Editor: Vệ Tử Y

"Bất kể điều kiện của ngươi như thế nào, ta cũng không làm chủ được, muốn nói, ngươi nói với Hiên Viên Vũ, ta chỉ sắp đặt chiến trận thôi." Nàng nhíu mày, lần đầu tiên nói nhiều lời như vậy.

Đột Bát Hỏa vẫn nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ phải đem nàng nhìn thấu, nhưng trong lòng hắn không thể không thừa nhận, hắn nhìn không thấu nàng, đây là lần đầu tiên, hắn nhìn không thấu một người.

"Bởi vì ta muốn ngươi." Hắn trầm thấp nói, thanh âm không lớn, có thể nói ra lời kinh thiên động địa, hù ngã người khác.

Tiêu Tương Phi không nhịn được hơi nhíu mày, ánh mắt hiện đầy kinh ngạc, hắn muốn mình? Tại sao? Chẳng lẽ bởi vì mình năm lần bảy lượt muốn giết hắn, cho nên hắn muốn trả thù?

Đột Bát Hỏa rất rõ nàng đang suy nghĩ gì, chỉ trầm thấp cười cười, sau đó nói: "Ta sẽ phái người đi thương lượng cùng Hiên Viên Vũ, về phần những thứ khác, sẽ chờ kết quả thôi."

Mà bên ngoài, binh lính Hiên Viên đột kích bất ngờ đã cùng quân man di giao chiến, tiếng kêu dậy trời. Kỳ quái là không có ai xông tới bốn phía lều của hắn, không khí thật yên tĩnh.

Lúc này, nàng rốt cuộc hiểu rõ "Ngươi sớm có chuẩn bị rồi, đúng không?" Hắn cũng đã sớm lường trước bọn họ sẽ đánh bất ngờ, cho nên tuyệt không kinh hoảng, càng không rối loạn trận cước.

Hắn gật đầu, trong mắt như cũ có tán thưởng, thưởng thức. Không hỗ là nữ nhân hắn coi trọng.

Lòng nàng lập tức rơi vào đáy cốc, bọn họ mắc lừa, lần này sợ rằng phí sức lại chẳng có kết quả tốt, hao binh tổn tướng không ít. Không được, nàng phải có hành động. Sợ rằng trước mắt chỉ có nam nhân này có năng lực thôi.

"Ngươi muốn giết ta? Hay là muốn uy hiếp ta?" Hắn lại nhìn thấu tâm tư của nàng, biết nàng đang suy nghĩ bất lợi cho mình.

"Không sai." Nàng vừa dứt lời, không chút do dự nhanh chóng đánh về phía hắn.

Lúc nàng nhào tới hắn, Đột Bát Hỏa cũng trong nháy mắt hành động, chỉ thấy hắn tại trên giường lăn sang bên một phen, liền tránh thoát công kích của nàng.

Cũng chỉ trong chớp nhoáng này, nàng vồ hụt, lập tức lại lần nữa đánh tới, lúc này trong tay của nàng cầm một cây đao.

Thân thủ nhanh hơn trí não, thân thủ của nàng căn bản cũng không chịu đại não khống chế, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, mỗi một bước đều là nhìn thân thủ của hắn biến hóa mà biến hóa.

Đột Bát Hỏa vẫn đối với công phu của nàng cảm thấy kỳ quái, bởi vì công phu của nàng thật sự là không theo bài bản, cũng may, nàng sử dụng cận chiến, mà mình, do lớn lên trong cảnh cạnh tranh thức ăn cùng trời đất trong thời tiết hàn lạnh, ngoài am hiểu cung tiễn, hắn cũng rất thành thạo cận chiến.

Sau mấy hiệp, Tiêu Tương Phi không nhịn được âm thầm kinh ngạc, dưới tình huống hắn hoàn toàn bị thương lại còn có thể ứng phó tự nhiên, nàng đối với hắn không nhịn được khâm phục .

Đánh một lúc lâu, cả lều đã bị bọn họ đánh nhau trở nên loạn xà ngầu, giống như có cướp tràn qua.

Kỳ quái là, binh lính phía ngoài rõ ràng nghe tiếng đánh nhau vang dội, mà lại không tiến vào tra xét. Như vậy, nàng hiểu thêm, Đột Bát Hỏa là có chuẩn bị đề phòng .

"Chúng ta còn phải đánh sao? Ngươi đánh không thắng ta." Hắn rảnh rang nói, mặc dù bị thương, hắn như cũ có đầy đủ hơi sức ứng phó nàng.

Tiêu Tương Phi suy nghĩ thật nhanh, dừng tay lại, đứng tại chỗ nhìn hắn.

Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, thật lâu, thật lâu. Ai cũng không nói lời nào, trong không khí lại không có nửa điểm nặng nề, cho đến khi. . . . . . nàng không nói tiếng nào xoay người rời đi.

Đột Bát Hỏa cũng không ngăn cản nàng, mặc cho nàng rời đi.

Mà binh sĩ vẫn canh giữ ở bên ngoài lều, lúc nhìn thấy nàng từ trong lều đi ra cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không ngăn cản, càng không có ý tấn công.

Tiêu Tương Phi cứ như vậy một đường đi xuyên qua trại địch, cho dù có binh lính man di thấy nàng, nhưng cũng không ngăn cản hay tấn công nàng.

Tiêu Tương Phi thuận lợi tiến về nơi giao chiến, chiến huống cực kỳ kịch liệt, bởi vì đánh lén gặp phải mai phục, cho nên quân đội Hiên Viên cũng không chiếm được nửa điểm tiện nghi.

"Dừng tay." Nàng đột nhiên hướng về phía hai đội nhân mã hét lớn một tiếng, thanh âm vô cùng to rõ.

Hai phe nhân mã nghe tiếng, quả nhiên ngưng giao chiến, mờ mịt nhìn nàng, nhưng bọn hắn cũng hơi tách ra, mỗi bên canh giữ một phương.

"Tiểu thư. . . . . ." Viên Quân giật mình, làm sao nàng lại xuất hiện tại nơi này?

Quân sĩ Hiên Viên cũng rất kinh ngạc, không ngờ người của mình lại cùng xuất hiện trong quân doanh quân địch.

"Rút lui." Nàng mặt không vẻ gì nói, sau đó đi thẳng, xuyên qua quân man di, đi tới trước quân của mình.

Đám người Viên Quân hai mặt nhìn nhau, không hiểu nàng tại sao phải như vậy, nhưng trong lúc chịu khổ mà không có phần thắng, bọn họ rất nghe lời rút lui.

Mãi cho đến trở về doanh trại, cũng không có người nào nói nửa câu gặng hỏi. Cho đến khi đã bình ổn dừng trước mặt bọn Hỷ Nhi thần sắc lo lắng, nàng mới không chút do dự xoay người, đối mặt với bọn họ.

"Ta ám sát hắn không được." Nàng lạnh lùng mở miệng, nhìn lướt qua các tướng sĩ biểu hiện không tin nàng. Sau đó lại nói: "Chúng ta trúng kế rồi, bọn họ sớm có phòng bị. Còn nữa..., Đột Bát Hỏa nói cho ta biết, hắn sẽ hướng Hiên. . . . . . Hoàng thượng nghị hòa."

Mọi người trầm mặc như cũ, nhìn nàng không nói lời nào, đặc biệt là những tướng quân kia, bọn họ đối với nàng tràn đầy không tin tưởng, bọn họ cảm thấy nàng xuất hiện ở trong quân địch rất khả nghi.

Lời của nàng nói xong rồi, nàng cũng sẽ không quản những người này có tin hay không, xoay người đi vào lều, nàng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thật tốt.

"Viên đại nhân. . . . . ." Chúng tướng quân thấy nàng đi, vội hỏi Viên Quân nãy giờ không nói gì, ánh mắt cũng hướng về hắn.

Viên Quân tự nhiên là tin tưởng nàng, nơi này trừ hắn ra cũng không có ai hiểu rõ nàng, cho nên hắn bất đắc dĩ đối với chúng tướng quân nói: "Đi về nghỉ, chăm sóc binh lính bị thương. Ta sẽ bẩm rõ với hoàng thượng, đợi hoàng thượng làm chủ." Nói xong, mình cũng rời đi.

Mọi người thấy vậy, cũng không thể không đi an bài trận thương vong mới rồi, không ai nhắc lại chuyện này.

Quả nhiên, Đột Bát Hỏa nói được là làm được, hắn không gây chiến nữa mà phái người vào kinh ra mắt Hiên Viên Vũ, hơn nữa đưa ra điều kiện, trong đó một điều là đem Tiêu Tương Phi ban cho mình, còn lại là cầu xin Hiên Viên Vũ trợ giúp cho bọn hắn sản xuất cùng các loại chính sách ưu đãi cùng đãi ngộ.

Hiên Viên Vũ trừ không đáp ứng đem Tiêu Tương Phi ban cho Đột Bát Hỏa ra, điều kiện khác đều nhất nhất đáp ứng. Tin tức này giống như mọc cánh, lập tức truyền khắp hai quân.

"Tiểu thư, làm thế nào?" đám người Hỉ Nhi nóng lòng, nghe tin tức này thì lo âu bất an nhìn nàng.

Mà nàng lão thần khắp nơi, tựa hồ tuyệt không để ý chuyện này, như cũ ăn uống ngủ, còn ngày ngày tản bộ trong quân doanh, hoặc là vào thành đi dạo.

Bọn Hỉ Nhi không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, không thể làm gì khác hơn là thận trọng hầu hạ, đồng thời, trong lòng cũng đang vì nàng thở dài. Hồng nhan họa thủy, nữ nhân mệnh a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương