Chó hoang thế mà lại có thứ gọi là bánh mì.
Hồ Điệp Quân nhìn Mai Mai đang nhồi đầy bánh mì trong miệng, cô bé chắc là đói hỏng người rồi.
Sâm Ngọc nhét bánh mì vào tay Hồ Điệp Quân, Hồ Điệp Quân cúi đầu nhìn bánh mì trong tay, lại nhìn chằm chằm đối phương.
"Đừng có nhìn ta như vậy.

Tuy là nguyên liệu quả thực là trộm được, nhưng ít ra thành phẩm là do chúng ta tự mình làm ra.

Đợi lát nữa ta sẽ mang các người đi tham quan phòng bếp một chút."
Tuy ngoài miệng Sâm Ngọc nói như vậy, nhưng từ đầu đến giờ, Sâm Ngọc chỉ giới thiệu cho cậu được vài người, khu vực họ có thể tự do hoạt động không lớn, khoảng cách không xa phòng Tiểu Thái Đao.

Điều này khiến Hồ Điệp Quân hoài nghi căn bản là hắn vẫn còn đang đề phòng họ, dù cho bây giờ chỉ có một thiếu niên yếu đuối là cậu và cô quái vật nhỏ Mai Mai......
Hồ Điệp Quân im lặng không lên tiếng.

Giờ không phải lúc thích hợp để cậu đặt câu hỏi, cậu chỉ cần quan sát là được.
"Còn bánh mì nữa không? Ta muốn để dành cho Tiểu Thái Đao và Tiểu Hoa." Hai má Mai Mai phồng lên, ngây thơ hỏi.
"Vẫn còn, nhưng hẳn là org không ăn những thứ này." Sâm Ngọc mỉm cười.

Hắn đưa họ đến một nơi giống như nhà ăn tìm chỗ ngồi xuống.

Ở đó không có ai, chỉ có vài con người đứng gác bên ngoài, tràn ngập phòng bị và cảnh giác.
Hồ Điệp Quân phát hiện ra Sâm Ngọc quả thật là người chỉ huy căn cứ ngầm này.

Tất cả chó hoang đều nghe lệnh hắn.
"Đợi lát nữa ta sẽ cho người chuẩn bị phòng nghỉ cho các ngươi.

Vất vả hai ngày nay rồi, nghỉ ngơi thoải mái chút!" Sâm Ngọc nói, có người bưng trà nóng lên cho hắn.
Ron ở bên cạnh vẫn giữ im lặng, im lặng đến mức khiến người ta cơ hồ quên đi sự tồn tại của hắn, đến đồ ăn Sâm Ngọc cho hắn vẫn chưa ăn.
Hồ Điệp Quân cẩn thận quan sát chung quanh, tuy còn chưa hoàn toàn nắm được kết cấu của căn cứ ngầm, nhưng cậu hiểu kết cấu phức tạp của nó còn hơn cả cậu có thể tưởng tượng.
Những chó hoang chạy trốn từ Mộ Khuyển rất rành đường lối trong cống nước ngầm.

Nếu họ có bất cứ hành vi phản kháng nào, tất thảy mọi thứ sẽ vô cùng bất lợi.

Hồ Điệp Quân cảm giác cậu tất yếu phải nhắc nhở Tiểu Thái Đao điểm này.
"A Quân nè, chúng ta có thể về gặp Tiểu Hoa và Tiểu Thái Đao không?" Mai Mai kéo góc áo Hồ Điệp Quân, bọn họ đã rời đi một lúc rồi.
"Lại đợi thêm một chút." Hồ Điệp Quân an ủi cô bé.
"Đúng rồi, về org kia, mong các cậu tạm thời đừng để lộ điều này ra, tận lực để hắn luôn ở trong phòng, đừng để bất cứ ai nhìn thấy." Sâm Ngọc lại lên tiếng, hắn buông chén trà nhẹ giọng nói: "Chuyện các người mang theo org đến đây ta không để cho quá nhiều người biết.

Các cậu hiểu đó, nơi này đều là chó hoang bị chủ nhân vứt bỏ, cho nên hầu hết người ở đây đều có địch ý với org.

Ta cho rằng nếu để họ biết các người mang đến một tên org ốm yếu sẽ có kết cục tốt."
Điểm ấy Hồ Điệp Quân đương nhiên là hiểu rõ, cậu chỉ lo liệu Tiểu Thái Đao có mất khống chế không hoặc liệu Mai Mai có lỡ lời không.

Trừ việc này ra, uy hiếp lớn nhất chỉ có Ron và chính bản thân Sâm Ngọc.
"Đương nhiên......!Ta cũng sẽ cố hết sức không để lộ ra ngoài." Sâm Ngọc nói đến dễ nghe, nhưng hàm ý cảnh cáo dày đặc.
Hồ Điệp Quân nheo mắt lại, khi cậu đang muốn nói thêm gì thì Tiểu Thái Đao xuất hiện.
Nhìn thấy gương mặt ửng hồng còn chưa tan hết của Tiểu Thái Đao, lại dùng tư thái biếng nhác khiến người ta mơ màng xuất hiện, Hồ Điệp Quân đã tức đến mức lười chạy tới túm lấy Tiểu Thái Đao chất vấn cậu vừa làm gì với một org ốm yếu, bởi vì nếu cẩn thận nghĩ lại, org ốm yếu kia nhất định cũng là đồng phạm, mà thậm chí còn là chủ mưu dụ dỗ.
Tiểu Thái Đao lười nhác quan sát bốn phía, phát hiện ra bọn họ mới chậm rãi đi tới.
"Chủ nhân đỡ hơn chưa?" Khi Tiểu Thái Đao tới gần, Hồ Điệp Quân nhỏ giọng hỏi.
"Đỡ hơn nhiều rồi." Tiểu Thái Đao duỗi eo như một chú mèo lười nhác, lại thấy trong tay Hồ Điệp Quân có đồ ăn thì trực tiếp cướp lấy ăn.
Hồ Điệp Quân cảm giác có vẻ không chỉ là đỡ hơn nhiều.
Tiểu Thái Đao vừa nhét bánh mì đầy miệng, vừa phóng tầm mắt lên người Sâm Ngọc.
"Ta cần nước sạch và một nơi an toàn mà nắng có thể chiếu đến." Tiểu Thái Đao nói.
"Nước thì được, nhưng ánh nắng thì không thể.

Nơi này là căn cứ ngầm dưới đất, ra khỏi đây sẽ rất nguy hiểm." Sâm Ngọc trả lời: "Huống hồ ta cũng không hy vọng org của ngươi bị những người khác phát hiện."
Tiểu Thái Đao phồng miệng trầm mặc một lát, cậu buông mắt, "Vậy thì nước sạch sẽ nhất."
"Có thể, nhưng ta còn có yêu cầu khác." Sâm Ngọc được một tấc lại muốn tiến một thước, bởi vì hiện tại hắn đang nắm đằng chuôi, "Các ngươi cũng không thể ăn không trả tiền, ăn uống ngủ nghỉ miễn phí ở đây đúng không? Trong căn cứ chó hoang này, ngoại trừ phụ nữ và trẻ con, không ai ăn cơm trắng cả."
"Ít nói bóng nói gió đi! Ta ghét nhất là loại nói chuyện vòng vo, muốn ta làm việc cho ngươi phải không?! Được!" Tiểu Thái Đao thật sảng khoái đáp ứng, sảng khoái đến mức Hồ Điệp Quân ngơ người, cho đến khi Tiểu Thái Đao tiếp tục cò kè mặc cả, cậu mới biết được là vì sao.

"Nhưng phải cho Tinh Hoa ở phòng thoải mái nhất, còn nữa, không ai được phép tới gần."
"Được, thành giao." Sâm Ngọc cảm thấy rất hời.
"Tiểu Thái Đao, sao anh......" Mai Mai không quen với Tiểu Thái Đao "không kiêu ngạo", cô bé kéo góc áo Tiểu Thái Đao.
Nhưng Tiểu Thái Đao chỉ quay đầu, nhét mẩu bánh mì còn thừa vào miệng nó, sau đó hung ác nói: "Dong dài! Câm miệng!"
Sâm Ngọc để họ nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, sau đó bắt đầu gọi Tiểu Thái Đao và Ron ra làm việc.
Ron không rõ vì sao Tiểu Thái Đao có thể dưới tình huống không biết Sâm Ngọc muốn phân cho họ làm việc gì, lại có thể hào sảng đồng ý như vậy.
Tiểu Thái Đao không giống hắn.

Hắn không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể rơi vào thế bị động, nhưng Tiểu Thái Đao có! Tiểu Thái Đao luôn là một tên bướng bỉnh không nghe lời bất cứ ai, kể cả trước mắt chỉ có một con đường, cậu cũng sẽ tìm cách đánh ra một con đường khác.


Bởi vậy, khi Sâm Ngọc đưa ra yêu cầu như vậy, hắn vốn tưởng rằng Tiểu Thái Đao sẽ cự tuyệt......
Nhưng Tiểu Thái Đao nhận lời, chỉ để đổi lấy một chút ích lợi nhỏ bé, có thể khiến Tinh Hoa thoải mái hơn một chút.
Tiểu Thái Đao thế này và Tiểu Thái Đao trong cảm nhận của Ron khác nhau nhiều lắm, khiến hắn cảm thấy thực khó có thể tin tưởng.

Ron vụng trộm liếc mắt dò xét Tiểu Thái Đao bên cạnh.
Thực bất hạnh, có lẽ là bởi vì đều là chó hoang "tân binh", cho nên Tiểu Thái Đao và Ron bị phân vào cùng một đội.

Điều này làm cho Ron có chút khẩn trương, dù sao đêm đó chính mắt hắn đã nhìn thấy bí mật giữa Tiểu Thái Đao và Tinh Hoa.
Ron lau mặt, hắn cũng không muốn nhớ lại ký ức đêm hôm đó, cùng với chuyện Sâm Ngọc đã đùa giỡn hắn thế nào.
* * *
Bọn họ đứng trong một đám chó săn khác cũng không có vẻ gì là đột ngột, bởi vì lần trước khi Tiểu Thái Đao phá hủy cả Mộ Khuyển, khiến cho không ít chó bị vứt bỏ trốn ra.

Một số người mới cũng rất lạ lẫm với hoàn cảnh xung quanh.
Thế nhưng, trong đó lại có những chó săn được huấn luyện rất tốt, được phân thành những đội nhỏ, chờ Sâm Ngọc đứng phía trước ra lệnh, tựa hồ đã rất quen với cuộc sống và những nhiệm vụ này.
"Hôm nay chúng ta đi về phía tây tiêu diệt một ít sâu bệnh, tiện dự trữ chút lương thực." Sâm Ngọc dẫn bọn họ đi, muốn tỏ ra thân mật mà chụp bả vai Tiểu Thái Đao, nhưng bị Tiểu Thái Đao tránh thoát.
"Thích ăn thịt sâu đến vậy sao? Ta còn tưởng các ngươi hẳn phải vào thành phố trộm thức ăn cơ." Tiểu Thái Đao châm chọc nói.
"Chúng ta vốn vẫn làm như vậy, nhưng nhờ có org của các ngươi mà bây giờ trong thành phố canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.

Chúng ta hiện tại không thể vào thành phố được, chỉ có thấy dùng thịt trùng thay thế." Sâm Ngọc cũng không giận, hắn mỉm cười nhìn về phía Tiểu Thái Đao cùng Ron.

"Làm thật tốt, dù sao các ngươi cũng đều đã từng là những chó săn rất ưu tú, phải không?"
"Bớt sàm ngôn đi, nhớ rõ ngươi đã đáp ứng ta những gì là được." Tiểu Thái Đao đáp, không thèm liếc mắt nhìn Sâm Ngọc.
"Đương nhiên, hôm nay ta sẽ sửa sang lại một căn phòng thật thoải mái cho org của ngươi, cài đặt thêm thiết bị chữa bệnh nữa." Sâm Ngọc nói.
Tiểu Thái Đao không nhiều lời nữa, chỉ là liếc mắt nhìn Ron cạnh, ghét bỏ mà hừ một tiếng.
Ron tức giận đến đỏ cả mặt mà không dám nói gì, Sâm Ngọc thì nhìn hắn lắc lắc đầu.
Tinh Hoa phát hiện mình được đổi sang một căn phòng khác.

Giường tuy không mềm mại như ở nhà, nhưng so với ở dã ngoại hoặc ở căn phòng cũ cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Trong phòng khô ráo sạch sẽ, chỉ đáng tiếc không ánh mặt trời mà hắn thích nhất.
Thế nhưng với tình hình hiện tại, đây đã là nơi ở tốt nhất.
Những dấu hiệu năng nguyên hóa ngày càng tăng lên trong rừng bệnh, tuy hiện tại đã đỡ hơn nhiều, nhưng Tinh Hoa có thể nhận thấy trạng thái thân thể của mình ngày càng sa sút.

Da thịt hắn vẫn tiếp tục nứt vỡ, có những vết nứt trước đây có thể liền lại rất nhanh giờ không hồi phục nữa.

Một khi nứt ra, sẽ sinh ra càng nhiều vết rách.
Cơ thể hắn cũng ngày càng cứng đờ, không linh hoạt như trước.

Từ những dấu hiệu này, hắn đang dần dần giống hệt Năng Nguyên Thể trước.
Tỉnh lại từ những giấc ngủ ngày càng kéo dài, Tinh Hoa vẫn nhìn trần nhà đơn sơ suy nghĩ những việc này.

Sau đó Hồ Điệp Quân và Mai Mai mang nước sạch đến nói chuyện phiếm với hắn, nhưng dường như hiểu ý mà không nói thêm gì, chỉ nói với hắn tình hình trong cứ địa này, và để hắn nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nhưng Tinh Hoa đợi nửa ngày vẫn không đợi được người mà hắn muốn gặp nhất, cho đến khi —
Cảm giác buồn ngủ ập đến, tiếng cửa phòng mở ra khiến Tinh Hoa lập tức tỉnh táo.

Tiểu Thái Đao từ bên ngoài bước vào, trên người có chút chật vật, dày đặc mùi máu của trùng.
"Yo!" Nhìn thấy Tinh Hoa, Tiểu Thái Đao nhấc tay chào hỏi, nhưng cậu không đến gần hắn mà vèo một tiếng vọt vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Tinh Hoa đợi vài phút chó săn của hắn mới chạy đến, mang theo thân thể trần trụi ướt sũng trực tiếp nhảy lên giường.
"Được rồi, hết mùi chưa?" Tiểu Thái Đao hào phóng khoe thân thể của mình ra cho hắn xem, cậu biết Tinh Hoa không chịu được mùi máu trùng.
Tinh Hoa gật đầu, Tiểu Thái Đao lập tức kề sát lại hôn hôn hắn, điều này làm cho Tinh Hoa nở nụ cười, "Nghe nói hôm nay em đi giúp Sâm Ngọc làm việc?"
"Đúng vậy." Tiểu Thái Đao liếm liếm môi Tinh Hoa.
"Con người này thật lợi hại, mời chào được cả Tiểu Thái Đao làm việc cơ đấy." Tinh Hoa cười nói.
"Hắn sao có thể mời chào được ta, còn không phải đều là vì ngươi sao cái tên này.

Ngươi cho rằng căn phòng này và nước sạch ở đâu ra?"
"Nói như vậy Tiểu Thái Đao là vì ta sao?"
"Đúng vậy, còn không mau thưởng cho ta đi?" Tiểu Thái Đao chỉ vào miệng mình.
Từ những vết máu tung tóe trên người Tiểu Thái Đao, không khó để nhận ra chó săn này nhất định vừa sát phạt bốn phía.

Nhưng giờ nhìn cậu vẫn tinh thần sáng láng, hơn nữa lại rất tích cực lấy lòng hắn.
Tinh Hoa vẫn cho rằng tính dục của org đạm bạc, đương nhiên, sách giáo khoa cũng dạy như vậy.

Nhưng Tiểu Thái Đao dường như lại chuẩn bị phá vỡ những quy chuẩn thường thức này, lần nào cũng dụ dỗ hắn một cách trắng trợn.
Mà cố tình Tinh Hoa cũng cảm giác chính hắn cũng không phải là một org phù hợp chuẩn mực trong sách giáo khoa.
Tinh Hoa vẫy tay với Tiểu Thái Đao, Tiểu Thái Đao không nghi ngờ mà tiến gần, sau đó bị org kia lập tức nhào đến, đặt cậu trên giường.
Tiểu Thái Đao đã lâu không bị Tinh Hoa đối đãi như vậy, cảm thấy rất mới lạ.

Nhưng cũng chỉ mới lạ được một lúc, giây tiếp theo cậu như một chú mèo xù lông, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ đáng sợ: "Tinh Hoa –"

"Shhh......!Gần đây luôn bị em ngồi trên người, đổi vị trí một chút đi?" Tiểu Thái Đao bị đè bên dưới cũng rất đáng yêu mà? Tinh Hoa trong lòng rục rịch, tình trạng thân thể lập tức bị hắn bỏ phía sau.
"Ngươi biết ta không thích bị đè."
"Nhưng mà ta không phải người khác."
"Ha! Lý do này được đấy." Tiểu Thái Đao nheo mắt, cơ thể dần dần thả lỏng.

Kể cả không thích thì cậu cũng sẽ không làm gì Tinh Hoa.

Tinh Hoa hiện tại rất yếu ớt, giống như chạm vào là vỡ, Tiểu Thái Đao thực sự không hi vọng sự lỗ mãng của mình sẽ làm hại đến org này.
"Ta sẽ thật dịu dàng." Tinh Hoa khẽ vuốt thân thể Tiểu Thái Đao, nâng đùi cậu lên.
"Ngươi vẫn luôn rất dịu dàng, động tác chậm rì." Tiểu Thái Đao bất mãn lớn tiếng oán giận.
"Quá nhanh sẽ đau, sao lần nào em cũng không chịu rút ra bài học vậy?" Tinh Hoa lắc đầu hôn môi Tiểu Thái Đao, ngón tay trượt vào trong giúp cậu mở rộng.
"Bởi vì ta cảm thấy không cần thiết!" Tiểu Thái Đao đúng lý hợp tình mà ngụy biện, Tinh Hoa có thể cảm giác được thân thể khỏe mạnh màu mật ong dưới thân hắn bắt đầu nổi da gà, rất nóng.
Tiểu Thái Đao không chút nào che dấu dục vọng đã cương cứng của cậu.

Cậu nhẹ nhàng cọ lên người Tinh Hoa, đến khi ngón tay Tinh Hoa vùi vào càng sâu thì phát ra vài tiếng rên nhẹ.
"Buổi tối còn kế hoạch khác không? Nếu không thì ngủ cùng ta được không?" Tinh Hoa hỏi, hôm nay Tiểu Thái Đao đã bận rộn cả ngày, hắn rất nhớ cậu.
"Không được, đêm nay ta định thăm dò cả căn cứ này." Tiểu Thái Đao từ chối, ngón tay sờ lên tóc Tinh Hoa, "Ngươi biết rõ ta tính toán làm gì mà."
"Ừm......!Đầu tiên là tẩn Sâm Ngọc một trận nên thân, cướp lại cố sự cầu, sau đó là hủy diệt nơi này giống như Mộ Khuyển à?"
"Gần đúng, đây là dự định của ta, nhưng chưa phải hôm nay.

Hôm nay ta muốn thăm dò làm quen hoàn cảnh đã, xem tên Sâm Ngọc kia để cố sự cầu ở đâu." Tiểu Thái Đao nghĩ nghĩ, "Nhưng khả năng sẽ thêm việc tẩn Sâm Ngọc vào list việc cần làm."
"Ha ha......!Nhưng chó săn kia dường như rất lợi hại, Tiểu Thái Đao em hẳn là nên cẩn thận một chút.

Chúng ta chỉ mới đến nơi này hai, ba ngày thôi, em không hy vọng chúng ta lại lập tức bị đuổi ra chứ?"
Khẩu khí trên vành tai Tinh Hoa nở rộ, mùi thơm nồng nàn nhẹ nhàng tỏa ra, khiến Tiểu Thái Đao cảm giác cậu dường như bị mùi thơm này trêu chọc đến muốn bắn.
"Ta đã rất cẩn thận, nhưng mà tình trạng thân thể của ngươi khiến ta không thể tiếp tục chờ nữa! Ta không muốn để ngươi biến thành cục đá cứng đơ đâu." Tiểu Thái Đao nhún vai, "Phải cướp cố sự cầu về, chỉ cần biết Phương Chu ở đâu ta sẽ lập tức mang ngươi đến, sau đó chúng ta lên Phương Chu bay khỏi hành tinh này!"
"Đừng quên Mai Mai và Hồ Điệp Quân."
"Đương nhiên!"
"Nhưng trước đó còn có chuyện càng quan trọng hơn nha?" Tinh Hoa đứng dậy, thứ đangcương cứng của hắn cọ vào dương v*t cứng thẳng của Tiểu Thái Đao.
"Uhm......!Đừng nói là ngươi túng dục quá độ nên mới đột nhiên đổ bệnh nha?" Tiểu Thái Đao gãi tóc, đầu cậu như đang nóng lên, hai chân đáp lên eo Tinh Hoa.
Tinh Hoa bị cậu chọc cho bật cười, ngón tay quấn chặt lấy eo Tiểu Thái Đao.

Hắn cắn nhẹ lên cổ cậu, để lại dấu hôn đã là thói quen của hắn, dù cho trên vai Tiểu Thái Đao đã bị hắn để lại hoa văn xinh đẹp.
Ngón tay trắng nõn của Tinh Hoa phủ lên vai Tiểu Thái Đao, cẩn thận vuốt ve, động tác chậm rãi mà dịu dàng khiến chó săn bên dưới bắt đầu xúc động lên.
"Aish! Đã nói ngươi đừng nhẹ tay quá mà!" Tiểu Thái Đao lại bắt đầu lớn tiếng oán giận.
Tinh Hoa ấn lại chó săn đang rục rịch muốn chui ra dưới thân hắn nóng lòng tìm cách giảm bớt nhiệt độ.

Hắn như muốn bắt nạt cậu mà cố ý kéo dài động tác, cho đến khi chó săn kia từ nổi giận bắt đầu chuyển sang vội vàng cầu xin.
Kết quả là kế hoạch đêm hôm đó của Tiểu Thái Đao sụp đổ.
* * *
Tiểu Thái Đao dù ở đâu cũng chuyên gây rắc rối.
Đây là kết luận của Ron, sau khi nhìn thấy cực kỳ nhiều móc trắng xông về phía Tiểu Thái Đao khi ở thành phố bỏ hoang phía Tây.
Tiểu Thái Đao dường như chẳng hề cố ý che giấu chuyện của cậu và org kia, gần đây mùi hương của org quấn quanh người cậu ngày càng dày đặc, bởi vậy dẫn tới không ít trùng.
Mùi thơm đó, khiến Ron nhớ tới tình cảnh đêm nọ.
Nhưng không chỉ từ trên người Tiểu Thái Đao, mà gần đây ở căn cứ ngầm cũng thi thoảng phảng phất mùi hương của org, như có như không.

Ron từng nghe được những chó săn khác đều bàn tán ra vào, có người còn bắt đầu cảm thấy khả nghi, hơn nữa còn chạy tới nói với Sâm Ngọc, nhưng Sâm Ngọc chỉ thuận miệng trả lời cho có lệ.
Tuy nhiên Sâm Ngọc không để bất cứ ai tới gần phòng ở của Tiểu Thái Đao, tuy rằng có người nghi ngờ, những lời đồn đãi không ngừng lan truyền trong nhóm chó hoang, tất cả đều tò mò không biết trong phòng Tiểu Thái Đao có cái gì.
Ron biết, nếu như bị nhóm chó hoang phát hiện trong phòng Tiểu Thái Đao giấu một org đang bị bệnh nặng, thì chuyện này sẽ nguy hiểm đối với cả Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao.
Nếu như là hắn trước đây, tám phần là sẽ vội vàng chạy ra lu loa cho cả làng biết? Dù sao thì hắn cùng đã từng cực kỳ ghét Tiểu Thái Đao, nhưng giờ thì khác, cảm xúc của hắn đối với Tiểu Thái Đao thực phức tạp......
"Đừng ngẩn người nữa, chẳng nhẽ cậu bị chủ nhân vứt bỏ thì không làm được cái gì nữa sao?"
Giọng nói của Sâm Ngọc vang lên bên tai, lúc này Ron mới lấy lại tinh thần, một con móc trắng không biết từ khi nào xuất hiện phía sau đã bị lưỡi đao của hắn cắm trên đất.
Ron trừng Sâm Ngọc, không nói gì.
Gần đây Sâm Ngọc hay đưa hắn theo, cố ý để hắn và Tiểu Thái Đao làm việc cùng đội chó hoang, tựa hồ muốn cho hắn nhanh hòa đồng với đội nhóm.

Thế nhưng Sâm Ngọc luôn châm chọc hắn, chuyên xoáy vào chuyện hắn từng trung thành và tận thâm với chủ nhân thế nào, khiến cho hắn cực kỳ tức giận, chỉ có thể cố gắng thể hiện bản thân thật tốt khi làm nhiệm vụ, hy vọng đối phương thấy vậy mà câm miệng.
"Ghê gớm thật đó, tình trạng sâu bệnh ở đây vốn đã nghiêm trọng rồi, vậy mà gần đây còn đáng sợ hơn gấp bội, cứ tiếp tục như vậy thì đội chó hoang sẽ kiệt sức mất." Sâm Ngọc thì thào, không hiểu là đang nói cho Ron nghe tự nói cho chính mình nghe.

Hắn một bên rút đao, một bên tuần tra chung quanh.
Tình trạng sâu bệnh tăng lên gấp bội, nhất định liên quan đến org bị giấu trong căn cứ ngầm.

"Ngươi định làm gì với Tiểu Thái Đao?" Ron nhỏ giọng lại gần hỏi, tuy rằng Sâm Ngọc từng nói sẽ giải trừ cho Tiểu Thái Đao, sau đó mượn sức cậu, nhưng mấy ngày nay không hề thấy Sâm Ngọc có động tĩnh gì.

"Ngươi có biết gần đây rất nhiều người bắt đầu nghi ngờ Tiểu Thái Đao không? Dạo này trên người cậu ta toàn là mùi org."
"Không chỉ là trên người cậu ta, toàn bộ không khí trong căn cứ ngầm đều có thể ngửi thấy mùi org.


Mà trùng cũng vì vậy mà bạo động." Sâm Ngọc hiểu rất rõ điều này.
"Cứ như vậy thì có thể giấu được bao lâu?" Ron hỏi.

"Đợi đến khi bị phát hiện, đám chó hoang sẽ muốn lấy mạng Tinh Hoa, kể cả ngươi có là thủ lĩnh của họ cũng không chắc sẽ ngăn cản được."
"Ta biết." Sâm Ngọc đưa mắt nhìn Ron, hắn nhún vai, "Nhưng mà ta cũng không hề có ý định giấu diếm hay ngăn cản."
"A?" Ron không hiểu.
"Cậu biết không, sâu bệnh nhiều lên ngược lại không là vấn đề, điều thật sự khiến ta lo lắng là, nếu tình trạng sâu bệnh tiếp tục bùng nổ sẽ khiến những org đang truy đuổi kia bắt đầu nghi ngờ.

Nếu chúng không tìm được org trong các thành phố, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến đây.

Đến lúc đó chúng ta sẽ bị liên lụy, căn cứ ngầm này sẽ bị phát hiện, và đám chó hoang sẽ bị bắt hết một lưới."
Đây là chuyện rất có khả năng xảy ra, Sâm Ngọc hiểu, Ron cũng hiểu.
"Vậy ngươi định làm gì bây giờ?" Ron hỏi.
"Hết thảy ta đã nói rồi.

Ta vẫn muốn mượn sức Tiểu Thái Đao, nhưng phải chờ thời cơ đến, không vội được."
"Thời cơ nào?" Ron sốt ruột hỏi.
Nhưng Sâm Ngọc chỉ cho hắn một ánh mắt lạnh lùng, giống như đang nói cho hắn, hắn căn bản không tư cách hỏi quá nhiều, vì thế Ron sờ sờ mũi không nói gì nữa.
Mà Sâm Ngọc thì bí ẩn mà lắc đầu, hắn cười nói với Ron: "Ta chỉ có thể nói cho cậu một chuyện, nhân lúc Tiểu Thái Đao không chú ý, chúng ta đã rút máu của org kia, đang chế tạo "thuốc"."
""Thuốc"?" Ron dừng một chút, giây tiếp theo giây mới hiểu được thuốc mà Sâm Ngọc đang nói đến là cái gì.
Hắn còn nhớ rõ Sâm Ngọc từng đề cập với hắn về cách có thể giúp Tiểu Thái Đao giải trừ khế ước, mà việc này cần máu của org kết khế ước với cậu —
"Các ngươi thật sự có cách giải trừ khế ước của Tiểu Thái Đao?"
"Đương nhiên, có một số org có thói quen không tốt, khi vứt bỏ chó không giải khế ước.

Mà chúng ta thì luôn nghĩ cách để giải trừ thứ phiền toái đó, nếu không chết lúc nào cũng không biết." Sâm Ngọc nhún vai, "Bởi vậy chúng ta đã nghiên cứu ra một loại thuốc có thể phá hỏng DNA do org để lại trong cơ thể con người, nguyên lý tương tự với việc org tự mình giải trừ khế ước."
Sâm Ngọc nhìn về phía Tiểu Thái Đao ở đằng xa, "Hy vọng sau khi bị tiêm thuốc này vào, Tiểu Thái Đao sẽ tỉnh táo hơn một chút."
Ron không hiểu lắm, tỉnh táo hơn một chút nghĩa là sao.
"Tiểu Thái Đao còn lâu mới ngoan ngoãn để ngươi tiêm thuốc vào người cậu ta." Ron than thở.
"Cứ chờ xem, cậu ta sẽ tự tìm đến cửa thôi." Khi Sâm Ngọc nói những lời này rồi nhìn về phía Tiểu Thái Đao, Tiểu Thái Đao cũng đồng thời nhìn lại về hướng này, ánh mắt cậu sắc bén như một con thú hoang.

"Cậu muốn đánh cược không?"
"Đánh cược cái gì?" Ron hỏi.
Sâm Ngọc nhìn hắn một cái, "Cược trinh tiết của cậu, được không?"
Ron tức giận đến đỏ cả mặt, hất mặt qua một bên không để ý tới hắn.

Nhưng Ron nhớ ra còn một chuyện quan trọng còn chưa hỏi hắn: "Khoan đã, vậy đợi sau khi giải trừ khế ước của họ xong, ngươi định sẽ xử lý Tinh Hoa như thế nào?"
"Tên org đó sao? Ừm, có hai sự lựa chọn.

Một là thuận theo ý mấy tên org đang truy đuổi kia, trả hắn về cho chúng, giảm bớt sự chú ý của chúng tới căn cứ này.

Mà lựa chọn thứ hai ta đã vừa nói rồi......"
"Ngươi vừa nói rồi?" Ron cảm giác hắn chuẩn bị nghe được một đáp án không quá nhân từ.
"Ta không hề có ý định ngăn cản sự căm hận của con người đối với org hoặc suy đoán về sự tồn tại của hắn.

Nếu đến lúc có thể thật sự giải trừ khế ước giữa Tiểu Thái Đao và hắn, vậy thì không tất yếu phải giấu diếm sự tồn tại của hắn, chỉ có thể cầu nguyện cho hắn mà thôi."
* * *
Tiểu Thái Đao mất không ít thời gian mới nắm rõ đường đi nước bước trong căn cứ ngầm, đương nhiên cũng có công lớn của Hồ Điệp Quân trong đó.

Sau khi lấy được tấm bản đồ phác thảo sơ bộ của Hồ Điệp Quân, cậu vô cùng kinh ngạc.

Hóa ra Hồ Điệp Quân đã thừa dịp bọn họ không ở căn cứ đã vụng trộm làm gì đó, tóm lại không phải chuyện gì tốt — nhưng mà lại khiến Tiểu Thái Đao có lời khen.
Thừa dịp đêm khuya, sau khi đợi Tinh Hoa ngủ say, Tiểu Thái Đao chạy ra ngoài.

Cậu cẩn thận tránh tái mắt của chó hoang tuần tra, đi về phía phòng của Sâm Ngọc.
Tinh Hoa cần cố sự cầu, cậu nhất định phải trộm về, mặc kệ trước đó đã hứa hẹn gì với đối phương.
Thế nhưng trộm cố sự cầu là chuyện vô cùng mạo hiểm, bởi vì trộm xong nhất định sẽ bị Sâm Ngọc phát hiện, mà sau khi phát hiện Sâm Ngọc sẽ xử trí bọn họ thế nào thì chẳng cần nghĩ cũng biết.

Đến lúc đó, bọn họ không chỉ là kẻ địch của org trên Phỉ Thúy Tinh, mà cũng có thể trở thành kẻ địch của cả những con người duy nhất trợ giúp họ.
Cứu Tinh Hoa đồng nghĩa với việc toàn bộ Phỉ Thúy Tinh sẽ bị hủy diệt, bất luận là đối với bên nào thì đưa Tinh Hoa trở về với Mẹ đều là sự lựa chọn an toàn nhất.

Nhưng Tiểu Thái Đao tuyệt đối sẽ không chọn phương án này, cho nên đối đầu với toàn bộ Phỉ Thúy Tinh thì đối đầu đi, cậu không sợ!
Tiểu Thái Đao thường lui tới gần phòng Sâm Ngọc.

Cậu đã quan sát nhiều ngày nay, Sâm Ngọc tựa như không cần ngủ vậy, nửa đêm sẽ rời khỏi phòng họp với đội chó hoang trong đại sảnh.

Nhân lúc này lẻn vào phòng hắn thăm dò chính là thời cơ tốt nhất.
Gần phòng Sâm Ngọc ngoài ý muốn không có ai canh gác, có lẽ bởi vì hắn chính là thủ lĩnh của chó hoang, cho nên không ai có gan làm hại hắn.
Tiểu Thái Đao thuận lợi lẻn vào, phòng Sâm Ngọc thậm chí còn không khóa.
Mà bởi vì quá mức thuận lợi khiến cho Tiểu Thái Đao không khỏi nổi lên nghi ngờ.

Trực giác của dã thú không ngừng nhắc nhở cậu, đây nhất định là một cái bẫy......!Nhưng là đã vào tới đây rồi mà chùn bước thì thật đáng tiếc.
Tiểu Thái Đao hạ quyết tâm, vẫn kiên trì làm việc cậu nên làm, cùng lắm thì bị phát hiện thôi, cậu cứ chối bay chối biến là được!
Trong phòng Sâm Ngọc không có gì đặc biệt, nội thất bên trong vô cùng đơn giản, tủ quần áo và những chỗ khác không có gì khả nghi.

Đến một quả cố sự cầu cậu cũng không tìm được.
Tiểu Thái Đao lật tung từng góc lên.

Cậu nghĩ có thể không cần trộm cũng được, nếu có thể tìm được cố sự cầu, có lẽ cậu chỉ cần xem nội dung những quả cố sự cầu của Sâm Ngọc, sau đó trở về nói lại cho Tinh Hoa, nếu vậy bọn họ sẽ tìm được manh mối mà không bị Sâm Ngọc phát hiện.

Nhưng bất kể Tiểu Thái Đao tìm kiếm thế nào, cậu cũng không tìm được thứ cậu muốn tìm.
Tiểu Thái Đao vô cùng tức giận, còn đang suy nghĩ xem có nên đập nát phòng Sâm Ngọc rồi mới về không — nhưng mà trước khi cậu biến ý định thành hành động thì chủ nhân của căn phòng lại không một tiếng động xuất hiện trước cửa phòng.
"Đang tìm cái gì vậy?"
Khi giọng nói lạnh lùng của Sâm Ngọc truyền đến, Tiểu Thái Đao không nhịn được mà chửi thề một tiếng, cậu biết đây là một cái bẫy mà.
"Ta nói ta đang tìm đồ ăn ngươi có tin không?" Tiểu Thái Đao đứng dậy, đang định chơi xấu đến cùng.
"Đương nhiên không tin." Sâm Ngọc che ở cửa, hai tay đỡ sau đầu, "Thứ cậu muốn tìm đã bị ta giấu ở một nơi cực kỳ bí mật, cậu không thể tìm được ở đây đâu."
Tiểu Thái Đao không lên tiếng, đầy cảnh giác nhìn Sâm Ngọc.
Nhưng Sâm Ngọc cũng không bình tĩnh thong dong như ngày thường.

Hắn chậm rãi đi đến bên người Tiểu Thái Đao, "Cố sự cầu đưa hết cho ta, đổi lấy nơi ẩn náu cho các ngươi, đây là chuyện đã được thương lượng trước rồi."
Tiểu Thái Đao đứng thẳng tắp, cậu trầm mặc một lát.

Tầm mắt của đối phương khóa chặt lên người cậu, cậu biết không thể chơi xấu mà thoát được sự chất vấn của Sâm Ngọc.
"Ngươi sưu tập cố sự cầu để làm gì? Thứ đó có tác dụng gì với ngươi sao?" Tiểu Thái Đao mở miệng, cậu đang suy nghĩ liệu có nên đập đầu Sâm Ngọc lên tường rồi thoát khỏi đây không.
"Vậy các ngươi thì sao? Nguyên nhân các ngươi muốn sưu tập cố sự cầu là gì?"
Tiểu Thái Đao biết cậu không thể đưa ra câu trả lời.

Nếu để Sâm Ngọc biết Tinh Hoa là Năng Nguyên Thể, hắn sẽ lập tức được gói làm quà đưa về chỗ Chân Chủ.
"Không liên quan đến ngươi."
"Vậy thì cũng giống nhau thôi, vì sao ta sưu tập cố sự cầu không phải chuyện của ngươi."
"Bất đồng ý kiến thì thôi." Tiểu Thái Đao phất tay định rời đi, nhưng dùng đầu gối cũng nghĩ ra Sâm Ngọc sẽ không đơn giản mà thả cậu đi như vậy.
Sâm Ngọc cản Tiểu Thái Đao lại.
"Muốn đánh nhau sao?" Tiểu Thái Đao nói, cả thể xác và tinh thần cậu đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sâm Ngọc chỉ hàm ý sâu xa mà nhìn cậu một cái, sau đó dùng ngữ khí đối với Tiểu Thái Đao tuyệt đối là khiêu khích mà nói: "Ngươi đúng là nghe lời chủ nhân thật đấy.

Chủ nhân chẳng qua là muốn cố sự cầu chơi, ngươi cũng liều mạng giúp hắn sưu tầm.

Đúng là một vật nuôi ngoan ngoãn."
"Câm miệng! Ta không phải vật nuôi." Đôi mắt Tiểu Thái Đao trừng lên nhìn hắn.
"Vậy thì thật là kỳ quái.

Ron từng nói với ta là ngươi rất không nghe lời, là một chó săn không hề đạt chuẩn.

Nhưng mà ta nhìn thế nào cũng thấy ngươi là một chó săn vô cùng trung thành, thậm chí còn phục vụ cả trên giường.

Đây không phải vật nuôi thì là gì?"
Ron từng nói, Tiểu Thái Đao ghét nhất bị gọi là vật nuôi.
"Ta không phải.

Giúp Tinh Hoa làm việc đều là do ta muốn làm, không liên quan đến quan hệ chủ nhân và vật nuôi." Tiểu Thái Đao phát ra những tiếng gầm cảnh cáo.
"Ta nghĩ ngươi rất ghét org."
"Ta rất ghét."
"Nhưng ngươi lại làm việc cho org? Chẳng có tí logic nào cả."
"Vứt con mẹ nó cái logic chó má của ngươi đi! Ta thích giúp Tinh Hoa làm cái gì thì làm cái đó! Chẳng có nguyên nhân gì cả!"
Có vẻ như sự nhẫn nại của Tiểu Thái Đao đã đến cực hạn.

Khi cậu định ra tay với Sâm Ngọc thì Sâm Ngọc cũng động thủ.

Hắn bóp chặt cổ Tiểu Thái Đao, dùng chân gạt hai chân Tiểu Thái Đao khiến cậu té trên mặt đất.
Tiểu Thái Đao lập tức đưa tay định kiềm chế đối phương, cậu cong chân muốn dùng đầu gối thụi vào bụng hắn, nhưng chân cậu đã bị chặn lại.
"Ron!" Tiểu Thái Đao nhìn về phía tên chó săn tóc vàng đột nhiên lao tới.

Cậu không nghĩ đến Sâm Ngọc vậy mà âm thầm sắp xếp Ron ám toán cậu.

"Mẹ kiếp! Sâm Ngọc ngươi đúng là bỉ ổi!"
"Ta cảm thấy ngươi không có tư cách nói ta bỉ ổi." Sâm Ngọc bóp chặt cổ Tiểu Thái Đao.
Sức mạnh bộc phát của Tiểu Thái Đao so với sự tưởng tượng của hắn lớn hơn nhiều, khiến cho Sâm Ngọc mấy ngày hôm nay chưa có một giấc ngủ ngon cảm thấy không thể chế trụ nổi.

Vì để Tiểu Thái Đao mắc câu, tưởng rằng hắn ngày nào cũng nhân lúc nửa đêm đi họp nên cố ý hi sinh giấc ngủ, ngày nào cũng ôm cây đợi thỏ!
Cho nên đây không phải bỉ ổi, đây gọi là mưu kế.
"Ron, ngươi thua rồi.

Trinh tiết của ngươi thuộc về ta." Sâm Ngọc rút ra một mũi kim tiêm từ trong lòng, một bên quay sang Ron trêu đùa.
Ro trợn trắng cả mắt, "Câm miệng! Ngươi nghĩ chúng ta có thể kiềm chế được cậu ta bao lâu, mau làm chính sự đi."
"Các ngươi đến cùng muốn làm cái gì?" Tiểu Thái Đao giãy dụa, cho đến khi trên tay Sâm Ngọc xuất hiện một chiếc kim đồng, mũi tiêm nhỏ xíu cắm phía trên nó.
Tiểu Thái Đao ngừng giãy dụa, mũi tiêm mảnh mai nhẹ nhàng chạm lên da thịt cậu.
"Tiểu Thái Đao, khế ước đã chế định ra mối quan hệ bảo vệ và được bảo vệ giữa con người và org.

Con người vì để bảo toàn tính mạng của mình nên mới phục tùng org, cho nên khế ước ít nhiều sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với tâm trí cho săn.

Sau khi trừ bỏ khế ước, ta cho rằng ngươi sẽ thay đổi thái độ của bản thân với org."Sâm Ngọc nói.
"Mẹ kiếp! Rốt cuộc ngươi đang nói bậy bạ cái gì vậy?" Tiểu Thái Đao tức giận đến hai má đỏ bừng lên.
"Con người và org không nên phát triển ra tình cảm như vậy.

Rõ ràng ngươi rất ghét org nhưng lại có một sự trung thành mãnh liệt với Tinh Hoa, lại còn làm ra hành vi mà org và con người bình thường sẽ không bao giờ làm, chuyện này không hợp lý.

Nếu muốn hợp lý hóa nó thì Tiểu Thái Đao à, ta hoài nghi ngươi bị khế ước của Tinh Hoa khống chế."
Lời nói của Sâm Ngọc khiến Tiểu Thái Đao đờ cả người..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương