Editor: Vệ Tử Y

Đả tự: webtruyen.com

Đột Bát Hỏa phái người tới mời nàng?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ngược lại Tiêu Tương Phi trấn định tự nhiên, nàng biết không phải hôm nay chính là ngày mai, Đột Bát Hỏa vì nàng mới ngưng cuộc chiến tranh này, mặc dù nàng cũng không tin sức quyến rũ của mình lớn như vậy, nhưng nàng thật sự không hiểu tâm tư những người này.

"Tiểu thư, làm thế nào?" Nộ Nhi nóng nảy, trong lòng thấp thỏm, nhìn nàng lo lắng.

Sắc mặt đám người Hỉ Nhi đương nhiên cũng không tốt, không biết đối phương muốn làm gì, tại sao phải mời tiểu thư đi. Nhưng, trong lòng mơ hồ cũng đã hiểu ra cái gì.

Viên Quân vừa giận vừa sợ, không biết Đột Bát Hỏa này muốn làm gì, hoàng thượng đã cự tuyệt hắn rõ ràng, hơn nữa hắn cũng đã đáp ứng, sao giờ lại có chuyện này.

"Các ngươi trở về hồi báo, nói tiểu thư sẽ không đi." Hắn lạnh lùng nói, mắt sáng như đuốc, bắn ra tia sáng lạnh lẽo, cả người vô cùng tức giận.

Tiêu Tương Phi nãy giờ vẫn không nói gì đã lên tiếng : "Không cần, ta đi với các ngươi, nếu hắn muốn mời, ta há lại không đi?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh sợ, vạn vạn không ngờ tới nàng có thể bình tĩnh đáp ứng như vậy, nhất thời mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao cho phải.

Viên tướng đến mời cung kính nói với nàng: "Vậy thì mời tiểu thư cùng chúng ta trở về." Nói xong, đưa tay làm hiệu mời.

Tiêu Tương Phi gật đầu, nhấc chân đi về phía trước.

Sau lưng đám người Hỉ Nhi Viên Quân vội muốn chết, liếc mắt nhìn nhau, rối rít đi theo cùng kêu lên: "Tiểu thư, chúng ta đi cùng ngài."

Nếu cùng đi thì có thể chiếu cố nhau, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng có thể ngăn trở, không thể để cho tiểu thư xảy ra chuyện gì.

Đội quân man di kia cũng không có ý kiến, cứ thẳng đường căn cứ doanh trại man di mà tiến. Sau lưng quân Hiên Viên lo lắng nhìn bọn họ từ từ biến mất trong tầm mắt, tất cả mọi người lo lắng đề phòng, âm thầm vì bọn họ cầu nguyện.

Hỉ Nhi đỡ Tiêu Tương Phi, mấy người còn lại tạo thành một vòng bảo vệ như sợ sẽ có gì ngoài ý muốn, Viên Quân tự nhiên cũng theo sát.

Đến doanh trại man di đã có một đội nhân mã chờ sẵn, dẫn đầu chính là Đột Bát Hỏa. Hắn lúc này đứng xa xa nhìn đám người Tiêu Tương Phi chậm rãi đi về phía mình, gương mặt tuấn tú không tự chủ lộ ra nụ cười.

Nàng tới.

Lúc Tiêu Tương Phi sắp tới nơi, hắn dẫn đầu tiến lên nghênh đón, mỉm cười nhìn nàng: "Nàng rốt cuộc đã tới." Nói xong, đón nàng vào quân doanh.

Tiêu Tương Phi bình tĩnh gật đầu theo hắn đi vào bên trong, nàng biết, hắn khẳng định đã mở yến trong trại.

Đám người Viên Quân lần đầu tiên tới, cảnh giác lại tò mò theo sát phía sau nàng, đám Hỉ Nhi đề cao cảnh giác đến cực độ.

Quả nhiên, Đột Bát Hỏa đúng là dẫn nàng tới lều trướng của hắn, hơn nữa tự mình nhấc rèm mời nàng vào trong.

Tiêu Tương Phi lần thứ hai tới nơi này, tự nhiên không quen thuộc, sắc mặt như cũ không chút thay đổi chậm rãi đi vào.

Tiêu Tương Phi vừa bước vào, sau lưng liền vang lên một thanh âm nghiêm túc: "Các ngươi không thể đi vào, ở bên ngoài chờ." Chỉ thấy đám người Hỉ Nhi Viên Quân bị viên tướng thủ vệ ngăn lại, không để cho họ đi theo nàng vào bên trong. Gửi thanks

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương