Phi Thường Hung Hãn, Vương Gia Quá Khó Chơi
-
Chương 26: Chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’
Editor: quynhle2207—diendanlequydon.com
Nghe những lời này, cơ hồ đôi mắt xinh đẹp của Tần Mộc Ca muốn phun ra lửa.
Nếu không phải biết tên yêu nghiệt áo đỏ trước mặt này chính là Ương Vương đang được sủng ái nhất, thì nàng không thể nào không tự tay xé nát khuôn mặt mỹ nhân kia!
Cơ hồ ngay tại giây phút này, Tần Mộc Ca đã quên mất mình đang tìm Dung Diệu để tính sổ.
Nàng nghiêng đầu căm tức nhìn Dung Cảnh, không chút khách khí mở miệng nói: "Nghe nói Ương Vương tính tình quỷ dị, hỉ nộ vô thường, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền. Hơn nữa ——."
Thấy Tần Mộc Ca dừng lại, trong đôi mắt Dung Cảnh nổi lên ý cười.
Giống như hắn đang rất là mong đợi, môi mỏng giương nhẹ: "Rửa tai lắng nghe!"
Tần Mộc Ca hừ lạnh: "Hơn nữa còn có cái miệng trời sinh ăn nói bậy bạ!”
"Tần Mộc Ca, ngươi thật to gan!"
Một tiếng mắng đầy giận dữ vang lên từ đằng sau lưng Dung Cảnh, chính là gương mặt tức giận của Dung Diệu.
"Đường đường là Ương Vương há có thể để cho ngươi tùy tiện mắng mỏ chửi bới à? Coi như ngươi là vị hôn thê của Dung Diệu ta thì hôm nay ta cũng không thể nào dung túng cho sự hồ đồ của ngươi như vậy nữa. Người đâu, còn không lôi nữ nhân bất kính với Vương gia này xuống dưới.”
Cung nhân đang đứng hầu hạ ở một bên ngước mắt nhìn Hoàng đế Hoàng hậu, có chút do dự.
Vốn là Hoàng hậu gặp qua Tần Mộc Ca, <quynh/le/2207> hôm đó thật sự vết máu khắp người của nàng đã khiến cho nàng ta sinh ra không ít thương tiếc.
Nhưng hôm nay, nàng giống như đã biến thành người khác: tự đắc, cuồng vọng, lại vô lễ như vậy ——.
Thấy hoàng hậu nhàn nhạt liếc mắt qua, những cung nhân kia cũng ngầm hiểu trong lòng, bước lên muốn áp chế Tần Mộc Ca.
Nhưng bọn họ mới vừa tới gần người Tần Mộc Ca, đã nghe thấy giọng nói giễu cợt của nàng vang lên: “Thế tử gia quả thật là quá phách lối. Mới vừa rồi ngay trước mặt Đế hậu đã sử dụng binh khí thì thôi, bây giờ Vương gia còn chưa lên tiếng, ngươi đã muốn làm chủ thay hắn rồi ——."
Dừng một chút, nàng mới tiếp tục nói: "Xem ra, Thế tử gia cảm thấy lần này mình đã lập công lớn, cho nên cũng không để Vương gia hay Đế hậu trong mắt nữa rồi.”
Câu nói này, giọng nói cũng vang dội rõ ràng.
Chẳng những có thể làm cho Dung Diệu đổi sắc mặt, đồng thời cũng làm cho vẻ mặt của Hoàng đế và Hoàng hậu thay đổi.
Phải biết, bọn họ sủng ái nhất chính là Ương Vương Dung Cảnh.
Mới vừa rồi Dung Diệu làm như vậy đã chọc cho Hoàng đế không vui.
Lúc này Tần Mộc Ca lại nói như thế, [diendanlequydon.com] giống như hắn ta cũng chưa từng để Ương Vương trong mắt rồi.
Người nào không biết, Ương Vương Dung Cảnh chính là chỗ hiểm không thể chạm vào của Hoàng đế chứ?
Sắc mặt Hoàng đế xanh mét, mang theo vài phần giận dữ đến tái mặt mà mở miệng: "Bọn cẩu nô tài các người đang làm gì vậy? Trẫm còn chưa lên tiếng, ai cho các ngươi bước lên?”
Làm sao mà mấy người cung nhân còn dám động vào Tần Mộc Ca, lúc này sợ hãi đến nỗi quỳ sụm xuống đất, cả người run rẩy.
Ngược lại, Dung Diệu trợn mắt, há mồm, đớ lưỡi nhìn Tần Mộc Ca, quả thật không thể tin vào tai của mình nữa.
Thiếu nữ trước mặt so với lúc trước khi hắn ta xuất chinh hình như đã cao hơn một chút, lúc này duyên dáng yêu kiều, giống như một nụ hoa vừa mới mọc ra những gai nhọn, nhưng lại tỏa ra một loại phong cách thanh tân thoát tục.
Chỉ tiếc, gương mặt đó cho dù có phát triển cũng chỉ có thể coi là thanh tú.
Nếu so sánh cùng với thế tử phi trong lòng hắn ta thì quả thực là một trời một vực.
Vậy mà lúc này, (quynh*le*2207) người mà hắn ta chưa bao giờ đặt ở trong mắt lại dám ngay ở trước mặt Đế Hậu khiêu khích hắn ta hết lần này đến lần khác.
Ba năm không gặp, có thể chơi đùa chiêu thức lạt mềm buộc chặt một cách thuần thục đến vậy rồi sao?
Chương 26: Thật khéo mồm khéo miệng
Editor: quynhle2207—diendanlequydon.com
"Thần không dám!"
Bỗng chốc bàn tay dưới ống tay áo rộng nắm chặt lại thành quyền, cuối cùng thì Dung Diệu cắn răng nghiến lợi dời đi ánh mắt từ trên người Tần Mộc Ca, quỳ rạp trên mặt đất.
Giờ phút này, hắn ta đã không còn kiêu ngạo như trước, chỉ còn lại khuôn mặt hoảng loạn.
Đáng ghét!
Mình tại sao quên mất Dung Cảnh là chỗ hiểm trong lòng Hoàng đế vậy?
Đều do sao chổi Tần Mộc Ca này, mỗi lần đụng phải nàng đều không có chuyện gì tốt!
Mà lúc này đây, Dung Cảnh bước từng bước nhìn qua rất khoan thai.
Điệu bộ giống như trước, phong cách lỗi lạc, <quynhle2207> làm cho người ta không dám nhìn gần.
Cho dù Tần Mộc Ca là loại nữ nhân có thể miễn dịch với trai đẹp, tim cũng không nhịn được mà đập rộn lên.
Nếu bỏ qua tính tình ác liệt không nói thì quả thật người đàn ông này đẹp đến nỗi làm cho người ta phải nín thở.
Dung Cảnh bước từng bước một không ngừng đi tới trước mặt của Tần Mộc Ca, gương mặt tuấn tú đột nhiên nhích tới.
Trong lúc hô hấp, dường như hai người có thể cảm thấy hơi thở của đối phương . . . . . .
Tần Mộc Ca chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, theo bản năng muốn lui về phía sau, vậy mà lại phát hiện ra mình không cách nào nhúc nhích.
Lúc nàng cúi đầu, trong đám người cũng phát ra tiếng hút không khí ——
Trời ạ, bọn họ nhìn thấy gì?
Vị Ương Vương ‘quan thế mỹ nhân’ kia, lại đang ôm eo của Tần Mộc Ca xấu xí kia?
Hơn nữa, hơn nữa, hai người lại còn dán gần sát như vậy!
Bình thường, những thiếu nữ kia cũng không bao giờ thèm nhìn Tần Mộc Ca bằng nửa con mắt, giờ phút này tất cả đều đỏ mắt cơ hồ nhỏ ra máu!
Tần Mộc Ca này xấu xí, lại vô dụng, có tài đức gì, dám để cho Ương Vương ôm nàng!
Quả thật không biết xấu hổ!
"Ngươi làm gì đấy?"
Thật vất vả Tần Mộc Ca lấy lại tinh thần, vừa định giãy giụa, lại phát hiện không hiểu sao mình không thể cử động được.
Chỉ cảm thấy một cỗ hơi nóng từ phía sau hông từ từ chảy vào trong cơ thể của mình.
Tên yêu nghiệt này, /dien.dan.le.quy.don.com/ đang dùng nội lực để khóa lại động tác của mình!
"Ta đã làm gì?” Dung Cảnh nhếch miệng cười một tiếng, bên môi tràn ra một nụ cười còn sáng lạng hơn cả trăm hoa.
"Ngươi nói năng thô lỗ với Ương Vương, còn cố tình miệng mồm lanh lợi như vậy, nói đến nỗi Thế tử gia của Mẫn Thân Vương cũng không thể nào cãi lại được ——"
Dung Cảnh nhẹ buông tay đang ôm ở bên hông của Tần Mộc Ca, ngược lại nắm lấy cổ tay nàng: "Đắc tội với Bổn vương, còn muốn toàn thân rút lui sao? Tối nay Bổn vương phải thử một chút, để xem công phu miệng lưỡi của ngươi có phải thật sự lợi hại như vậy hay không?!”
Lời này nghe thì rất bình thường, nhưng lúc nói ánh mắt của Dung Cảnh lại cố tình lúng liếng đưa tình, làm cho người ta phải tưởng tượng không ngừng.
Càng làm cho Tần Mộc Ca tức giận đến nỗi cả gương mặt đỏ lên: "**! Dâm tặc!"
"Chưa thử qua, làm sao ngươi biết ta là **, hay có thể là dâm tặc được?" Dung Cảnh nheo đôi mắt xinh đẹp lại, xẹt qua một tia ảm đạm sâu lắng, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
Ngược lại lúc này, Hoàng đế thấy Dung Cảnh thân là một Vương Gia, nói chuyện càng lúc càng thái quá, liền nhíu mày nói: "Vị Ương, ngươi đi đường mệt nhọc, nhanh chóng trở về vương phủ nghỉ ngơi đi. Về phần chuyện này ——"
Ánh mắt Hoàng đế nghi ngờ nhìn về phía Tần Mộc Ca, không cho Dung Cảnh cơ hội nói thêm gì nữa, liền gọi tên của nàng: “Tần Mộc Ca.”
"Tần Mộc Ca là vị hôn thê của Thế tử Mẫn Thân Vương, chuyện nàng mạo phạm, tự các ngươi thương lượng giải quyết đi!” Hoàng đế đã mở miệng vàng lời ngọc, |quynh.le.2207| một câu nói kia giống như tiếng búa gõ xuống đè lại trận nháo kịch này.
Tần Mộc Ca vừa giận lại vừa hờn, bản thân đang êm đẹp thiếu chút nữa là mất cái mạng nhỏ, tự nhiên lại bị Dung Cảnh quấy rầy một lượt, chỉ như vậy là hời hợt cho qua rồi.
Tên yêu nghiệt này không phải là Thiên sát cô tinh mà trời cao phái tới để khắc chế nàng đó chứ?
Trong tiếng hô vang hạ triều của văn võ bá quan, Tần Mộc Ca đưa mắt nhìn Đế hậu rời đi, lúc này mới tức giận gạt tay Dung Cảnh ra.
Ngược lại ánh mắt nàng nhìn về phía Dung Diệu vẫn còn đang quỳ rạp người trên mặt đất như cũ, cánh môi đầy đặn lại kéo ra một nụ cười giảo hoạt ——.
Chỉ là ——
Chuyến này, mình đến cũng không phải là vô ích!
Nghe những lời này, cơ hồ đôi mắt xinh đẹp của Tần Mộc Ca muốn phun ra lửa.
Nếu không phải biết tên yêu nghiệt áo đỏ trước mặt này chính là Ương Vương đang được sủng ái nhất, thì nàng không thể nào không tự tay xé nát khuôn mặt mỹ nhân kia!
Cơ hồ ngay tại giây phút này, Tần Mộc Ca đã quên mất mình đang tìm Dung Diệu để tính sổ.
Nàng nghiêng đầu căm tức nhìn Dung Cảnh, không chút khách khí mở miệng nói: "Nghe nói Ương Vương tính tình quỷ dị, hỉ nộ vô thường, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền. Hơn nữa ——."
Thấy Tần Mộc Ca dừng lại, trong đôi mắt Dung Cảnh nổi lên ý cười.
Giống như hắn đang rất là mong đợi, môi mỏng giương nhẹ: "Rửa tai lắng nghe!"
Tần Mộc Ca hừ lạnh: "Hơn nữa còn có cái miệng trời sinh ăn nói bậy bạ!”
"Tần Mộc Ca, ngươi thật to gan!"
Một tiếng mắng đầy giận dữ vang lên từ đằng sau lưng Dung Cảnh, chính là gương mặt tức giận của Dung Diệu.
"Đường đường là Ương Vương há có thể để cho ngươi tùy tiện mắng mỏ chửi bới à? Coi như ngươi là vị hôn thê của Dung Diệu ta thì hôm nay ta cũng không thể nào dung túng cho sự hồ đồ của ngươi như vậy nữa. Người đâu, còn không lôi nữ nhân bất kính với Vương gia này xuống dưới.”
Cung nhân đang đứng hầu hạ ở một bên ngước mắt nhìn Hoàng đế Hoàng hậu, có chút do dự.
Vốn là Hoàng hậu gặp qua Tần Mộc Ca, <quynh/le/2207> hôm đó thật sự vết máu khắp người của nàng đã khiến cho nàng ta sinh ra không ít thương tiếc.
Nhưng hôm nay, nàng giống như đã biến thành người khác: tự đắc, cuồng vọng, lại vô lễ như vậy ——.
Thấy hoàng hậu nhàn nhạt liếc mắt qua, những cung nhân kia cũng ngầm hiểu trong lòng, bước lên muốn áp chế Tần Mộc Ca.
Nhưng bọn họ mới vừa tới gần người Tần Mộc Ca, đã nghe thấy giọng nói giễu cợt của nàng vang lên: “Thế tử gia quả thật là quá phách lối. Mới vừa rồi ngay trước mặt Đế hậu đã sử dụng binh khí thì thôi, bây giờ Vương gia còn chưa lên tiếng, ngươi đã muốn làm chủ thay hắn rồi ——."
Dừng một chút, nàng mới tiếp tục nói: "Xem ra, Thế tử gia cảm thấy lần này mình đã lập công lớn, cho nên cũng không để Vương gia hay Đế hậu trong mắt nữa rồi.”
Câu nói này, giọng nói cũng vang dội rõ ràng.
Chẳng những có thể làm cho Dung Diệu đổi sắc mặt, đồng thời cũng làm cho vẻ mặt của Hoàng đế và Hoàng hậu thay đổi.
Phải biết, bọn họ sủng ái nhất chính là Ương Vương Dung Cảnh.
Mới vừa rồi Dung Diệu làm như vậy đã chọc cho Hoàng đế không vui.
Lúc này Tần Mộc Ca lại nói như thế, [diendanlequydon.com] giống như hắn ta cũng chưa từng để Ương Vương trong mắt rồi.
Người nào không biết, Ương Vương Dung Cảnh chính là chỗ hiểm không thể chạm vào của Hoàng đế chứ?
Sắc mặt Hoàng đế xanh mét, mang theo vài phần giận dữ đến tái mặt mà mở miệng: "Bọn cẩu nô tài các người đang làm gì vậy? Trẫm còn chưa lên tiếng, ai cho các ngươi bước lên?”
Làm sao mà mấy người cung nhân còn dám động vào Tần Mộc Ca, lúc này sợ hãi đến nỗi quỳ sụm xuống đất, cả người run rẩy.
Ngược lại, Dung Diệu trợn mắt, há mồm, đớ lưỡi nhìn Tần Mộc Ca, quả thật không thể tin vào tai của mình nữa.
Thiếu nữ trước mặt so với lúc trước khi hắn ta xuất chinh hình như đã cao hơn một chút, lúc này duyên dáng yêu kiều, giống như một nụ hoa vừa mới mọc ra những gai nhọn, nhưng lại tỏa ra một loại phong cách thanh tân thoát tục.
Chỉ tiếc, gương mặt đó cho dù có phát triển cũng chỉ có thể coi là thanh tú.
Nếu so sánh cùng với thế tử phi trong lòng hắn ta thì quả thực là một trời một vực.
Vậy mà lúc này, (quynh*le*2207) người mà hắn ta chưa bao giờ đặt ở trong mắt lại dám ngay ở trước mặt Đế Hậu khiêu khích hắn ta hết lần này đến lần khác.
Ba năm không gặp, có thể chơi đùa chiêu thức lạt mềm buộc chặt một cách thuần thục đến vậy rồi sao?
Chương 26: Thật khéo mồm khéo miệng
Editor: quynhle2207—diendanlequydon.com
"Thần không dám!"
Bỗng chốc bàn tay dưới ống tay áo rộng nắm chặt lại thành quyền, cuối cùng thì Dung Diệu cắn răng nghiến lợi dời đi ánh mắt từ trên người Tần Mộc Ca, quỳ rạp trên mặt đất.
Giờ phút này, hắn ta đã không còn kiêu ngạo như trước, chỉ còn lại khuôn mặt hoảng loạn.
Đáng ghét!
Mình tại sao quên mất Dung Cảnh là chỗ hiểm trong lòng Hoàng đế vậy?
Đều do sao chổi Tần Mộc Ca này, mỗi lần đụng phải nàng đều không có chuyện gì tốt!
Mà lúc này đây, Dung Cảnh bước từng bước nhìn qua rất khoan thai.
Điệu bộ giống như trước, phong cách lỗi lạc, <quynhle2207> làm cho người ta không dám nhìn gần.
Cho dù Tần Mộc Ca là loại nữ nhân có thể miễn dịch với trai đẹp, tim cũng không nhịn được mà đập rộn lên.
Nếu bỏ qua tính tình ác liệt không nói thì quả thật người đàn ông này đẹp đến nỗi làm cho người ta phải nín thở.
Dung Cảnh bước từng bước một không ngừng đi tới trước mặt của Tần Mộc Ca, gương mặt tuấn tú đột nhiên nhích tới.
Trong lúc hô hấp, dường như hai người có thể cảm thấy hơi thở của đối phương . . . . . .
Tần Mộc Ca chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, theo bản năng muốn lui về phía sau, vậy mà lại phát hiện ra mình không cách nào nhúc nhích.
Lúc nàng cúi đầu, trong đám người cũng phát ra tiếng hút không khí ——
Trời ạ, bọn họ nhìn thấy gì?
Vị Ương Vương ‘quan thế mỹ nhân’ kia, lại đang ôm eo của Tần Mộc Ca xấu xí kia?
Hơn nữa, hơn nữa, hai người lại còn dán gần sát như vậy!
Bình thường, những thiếu nữ kia cũng không bao giờ thèm nhìn Tần Mộc Ca bằng nửa con mắt, giờ phút này tất cả đều đỏ mắt cơ hồ nhỏ ra máu!
Tần Mộc Ca này xấu xí, lại vô dụng, có tài đức gì, dám để cho Ương Vương ôm nàng!
Quả thật không biết xấu hổ!
"Ngươi làm gì đấy?"
Thật vất vả Tần Mộc Ca lấy lại tinh thần, vừa định giãy giụa, lại phát hiện không hiểu sao mình không thể cử động được.
Chỉ cảm thấy một cỗ hơi nóng từ phía sau hông từ từ chảy vào trong cơ thể của mình.
Tên yêu nghiệt này, /dien.dan.le.quy.don.com/ đang dùng nội lực để khóa lại động tác của mình!
"Ta đã làm gì?” Dung Cảnh nhếch miệng cười một tiếng, bên môi tràn ra một nụ cười còn sáng lạng hơn cả trăm hoa.
"Ngươi nói năng thô lỗ với Ương Vương, còn cố tình miệng mồm lanh lợi như vậy, nói đến nỗi Thế tử gia của Mẫn Thân Vương cũng không thể nào cãi lại được ——"
Dung Cảnh nhẹ buông tay đang ôm ở bên hông của Tần Mộc Ca, ngược lại nắm lấy cổ tay nàng: "Đắc tội với Bổn vương, còn muốn toàn thân rút lui sao? Tối nay Bổn vương phải thử một chút, để xem công phu miệng lưỡi của ngươi có phải thật sự lợi hại như vậy hay không?!”
Lời này nghe thì rất bình thường, nhưng lúc nói ánh mắt của Dung Cảnh lại cố tình lúng liếng đưa tình, làm cho người ta phải tưởng tượng không ngừng.
Càng làm cho Tần Mộc Ca tức giận đến nỗi cả gương mặt đỏ lên: "**! Dâm tặc!"
"Chưa thử qua, làm sao ngươi biết ta là **, hay có thể là dâm tặc được?" Dung Cảnh nheo đôi mắt xinh đẹp lại, xẹt qua một tia ảm đạm sâu lắng, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
Ngược lại lúc này, Hoàng đế thấy Dung Cảnh thân là một Vương Gia, nói chuyện càng lúc càng thái quá, liền nhíu mày nói: "Vị Ương, ngươi đi đường mệt nhọc, nhanh chóng trở về vương phủ nghỉ ngơi đi. Về phần chuyện này ——"
Ánh mắt Hoàng đế nghi ngờ nhìn về phía Tần Mộc Ca, không cho Dung Cảnh cơ hội nói thêm gì nữa, liền gọi tên của nàng: “Tần Mộc Ca.”
"Tần Mộc Ca là vị hôn thê của Thế tử Mẫn Thân Vương, chuyện nàng mạo phạm, tự các ngươi thương lượng giải quyết đi!” Hoàng đế đã mở miệng vàng lời ngọc, |quynh.le.2207| một câu nói kia giống như tiếng búa gõ xuống đè lại trận nháo kịch này.
Tần Mộc Ca vừa giận lại vừa hờn, bản thân đang êm đẹp thiếu chút nữa là mất cái mạng nhỏ, tự nhiên lại bị Dung Cảnh quấy rầy một lượt, chỉ như vậy là hời hợt cho qua rồi.
Tên yêu nghiệt này không phải là Thiên sát cô tinh mà trời cao phái tới để khắc chế nàng đó chứ?
Trong tiếng hô vang hạ triều của văn võ bá quan, Tần Mộc Ca đưa mắt nhìn Đế hậu rời đi, lúc này mới tức giận gạt tay Dung Cảnh ra.
Ngược lại ánh mắt nàng nhìn về phía Dung Diệu vẫn còn đang quỳ rạp người trên mặt đất như cũ, cánh môi đầy đặn lại kéo ra một nụ cười giảo hoạt ——.
Chỉ là ——
Chuyến này, mình đến cũng không phải là vô ích!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook