Phi Thường Quan Hệ
-
Chương 17
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Uông Hạo Diên ngồi trong xe tròn một đêm, mở mắt đến khi trời sáng.
Ngoài cổng tiểu khu có một bà lão bày bán bánh rán, bởi vì còn sớm nên không có người xếp hàng mua. Giản Tân trước đây thường xuyên vì để ăn một cái bánh rán mà hy sinh chút giờ lên lớp, giờ đọc bài buổi sớm còn tranh thủ hút vài ngụm sữa đậu nành.
“Bán cho hai cái, không hành không cay.” Uông Hạo Diên mặc áo khoác đội nón lên, trên mặt chỉ lộ ra hai con mắt, nhìn qua phi thường suy sụp.
Lão bà nói: “Mời vừa tan ca đêm sao, hình như chưa bao giờ thấy cậu, cậu sống ở đây sao?”
Uông Hạo Diên hướng bà lão cười cười, không trả lời, hỏi: “Bà buôn bán có được không? Bây giờ hình như không nhiều người đến.”
Lão bà đáp: “Thứ bảy ai cũng dậy trễ, tôi bày sạp cũng trễ.”
Bánh làm xong đưa tới tay, Uông Hạo Diên thấy trên xe có thùng giữ nhiệt, “Đây là sữa đậu nành sao? Thêm đường nhé.”
Tân Hủy sáng sớm đã thức dậy, sau đó yên tĩnh nhìn trần nhà, đầu giường bà có treo một cái chuông gió, để bà thuận tiện gọi người, đã chín giờ rồi Giản Tân còn không có động tĩnh, Tân Hủy lắc chuông gió vang lên âm thanh không nhỏ.
Mí mắt Giản Tân như dính chặt lại, thân thể cũng tựa như dính vào giường. Cậu đã tỉnh rồi, nhưng mà quá mệt mỏi muốn nằm tiếp, nghe thấy tiếng chuông Tân Hủy gọi cậu, bèn ngọ nguậy trèo xuống giường.
“Mẹ, có đói bụng không?” Giản Tân tóc tai bờm xờm, mắt sưng sưng, giọng nói cũng khác thường khàn khàn, “Con chuẩn bị một chút rồi đi mua đồ ăn, con cũng đói rồi.”
Phí Nguyên ở sân bay chờ Uông Hạo Diên chờ đến sông cạn đá mòn, điện thoại để chế độ thư thoại, hoàn hảo lỡ mất chuyến bay bay về tổ phim, chạy về nhà cũng không tìm thấy người. Sau đó hỏi Kinh Tinh mới biết được, Kinh Tinh vô cùng nhức óc: “Em chỉ sợ cậu ấy chậm trễ công việc! Em thật sự đã dặn dò mấy lần!”
“Hai người hôm qua đã gặp ai? Đưa người ta về rồi cậu ta vẫn chưa về nhà?”
Kinh Tinh không chắc chắn nói: “Nhìn như bác sĩ Giản ấy, nếu em nhớ không lầm, bất quá địa chỉ em nhớ rõ, hay là bây giờ em chạy qua xem?”
Phí Nguyên trong lòng thở dài: “Không cần, để anh xử lý.”
Giản Tân thay một bộ đồ thể thao, ra huyền quan tìm chìa khóa cả nửa ngày, tìm mãi không thấy, nhớ lại hình như hôm qua không phải cậu mở cửa.
Cầm chìa khóa dự phòng, vừa bước một chân ra cửa liền thấy trên tay nắm cửa có treo một túi to, bên trong có bánh rán cùng sữa đậu nành nóng.
Giản Tân cầm túi đồ quay về phòng, sau đó giúp Tân Hủy rửa mặt, đến lúc ăn bánh rán đã nguội mềm hết cả, cậu nhịn không được nhìn về phía ban công.
“Nhìn, cái gì, ngoài đó?” Không nhắc tới chuyện hôm qua, bởi vì Tân Hủy thật sự không có tinh thần.
Giản Tân nhanh chóng thu lại ánh mắt: “Không có gì, dự báo nói hôm nay trời mưa, trông có vẻ… cũng rất âm u.”
Không lâu sau, ngoài trời vang lên tiếng sấm, Tân Hủy ở trong phòng ngủ xem TV, nghe cuộc nói chuyện của đôi nam nữ trong phim, con chó bên nhà hàng xóm không ngừng sủa, trên lầu cũng có tiếng bước chân lui tới.
Giản Tân ở phòng khách ngẩn người, mắt cứ nhìn ra ban công mãi.
Người nọ cả đêm không rời đi, hiện tại chắc đã đi rồi nhỉ.
Đã đi chưa nhỉ?
Đi chưa nhỉ.
Mưa lớn đến ba giờ chiều mới nhỏ lại, nước mưa dày đặc rơi xuống, Giản Tân chậm rãi đi ra ban công, muốn liếc mắt nhìn qua bên dưới một chút, nhưng lại không biết mình muốn nhìn cái gì.
Tiếng TV không còn, Tân Hủy có lẽ đã đi nghỉ, Giản Tân ướt sũng không mục đích đứng ở ban công, mặc áo khoác, mang giày, xong lại ngồi ngẩn người trên sô pha.
Lại qua nửa giờ, mưa không có dấu hiệu nhỏ hơn, Giản Tân hít sâu một hơi, vào phòng bếp cầm lấy túi rác.
Uông Hạo Diên vẫn ngồi ở trong xe, xe tắt máy không có chút độ ấm, cả người anh rét run.
Giản Tân mang theo túi rác đứng trên bậc tam cấp ở cổng, mưa lớn quá, dưới lầu không có ai, xe của Uông Hạo Diên đậu ở xa xa đối diện cậu, nhìn không rõ người trong xe lắm.
Uông Hạo Diên nghĩ mình nhìn lầm rồi, hai chân tê dại không nghe lời, giây phút mở cửa xuống xe hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, hoàn toàn theo bản năng.
Anh chạy ào dưới mưa to, dừng lại bên ngoài cổng, cách Giản Tân nửa thước.
Giản Tân nhìn lớp râu mỏng dưới cằm Uông Hạo Diên cùng đôi mắt đỏ ngầu, mũi lên men: “Sao anh còn chưa đi?”
Uông Hạo Diên động đậy môi: “Anh cũng không biết.”
“Hôm qua em nói còn chưa rõ ràng sao?”
“… Rất rõ ràng,” Uông Hạo Diên của người ướt đẫm, mưa như trút nước, không mở nổi mắt, “Rõ ràng anh là một tên khốn nạn.”
Anh tiến về phía trước, Giản Tân không né tránh nhưng nghiêng đầu qua một bên, Uông Hạo Diên chìa tay cầm lấy túi rác, sau đó lui trở vào trong mưa: “Anh phải về tổ phim, tạm thời sẽ không về nhà, em cứ yên tâm ở nhà… đừng…”
Uông Hạo Diên không nói nên câu “Đừng đi”, anh lẳng lặng nhìn Giản Tân một hồi, hốc mắt nóng lên, trái tim như bị hung hăng bóp lấy.
“Giản Tân, thật xin lỗi.”
Xoay người đi, nước mưa lạnh lẽo tạt lên mặt xen lẫn hai hàng nước mắt nóng hổi.
Uông Hạo Diên vội vã trở về Đông Bắc quay phim, bên kia bởi vì anh tới trễ nên kế hoạch quay xáo trộn cả lên, cho nên việc đầu tiên khi đến tổ phim chính là bị đạo diễn mắng.
Đạo diễn cũng Uông Vĩ Quốc cũng có chút quan hệ, đối với anh cũng xem như nể tình là bậc trưởng bối, mắng xong vỗ vỗ bả vai anh, mới phát hiện quần áo vừa cứng vừa ẩm ướt, “Cậu rớt sông hay bơi tới đây thế? Cả người lạnh thế này!”
Uông Hạo Diên kỳ thực không cảm giác được gì: “Dầm mưa một chút, không sao.”
“Thế này mà không sao?! Cậu chờ phát sốt lên mới có sao à!” Đạo diễn vốn thái độ tốt bụng bỏ qua vi phạm lần đầu, cũng không tức giận, nhưng giờ thì giận thật rồi, “Mấy tên trẻ tuổi này đúng là không tin được!”
Phí Nguyên khoanh tay đứng ở xa nhìn, nửa câu cũng không nói giúp, chờ Uông Hạo Diên bị mắng xong mới đi theo vào phòng hóa trang.
Uông Hạo Diên thay trang phục diễn sạch sẽ, đôi môi đông cứng cũng từ từ có huyết sắc, Phí Nguyên dựa vào bàn gửi tin nhắn cho Lộ Lộ, Uông Hạo Diên nghiêng người liếc mắt một cái: “Đừng bát quái với Lộ Lộ nữa được không?”
Phí Nguyên đâm anh một đao: “Anh bảo Lộ Lộ hỏi Giản Tân có muốn chuyển nhà không bây giờ.”
Uông Hạo Diên trong lòng nguội lạnh, từng trận hoảng hốt, nói: “Để Lộ Lộ chăm sóc Giản Ái đi, Kinh Tinh không tiện.”
Phí Nguyên cũng không đành lòng, nói xong với Lộ Lộ liền như an ủi mà đấm một quyền lên vai Uông Hạo Diên: “Phấn chấn lên, chỉ cần Giản Tân còn có cảm giác với cậu thì vẫn còn hi vọng, sau này phải biết quý trọng.”
Nói xong thở dài, Uông Hạo Diên nhìn hắn một cái.
“Còn hơn Lộ Kha Đồng thật sự tạo nghiệt với anh, mấy đứa đều đánh nhỏ cãi nhỏ, anh không yêu em ấy theo cách đấy, cái con người đức hạnh như thế đấy.”
Lộ Lộ từ lúc kia vẫn không dám liên lạc với Giản Tân, sợ Giản Tân trách cậu câu kết với Uông Hạo Diên gạt người, lúc này được lệnh đi hỏi thăm, hăng hái không tả được, chưa hết giờ làm đã chạy tới đứng chờ đối diện Nhị viện.
Chờ Giản Tân tan làm đi ra, hai người cùng nhau đi ăn, Lộ Lộ hết sức ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nha Giản Tân, em không đừng về phía Uông Uông đâu, em chỉ cảm thấy đáng tiếc cho hai người quá, cho nên mới giúp ảnh.”
“Anh biết, không trách cậu.” Giản Tân không giống ngày thường, dịu dàng an tĩnh, “Cậu đặc biệt tới tìm anh xin lỗi sao? Vậy bữa này cậu mời nhé.”
Lộ Lộ biết Giản Tân đây chính là tha thứ rồi, sợ Giản Tân không ổn. Cậu chống cằm nói: “Giản Tân, nếu như không có Phí Nguyên, em đã theo đuổi anh rồi, cũng sẽ không có chuyện gì với Uông Hạo Diên nữa.”
Giản Tân tay cầm đũa run lên gắp không nổi rau: “Cậu đừng như vậy chứ.”
“Được rồi, Uông Uông bảo em đem Giản Ái về nhà chăm, sắp tới ảnh phải ở tổ phim không về được, em cảm thấy Uông Uông thật sự biết lỗi rồi, tùy là ảnh phạm lỗi gì em không rõ. Anh xem, ảnh muốn làm hòa với anh đến như vậy, nhưng mà lại không dám quấy rầy anh, haiz nếu như Phí Nguyên trực tiếp khóa miệng em lại thì mọi chuyện không thành thế này rồi.”
“Phốc.” Giản Tân vốn tâm tình thật sự không tốt, nhưng mà lại không nhịn cười nổi.
“Thật ra trước giờ em chưa từng nuôi thú cưng bao giờ, không biết có nuôi nó chết luôn không? Hơi sợ sợ.”
Giản Tân gắp rau, nhẹ giọng nói: “Không cần, anh sẽ chăm nó.”
Mẹ nó quả là công đức ngàn đời, Lộ Kha Đồng quả thực thán phục bản thân, Giản Tân nói vậy không phải sẽ không dọn đi sao, cậu lập tức lấy di động định báo cho Uông Hạo Diên, bởi vì Giản Tân chắc chắn sẽ không liên lạc với anh trai đang bi ai vì tình yêu kia ở Đông Bắc đâu.
Mách chuyện xong, Lộ Lộ rót một ly trà đầy cho Giản Tân, vui vẻ nói: “Như vầy Uông Uông có bệnh cũng không hề hấn gì rồi.”
Giản Tân ngẩng đầu hỏi: “Anh ấy bệnh?”
“Ừm, nghe nói dầm mưa to, đến nơi còn gặp tuyết, người ngợm không khác gì ngồi trên băng, còn không ăn không uống.”
“Ừ.” Giản Tân bình thản ừ hử một tiếng, sau đó cúi đầu ăn cơm, qua được nửa phút rưỡi cuối cùng cũng chịu hỏi: “Cái kia, có nghiêm trọng không.”
Lộ Lộ thay Uông Hạo Diên hạnh phúc muốn nổi bong bóng: “Mỗi ngày đều phát sốt á, còn phải bị treo lên cao chắc tội nghiệp lắm.”
Uông Hạo Diên đóng vai Ninh Châu quả thực muốn phát điên, thân thế đặc biệt thê thảm, anh gần đây có chút tiều tụy, trang phục cũng nặng hơn, mỗi lần chụp ảnh đăng lên đều khiến dân mạng bàn tán.
Bất quá anh về tổ phim mới được hai ngày, trang báo giải trí liền đăng một tin tức đùa cợt lớn, nói anh không thể ăn khổ, vô cớ bỏ bê công việc làm ảnh hường quá trình quay «Không thấy Trường An».
Tin tức là do tổ phim đăng, nhằm phóng đại sự việc, hơn nữa Uông Hạo Diên mới tham gia show thực tế cần được quảng bá, nên công ty anh cũng bằng lòng để dân mạng bàn tán nhiều một chút, cho dù là tin tức tiêu cực.
Chờ các phóng viên báo đài tới phòng ban dò hỏi, tổ phim sẽ nói tin tức là sai sự thật, Uông Hạo Diên bởi vì sinh bệnh đến bệnh viện khám nên đến trễ một ngày, hơn nữa trong thời gian mang bệnh vẫn luôn kiên trì, vô cùng chuyên nghiệp.
Uông Hạo Diên bự như vậy ngồi co cục trên ghế cầm tay, thở dài: “Đùa giỡn thật nhanh chóng.”
Phí Nguyên nói: “Cậu đang diễn sâu hay do bệnh quá nặng rồi vậy? Lão tử quên luôn cậu có biết cười không luôn rồi.”
Trong nhà chỉ còn lại một người một mèo, Giản Ái tao nhã đi tới đi lui trong phòng khách, Giản Tân mở TV cũng không xem, đi theo sau Giản Ái chụp hình.
Không khác mấy lúc Uông Hạo Diên ở nhà một mình…
Quảng cáo kết thúc, «Hành Chí Thiên Minh» bắt đầu chiếu, Giản Ái đứng trước TV nghểnh cổ trừng mắt nhìn, Giản Tân vất vả mới đợi được nó đứng im, quỳ gối bên cạnh chụp mấy tấm.
Chụp xong ngẩng đầu lên, màn hình hiện tới cảnh Uông Hạo Diên đang nói chuyện cùng nam chính, hình như đang khuyên nam chính cải tà quy chính.
“Giản Ái, đừng xem nữa.”
Giản Ái bất động, mê muội xem phim. Giản Tâm trong đầu nghĩ đây là muốn thành tinh sao, sau đó để Giản Ái ở phòng khách còn mình bỏ vào thư phòng đọc sách.
Thư phòng của Uông Hạo Diên rất nhiều sách, cũng rất nhiều thể loại, sắp xếp chẳng có trật tự. Mấy tác phẩm khoa học nổi tiếng xen lẫn với một trăm món ăn tại gia, mấy tiểu thuyết khủng bố trộn lẫn với văn xuôi của Lâm Thanh Huyền.
Giá sách phía dưới là mấy ngăn kéo, Giản Tân do dự kéo ra một chút nhìn, nghĩ thầm nếu là nhật kí gì đấy sẽ đóng tủ lại, kết quả bên trong toàn là sách giáo khoa vừa bẩn vừa cũ.
Sách giáo khoa đầy đủ từ tiểu học đến đại học, sách tiểu học vẫn còn bao sách, ngay ngắn viết ba chữ Uông Hạo Diên to tướng, sách trung học không có bao, chỉ viết một chữ Uông, sách đại học rõ rãng ngay cả tên cũng không thèm viết.
Giản Tân cầm lên cuốn sách vật lý và chính trị thời trung học, một môn Uông Hạo Diên thích nhất, một môn Uông Hạo Diên ghét nhất, cậu ngồi xuống bàn học, Giản Ái liền từ cửa phòng thò cái đầu vào.
“Xem xong rồi à?”
“Meo.”
“Xem xong rồi ngủ sớm chút, nhảy lên tắt đèn đi.”
“Meo.”
Giản Tân cầm sách bước tới tắt đèn và TV, sau đó quay về phòng ngủ nằm trên giường xem, Giản Ái đi theo cái, cuộn tròn trên cái gối bên cạnh ngủ.
Sách chính trị tương đối còn mới, bởi vì Uông Hạo Diên trừ lúc mang sách lên lớp học thì không hề đụng tới, ở chương văn hóa dân tộc, thiếu nữ trong tranh minh họa còn bị vẽ thành một cái sticker hài hước ¹.
Có một trang sách nhiều chỗ trống, bị vẽ sân bóng đá, bên cạnh ghi tên người chơi, giữa tên của Uông Hạo Diên và tên cậu còn có một mũi tên, ghi là “Chủ công”, Giản Tân nhớ tới mấy lần bị giành bóng, nhịn không được cười cười.
Những chỗ khác không có gì đặc biệt, bởi vì tiết chính trị Uông Hạo Diên chủ yếu ngủ.
Giản Tân vuốt vuốt lông Giản Ái, sau đó mở sách vật lý, ghi chép trong sách rất tỉ mỉ, bên cạnh lý thuyết và mấy ví dụ còn vẽ một trái tim.
Chữ kí Uông Hạo Diên ký cho cậu cũng có một trái tim, lẽ nào người này thích vẽ tim? Lòng hiếu kỳ thúc giục, Giản Tân lên mạng search “chữ ký của Uông Hạo Diên”.
“Đi máy bay gặp được Uông Hạo Diên! Xem chữ ký nè!”
“Má ơi idol nhà người ta ký tên thì vẽ tim, idol nhà tui thì vẽ hoa hahahahaha, nội tâm Uông Hạo Diên anh đích thị là màu hường phấn.”
“Tui nói tui cầm tinh con chó, hôm nay là sinh nhật tui, Uông Hạo Diên liền vẽ cho tui một con Snoopy ²! Ghét quá nha!”
…
Giản Tân xem vài bức ảnh, một bức vẽ tim cũng không thấy, trái tim cậu đập thình thịch, cho rằng tự mình nghĩ nhiều rồi. Màn hình điện thoại dần tối đi, ngay lúc tối đen đi bỗng lại bật sáng còn phát ra tiếng kêu khiến cậu giật mình.
Giản Ái bị đánh thức, uốn éo thân mình hí mắt ra nhìn. Giản Tân do dự không nhúc nhích, sợ điện thoại ngưng đổ chuông nhưng lại không biết có nên nghe không.
Sơn vô lăng, thiên địa hợp, chỉ cần em vẫn còn thích anh.
Cậu còn thích không?
Giản Tân cắn môi dưới nhấn nút nghe, Uông Hạo Diên ở bên kia hỏi: “Giản Tân, quấy rầy em nghỉ ngơi sao?”
Uông Hạo Diên không đợi trả lời, anh đoán Giản Tân hẳn là đang không muốn nói chuyện với anh, kỳ thực anh cũng không muốn làm phiền cậu, chỉ là có việc không nói không được, “Công ty điện lực báo phải nộp tiền diện, phiếu ghi điện anh để trong tủ đầu giường, em đi làm không có thời gian, anh sẽ bảo Kinh Tinh qua lấy.”
“Không cần, em có thời gian.”
Nói chuyện xong, Uông Hạo Diên cũng xấu hổ nói thêm: “Xem dự báo thời tiết thấy ở nhà trở lạnh rồi, cẩn thận cảm lạnh, cái kia… Ngủ ngon.”
“… Chờ chút.”
Giản Tân lật sách vật lý, hỏi: “Bên cạnh bài lý thuyết với ví dụ trong sách vật lí của anh, tại sao lại vẽ trái tim?”
Uông Hạo Diên tim còn đang vọt lên tận họng, sợ Giản Tân nói đừng liên lạc nữa hay gì đó, đánh chết cũng không nghĩ tới việc hỏi vì sao trong sách vật lý lại vẽ trái tim.
“… Em nhìn kĩ một chút, chỗ vẽ trái tim là chỗ em hay sai, vẽ ở đó để anh nhớ mà giảng lại cho em.”
“Giản Tân,” mấy ngày nay Uông Hạo Diên thật sự rất áy náy, nhưng lúc này lại có chút ủy khuất: “Anh chưa từng vẽ trái tim cho ai khác.”
Tim rất đặc biệt, đã sớm có chủ rồi.
(1) Nguyên văn là 表情包: biểu tình bao mình không biết dịch sao, nó là mấy cái này nè:))
(2) Snoopy
Uông Hạo Diên ngồi trong xe tròn một đêm, mở mắt đến khi trời sáng.
Ngoài cổng tiểu khu có một bà lão bày bán bánh rán, bởi vì còn sớm nên không có người xếp hàng mua. Giản Tân trước đây thường xuyên vì để ăn một cái bánh rán mà hy sinh chút giờ lên lớp, giờ đọc bài buổi sớm còn tranh thủ hút vài ngụm sữa đậu nành.
“Bán cho hai cái, không hành không cay.” Uông Hạo Diên mặc áo khoác đội nón lên, trên mặt chỉ lộ ra hai con mắt, nhìn qua phi thường suy sụp.
Lão bà nói: “Mời vừa tan ca đêm sao, hình như chưa bao giờ thấy cậu, cậu sống ở đây sao?”
Uông Hạo Diên hướng bà lão cười cười, không trả lời, hỏi: “Bà buôn bán có được không? Bây giờ hình như không nhiều người đến.”
Lão bà đáp: “Thứ bảy ai cũng dậy trễ, tôi bày sạp cũng trễ.”
Bánh làm xong đưa tới tay, Uông Hạo Diên thấy trên xe có thùng giữ nhiệt, “Đây là sữa đậu nành sao? Thêm đường nhé.”
Tân Hủy sáng sớm đã thức dậy, sau đó yên tĩnh nhìn trần nhà, đầu giường bà có treo một cái chuông gió, để bà thuận tiện gọi người, đã chín giờ rồi Giản Tân còn không có động tĩnh, Tân Hủy lắc chuông gió vang lên âm thanh không nhỏ.
Mí mắt Giản Tân như dính chặt lại, thân thể cũng tựa như dính vào giường. Cậu đã tỉnh rồi, nhưng mà quá mệt mỏi muốn nằm tiếp, nghe thấy tiếng chuông Tân Hủy gọi cậu, bèn ngọ nguậy trèo xuống giường.
“Mẹ, có đói bụng không?” Giản Tân tóc tai bờm xờm, mắt sưng sưng, giọng nói cũng khác thường khàn khàn, “Con chuẩn bị một chút rồi đi mua đồ ăn, con cũng đói rồi.”
Phí Nguyên ở sân bay chờ Uông Hạo Diên chờ đến sông cạn đá mòn, điện thoại để chế độ thư thoại, hoàn hảo lỡ mất chuyến bay bay về tổ phim, chạy về nhà cũng không tìm thấy người. Sau đó hỏi Kinh Tinh mới biết được, Kinh Tinh vô cùng nhức óc: “Em chỉ sợ cậu ấy chậm trễ công việc! Em thật sự đã dặn dò mấy lần!”
“Hai người hôm qua đã gặp ai? Đưa người ta về rồi cậu ta vẫn chưa về nhà?”
Kinh Tinh không chắc chắn nói: “Nhìn như bác sĩ Giản ấy, nếu em nhớ không lầm, bất quá địa chỉ em nhớ rõ, hay là bây giờ em chạy qua xem?”
Phí Nguyên trong lòng thở dài: “Không cần, để anh xử lý.”
Giản Tân thay một bộ đồ thể thao, ra huyền quan tìm chìa khóa cả nửa ngày, tìm mãi không thấy, nhớ lại hình như hôm qua không phải cậu mở cửa.
Cầm chìa khóa dự phòng, vừa bước một chân ra cửa liền thấy trên tay nắm cửa có treo một túi to, bên trong có bánh rán cùng sữa đậu nành nóng.
Giản Tân cầm túi đồ quay về phòng, sau đó giúp Tân Hủy rửa mặt, đến lúc ăn bánh rán đã nguội mềm hết cả, cậu nhịn không được nhìn về phía ban công.
“Nhìn, cái gì, ngoài đó?” Không nhắc tới chuyện hôm qua, bởi vì Tân Hủy thật sự không có tinh thần.
Giản Tân nhanh chóng thu lại ánh mắt: “Không có gì, dự báo nói hôm nay trời mưa, trông có vẻ… cũng rất âm u.”
Không lâu sau, ngoài trời vang lên tiếng sấm, Tân Hủy ở trong phòng ngủ xem TV, nghe cuộc nói chuyện của đôi nam nữ trong phim, con chó bên nhà hàng xóm không ngừng sủa, trên lầu cũng có tiếng bước chân lui tới.
Giản Tân ở phòng khách ngẩn người, mắt cứ nhìn ra ban công mãi.
Người nọ cả đêm không rời đi, hiện tại chắc đã đi rồi nhỉ.
Đã đi chưa nhỉ?
Đi chưa nhỉ.
Mưa lớn đến ba giờ chiều mới nhỏ lại, nước mưa dày đặc rơi xuống, Giản Tân chậm rãi đi ra ban công, muốn liếc mắt nhìn qua bên dưới một chút, nhưng lại không biết mình muốn nhìn cái gì.
Tiếng TV không còn, Tân Hủy có lẽ đã đi nghỉ, Giản Tân ướt sũng không mục đích đứng ở ban công, mặc áo khoác, mang giày, xong lại ngồi ngẩn người trên sô pha.
Lại qua nửa giờ, mưa không có dấu hiệu nhỏ hơn, Giản Tân hít sâu một hơi, vào phòng bếp cầm lấy túi rác.
Uông Hạo Diên vẫn ngồi ở trong xe, xe tắt máy không có chút độ ấm, cả người anh rét run.
Giản Tân mang theo túi rác đứng trên bậc tam cấp ở cổng, mưa lớn quá, dưới lầu không có ai, xe của Uông Hạo Diên đậu ở xa xa đối diện cậu, nhìn không rõ người trong xe lắm.
Uông Hạo Diên nghĩ mình nhìn lầm rồi, hai chân tê dại không nghe lời, giây phút mở cửa xuống xe hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, hoàn toàn theo bản năng.
Anh chạy ào dưới mưa to, dừng lại bên ngoài cổng, cách Giản Tân nửa thước.
Giản Tân nhìn lớp râu mỏng dưới cằm Uông Hạo Diên cùng đôi mắt đỏ ngầu, mũi lên men: “Sao anh còn chưa đi?”
Uông Hạo Diên động đậy môi: “Anh cũng không biết.”
“Hôm qua em nói còn chưa rõ ràng sao?”
“… Rất rõ ràng,” Uông Hạo Diên của người ướt đẫm, mưa như trút nước, không mở nổi mắt, “Rõ ràng anh là một tên khốn nạn.”
Anh tiến về phía trước, Giản Tân không né tránh nhưng nghiêng đầu qua một bên, Uông Hạo Diên chìa tay cầm lấy túi rác, sau đó lui trở vào trong mưa: “Anh phải về tổ phim, tạm thời sẽ không về nhà, em cứ yên tâm ở nhà… đừng…”
Uông Hạo Diên không nói nên câu “Đừng đi”, anh lẳng lặng nhìn Giản Tân một hồi, hốc mắt nóng lên, trái tim như bị hung hăng bóp lấy.
“Giản Tân, thật xin lỗi.”
Xoay người đi, nước mưa lạnh lẽo tạt lên mặt xen lẫn hai hàng nước mắt nóng hổi.
Uông Hạo Diên vội vã trở về Đông Bắc quay phim, bên kia bởi vì anh tới trễ nên kế hoạch quay xáo trộn cả lên, cho nên việc đầu tiên khi đến tổ phim chính là bị đạo diễn mắng.
Đạo diễn cũng Uông Vĩ Quốc cũng có chút quan hệ, đối với anh cũng xem như nể tình là bậc trưởng bối, mắng xong vỗ vỗ bả vai anh, mới phát hiện quần áo vừa cứng vừa ẩm ướt, “Cậu rớt sông hay bơi tới đây thế? Cả người lạnh thế này!”
Uông Hạo Diên kỳ thực không cảm giác được gì: “Dầm mưa một chút, không sao.”
“Thế này mà không sao?! Cậu chờ phát sốt lên mới có sao à!” Đạo diễn vốn thái độ tốt bụng bỏ qua vi phạm lần đầu, cũng không tức giận, nhưng giờ thì giận thật rồi, “Mấy tên trẻ tuổi này đúng là không tin được!”
Phí Nguyên khoanh tay đứng ở xa nhìn, nửa câu cũng không nói giúp, chờ Uông Hạo Diên bị mắng xong mới đi theo vào phòng hóa trang.
Uông Hạo Diên thay trang phục diễn sạch sẽ, đôi môi đông cứng cũng từ từ có huyết sắc, Phí Nguyên dựa vào bàn gửi tin nhắn cho Lộ Lộ, Uông Hạo Diên nghiêng người liếc mắt một cái: “Đừng bát quái với Lộ Lộ nữa được không?”
Phí Nguyên đâm anh một đao: “Anh bảo Lộ Lộ hỏi Giản Tân có muốn chuyển nhà không bây giờ.”
Uông Hạo Diên trong lòng nguội lạnh, từng trận hoảng hốt, nói: “Để Lộ Lộ chăm sóc Giản Ái đi, Kinh Tinh không tiện.”
Phí Nguyên cũng không đành lòng, nói xong với Lộ Lộ liền như an ủi mà đấm một quyền lên vai Uông Hạo Diên: “Phấn chấn lên, chỉ cần Giản Tân còn có cảm giác với cậu thì vẫn còn hi vọng, sau này phải biết quý trọng.”
Nói xong thở dài, Uông Hạo Diên nhìn hắn một cái.
“Còn hơn Lộ Kha Đồng thật sự tạo nghiệt với anh, mấy đứa đều đánh nhỏ cãi nhỏ, anh không yêu em ấy theo cách đấy, cái con người đức hạnh như thế đấy.”
Lộ Lộ từ lúc kia vẫn không dám liên lạc với Giản Tân, sợ Giản Tân trách cậu câu kết với Uông Hạo Diên gạt người, lúc này được lệnh đi hỏi thăm, hăng hái không tả được, chưa hết giờ làm đã chạy tới đứng chờ đối diện Nhị viện.
Chờ Giản Tân tan làm đi ra, hai người cùng nhau đi ăn, Lộ Lộ hết sức ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nha Giản Tân, em không đừng về phía Uông Uông đâu, em chỉ cảm thấy đáng tiếc cho hai người quá, cho nên mới giúp ảnh.”
“Anh biết, không trách cậu.” Giản Tân không giống ngày thường, dịu dàng an tĩnh, “Cậu đặc biệt tới tìm anh xin lỗi sao? Vậy bữa này cậu mời nhé.”
Lộ Lộ biết Giản Tân đây chính là tha thứ rồi, sợ Giản Tân không ổn. Cậu chống cằm nói: “Giản Tân, nếu như không có Phí Nguyên, em đã theo đuổi anh rồi, cũng sẽ không có chuyện gì với Uông Hạo Diên nữa.”
Giản Tân tay cầm đũa run lên gắp không nổi rau: “Cậu đừng như vậy chứ.”
“Được rồi, Uông Uông bảo em đem Giản Ái về nhà chăm, sắp tới ảnh phải ở tổ phim không về được, em cảm thấy Uông Uông thật sự biết lỗi rồi, tùy là ảnh phạm lỗi gì em không rõ. Anh xem, ảnh muốn làm hòa với anh đến như vậy, nhưng mà lại không dám quấy rầy anh, haiz nếu như Phí Nguyên trực tiếp khóa miệng em lại thì mọi chuyện không thành thế này rồi.”
“Phốc.” Giản Tân vốn tâm tình thật sự không tốt, nhưng mà lại không nhịn cười nổi.
“Thật ra trước giờ em chưa từng nuôi thú cưng bao giờ, không biết có nuôi nó chết luôn không? Hơi sợ sợ.”
Giản Tân gắp rau, nhẹ giọng nói: “Không cần, anh sẽ chăm nó.”
Mẹ nó quả là công đức ngàn đời, Lộ Kha Đồng quả thực thán phục bản thân, Giản Tân nói vậy không phải sẽ không dọn đi sao, cậu lập tức lấy di động định báo cho Uông Hạo Diên, bởi vì Giản Tân chắc chắn sẽ không liên lạc với anh trai đang bi ai vì tình yêu kia ở Đông Bắc đâu.
Mách chuyện xong, Lộ Lộ rót một ly trà đầy cho Giản Tân, vui vẻ nói: “Như vầy Uông Uông có bệnh cũng không hề hấn gì rồi.”
Giản Tân ngẩng đầu hỏi: “Anh ấy bệnh?”
“Ừm, nghe nói dầm mưa to, đến nơi còn gặp tuyết, người ngợm không khác gì ngồi trên băng, còn không ăn không uống.”
“Ừ.” Giản Tân bình thản ừ hử một tiếng, sau đó cúi đầu ăn cơm, qua được nửa phút rưỡi cuối cùng cũng chịu hỏi: “Cái kia, có nghiêm trọng không.”
Lộ Lộ thay Uông Hạo Diên hạnh phúc muốn nổi bong bóng: “Mỗi ngày đều phát sốt á, còn phải bị treo lên cao chắc tội nghiệp lắm.”
Uông Hạo Diên đóng vai Ninh Châu quả thực muốn phát điên, thân thế đặc biệt thê thảm, anh gần đây có chút tiều tụy, trang phục cũng nặng hơn, mỗi lần chụp ảnh đăng lên đều khiến dân mạng bàn tán.
Bất quá anh về tổ phim mới được hai ngày, trang báo giải trí liền đăng một tin tức đùa cợt lớn, nói anh không thể ăn khổ, vô cớ bỏ bê công việc làm ảnh hường quá trình quay «Không thấy Trường An».
Tin tức là do tổ phim đăng, nhằm phóng đại sự việc, hơn nữa Uông Hạo Diên mới tham gia show thực tế cần được quảng bá, nên công ty anh cũng bằng lòng để dân mạng bàn tán nhiều một chút, cho dù là tin tức tiêu cực.
Chờ các phóng viên báo đài tới phòng ban dò hỏi, tổ phim sẽ nói tin tức là sai sự thật, Uông Hạo Diên bởi vì sinh bệnh đến bệnh viện khám nên đến trễ một ngày, hơn nữa trong thời gian mang bệnh vẫn luôn kiên trì, vô cùng chuyên nghiệp.
Uông Hạo Diên bự như vậy ngồi co cục trên ghế cầm tay, thở dài: “Đùa giỡn thật nhanh chóng.”
Phí Nguyên nói: “Cậu đang diễn sâu hay do bệnh quá nặng rồi vậy? Lão tử quên luôn cậu có biết cười không luôn rồi.”
Trong nhà chỉ còn lại một người một mèo, Giản Ái tao nhã đi tới đi lui trong phòng khách, Giản Tân mở TV cũng không xem, đi theo sau Giản Ái chụp hình.
Không khác mấy lúc Uông Hạo Diên ở nhà một mình…
Quảng cáo kết thúc, «Hành Chí Thiên Minh» bắt đầu chiếu, Giản Ái đứng trước TV nghểnh cổ trừng mắt nhìn, Giản Tân vất vả mới đợi được nó đứng im, quỳ gối bên cạnh chụp mấy tấm.
Chụp xong ngẩng đầu lên, màn hình hiện tới cảnh Uông Hạo Diên đang nói chuyện cùng nam chính, hình như đang khuyên nam chính cải tà quy chính.
“Giản Ái, đừng xem nữa.”
Giản Ái bất động, mê muội xem phim. Giản Tâm trong đầu nghĩ đây là muốn thành tinh sao, sau đó để Giản Ái ở phòng khách còn mình bỏ vào thư phòng đọc sách.
Thư phòng của Uông Hạo Diên rất nhiều sách, cũng rất nhiều thể loại, sắp xếp chẳng có trật tự. Mấy tác phẩm khoa học nổi tiếng xen lẫn với một trăm món ăn tại gia, mấy tiểu thuyết khủng bố trộn lẫn với văn xuôi của Lâm Thanh Huyền.
Giá sách phía dưới là mấy ngăn kéo, Giản Tân do dự kéo ra một chút nhìn, nghĩ thầm nếu là nhật kí gì đấy sẽ đóng tủ lại, kết quả bên trong toàn là sách giáo khoa vừa bẩn vừa cũ.
Sách giáo khoa đầy đủ từ tiểu học đến đại học, sách tiểu học vẫn còn bao sách, ngay ngắn viết ba chữ Uông Hạo Diên to tướng, sách trung học không có bao, chỉ viết một chữ Uông, sách đại học rõ rãng ngay cả tên cũng không thèm viết.
Giản Tân cầm lên cuốn sách vật lý và chính trị thời trung học, một môn Uông Hạo Diên thích nhất, một môn Uông Hạo Diên ghét nhất, cậu ngồi xuống bàn học, Giản Ái liền từ cửa phòng thò cái đầu vào.
“Xem xong rồi à?”
“Meo.”
“Xem xong rồi ngủ sớm chút, nhảy lên tắt đèn đi.”
“Meo.”
Giản Tân cầm sách bước tới tắt đèn và TV, sau đó quay về phòng ngủ nằm trên giường xem, Giản Ái đi theo cái, cuộn tròn trên cái gối bên cạnh ngủ.
Sách chính trị tương đối còn mới, bởi vì Uông Hạo Diên trừ lúc mang sách lên lớp học thì không hề đụng tới, ở chương văn hóa dân tộc, thiếu nữ trong tranh minh họa còn bị vẽ thành một cái sticker hài hước ¹.
Có một trang sách nhiều chỗ trống, bị vẽ sân bóng đá, bên cạnh ghi tên người chơi, giữa tên của Uông Hạo Diên và tên cậu còn có một mũi tên, ghi là “Chủ công”, Giản Tân nhớ tới mấy lần bị giành bóng, nhịn không được cười cười.
Những chỗ khác không có gì đặc biệt, bởi vì tiết chính trị Uông Hạo Diên chủ yếu ngủ.
Giản Tân vuốt vuốt lông Giản Ái, sau đó mở sách vật lý, ghi chép trong sách rất tỉ mỉ, bên cạnh lý thuyết và mấy ví dụ còn vẽ một trái tim.
Chữ kí Uông Hạo Diên ký cho cậu cũng có một trái tim, lẽ nào người này thích vẽ tim? Lòng hiếu kỳ thúc giục, Giản Tân lên mạng search “chữ ký của Uông Hạo Diên”.
“Đi máy bay gặp được Uông Hạo Diên! Xem chữ ký nè!”
“Má ơi idol nhà người ta ký tên thì vẽ tim, idol nhà tui thì vẽ hoa hahahahaha, nội tâm Uông Hạo Diên anh đích thị là màu hường phấn.”
“Tui nói tui cầm tinh con chó, hôm nay là sinh nhật tui, Uông Hạo Diên liền vẽ cho tui một con Snoopy ²! Ghét quá nha!”
…
Giản Tân xem vài bức ảnh, một bức vẽ tim cũng không thấy, trái tim cậu đập thình thịch, cho rằng tự mình nghĩ nhiều rồi. Màn hình điện thoại dần tối đi, ngay lúc tối đen đi bỗng lại bật sáng còn phát ra tiếng kêu khiến cậu giật mình.
Giản Ái bị đánh thức, uốn éo thân mình hí mắt ra nhìn. Giản Tân do dự không nhúc nhích, sợ điện thoại ngưng đổ chuông nhưng lại không biết có nên nghe không.
Sơn vô lăng, thiên địa hợp, chỉ cần em vẫn còn thích anh.
Cậu còn thích không?
Giản Tân cắn môi dưới nhấn nút nghe, Uông Hạo Diên ở bên kia hỏi: “Giản Tân, quấy rầy em nghỉ ngơi sao?”
Uông Hạo Diên không đợi trả lời, anh đoán Giản Tân hẳn là đang không muốn nói chuyện với anh, kỳ thực anh cũng không muốn làm phiền cậu, chỉ là có việc không nói không được, “Công ty điện lực báo phải nộp tiền diện, phiếu ghi điện anh để trong tủ đầu giường, em đi làm không có thời gian, anh sẽ bảo Kinh Tinh qua lấy.”
“Không cần, em có thời gian.”
Nói chuyện xong, Uông Hạo Diên cũng xấu hổ nói thêm: “Xem dự báo thời tiết thấy ở nhà trở lạnh rồi, cẩn thận cảm lạnh, cái kia… Ngủ ngon.”
“… Chờ chút.”
Giản Tân lật sách vật lý, hỏi: “Bên cạnh bài lý thuyết với ví dụ trong sách vật lí của anh, tại sao lại vẽ trái tim?”
Uông Hạo Diên tim còn đang vọt lên tận họng, sợ Giản Tân nói đừng liên lạc nữa hay gì đó, đánh chết cũng không nghĩ tới việc hỏi vì sao trong sách vật lý lại vẽ trái tim.
“… Em nhìn kĩ một chút, chỗ vẽ trái tim là chỗ em hay sai, vẽ ở đó để anh nhớ mà giảng lại cho em.”
“Giản Tân,” mấy ngày nay Uông Hạo Diên thật sự rất áy náy, nhưng lúc này lại có chút ủy khuất: “Anh chưa từng vẽ trái tim cho ai khác.”
Tim rất đặc biệt, đã sớm có chủ rồi.
(1) Nguyên văn là 表情包: biểu tình bao mình không biết dịch sao, nó là mấy cái này nè:))
(2) Snoopy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook