Trong cơ thể nàng linh khí dồi dào, tựa như tràn vào lực lượng vô cùng vô tận.

Đây chính là Ngưng Thần kỳ a.

Ai có thể ngờ, cách đây không lâu nàng vẫn chỉ là một đệ tử tầng dưới chót, tu vi Luyện Khí tầng ba, với tư chất nguyên bản của nàng, muốn đột phá Ngưng Thần thì ít nhất phải cực cực khổ khổ cắm đầu cắm mũi tu luyện liên tục ba mươi năm!

Ngay trong lúc nàng vui sướng vạn phần thì cách đó không xa, trong bóng tối vang lên một giọng nói khàn khàn: “Ai?”

Chỉ một chữ, thanh âm như sấm sét.

Thức hải vừa mới rèn luyện suýt nữa bị vỡ ra.

hồ nước nhỏ trong thức hải dường như vừa trải qua một cơn động đất đáng sợ, bờ hồ phủ kín vết nứt, nước hồ nhao nhao chảy ra ngoài, rất nhanh đã khô cạn thấy đáy.


Tần Thất Huyền hận không thể tự tát mình một bạt tai, trong nháy mắt vừa mới đột phá, thế mà nàng lại nảy ra ý định khen ngợi hệ thống.

Bây giờ xem ra, hệ thống chó này nào đáng được khen ngợi?

Nó đưa mình đến mật thất tu luyện của lão tổ, lúc tu luyện, nó còn ẩn nấp khí tức thân phận của nàng, làm cho lão tổ cũng không thể nhận ra được nàng.

Thế nhưng nó không thèm thông báo trước một tiếng đã trực tiếp ngưng hẳn tu luyện, thế cho nên ngay khi hệ thống dừng che lấp, nàng lập tức bị phát hiện ra.

Giờ thì hay rồi, một câu của lão tổ thôi đã đủ khiến nguyên thần của nàng suýt nữa sụp đổ, nàng xong rồi toi đời rồi!

Ngay khi Tần Thất Huyền cho rằng mình hẳn phải chết, trong phòng lại không có động tĩnh gì nữa.

Lão tổ không giết chết nàng?

Chẳng lẽ trong lúc tu luyện lão tổ gặp phải sự cố gì? Cho nên tẩu hỏa nhập ma, không rảnh bận tâm cái khác?

Nghĩ như vậy, Tần Thất Huyền lấy lại tinh thần, lập tức thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ bỏ trốn mất dạng.

Một mạch trở về tiểu viện, Tần Thất Huyền dùng hai tay ôm đầu, sống không còn gì luyến tiếc mà nằm trên ván giường: “May thật, không đuổi theo.”

Hệ thống đúng lúc lên tiếng: “Ký chủ thời gian dài không đưa ra đánh giá, tức là ngầm khen ngợi.”

Tần Thất Huyền: “…” Bây giờ nguyên thần của nàng bị hao tổn nghiêm trọng, đầu óc đau đến mức như đang bị thiên đao vạn quả, nào có rảnh để ý tới con chó này.

Vừa mới ngưng tụ thành hồ nước, còn chưa kịp vui mừng, hồ nước này đã sắp bị vỡ vụn.


Tốc độ khôi phục thương thế ở nguyên thần rất chậm, Dưỡng Thần Hương chữa thương lại càng đắt đến cắt cổ!

Nếu nàng không mua nổi hương chữa thương, vậy cũng chỉ có thể dựa vào cách ngủ để tĩnh dưỡng.

Nhìn thoáng qua hồ nước mục nát của mình, trong lòng Tần Thất Huyền đau khổ, "Vết thương này của ta, sợ là ba đến năm năm cũng chưa khỏi được.”

Hiện giờ phương pháp chữa thương duy nhất của nàng chính là Xuân Phong Hóa Vũ…

Vậy thì ngựa chết chữa thành ngựa sống, xem xem Xuân Phong Hóa Vũ Quyết có thể trị thương cho thần hồn hay không.

Tần Thất Huyền thi triển Xuân Phong Hóa Vũ Quyết, sau vài lần thi triển, tóc nàng ướt đẫm, nước nhỏ đầy mặt.

Nhưng cũng phải thừa nhận, quả thực Xuân Phong Hóa Vũ Quyết tầng thứ sáu có chút hiệu quả đối với việc chữa trị thần thức, ít nhất đầu nàng không còn đau như muốn nứt ra nữa, hồ nước khô cạn thấy đáy trong thức hải cũng dần có một lớp nước trong mỏng manh.

Xuân Phong Hóa Vũ tầng thứ sáu có yêu cầu rất cao đối với linh khí.


Dù là Ngưng Thần kỳ, nhưng linh khí trong cơ thể nàng cũng không chống đỡ được mấy lần Xuân Phong Hóa Vũ tầng thứ sáu.

Rất nhanh, linh khí trong cơ thể Tần Thất Huyền đã tiêu hao sạch.

Nàng lấy linh gạo ra nấu cho mình một bát cháo, vừa nấu xong mới uống một ngụm đã chợt nghe thấy ngoài viện có tiếng người gọi cửa.

“Tần Thất Huyền, ra đây chịu chết!”

Tần Thất Huyền thử vận dụng thần thức quan sát.

Thức hải tựa như có một sợi tơ vô hình kéo dài ra ngoài, chui ra khỏi vách tường, vươn thẳng ra ngoài sân.

Thông qua sợi tơ kia, nàng nhìn thấy ngoài cửa có vài người đang đứng, trong đó người dẫn đầu có vóc dáng cao gầy, quần áo dành cho đệ tử nội môn trên người hắn ta có vẻ quá mức to rộng, phảng phất như đang trùm một cái bao tải lớn màu xanh sẫm lên trên thân cây gậy trúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương