy xuống cầu thang theo chủ nhân N lượt.
Tang Chất nhìn mấy thùng đồ và một cái vali trước mặt thì nhíu mày, “Nếu đã bảo anh giúp em chuyển nhà, thì chí ít cũng phải cho anh cơ hội để khoe sức lực chứ?”
Nam Đình đang định cùng anh bê hành lý lên xe, “Giữ sức cho anh, lát nữa khiêng hết lên tầng.”
Tang Chất đưa tay đẩy cô ra, tự mình nhấc hết đồ lên xe xong mới nói: “Nếu anh nhớ không nhầm, nhà mới có thang máy mà?”
Nam Đình cười tủm tỉm, “Em đề phòng ngộ nhỡ mất điện thôi.”, sau đó gọi Mất Ngủ lên ngồi cùng trên ghế sau xe.
Căn hộ mới thuê nằm ở một khu nhà có đầy đủ các tiện nghi xung quanh tại phía tây thành phố, tầng mười, một phòng ngủ một phòng khách lớn, tiền thuê đương nhiên cao hơn căn trước, nhưng vì từ khu nhà đi bộ khoảng hai trăm mét là đến trạm xe đưa đón nhân viên của cơ quan, còn có cả đường sắt chạy ngầm, thế nên cô mới cắn răng thuê.
Tang Chất trêu cô, “Cho Mất Ngủ ăn ít thôi, là có tiền thuê.”
Nam Đình nhìn Mất Ngủ nằm bên chân mình một cách chăm chú, “Đợi đến lúc em nghèo tới mức cạp đất, em sẽ thịt nó cho vào nồi hầm.”
Mất Ngủ ngẩng đầu nhìn chằm chằm chủ nhân của nó, vẫn là vẻ mặt hớn ha hớn hở.
Tang Chất không buồn để ý đến cô nàng nói một đằng nghĩ một nẻo này nữa.
Đến trước cổng khu nhà Hàng Thiên, Tang Chất xuống xe làm thủ tục đăng ký. Cùng lúc đó, một chiếc Range Rover màu trắng đi ra từ phía đối diện, cách lớp kính đen, Nam Đình nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái đang tập trung quan sát tình hình giao thông, lúc đi qua ngã tư cũng chẳng ngoảnh đầu lại, cứ thế rời đi.
Cho dù đối phương đeo kính râm, nhưng Nam Đình chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra, người đàn ông kia, là Thịnh Viễn Thời.
Nam Đình ngoảnh mặt đi trong phút chốc, sau mới nhớ ra, cửa sổ xe là loại bên ngoài không nhìn được vào bên trong.
Lúc lên xe, Tang Chất phát hiện ra Nam Đình tựa sát vào ghế, đưa tay che lên mặt, “Sao thế?”
Nam Đình ngồi thẳng dậy, “Vừa nhìn thấy một người…”, tạm dừng một lát, cô mới nói tiếp: “…Đồng nghiệp.”
“Trùng hợp thế?”, Tang Chất cũng không nghĩ nhiều, “Nhưng mà anh hỏi thăm rồi, đúng là khu nhà này có nhiều người làm trong ngành hàng không ở lắm, sắp được gọi là khu nhà hàng không dân dụng đến nơi rồi.”
Thế nên, anh cũng ở nơi này sao?
Bỗng nhiên Nam Đình không biết nên lấy tâm tình gì để đối mặt với niềm hân hoan ngày chuyển nhà của mình.
Đến tầng mười, Nam Đình gõ cửa căn hộ số 2, cô nghĩ em trai của chủ nhà chờ cô ở bên này, kết quả là cửa căn hộ số 1 lại mở ra. Cậu thanh niên mười lăm mười sáu tuổi vừa nhìn thấy Nam Đình liền ngẩn ra, mấy giây sau mới mở miệng vẻ miễn cưỡng, “… Chị? Chị là, khách trọ ạ?”
Hiển nhiên Nam Đình cũng bất ngờ, nhưng nghĩ đây chính là cậu em trai mà chủ nhà nói sẽ đợi để đưa chìa khóa cho mình, cô nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên, “Gọi chị không thiệt đâu, chắc chắn chị lớn hơn em, không tin về giở bản photo chứng minh đính kèm với hợp đồng thuê nhà ra mà xem, không thể nào giả được.”
Xác nhận Nam Đình là khách thuê nhà, cậu chàng gãi gãi đầu, “Đợi em đi lấy chìa khóa cho chị.”
Tang Chất không hiểu ra làm sao, “Hai người quen nhau à?”
Nam Đình lắc đầu, “Đến giờ em cũng chỉ mới biết tên chị cậu ta, cũng là chủ nhà mới của em, tên Tề Diệu.”
Tang Chất nhíu mày.
Nam Đình nhớ đến hôm bay tới thành phố A, cũng là hôm xảy ra vụ việc chuyến bay bị trễ nên hành khách đòi cơ trưởng phải xin lỗi, trong lúc chờ đợi, cô và cậu thanh niên kia đã gặp nhau một lần.
Lúc đó, cô đang đọc sách, ngay cả khi có người đứng ở bên cạnh cũng không phát hiện ra, tận đến khi đối phương chủ động lên tiếng: “Cô gì ơi?”
Khi ấy cô đang đọc đến phần “Quy định cơ bản của công tác kiểm soát với việc hạ cánh trong điều kiện khí tượng phức tạp”. Tầm mắt dời khỏi đống từ ngữ về tầng đối lưu, các loại máy bay, cô ngẩng đầu, theo tầm mắt của đối phương thì đoán là đang gọi mình, rồi mới ngồi thẳng dậy, “Nghe thấy rồi, nói đi.”
Cậu chàng cười tươi rói, “Ba lô của cô à? Có thể để dịch ra một chút không?”
Nam Đình không hề tỏ ra áy náy khi để ba lô chiếm một ghế, mà nhìn quanh bốn phía trước, xác nhận xung quanh đúng là không còn ghế trống nào thật rồi mới nói một từ: “Được.”. Vừa nói, cô vừa nhấc cái ba lô vào lòng, để sách lên trên rồi tiếp tục đọc.
Cậu thanh niên ngồi xuống bên cạnh cô, một lát sau lại mở miệng, “Cô gì ơi?”
Cô không ngẩng đầu mà cứ thế nói: “Còn có chuyện gì nữa thì xuất phát từ phép lịch sự tốt nhất nên gọi tôi một tiếng chị, nếu không thì làm ơn giữ yên lặng, ở đây cấm ồn ào.”, nói xong, cô đưa tay lên đè trang sách lại.
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng tốc độ lại nhanh, cậu thanh niên hiểu ra trong phút chốc, ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tay cô, sau đó ngập ngừng nói, “… Xin lỗi.”. Tiếng “chị” kia lại chẳng thể thốt ra nổi.
Lần gặp mặt với cậu thanh niên kia là như vậy. Nếu vừa rồi đối phương không do dự gọi cô một tiếng “chị”, thì Nam Đình gần như đã quên mất dáng vẻ của cậu ta.
“Trước đấy chủ nhà có gọi điện cho em, bảo là em trai chị ấy sẽ ở nhà chờ em đến lấy chìa khóa, nhưng em không ngờ cậu em trai không thân không thích gặp ở sân bay lại là em trai của người ta.”, Nam Đình thở dài như thật, “Anh nói xem liệu chị cậu ta có vì em nhận họ hàng linh tinh mà tăng tiền thuê nhà không?”
Tang Chất hiếm khi nói đùa, “Để chủ nhà phát hiện ra đầu óc em nhớ rõ được như thế, không khéo sẽ chẳng lấy tiền thuê nhà của em cũng nên.”
Nam Đình thản nhiên đáp: “May là em có Mất Ngủ, không thì chẳng dám ở đâu.”
Mất Ngủ sủa lên hai tiếng rất đúng lúc, như thể đang biểu đạt sự ủng hộ chủ nhân.
Cậu thanh niên mở cửa ra, cùng Tang Chất mang đồ vào trong. Nam Đình thấy cậu ta cứ muốn nói lại thôi bèn chủ động lên tiếng, “Em không cần cảm thấy xấu hổ đâu, chị không hiểu lầm hôm đấy em định tiếp cận, chị chỉ không thích nghe em gọi chị là “cô gì ơi” thôi.”
Cậu chàng gãi đầu, “Là em không lễ phép, nhưng mà gọi là “người đẹp” nghe rất không kính trọng.”
Kính trọng? Dùng từ không thích hợp cho lắm thì phải. Nam Đình khẽ nhíu mày, “Tuổi em với chị không chênh nhau là mấy, cần thiết phải dùng kiểu “kính lão đắc thọ” để miêu tả sao?”
“Không phải, không phải, ý em là…”
“Thôi được rồi, chị hiểu.”, Nam Đình cười, “Tuy bảo em gọi chị là “bạn gì ơi” thì có vẻ giả nai quá, nhưng rõ ràng là cách gọi này dễ lấy lòng phụ nữ hơn là “chị gì ơi” hay “cô gì ơi”. Em trai Tề à, học nhiều vào, không thì khó có bạn gái lắm.”
Cậu em Tề cũng cười, “Chị, chị thú vị thật đấy.”
“Đang khen chị à?”, Nam Đình nhướng mày, “Lần sau cứ nói thẳng là chị xinh đẹp, chị sẽ càng vui hơn.”
Tang Chất phát hiện hôm nay Nam Đình có vẻ không bình thường, dường như nói nhiều hơn. Nhưng anh vẫn vỗ vai cậu em Tề, thay Nam Đình giải thích một câu: “Đây là một trong những cách chị ấy thể hiện sự thân thiện đấy.”
Cô gái đang mang đồ dọn vào thư phòng nghe thấy thế liền nhẹ nhàng nói một câu: “Em nhìn cậu ấy thấy quen thuộc cực kỳ, chỉ là hơi dễ bắt nạt thôi.”
Cậu em Tề ngây ngô cười.
Đợi dọn hết đồ đạc vào, Nam Đình mới nói: “Ngại quá để em làm cùng, cảm ơn nhé, em trai Tề.”
Cậu em Tề được cảm ơn thì ngượng ngùng, lại nhìn thấy Mất Ngủ đứng bên chân mình, “Chị, sau này em có thể đến chơi với chó của chị được không?”
Mất Ngủ thành cún cưng được yêu quý, nó lè lưỡi, nghiêng đầu nhìn cậu em Tề, như là đang thay Nam Đình trả lời: “Được chứ, được chứ.”
Nam Đình vốn thích yên tĩnh, hơn nữa mấy năm nay cô cũng quen ở một mình, nhưng gương mặt xinh trai của cậu em Tề khiến cô buông bỏ sự phòng bị, thế nên cô nói: “Hoan nghênh em đến chơi với Mất Ngủ.”
Cậu em Tề nghe thấy thế cũng không vội ra về, mà hớn hở ngồi xổm xuống bồi dưỡng tình cảm với Mất Ngủ, cuối cùng còn đưa ra yêu cầu, “Chị, mình add Wechat được không ạ?”
Tang Chất còn nghĩ Nam Đình sẽ từ chối, vì ngoài anh và mấy người đồng nghiệp, cô gần như không giao du kết bạn. Cũng bởi thế mà Tang Chất vô cùng yên tâm về cô, đương nhiên, mới đầu cũng từng lo lắng, lo Nam Đình càng ngày càng quái gở. Kết quả là Nam Đình lại chọn công việc kiểm soát không lưu, công việc mà mỗi ngày đều phải giao lưu với người khác. Mà từ lúc tập trung vào công việc, cô cũng dần khôi phục vẻ sáng sủa của trước kia.
Tất cả đều phát triển theo hướng anh mong đợi.
Chỉ là ít bạn bè mà thôi, hình như, không có gì đáng phải lo lắng cả.
Tang Chất thấy Nam Đình không trả lời ngay, nghĩ bụng cô sẽ từ chối, đang định nói hộ thì lại thấy Nam Đình đã đọc số Wechat của mình, “Một ba động quải quải hai một quải động…”[1]
Em trai Tề nghe không hiểu, mặt nghệt ra.
Nam Đình bị bệnh nghề nghiệp, chỉ có Tang Chất trị được, anh chu đáo phiên dịch sang “tiếng Trung” cho cậu em Tề, “130771270…”
***
[1] Trong quân đội, đặc biệt trong lúc chỉ thị tọa độ cho pháo binh, đề phòng phương ngữ của các địa phương khác nhau tạo thành hiểu lầm, người ta đã cải biến cách đọc các con số khác đi.
Chuyến bay đầu tiên của hàng không Nam Trình sắp khởi hành, ba người đàn ông vừa gặp nhau đã bắt đầu bàn chuyện công việc, Trình Tiêu cũng đã làm quen với trạng thái này, thoải mái ngồi ăn một mình.
Lần thứ N cô nhoài người gắp món ăn ở gần Kiều Kỳ Nặc, tổng giám đốc Kiều không nhịn được phải nói: “Lão đại à, làm ơn bê sang cho người phụ nữ của anh đi, em có cảm giác áy náy như đang giành ăn với cô ấy không bằng.”
Cố Nam Đình bật cười.
Trình Tiêu bất mãn đáp trả: “Rõ ràng là em gọi toàn món em thích, thế mà anh ấy lại bảo phục vụ để trước mặt anh, nói anh ấy không cố ý, ai tin?”
“Anh ấy” kia nghiêm mặt nói, “Anh muốn để hết cả một bàn đồ ăn này trước mặt em, để hết được không?”
Trình Tiêu liếc một lượt cả bàn đồ ăn, cố ý trêu tức anh, “Mang lại đây.”
Kiều Kỳ Nặc là “chị em tốt” với Trình Tiêu, là trợ lý trước của Cố Nam Đình, cũng không giấu được sự vui vẻ, “Dù sao thì cả một bàn toàn món phụ nữ thích, chúng ta cũng chẳng ăn được, cứ để trước mặt cô ấy đi.”
Thịnh Viễn Thời nhướng mày, “Lát nữa bọn mình đi ăn khuya, chọn chỗ mà phụ nữ không nên đến ấy.”, nhìn về phía Cố Nam Đình, anh cười hỏi: “Lão đại, anh đi cùng không?”
Thịnh Viễn Thời là đồng nghiệp của Trình Tiêu ở YG ba năm, mà lúc mới tới YG, Trình Tiêu cũng được Thịnh Viễn Thời chiếu cố không ít. Năm đó, Cố Nam Đình suýt chút nữa hiểu lầm Thịnh Viễn Thời là tình địch của mình, sau lại biết ngay từ hồi huấn luyện bay ở nước ngoài, Trình Tiêu và Thịnh Viễn Thời đã quen nhau rồi, hai người hợp tính nhau, dễ dàng trở thành bạn tốt của nhau. Đúng là vì có câu chuyện đó làm bước đệm, Cố Nam Đình mới mời được Thịnh Viễn Thời từ hãng hàng không nước ngoài về, và anh cũng đã quen với cái kiểu vừa gặp đã cấu véo của hai người mà chẳng trách móc. Có điều, là chồng sắp cưới của Trình Tiêu, khi hai người phát sinh “mâu thuẫn”, anh vẫn giữ lập trường rõ ràng là đứng về phía vợ sắp cưới của mình, “Hai người bớt bớt lại đi nào, anh còn đang ở đây đấy.”
Kiều Kỳ Nặc liếc nhìn Thịnh Viễn Thời và than thở: “Đã bảo đừng đi ăn với họ rồi, bữa cơm chó này không thể nào tiêu hóa nổi.”
Trình Tiêu còn cố ý chọc giận người ta, nhoài sang nép vào lòng Cố Nam Đình.
Đương nhiên là Cố Nam Đình vô cùng hưởng thụ, chỉ cười chứ không nói gì.
Thịnh Viễn Thời không nhanh không chậm bóc mẽ Trình Tiêu, “Đừng tưởng là lão đại không phê bình vụ em tự tiện bóp méo lời thông báo của cơ trưởng, chuyện này tạm cho qua thôi, cẩn thận về nhà sẽ tính sổ với em sau đấy.”
Hiển nhiên Cố Nam Đình vẫn chưa biết, “Thông báo gì của cơ trưởng cơ?”
Trình Tiêu hậm hực phản bác Thịnh Viễn Thời, “Em đã nhẹ nhàng lắm rồi đấy, đổi thành anh chắc chắn còn thô bạo hơn.”
Thịnh Viễn Thời cũng không phủ nhận, “Nếu là anh, anh sẽ nói với hành khách, toàn bộ chuyến bay sẽ phải đi qua giông bão, ai có tiền sử bị bệnh tim thì nên lấy sẵn thuốc ra, ngộ nhỡ đến lúc đấy lại không kịp.”
Kiều Kỳ Nặc sặc ngụm trà trong miệng, mặt mũi đỏ au, “Tôi gặp phải một phi công giả đúng không?”
Thịnh Viễn Thời nổi tiếng trong giới bởi cách thông báo đặc biệt có cá tính, Cố Nam Đình hiểu ra là đã có chuyện gì, anh gắp rau cho Trình Tiêu, đồng thời dặn một câu: “Đừng học theo cậu ấy.”
Thịnh Viễn Thời tỏ vẻ vô tội, “Có ý gì chứ?”
Kiều Kỳ Nặc bổ thêm một đao đúng lúc, “Nói cậu dạy hư cơ trưởng Trình đấy.”
Thịnh Viễn Thời nhanh tay nhanh mắt gắp luôn con bề bề cuối cùng trên đĩa của Trình Tiêu, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Có người chắp tay đưa vợ đi sang hãng khác, trách tôi á?”
Nghĩ đến việc bố vợ “hạ chiến thư”, bất đắc dĩ phải đưa Trình Tiêu đi… Cố tổng á khẩu không đáp lời được.
Trình Tiêu không chút khách sáo mà cầm đũa đánh vào tay Thịnh Viễn Thời, anh nhanh nhẹn tránh được, “Tốt xấu gì anh cũng được tính là thầy của em, bây giờ còn là sếp của em, em đối xử tử tế với anh một chút đi, anh cam đoan là chồng em sẽ không ghen đâu.”
Trình Tiêu bị anh chọc tức cho nghiến răng nghiến lợi, “Sớm muộn gì cũng có người trị được anh!”
Thịnh Viễn Thời ung dung nói: “Mỏi mắt mong chờ.”
***
Sau bữa tối, Thịnh Viễn Thời không về thẳng nhà mà lái xe đến khu nhà Hàng Thiên.
Anh có chìa khóa, nhưng vẫn gõ cửa. Từ bên trong, Tề Diệu vừa mở cửa vừa oán giận, “Có phải là không có tay đâu, sao không tự đi mà mở.”
“Bà cũng không ít hơn tôi một bàn tay, nhưng vẫn cứ liên tục làm mất chìa khóa đấy thôi.”, nói xong, anh lấy chùm chìa khóa trong túi quần ra, “Đây là chùm dự phòng cuối cùng, còn mất nữa thì đừng tìm tôi, gọi thẳng cho công ty mở khóa ấy, tôi cảm ơn bà.”
Tề Diệu đưa tay đấm một phát vào bả vai anh, “Chị là chị mày đấy, thái độ gì thế?”
Thịnh Viễn Thời lôi bà chị họ vào nhà như xách một con gà, “Muốn tôi gọi bà là chị, không thành vấn đề, tìm cho tôi một ông anh rể trước đi đã.”
Tề Diệu giãy khỏi tay anh, ngồi xếp bằng trên sô pha, “Hai đứa mình đã nói rồi, đứa nào cưới trước đứa đấy to hơn, nhưng điều kiện tiên quyết lúc cả hai đứa còn độc thân, mày phải gọi chị là chị, ai bảo mày lề mề, ra muộn hơn một tiếng, em trai ạ.”
Thịnh Viễn Thời lười phản bác, đặt bọc đồ ăn mua ở ngoài về cho cô lên bàn trà, duỗi đôi chân dài ra, miễn cưỡng ngồi vào phần ghế còn lại bên cạnh bà chị họ, “Không đổi được cái sô pha khác thoải mái hơn một chút à? Thiếu tiền thì tìm cậutôi, hoặc là tìm cháu trai của cậu tôi cũng được.”
“Cháu của cậu mày…”, Tề Diệu suýt chút nữa bị anh lôi vào bẫy, lập tức ném một cái gối ôm đến.
Thịnh Viễn Thời bắt được, anh cười, “Mai tôi thuê người đến dọn cái sô pha ở nhà đối diện sang cho bà.”
Tề Diệu mở bọc đồ ăn ra, vừa ăn vừa lầm bầm nói: “Không cần, chị cho thuê nhà đối diện rồi, mai dọn đến, bằng không chị lại nửa đêm nửa hôm gọi mày đến đưa chìa khóa à?”
“Ngộ nhỡ lịch trình của tôi thay đổi, hôm nay không về nước thì sao?”
“Thì đành cho người ta ở bên này thôi.”
“Khách thuê là đàn ông à?”
“Mày có ý gì?”
“Không thì sao bà lại chủ động hiến thân thế này?”
“Họ Thịnh kia!”
“Một câu không vừa tai là lại nổi cáu.”, Thịnh Viễn Thời đứng dậy, “Là con gái thì được, sợ bà ngốc lại bị thiệt thôi.”
Tề Diệu lập tức nói về vị khách trọ, “Một cô gái, hai mươi tư tuổi, độc thân, đợi chị quan sát thêm, nếu mà tốt thì để phần lại cho mày.”
Thịnh Viễn Thời quẳng lại một câu: “Không cần sốt ruột gọi tôi là anh đâu.”, nói xong liền chuẩn bị đi.
Tề Diệu gọi anh lại, “Mai mà không phải bay thì đến giúp cái đi.”
Thịnh Viễn Thời đoán ngay được là chuyện gì, “Bảo tôi chờ khách trọ đến rồi đưa chìa khóa hả?”
Tề Diệu nói bằng giọng bực dọc: “Có một “bà cô” nhảy dù từ thành phố A về, báo là mai phải tăng ca. Cuối tuần còn họp hành, mày thấy có biến thái không?”
Thịnh Viễn Thời không đồng tình với bà chị họ ẩm ương, “Thế thì mai bà gọi tôi đến cũng được, làm gì mà đêm hôm rồi còn bắt tôi đi lòng vòng?”
Tề Diệu nói với vẻ đương nhiên: “Nhớ mày chứ sao, chị là chị mày mà, đổi thành người khác, ai thèm nhớ thương mày?”
“Lần sau nhân thể suy nghĩ xem người khác có nhớ bà hay không.”, Thịnh Viễn Thời nói xong liền đóng sầm cửa lại.
***
Ngày hôm sau, lúc Thịnh Viễn Thời đến, Tề Diệu mới rời giường. Anh đặt bữa sáng, nói đúng hơn là bữa trưa lên bàn ăn, phân loại đồ ăn mua ở siêu thị về rồi bỏ vào tủ lạnh, sau đó thật sự không nhìn nổi nữa nên phải đi dọn dẹp căn hộ bừa bãi giúp bà chị họ. Nửa tiếng sau, ngoài cửa chất đống mấy túi rác, phòng khách trông rực rỡ hẳn lên, sàn nhà cẩm thạch sáng bóng đến độ phản chiếu được bóng người.
Đợi Tề Diệu rửa mặt xong rồi ngồi xuống trước bàn ăn, Thịnh Viễn Thời liền hỏi cô nàng: “Cảm giác sống trong đống rác thích không?”
Tề Diệu không hề nổi giận, “Chấp nhận tạm là được rồi.”, sau đó lại hỏi, “Mày về nước không chịu ở nhà đối diện, không phải vì chê nhà bé, mà là sợ phải giúp chị dọn dẹp chứ gì?”
Thịnh Viện Thời không phủ nhận, “Lương một năm của tôi không thấp, hoàn toàn không cần thiết phải làm thêm việc của bảo mẫu.”
Tề Diệu cảm thán một câu, “Cái đồ không biết tình thân này.”, sau đó gọi điện thoại cho khách trọ, thông báo với đối phương, “Em trai chị sẽ chờ em đến lấy chìa khóa.”
Thịnh Viễn Thời không phản bác lại, chỉ lấy laptop ra xử lý công việc.
Lúc ra khỏi cửa, Tề Diệu bảo: “Nếu mày có thời gian rảnh, nhân thể dọn dẹp cả nhà bên đi.”
“Đây mới là mục đích chính gọi tôi đến đúng không?”, Thịnh Viễn Thời nghiêng đầu nhìn cô nàng, “Tề Diệu, bà có thể lười thêm nữa được không?”
Tề Diệu cười hì hì, “Được chứ, chỉ cần mày chịu khó thêm chút nữa thôi.”
Thịnh Viễn Thời chẳng ngẩng đầu lên mà đáp luôn, “Về phương diện việc nhà, tôi không có không gian để tiến bộ đâu.”
***
Ở một nơi khác của thành phố, lúc Tang Chất đến theo hẹn, Nam Đình đã dọn dẹp hết đồ đạc, bao gồm cả Mất Ngủ, mang hết ra cửa. Đương nhiên, Mất Ngủ mê vận động nên tự mình chạy lên chạy xuống cầu thang theo chủ nhân N lượt.
Tang Chất nhìn mấy thùng đồ và một cái vali trước mặt thì nhíu mày, “Nếu đã bảo anh giúp em chuyển nhà, thì chí ít cũng phải cho anh cơ hội để khoe sức lực chứ?”
Nam Đình đang định cùng anh bê hành lý lên xe, “Giữ sức cho anh, lát nữa khiêng hết lên tầng.”
Tang Chất đưa tay đẩy cô ra, tự mình nhấc hết đồ lên xe xong mới nói: “Nếu anh nhớ không nhầm, nhà mới có thang máy mà?”
Nam Đình cười tủm tỉm, “Em đề phòng ngộ nhỡ mất điện thôi.”, sau đó gọi Mất Ngủ lên ngồi cùng trên ghế sau xe.
Căn hộ mới thuê nằm ở một khu nhà có đầy đủ các tiện nghi xung quanh tại phía tây thành phố, tầng mười, một phòng ngủ một phòng khách lớn, tiền thuê đương nhiên cao hơn căn trước, nhưng vì từ khu nhà đi bộ khoảng hai trăm mét là đến trạm xe đưa đón nhân viên của cơ quan, còn có cả đường sắt chạy ngầm, thế nên cô mới cắn răng thuê.
Tang Chất trêu cô, “Cho Mất Ngủ ăn ít thôi, là có tiền thuê.”
Nam Đình nhìn Mất Ngủ nằm bên chân mình một cách chăm chú, “Đợi đến lúc em nghèo tới mức cạp đất, em sẽ thịt nó cho vào nồi hầm.”
Mất Ngủ ngẩng đầu nhìn chằm chằm chủ nhân của nó, vẫn là vẻ mặt hớn ha hớn hở.
Tang Chất không buồn để ý đến cô nàng nói một đằng nghĩ một nẻo này nữa.
Đến trước cổng khu nhà Hàng Thiên, Tang Chất xuống xe làm thủ tục đăng ký. Cùng lúc đó, một chiếc Range Rover màu trắng đi ra từ phía đối diện, cách lớp kính đen, Nam Đình nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái đang tập trung quan sát tình hình giao thông, lúc đi qua ngã tư cũng chẳng ngoảnh đầu lại, cứ thế rời đi.
Cho dù đối phương đeo kính râm, nhưng Nam Đình chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra, người đàn ông kia, là Thịnh Viễn Thời.
Nam Đình ngoảnh mặt đi trong phút chốc, sau mới nhớ ra, cửa sổ xe là loại bên ngoài không nhìn được vào bên trong.
Lúc lên xe, Tang Chất phát hiện ra Nam Đình tựa sát vào ghế, đưa tay che lên mặt, “Sao thế?”
Nam Đình ngồi thẳng dậy, “Vừa nhìn thấy một người…”, tạm dừng một lát, cô mới nói tiếp: “…Đồng nghiệp.”
“Trùng hợp thế?”, Tang Chất cũng không nghĩ nhiều, “Nhưng mà anh hỏi thăm rồi, đúng là khu nhà này có nhiều người làm trong ngành hàng không ở lắm, sắp được gọi là khu nhà hàng không dân dụng đến nơi rồi.”
Thế nên, anh cũng ở nơi này sao?
Bỗng nhiên Nam Đình không biết nên lấy tâm tình gì để đối mặt với niềm hân hoan ngày chuyển nhà của mình.
Đến tầng mười, Nam Đình gõ cửa căn hộ số 2, cô nghĩ em trai của chủ nhà chờ cô ở bên này, kết quả là cửa căn hộ số 1 lại mở ra. Cậu thanh niên mười lăm mười sáu tuổi vừa nhìn thấy Nam Đình liền ngẩn ra, mấy giây sau mới mở miệng vẻ miễn cưỡng, “… Chị? Chị là, khách trọ ạ?”
Hiển nhiên Nam Đình cũng bất ngờ, nhưng nghĩ đây chính là cậu em trai mà chủ nhà nói sẽ đợi để đưa chìa khóa cho mình, cô nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên, “Gọi chị không thiệt đâu, chắc chắn chị lớn hơn em, không tin về giở bản photo chứng minh đính kèm với hợp đồng thuê nhà ra mà xem, không thể nào giả được.”
Xác nhận Nam Đình là khách thuê nhà, cậu chàng gãi gãi đầu, “Đợi em đi lấy chìa khóa cho chị.”
Tang Chất không hiểu ra làm sao, “Hai người quen nhau à?”
Nam Đình lắc đầu, “Đến giờ em cũng chỉ mới biết tên chị cậu ta, cũng là chủ nhà mới của em, tên Tề Diệu.”
Tang Chất nhíu mày.
Nam Đình nhớ đến hôm bay tới thành phố A, cũng là hôm xảy ra vụ việc chuyến bay bị trễ nên hành khách đòi cơ trưởng phải xin lỗi, trong lúc chờ đợi, cô và cậu thanh niên kia đã gặp nhau một lần.
Lúc đó, cô đang đọc sách, ngay cả khi có người đứng ở bên cạnh cũng không phát hiện ra, tận đến khi đối phương chủ động lên tiếng: “Cô gì ơi?”
Khi ấy cô đang đọc đến phần “Quy định cơ bản của công tác kiểm soát với việc hạ cánh trong điều kiện khí tượng phức tạp”. Tầm mắt dời khỏi đống từ ngữ về tầng đối lưu, các loại máy bay, cô ngẩng đầu, theo tầm mắt của đối phương thì đoán là đang gọi mình, rồi mới ngồi thẳng dậy, “Nghe thấy rồi, nói đi.”
Cậu chàng cười tươi rói, “Ba lô của cô à? Có thể để dịch ra một chút không?”
Nam Đình không hề tỏ ra áy náy khi để ba lô chiếm một ghế, mà nhìn quanh bốn phía trước, xác nhận xung quanh đúng là không còn ghế trống nào thật rồi mới nói một từ: “Được.”. Vừa nói, cô vừa nhấc cái ba lô vào lòng, để sách lên trên rồi tiếp tục đọc.
Cậu thanh niên ngồi xuống bên cạnh cô, một lát sau lại mở miệng, “Cô gì ơi?”
Cô không ngẩng đầu mà cứ thế nói: “Còn có chuyện gì nữa thì xuất phát từ phép lịch sự tốt nhất nên gọi tôi một tiếng chị, nếu không thì làm ơn giữ yên lặng, ở đây cấm ồn ào.”, nói xong, cô đưa tay lên đè trang sách lại.
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng tốc độ lại nhanh, cậu thanh niên hiểu ra trong phút chốc, ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tay cô, sau đó ngập ngừng nói, “… Xin lỗi.”. Tiếng “chị” kia lại chẳng thể thốt ra nổi.
Lần gặp mặt với cậu thanh niên kia là như vậy. Nếu vừa rồi đối phương không do dự gọi cô một tiếng “chị”, thì Nam Đình gần như đã quên mất dáng vẻ của cậu ta.
“Trước đấy chủ nhà có gọi điện cho em, bảo là em trai chị ấy sẽ ở nhà chờ em đến lấy chìa khóa, nhưng em không ngờ cậu em trai không thân không thích gặp ở sân bay lại là em trai của người ta.”, Nam Đình thở dài như thật, “Anh nói xem liệu chị cậu ta có vì em nhận họ hàng linh tinh mà tăng tiền thuê nhà không?”
Tang Chất hiếm khi nói đùa, “Để chủ nhà phát hiện ra đầu óc em nhớ rõ được như thế, không khéo sẽ chẳng lấy tiền thuê nhà của em cũng nên.”
Nam Đình thản nhiên đáp: “May là em có Mất Ngủ, không thì chẳng dám ở đâu.”
Mất Ngủ sủa lên hai tiếng rất đúng lúc, như thể đang biểu đạt sự ủng hộ chủ nhân.
Cậu thanh niên mở cửa ra, cùng Tang Chất mang đồ vào trong. Nam Đình thấy cậu ta cứ muốn nói lại thôi bèn chủ động lên tiếng, “Em không cần cảm thấy xấu hổ đâu, chị không hiểu lầm hôm đấy em định tiếp cận, chị chỉ không thích nghe em gọi chị là “cô gì ơi” thôi.”
Cậu chàng gãi đầu, “Là em không lễ phép, nhưng mà gọi là “người đẹp” nghe rất không kính trọng.”
Kính trọng? Dùng từ không thích hợp cho lắm thì phải. Nam Đình khẽ nhíu mày, “Tuổi em với chị không chênh nhau là mấy, cần thiết phải dùng kiểu “kính lão đắc thọ” để miêu tả sao?”
“Không phải, không phải, ý em là…”
“Thôi được rồi, chị hiểu.”, Nam Đình cười, “Tuy bảo em gọi chị là “bạn gì ơi” thì có vẻ giả nai quá, nhưng rõ ràng là cách gọi này dễ lấy lòng phụ nữ hơn là “chị gì ơi” hay “cô gì ơi”. Em trai Tề à, học nhiều vào, không thì khó có bạn gái lắm.”
Cậu em Tề cũng cười, “Chị, chị thú vị thật đấy.”
“Đang khen chị à?”, Nam Đình nhướng mày, “Lần sau cứ nói thẳng là chị xinh đẹp, chị sẽ càng vui hơn.”
Tang Chất phát hiện hôm nay Nam Đình có vẻ không bình thường, dường như nói nhiều hơn. Nhưng anh vẫn vỗ vai cậu em Tề, thay Nam Đình giải thích một câu: “Đây là một trong những cách chị ấy thể hiện sự thân thiện đấy.”
Cô gái đang mang đồ dọn vào thư phòng nghe thấy thế liền nhẹ nhàng nói một câu: “Em nhìn cậu ấy thấy quen thuộc cực kỳ, chỉ là hơi dễ bắt nạt thôi.”
Cậu em Tề ngây ngô cười.
Đợi dọn hết đồ đạc vào, Nam Đình mới nói: “Ngại quá để em làm cùng, cảm ơn nhé, em trai Tề.”
Cậu em Tề được cảm ơn thì ngượng ngùng, lại nhìn thấy Mất Ngủ đứng bên chân mình, “Chị, sau này em có thể đến chơi với chó của chị được không?”
Mất Ngủ thành cún cưng được yêu quý, nó lè lưỡi, nghiêng đầu nhìn cậu em Tề, như là đang thay Nam Đình trả lời: “Được chứ, được chứ.”
Nam Đình vốn thích yên tĩnh, hơn nữa mấy năm nay cô cũng quen ở một mình, nhưng gương mặt xinh trai của cậu em Tề khiến cô buông bỏ sự phòng bị, thế nên cô nói: “Hoan nghênh em đến chơi với Mất Ngủ.”
Cậu em Tề nghe thấy thế cũng không vội ra về, mà hớn hở ngồi xổm xuống bồi dưỡng tình cảm với Mất Ngủ, cuối cùng còn đưa ra yêu cầu, “Chị, mình add Wechat được không ạ?”
Tang Chất còn nghĩ Nam Đình sẽ từ chối, vì ngoài anh và mấy người đồng nghiệp, cô gần như không giao du kết bạn. Cũng bởi thế mà Tang Chất vô cùng yên tâm về cô, đương nhiên, mới đầu cũng từng lo lắng, lo Nam Đình càng ngày càng quái gở. Kết quả là Nam Đình lại chọn công việc kiểm soát không lưu, công việc mà mỗi ngày đều phải giao lưu với người khác. Mà từ lúc tập trung vào công việc, cô cũng dần khôi phục vẻ sáng sủa của trước kia.
Tất cả đều phát triển theo hướng anh mong đợi.
Chỉ là ít bạn bè mà thôi, hình như, không có gì đáng phải lo lắng cả.
Tang Chất thấy Nam Đình không trả lời ngay, nghĩ bụng cô sẽ từ chối, đang định nói hộ thì lại thấy Nam Đình đã đọc số Wechat của mình, “Một ba động quải quải hai một quải động…”[1]
Em trai Tề nghe không hiểu, mặt nghệt ra.
Nam Đình bị bệnh nghề nghiệp, chỉ có Tang Chất trị được, anh chu đáo phiên dịch sang “tiếng Trung” cho cậu em Tề, “130771270…”
***
[1] Trong quân đội, đặc biệt trong lúc chỉ thị tọa độ cho pháo binh, đề phòng phương ngữ của các địa phương khác nhau tạo thành hiểu lầm, người ta đã cải biến cách đọc các con số khác đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook