Trên người nàng có quá nhiều điểm đáng ngờ, không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
Phó Lệnh Viễn theo bản năng nhìn về phía chân của Tần Thất Huyền, lập tức sắc mặt đại biến, giơ tay túm lấy, kéo Tần Thất Huyền từ trong hố ra, cũng tung ra chưởng phong cuốn ống quần nàng lên.
Đợi thấy rõ dấu vết trên bắp chân nàng, Phó Lệnh Viễn và Từ Tâm Mộc đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh, trăm miệng một lời nói: "Yêu hôn!"
Hai người tu vi đều cao, thanh âm vang dội tự mang uy áp thần hồn, đã vậy còn đồng thời rống lên như thế, Tần Thất Huyền vốn đã suy yếu rốt cuộc cũng không kiên trì được nữa, hoàn toàn bị chấn ngất đi.
Ở lối vào Vạn Hà Loan, hơn mười người vây quanh cùng một chỗ, trực tiếp ngăn chặn lối vào.
Có đệ tử ra vào bất mãn đang muốn quát lớn, nhưng sau khi thấy rõ đám người chặn đường kia thì trực tiếp bị dọa cho đầy mồ hôi lạnh, xám xịt lui qua một bên.
Chưởng giáo, mạch chủ các mạch đó trời ơi…
Lão giả khô gầy mặc áo xám, rõ ràng là Phạm Vô Phong - điện chủ Hình Điện đã lâu không xuất hiện, vị này chính là thú yêu mấy trăm năm tuổi của Phù Sinh yêu giới, từng chém giết qua đại yêu đại năng cấp bậc Địa giai, đừng xem thường ông ta chỉ là một lão nhân gầy gò khô quắt, nhưng trong mắt lại có ánh sao, trong mắt cứ như giấu một vùng biển máu núi thi, đệ tử bình thường căn bản không dám đối diện với ông ta, dù chỉ là ánh mắt chạm nhau ngắn ngủi thôi cũng đủ để cho người ta hết hồn hết vía, hai đùi run rẩy.
Ngay cả Phạm điện chủ cũng xuất hiện, chẳng lẽ tông môn có nguy cơ lớn gì?
Có đệ tử tinh mắt nhìn thấy chỗ bọn họ vây quanh có một người đang nằm, chẳng lẽ, là bắt được một tên gian tế ngoại tông?
Lúc này, Phạm Vô Phong mở một cái hộp gỗ màu đen ra, cẩn thận từng li từng tí vê lên một sợi tơ màu nâu bên trong.
Sợi tơ nhỏ như tóc, trong nháy mắt khi bị ông ta kẹp lấy thì điên cuồng mấp máy, liều mạng hấp thu linh khí thiên địa bốn phía, chỉ trong nháy mắt, sợi tơ đã to ra gấp đôi, hơn nữa màu sắc còn từ màu nâu đất biến thành màu xanh biếc.
Nhìn thấy sợi tơ nhỏ sinh trưởng nhanh như vậy, vẻ mặt chín người đứng ở cửa cốc đều ngưng trọng.
“Nghe nói Ngục Uyên giới cũng có Phệ Linh Thảo, nếu Ngục Uyên giới bị Yêu Vực đánh hạ, chỉ sợ rằng Độ Xuyên giới của chúng ta cũng không yên ổn được bao lâu.
”
Người nói chuyện chính là mạch chủ mạch Thái Bạch, tên là Quan Tựu, trên vai hắn ta là một con sóc chuột, nó đang cầm một cây củ cải to hơn cả đầu nó mà gặm rồm rộp.
Chưởng giáo Phó Lệnh Viễn nhìn về phía Quan Tựu, "Chỉ cần lão tổ không ngại, vạn sự không lo.
" Lại hỏi: "Kêu ngươi tìm Kim Ô Chân Hỏa, có manh mối gì chưa?”
Quan Tựu còn chưa trả lời, con sóc chuột trên vai hắn ta đã rắc một tiếng, bẻ củ cải thành hai nửa, kêu chít chít không ngừng, chòm râu nhỏ tức giận đến run rẩy.
Quan Tựu bất đắc dĩ nói: "Kim Ô Chân Hỏa nào có dễ tìm như vậy, Hoa Hoa có thể tìm được Diệu Nhật Hoa đã là không tệ rồi.
”
Trên mặt Phó Lệnh Viễn chợt hiện lên chút vẻ sầu lo, “Diệu Nhật Hoa tự dưng bị khô héo không rõ lý do, Phượng Huyết Nguyên lại có yêu khí xuất hiện, hiện giờ trên người đệ tử trong tông môn còn xuất hiện yêu hôn… Thời tiết này sắp thay đổi a.
”
Mạch chủ mạch Thần Đình – Phương Nham sinh ra trắng trẻo mập mạp, trên mặt lúc nào cũng nở một nụ cười.
Hắn ta thấy sắc mặt tất cả mọi người đều ngưng trọng, bèn lên tiếng an ủi: “Có lạch trời ngăn cản, dù có qua đây thì cũng chỉ có thể là tiểu yêu Hoàng giai, mọi người không cần nghiêm túc như vậy nha, chớ nói là mấy con tiểu yêu, ngay cả mấy con yêu tộc Huyền giai đã sớm ở trong Phù Sinh Yêu Giới thì số lượng chết trong tay chúng ta cũng không ít, lão Phạm còn từng giết qua đại yêu Địa giai rồi cơ mà, kè hèn tiểu yêu, có gì phải sợ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook