Phi Thường Hoàn Mỹ
-
Chương 89
Lục Viễn biết hôm nay Hoàng thượng không có tâm trí xử lý Lục Nhạc Dao, nên chỉ có thể mang muội muội đang phát điên của hắn lui xuống. Khẩn cầu ông trời đừng để Tích phi nương nương xảy ra việc gì.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng! Ngài nghe ta giải thích, Tích phi là…”
Lục Viễn bịt miệng Lục Nhạc Dao lại, mang theo thị vệ cùng rời khỏi Thân Hiền điện.
Quý U cảm nhận từng cơn đau trong bụng, khẽ nhíu mi, thấy sắc mặt ngưng trọng của Thích Bạch, nàng muốn khuyên nhủ hắn một chút, không ngờ vừa mở miệng là một trận kêu lên đau đớn.
Thích Bạch sợ tới mức trách mắng nàng “Không cho nàng nói chuyện!”
“Chàng đừng lo lắng… Không phải chàng đọc sách y sao, sinh con rất lâu.
Chàng đem ta về thiên điện đi, ta không nên sinh ở đây.” Quý U không muốn sinh con trong nội thất, đối với đế vương mà nói thì đây là điềm xấu. Nguyệt sự coi như bỏ qua đi, nhưng mà sinh còn là cả một phòng đầy mùi máu tươi đó.
Hứa ma ma âm thầm gật đầu, mấy chuyện khác thì nghe theo Hoàng thượng, chuyện liên quan đến sự may mắn, cát tường của Hoàng thượng thì phải chú ý vạn phần.
“Không được đi, cứ sinh ở đây đi!” Sắc mặt của Thích Bạch càng thêm lạnh, ngón tay khẽ run.
Quý U từ từ nhắm mắt, xoay đầu không nói chuyện với Thích Bạch nữa, trong điện hoàn toàn yên tĩnh. Chuyện của chủ tử, nô tài không thể nhiều lời. Bất quá họ suy đoán, hơn phân nửa là Hoàng thượng không suy chuyển được Tích phi nương nương.
Ngực Thích Bạch phập phồng lợi hại… Trời sinh nữ nhân này để trị hắn, hắn vốn không chịu được việc để nàng bị ủy khuất, huống chi bây giờ nàng còn đang khó chịu như vậy. Thích Bạch ôm lấy Quý U “Được rồi, nàng đừng nóng giận, chúng ta sang thiên điện.”
Thấy chủ tử đổi chỗ, các cung nữ nhanh chóng chuẩn bị khăn sạch, nước ấm, các bà mụ đến thiên điện đợi lệnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào thái y đang bắt mạch cho Tích phi.
Quý U chịu đựng, kỳ thật nàng cũng sợ hãi, chưa đủ tháng mà đã muốn sinh. Nàng chỉ có thể tích cóp khí lực, dù thế nào cũng không để các con nàng xảy ra chuyện.
Đỗ thái y bình phục hô hấp “Bẩm Hoàng thượng, hiện giờ Tích phi nương nương không sao. Bụng đau như vậy là vì sắp sinh…” Ý là, Hoàng thượng ngài mau ra ngoài đợi đi.
Chỉ thấy Hoàng thượng gật đầu “Người nào không giúp được gì thì mau ra ngoài đi” vừa dứt lời, Hoàng thượng đã ghé vào bên giường, nắm tay Tích phi, dỗ dành bên tai nàng “Đừng sợ, một lát là tốt lên thôi.”
Đỗ thái y “…”
Cung nữ thái giám “…”
Quý U “Chàng mau ra ngoài đi, chàng ở đây sẽ làm ta phân tâm, một lát là tốt rồi.”
Được, đem lời khuyên của Thích Bạch trả ngược lại cho hắn.
Thích Bạch thấy tâm ý nàng đã quyết, thật sự cảm thấy nữ nhân này quá độc ác với hắn, chỉ có thể cẩn thận bước từng bước ra cửa, thấy Quý U không giữ hắn lại, Thích Bạch vô cùng thương tâm.
Nếu không phải bụng Quý U đang đau dữ dội, nàng có thể bật cười rồi. Nàng không muốn Thích Bạch ở lại bồi nàng vì sợ hắn lo lắng, hai là nàng nghe nói thấy người yêu sinh con sẽ bị ám ảnh tâm lý… Tuy nàng thích hắn ở bên cạnh nàng, nhưng hắn nhìn nàng đau đớn mà không giúp được gì chỉ càng khiến hắn khó chịu mà thôi.
Thích Bạch chỉ có thể lo lắng đi tới đi lui ngoài cửa, thường xuyên dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh, nghe tiếng hét của Quý U chân hắn liền nhũn ra, nhưng không nghe thấy thì hắn lại dùng sức muốn nghe… Bây giờ mỗi khắc đều là sự dày vò với Thích Bạch.
Trong điện Quý U đang bị từng cơn đau tra tấn, sau đó nàng nghe theo lời bà mụ cố gắng dùng sức.
Kèm theo tiếng thét chói tai của Quý U là tiếng nỉ non khóc của trẻ nhỏ.
Ngay sau đó bà mụ hét lên “Sinh rồi, sinh rồi, là một công chúa.”
Hứa ma ma tiếp nhận đứa nhỏ, nhìn thấy tiểu công chúa không quá gầy, mới yên lòng. Bà mụ tiếp tục cố gắng còn Hứa ma ma ôm tiểu công chúa ra cho Hoàng thượng nhìn.
Toàn bộ tâm tư của Thích Bạch đều đặt lên người Quý U, hắn để thái y kiểm tra tiểu công chúa, chung quy cũng tại đứa nhỏ chưa đủ tháng đã sinh rồi.
Không bao lâu sau, trong điện lại truyền đến tiếng khóc.
“Là tiểu hoàng tử.” Bà mụ cười hô lên, ai cũng thở dài nhẹ nhõm.
Thích Bạch nghe động tĩnh bên trong, hẳn là U U của hắn không có chuyện gì rồi. Bằng không sao các nàng lại dám cười.
Bà mụ thận trong ôm tiểu hoàng tử ra cho Hoàng thượng xem.
“Tích phi thế nào rồi?”
“Bẩm Hoàng thượng, Tích phi nương nương không có gì đáng ngại, chỉ là do mệt quá nên ngủ thiếp đi rồi.”
Đỗ thái y đã kiểm tra xong cho tiểu công chúa và tiểu hoàng tử, Thích Bạch nhanh chóng giục hắn vào kiểm tra cho Quý U, sau đó hắn cũng theo thái y đi vào.
Trước khi đi còn không quên nói với mọi người “Thưởng, thưởng cho toàn bộ cung nhân.”
Tất cả cung nhân đều khó nén vui sướng trên mặt, đây chính là Long Phượng trình tường nha, là hoàng trưởng nữ và hoàng trưởng tử, Tích phi quả thật vô cùng may mắn.
Trong thiên điện đã khôi phục lại sự chỉnh tề, sạch sẽ, chỉ là trong không khí còn lưu lại chút mùi máu tươi, không người nào bỏ qua được.
Đỗ thái y chuẩn mạch cho Tích phi, sau đó nhẹ nhàng thở ra, mẫu tử bình an.
Trong điện nội chỉ còn lại hai người, Thích Bạch chuyên chú nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ say, thời gian ngắn ngủn nhưng hắn lại có cảm giác như qua mấy đời rồi.
Nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt nàng, lấy khăn tay lau lên tóc nàng, nhìn nàng mệt đến mức chẳng cảm giác được, trong lòng Thích Bạch ngọt đến chảy nước, nữ nhân nhỏ xinh này đã sinh cho hắn hai hài tử.
Đây là nữ nhân của hắn, mang cho hắn vô số vui sướng cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi mỗi khi nhớ nàng hắn lại thấy bất an, lo được lo mất. Vạn nhất có một ngày hắn mất đi nàng thì sao? Đến lúc đó hắn không biết bản thân sẽ ra sao…
Trước đây hắn không biết yêu là như thế nào, nhưng sau khi nàng xuất hiện, mọi thứ đến thật tự nhiên. Nàng là người mà hắn muốn bảo hộ, ai cũng không được phép tổn thương nàng. Tựa hồ như hắn đã diễn qua cảnh tượng này hàng trăm lần, không nhịn được cứ đối tốt với nàng mãi, moi tim moi phổi vì nàng, không chịu nổi để nàng khổ sở, không chịu nổi khi nhìn nàng khóc.
Thích Bạch đột nhiên bật cười, có chút đắc ý, trong mắt hắn lộ ra sự thỏa mãn nồng đậm, U U cũng đối với hắn như vậy thôi. Nàng hiểu hắn hơn bất kỳ ai, đau lòng hắn, hình như ngoài hắn thì chẳng còn thứ gì để nàng quan tâm. Ai, nhưng chắc sau này nàng còn để tâm đến hài tử của bọn hắn nữa…
Thích Bạch chưa từng nghĩ có một ngày hắn dùng từ hạnh phúc để hình dung bản thân, ôm lấy Quý U, Thích Bạch nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khẩn trương quá nên lúc này hắn cũng có chút mệt mỏi.
-------Ta là đường phân cách hệ thống quân sắp xuất hiện-------
Quý U đang ngủ, đột nhiên có tiếng động vang lên trong đầu.
“Quý Niệm!”
Đã lâu mới nghe thấy cái tên này, trong đầu Quý U khôi phục sự thanh tỉnh.
“Không phải ngươi biến mất rồi sao, sao giờ lại xuất hiện…” Quý U có chút bất an.
“Quay về nhìn ngươi.” Âm thanh lạnh lùng như máy móc.
“Thiếu chút nữa là ngươi đã hại chết ta.” Quý U nhẹ nhàng thở ra.
“Cho nên ngươi tức giận vì ta đã không hại chết ngươi?”
Đầu Quý U kẻ đầy vạch đen “Nhìn thấy ta rồi đó, giờ thì ngươi đi đi.”
“Ngươi có muốn biết vì sao ngươi hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại không thể trở về hiện đại không?”
Quý U bất an, nếu bây giờ cho nàng lựa chọn, rốt cuộc là nàng nên ở lại đây hay trở về hiện đại để thay đổi bi kịch của gia đình nàng, nàng không chọn nổi.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, sao mà trở về được.”
Quý U “…” Cho nên ngươi ra đây hù dọa ta cho vui sao?
Hệ thống “Ngươi biết vì sao trừng phạt ngươi không?”
“Không phải do ta tự sát sao?”
“Tất nhiên.”
“…” Vậy chứ ngươi hỏi ta làm gì.
“Mệnh cách của ngươi rất kỳ lạ, có một kiếp nhân duyên với đế vương, nhưng vì ngươi tự tiện thay đổi mệnh cách nên mới nhận hết tám kiếp đau khổ, nhân duyên vốn có cũng bị tước đoạt.”
Quý U đột nhiên trầm mặc.
“Bởi vì chấp niệm của đế vương quá sâu, nhiệm vụ của tám kiếp trước ngươi đã hoàn thành rất tốt nên ta mới cho ngươi đến nơi này.”
“Nhân duyên sau này của Hoàng thượng là ai?”
“…”
Trong lòng Quý U đã có đáp án rồi, nhưng lại không nghe được tiếng trả lời của hệ thống quân.
Đột nhiên Quý U tỉnh dậy, hệ thống quân chỉ trở về nói với nàng vài câu thôi sao? Nhưng hình như ý của hệ thống quân là nàng có thể yên ổn sống ở đây.
Nhìn Thích Bạch đang ghé vào người nàng ngủ say, Quý U mỉm cười, đẩy đẩy Thích Bạch, “Sao vậy, nàng khó chịu ở đâu sao?”
“Nàng đói bụng sao?” Mới nghỉ ngơi một lát mà nàng đã tỉnh rồi, hẳn là do đói bụng.
“Bảo bảo đâu?” Cảm giác nội điện rất yên tĩnh, Quý U nhìn bốn phía, nàng chưa kịp xem các bảo bảo mà.
Thích Bạch thở dài “Bảo bảo ở đây thì làm sao nàng ngủ được, rất ồn ào.” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn biết nàng rất muốn nhìn nên hắn vội phân phó cung nhân mang các bảo bảo tới.
Thích Bạch tiếp nhận tiểu công chúa từ tay Hứa ma ma, nhỏ như vậy, lại mềm mềm hắn không biết làm sao, vội vàng đặt lên giường. Một ma ma khác thấy vậy liền trực tiếp đặt tiểu hoàng tử lên giường, tránh cho Hoàng thượng không biết làm sao.
Tuy rằng hai ma ma nói hai bảo bảo rất giống nhau, nhưng Thích Bạch và Quý U lần đầu làm phụ mẫu lại chẳng nhìn ra gì. Thứ giống nhất chắc là nho nhỏ như nhau, ánh mắt nhắm lại, nhíu nhíu, ngủ rất say.
Thích Bạch ôm Quý U nhìn hai bảo bảo, trong lòng mềm mại, đây là hài tử của họ.
Hai người cảm thấy vô cùng mới lạ. Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, một lát sau lại chơi đùa với tay nhỏ của hài tử, hoàn toàn vui vẻ.
“Đứa lớn gọi là Mễ Mễ, đứa nhỏ gọi là Đoàn Đoàn đi.”
Mấy cung nhân nghe đến nhũ danh này thì cảm thấy trong lòng hỗn độn… Chỉ có thể đợi xem phản ứng của Hoàng thượng thôi.
Thích Bạch nhìn Quý U đang cao hứng, gật đầu “Rất hay.”
“Sau này các bảo bảo lớn hơn sẽ dễ nhìn hơn đúng không?” Quý U hỏi yếu ớt.
“Bảo bảo nhất định sẽ giống nàng, dễ nhìn lắm.”
“Giống chàng cũng sẽ dễ nhìn mà.”
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu lên một nhà bốn người đang nằm trên giường, người khác chẳng ai nỡ quấy rầy.
Thời điểm tin tức Tích phi sinh được Long Phượng trình tường truyền khắp hành cung, chúng phi tần đã không biết phải phản ứng ra sao. Xem như các nàng đã nhìn ra rồi, không có bản lãnh thì đừng nên đi tranh giành, cứ thành thật ở đây là được, có ăn là được rồi. Đừng rơi vào kết quả như Lục quý nhân và Tình quý tần là được.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng! Ngài nghe ta giải thích, Tích phi là…”
Lục Viễn bịt miệng Lục Nhạc Dao lại, mang theo thị vệ cùng rời khỏi Thân Hiền điện.
Quý U cảm nhận từng cơn đau trong bụng, khẽ nhíu mi, thấy sắc mặt ngưng trọng của Thích Bạch, nàng muốn khuyên nhủ hắn một chút, không ngờ vừa mở miệng là một trận kêu lên đau đớn.
Thích Bạch sợ tới mức trách mắng nàng “Không cho nàng nói chuyện!”
“Chàng đừng lo lắng… Không phải chàng đọc sách y sao, sinh con rất lâu.
Chàng đem ta về thiên điện đi, ta không nên sinh ở đây.” Quý U không muốn sinh con trong nội thất, đối với đế vương mà nói thì đây là điềm xấu. Nguyệt sự coi như bỏ qua đi, nhưng mà sinh còn là cả một phòng đầy mùi máu tươi đó.
Hứa ma ma âm thầm gật đầu, mấy chuyện khác thì nghe theo Hoàng thượng, chuyện liên quan đến sự may mắn, cát tường của Hoàng thượng thì phải chú ý vạn phần.
“Không được đi, cứ sinh ở đây đi!” Sắc mặt của Thích Bạch càng thêm lạnh, ngón tay khẽ run.
Quý U từ từ nhắm mắt, xoay đầu không nói chuyện với Thích Bạch nữa, trong điện hoàn toàn yên tĩnh. Chuyện của chủ tử, nô tài không thể nhiều lời. Bất quá họ suy đoán, hơn phân nửa là Hoàng thượng không suy chuyển được Tích phi nương nương.
Ngực Thích Bạch phập phồng lợi hại… Trời sinh nữ nhân này để trị hắn, hắn vốn không chịu được việc để nàng bị ủy khuất, huống chi bây giờ nàng còn đang khó chịu như vậy. Thích Bạch ôm lấy Quý U “Được rồi, nàng đừng nóng giận, chúng ta sang thiên điện.”
Thấy chủ tử đổi chỗ, các cung nữ nhanh chóng chuẩn bị khăn sạch, nước ấm, các bà mụ đến thiên điện đợi lệnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào thái y đang bắt mạch cho Tích phi.
Quý U chịu đựng, kỳ thật nàng cũng sợ hãi, chưa đủ tháng mà đã muốn sinh. Nàng chỉ có thể tích cóp khí lực, dù thế nào cũng không để các con nàng xảy ra chuyện.
Đỗ thái y bình phục hô hấp “Bẩm Hoàng thượng, hiện giờ Tích phi nương nương không sao. Bụng đau như vậy là vì sắp sinh…” Ý là, Hoàng thượng ngài mau ra ngoài đợi đi.
Chỉ thấy Hoàng thượng gật đầu “Người nào không giúp được gì thì mau ra ngoài đi” vừa dứt lời, Hoàng thượng đã ghé vào bên giường, nắm tay Tích phi, dỗ dành bên tai nàng “Đừng sợ, một lát là tốt lên thôi.”
Đỗ thái y “…”
Cung nữ thái giám “…”
Quý U “Chàng mau ra ngoài đi, chàng ở đây sẽ làm ta phân tâm, một lát là tốt rồi.”
Được, đem lời khuyên của Thích Bạch trả ngược lại cho hắn.
Thích Bạch thấy tâm ý nàng đã quyết, thật sự cảm thấy nữ nhân này quá độc ác với hắn, chỉ có thể cẩn thận bước từng bước ra cửa, thấy Quý U không giữ hắn lại, Thích Bạch vô cùng thương tâm.
Nếu không phải bụng Quý U đang đau dữ dội, nàng có thể bật cười rồi. Nàng không muốn Thích Bạch ở lại bồi nàng vì sợ hắn lo lắng, hai là nàng nghe nói thấy người yêu sinh con sẽ bị ám ảnh tâm lý… Tuy nàng thích hắn ở bên cạnh nàng, nhưng hắn nhìn nàng đau đớn mà không giúp được gì chỉ càng khiến hắn khó chịu mà thôi.
Thích Bạch chỉ có thể lo lắng đi tới đi lui ngoài cửa, thường xuyên dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh, nghe tiếng hét của Quý U chân hắn liền nhũn ra, nhưng không nghe thấy thì hắn lại dùng sức muốn nghe… Bây giờ mỗi khắc đều là sự dày vò với Thích Bạch.
Trong điện Quý U đang bị từng cơn đau tra tấn, sau đó nàng nghe theo lời bà mụ cố gắng dùng sức.
Kèm theo tiếng thét chói tai của Quý U là tiếng nỉ non khóc của trẻ nhỏ.
Ngay sau đó bà mụ hét lên “Sinh rồi, sinh rồi, là một công chúa.”
Hứa ma ma tiếp nhận đứa nhỏ, nhìn thấy tiểu công chúa không quá gầy, mới yên lòng. Bà mụ tiếp tục cố gắng còn Hứa ma ma ôm tiểu công chúa ra cho Hoàng thượng nhìn.
Toàn bộ tâm tư của Thích Bạch đều đặt lên người Quý U, hắn để thái y kiểm tra tiểu công chúa, chung quy cũng tại đứa nhỏ chưa đủ tháng đã sinh rồi.
Không bao lâu sau, trong điện lại truyền đến tiếng khóc.
“Là tiểu hoàng tử.” Bà mụ cười hô lên, ai cũng thở dài nhẹ nhõm.
Thích Bạch nghe động tĩnh bên trong, hẳn là U U của hắn không có chuyện gì rồi. Bằng không sao các nàng lại dám cười.
Bà mụ thận trong ôm tiểu hoàng tử ra cho Hoàng thượng xem.
“Tích phi thế nào rồi?”
“Bẩm Hoàng thượng, Tích phi nương nương không có gì đáng ngại, chỉ là do mệt quá nên ngủ thiếp đi rồi.”
Đỗ thái y đã kiểm tra xong cho tiểu công chúa và tiểu hoàng tử, Thích Bạch nhanh chóng giục hắn vào kiểm tra cho Quý U, sau đó hắn cũng theo thái y đi vào.
Trước khi đi còn không quên nói với mọi người “Thưởng, thưởng cho toàn bộ cung nhân.”
Tất cả cung nhân đều khó nén vui sướng trên mặt, đây chính là Long Phượng trình tường nha, là hoàng trưởng nữ và hoàng trưởng tử, Tích phi quả thật vô cùng may mắn.
Trong thiên điện đã khôi phục lại sự chỉnh tề, sạch sẽ, chỉ là trong không khí còn lưu lại chút mùi máu tươi, không người nào bỏ qua được.
Đỗ thái y chuẩn mạch cho Tích phi, sau đó nhẹ nhàng thở ra, mẫu tử bình an.
Trong điện nội chỉ còn lại hai người, Thích Bạch chuyên chú nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ say, thời gian ngắn ngủn nhưng hắn lại có cảm giác như qua mấy đời rồi.
Nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt nàng, lấy khăn tay lau lên tóc nàng, nhìn nàng mệt đến mức chẳng cảm giác được, trong lòng Thích Bạch ngọt đến chảy nước, nữ nhân nhỏ xinh này đã sinh cho hắn hai hài tử.
Đây là nữ nhân của hắn, mang cho hắn vô số vui sướng cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi mỗi khi nhớ nàng hắn lại thấy bất an, lo được lo mất. Vạn nhất có một ngày hắn mất đi nàng thì sao? Đến lúc đó hắn không biết bản thân sẽ ra sao…
Trước đây hắn không biết yêu là như thế nào, nhưng sau khi nàng xuất hiện, mọi thứ đến thật tự nhiên. Nàng là người mà hắn muốn bảo hộ, ai cũng không được phép tổn thương nàng. Tựa hồ như hắn đã diễn qua cảnh tượng này hàng trăm lần, không nhịn được cứ đối tốt với nàng mãi, moi tim moi phổi vì nàng, không chịu nổi để nàng khổ sở, không chịu nổi khi nhìn nàng khóc.
Thích Bạch đột nhiên bật cười, có chút đắc ý, trong mắt hắn lộ ra sự thỏa mãn nồng đậm, U U cũng đối với hắn như vậy thôi. Nàng hiểu hắn hơn bất kỳ ai, đau lòng hắn, hình như ngoài hắn thì chẳng còn thứ gì để nàng quan tâm. Ai, nhưng chắc sau này nàng còn để tâm đến hài tử của bọn hắn nữa…
Thích Bạch chưa từng nghĩ có một ngày hắn dùng từ hạnh phúc để hình dung bản thân, ôm lấy Quý U, Thích Bạch nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khẩn trương quá nên lúc này hắn cũng có chút mệt mỏi.
-------Ta là đường phân cách hệ thống quân sắp xuất hiện-------
Quý U đang ngủ, đột nhiên có tiếng động vang lên trong đầu.
“Quý Niệm!”
Đã lâu mới nghe thấy cái tên này, trong đầu Quý U khôi phục sự thanh tỉnh.
“Không phải ngươi biến mất rồi sao, sao giờ lại xuất hiện…” Quý U có chút bất an.
“Quay về nhìn ngươi.” Âm thanh lạnh lùng như máy móc.
“Thiếu chút nữa là ngươi đã hại chết ta.” Quý U nhẹ nhàng thở ra.
“Cho nên ngươi tức giận vì ta đã không hại chết ngươi?”
Đầu Quý U kẻ đầy vạch đen “Nhìn thấy ta rồi đó, giờ thì ngươi đi đi.”
“Ngươi có muốn biết vì sao ngươi hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại không thể trở về hiện đại không?”
Quý U bất an, nếu bây giờ cho nàng lựa chọn, rốt cuộc là nàng nên ở lại đây hay trở về hiện đại để thay đổi bi kịch của gia đình nàng, nàng không chọn nổi.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, sao mà trở về được.”
Quý U “…” Cho nên ngươi ra đây hù dọa ta cho vui sao?
Hệ thống “Ngươi biết vì sao trừng phạt ngươi không?”
“Không phải do ta tự sát sao?”
“Tất nhiên.”
“…” Vậy chứ ngươi hỏi ta làm gì.
“Mệnh cách của ngươi rất kỳ lạ, có một kiếp nhân duyên với đế vương, nhưng vì ngươi tự tiện thay đổi mệnh cách nên mới nhận hết tám kiếp đau khổ, nhân duyên vốn có cũng bị tước đoạt.”
Quý U đột nhiên trầm mặc.
“Bởi vì chấp niệm của đế vương quá sâu, nhiệm vụ của tám kiếp trước ngươi đã hoàn thành rất tốt nên ta mới cho ngươi đến nơi này.”
“Nhân duyên sau này của Hoàng thượng là ai?”
“…”
Trong lòng Quý U đã có đáp án rồi, nhưng lại không nghe được tiếng trả lời của hệ thống quân.
Đột nhiên Quý U tỉnh dậy, hệ thống quân chỉ trở về nói với nàng vài câu thôi sao? Nhưng hình như ý của hệ thống quân là nàng có thể yên ổn sống ở đây.
Nhìn Thích Bạch đang ghé vào người nàng ngủ say, Quý U mỉm cười, đẩy đẩy Thích Bạch, “Sao vậy, nàng khó chịu ở đâu sao?”
“Nàng đói bụng sao?” Mới nghỉ ngơi một lát mà nàng đã tỉnh rồi, hẳn là do đói bụng.
“Bảo bảo đâu?” Cảm giác nội điện rất yên tĩnh, Quý U nhìn bốn phía, nàng chưa kịp xem các bảo bảo mà.
Thích Bạch thở dài “Bảo bảo ở đây thì làm sao nàng ngủ được, rất ồn ào.” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn biết nàng rất muốn nhìn nên hắn vội phân phó cung nhân mang các bảo bảo tới.
Thích Bạch tiếp nhận tiểu công chúa từ tay Hứa ma ma, nhỏ như vậy, lại mềm mềm hắn không biết làm sao, vội vàng đặt lên giường. Một ma ma khác thấy vậy liền trực tiếp đặt tiểu hoàng tử lên giường, tránh cho Hoàng thượng không biết làm sao.
Tuy rằng hai ma ma nói hai bảo bảo rất giống nhau, nhưng Thích Bạch và Quý U lần đầu làm phụ mẫu lại chẳng nhìn ra gì. Thứ giống nhất chắc là nho nhỏ như nhau, ánh mắt nhắm lại, nhíu nhíu, ngủ rất say.
Thích Bạch ôm Quý U nhìn hai bảo bảo, trong lòng mềm mại, đây là hài tử của họ.
Hai người cảm thấy vô cùng mới lạ. Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, một lát sau lại chơi đùa với tay nhỏ của hài tử, hoàn toàn vui vẻ.
“Đứa lớn gọi là Mễ Mễ, đứa nhỏ gọi là Đoàn Đoàn đi.”
Mấy cung nhân nghe đến nhũ danh này thì cảm thấy trong lòng hỗn độn… Chỉ có thể đợi xem phản ứng của Hoàng thượng thôi.
Thích Bạch nhìn Quý U đang cao hứng, gật đầu “Rất hay.”
“Sau này các bảo bảo lớn hơn sẽ dễ nhìn hơn đúng không?” Quý U hỏi yếu ớt.
“Bảo bảo nhất định sẽ giống nàng, dễ nhìn lắm.”
“Giống chàng cũng sẽ dễ nhìn mà.”
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu lên một nhà bốn người đang nằm trên giường, người khác chẳng ai nỡ quấy rầy.
Thời điểm tin tức Tích phi sinh được Long Phượng trình tường truyền khắp hành cung, chúng phi tần đã không biết phải phản ứng ra sao. Xem như các nàng đã nhìn ra rồi, không có bản lãnh thì đừng nên đi tranh giành, cứ thành thật ở đây là được, có ăn là được rồi. Đừng rơi vào kết quả như Lục quý nhân và Tình quý tần là được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook