Phi Thường Quan Hệ
-
Chương 21
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Em làm anh lo chết mất.” Uông Hạo Diên nắm ngón tay cậu vuốt ve, ngữ điệu không biết phải làm sao, “Em như vậy anh không an tâm được, lên xe đi, anh ở lại với em một lát.”
Hai người nhanh chóng ngồi lên ghế sau, Giản Tân dựa vào cửa sổ, cánh tay Uông Hạo Diên khoác lên ôm lấy vai cậu, xe tắt máy không có tiếng động gì, rất thích hợp để tâm tình.
“Em dựa vào vai anh đi chứ.”
Giản Tân không lên tiếng, trực tiếp nghiêng đầu sang, Uông Hạo Diên dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu, tóc bị ma xát dựng hết lên, Cậu bỗng dưng ngẩng đầu hỏi: “Anh quay cảnh dưới nước rồi à?”
Uông Hạo Diên cụp mắt nhìn Giản Tân, nửa ngày không phản ứng, Giản Tân giục: “Anh câm rồi hả?”
“Anh đang xoắn quẩy chứ sao.” Uông Hạo Diên cuối cùng cũng chịu nghiêm túc mà nói, “Không gạt em thì chính là xuống nước rồi đó, nói xong sợ em thương anh chết mất.”
“Hừ, em không hề.”
Uông Hạo Diên nghĩ thầm, không có mà em ôm anh chặt hơn đấy, nhưng anh không nói ra, chỉ giữ trong lòng dễ chịu này.
Đồ ăn khuya mua dọc đường đã nguội cả rồi, mở nắp ra mùi đồ ăn lập tức tản ra khắp xe, Giản Tân tâm tình tốt hơn chút cũng thấy đói bụng, đem một chén canh thịt bò lớn uống sạch.
Uông Hạo Diên khoét nhân xíu mại ra ăn, chừa lại một đống vỏ bánh, anh vốn muốn hỏi bệnh tình cụ thể của Tân Hủy như thế nào, phải chữa trị làm sao, nhưng mà Giản Tân mới vừa thoải mái hơn một chút, anh không muốn phá tâm tình cậu.
Giản Tân ăn no xong dựa vào cửa xe hỏi: “Trợ lý của anh có phải biết chuyện tụi mình rồi không, em nhớ lần trước uống say đúng là cô ấy lái xe tới.”
“Không sao, chị ấy biết hay không cũng không có việc gì.” Uông Hạo Diên nhớ tới ngày đó Giản Tân say rượu, “Nhớ được chị ấy lái xe sao? Vậy có nhớ ngày đó em nói gì không?”
Giản Tân bỗng quay đầu nhìn anh: “Mắng anh?”
Uông Hạo Diên nhìn cậu: “Em nói chờ anh tỏ tình lâu lắm rồi, nói nếu còn giành bóng của em em sẽ hạ độc anh, còn hỏi anh mình sẽ cùng nhau trang trí phòng như thế nào.”
Giản Tân liếc mắt sang chỗ khác, cảm thấy xấu hổ muốn chết.
“Bảo bối, bảo bối ơi.” Uông Hạo Diên biết mồm miệng mình lại ba hoa rồi, tự nhiên nhắc lại hôm đó làm gì, “Những lời này trước kia em chưa hề nói với anh, em im lặng mong đợi rất nhiều đúng không?”
“Em không có, em chỉ… Ài anh đừng hỏi em.” Xem ra tâm tình Giản Tân đêm này phập phồng rồi.
Uông Hạo Diên với tay kéo khóa áo lên cho Giản Tân: “Không hỏi nữa, hỏi nữa em giận lên anh lại phải dỗ. Trở về ngủ đi, ngày mai liệu dậy đúng giờ được không? Gọi điện cho em nhé?” (Tui thích mỗi khi bạn Uông gài áo cho bạn Giản quá T.T)
“Dậy được.” Giản Tân mở cửa xuống xe, chậm chạp chưa chịu đóng cửa, do dự nói: “Cũng không chắc… Gọi cho em đi.”
Uông Hạo Diên cong môi cười, hạ cửa sổ xuống nằm úp sấp nhìn theo Giản Tân. Giản Tân đi vài bước xoay người lại, vừa đi lại hai bước, “Cơm tối ngày mai anh muốn ăn gì?”
“Em đừng để tâm nhiều như vậy có được không?” Uông Hạo Diên nhe răng cắn môi dưới, trong lòng đặc biệt không có tư vị gì, Giản Tân lúc hỏi từ vẻ mặt đến giọng nói đều rất nhỏ nhẹ, cái điệu bộ muốn bù đắp này. Người này cứ ngốc như vậy, dễ dàng đem mình ngồi ở một vị trí nhỏ bé.
“Giản Tân, em không cần như thế này với anh.”
“Cho dù em nói với dì em với anh không có quan hệ gì, nói em thấy anh phiền em chán ghét anh cũng không sao, không cần áy náy, thật sự.”
“Trước đây anh đặc biệt đui mù, trước đây em đặc biệt ngốc, hiện tại anh không mù nữa, nhưng em vẫn cứ ngốc như vậy.”
Thật sự rất đui mù, trân trọng cưng chiều em từng li từng tí như vậy, lại không nhìn thấy những mong chờ của em. Hết lần này đến lần khác em cứ ngốc nghếch đối tốt với anh mà chính mình lại không biết, chỉ biết chỉ có anh đối tốt với em, sau đó lặng lẽ cho đi càng nhiều.
Giản Tân giữ thể diện: “Anh chê em ngốc? Em còn chưa chê anh lăng đâu.” (couple ngốc lăng haha)
“Được được.” Uông Hạo Diên cười gật gật đầu, “Em đối với anh, cứ tự nhiên là được rồi.”
Đương nhiên, nhõng nhẽo một chút thì càng tốt.
Công tác trang hoàng Sâm Lâm Tiểu Trúc ngừng hai ngày, ông chủ cả ngày không biết ở đâu, triệt để giấu mặt, đồ trang trí chất đống ở lầu một, cũng không ai quản.
Sáng sớm công ty Uông Hạo Diên mở cuộc họp, nhỏ nhỏ thôi mà tính chất là để phê bình, bởi vì mấy tập show thực tế không được hoan nghênh, không có cảm giác tồn tại, không ủng hộ không phản đối mới là đáng sợ nhất, mơ hồ làm phí hoài công sức.
“Lúc trước không phải không có người thích hợp sao, em chỉ là người thay thế, đừng đòi hỏi quá cao.”
Phí Nguyên cùng Hắc lão đại đồng ý kiến, cho Kinh Tinh một ánh mắt, Kinh Tinh là người phát ngôn, mài dao nói: “Chính là nỗ lực và thu hoạch mất mát rất nhiều, cậu vất vả chạy tới chạy lui giữa hai đầu, bị giày vò nhiều như vậy, kết quả tuyên truyền chương trình xong lại không được hưởng ứng nhiều lắm, đều là bàn luận về người khác, cậu nói xem phải không?”
Uông Hạo Diên suýt tí nữa tẩy não cho cô, không kiên nhẫn nói: “Phải cái gì chứ, mấy người cho em là vì danh tiếng gì đó tham gia sao? Pha trò thôi.”
Anh rõ ràng là vì muốn về nhà nhìn bạn trai mới tham gia, một chút cũng không mệt.
Phí Nguyên vẫn bình thường, không giống như Kinh Tinh cứ cằn nhằn như thế, nói thẳng: “Tập tiếp theo cậu xem chưa? Chủ nhà phải dẫn bạn bè về, sau đó cùng hai người cùng nhau chơi trò gì đó, anh liên hệ với bên đại diện của Hứa Dương rồi, cậu ấy có thời gian.”
“Hứa Dương? Em với cậu ta thân nhau? Uông Hạo Diên biết bởi vì «Hành Chí Thiên Minh» cùng màn diễn trong tiết mục tổng hợp lần trước khiến hai người bọn họ có vẻ thân nhau, nhưng trên thực tế thật sự không nói chuyện với nhau, thứ nhất cái gọi là giao tình trong giới giải trí rất giả dối, thứ hai hiện tại đề tài nam nam anh không thích.
“«Hành Chí Thiên Minh» sắp chiếu tập cuối, lúc này hắn tới là thích hợp nhất, hơn nữa biểu hiện của cậu ta trên chương trình kia, hẳn là nên vui vẻ với cậu một chút.”
Uông Hạo Diên trong lòng muốn chửi thề: “Cậu ta so với em hồng hơn, em cũng không thể giành của người ta.”
Phí Nguyên nghiêm túc phân tích: “Chuyện đó không có đâu, địa vị của ba cậu như thế kia, bao nhiêu người muốn nịnh bợ cậu chứ, cậu ta cũng thế, cho nên quần chúng nhìn vào, thế lực ngang nhau, xứng đôi muốn chết.”
Xứng cái con mẹ anh, Uông Hạo Diên ho nhẹ một tiếng: “Kinh Tinh, cho em ly cà phê.”
Chờ sau khi Kinh Tinh rời khỏi, Uông Hạo Diên đá bàn làm việc của Phí Nguyên một cước: “Anh giả ngu à? Anh không biết em có vợ có mẹ vợ rồi sao? Đừng mẹ nó phá hoại hạnh phúc gia đình của em được không?”
“Thôi đi,” Phí Nguyên cười đến gập người, “Hứa Dương không được, vậy thì An Mân. Ai cha anh nghe nói An Mân mang nước gừng đến cho cậu, uống ngon không?”
Đệt con mẹ nó anh ở đây chờ đợi phép màu gì đây, An Mân với anh trong phim diễn vai yêu đương cùng sống cùng chết, fan cũng thông qua bát quái mà bắt đầu soi mói tin tức của hai người, Uông Hạo Diên hai ngày nay không lên mạng, đã xảy ra cái gì cũng không biết.
Phí Nguyên cho anh xem tin mạng, hóa ra là lúc người đại diện đến đưa nước gừng bị chụp lại, còn vô cùng rõ nét, tổ phim đã bác bỏ bảo là nhân viên công tác, thế nhưng trong hình An Mân đăng weibo ban đêm có một bình giữ nhiệt y chang, sau đó lại xóa ảnh đi càng khiến mọi chuyện thêm giấu đầu lòi đuôi.
Uông Hạo Diên nói: “Giới giải trí chết hết rồi sao? Ngoài hai người này không còn ai?”
“Hai người này thành trọng tâm câu chuyện sẽ có hiệu quả cao, mấy đứa cùng một chỗ rất đáng đón xem đó.”
“Trọng tâm cái gì chứ, trên mạng không phải vẫn cứ bình luận về em với An Mân đó sao? Uông Hạo Diên phiền muốn chết, nếu như lúc này Giản Tân tới hỏi anh làm diễn viên có hối hận không, anh nhất định sẽ ôm lấy Giản Tân khóc thét, thực con mẹ nó hối hận.
Phí Nguyên nhìn đồng hồ: “Nếu cậu muốn cùng cô ta tiếp tục hâm nóng chuyện này, thì mời cô ta, cô ta là người mới khẳng định sẽ cam tâm tình nguyện, nếu không muốn, thì tìm Hứa Dương.”
Uông Hạo Diên hết sức hiểu Phí Nguyên, hỏi: “Anh nhìn đồng hồ làm gì?”
“Hẹn Hứa Dương và người đại diện ăn cơm.”
“Vậy anh còn hỏi em cái rắm!”
Cũng coi như phù sa không chảy ruộng người khác, Uông Hạo Diên từ xa trông thấy mấy chữ Sâm Lâm Tiểu Trúc liền thấy phục đôi cẩu nam nam này, xuống xe đóng cửa hỏi: “Trang trí còn chưa xong đã mời người đến, để xem lát nữa mặt anh có héo đi không?”
Phí Nguyên cười cười không trả lời, lập tức bước vào nhà hàng. Mấy người công nhân đi theo nhà thiết kế sắp xếp đồ trang trí, Lộ Lộ khom lưng ở đằng sau quầy bar chơi game, cậu ngẩng đầu liền thấy Uông Hạo Diên và Phí Nguyên, nhếch mép cười: “Không phải nói có đại minh tinh tới sao?”
Uông Hạo Diên không ưng: “Cậu mù à? Không thấy anh đây sao?”
“Anh là đại minh tinh đó hả? Vậy em mù rồi.” Lộ Lộ liếc nhìn Phí Nguyên, “Em đặc biệt mang theo tripod ¹, còn muốn cùng đại minh tinh chụp một tấm ảnh treo trên tường, anh sớm nói là anh ta em đã không phí sức vậy rồi.”
Uông Hạo Diên duỗi cổ nhìn màn hình máy tính: “Cậu đi chơi trò gỡ mìn trí chướng này à, đang hiềm khích với ai đấy!”
Lộ Lộ tắt máy tính: “Bởi vì không có mạng thôi, sao anh cứ cáu kỉnh thế.”
Hứa Dương cùng người đại diện thong dong đến trễ, cậu ta cho dù mặc đồ giản dị cũng tỏa ra mười phần hương vị ngôi sao, vài người chiếm cả một sảnh tầng hai, tình cảnh giống như lần trước đến cùng Giản Tân vậy.
“Duyên ca, trên đường đến kẹt xe một đoạn, thật ngại quá.”
“Không sao, hiểu mà.” Uông Hạo Diên đem thực đơn đưa cho Hứa Dương, “Nhìn xem muốn ăn gì, ở đây là bạn tôi mở, tiện nếm thử đồ ăn luôn, thoải mái cho ý kiến.”
Lộ Lộ cầm hai bình rượu tới cho bọn họ, nói: “Thật sự là Hứa Dương sao! Tôi vô cùng thích xem phim anh đóng, lát nữa có thể chụp một tấm hình với anh không?”
Hứa Dương lễ độ đáp ứng “Đương nhiên, tôi rất vinh hạnh.”
Phí Nguyên và người đại diện của Hứa Dương không làm sao ăn được, một mực bàn chuyện quay chương trình, Uông Hạo Diên cũng không ăn được, anh chờ buổi tối về ăn nhiều một chút, Giản Tân hỏi anh muốn ăn cái gì khẳng định chính là hôm nay sẽ về nhà.
Hứa Dương kính anh một ly: “Duyên ca, chương trình lần này có gì phải chú ý không?”
Uông Hạo Diên nhấp môi, nói: “Cứ tự nhiên là được, tôi cũng không am hiểu, này không phải phiền cậu giúp đỡ sao.”
“Duyên ca khách khí rồi.” Hứa Dương xán lạn cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn. Uông Hạo Diên cũng cười lại một cái, không biết đối phương có phải không được tự nhiên với anh hay không.
Nhị viện như thường lệ vẫn đông người, bác sĩ các khoa họp xong tách nhau ra trở lại phòng khám bệnh, lúc đi qua phòng điều chế thuốc nghe thấy y tá trưởng đang giáo huấn, mọi người thành thói quen, cũng không cảm thấy gì.
Tách ra có người đến phòng khám, có người chuẩn bị đi phẫu thuật, Giản Tân trở về đúng lúc gặp y tá trưởng từ phòng điều chế đi ra, “Ai lại chọc cô tức giận thế?”
Y tá trưởng quay đầu trừng mắt với tiểu y tá: “Đi làm không mang theo đầu óc!”
Y tá trưởng vừa đi, tiểu y tá bưng khay dụng cụ đi về phòng phẫu thuật, nhỏ giọng oán trách: “Mãn kinh rồi à, cái gì cũng đổ cho tôi, ngược gió gây án.”
Giản Tân cười nói: “Lại không tập trung rồi đó.”
“Em không kiềm chế được mình luôn đó!” Tiểu y tá sầu não, “Thần tượng em cứ hư hư ảo ảo yêu đương, yêu đương cái gì chứ? Gần như là bí mật kết hôn á! Em không còn lòng dạ nào đi làm nữa!”
Giản Tân có chút chia buồn nói: “Thần tượng không phải Uông Hạo Diên sao? Từ khi nào đổi người rồi?”
Tiểu y tá nói: “Là ảnh chứ ai! Anh không biết sao bác sĩ Giản, ảnh cùng An Mân quay phim sinh tình, quá nửa đêm người đại diện của An Mân còn đem nước gừng qua cho ảnh, sau đó còn xóa weibo, fan thăm dò còn chụp được ảnh bọn họ chào hỏi nhau lúc đến phim trường.”
Giản Tân suy nghĩ một chút: “Anh ấy không uống, ảnh ghét nhất là gừng.”
“Thật sao? Sao anh biết?” Tiểu y tá lại vui vẻ. Giản Tân thấy mình lỡ mồm rồi, nói bừa: “Lần trước anh ấy nằm viện, tôi nghe thấy ảnh nói với trợ lý, ừm.”
“Ấy bác sĩ Giản sao anh đi nhanh thế! Tiểu Triệu bên nội khoa là bạn học của em, thích Hứa Dương, so với em còn tức giận hơn!”
Giản Tân dừng lại hỏi: “Thích Hứa Dương thì tức giận cái gì?”
Tiểu y tá có chút ngượng ngùng: “Này anh có thể không hiểu đâu, chính là rất nhiều người cảm thấy Uông Hạo Diên với Hứa Dương đặc biệt có love line, hiện tại có cảm giác Uông Hạo Diên đang cảm thấy có lỗi với Hứa Dương.”
Giản Tân kinh ngạc đến ngây người: “… Có bệnh!”
Buổi tối Uông Hạo Diên đầy mong chờ về đến nhà, kết quả bàn ăn trống trơn cơm cũng chẳng có, Giản Tân cầm bình nước từ ban công đi vào, chắc là vừa tưới cây.
“Cơm tối ăn cái gì? Không thì đi ra ngoài ăn lẩu nha? Trời lạnh như vầy.”
Giản Tân buông bình nước, ngồi xổm nghịch mèo, nói: “Mình anh đi đi, em ăn ở căn tin bệnh viện rồi.”
Uông Hạo Diên dùng giác quan thứ sáu của một nam nhi không thẳng phỏng đoán Giản Tân chắc đã nhìn thấy tin tức trên mạng rồi, chậm chạp đi tới trước mặt Giản Tân ngồi xổm xuống, cùng cậu chọc con mèo, chầm chậm nói: “Giấm chua của con gái thôi đừng ăn nữa, anh né cái tin đồn đại này rồi.”
Giản Tân ngẫm thấy cũng có lý, ôm mèo xem TV, quăng thêm một câu: “Cơm trong lò vi sóng, hâm năm phút, canh trong nồi cơm, cứ thế mà ăn.” (Bạn Giản đựng cơm canh sao ngược đời vậy:)))
Uông Hạo Diên quên nỗi đau, bưng bát đến bàn trà ngồi ăn, nói: “Buổi trưa mời Hứa Dương ăn cơm, không ăn được mấy miếng, anh đói muốn chết.”
Vừa nói xong «Hành Chí Thiên Minh» bắt đầu chiếu, đêm nay tập cuối, khuôn mặt đẹp trai tức giận của Hứa Dương xuất hiện, chiếm lấy cả màn hình. Giản Tân không chút biểu tình hỏi: “Tại sao lại mời cậu ta ăn cơm?”
Uông Hạo Diên hồn nhiên chưa phát giác ra: “Show thực tế muốn mời khách đến, nên tìm cậu ta.”
Nói xong vừa lúc TV hiện đến mặt Uông Hạo Diên, anh diễn vai nam ba, Giản Tân mất hứng nói: “Đã tập cuối rồi, anh sao vẫn còn sống.”
Uông Hạo Diên cuối cùng cũng nhìn ra, chùi chùi miệng leo lên sô pha, nói: “Lập tức nè, lập tức sẽ chết.”
Sau đó, một tiếng súng vang lên, Uông Hạo Diên ôm ngực chậm rãi quỳ rạp xuống đất, hai mắt mở to chết không nhắm mắt. Anh cũng thừa cơ thẳng đơ người, bụm ngực ngã lên đùi Giản Tân, hô: “Éc, anh chết rồi.”
Giản Tân không để ý anh, anh lại lầm bầm hai tiếng: “Éc, xã hội này sao hờ hững quá.”
Giản Tân vẫn không để ý anh, Uông Hạo Diên nghiêng người ôm thắt lưng Giản Tân, “Em sao lại thế này, hạ mắt xuống, nhìn anh tội nghiệp quá nè.”
“Em làm sao?” Giản Tân buông mắt nhìn anh, cảm thấy một chút xíu cũng không hề tội nghiệp.
Một hồi lâu, Uông Hạo Diên suy xét xong xuôi, nhịn cười nói: “Em đang ăn giấm của con trai sao? Phải hông, phải hông?”
Giản Tân không phủ nhận, còn gật đầu, giống như khiêu khích.
(1) Tripod
“Em làm anh lo chết mất.” Uông Hạo Diên nắm ngón tay cậu vuốt ve, ngữ điệu không biết phải làm sao, “Em như vậy anh không an tâm được, lên xe đi, anh ở lại với em một lát.”
Hai người nhanh chóng ngồi lên ghế sau, Giản Tân dựa vào cửa sổ, cánh tay Uông Hạo Diên khoác lên ôm lấy vai cậu, xe tắt máy không có tiếng động gì, rất thích hợp để tâm tình.
“Em dựa vào vai anh đi chứ.”
Giản Tân không lên tiếng, trực tiếp nghiêng đầu sang, Uông Hạo Diên dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu, tóc bị ma xát dựng hết lên, Cậu bỗng dưng ngẩng đầu hỏi: “Anh quay cảnh dưới nước rồi à?”
Uông Hạo Diên cụp mắt nhìn Giản Tân, nửa ngày không phản ứng, Giản Tân giục: “Anh câm rồi hả?”
“Anh đang xoắn quẩy chứ sao.” Uông Hạo Diên cuối cùng cũng chịu nghiêm túc mà nói, “Không gạt em thì chính là xuống nước rồi đó, nói xong sợ em thương anh chết mất.”
“Hừ, em không hề.”
Uông Hạo Diên nghĩ thầm, không có mà em ôm anh chặt hơn đấy, nhưng anh không nói ra, chỉ giữ trong lòng dễ chịu này.
Đồ ăn khuya mua dọc đường đã nguội cả rồi, mở nắp ra mùi đồ ăn lập tức tản ra khắp xe, Giản Tân tâm tình tốt hơn chút cũng thấy đói bụng, đem một chén canh thịt bò lớn uống sạch.
Uông Hạo Diên khoét nhân xíu mại ra ăn, chừa lại một đống vỏ bánh, anh vốn muốn hỏi bệnh tình cụ thể của Tân Hủy như thế nào, phải chữa trị làm sao, nhưng mà Giản Tân mới vừa thoải mái hơn một chút, anh không muốn phá tâm tình cậu.
Giản Tân ăn no xong dựa vào cửa xe hỏi: “Trợ lý của anh có phải biết chuyện tụi mình rồi không, em nhớ lần trước uống say đúng là cô ấy lái xe tới.”
“Không sao, chị ấy biết hay không cũng không có việc gì.” Uông Hạo Diên nhớ tới ngày đó Giản Tân say rượu, “Nhớ được chị ấy lái xe sao? Vậy có nhớ ngày đó em nói gì không?”
Giản Tân bỗng quay đầu nhìn anh: “Mắng anh?”
Uông Hạo Diên nhìn cậu: “Em nói chờ anh tỏ tình lâu lắm rồi, nói nếu còn giành bóng của em em sẽ hạ độc anh, còn hỏi anh mình sẽ cùng nhau trang trí phòng như thế nào.”
Giản Tân liếc mắt sang chỗ khác, cảm thấy xấu hổ muốn chết.
“Bảo bối, bảo bối ơi.” Uông Hạo Diên biết mồm miệng mình lại ba hoa rồi, tự nhiên nhắc lại hôm đó làm gì, “Những lời này trước kia em chưa hề nói với anh, em im lặng mong đợi rất nhiều đúng không?”
“Em không có, em chỉ… Ài anh đừng hỏi em.” Xem ra tâm tình Giản Tân đêm này phập phồng rồi.
Uông Hạo Diên với tay kéo khóa áo lên cho Giản Tân: “Không hỏi nữa, hỏi nữa em giận lên anh lại phải dỗ. Trở về ngủ đi, ngày mai liệu dậy đúng giờ được không? Gọi điện cho em nhé?” (Tui thích mỗi khi bạn Uông gài áo cho bạn Giản quá T.T)
“Dậy được.” Giản Tân mở cửa xuống xe, chậm chạp chưa chịu đóng cửa, do dự nói: “Cũng không chắc… Gọi cho em đi.”
Uông Hạo Diên cong môi cười, hạ cửa sổ xuống nằm úp sấp nhìn theo Giản Tân. Giản Tân đi vài bước xoay người lại, vừa đi lại hai bước, “Cơm tối ngày mai anh muốn ăn gì?”
“Em đừng để tâm nhiều như vậy có được không?” Uông Hạo Diên nhe răng cắn môi dưới, trong lòng đặc biệt không có tư vị gì, Giản Tân lúc hỏi từ vẻ mặt đến giọng nói đều rất nhỏ nhẹ, cái điệu bộ muốn bù đắp này. Người này cứ ngốc như vậy, dễ dàng đem mình ngồi ở một vị trí nhỏ bé.
“Giản Tân, em không cần như thế này với anh.”
“Cho dù em nói với dì em với anh không có quan hệ gì, nói em thấy anh phiền em chán ghét anh cũng không sao, không cần áy náy, thật sự.”
“Trước đây anh đặc biệt đui mù, trước đây em đặc biệt ngốc, hiện tại anh không mù nữa, nhưng em vẫn cứ ngốc như vậy.”
Thật sự rất đui mù, trân trọng cưng chiều em từng li từng tí như vậy, lại không nhìn thấy những mong chờ của em. Hết lần này đến lần khác em cứ ngốc nghếch đối tốt với anh mà chính mình lại không biết, chỉ biết chỉ có anh đối tốt với em, sau đó lặng lẽ cho đi càng nhiều.
Giản Tân giữ thể diện: “Anh chê em ngốc? Em còn chưa chê anh lăng đâu.” (couple ngốc lăng haha)
“Được được.” Uông Hạo Diên cười gật gật đầu, “Em đối với anh, cứ tự nhiên là được rồi.”
Đương nhiên, nhõng nhẽo một chút thì càng tốt.
Công tác trang hoàng Sâm Lâm Tiểu Trúc ngừng hai ngày, ông chủ cả ngày không biết ở đâu, triệt để giấu mặt, đồ trang trí chất đống ở lầu một, cũng không ai quản.
Sáng sớm công ty Uông Hạo Diên mở cuộc họp, nhỏ nhỏ thôi mà tính chất là để phê bình, bởi vì mấy tập show thực tế không được hoan nghênh, không có cảm giác tồn tại, không ủng hộ không phản đối mới là đáng sợ nhất, mơ hồ làm phí hoài công sức.
“Lúc trước không phải không có người thích hợp sao, em chỉ là người thay thế, đừng đòi hỏi quá cao.”
Phí Nguyên cùng Hắc lão đại đồng ý kiến, cho Kinh Tinh một ánh mắt, Kinh Tinh là người phát ngôn, mài dao nói: “Chính là nỗ lực và thu hoạch mất mát rất nhiều, cậu vất vả chạy tới chạy lui giữa hai đầu, bị giày vò nhiều như vậy, kết quả tuyên truyền chương trình xong lại không được hưởng ứng nhiều lắm, đều là bàn luận về người khác, cậu nói xem phải không?”
Uông Hạo Diên suýt tí nữa tẩy não cho cô, không kiên nhẫn nói: “Phải cái gì chứ, mấy người cho em là vì danh tiếng gì đó tham gia sao? Pha trò thôi.”
Anh rõ ràng là vì muốn về nhà nhìn bạn trai mới tham gia, một chút cũng không mệt.
Phí Nguyên vẫn bình thường, không giống như Kinh Tinh cứ cằn nhằn như thế, nói thẳng: “Tập tiếp theo cậu xem chưa? Chủ nhà phải dẫn bạn bè về, sau đó cùng hai người cùng nhau chơi trò gì đó, anh liên hệ với bên đại diện của Hứa Dương rồi, cậu ấy có thời gian.”
“Hứa Dương? Em với cậu ta thân nhau? Uông Hạo Diên biết bởi vì «Hành Chí Thiên Minh» cùng màn diễn trong tiết mục tổng hợp lần trước khiến hai người bọn họ có vẻ thân nhau, nhưng trên thực tế thật sự không nói chuyện với nhau, thứ nhất cái gọi là giao tình trong giới giải trí rất giả dối, thứ hai hiện tại đề tài nam nam anh không thích.
“«Hành Chí Thiên Minh» sắp chiếu tập cuối, lúc này hắn tới là thích hợp nhất, hơn nữa biểu hiện của cậu ta trên chương trình kia, hẳn là nên vui vẻ với cậu một chút.”
Uông Hạo Diên trong lòng muốn chửi thề: “Cậu ta so với em hồng hơn, em cũng không thể giành của người ta.”
Phí Nguyên nghiêm túc phân tích: “Chuyện đó không có đâu, địa vị của ba cậu như thế kia, bao nhiêu người muốn nịnh bợ cậu chứ, cậu ta cũng thế, cho nên quần chúng nhìn vào, thế lực ngang nhau, xứng đôi muốn chết.”
Xứng cái con mẹ anh, Uông Hạo Diên ho nhẹ một tiếng: “Kinh Tinh, cho em ly cà phê.”
Chờ sau khi Kinh Tinh rời khỏi, Uông Hạo Diên đá bàn làm việc của Phí Nguyên một cước: “Anh giả ngu à? Anh không biết em có vợ có mẹ vợ rồi sao? Đừng mẹ nó phá hoại hạnh phúc gia đình của em được không?”
“Thôi đi,” Phí Nguyên cười đến gập người, “Hứa Dương không được, vậy thì An Mân. Ai cha anh nghe nói An Mân mang nước gừng đến cho cậu, uống ngon không?”
Đệt con mẹ nó anh ở đây chờ đợi phép màu gì đây, An Mân với anh trong phim diễn vai yêu đương cùng sống cùng chết, fan cũng thông qua bát quái mà bắt đầu soi mói tin tức của hai người, Uông Hạo Diên hai ngày nay không lên mạng, đã xảy ra cái gì cũng không biết.
Phí Nguyên cho anh xem tin mạng, hóa ra là lúc người đại diện đến đưa nước gừng bị chụp lại, còn vô cùng rõ nét, tổ phim đã bác bỏ bảo là nhân viên công tác, thế nhưng trong hình An Mân đăng weibo ban đêm có một bình giữ nhiệt y chang, sau đó lại xóa ảnh đi càng khiến mọi chuyện thêm giấu đầu lòi đuôi.
Uông Hạo Diên nói: “Giới giải trí chết hết rồi sao? Ngoài hai người này không còn ai?”
“Hai người này thành trọng tâm câu chuyện sẽ có hiệu quả cao, mấy đứa cùng một chỗ rất đáng đón xem đó.”
“Trọng tâm cái gì chứ, trên mạng không phải vẫn cứ bình luận về em với An Mân đó sao? Uông Hạo Diên phiền muốn chết, nếu như lúc này Giản Tân tới hỏi anh làm diễn viên có hối hận không, anh nhất định sẽ ôm lấy Giản Tân khóc thét, thực con mẹ nó hối hận.
Phí Nguyên nhìn đồng hồ: “Nếu cậu muốn cùng cô ta tiếp tục hâm nóng chuyện này, thì mời cô ta, cô ta là người mới khẳng định sẽ cam tâm tình nguyện, nếu không muốn, thì tìm Hứa Dương.”
Uông Hạo Diên hết sức hiểu Phí Nguyên, hỏi: “Anh nhìn đồng hồ làm gì?”
“Hẹn Hứa Dương và người đại diện ăn cơm.”
“Vậy anh còn hỏi em cái rắm!”
Cũng coi như phù sa không chảy ruộng người khác, Uông Hạo Diên từ xa trông thấy mấy chữ Sâm Lâm Tiểu Trúc liền thấy phục đôi cẩu nam nam này, xuống xe đóng cửa hỏi: “Trang trí còn chưa xong đã mời người đến, để xem lát nữa mặt anh có héo đi không?”
Phí Nguyên cười cười không trả lời, lập tức bước vào nhà hàng. Mấy người công nhân đi theo nhà thiết kế sắp xếp đồ trang trí, Lộ Lộ khom lưng ở đằng sau quầy bar chơi game, cậu ngẩng đầu liền thấy Uông Hạo Diên và Phí Nguyên, nhếch mép cười: “Không phải nói có đại minh tinh tới sao?”
Uông Hạo Diên không ưng: “Cậu mù à? Không thấy anh đây sao?”
“Anh là đại minh tinh đó hả? Vậy em mù rồi.” Lộ Lộ liếc nhìn Phí Nguyên, “Em đặc biệt mang theo tripod ¹, còn muốn cùng đại minh tinh chụp một tấm ảnh treo trên tường, anh sớm nói là anh ta em đã không phí sức vậy rồi.”
Uông Hạo Diên duỗi cổ nhìn màn hình máy tính: “Cậu đi chơi trò gỡ mìn trí chướng này à, đang hiềm khích với ai đấy!”
Lộ Lộ tắt máy tính: “Bởi vì không có mạng thôi, sao anh cứ cáu kỉnh thế.”
Hứa Dương cùng người đại diện thong dong đến trễ, cậu ta cho dù mặc đồ giản dị cũng tỏa ra mười phần hương vị ngôi sao, vài người chiếm cả một sảnh tầng hai, tình cảnh giống như lần trước đến cùng Giản Tân vậy.
“Duyên ca, trên đường đến kẹt xe một đoạn, thật ngại quá.”
“Không sao, hiểu mà.” Uông Hạo Diên đem thực đơn đưa cho Hứa Dương, “Nhìn xem muốn ăn gì, ở đây là bạn tôi mở, tiện nếm thử đồ ăn luôn, thoải mái cho ý kiến.”
Lộ Lộ cầm hai bình rượu tới cho bọn họ, nói: “Thật sự là Hứa Dương sao! Tôi vô cùng thích xem phim anh đóng, lát nữa có thể chụp một tấm hình với anh không?”
Hứa Dương lễ độ đáp ứng “Đương nhiên, tôi rất vinh hạnh.”
Phí Nguyên và người đại diện của Hứa Dương không làm sao ăn được, một mực bàn chuyện quay chương trình, Uông Hạo Diên cũng không ăn được, anh chờ buổi tối về ăn nhiều một chút, Giản Tân hỏi anh muốn ăn cái gì khẳng định chính là hôm nay sẽ về nhà.
Hứa Dương kính anh một ly: “Duyên ca, chương trình lần này có gì phải chú ý không?”
Uông Hạo Diên nhấp môi, nói: “Cứ tự nhiên là được, tôi cũng không am hiểu, này không phải phiền cậu giúp đỡ sao.”
“Duyên ca khách khí rồi.” Hứa Dương xán lạn cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn. Uông Hạo Diên cũng cười lại một cái, không biết đối phương có phải không được tự nhiên với anh hay không.
Nhị viện như thường lệ vẫn đông người, bác sĩ các khoa họp xong tách nhau ra trở lại phòng khám bệnh, lúc đi qua phòng điều chế thuốc nghe thấy y tá trưởng đang giáo huấn, mọi người thành thói quen, cũng không cảm thấy gì.
Tách ra có người đến phòng khám, có người chuẩn bị đi phẫu thuật, Giản Tân trở về đúng lúc gặp y tá trưởng từ phòng điều chế đi ra, “Ai lại chọc cô tức giận thế?”
Y tá trưởng quay đầu trừng mắt với tiểu y tá: “Đi làm không mang theo đầu óc!”
Y tá trưởng vừa đi, tiểu y tá bưng khay dụng cụ đi về phòng phẫu thuật, nhỏ giọng oán trách: “Mãn kinh rồi à, cái gì cũng đổ cho tôi, ngược gió gây án.”
Giản Tân cười nói: “Lại không tập trung rồi đó.”
“Em không kiềm chế được mình luôn đó!” Tiểu y tá sầu não, “Thần tượng em cứ hư hư ảo ảo yêu đương, yêu đương cái gì chứ? Gần như là bí mật kết hôn á! Em không còn lòng dạ nào đi làm nữa!”
Giản Tân có chút chia buồn nói: “Thần tượng không phải Uông Hạo Diên sao? Từ khi nào đổi người rồi?”
Tiểu y tá nói: “Là ảnh chứ ai! Anh không biết sao bác sĩ Giản, ảnh cùng An Mân quay phim sinh tình, quá nửa đêm người đại diện của An Mân còn đem nước gừng qua cho ảnh, sau đó còn xóa weibo, fan thăm dò còn chụp được ảnh bọn họ chào hỏi nhau lúc đến phim trường.”
Giản Tân suy nghĩ một chút: “Anh ấy không uống, ảnh ghét nhất là gừng.”
“Thật sao? Sao anh biết?” Tiểu y tá lại vui vẻ. Giản Tân thấy mình lỡ mồm rồi, nói bừa: “Lần trước anh ấy nằm viện, tôi nghe thấy ảnh nói với trợ lý, ừm.”
“Ấy bác sĩ Giản sao anh đi nhanh thế! Tiểu Triệu bên nội khoa là bạn học của em, thích Hứa Dương, so với em còn tức giận hơn!”
Giản Tân dừng lại hỏi: “Thích Hứa Dương thì tức giận cái gì?”
Tiểu y tá có chút ngượng ngùng: “Này anh có thể không hiểu đâu, chính là rất nhiều người cảm thấy Uông Hạo Diên với Hứa Dương đặc biệt có love line, hiện tại có cảm giác Uông Hạo Diên đang cảm thấy có lỗi với Hứa Dương.”
Giản Tân kinh ngạc đến ngây người: “… Có bệnh!”
Buổi tối Uông Hạo Diên đầy mong chờ về đến nhà, kết quả bàn ăn trống trơn cơm cũng chẳng có, Giản Tân cầm bình nước từ ban công đi vào, chắc là vừa tưới cây.
“Cơm tối ăn cái gì? Không thì đi ra ngoài ăn lẩu nha? Trời lạnh như vầy.”
Giản Tân buông bình nước, ngồi xổm nghịch mèo, nói: “Mình anh đi đi, em ăn ở căn tin bệnh viện rồi.”
Uông Hạo Diên dùng giác quan thứ sáu của một nam nhi không thẳng phỏng đoán Giản Tân chắc đã nhìn thấy tin tức trên mạng rồi, chậm chạp đi tới trước mặt Giản Tân ngồi xổm xuống, cùng cậu chọc con mèo, chầm chậm nói: “Giấm chua của con gái thôi đừng ăn nữa, anh né cái tin đồn đại này rồi.”
Giản Tân ngẫm thấy cũng có lý, ôm mèo xem TV, quăng thêm một câu: “Cơm trong lò vi sóng, hâm năm phút, canh trong nồi cơm, cứ thế mà ăn.” (Bạn Giản đựng cơm canh sao ngược đời vậy:)))
Uông Hạo Diên quên nỗi đau, bưng bát đến bàn trà ngồi ăn, nói: “Buổi trưa mời Hứa Dương ăn cơm, không ăn được mấy miếng, anh đói muốn chết.”
Vừa nói xong «Hành Chí Thiên Minh» bắt đầu chiếu, đêm nay tập cuối, khuôn mặt đẹp trai tức giận của Hứa Dương xuất hiện, chiếm lấy cả màn hình. Giản Tân không chút biểu tình hỏi: “Tại sao lại mời cậu ta ăn cơm?”
Uông Hạo Diên hồn nhiên chưa phát giác ra: “Show thực tế muốn mời khách đến, nên tìm cậu ta.”
Nói xong vừa lúc TV hiện đến mặt Uông Hạo Diên, anh diễn vai nam ba, Giản Tân mất hứng nói: “Đã tập cuối rồi, anh sao vẫn còn sống.”
Uông Hạo Diên cuối cùng cũng nhìn ra, chùi chùi miệng leo lên sô pha, nói: “Lập tức nè, lập tức sẽ chết.”
Sau đó, một tiếng súng vang lên, Uông Hạo Diên ôm ngực chậm rãi quỳ rạp xuống đất, hai mắt mở to chết không nhắm mắt. Anh cũng thừa cơ thẳng đơ người, bụm ngực ngã lên đùi Giản Tân, hô: “Éc, anh chết rồi.”
Giản Tân không để ý anh, anh lại lầm bầm hai tiếng: “Éc, xã hội này sao hờ hững quá.”
Giản Tân vẫn không để ý anh, Uông Hạo Diên nghiêng người ôm thắt lưng Giản Tân, “Em sao lại thế này, hạ mắt xuống, nhìn anh tội nghiệp quá nè.”
“Em làm sao?” Giản Tân buông mắt nhìn anh, cảm thấy một chút xíu cũng không hề tội nghiệp.
Một hồi lâu, Uông Hạo Diên suy xét xong xuôi, nhịn cười nói: “Em đang ăn giấm của con trai sao? Phải hông, phải hông?”
Giản Tân không phủ nhận, còn gật đầu, giống như khiêu khích.
(1) Tripod
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook