Tâm nguyện được qua nhà Uông Hạo Diên ăn ké lẩu của Lộ Lộ cuối cùng thành hiện thực, lập tức hẹn ngày nghỉ Tết tây, ngoại trừ Phí Nguyên ở công ty có hơi bận, Giản Tân ở bệnh viện cũng hơi bận, Uông Hạo Diên từ chối hoạt động cho phép mình nghỉ ngơi, nhàn rỗi ở nhà kéo khách đến ăn cơm…

Hai người đàn ông cùng nhau đi siêu thị có chút kỳ quái, cũng may Phí Nguyên luôn phải nói chuyện điện thoại, Lộ Lộ tự đẩy xe hàng đi loạn xạ.

“Uông Hạo Diên đúng là một con trym tâm cơ, mời người ta ăn cơm còn phải tự đi mua nguyên liệu.” Phí Nguyên nói xong đi đến bên Lộ Lộ, phàn nàn một câu.

Lộ Lộ đang chờ mẻ thịt dê nóng hổi được xắt ra, nói: “Vậy anh đừng đi là được.”

“Em lại kiếm chuyện với anh cái gì?” Từ khi khai trương nhà hàng của Lộ Lộ, hai người bọn họ không nói chuyện bao nhiêu, không phải vì khi hắn đi làm rồi Lộ Lộ vẫn còn ngủ, mà là lúc ngủ rồi Lộ Lộ vẫn chưa về.

“Ai kiếm chuyện với anh, tránh ra tránh ra, em muốn thịt dê của em.”

Lộ Lộ đẩy xe dọc quầy hàng tươi sống, Phí Nguyên khoanh tay cách hai bước đi theo sau, càng đi bước chân Lộ Lộ càng chậm, đang đợi hắn. Phí Nguyên không nhúc nhích, Lộ Lộ có chút gượng gạo cầm lấy hộp bánh trôi nước, hỏi: “Anh ăn nhân gì?”

Phí Nguyên chưa bao giờ ăn bánh trôi nước, hắn nhịn cười, tiến lên đem bánh trôi bỏ xuống, sau đó một tay đẩy xe một tay nắm bả vai Lộ Lộ đi qua hàng rau, “Chịu thua nhanh như vậy không phải phong cách của em nha.”

“Em có phong cách gì chứ? Em có bảy mươi hai phép thần thông.” Lộ Lộ nghênh cái cổ, đồ ăn không thèm nhìn cứ chất đầy vào xe.

Mười ngón tay không dính nước mùa xuân của Uông thiếu gia bày được một bàn ăn, bày xong mệt quá liền úp sấp trên giường chơi game, cánh tay tê rần bèn trở người rồi đánh chết một tên, nhớ tới đêm trước ngủ say quá, bị đối thủ giết không còn giọt máu.

Giản Tân trước giờ luôn ngủ rất nông, nhưng có lẽ hôm qua quá mức mệt mỏi lại say rượu làm cậu ngủ say hơn bình thường, sáng sớm cậu tỉnh trước, mơ mơ màng màng cảm giác bên gối có tới ba bàn tay, hai bàn tay của mình, một bàn tay khác nắm cổ tay mình, khớp xương ngón tay rõ ràng, mu bàn tay còn nổi gân xanh.

Sau đó cảm giác mình không mặc gì, Giản Tân trong đầu bốc lửa.

Uông Hạo Diên giật giật, tay cầm lấy cổ tay Giản Tân buông ra một chút lại nắm chặt lại, lung tung đè ngực Giản Tân lại, trì độn một lát bỗng mở to mắt, nhỏ giọng kêu lên: “Giản Tân, phải đi làm rồi, dậy dậy.”

Giản Tân vẫn không nhúc nhích: “Dậy rồi.”

“Sao tai em đỏ thế?” Uông Hạo Diên chống tay ngồi dậy phía trên Giản Tân, cười đê tiện: “Em có nhớ hôm qua chúng ta làm gì không?”

Giản Tân mặt cố gắng bình tĩnh: “Hẳn là không làm gì hết.”

Uông Hạo Diên nhướn nhướn mày, cúi đầu cọ mặt Giản Tân: “Em chắc không?”

“Chắc,” Giản Tân liếc anh, âm thanh thấp hẳn: “Em thấy không đau.”

Uông Hạo Diên cạn lời, im lặng một lúc lâu rồi xuống giường mang quần áo đến cho Giản Tân, Giản Tân ngồi dậy liền để lộ ra một dấu hôn bên hông, anh đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa, lòng rất áy náy nói: “Lần đó có phải em rất đau không?”

Giản Tân gài nút áo, nhẹ phủi tay anh ra: “Em cũng không nhớ rõ, anh đừng hỏi.”

“Không hỏi nữa không hỏi nữa,” Uông Hạo Diên biết đề tài này nhạy cảm, “Chúng ta tối qua cùng ngủ cũng rất tốt, về sau cùng nhau ngủ được không?”

Giản Tân lườm anh một cái: “Không được, em đóng tiền nhà cho nguyên một giường, ngủ có một nửa không phải lỗ sao.”

Uông Hạo Diên phát điên: “Thối tiền cho em! Em lấy lại tiền được chưa!”

Giản Tân vui vẻ, không nói gì chuẩn bị đi làm, Uông Hạo Diên không bị cự tuyệt cũng vui vẻ theo, quyết định mời Lộ Lộ và Phí Nguyên ăn lẩu ăn mừng.

Chuông cửa vang lên nửa ngày cũng không nghe thấy, Uông Hạo Diên nằm trên giường lăn qua lăn lại đã rồi mới đi mở cửa. Lộ Lộ ôm một thùng bia đứng ở cửa muốn khóc thét: “Anh bị lãng tai à? Mau bảo Giản Tân khám cho anh đê!”

Phí Nguyên xách ba túi to theo sau, hùa theo nói: “Truyền nhân của người điếc đích thị là cậu.”

Mấy người ở nhà ngoài lẩu không ăn cái gì khác, cũng không nấu cơm, Uông Hạo Diên lại quay về phòng ngủ chơi game, Phí Nguyên vào bếp rửa rau, hướng ra phòng khách gọi Lộ Lộ, không ai trả lời.

“Lộ Kha Đồng, lại đẩy rửa rau!”

Lộ Lộ ngồi chồm hổm trước ổ mèo: “Em đang chơi với Giản Ái! Đừng phiền em!”

“Lộ Kha Đồng, anh đếm đến ba, một,” Phí Nguyên đếm một xong dừng vài giây, mở miệng nói hai Lộ Lộ liền xắn tay áo vào bếp. Cau mày cầm lấy hành tây đánh người, “Anh không để em nghỉ ngơi xíu nào!”

Phí Nguyên giơ tay búng nước vào cậu: “Không cần em rửa, đứng đây với anh.”

Lộ Lộ hít hít mũi ném hành đi, ngửa đầu hôn Phí Nguyên một cái, sau đó đứng đằng sau ôm lấy lưng Phí Nguyên: “Đứng không không vui, em ôm anh nha.”

Khó thấy khi nào Giản Tân tan tầm sớm về nhà ăn cơm, bốn ngời vây quanh bàn ăn so với bình thường náo nhiệt hơn rất nhiều.

“Kinh Tinh nói cậu từ chối hai hoạt động vào Tết tây hết à?”

Uông Hạo Diên uống hết một lon bia: “Ừ, hai ngày đó em muốn nghỉ ngơi.” Giản Tân duỗi đũa vào trong nồi, giương mắt trông thấy Uông Hạo Diên đang nhìn cậu, vẻ mặt sáng ngời.

Gắp một con tôm vào bát Uông Hạo Diên, như nói cho mọi người nghe: “Tết tây em phải về với mẹ.”

Ánh mắt Uông Hạo Diên bỗng tối sầm, anh biết rõ chuyện này rất bình thường, nhưng mà không nhịn được mất cả khẩu vị, trả lời: “Em cũng phải về với mẹ.”

Lộ Lộ ngẩng đầu khỏi bát: “Em đây cũng sang Mỹ thăm mẹ.”

Phí Nguyên thâm sâu nhìn chòng chọc cậu: “Em thì có chuyện gì, yên lành ở nhà đi.”

“Chẳng lẽ anh không về nhà sao?” Lộ Lộ không hài lòng, nhà Phí Nguyên cũng ở thành phố, bình thường công việc bận rộn không thường về nhà, nhưng dịp lễ Tết nhất định phải về. Quả nhiên Phí Nguyên trả lời: “Về chứ.”

“Vậy anh quản em đi đâu làm gì!”

Phí Nguyên dựa ghế cười: “Cùng em về nhà, làm sao?”

Lộ Lộ sửng sốt, vừa ngốc vừa sướng nói: “Em đây ngày mai đi cắt tóc, ba mẹ anh thích cái gì? Nếu có cho em tiền lì xì em có thể nhận không?”

Mẹ nó hai con người này còn không biết xấu hổ, chuyện gì nên nói thì nói không nên nói thì thôi đi chứ, anh với Giản Tân một đôi uyên ương số đại khổ đây này, hai con người kia bắt đầu tính tới chuyện tới cửa nhà phụ huynh luôn rồi.

Giản Tân vỗ bàn: “Dừng, hai người còn nói nữa Uông Hạo Diên khóc thét lên mất.”

Lặng lẽ lâu khô nước mắt chính là vị ảnh để tương lai, Uông Hạo Diên vì tình bi thương mà điên cuồng luyện cấp, thấy ai nickname không vừa mắt liền giết chết, cả đêm ngồi trong phòng không hề đi ra.

Tới ngày nghỉ lễ, Lộ Kha Đồng nhất quyết đi gặp phụ huynh, sốt ruột muốn chết.

Chu Uyển đã lâu không gặp con trai, cư nhiên lại không hề nhiệt tình, Uông Vĩ Quốc vốn sẽ không nhiệt tình, Tân Ba lại càng không để ý người, Uông Hạo Diên đặc biệt bi thương, cảm giác bị toàn thế giới này quay lưng.

Chụp khuôn mặt ngốc nghếch của Tân Ba đăng weibo, còn có người dám bảo anh tự sướng, mẹ nó tức giận.

Chu Uyển cùng dì giúp việc trong nhà làm sủi cảo, Uông Hạo Diên kéo ghế ngồi xuống, sai bảo: “Đem chăn mền của con ra vườn phơi nắng đi, tối nay con không đi.”

Chờ dì giúp việc đi, anh cầm lấy vỏ bánh giúp đỡ: “Mẹ, sao mẹ không thèm để ý con?”

“Trông con rất khỏe mạnh, mẹ rất yên tâm.”

“Mẹ không quan tâm chuyện yêu đương của con sao, con hai mươi mấy rồi cũng không thấy mẹ thúc giục.”

“Giục cái gì, vừa rồi không phải con có scandal với nữ diễn viên sao, không có lửa làm sao có khói.”

“Lời này hệt như đang chửi con, con với người ta không có gì hết.” Uông Hạo Diên buông sủi cảo, làm bộ lơ đãng nói: “Kỳ thật con đối với nữ diễn viên không có cảm giác, chắc là con không giống những người khác.”

Chu Uyển đâm anh một đao: “Người ta đối với con cũng thế thôi.”

Uông Hạo Diên khô hạn lời, nói sang chuyện khác: “Mẹ, mẹ nhớ bàn cùng bạn hồi trung học của con không? Học rất giỏi, lớn lên rất đẹp, mẹ cậu ấy cũng rất xinh đẹp.”

“Con tốt nghiệp trung học đã bao nhiêu năm, mẹ làm sao nhớ được.” Chu Uyển nghĩ nghĩ, “Hình như có chút ẩn tượng, làm sao?”

“Lần trước con có gặp lại cậu ấy, hóa ra cấp ba cậu ấy quay về Tô Châu, bây giờ mẹ cậu ấy ngã bệnh, cậu ấy quay lại đây rồi. Hồi đó tụi con vô cùng thân nhau, hiện tại cũng rất tốt.”

Chu Uyển bị anh là cho sốt ruột: “Biết rồi biết rồi, cậu ấy tốt con cũng tốt.”

Giản Tân ở nhà cũng không thật vui vẻ, Tân Hủy ngược lại đã khỏe hơn, nhưng mà tiểu khu lại nhận được thông báo quy hoạch thành phố, bọn họ nhìn tờ thông báo mà muốn xé nát, sắp tới cậu lại phải đi tìm nhà rồi. Hơn nữa Giản Dật Thu hỏi cậu cuối năm khi nào về Tô Châu, cậu còn chưa có kế hoạch gì, nhất thời tâm phiền ý loạn.

Uông Vĩ Quốc vào bếp hỏi cơm xong chưa, Uông Hạo Diên kéo ông lại ghế ngồi, khoác vai, nói: “Ba, gần đây ba làm mẹ tức giận sao? Sao mẹ lại chĩa mũi súng vào con rồi?”

“Con bận sấp mặt không hề về nhà, còn dám hỏi, đừng xiết, gãy xương bố mày!”

Uông Hạo Diên xem ngày: “Hôm nay không phải ba mẹ có hội họp lão bang phái sao, sao còn chưa đi?”

“Không đi,” Uông Vĩ Quốc quăng cho anh một ánh mắt trìu mến, “Phim của Khổng đạo chưa tìm được người thích hợp, hắn đang dòm ngó khắp nơi.”

“Sao người không nói sớm vậy phụ thân!” Uông Hạo Diên xách áo khoác bỏ chạy, Khổng đạo là tổng đạo diễn của Chuông cổ dưới lầu», trước đây anh cứ dây dưa với kịch bản này mãi kết cục lại bị công ty cắt bỏ, vẫn cứ không cam lòng đến giờ.

Khổng đạo bọn hẹn gặp mặt ở một phân khu quân đội, trước đây là một tòa dinh thự cũ được xây lại, Uông Hạo Diên trình giấy tờ xong được cho vào, dọc đường đi nhớ lại câu chuyện cổ xưa rành mạch trong kịch bản.

Cả đêm cũng không bàn bạc nhiều lắm, Khổng đạo cũng không có quyết định rõ ràng, chỉ nói cần phải cân nhắc, Uông Hạo Diên trước đó định ứng vào vai một nhân vật kia, hiện tại giữa phim cần có một vai diễn khách mời, nhưng mà vai diễn rất có chiều sâu, cũng rất hút mắt nhìn.

“Khổng đạo, tôi đặc biệt thích kịch bản này, lúc trước tôi muốn thử vai nhân vật đó lời thoại đều đã học thuộc rồi, hôm nay vừa nghe nói ngài còn thiếu người tôi lập tức tới đây, nếu như xem xét thấy tôi thích hợp mong ngài cho tôi một cơ hội, không thích hợp cũng cứ nói thẳng.”

Đáp ứng hai ngày sau sẽ trả lời, Uông Hạo Diên cũng không lưu lại nữa, chào hỏi những người khác rồi rời đi, mới đi một đoạn trên hành lang liền gặp thoáng qua một người, anh không để ý.

“Duyên ca?”

Xoay người lại thấy rõ là Hứa Dương, ánh sáng mờ mịt, Hứa Dương trang điểm đậm, trên người còn nặng mùi rượu, anh đáp: “Thật khéo, lại gặp nhau rồi?”

Hứa Dương mang theo giọng mũi: “Tết rồi, Duyên ca sao lại đi một mình thế?”

Thật là, anh đã tuyên bố có chủ rồi, Uông Hạo Diên cười một tiếng: “Cho nên tôi phải đi ngay đây, quá mười hai giờ về nhà sẽ không cho lên giường.”

Không quan tâm Hứa Dương phản ứng thế nào, anh nói xong liền rời đi, không có gì ngoài trong lòng có chút khó chịu, anh còn cảm thấy không vững tâm.

Anh xem như có chủ cái gì cơ chứ, ngay cả tình cảm bí mật này cũng không tính là có.

Đúng là cùng Giản Tân hòa hợp rồi, nhưng không hài hòa như lúc ban đầu, trước đây bọn họ mới thật sự là người yêu, hiện tại lại không xác minh được mối quan hệ của bọn họ là gì. Uông Hạo Diên đạp mạnh ga, nện một quyền lên vô lăng.

Thế này không được, anh phải khiến Giản Tân triệt để đóng dấu chính chủ lên người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương